Khi Phương Minh Viễn quay trở lại Phụng Nguyên thì đã là ngày hai mốt
tháng một, từ đế đô bay thẳng đến Phụng Nguyên. Mặc dù vẫn chưa chính
thức vào kì nghỉ, nhưng các cuộc thì trong đại học đã chấm dứt. Nhân lúc mới bắt đầu học kì mới, Phương Minh Viễn liền thi lại mấy môn học cần
thiết! Thần sắc của hắn có chút tiều tụy nhưng tinh thần lại có vẻ rất
phấn khởi! Chỉ có điều ở phi trường hắn lại bất ngờ thấy được hai bóng
dáng.
– Triệu Chủ tịch, Lý Chủ tịch, các anh đây là…
Phương Minh Viễn có chút thắc mắc nói. Lý Đông Tinh và Triệu Tự An đồng thời
xuất hiện ở sân bay Phụng Nguyên, là muốn đi đâu khảo sát hay hội họp gì sao?
Lý Đông Tinh vỗ vỗ bả vai Phương Minh Viễn, cười cười nói:
– Chúng tôi tới đón anh đấy!
– Đón tôi sao?
Phương Minh Viễn lại càng thấy kỳ quái, cho dù là Phương gia hiện giờ đã không như trước nữa thì bằng giao tình giữa bọn họ cũng không cần phải long
trọng như vậy chứ?
Triệu Tự An gật đầu nói:
– Đúng vậy, tôi cùng lão Lý là cố ý tới trước đón tiếp cậu!
– Chuyện này có hơi chút làm tôi khó hiểu, hai vị cố ý tới trước đón tiếp tôi? Vì sao?
Phương Minh Viễn không hiểu ra sao nói.
Lý Đông Tinh và Triệu Tự An một trái một phải sánh vai cùng Phương Minh
Viễn đi ra khỏi, lên xe Triệu Tự An rồi Lý Đông Tinh lúc này mới cười
nói:
– Mấy ngày hôm trước, ở Phụng Nguyên đột nhiên truyền ra
một ‘Lời đồn”, Lưu Trì của Bình Xuyên nắm giữ 8% cổ phần của Công ty lợi quyền, hàng năm có thể thu được bốn năm trăm vạn nguyên tiền hoa hồng
từ đó, lời đồn này đã dẫn phát ra một làn dư luận kịch liệt rộng lớn tại thành phố Phụng Nguyên. Mà đối với lời đồn này, Lưu Chủ tịch đương
nhiên là dứt khoát phủ nhận, nhưng Công ty lợi quyền bên này lại úp úp
mở mở, thái độ vẫn không rõ ràng xác thực! Khiến cho đám dân thành thị
lại càng tò mò thếm, chẳng lẽ Phương thiếu lại không biết gì sao?
Phương Minh Viễn lúc này mới chợt hiểu, xem ra Nguyên Trọng Khải này vẫn tương đối thức thời, mặc dù mấy ngày gần đây mình không rảnh bận tâm đến việc này, y vẫn cứ ngoan ngoãn tác động đến Lưu Trì! Cũng không biết y đã
làm sao mà thuyết phục những cổ đông khác của Công ty nữa.
– Ừ, việc này tôi biết!
Đối diện với hai người này Phương Minh Viễn cũng không có cái gì phải giấu diếm cả, thoải mái mà thừa nhận.
– Sao nào lão Lý, tôi đã đoán chính là cậu ta mà!
Triệu Tự An mang theo vài phần đắc ý nói
– Công ty lợi quyền gây thêm nhiều phiền toái cho nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây như vậy. Theo cách hành xử của Phương thiếu thì sao có thể để
cho bọn họ chỉ bồi thường ít tiền là xong việc được? Hơn nữa, Lưu Trì ở
khu Bình Xuyên những năm gần đây có được thành tích gì đáng nói đâu? Còn không phải là ăn theo lão Lý anh và Lã Lương sao! Đến mức ấy mà còn có
người ôm cái chân thối của hắn, muốn hắn trở thành Bí thư Quận ủy Bình
Xuyên, muốn gây họa cho Bình Xuyên thêm vài năm nữa chắc ? Phương thiếu
làm sao có thể cho phép hắn càn quấy tiếp như vậy chứ ?
