Kể từ đó môn Triết học Mác – Lê nin đã trở thành một môn học mà Sầm Kim mong chờ nhất.
Đợi mãi mới đến buổi học Triết học Mác – Lê nin tiếp theo, cô vẫn ngại chạy lên ngồi ở bàn phía tước, sợ bạn bè đoán ra, cũng sợ thầy Doãn cười
mình nên cô vẫn ngồi phía sau cùng, nhưng mắt cô không lúc nào rời bóng
thầy, cô căng tai ra nghe, nhưng điều cô nghe được không phải là nội
dung của bài học mà là giọng nói của anh, nó như bản nhạc đệm trong suy
nghĩ mông lung của cô. Cô nhìn anh chằm chằm, cảm thấy mọi cử động của
anh đều rất quyến rũ.
Tất cả về anh đều đã thay đổi, nhưng trong tất cả những điều lạ lẫm đó vẫn có một cảm giác quen thuộc. Anh đã cao
lên, đã trưởng thành và trở nên mạnh mẽ, không còn gầy dơ xương nữa,
nhưng ngón tay của anh vẫn mảnh mai như trước, khiến cô nhớ lại dáng vẻ
gầy gầy của cậu bé năm xưa. Giọng nói của anh trầm ấm hơn, hoàn toàn
không còn sự ngây thơ của một cậu bé, nhưng cô vẫn thích anh nói:
– Cái gì mà anh lại chẳng biết?
Nó cũng khiến cô nhớ lại lúc nhỏ, anh thường xuyên ra vẻ ta đây khi nói câu này.
Cô thấy lúc giảng bài anh cũng thường hướng ánh mắt về phía cô, nhưng chưa bao giờ ánh mắt hai người chạm nhau. Cô cảm thấy độ cận thị của cô vừa
đẹp, vừa không thể nhìn rõ diện mạo của anh, cũng không thể nhìn ra hết
điểm xấu, trong cái mông lung nửa sáng nửa tỏ như vậy khiến anh trở nên
hoàn hảo.
Sau khi tan học, cô không rời giảng đường bằng cửa sau mà đi bằng cửa trước, hi vọng anh lại gọi cô. Nhưng cô chưa đi được nửa bước thì phát hiện anh đã thu dọn xong đồ dùng và đi ra, cô hốt hoảng,
muốn gọi anh nhưng lại không dám, đúng lúc cô đang do dự thì anh đã đi
ra khỏi giảng đường.
Lòng cô chùng xuống, lẽ nào lần trước anh
mời cô đi ăn một bữa chỉ là tình cảm hữu nghị của một chủ nhà, ôn lại
chuyện cũ thôi sao? Hay là do lần trước cô nói đến ân oán của đời bố mẹ
nên khiến anh giận?
Cô thất vọng đi ra khỏi giảng đường, phát
hiện ra không biết là anh đã đi hướng nào. Dường như cô lại quay trở về
với thời thơ ấu, anh chạy đi chơi với đám bạn cùng tuổi, bỏ rơi cô, cô
đơn một mình. Lúc đó nếu cô khóc thì anh sẽ sợ, sẽ đồng ý chơi với cô,
nhưng giờ chiêu này chắc chắn không còn linh nghiệm nữa.
Cô buồn bã trở về phòng trọ, vừa đi được một đoạn thì nhìn thấy anh đạp xe từ
phía trước đến. Cô dừng chân, anh cũng dừng lại trước mặt cô.
Cô hỏi:
– Anh đi đâu?
– Về kí túc xá, còn em?
– Về phòng trọ. Anh ở đâu?
– Kí túc xá công đoàn, còn em?
– Em ở kí túc xá nghiên cứu sinh.
Cô sợ anh vội về ăn trưa nên vội vàng nói:
– Lần trước anh mời em, vậy hôm nay để em mời lại anh.
– Vậy thì tiêu mất nửa tháng tiền sinh hoạt của em rồi?
– Em có thể mời anh ăn đồ rẻ rẻ, ví dụ như bánh màn thầu, cơm rang.
Anh nghĩ một chút:
– Ừ! Anh biết một quán, cơm rang rất ngon, chúng ta đến đó đi.
