Trùm Tài Nguyên

Quyển 6 - Chương 36: Sản xuất mỗi năm vạn tấn



Mà chuyện tiếp theo lại càng Úy Trì Anh không hiểu.

Vào ban đêm,
khi nàng với La Nguyên Thanh rong ruổi trên chiếc Mercedes Benz sau khi
ép khô những tinh hoa cuối cùng của hắn, Úy Trì Anh tài chí hơn người
thỏa thích nói tốt cho em trai vài câu trước mặt La Nguyên Thánh, nhưng
điều cô không tưởng được chính là, sau khi La Nguyên Thánh tránh mặt cô
để nhận điện thoại của Lí Quang Sáng, không ngờ hắn nói cho nàng biết là trong chuyện này hắn cũng bất lực, hơn nữa giống như một con thỏ bị con chó rượt tới đường cùng ng tận, không để ý, hỏi han tới nỗi buồn của
nàng mà ngay lập tức rời khỏi phòng nàng. Mà khi nàng gọi điện lại thì
La Nguyên Thánh không trả lời, khiến cho Úy Trì Anh vô cùng kinh ngạc,
cũng cực kì đau lòng, ở trong phòng khóc tới nửa đêm. Mặc dù nói đã sớm
biết La Nguyên Thánh đối với chính mình có dục vô tình, nhưng kết quả
lại là như vậy…

Tuy nhiên điều này cũng khiến Úy Trì Anh ý thức
được tình trạng của em trai mình lúc này là không bình thường rồi,so với suy nghĩ không muốn phiền toái tới mình, La Nguyên Thánh làm như cán bộ trong thành phố, đối với việc này hai câu cũng không dám nói.

Mà ngày hôm sau,truyền lệnh tới khiến Úy Trì Anh vô cùng căm tức, bên
phường rượu của Ninh Đức truyền tới tin tức, vì cung cấp hàng cho khách
hàng lớn, nên dừng lại nghiệp vụ bán sỉ ra bên ngoài, trước mắt ngừng
lại 1 tháng. Úy Trì Anh chính là dung gót chân suy nghĩ cũng hiểu được,
tám phần chuyện này là do đôi nam nữ hôm qua mang tới cho nhà họ Ninh.
Sản lượng một tháng của nhà họ Ninh khoảng 2000 – 3000 hòm trở lên, như
vậy, tương lai nhà họ Ninh không những thu được lãi lớn mà Úy Trì Anh
không thể đem nhà họ Ninh làm thành con mồi của mình rồi.

Ngày
thứ tư, Úy Trì Anh phải trả cái giá rất lớn mới lấy được tài liệu về Vu
Nhị, mặc dù cũng không có chút riêng tư gì về vu Nhị nhưng có vẻ như
người bình thường không dễ gì biết được. Trước mắt Úy Trì Anh không khỏi vừa sợ hãi lại không ngừng hâm mộ. tốt nghiệp đại học nổi tiếng của Tần Tây, từ phóng viên làm cán bộ bậc trung của đài truyền hình tỉnh cũng
đủ để khiến đa số người cùng tuổi cảm thấy hổ thẹn, cô không ngờ và Giám đốc sở giáo dục tỉnh Tô Ái Quân và nhà họ Phương ở Bình Xuyên có quan
hệ tốt. Úy Trì Anh không khỏi ảo tưởng nếu mình có quan hệ như vậy, tình hình sẽ như thế nào.

Ngày thứ bảy, theo tin tức của cục cảnh sát Đồng Nghi truyền tới, bảy tên cùng với Úy Trì Nhân đi khiêu khích sinh
sự, thậm chí còn dung dao cưỡng chế nhân viên công chức. có người chỉ ra và xác nhận hành vi phạm tội của Úy Trì Nhân. Về phần tình huống cụ
thể, Úy Trì Anh có dung trăm phương nghìn kế cũng không thể hỏi thăm ra
được. Cùng ngày, hợp tác xã mua bán huyện cho biết một chuyện của quyền
của chủ nợ nhà họ Ninh, hợp tác xã phải bồi thường cho đối phương hai
vạn đồng. Và công khai nhận lỗi trên truyền thông thị trấn Đồng Xuyên.

Ngày thứ chin, tết âm lịch của năm 1999 tới rồi.

Mặc dù là tết âm lịch năm 1999, bởi vì sự qua đời của lão nhân mà không khí vui mừng náo nhiệt có vẻ giảm bớt, nhưng một năm mới có một lần nghỉ
dài hạn, khách du lịch trong nước vẫn tăng rất lớn. Mà thành cổ nổi
tiếng của Phụng Nguyên, thnahf cổ Bình Xuyên hiện giờ đã trở thành điểm
du lịch của khách khi tới Phụng Nguyên. Cho nên, tuy rằng chợ nhỏ nhưng
lượng kinh doanh không hề giảm, dòng người vẫn tuôn ra.