Trên mặt Lý Đông Tinh cũng lộ ra thần sắc như đã đoán biết được, đối với
người tiếp nhận chức vụ của mình, đối với những hành động mà Lưu Trì làm cũng rất không hài lòng. Huyện Bình Xuyên khi còn trong tay Lý Đông
Tinh, lúc ấy vẫn thuộc hạt Duy Nam, tốc độ phát triển kinh tế cao, mấy
năm liên tục đã thành huyện phát triển tốc độ nhanh nhất tỉnh Tần Tây.
Cũng chính bởi vì vậy mà thành phố Phụng Nguyên mới có thể cứng rắn đem
tách huyện Bình Xuyên ra khỏi hạt Duy Nam, sửa thành khu Bình Xuyên!
Thành tích này có thể nói là chiến tích hiển hách nhất của Lý Đông Tinh trong chính trị cho tới bây giờ, cũng đánh một dấu quang vinh trong con đường làm quan sau này. Lý Đông Tinh đương nhiên hy vọng khu Bình Xuyên có
thể tiếp tục duy trì như vậy, trở thành hạt minh châu chói mắt nhất tỉnh Tần Tây. Nếu được như vậy thì mặc dù không phải do y làm chấp chính thì lúc mọi người nhắc đến kì tích của Bình Xuyên, cũng tuyệt đối là không
quên được Lý Đông Tinh y.
Nhưng từ sau khi Lý Đông Tinh được điều đến thành phố, Lưu Trì tiếp nhận chức vụ Chủ tịch quận, bởi vì Lã Lương cũng không mấy để ý đến những gì gã làm. Tuy rằng khu Bình Xuyên vẫn
phát triển kinh tế theo hướng tốc độ cao, nhưng người sáng suốt đều biết rằng Bình Xuyên đã bắt đầu đi xuống dốc, chẳng qua là đang có quán tính trước kia thôi. Mà hai năm gần đây thì hướng suy tàn của Bình Xuyên lại càng hiện rõ, trong khi thành phố Khang An bởi vì phát hiện có túi dầu
nên quốc gia đã đầu nhập món tiền khổng lồ để khai thác, kinh tế bắt đầu xuất hiện trạng thái thăng hoa. Những chuyện này làm sao có thể không
khiến Lý Đông Tinh nảy sinh oán niệm với Lưu Trì?
Nếu như chỉ là
như vậy, Lý Đông Tinh cũng chỉ có thể bất mãn trong lòng, chứ cũng không làm gì được kẻ có nơi chống lưng ở tỉnh và trung ương như Lưu Trì. Cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn gã trở thành Bí thư Quận ủy mới của Bình Xuyên, tiến thêm một bước nữa trên con đường làm quan! Nhưng chuyện cổ phần
của Công ty lợi quyền bị bung ra lại khiến Lý Đông Tinh thấy được cơ hội trong đó!
Về phần Triệu Tự An, bởi vì hai người đều có quan hệ
tốt với Phương gia, đều nhờ sự ủng hộ của Phương gia mà tiến bước, trở
thành cán bộ Phó Chủ tịch thành phố. Cho nên bình thường hai người cũng
rất hay qua lại với họ. Mà đoạn thời gian gần đây, Triệu Tự An ngoại trừ tham gia đủ loại hoạt động truy điệu, thì đều bận bịu chuyện thiện
thành lập dự án hai ngàn vạn nguyên từ cùng với hai nhà nhà máy điện tử, đàm phán với tập đoàn Đức Quang. Trong đó dự án hai ngàn vạn nguyên từ
thiện có chút liên quan với bộ môn do Lý Đông Tinh chủ quản, cho nên hai người cũng thường xuyên thảo luận với nhau.