Cô rất mừng, theo anh ra khỏi khuôn viên trường. Trên đường đi, cô cảm
thấy có rất nhiều người hướng ánh mắt về phía họ, cô không biết người ta đang nhìn cô hay nhìn anh, hoặc là đang nhìn cả hai.
Cô hơi khó chịu, anh dường như cũng hơi khó chịu, hai người giữ khoảng cách rộng
hai thước, cứ thế lặng lẽ đi, đang giờ tan học, trên đường rất đông
người, luôn có người đi xen giữa hai người, cô vội vàng len qua để bắt
kịp anh.
©STENT
Ra khỏi trường anh mới nói với cô:
– Anh cứ sợ em bị lạc đi mất rồi.
– Em cũng sợ lạc, cứ phải chen qua chen lại trong đám đông để bắt kịp ngay sau anh.
– Giờ mà bị chen lạc đi thì sẽ không khóc chứ?
– Ban ngày thì không nhưng tối thì vẫn khóc.
Anh nghiêng mặt nhìn cô:
– Giờ còn khóc? Anh không tin.
– Em khóc ngay cho anh xem nhé.
– Đừng, đừng, anh sợ nhất em khóc.
– Giờ anh vẫn sợ em khóc?
– Còn sợ hơn.
Anh không hỏi cô có biết nhảy xe nữa không mà chỉ nói “ok, em lên đi” rồi
đạp xe một cái, cô chạy theo mấy bước rồi nhảy lên ghế sau xe đạp của
anh.
Anh đạp xe đi một lát thì gặp một con dốc nhỏ, lại giống như hồi nhỏ, anh phải nhấc mông lên, đứng trên bàn đạp để đạp xe.
Cô nói:
– Đang lên dốc, để em xuống nhé?
– Không cần.
Anh giống như ông đạp xe xích lô, đứng trên bàn đạp ra sức đạp.
Cô không nén nổi nói:
– Anh đạp như vậy khiến em nhớ lại cảnh lúc nhỏ anh đưa em đến bệnh viện thăm bố mẹ em.
– Lâu như vậy mà em vẫn còn nhớ?
– Anh không nhớ à?
– Tất nhiên là nhớ chứ.
Anh chọn một quán ăn, nói:
– Cơm rang Dương Châu của quán này rất ngon.
Một cô phục vụ đưa họ đến một cái bàn, hai người ngồi xuống, cô phục vụ hỏi họ uống trà gì, anh chọn trà hoa nhài, cô phục vụ đi vào chuẩn bị trà,
họ cầm thực đơn giở ra xem.
Đang xem bỗng nhiên anh nói nhỏ:
– Chúng ta đổi quán khác đi.
Cô băn khoăn:
– Đã gọi trà rồi, giờ đổi thì không hay lắm?
– Vẫn chưa gọi món, sợ cái gì?
Cô cảm thấy ở đây hơi giống như lần ăn trộm chuối năm xưa, anh bảo cô đứng đợi ở góc phố, mặc dù không nói rõ là tại sao nhưng luôn có lí, nếu cô
làm theo thì không có chuyện gì cả, nếu cô không làm theo thì chắc chắn
sẽ xảy ra chuyện. Cô không nói nữa, theo anh đi ra khỏi quán, nghe thấy
cô phục vụ phía sau đang nói gì đó, hình như đang mắng hai người đã vào
bàn rồi lại bỏ đi.
Cô nói:
– Hôm nay vui thật, khiến em nhớ lại cái lần ăn trộm chuối năm ấy.
Anh cười:
– Sao em chỉ nhớ mấy chuyện mất mặt của anh vậy?
– Em thấy chẳng có gì là mất mặt cả, em nhớ chuyện đó vì anh đi ăm trộm
chuối cho em, anh còn vì em mà phải chịu đánh, lúc đó vì em cái gì anh
cũng đều nguyện làm.
Anh nửa đùa nửa thật nói:
– Sao chỉ có lúc đó? Giờ không giống thế sao?
– Thật sao? Nếu em muốn ăn chuối tiêu anh có thể đi lấy trộm không?
– Giờ không cần phải lấy trộm.
– Nếu cần thì sao?
