Có lẽ nữ hài tử dễ tính nên đều hết sức dễ dàng trở thành bằng hữu, mặc dù mới lần đầu tiên gặp mặt, lúc Đại Hoa rời đi Chu gia đã cùng A Kiều thành bằng hữu, hai cô bé lưu luyến chia tay, Đại Hoa nói chỉ cần đến trấn trên thì sẽ tìm đến nàng ta chơi, mà A Kiều lại nói là sẽ đi Tiểu Pha thôn tìm Đại Hoa chơi.
Trương Thanh Thạch nghe Đại Hoa con mắt sáng lên nói A Kiều có nhiều loại hoa đẹp, thêu bức tranh thêu có nhiều mới mẻ độc đáo, nhìn nụ cười trên mặt nàng, trong lòng nghĩ để cho nàng quen biết A Kiều không biết có phải là chuyện tốt hay không, nàng thích A Kiều như vậy, nếu như A Kiều vẫn có vận mệnh như đời trước, Đại Hoa sẽ rất thương tâm đi? Hắn nghĩ tới coi như vì nữ nhi cũng nên chú ý A Kiều một chút.
Nhị Hoa không giống như Đại Hoa mới một lát đã trở thành bằng hữu với A Kiều, có điều nàng cũng không ghét A Kiều, cảm thấy A Kiều cũng không tệ lắm.
Nhị Hoa nói với Trương Thanh Thạch: “Cha, A Kiều tỷ tỷ rất tốt a, vì sao nàng lại vừa ý đại đường ca? Nói thật a, đại đường ca thực không xứng với nàng. Hơn nữa nếu như nàng gả cho đại đường ca, đến lúc đó mấy người Đại bá phụ lại lợi dụng nàng và chúng ta dính dáng không rõ thì làm sao bây giờ? Con không muốn thường xuyên qua lại với nhà Đại bá phụ.”
Kể từ sau khi ở riêng, nhà Trương Thanh Thạch ngày trôi qua thật thư thái, người một nhà đều cảm thấy tốt. Mấy người Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc muốn qua lại với bọn họ, chỉ là Trương Thanh Thạch tỏ ra thờ ơ, hơn nữa còn làm rõ chuyện bọn hắn lừa gạt hắn (TTT), nói thẳng đã lạnh tâm với bọn hắn, sau đó lại tìm cơ hội ở trước mặt người trong thôn như có như không để lộ ra một chút ý tứ mấy người Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc buộc hắn quay về, người trong thôn đều cảm thấy mấy người Trương Thanh Mộc thật quá đáng, vốn đã cay nghiệt với Trương Thanh Thạch như vậy, hiện tại vừa thấy Trương Thanh Thạch sống tốt lên lại muốn đi chiếm tiện nghi. Mấy người Trương Thanh Mộc cũng sĩ diện, nên ít đi đi lại lại.
Nhị Hoa nghĩ tới thật vất vả Đại bá phụ Tam thúc phụ xa cách cuộc sống của bọn họ, nếu như bởi vì A Kiều lại nháo lên thì thật đáng ghét.
Đại Hoa vừa nghe lời này nụ cười trên mặt liền giảm đi, cũng không phải là bởi vì tức Nhị Hoa, mà là cảm thấy lời nói của Nhị Hoa có chút đạo lý.
“Nếu như A Kiều thật sự gả cho đại đường ca, đến lúc đó thì ít qua lại thôi.”
Đại Hoa có chút tiếc nuối, nàng mặc dù trong thôn cũng có vài bằng hữu, nhưng với A Kiều thật sự là rất hợp duyên, nhưng dù hợp ý cũng không được, quan hệ với A Kiều sao có thể so sánh cùng với người nhà của nàng?
Trương Thanh Thạch nghĩ Đại Hoa mặc dù ôn nhu nhưng cũng hết sức thông minh, hơn nữa có thể biết lấy hay bỏ, chờ hắn dạy dỗ nàng, sau đó lại tìm cho nàng người chồng tốt, cả đời này của nàng hắn sẽ yên tâm a. Tiểu Hoa cũng vậy. Về phần Nhị Hoa? Nha đầu kia còn nhỏ tuổi mà đã tinh quái như vậy, tính tình còn hung hãn như vậy, tương lai nếu là không có con trai, thì để cho nàng thừa kế sự nghiệp của hắn, sau đó làm chỗ dựa cho tỷ tỷ muội muội. Trương Thanh Thạch đã không còn chấp niệm với việc có con trai, nhưng vừa nghĩ tới có con trai có thể chiếu cố chúng nữ nhi, hắn thật muốn có một đứa, đến lúc đó nhìn hắn (TTT) không hảo hảo đập nó, khẳng định để cho nó trở thành một nam tử hán bảo vệ tỷ tỷ mình.
