Trùng Sinh Chi Hầu Môn Đích Phi

Chương 19: Làm chủ nạp thiếp



“Nạp thiếp?”

Tôn thị kinh ngạc nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma liền nhắn lại toàn lời của Tần Tích cho Tôn thị nghe, bà nhìn phu nhân mặt mày ảm đạm, than nhẹ, khuyên nhủ, “Phu nhân, nghĩ lại xem người đã sớm chết tâm với lão gia, như vậy hiện nay hắn muốn sủng ai yêu ai, cũng ảnh hưởng gì với ngài đâu? Chúng ta nên vì tiểu thư mà lo lắng a.”

Tôn thị cắn môi trầm mặc hồi lâu, một lúc lâu mới nhìn lên, “Ma ma, chuyện này giao cho người làm đi.”

“Lão nô sẽ phân phó xuống.”

……

Triệu ma ma làm việc rất nhanh, chỉ có ba ngày liền thật sự tìm được hai nữ tử xinh đẹp như hoa.

Hai nữ tử thân mình tinh tế, yểu điệu có trí, khóe mắt cố ý vô tình toát ra vài phần mị thái, Tôn thị thấy hơi hơi nhíu mi, nhưng không có nói thêm gì, ngược lại hai nữ tử nhìn thấy Tôn thị liền khom người quỳ xuống, thái độ thập phần cung kính.

“Nô tì Như Vân, tham kiến phu nhân.”

“Nô tì Tĩnh Vi, tham kiến phu nhân.”

“Đứng lên đi.”

Tôn thị khoát tay, hai người lập tức cung kính đứng dậy, cúi đầu, lộ ra sau gáy phấn nộn, tư thái kiều mị, làm cho người ta nhìn thập phần không thoải mái.

Tôn thị cho hai người lui ra, hỏi Triệu ma ma, “Ma ma tìm hai người này ở đâu, sao thấy có mị khí?”

“Hai người họ xuất thân từ thanh lâu nên hành động tự nhiện có vài phần mị thái.” Triệu ma ma thấy Tôn thị bộ dáng không đồng ý, nhẹ giọng nói, “Phu nhân, chớ xem thường nữ tử như vậy, nói về lấy lòng nam nhân, các nàng hiểu rõ hơn so với tiểu thư khuê các. Hơn nữa, các nàng xuất thân không tốt, sau này cho dù sinh nam đinh, cũng không uy hiếp đến địa vị của người.”

Tôn thị vẫn cảm thấy có chút không ổn, “Nhưng ở chổ lão thái thái……”

“Người là phu nhân chính thất trong phủ, chỉ có tìm cho lão gia hai thông phòng, lão thái thái sao không đồng ý? Hơn nữa lão thái thái sẽ càng thích.” Triệu ma ma mím môi cười, thập phần tự tin, “Lão nô đã cho người tra, hai nữ tử này tuy rằng xuất thân kém, nhưng là nữ tử trong nhà họ, mấy đời đều sinh nam đinh, nếu lão thái thái biết được, cao hứng còn không kịp, làm sao có thể trách cứ người.”

Hiện nay, chỉ cần lão gia có cốt nhục, là nam đinh, lão thái thái mới không quản xuất thân của mẫu thân đứa nhỏ. Hơn nữa nói không chừng sau khi đứa nhỏ sinh ra, vận khí tốt có thể danh nghĩa dưỡng ở chổ phu nhân, như vậy địa vị của phu nhân ở trong phủ vững như bàn thạch.

“Này…… Được rồi, ngươi đi mời lão gia đến đây, nói ta có chuyện thương lượng.”

“Lão nô đi ngay.”

Triệu ma ma rời đi, Tôn thị trầm tư một chút, vào nội thất mở ngăn tủ lấy một kiện váy dài tố sắc dưới đáy hòm ra, váy dài là xiêm y bà mặc thời điểm lần lần đầu tiên gặp mặt Tần Mạc Bắc. Tôn thị thay xiêm y, chỉnh lại kiểu tóc, bảo nha hoàn bố trí lại phòng, sau đó dựa vào cửa sổ nhìn về phía cây đào trong viện.

Khi Tần Mạc Bắc vào nhìn thấy hình ảnh trên.

Tôn thị thân hình mảnh khảnh dựa vào cửa sổ lẳng lặng xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, tóc bà không vãn phác, trên đầu chỉ búi một búi tóc nho nhỏ, sau lưng xõa ba ngàn tóc đen, gió nhẹ theo cửa sổ thổi vào, nhìn tóc đen mượt như thác nước, nguyên bản Tần Mạc Bắc đang không kiên nhẫn ánh mắt cũng hơi hơi chuyển thâm.

Bài trí trong phòng giống như trong trí nhớ của hắn.

Tần Mạc Bắc không khỏi lâm vào hồi ức, năm đó hắn vừa mới thú Tôn thị, cũng thật yêu bà, cũng từng thề non hẹn biển, thân thể bà không tốt, nhập phủ hai năm không thể sinh dục, lúc đó mẫu thân khuyên hắn nạp thiếp, hắn cũng do dự thật lâu.

Sau đó, khi hắn nhắc đến chuyện này với bà, tuy rằng ngoài mặt bà không nói gì, nhưng lại xa lạ hắn…… Mặc kệ hắn sau này thế nào lấy lòng, tổng cảm giác bà ngoài im lặng còn có loại cãm giác cự nhân ngàn dặm, sau này…… Hắn có Vân thị giải sầu, cũng chầm chậm xa cách.

Tần Mạc Bắc thở dài, ánh mắt ảm đạm, bọn họ khi nào thì đi đến tình trạng này.