– Nếu cần thì chẳng phải nói gì nhiều. Một chữ thôi: Trộm!
Cô thấy chữ “trộm” anh nói ra oang oang, không nén nổi cười lớn.
Anh xúc động nói:
– Mẹ em thật tốt, tốn bao nhiêu tiền để đón anh về, đến bố anh cũng không tốt như vậy. Lúc đó anh thật sự muốn gọi mẹ em là mẹ, mà không chỉ là
lúc đó, anh vẫn luôn muốn gọi bà một tiếng “mẹ”.
Cô không biết phải nói gì.
– Sau đó bố anh trả tiền cho mẹ em, nhưng mẹ em không nhận bà nói: “Nếu
anh thật lòng muốn cảm ơn tôi thì hãy thề với rôi, từ giờ không được
đánh con cái nữa”.
– Bố anh đã thề sao?
– Ừ! Từ đó về sau ông không đánh anh nữa.
Cô cùng anh vào một quán ăn nhỏ, chọn món cơm rang và hai món nữa, hai
người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn rất lâu, một bình trà mà phải thêm nước
rất nhiều lần, cô cũng mấy lần phải đi nhà vệ sinh, nếu cùng với người
khác vào quán ăn chắc chắn cô sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng cùng với anh
dường như cô cảm thấy rất tự nhiên, còn mong sao làm chuyện gì đó để
khiến anh phải suy nghĩ miên man.
Giờ ăn trưa mau chóng qua đi,
giờ ăn tối thì vẫn chưa tới, trong quán ăn chỉ còn hai vị khách là họ,
hóa đơn đã được đặt trên bàn họ từ lâu, nhân viên trong quán hình như
cũng đều đã ngáp ngắn ngáp dài. Cô liền nói nhỏ:
– Có phải mình ăn lâu quá không?
Anh nhìn quanh một vòng, cũng như vừa nhận ra trong quán chỉ còn hai người, vội vàng nói:
– Haizz, nói chuyện quên cả thời gian, chúng ta về thôi.
Anh cầm hóa đơn, cô vội vàng giằng lại:
– Đưa em, đưa em, đã nói rồi hôm nay em mời anh rồi mà.
Anh nhất quyết trả tiền:
– Lần sau em mời anh đi.
Cô nghe nói còn có lần sau thì vui mừng khôn xiết, không giằng lại nữa, để anh đi thanh toán.
Hai người ra khỏi quán, anh hỏi:
– Giờ em muốn đi đâu không?
Cô vốn tưởng ăn xong chắc giống như lần trước về trường, không nghĩ rằng anh lại hỏi như vậy nên ngây ra một lát mới nói:
– Anh bảo đi đâu thì đi.
– Phía trước có công viên, em có muốn đến đó ngồi chơi lát không?
Cô vui vẻ đồng ý:
– Vâng, chỉ cần không lỡ việc chính sự của anh là được.
– Anh chẳng có việc chính sự gì, chỉ dạy mấy tiết thôi.
– Đi làm anh không về nhà ngay mà mọi người không có ý kiến gì à?
– Nhà anh chẳng có ai.
Anh đạp một chân lên xe, cô cũng chạy theo vài bước rồi ngồi lên.
Có lẽ vì không phải cuối tuần nên trong công viên không có ai, chỉ có mấy
đôi tình nhân, ngồi dưới bóng cây dựa vào nhau tình tứ.
Cô quét
ánh mắt từ chỗ mấy cặp tình nhân đó lén quay sang nhìn anh, phát hiện
anh cũng đang nhìn mấy đôi đó, cô hơi lo lắng, không biết anh có bị
nhiễm hay không, cũng muốn có những cử chỉ thân mật đó.
Đi một lát anh chỉ vào một cái ghế gỗ dài nói:
– Đi mãi có mệt không? Mình qua đó ngồi một chút đi.
Cô cùng anh đến trước cái ghế, anh lấy từ trong cặp ra một tờ giấy, lau
lau cái ghế, bảo cô ngồi xuống, và mình cũng ngồi lên ghế, ở giữa để
cách một khoảng trống độ một thước. Hai người ngồi nghiêng như vậy nói
chuyện với nhau.