Tuyết nương thấy Trương Thanh Thạch nhìn mình, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Trương Thanh Thạch cười một tiếng, cầm tay Tuyết nương, nói: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ chúng ta sau khi về nhà ăn cái gì.”
Trương Thanh Thạch nghĩ vẫn là không nên tăng áp lực cho nương tử.
Tuyết nương bị Trương Thanh Thạch ở trên đường cầm tay, mặt thoáng cái liền hồng, giãy hai cái không thoát, cúi đầu xuống nói: “Vậy chàng hảo hảo ngẫm lại, nghĩ đến cái gì nói cho ta, ta sẽ làm cho chàng.”
Nhị Hoa vừa vặn thấy một màn như vậy, lặng lẽ nói cho Đại Hoa, cười đến con mắt thành một đường nhỏ, Đại Hoa nhẹ nhàng đánh nàng một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng.
Đại Hoa nghĩ tình cảm cha mẹ thật tốt a, sau đó lại nghĩ đến Phượng Đoan, lần đó nàng đi đến nhà Phượng lang trung tặng đồ, ở trên đường gặp được một con chó, bởi vì giỏ trong tay có thịt, nên chó liên tục đuổi theo nàng, dọa nàng đến chân đều mềm nhũn, Phượng Đoan giúp đỡ nàng một phen, bàn tay của hắn rõ ràng cũng không tráng kiện, nhưng lại hữu lực, thật ấm áp. Đại Hoa tuổi không lớn lắm, sắp mười một tuổi, nhưng là niên kỷ này nữ hài tử đã bắt đầu làm mai. Bởi vì nhà Trương Thanh Thạch gần đây ngày trôi qua hồng hồng hỏa hỏa, hắn vì không có con trai, đã có người nhắm ngay khuê nữ hắn, những ngày qua người tới đề thân với Đại Hoa đã tới mấy lần. Đại Hoa hết sức thẹn thùng, may mà cha nàng nói với nàng muốn giữ nàng vài năm, về sau tìm cho nàng con rể cũng phải tìm người nàng vừa ý. Nàng nghĩ người nàng thích chính là Phượng Đoan.
Người một nhà lại mua một ít đồ, mỗi người đều không nhàn rỗi, ngay cả rổ nhỏ của Tiểu Hoa cũng mua được tràn đầy đồ chơi nhỏ.
“Cha bọn nhỏ, chúng ta đây là đi đâu a? Đồ đã mua xong, nhanh đi ra ngoài trấn đi, đừng để cho Lý chính chờ.”
Tuyết nương thấy phương hướng Trương Thanh Thạch đi không đúng lắm, bèn vội vàng hỏi hắn.
Trương Thanh Thạch nói: “Chúng ta đi mua bò và xe bò.”
“A?!” Tuyết nương cả kinh, “Mua bò và xe bò? Vậy xài hết bao nhiêu tiền a?”
Trương Thanh Thạch nói: “Chúng ta có tiền, còn có thể kiếm lại tiền. Bạc kiếm được không phải để tiêu sao? Về sau chúng ta còn thường thường lui tới giữa thôn và trấn trên, xe bò này hữu dụng. Sớm muộn gì cũng phải mua, không bằng thừa dịp hiện ở trong tay còn có chút tiền mua trước đi, để cho người trong thôn nhìn cũng biết chúng ta đem tiền tiêu sạch, đỡ cho bọn họ đỏ mắt.”
Nhị Hoa ha ha cười nói: “Cha! Cha mua bò và xe bò bọn họ sẽ không đỏ mắt sao? Trong nhà bạc hảo hảo thu về bọn họ nhìn không thấy tới coi như xong, này bò và xe bò là rõ ràng trước mắt nha! Có điều, cha muốn mua bò và xe con ủng hộ! Đến lúc đó con đi chăn bò, nhất định cho nó ăn thỏa thuê!”