-Cha, Phương đại ca nói chúng ta đến Bình Xuyên làm gì?

Ninh Tú ngồi trong xe nhìn ra. Nhìn đường phố bên ngoài, có chút lạ lung lại có vẻ bất an nói.

-Tôi cũng không biết, gặp mặt sẽ biết!

Ninh Đức cười nói. Người thanh niên tên Phương Minh Viễn này, khi hắn vừa
đặt năm nghịn hòm Đồng Nghi Xuân, vì sản xuất năm nghìn hòm Đồng Nghi
Xuân này ở phường rượu nhà họ Ninh trong một tháng giêng này, mọi người
đều phải tăng ca. Vào lúc này, Phương Minh Viễn đột nhiên cho xe tới mời cha con họ tới Bình Xuyên, rốt cuộc là có ý gì. Trong lòng hắn cũng lo
lắng.

Tuy nhiên Ninh Đức cảm thấy việc làm của đối phương không
có ác ý gì, trong mắt đa số phụ nữ, đường đường là chánh văn phòng huyện ủy, phó cục trưởng cục cảnh sát, không ngờ chỉ một cuộc điện thoại liền chạy tới, ngay cả một tên cao ngạo như Úy Trì Nhân ngay lập tức bị tạm
giam trong sở cảnh sát. Nghe nói cảnh sát đang điều tra hành vi phạm tội trong quá khứ của hắn. Về phần Úy Trì Anh, xưởng trưởng nhà máy rượu
huyện, nghe nói cán bộ lãnh đạo huyện cũng phải ba phần nể mặt, nghe nói cùng ngày, mọi người đều mặc kệ cô. Nhân vật lớn như vậy, nếu muốn thu
nhập nhà họ Ninh căn bản là không khó khăn gì.

Hơn nữa bạn gái
hắn còn là cán bộ của đài truyền hình tỉnh, vẻ ngoài lại xinh đẹp như
vậy, mà con gái của mình cơ bản cũng coi là xinh đẹp rồi, nhưng vừa đắng với người ta, rõ rang là có chênh lệch. Cho nên, Ninh Đức cảm thấy, đối phương không thể là coi trọng con gái mình. Đúng là ôm cái suy nghĩ này trong đầu, Ninh Đức tới Bình Xuyên, mặc dù trong lòng có chút bất an,
nhưng cũng không thể sợ hãi.

Xe chạy nahnh qua khu đường phố Bình Xuyên, vẫn chạy nhanh dưới thành cổ Bình Xuyên, Ninh Đức vốn nghĩ là xe đi tới bãi đỗ xe, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, xe căn bản cũng không
có ý đỗ xe, mà vẫn chạy qua hướng cửa thành. Mà tới cửa thành cũng không có ai cản lại, khi xe còn cách khoảng mười mét, lan can trước cửa cũng
đã giơ lên.

Xe lái vào thành cổ, cha con Ninh Đức mới phát hiện đường phố ở đây cũng không có bao nhiêu người qua lại, hơn nữa dường như…

-Đây là khu cư trú thành cổ, bình thường cấm khách du lịch!

Nhìn thấy sự nghi hoặc của cha con Ninh Đức lái xe chủ động giải thích.

-Khu cư trú, Vậy hai bên đều có người ở ah?

Ninh Tú giật mình nói.

-Đúng vậy, đều có người ở lại.

Lái xe cười nói:

-Trong khu cư trú này, toàn bộ là hai trăm mười hai gia đình!

-Phòng ở đây thật là hoàn hảo, nhìn chúng giống như những canhr trong phim vậy.

Ninh Tú không kìn lòng nổi nói, con đường kia giống trong phim tình cảm Đài
Loan, tuy rằng bài vở và bài tập căng thẳng nhưng có xem qua mấy tập.

-Nhà ở đây vẫn duy trì phong cách trong quá khứ, các ngươi vào sẽ biết!

Lái xe vừa cười nói vừa lái xe chầm chậm:

-Nhìn thấy không, phía trước chính là cửa chính, chính là nhà của Phương thiếu.

Cha con Ninh Đức xuống xe, nhìn tòa nhà cổ kính trước mặt có chút lung
túng, hai người mặc dù không hiểu sự đời nhưng cũng hiểu được laoij dinh thự ở địa phương này cần bao nhiêu tiền mới có thể mua được. Cái đích
mà cha con mình tiến đến là người thanh niên kí, nhân vật Phương thiếu
trong miệng lái xe rốt cuộc là ai?

Cổng lớn bị dẩy ra theo hướng
ra phía ngoài, Ninh Đức chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi, cô gái cực kì xinh đẹp ấy dẫn theo vài người từ trong cửa đi ra, nhìn thấy bọn Ninh Đức
lập tức tươi cười nói :

-Hai vị đay chính là Ninh Đức tiên sinh và em Ninh Tú ah? Ta là Lâm Dung, trợ lí của Phương thiếu.

