“Anh nói gì thế hả? Nhìn thấy diễn viên của mình bị dính vào ba cái chuyện này anh vui lắm sao? Rõ ràng là em chỉ đang ngồi ăn cùng bạn, cũng bị chụp lại biến thành scandal!” Cô gái đang nói tên là Khả Linh, đang rất phẫn uất giải bày.
“Haiz, được rồi tổ tông của tôi.
Lập tức sẽ cho người xử lý ngay!” Dương Hy thở dài một hơi.
Khả Linh trợn mắt: “Ủa, anh không nói gì thêm hả?”
“Nói gì?” Dương Hy lười biếng nhướn mày, dọa dẫm: “À, nếu lần sau còn lặp lại sai lầm này, coi chừng cái vị trí ngọc nữ của cô đấy!”
“Ách!” Khả Linh cười hì hì, biết thân biết phận lui ra ngoài: “Em đi trước nha!”
Đã hai năm trôi qua, bệnh tình của Lâm Nhất tuy không mấy khả quan nhưng ít nhất sự sống vẫn được tiếp tục.
Năm nay cậu đã hai mươi tuổi, hắn hai mươi mốt tuổi.
Đáng ra giờ này cậu nên ngồi ở trường Đại học mới phải.
Nhưng cậu lại không làm thế.
Lên nắm giữ Lâm thị đồng thời giữ vị trí đứng đầu Quạ đen mới là nhiệm vụ của cậu.
“Hôm nay có họp nội bộ thưa chủ tịch.” Châu Minh kính cẩn thưa.
Năm nay là năm thứ ba kể từ khi cậu trọng sinh lại đây, tức là còn hai năm nữa mới đến bữa tiệc ngập tràn mùi máu đó.
Lần này sẽ khác…!Dương Hy mỉm cười gian tà.
Đương nhiên là lần này cậu cũng phải đi rồi, nhưng mà thế trận lần này đã khác hoàn toàn.
Cậu không phải tham gia với tư cách một tên sát thủ tầm thường nữa.
Mà mọi thứ đã có sự thay đổi, đương nhiên là cậu sẽ phải tham gia với tư cách…
Người chủ trì của bữa tiệc.
Buổi họp diễn ra suôn sẻ, không giống Lâm Nhất, là một người đứng đầu băng lãnh và trầm tính, Dương Hy thay thế hắn với khuôn mặt tràn ngập sự uy nghiêm, bất kể ai làm sai cái gì cũng đều bị cậu mắng cho té tát.
Cậu không im lặng, âm thầm giải quyết cho bọn họ như Lâm tổng đại nhân trong nóng ngoài lạnh, mà cậu lôi thẳng từng tên một ra trước mặt toàn thể nhân viên để xử lý.
Sát phạt vô cùng quyết đoán và hiệu quả.
Những người cậu cho rằng đã hại Lâm Nhất ở kiếp trước, bằng một cách khôn khéo, cậu đã khiến bọn họ phải lộ ra điểm yếu.
Dương Hy nắm bắt thời cơ, sau đó…
“Phốc!” Đạn sượt qua một bên mặt tên giám đốc, làm hắn phải run lên đầy sợ hãi.
“Nói, ai đã yêu cầu ông ăn cắp tài liệu của Lâm thị?” Gương mặt vô cảm của Dương Hy khiến hắn phải nổi gai óc, lập tức phun ra toàn bộ sự thật.
Dương Hy dám giết hắn ta.
Cậu chắc chắn sẽ giết hắn nếu hắn nói dối.
…
Một mùa xuân nữa lại đến xung quanh biệt thự Lâm gia, từ ngoài cổng đến trong nhà đều được trang trí long trọng và xinh đẹp.
Dương Hy từ sớm đã tự mình dậy bỏ quần áo vào máy giặt, cậu cũng lái xe đến trung tâm mua sắm để mua vài món đồ trang trí.
Am Hiển và một tên khách không mời mà đến là Bạch Nhĩ giúp cậu nấu nướng.
Tuy là Bạch Nhĩ năm đó đã chứng kiến toàn bộ sự việc, chắc chắn gã không có ý tốt gì, nhưng mà…!Tình cảm gã dành cho Am Hiển có lẽ cũng không phải giả…
Dương Hy mỉm cười, nếu có cũng nên để y nếm trải ít mùi vị đau thương, sau đó cậu sẽ thay y giải quyết gã.
Trong bữa tiệc giao thừa lần này cũng có cả Mộc Nhiên và thanh mai trúc mã của Bạch Nhĩ, Lam Trạch.