Vừa lúc Phương Minh
Viễn bị Tô Hoán Đông suốt đêm gọi tới đế đô, Triệu Tự An khi ấy mặc dù
cũng không biết rốt cuộc là vì cái gì, nhưng ngày hôm sau cũng hiểu
được! Bi thống rất nhiều, cũng không khỏi có chút khiếp sợ, chẳng lẽ Tô
Hoán Đông gọi Phương Minh Viễn đến đế đô cũng là bởi vì ông già sắp qua
đời sao?
Triệu Tự An càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này,
nhìn vào quy mô sản nghiệp hiện giờ của Phương gia, không tính những gì ở Nhật Bản mà chỉ cần mấy doanh nghiệp ở quốc nội và Hongkong, thì cũng
coi như gia tộc đứng đầu trong nước rồi! Hơn nữa Phương gia có danh
tiếng tốt như vậy, ít có gia tộc nào trong nước có được. Hơn nữa có quan hệ như vậy với Tô Hoán Đông, quen biết những lãnh đạo trong nước kia,
cũng là điều khó có được! Ông ta luôn luôn coi trọng những người trẻ
tuổi, nhất là những thanh niên tuấn kiệt giống Phương Minh Viễn, tuổi
còn trẻ đã tạo ra được sản nghiệp lớn tới mức khiến người đời khiếp sợ,
hoàn toàn có khả năng đã gặp mặt trước đó!
Nếu như Phương Minh
Viễn suốt đêm đi tới đế đô chính là vì gặp ông ta lần cuối, thì quả là
thâm ý! Cho dù ông ta có qua đời, nhưng những lãnh đạo mà ông đã dẫn dắt kia vẫn còn đó,, yêu ai yêu cả đường đi, chắc sẽ thêm vài phần kính
trọng với Phương Minh Viễn ? Lực ảnh hưởng của Phương gia có thể vì thế
mà tiếp tục mở rộng ?
Việc này hắn cũng không giấu diếm Lý Đông
Tinh, khiến Lý Đông Tinh khá bất ngờ, nhưng kết quả phân tích ra cũng
giống như y. Càng tăng thêm sự tin tưởng kết thành đồng minh với Phương
gia và Phương Minh Viễn!
Cho nên, khi bọn họ biết được Phương Minh Viễn hôm nay sẽ trở về từ đế đô Phụng Nguyên, liền chờ trước ở sân bay!
– Nếu đó là ý của Phương thiếu thì chuyện đó liền đơn giản rồi!
Lý Đông Tinh cười lạnh nói
– Lưu Trì đến bây giờ còn chết không thừa nhận kìa! Nếu như chúng ta lấy
được chứng cứ xác thực thì cho dù không thể kéo hắn ngã ngựa, thì ít
nhất cũng có thể đưa đá hắn ra khỏi Bình Xuyên! Hừ hừ, tốt nhất là đem
hắn đá ra khỏi tỉnh Tần Tây đi!
– Hả ?
Phương Minh Viễn có chút lạ, đem đã Lưu Trì khỏ Bình Xuyên, đây là chuyện hắn hy
vọng, nhưng muốn làm như vậy thật thì cũng có chút khoa trương. Dù sao
chú của gã, Lưu Khởi Bàn hình như vẫn là lãnh đạo Tỉnh ủy cấp cao, mọi
người không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, trước khi Lưu Khởi Bàn
còn chưa xuống đài thì muốn đuổi tận giết tuyệt Lưu Trì ở tỉnh Tần Tây
cũng là khó khăn to lớn, tuyệt đối là không như bình thường!
–
Phương thiếu còn không biết sao, chính là hai ngày trước, trên Tỉnh ủy
đột nhiên truyền tới tin đồn Lưu bí thư bị điều động đi rồi! Hình như là bị điều chuyển đi tỉnh nào đó ở tây bắc thì phải!