Giọng nói lại trong trẻo dễ nghe, giống như chim hoàng oanh hót.

-Chị nói chuyện thật là dễ nghe!

Ninh Tú dù sao cũng là đứa trẻ vị thành niên nói, nói mấy câu lập tức thân mật với Lâm Dung.

-Mời hai vị theo ta, Phương thiếu hiện tại đang có khách, để ta sắp xếp cho
hai vị nghỉ ngơi trước, chờ hắn tiễn khách rồi tới đây!

Lâm Dung cười nói:

-Chủ nhiệm Vu Nhị, một lát nữa cũng sẽ tới!

-Phương thiếu quá khách khí rồi, quá khách khí.

Ninh Đức lúc này cũng không biết nên nói gì là tốt

Lâm Dung kéo tay Ninh Tú, dọc đường đi giới thiệu cho bọn họ các nơi trong
viện, đưa cha con họ tới một phòng khách, đưa trà lên cho hai người và
cùng nói chuyện phiếm với bọn hắn, cũng không quá lâu Vu Nhị đi tới
phòng khách khiến cho cha con Ninh Đức mất tự nhiên vài phần.

-Ông chủ Ninh, công tác sản xuất Đồng Nghi Xuân nhất định ngươi phải nă chặt!

Vu Nhị cười nói, nói thật, lúc trước cô cảm thấy Đồng Nghi Xuân có vị rất
tốt, nhưng cũng thật không ngờ, 1500 hòm Đồng Nghi Xuân đàu triên này,
nahf họ Phương dung nó làm quà cho công nhân, theo phản hồi về vẫn là
được khen, mọi người đều cho rằng rượu vị không tệ, uống vào không nồng. Có rất nhiều người hỏi mua ở đâu. Như vậy không thể nghi ngờ Vu Nhị tin tưởng nhiều vào tương lai tiêu thụ của Đồng Nghi Xuân

-Chủ nhiệm Vu, ngài yên tâm, chúng ta hiện tại là toàn bộ số lượng, toàn lực sản
xuất, nếu mà không có vấn đề gì, trong tháng giêng nhất định hoàn thành
số lượng.

Ninh Đức cười nói.

-Ông chủ Ninh, Dồng Nghi Xuân đúng là rượu ngon, nhưng vì sao các người không nghĩ là nên mở rộng sản xuất?

Vu Nhị hỏi, cô muốn hỏi qua Ninh Đức ngày bình thường trong một tháng
phường rượu họ Ninh một tháng lượng tiêu thụ là trên dưới một ngàn hòm.

Ninh Đức cười gượng nói :

-Chủ nhiệm Vu, chúng ta kinh doanh xưởng nhỏ này, làm sao ngân hàng và tín
dụng xã cho vay! Mượn tiền bình thường, không phải vay nặng lãi, căn bản là cũng không được bao nhiêu tiền, hơn nữa chúng ta cũng không có đường dây tiêu thụ, nagy trong huyện Đồng Nghi này còn có nhà máy rượu trắng
của huyện, chúng ta làm sao tranh được qua họ.

-Hôm nay chúng ta đưa cha con hai người tới đây chính là muốn bàn bạc chuyện này!

Vu Nhị mỉm cười nói:

-Qua thời gian này, chúng ta cảm thấy vị rượu Đồng Nghi Xuân của các ngươi
rất tốt, có khả năng mở rộng rất lớn, cho nên muốn cùng các ngươi thương lượng một chút, chúng ta hi vọng trong hai năm, sản lượng Đồng Nghi
xuân phải đạt tới một vạn tấn!

-Cạch….

Tay Ninh Đức run lên, chén trà trên tay lập tức rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh, nước tà tung tóe đầy đất!

-Rất xin lỗi!

Ninh Đức sợ đến nỗi từ ghế sô pha nhảy dựng lên, chân tay luống cuống nói, khuôn mặt bình thường đỏ như quan công.

-Không sao, không sao!

Vu Nhị cũng thật không ngờ câu nói của mình lại có hiệu quả như vậy vội vàng an ủi Ninh Đức.

-Chủ nhiệm Vu!

Giọng Ninh Đức run run nói:

-Ngài đúng là đem bộ xương già này ra bán cũng không thể trong hai năm mà sản lượng Đồng Nghi Xuân lên tới một vạn tấn!

Sản lượng một vạn tấn, vậy có nghĩa là mỗi tháng phải sản xuất bảy vạn hòm, đối với việc sản xuất năm nghìn Hòm Đồng Nghi Xuân của nhà họ Ninh
trong một tháng mà nói thì phải tăng giờ, không nghi ngờ là một con số
trên trời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.