Trúc Mã Thanh Mai

Chương 58



Sầm Kim giải thích:

– Là tặng lúc nhỏ, hồi còn ở thành phố E, khi bác sĩ quan được điều về đội của bác sỹ quan ấy, cả nhà họ đều phải chuyển đi.

Chỉ Thanh nói giọng pha chút mỉa mai:

– Em thật không đơn giản nhỉ! Nhỏ như thế mà đã biết yêu rồi, lúc chia tay thì tăng tín vật cho người ta.

– Em nhỏ như vậy thì hiểu tình yêu là cái gì? Là em thấy bố em muốn lấy
cái cặp màu hồng làm kỷ niệm, nói nhìn thấy cái cặp như nhìn thấy em,
nên… em mới…

Cô nhận ra cách giải thích này không thể giải thích cho thấu đáo, càng giải thích càng chẳng ra sao, hơn nữa dù có giải
thích rõ cũng chẳng có nghĩa lý gì, tốt nhất là không giải thích.

Chỉ Thanh hỏi:

– Victor là con trai Vệ Quốc?

– Nếu cái cặp hồng này là nó tặng cho Tiểu Kim, thì chắc chắn là con trai của… anh ấy.

Tiểu Kim hoang mang hỏi:

– Bố mẹ đang nói gì vậy? Sao lại là anh ấy. Con trai của anh ấy? Rốt cuộc bố mẹ đang nói ai?

Chỉ Thanh trả lời:

– Không nói ai, tình cờ nói chuyện thôi. Baby (con yêu), đi ngủ đi, chúng ta cũng về phòng ngủ thôi.

– Bố mẹ không được cãi nhau đấy!

– Bố mẹ sẽ không cãi nhau.

Hai người về phòng ngủ, Chỉ Thanh đóng cửa vào than thở:

– Thật là trùng hợp! Nước Mỹ lớn như vậy mà lại không thể thoát khỏi bàn
tay của anh ta? Năm xưa khi ở thành phố G cũng như vậy, thành phố rộng
lớn như vậy mà lại chuyển đến ở cùng tầng với anh ta. Anh ta đã cướp thế mà vẫn chưa cướp đủ, giờ con trai anh ta lại đến cướp con gái anh?

Cô không lên tiếng.

Anh hỏi:

– Làm thế nào bây giờ?

Đầu cô như muốn nổ tung, thấy Chỉ Thanh cứ giục giã như vậy, càng không chịu nổi, bèn hỏi ngược lại:

– Cái gì làm thế nào?

– Chuyện của Tiểu Kim và Victor, em nói nên làm thế nào? Em có đồng ý cho chúng nó tiếp tục với nhau không?

– Em không biết anh đang nói cái gì.

– Ý anh là nếu Victor là con trai Vệ Quốc, vậy thì… yêu con Petal nhà
mình sẽ không hợp, anh nhớ con trai anh ta bị bệnh tim, mặc dù nói đã
được phẫu thuật, chữa trị khỏi rồi, nhưng anh luôn cảm thấy không thể
giống như người bình thường, lại còn không biết có di truyền lại cho đời sau hay không, còn cả mẹ nó nữa, là người đàn bà rất tai ương, nếu
Petal nhà mình làm con dâu nhà anh ta thì có ổn không? Chi bằng cứ sớm
để chuyện này…

Cô rầu rĩ nói:

– Điều em lo không phải là cái đó…

– Thế là cái gì?

– Thôi! Cứ để đến mai tìm Victor nói chuyện rồi hẵng hay đi.

Đêm đó hai người đều không ngủ, càng không còn ham muốn quan hệ, cứ nằm
thẳng đuỗn trên giường suy nghĩ, Chỉ Thanh mấy lần định nói chuyện với
cô, đều bị cô chặn lại:

– Đừng nói gì, em đang suy nghĩ!

Cô thật sự đang suy nghĩ, hơn nữa toàn là những bài toán không có lời giải.

Cô nhớ hồi nhỏ tặng cho Vệ Quốc cái cặp hồng đó, hoàn toàn là theo kiểu
bắt chước, bởi vì bố xin cái cặp màu hồng của cô nên cô nghĩ lúc chia
tay nên tặng cái cặp tóc đó.

Cặp tóc đã tặng đi rồi, cô cũng
quên, mặc dù trong lòng luôn nhớ đến Vệ Quốc, luôn mong được gặp lại
anh, nhưng cô không nghĩ cái cặp hồng này lại có liên quan đến sự trùng
phùng của cô.