Vân Linh và Khả Linh, cậu cũng chẳng hiểu sao hai cô gái này lại có tên hợp nhau đến vậy.
“Hửm? Anh không đến hở?” Đầu dây bên kia là Túc Hạ đang đau lòng cắn răng vì năm nay hắn bị mẹ hắn kéo về nhà ăn tết.
“Không được hu hu.”
“Chia buồn nha!” Trêu tức xong cậu dập máy.
Túc Hạ: “Con người vô lương tâm.”
…
“Tôi về rồi!” Dương Hy trên tay đầy ắp nào là đồ trang trí, nguyên liệu nấu nướng, và những nhánh mai, đào lỉnh kỉnh bước vào.
“Ôi trời, lúc nãy mẹ nói để Bạch tiên sinh đi cùng con lại không chịu.” Diệp Kiều lo lắng đến đỡ lấy.
“Dạ, cảm ơn mẹ nha.”
“Bác cứ để con.” Bạch Nhĩ nhanh tay đi đến.
Vì hắn biết mình đã sai, sai rất trầm trọng nên bây giờ hắn đang cố gắng hết sức để lấy lòng Diệp Kiều, hắn không muốn bản thân phải tồn tại trong sự khinh ghét của người xung quanh.
Sau nhiều năm ly hôn với ông già Lâm kia, Diệp Kiều cuối cùng cũng có được cho mình một người đàn ông tốt, bằng tuổi với bà và tên là Lưu Khang.
“Ba Lưu con về rồi.” Dương Hy đi đến, đưa cho ông một cái gạt tàn thuốc: “Mặc dù con không thích ba hút thuốc chút nào, nhưng mà ít nhất…!con thấy nó khá đẹp, và đang được giảm giá.”
Ông Lưu ngỡ ngàng, sau đó bật cười: “Cái trọng điểm chính là đang được giảm giá có phải không?”
“Hì hì.”
Diệp Kiều mặc lên tạp dề, phụ với Am Hiển rồi từ trong bếp nói vọng ra: “Ba con có đến không vậy tiểu Hy à?”
Dương Hy lười biếng ngả người trên ghế: “Dạ có, đi cùng với một người đẹp.”
“Gì cơ? Ba con cũng tái hôn rồi kia à?”
“Dạ vẫn chưa, nhưng cũng có thể coi là vậy, ông ấy hơi cô đơn nên con đã đề xuất.”
“Trời ạ.” Diệp Kiều bật cười vì thái độ của đứa con: “Con lên giúp tiểu Nhất xuống đây với mọi người đi, chắc nó cũng dậy rồi.”
“Dạ!” Dương Hy chạy biến một mạch lên tầng hai.
Sau một quãng thời gian điều trị, Lâm Nhất tuy vẫn giữ được mạng sống nhưng hắn đã không còn khỏe mạnh như trước, và điều đáng buồn là hắn phải ngồi xe lăn.
Mọi hoạt động của hắn đều bị hạn chế, nhưng cho dù vậy Dương Hy vẫn một lòng bảo hộ cho lòng tự tôn mỏng manh của hắn.
Cậu nhẹ đẩy cửa phòng, tiến gần đến chiếc giường trắng tinh êm ái, ngồi xuống hôn nhẹ lên trán hắn: “Anh ơi, dậy thôi nào.
Hôm nay là giao thừa đó!”
Lâm Nhất còn ngái ngủ đưa tay dụi mắt, có một điều mà Dương Hy cảm thấy thích thú nhất chính là cuối cùng Lâm đại nhân cũng có chút da chút thịt rồi nha, không còn là một cỗ xương khô khiến người ta đau lòng nữa.
“Anh ơi, dậy nào.” Giọng cậu trở nên mềm mại khác thường.
“Ưm, em vậy mà dám gián đoạn giấc ngủ của anh!” Lâm Nhất kéo ngã Dương Hy về phía trước khiến cậu bất ngờ, Lâm Nhất đối với cậu chưa bao giờ là yếu đuối như cậu nghĩ.
Trong tình huống này mà sức kéo của Lâm Nhất còn mạnh khác thường làm cho Dương Hy suýt thì té sóng soài lên người hắn.
“Anh!…Ưm.” Chưa kịp nói tiếng nào đã bị chặn lại bằng một nụ hôn.
“Anh mà còn làm càn nữa là em bỏ mặc anh luôn đấy!” Dương Hy lườm nguýt hắn một cái.
“Em sẽ không.” Lâm Nhất khẳng định chắc nịch.
Không còn cách nào, Lâm Nhất quá hiểu rõ cậu….