Tiểu Hoa cũng nhảy lên nói: “Cha, con cũng đi chăn bò! Con muốn ngồi ở trên lưng bò!”
Trương Thanh Thạch đem Tiểu Hoa ôm dậy giơ giơ, nói: “Hảo, đến lúc đó con cứ ngồi ở trên lưng bò!”
Tiểu Hoa khanh khách cười, sít sao ôm cổ Trương Thanh Thạch, ở trên mặt ông hôn hai cái.
Tuyết nương vội vàng nói Trương Thanh Thạch đem Tiểu Hoa để xuống, nàng sợ Trương Thanh Thạch mệt mỏi.
Trương Thanh Thạch cười nói: “Nàng xem, nàng sợ ta ôm hài tử mệt mỏi, nàng nếu như thực đau lòng ta, nên đáp ứng mua bò và xe bò.”
“Ai không đáp ứng? Trong nhà chàng làm chủ.” Tuyết nương mặc kệ là lúc nào đều là để cho Trương Thanh Thạch đương gia làm chủ, nàng là một nữ nhân hết sức dịu dàng.
Sắp mua bò, mấy người Đại Hoa cũng rất cao hứng, cười cười nói nói theo sát Trương Thanh Thạch đến chỗ bán súc vật.
Trương Thanh Thạch cũng biết nhìn gia súc một chút, vốn chính là nông thôn hán tử, dù trong nhà không có gia súc, nhưng cũng đã gặp bò nhà người ta nuôi, hắn cũng biết một chút. Đời trước lúc còn ở gia đình giàu có, bò, ngựa, la dùng để vận hàng bên trong điền trang, hắn đều gặp qua. Cho nên hắn rất nhanh chọn trúng một con bò, là một con vừa mới trưởng thành, hết sức khỏe mạnh, hơn nữa tính tình hết sức ôn thuận.
Một con bò tốn mười lượng bạc, thêm xe bò và roi các loại, trải qua một phen trả giá, tổng cộng tốn mười ba lượng.
“Cha, cha dạy con đánh xe đi!”
Nhị Hoa ngồi vào một bên trước đầu xe, lớn tiếng bắt Trương Thanh Thạch dạy nàng đánh xe, đây chính là bò và xe nhà nàng, về sau đều là của nhà nàng, nàng phải học đánh xe.
Tuyết nương cười nói: “Nha đầu kia!”
Trương Thanh Thạch nói: “Nha đầu kia rất tốt, đến, chờ đến bên ngoài trấn mặt đường rộng ít người cha sẽ dạy con. Nương tử, Đại Hoa, các ngươi cũng học một chút.”
Đại Hoa cao hứng gật đầu, nàng cũng muốn học, trong thôn tuy không có mấy nữ hài tử đánh xe bò, nhưng nàng cảm thấy biết đánh xe rất hữu dụng.
Tuyết nương cũng không ngăn cản, nàng cũng cảm thấy nữ hài tử học thêm chút ít này nọ vẫn tốt, nàng không có con trai, mấy khuê nữ thì phải dạy cho cường một chút, giống như Trương Thanh Thạch đã nói với nàng, nữ nhi của bọn họ phải lợi hại, như vậy về sau mới sẽ không bị khi phụ.
Lý chính thấy Trương Thanh Thạch đánh một chiếc xe bò đến, chỉ là hơi chút kinh ngạc, sau đó liền hiểu được hắn đây là mới vừa mua. Hắn ta (lý chính) thẳng khen bò này tốt.
“Các ngươi hiện tại có xe bò, nếu như vội thì đi trước đi, ta còn chờ mọi người.”
Lý chính nói với Trương Thanh Thạch, Lý quả phụ và Đỗ Quyên Hồng còn chưa trở lại, hắn ta phải đợi, bởi vì các nàng chưa trả tiền xe về.
Trương Thanh Thạch không muốn gặp Đỗ Quyên Hồng và Lý quả phụ, cho nên cáo từ với Lý chính, đánh xe bò mang theo nương tử khuê nữ đi về nhà. Bọn họ đi, lại không biết sẽ bỏ lỡ một vở kịch hay.