Đến khi gặp lại Vệ Quốc ở đại học G, cô vẫn không nhớ đến cái cặp màu hồng này, càng không ngờ Vệ Quốc vẫn luôn giữ nó.

Cho đến tận lần Vệ Quốc nói với cô rằng, đêm lạnh giá cô kết hôn, anh từng
lén chạy đến thành phố F, để cái cặp hồng vào chiếc túi vải ở cửa nhà
cô, cô mới biết cái cặp hồng đó đã theo Vệ Quốc bao năm như vậy.

Cô thực sự cảm động, thế gian này sao lại có người có tình cảm sâu đậm như vậy? Một cái cặp bị hỏng lại được cất giữ mấy chục năm trời!

Lần đó sau khi nghe chuyện về cái cặp hồng, cô gọi điện thoại về hỏi mẹ, mẹ nói có thấy cái cặp hồng trong túi vải bên cửa, tưởng là tình cảm chủ
nghĩa lãng mạn của bố lại phát tác, đặt ở đó, định tìm cơ hội trêu ông
mấy câu, nhưng đúng lúc bận rộn, liền để quên nó ở chỗ cái tủ trong nhà.

Vệ Quốc nghe nói cái cặp hồng không bị mất, vui mừng khôn xiết, yêu cầu cô lần sau về nhớ mang lại cho anh.

Cô hỏi:

– Anh cần cái cặp đó làm gì?

– Đó là đồ em tặng, anh mang nó bên mình nhiều năm như vậy, cứ như một
phần xương thịt của anh. Nếu không phải vì nhất thời lú lẫn, muốn cản
trở em kết hôn, thì anh đã không nỡ để cái cặp đó trong túi vải cạnh cửa nhà em.

Cô rất cảm động, sau đó đã mang cái cặp hồng đó trả lại cho anh.

Còn có cái cặp hồng kia vẫn luôn được ông ngoại cất giữ, ông ngoại cho Tiểu Kim cái cặp hồng đó khi nào thì cô cũng không rõ. Nếu không phải bỗng
nhiên nhìn thấy Tiểu Kim cặp hai cái cặp hồng quê quê, thì cô cũng sẽ
không chú ý đến điểm đó.

Cô thật không biết là nên cảm ơn hay oán hận hai cái cặp đó.

Cô tin thời đấy, không chỉ có mình bố cô làm cặp tóc, đó là thời đại nghèo khó, mua một sợi dây chuyền, một cái cặp tóc đều là những việc xa xỉ.
Nếu bố vô đã biết làm cặp tóc thì bố người ta cũng sẽ biết làm. Mấy bông hoa mà bố cô xoắn bện đấy cũng không phải là ngành khoa học nổi trội
gì, chỉ là những con bướm đơn giản, thì bố người khác cũng uốn được.

Nhưng một cái cặp cũ thì ai lại cẩn thận cất giữ bao năm như vậy chứ? Thời
nghèo khó có đeo thì đeo, đến sau này cuộc sống dư dả rồi, người ta còn
đeo cái đồ chơi đó không? Chắc chắn đã vứt đi rồi, cái cặp hồng củ
Victor, chỉ có thể là của Vệ Quốc cho nó.

©STE.NT

Nhưng tại sao Vệ Quốc lại cho Victor cái cặp hồng đó?

Cứ cho là Victor là con trai vủa Vệ Quốc, anh ấy cũng chưa chắc phải tặng
con trai tín vật tình yêu mà mình đã cất giữ bao nhiêu năm qua? Trừ phi
là anh ấy… biết mình không còn sống được bao lâu trên cõi đời này, nên
đã trao lại cho Victor, để nó tới Mỹ tìm người thân?

Cô nghĩ đến việc Vệ Quốc có thể không còn sống trên cõi đời này thì lòng quặn đau,
hoang mang nghĩ đến những khả năng khác, khả năng đáng sợ nhất cứ ám
ảnh, đeo bám cô.

Đêm đó là một đêm đầy cực hình đối với Sầm Kim, cô không biết mình rốt cuộc có ngủ được không, bởi vì đầu óc cô cứ hoạt động không ngừng. Có lẽ cô cũng chợp mắt được một lát, nhưng vì trong
mơ cũng cứ nghĩ đến chuyện này, nên ngủ hay không ngủ cảm giác cũng như
nhau.