Cô kể chuyện hồi nhỏ, sau đó hỏi:
– Sao lại chỉ có em kể?
Anh cười:
– Anh thích nghe em kể, từ nhỏ em đã kể chuyện rất hay.
Cô tuyên bố:
– Nhưng vừa rồi không phải em kể chuyện.
– Anh biết, ý anh là tài nói chuyện của em rất giỏi, trí nhớ cũng tốt,
trí tưởng tượng rất phong phú, anh nghĩ em không nên học về khoa học tự
nhiên, mà nên học ngành xã hội, làm nhà văn.
– Nhưng mẹ em không cho em học ngành xã hội, nói học ngành này vừa không kiếm được tiền vừa nguy hiểm.
– Thế cũng phải, nhưng có thể coi đó là sở thích nghiệp dư, viết tiểu thuyết rồi xuất bản.
– Anh nói nếu viết chuyện hồi nhỏ của chúng mình ra thì có nơi nào chịu xuất bản không?
– Chỉ cần em viết thì chắc chắn sẽ có nơi nhận.
– Thật sao? Anh tin vào trình độ của em vậy ư?
– Ừ! Bố anh nói không sai, nhà em đều là những người có học.
Anh nói với giọng khá tự ti.
– Anh biết anh không phải là kẻ học nhiều, mấy việc anh làm hoàn toàn chỉ là sự ép buộc ngoài khả năng, anh luôn muốn đổi việc, nhưng học cái
ngành nghề này ngoài dạy học ra thì chỉ có đi làm quan thôi.
– Anh không thích làm quan à?
Vệ Quốc bĩu môi:
– Anh vừa không thích làm quan lại cũng không có bản lĩnh làm quan.
– Vậy anh muốn đổi sang công việc gì?
– Anh cũng không biết anh thích hợp với công việc gì nữa, hình như chẳng phù hợp với cái gì.
– Em cảm thấy anh dạy triết học rất hay.
– Nhưng bản thân anh lại chẳng có chút hứng thú nào với môn mình dạy cả.
Cô liền khen:
– Anh không hứng thú mà còn dạy hay như vậy, nếu mà có hứng thú nữa thì khỏi phải nói.
Anh trầm ngâm, cúi đầu, ngón chân di di dưới đất. Cô nhân cơ hội này nhìn
anh chăm chú, cảm thấy anh nhìn nghiêng như thế này rất đẹp trai, so với tất cả các anh chàng cô từng gặp thì đẹp trai, tuấn tú hơn hẳn. Cô lại
nhìn mấy đôi tình nhân phía xa, lòng râm ran, rất muốn anh ngồi sát hơn, khoác cánh tay qua vai cô giống như họ.
Cô hỏi nhỏ:
– Anh còn nhớ cái lần đi lấy đá ở nhà máy không? Lúc về nước suối lên.
Anh gật đầu cười nói:
– Sao lại không nhớ chứ? Suýt chút nữa thì em bị chết chìm, giờ nghĩ lại thấy sợ thật.
– Sau đó anh bảo em cởi quần áo ra giặt.
Anh nhìn cô với ánh mắt là lạ, cô bối rối nói tiếp, chỉ mong anh nhớ lại những kỉ niệm đó, nhưng anh lại bỏ qua đoạn đó:
– Hồi ấy nghèo thật, ăn đá còn phải mất bao nhiêu sức như vậy, em có muốn ăn kem không? Muốn ăn mình ra kia mua.
©STENT
– Đợi lát hãy nói, anh còn nhớ anh đã hái mấy chiếc lá sen để em làm quần áo…
Anh đứng lên:
– Đi, chúng ta qua bên kia mua kem đi, anh thấy có xe bán kem ở đó.
Cô ngồi bất động, anh đưa bàn tay về phía cô, cô nắm lấy tay anh đứng dậy, không chịu buông ra.
Họ nắm tay nhau từ từ đi tới chỗ có bán kem. Cô cảm giác hình như có luồng nước ngọt đang truyền thẳng từ hai bàn tay đang nắm dội vào tim họ,
ngọt ngào, giống như lần đầu tiên được ăn những viên đá hồng hồng cứng
ngăng ngắc của bao nhiêu năm về trước, thấm đượm con tim họ.
