Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Quyển 1 - Chương 25



Đỗ trạch.

Đỗ Thăng ngồi đối diện với Đỗ lão gia tử, nhìn ông loay hoay chơi với bộ đồ uống trà, nhịn không được mở miệng nói, “Ông nội, sao ông lại làm thế?”

Đỗ lão gia tử tựa hồ thực chuyên tâm, không để ý tới Đỗ Thăng, đến khi Đỗ Thăng nhắc lại mới xoay người, cầm khăn lụa trên bàn lau tay.

“Thế nào, không chịu được à? Cho rằng ông nội làm sai?”

Đỗ Thăng bực mình quay đầu, hắn thật tâm muốn kết bạn với Tô Thần, kết quả ông nội lại làm ra chuyện như thế, bảo hắn sau này gặp Tô Thần thế nào? Huống hồ bọn họ còn hợp tác mở công ti, cứ như vậy, Tô Thần trong lòng khẳng định có khúc mắc với hắn.

“Ông nội, lẽ nào ông làm thế là đúng?”

“Hỗn láo!”Đỗ Hành vừa đi vào quát lên, “Ăn nói với ông nội thế à?”

Đỗ lão gia tử khoát khoát tay, quay người ngồi xuống ghế thái sư, “A Thăng, con nghĩ ông nội làm thế là không đúng, xúc phạm bạn con?”

Đỗ Thăng tuy bị Đỗ Hành quát nhưng vẫn ngoan cố vươn cổ nhìn Đỗ lão gia tử, ông nội hắn tuy có hơi độc đoán chút nhưng cũng không phải người không biết lí lẽ, hôm nay làm thế với Tô Thần khiến hắn cảm thấy khó có thể tiếp thu.

“A Thăng, con như thế, sao ông có thể yên tâm giao Đỗ thị cho con?” Đỗ lão dừng một chút, “Ta Đỗ Đức Thịnh lăn lộn thương trường gần 30 năm, cái khác không nói, năng lực xem người vẫn rất tốt. Hôm nay vì sao ta làm như thế, con đã cẩn thận nghĩ lại chưa? Nếu đó là con, có phải con đã trực tiếp ném tiền vào mặt ông không?”

Đỗ Thăng đang muốn nói gì, Đỗ lão gia tử vung tay cản.

“A Thăng, đối nhân xử thế không thể dựa vào cảm tình bản thân. Cứng quá sẽ gãy, quá mềm mỏng lại mất khí khái nam nhi. Phương diện này, con còn xa xa không bằng Tô Thần.”

“Ông nội, con không rõ, con thật tâm muốn làm bạn với Tô Thần, tính tình cậu ấy ngài cũng tán thưởng, sao còn muốn làm chuyện như thế?”

Đỗ lão gia tử lắc đầu, “A Thăng, xem ra chính con còn chưa rõ. Chính vì khả năng đối nhân xử thế của Tô Thần vô cùng hoàn hảo nên ta mới không muốn con thân cận cậu ta. Với tuổi tác và lịch duyệt của cậu ta như lúc này đã có thể không quan tâm hơn thua, đủ thấy người này tâm kế sâu. Nếu tương lai người này thành trợ thủ của con thì rất tốt, nhưng nếu không phải, con tuyệt đối không phải đối thủ của cậu ta, đến lúc đó cậu ta có thể nhẫn tâm ra tay với con, con lại chưa chắc nỡ. Cho nên ông không hi vọng hai đứa thân thiết nhau, hiểu chưa?”

Nghe ông nói xong, Đỗ Thăng hơi hoang mang, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện cùng Tô Thần làm đối thủ. Bất quá, thực không có khả năng sao? Ngẫm lại thái độ thường ngày của Tô Thần, một người ôn hòa như vậy, thực là kẻ tâm kế thâm trầm như ông nội nói sao?

Đỗ lão gia tử nhìn Đỗ Thăng trầm tư, không nói thêm nữa, chỉ ra hiệu cho Đỗ Hành đỡ mình về phòng, đứa cháu này của ông, cái gì cũng tốt, chỉ là lớn lên quá thuận buồm xuôi gió nên thiếu tâm phòng bị người khác.

“Phụ thân, ngài thực sự nghĩ làm như vậy đúng sao?” Đỡ Đỗ lão gia tử ra khỏi phòng, Đỗ Hành nhịn không được hỏi một câu.

“Đúng? Cái gì là đúng? Cái gì là sai?” Đỗ lão gia tử chống quải trượng, quay đầu nhìn Đỗ Hành, “A Hành, Tô Thần này, ngày sau tất không phải vật trong ao (người tầm thường, dễ nắm bắt). A Thăng không có khả năng khống chế cậu ta.”

Đỗ Hành không hề nói thêm, trong lòng lại không đồng tình với hành động của phụ thân mình. Tiếp xúc với Tô Thần vài lần, cũng đã sai người lén điều tra về bản thân và hoàn cảnh gia đình cậu, Đỗ Hành cho rằng, Tô Thần này tuy tính tình có hơi lạnh bạc nhưng không phải người vô tình, đối với người hay sự việc cậu nhận thức sẽ tận tâm tận lực. Đỗ Thăng tuy không có khả năng hoàn toàn khống chế cậu ta nhưng có thể dùng tình cảm ràng buộc, tuy khả năng thành công không lớn nhưng là vẫn có, một động tác hôm nay của phụ thân đã chặt đứt khả năng cuối cùng này. Ông cháu ba người đều có suy nghĩ riêng, đều là vì một Tô Thần, người trước đây họ chưa từng ngờ tới.