Ngày hôm sau là Chủ nhật, Victor chắc chắn sẽ đến church
(nhà thờ), Sầm Kim quyết định đi church để gặp cậu ta. Cô không cho Chỉ
Thanh cùng đi, để cô nói chuyện riêng với Victor thì tốt hơn.

Trước khi đi, cô nói với Tiểu Kim:

– Mẹ đến church tìm Victor nói chuyện, chỉ để hỏi cậu ấy mấy câu thôi, con không… phải lo đâu.

Tiểu Kim dặn lại:

– Don’t be stupid! Don’t ask stupid question (Mẹ đừng có làm gì ngốc nghếch, đừng hỏi mấy vấn đề ngớ ngẩn).

– Mẹ biết rồi.

– Hôm nay con không đi church, con không muốn thấy mẹ ở đó lại… make a sense. (gây chuyện ầm ĩ).

– Mẹ không làm gì cả, con đừng gọi điện thoại cho nó nói chuyện này, nếu không…

– Con sẽ không gọi.

Cô lái xe đến church của Tiểu Kim, trước tiên đi một vòng quanh khu nhà thờ, không thấy Victor, sau đó đứng ở bãi đỗ xe đợi.

Cuối cùng đã nhìn thấy xe của Victor chạy vào chỗ đậu xe, xe dừng lại một
chút, sau đó thấy Victor từ trong xe chui ra. Cô vội vàng đi tới gọi:

– Victor, cô tìm cháu nói chuyện chút.

Victor giật mình, nhìn rõ ra là Sầm Kim lập tức chào lễ phép:

– Cháu chào cô Sầm, cô muốn… nói chuyện ở đâu?

– Đối diện có tiệm McDonald, chúng ta đến đó đi.

Hai người đi vào trong tiệm McDonald, tìm một cái bàn tách biệt hẳn để
ngồi, bởi vì là sáng Chủ nhật nên trong tiệm không có khách mấy.

Cô cũng không thèm để ý đến chuyện ăn uống gì, mà ngồi không như vậy hỏi luôn:

– Cái cặp hồng của Tiểu Kim đeo là cháu tặng nó?

Victor rõ ràng như bị bất ngờ, một lát sau mới thừa nhận:

– Vâng, là cháu tặng.

– Cháu lấy nó từ đâu?

– Cháu… mua.

– Đừng có nói dối, cháu biết cái đó không thể mua được, đó là của bố cô, lúc cô còn rất nhỏ đã làm cho cô.

– Cái đó là… cái cặp mà hồi trước rất nhiều người cũng làm…

– Không thể nào, hai cái cặp giống nhau y hệt.

Victor do dự một lát rồi trả lời:

– Là bố cháu cho cháu.

– Ý cháu là luật sư Lưu… Lưu Chính Huy?

– Không phải, là của biological father (bố đẻ) cho cháu.

– Ông ấy có phải là Doãn Vệ Quốc không?

Victor im lặng.

Cô không thể làm chủ được cảm xúc nữa:

– Cháu là con trai của Doãn Vệ Quốc, tại sao lần trước cô hỏi cháu lại không thừa nhận?

– Không phải cháu không thừa nhận.

– Sao lại không? Cháu nói bố cháu là…

– Lần trước cô không hỏi cháu có phải là con trai của… ông Doãn Vệ Quốc hay không.

Cô cứng họng:

– Nhưng cô đã hỏi cháu bố cháu là ai!

– Cháu cũng trả lời bố cháu là ai rồi.

– Cháu… cháu… cô còn hỏi mẹ cháu tên gì rồi.

– Nhưng mẹ cháu chẳng phải họ Trịnh sao?

– Đó là biological mother (mẹ đẻ) của cháu.

– Rốt cuộc cháu có mấy mẹ mấy bố?

– Hai bố… hai mẹ.

– Vậy biological mother của cháy đâu?

– Bà đã qua đời rồi.

Cô sửng sốt:

– Đã qua đời? Bà ấy cũng trạc tuổi cô mà?

– Mẹ cháu bị tai nạn xe hơi.

Tim cô thắt lại, như thể tận mắt nhìn thấy Trịnh Đông Lăng trẻ trung bị một chiếc ô tô tông vào bay lên ngã xuống trong vũng máu, bất giác không
khỏi than thầm số phận thật quá vô thường, bất cứ ai đều không nên phải
hứng chịu tai nạn như vậy.