Tôn thị nghe được động tĩnh, hơi quay người, liếc nhìn Tần Mạc Bắc.

Bà lẳng lặng xoay người, ánh mắt bình tĩnh vô ba, “Lão gia đã đến rồi, mời ngồi.” Ngữ khí bình thường giống như lão hữu nhiều năm không thấy, không tận lực thân cận, cũng không tận lực xa cách.

Tần Mạc Bắc thuận thế ngồi lên ghế, Tôn thị ngồi ở đối diện hắn, đem trà ngon vừa mới phao đổ ra ly, đưa đến trước mặt hắn.

Tần Mạc Bắc uống một ngụm, kinh ngạc, “Quân sơn ngân châm?”

“Lâu năm quân sơn ngân châm, trước kia lưu lại.”

Tần Mạc Bắc bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm, trước kia hắn yêu nhất uống quân sơn ngân châm, chính là trà quá mức trân quý, có bạc cũng không mua được, trước kia thời điểm vừa thành thân với Tôn thị, bà sẽ nghĩ biện pháp lấy lá trà từ ca ca mình, sau đó tự tay pha cho hắn uống.

Bà có lẽ không biết, đã rất nhiều năm hắn không uống trà này. Bất quá vì chính thất không được sủng của hắn không làm việc này vì hắn, không thể không nói, trong lòng hắn vẫn nhớ nhung. Tần Mạc Bắc buông ly tràn, ánh mắt ôn hòa nhìn Tôn thị, “Triệu ma ma nói nàng có chuyện muốn thương lượng với ta, là chuyện gì?”

“Nhận sai với lão gia.”

“Gì?” Đầu ngón tay hắn hơi ngừng lại.

“Năm đó…… Là ta không đủ khoan dung rộng lượng.” Tôn thị cúi đầu chua xót cười, “Ta không nên nghĩ một người có thể chiếm lấy lão gia, không cho lão gia nạp thiếp. Mấy năm nay luôn luôn muốn nói xin lỗi với lão gia, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội, lúc này liền nói xin lỗi với lão gia, mấy năm nay lão gia không hưu ta vì sự ghen tị của ta, cũng đã niệm ở tình nghĩa vợ chồng.”

“Mọi chuyện đã qua, nói lại làm gì.” Nàng không đồng ý hắn nạp thiếp, hắn không phải cũng đã nạp một đám sao!

“Trước kia thiếp thân không có chưởng quản việc bếp núc nên không tính, hiện tại đã chưởng quản việc bếp núc, tự nhiên nên vì lão gia cùng tương lai Tần gia mà lo lắng.”

Nhìn đôi mắt không hiểu của Tần Mạc Bắc, Tôn thị mỉm cười, bà nhìn ra ngoài cửa, nhẹ nhàng vỗ tay, Triệu ma ma liền dẫn Như Vân cùng Tĩnh Vi vào phòng.

Tần Mạc Bắc nhìn hai nữ tử thanh xuân yểu điệu, con ngươi hơi hơi lóe, nhìn về phía Tôn thị, “Nàng muốn làm cái gì?”

“Hai nàng là thiếp thân bảo Triệu ma ma tìm đến, đã nhiều năm lão gia không có nạp thiếp, trong phủ con nối dòng không vượng, thiếp thân thân là phu nhân trong phủ nhìn thật đau lòng, liền tự chủ trương tìm hai thông phòng cho lão gia.” Tôn thị vẫy tay, lập tức hai nữ tử thẹn thùng tiến lên, đứng cách Tần Mạc Bắc một khoảng, thấy Tần Mạc Bắc nhìn chằm chằm hai nữ tử không chuyển mắt, trong con ngươi Tôn thị tránh qua một tia châm chọc, lại cười nói, “Thiếp thân xương cốt không tốt, không thể hầu hạ lão gia, mấy ngày nay Vân di nương bị lão thái thái trách phạt, lão gia mỗi ngày đi Xuân Hoa viện chổ lão thái thái trong lòng chỉ sợ cũng không thoải mái. Chu thị cùng Hứa thị lại không hiểu phong tình …… Cho nên thiếp thân liền tìm hai cô nương cho lão gia, nếu lão gia đồng ý, thiếp thân liền an bày chỗ ở cho bọn họ, tùy thời nghe theo lão gia, nếu lão gia không vui, thiếp thân liền đưa các nàng ra khỏi phủ.”

“Phu nhân…… Không cần a.” Như Vân cùng Tĩnh Vi vừa nghe muốn đuổi các nàng ra ngoài, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, các nàng có thể thoát thân khỏi thanh lâu đã là nằm mơ đều cầu không được, bây giờ có cơ hội vào nhà quyền quý, làm sao có thể buông tay. Lúc này hai người phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, rưng rưng cầu xin, tuy rằng nói là cầu Tôn thị, khả kia sở sở con ngươi cũng là nhìn về phía Tần Mạc Bắc, “Phu nhân, ngài nếu đuổi chúng nô tì ra phủ, nô tì cũng không có đường sống …… Cầu phu nhân khai ân, lưu lại nô tì hai người, sau này nô tì nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ân điển của lão gia phu nhân!”

Tôn thị nhìn Tần Mạc Bắc, cười cười không nói.

Mấy năm nay Tần Mạc Bắc luôn luôn độc sủng Vân thị, làm sao có thể không có một điểm chán ghét, lúc này nhìn này hai nữ tử thanh xuân, thấy da thịt các nàng bóng loáng, đã tâm ý viên mã, hắn trầm ngâm một lát, trên mặt một bộ dáng đứng đắn.

“Ta thấy hai nàng cũng đáng thương, phu nhân an bài chổ ở cho các nàng ở trong phủ đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.