“Con à, tiền này ở đâu ra?” Tô Kiến Quân thấy Tô Thần ngồi ở đầu giường cúi đầu lúi húi không biết làm gì, đến gần lập tức hoảng sợ, con trai đang đếm tiền. Tô Kiến Quân ước lượng độ dày, chỗ này phải cỡ chừng hai, ba nghìn đồng.

“Chỗ này ạ?” Tô Thần đếm xong, nhét tiền vào phong bì, đưa cho cha, “Một món nhỏ ngoài ý muốn, vừa đủ ba nghìn, cha cầm cất đi nhé.”

Tô Kiến Quân tuy không hiểu nhưng cũng không nói thêm, hôm nay lúc Tô Thần vắng nhà, Lý Đạt Phát lại tới một chuyến, cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ gửi lại ông món tiền nhà còn nợ. Tuy Tô Kiến Quân nói miễn ba tháng tiền nhà nhưng Lý Đạt Phát vẫn nhét vào tay ông rồi quay người ra về. Khi Tô Kiến Quân đuổi theo ra tới cửa, Lý Đạt Phát đã đạp xe đi xa. Tô Kiến Quân nghĩ việc này hơi là lạ, mới mấy hôm trước còn nói không có tiền, hôm nay đã mang tiền tới trả xong.

Tô Thần nghe Tô Kiến Quân nói cũng không nghĩ ngợi nhiều, đã dự định không trông nom gì tới chuyện nhà người, cậu không có hứng thú tìm hiểu tiền này từ đâu tới, lấy tính cách của Lý Đạt Phát, nguồn gốc tiền này không có vấn đề gì là được.

“Cha, đừng suy nghĩ nhiều, nếu cha thực sự thấy không thích hợp, hôm nào con đưa lại tiền cho chú Lý là được, dù sao chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy.”

“Ừ” Tô Kiến Quân gật đầu, lập tức lại nói thêm, “Mà thôi, chú thím ấy đều là người cương tính, con trả lại tiền là làm người ta mất mặt, thôi.”

Tô Thần gật đầu, không để bụng nữa.

Hôm sau, Tô Thần vẫn như mọi khi tới Húc Nhật làm, Đỗ Thăng thấy cậu, có hơi xấu hổ, Tô Thần không lưu ý lắm, vẫn tất bật như xưa, thấy vẻ ngượng ngùng của Đỗ Thăng liền tạt đầu hắn một nhát, nói hắn sao cứ nhăn nhăn nhó nhó, khiến Đỗ Thăng càng xấu hổ nhưng trong lòng thầm buông xuống một mảng lo lắng.

“Đúng rồi, Đỗ Thăng, tôi muốn nói với cậu một chuyện.” Thừa dịp ăn trưa, Tô Thần dự định nói cho Đỗ Thăng chuyện Tô ký mở chi nhánh, đầu tuần sau bắt tay vào việc, cậu sẽ rất bận, “Tô ký sắp mở chi nhánh, sẽ phát triển thành chuỗi nhà hàng, từ tuần sau tôi chỉ tới Húc Nhật hai ngày mỗi tuần, hiện tại Tiểu Hoàng và Tiểu Lô đều đã bắt đầu làm đơn hàng, cơ bản có thể ứng phó được. Nếu có gì khó quyết định, chờ tôi tới công ti giải quyết, hoặc là gọi điện cho tôi cũng được.”

“Chuỗi nhà hàng? Tô ký đủ tài chính sao?” Đỗ Thăng gắp một miếng sườn từ hộp cơm của Tô Thần.

“Đủ, có nơi đầu tư cho nhà tôi.”

“Ai?” Lại gắp miếng nữa, mùi vị rất ngon.

“Hoàn Vũ quốc tế” Chuyện tới nước này, Tô Thần không cần gạt Đỗ Thăng nữa, nếu thái độ của Đỗ lão gia tử đã rõ ràng, sau này sẽ có ảnh hưởng nhất định tới Đỗ Thăng, nay nói ra tốt hơn so với sau này Đỗ Thăng nghĩ mình lừa hắn.

“Công ti của Sở Thiên Dương?”

“Cậu biết anh ta?”

Đỗ Thăng gật đầu, buông đũa, “Anh ta từng tới dự tiệc rượu nhà tôi, là người rất khôn khéo, nhưng sao anh ta lại tìm tới Tô ký?”

“Chuyện này nói tới khá dài, lúc nào có thời gian tôi kể cho cậu,” Tô Thần dừng lại, nhìn đồng hồ, “Ăn cơm xong rồi ha, đi làm thôi.”

Đỗ Thăng cũng không hỏi thêm, chỉ là ánh mắt nhìn Tô Thần thêm một nét suy tư.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.