Im lặng một lát cô hỏi:

– Vậy mẹ cháu hiện giờ… người phụ nữ họ Lý đó…

– Là người vợ đầu tiên của bố cháu, chính là người vợ kết tóc se duyên… mà thế hệ cô vẫn hay nói đó.

– Bố cháu đã li hôn với bà ấy?

– Vâng, bố cháu sau khi li hôn với bà ấy thì kết hôn với mẹ cháu.

– Sau đó…?

– Sau đó bố cháu đã kiếm được tiền mua cho mẹ cháu một chiếc ô tô, nhà
cháu là một trong những gia đình có xe riêng sớm nhất ở thành phố G, lúc đó rất hãnh diện, nhưng cũng vì vậy mà đã hại chết mẹ cháu.

– Sau đó bố cháu lại cùng với bà vợ trước tái hôn?

– Vâng.

– Vậy cháu với… biological father (bố đẻ) cháu có qua lại với nhau không?

– Lúc ông sống ở thành phố G, cháu có thường xuyên đến thăm ông, nhưng
sau đó chuyển đến thành phố O rồi lại đến thành phố P, hai bố con cháu
ít gặp nhau hơn, nhưng ông ấy vẫn tìm cơ hội đến thăm cháu.

– Cái cặp hồng đó của cháu…

– Trước đây cháu từng nhìn thấy nó ở chỗ bố cháu, ông luôn để nó trong ví của mình, cháu từng lấy nó ra xem.

– Cháu có hỏi ông ấy lấy ở đâu ra không?

– Có cháu đã nhìn thấy Petal có một cái, giống y hệt cái của bố cháu, cháu mới hỏi ông ấy lấy ở đâu ra.

Cô không thốt được lời nào, cảm thấy như hồn mình như sắp lìa khỏi xác, rõ ràng muốn ngất đi mà không thể ngất được, còn rất bình tĩnh hỏi chi
tiết hơn:

– Một hôm Petal từ nhà thờ về có hỏi cụm từ trúc mã thanh mai nghĩa là gì. Từ này có phải cháu nói với Petal không?

– Cháu có nói với em, cháu và em ấy hồi nhỏ là trúc mã thanh mai từng chơi với nhau.

– Cháu còn nhớ chuyện… lúc nhỏ chơi với Petal?

– Không nhớ rõ lắm, nhưng bố cháu còn nhớ.

– Vậy bài hát Chỉ có thể nhớ lại ngày xưa đấy có phải là cháu viết giúp Petal không?

– Cháu giúp chép nhạc, em nghe cháu hát, liền bảo muốn chơi bài này bằng đàn violon, cháu liền giúp em ấy chép lại bản nhạc.

– Bài hát này là do bố cháu… biological father dạy cháu?

– Không phải.

– Vậy cháu học được từ đâu?

– Trên mạng có.

Cô cảnh cáo:

– Đây là bài hát rất cũ rồi, sao cháu lại chú ý đến nó?

– Cháu nhìn thấy mấy chữ trúc mã thanh mai trong bài hát.

Cô như sắp ngất đi, không rõ ngồi trước mặt mình là Victor hay là Vệ Quốc, đến lí do để thích một bài hát cũng giống nhau! Cô miễn cưỡng nói:

– Cô… chỉ muốn hỏi cháu mấy vấn đề này, cảm ơn cháu đã nói thật cho cô biết.

– Cô không sao chứ?

– Cô không sao, cháu đi church (nhà thờ) đi, Tiểu Kim nó… hôm nay không đi.

– Em ấy bị ốm ạ?

– Không, không.

– Cô, xin cô nói cho cháu biết có phải em ấy bị ốm không? Nếu bị ốm cháu muốn đến thăm.

– Nó không ốm, thật đấy, cháu không cần đến thăm nó. Mấy hôm nay, cháu
đừng đến tìm nó, cũng đừng gọi điện cho nó, cô… cháu hãy đợi mấy hôm… cô có một số việc cần sort (làm rõ) một chút.

Cậu bé hoài nghi hỏi:

– Em ấy chắc là ốm rồi? Nếu không sao lại không đi church.

– Nó không ốm, nó nghe nói cô cần tìm cháu hỏi mấy vấn đề thì sợ cô make a scene (gây chuyện), nên không dám tới.