Triệu Tự An
khóe miệng mỉm cười nói. Đối với Lưu Trì, y cũng không xa lạ gì, cũng
không có hảo cảm—— Lưu Trì ỷ vào chú mình mà làm mưa làm gió ở thành phố Phụng Nguyên người người điều biết. Mà Triệu Tự An và Phương gia quan
hệ không tệ cho nên trước khia lúc hai người gặp mặt, cũng chỉ là thản
nhiên mà chào hỏi.
– Sao ?
Chuyện này thì thật sự là
Phương Minh Viễn cũng không biết. Phương Minh Viễn hơi giật mình, cũng
không khỏi vui mừng nhướng mày. Triệu Tự An nếu đã nói với mình như vậy, thì việc này chỉ sợ là đã đúng đến chín phần mười rồi! Những tin đồn ở
Hoa Hạ từ trước đến nay đều rất chuẩn! Nếu Lưu Khởi Bàn bị điều khỏi
tỉnh Tần Tây, như vậy Lưu Trì không thể nghi ngờ sẽ mất đi một chỗdựa
lớn rồi!
– Phương thiếu, lần này ở tỉnh sẽ không có ai lải nhải
với Phương gia nữa rồi! Phương thiếu lần này Phương gia có thể vung rộng tay mà hành động rồi!
Triệu Tự An đầy thâm ý nói. Sau khi biết
được tin tức này, Triệu Tự An có thể nói là mừng rỡ như điên. Nếu như
thật sự có thể để cho Phương gia thoải mái tay chân thì được lợi lớn
nhất đương nhiên không ai qua được thành phố Phụng Nguyên rồi! Ít nhất
là đám người thất nghiệp khiến người khác đau đầu kia, có khả năng sẽ
thật sự bắt đầu được cắt giảm rồi.
Mà những lãnh đạo trên tỉnh
kia đối với chuyện Phương gia quật khởi, phần lớn đương nhiên là hoan
nghênh. Dù sao hiện giờ Hoa Hạ chỉ có thật sự phát triển kinh tế mới là
thành tựu mới kiên cố nhất. Chuyện này còn khiến lãnh đạo trung ương
thưởng thức hơn cả mấy công trình môn kiểm kia nữa!
Mà những gì
mà Phương gia những năm gần đây đóng góp cho việc phát triển kinh tế
tỉnh Tần Tây, cũng là đều nhìn ở trong mắt, nhớ tại trong lòng đấy.
Không cần nói gì khác, chỉ riêng đường ống dẫn dầu hoa nga của Tần Tây
đã mang đến lợi ích kinh tế kinh người rồi! Mà vì vậy đã mang đến nguồn
đầu tư cá nhân tiến vào tỉnh Tần Tây xây dựng nhà máy, đối với việc phát triển kinh tế tỉnh Tần Tây cũng có tác dụng thúc đẩy rất lớn.
Chẳng qua bởi vì Lưu gia ở trung ương coi như là căn cơ thâm hậu, Lưu Khởi
Bàn lại đang có chức vị cao ở tỉnh, nên những người khác cũng không muốn vì Phương gia mà đối đầu với Lưu gia, cho nên mới vừa không tán thành,
cũng không phản đối! Hiện giờ trung ương đã cố ý điều Lưu Khởi Bàn đi
rồi, chuyện này theo góc độ nào đó mà nói, cũng là thắng lợi của những
đồng minh của Tô Gia!
Phương Minh Viễn rất vui mừng, cũng là có
chút khó hiểu, những ngày mình ở đế đô này, cũng không có ai nhắc nhở
hắn, không ngờ lại còn có chuyện này!
Lúc này, di động của Triệu Tự An vang lên, y nhìn thoáng qua, liền tiếp lên nói:
– Giám đốc sở Tô, xin chào, tôi là Triệu Tự An! Dạ dạ, Phương thiếu quả thật ở chỗ của tôi!