Cô nhìn thấy Victor cười với nụ cười rất thấu hiểu, cảm thấy mọi cử chỉ
của nó giống y hệt Vệ Quốc. Cô không đợi Victor đứng lên đi vào church,
mà đứng lên ra khỏi tiệm McDonal trước, loạng choạng chạy về chiếc xe
của mình, lái xe về nhà.

Cô như người đang bị sốt cao, lái xe
chạy trên đường quốc lộ nhưng cảm thấy như đang bay trên bầu trời đầy
mây bồng bềnh, không biết làm thế nào mà cô về được nhà, tất cả đều dựa
vào thói quen và quán tình, quán tính lái xe, quán tính dừng xe, quán
tính cho xe vào ga ra, quán tính tắt xe khoá xe, sau đó quán tính đi vào nhà.

Chỉ Thanh đang đợi ở nhà, nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Kim đâu. Chỉ Thanh vừa nhìn thấy cô liền hỏi:

– Sao rồi?

– Cái gì sao rồi?

– Em hỏi được thế nào rồi? Nó có phải là con trai Vệ Quốc không?

– Đúng.

Cô sợ anh sẽ hỏi: lần trước sao nó nói bố nó họ Lưu, vậy thì cô lại phải
mất công giải thích lại một lượt chuyện hai ông bố hai bà mẹ của Victor, mà giờ cô chẳng còn chút sức lực nào hết.

Cũng may anh không hỏi, chỉ ủ rũ nói:

– Hôm qua anh đã đoán ra rồi.

Cô không hỏi anh đã đoán ra cái gì, chỉ hỏi:

– Tiểu Kim đâu?

– Ở trên gác.

– Nó không sao chứ?

– Nó thì có chuyện gì?

Cô lên gác, nhìn thấy cửa phòng ngủ của Tiểu Kim đóng, cô do dự một lát rồi mới giơ tay lên gõ mấy cái vào cửa phòng Tiểu Kim.

Tiểu Kim mở cửa hỏi:

– Mẹ, mẹ đã hỏi được Victor rồi?

– Ừ.

– Mẹ đã hỏi cái gì?

– Mẹ hỏi bố nó là ai?

– Lần trước mẹ đã hỏi rồi mà?

– Lần trước hỏi chưa đủ.

Cô nói lại chuyện hai bố hai mẹ của Victor một lượt, rồi an ủi:

– Không sao, con cứ làm việc của con đi.

Chỉ Thanh cũng lên gác, kéo cô vào phòng ngủ, nói:

– Tối qua anh đã nghĩ cả đêm, hôm nay lại lên mạng nghiên cứu, anh đã
nghĩ thông rồi. Trước tiên cái bệnh tim bẩm sinh không di truyền, rất
nhiều người sau khi phẫu thuật đã khỏi hoàn toàn, không tái phát nữa.
sau này Petal chủ yếu sống ở Mỹ, hoàn toàn có thể không qua lại với bà
mẹ đó của Victor. Hai đứa có tình cảm với nhau, chúng ta làm bố mẹ cũng… không nên can thiệp vào…

Cô thở dài nói:

– Em không lo mấy việc này.

– Vậy em lo cái gì…

Cô không thể mở lời.

Nhưng Chỉ Thanh như chợt hiểu ra:

– Ý em là… Petal… và Victor…

Chuyện đã đến nước này, cô cũng không thể trốn tránh được nữa, đành thừa nhận một cách trung thực:

– Em lo Petal là con gái của Vệ Quốc.

Chỉ Thanh như người bị á khẩu, mãi sau mới nói:

– Vậy em… tức là đã… thừa nhận… em với anh ta… có qua lại…

– Đến nước này rồi còn thừa nhận với không thừa nhận cái gì nữa? Đúng vậy, hồi đó em với Vệ Quốc từng qua lại với nhau…

– Hồi… nào?

– Hồi anh đến nhà Lận Phong… sửa mộ.

– Em vì muốn trả thù anh?

– Giờ nói những điều này có ý nghĩa gì nữa? Hiện tại điều quan trọng nhất là phải làm rõ Tiểu Kim là con gái của ai.

Một sự im lặng khó xử, Chỉ Thanh nói:

– Làm rõ thế nào, xét nghiệm DNA?

– Trước tiên xem anh thuộc nhóm máu nào đã, có lẽ dựa vào nhóm máu có thể phân định được.

– Anh không biết anh thuộc nhóm máu nào.

– Phòng xét nghiệm của em có thể thử biết nhóm máu. Ngày mai anh đến kiểm tra trước đã.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.