Đến trước chỗ người bán kem, anh hỏi cô ăn kem gì, rồi trả tiền mua hai que kem, đưa cô một que. Cô bóc giấy bọc que kem ra, vứt vào thùng rác bên
cạnh chỗ người bán kem, vừa đi vừa ăn.
Cô cố ý để tay cầm que
kem cách xa tay anh một chút, để cái tay trống còn lại dễ nắm lấy tay
anh. Nhưng anh không đưa tay ra. Cô hơi thất vọng, và cũng hơi giận,
nhưng cô nhanh chóng thấy hai tay của anh không còn trống, một tay xách
cái cặp, một tay cầm que kem.
Cô ăn xong que kem muốn tìm giấy lau tay, nhưng anh lại đưa một que kem cho cô:
– Này, còn một que nữa, ăn xong rồi lau tay cả thể
Lúc này cô mới phát hiện ra vừa rồi anh chỉ cầm que kem mà không ăn, cô hỏi:
– Anh không ăn kem? Vậy anh mua làm gì?
– Mua cho em.
– Một lần ăn hai que? Em sao ăn hết được?
– Trước đây em chẳng rất thích ăn kem sao?
– Ha ha! Đó là chuyện thuở nào rồi? Giờ đâu đâu cũng có kem, không còn
thiếu thốn như trước nữa. Anh ăn đi, em thật không ăn nổi, ăn nữa em đau bụng mất.
– Không ăn thật?
– Không ăn thật.
– Vậy anh đành phải ăn vậy.
Anh bóc túi bọc que kem ra, vừa đưa vào miệng cắn một miếng thì hơn nửa que kem rơi xuống, anh vội cắn tiếp, cả một miệng đầy, nhếch nha nhếch
nhác.
Cô vui vẻ cười khúc khích.
Anh ăn hết que kem rất nhanh, đến bên một vòi nước rửa tay, vừa rửa vừa gọi cô:
– Này, ở đây có thể rửa tay.
Cô cũng đi tới, vươn tay ra chỗ vòi nước:
– Anh còn nhớ cái vòi nước ở trường trung học thành phố E không?
Anh cười cười:
– Nhớ, lúc đó chẳng phải em thấy cái vòi nước rất cao sao?
– Vâng! Anh còn phải bế em lên trên cái bệ thì em mới với tới được.
Anh nhìn cô một lát:
– Em lớn rồi, cao lên rồi, không cần người khác bế lên rửa tay nữa.
Cô vẩy vẩy nước trên tay:
– Giờ nhớ lại cảm thấy cuộc sống lúc đó thật sự quá đẹp.
Anh cũng vẩy nước trên tay:
– Có thể những năm tháng trong quá khứ luôn luôn đẹp hơn hiện tại.
– Cũng không hẳn, em cảm thấy những năm tháng hiện tại cũng rất đẹp.
Tay cô vẫn chưa vẩy khô, nhưng vẫn nắm lấy tay anh, bàn tay của anh cũng
vẫn còn hơi ướt, hai bàn tay ướt nắm lấy nhau có một cảm giác khác lạ.
Họ cứ nắm tay nhau thế đi dạo trong công viên, cô rất muốn tiến thêm
chút nữa, nhưng anh không dẫn lối, cô đành phải tự kìm chế bản thân.
Lúc trở về trường học, đã đến giờ cơm tối, rất nhiều người đều đã cầm bát
đến bếp ăn tập thể, còn có vài người đang xách phích nước sôi về phòng.
Anh nói:
– Anh đến nơi rồi, còn em.
Cô nhìn mấy tòa nhà hỏi:
– Anh ở đây à?
– Ừ! Đây là khu kí túc xá cho giáo viên trẻ.
– Anh ở nhà nào?
Anh chỉ chỉ tòa nhà phía trước:
– Nhà đó, tầng ba, phòng 305, em có muốn lên ngồi chơi chút không?
Cô nhìn thấy người ra người vào đều là mấy chàng trai trẻ, biết là kí túc
xá của giáo viên nam, giờ là lúc mọi người ăn cơm, tắm rửa, cô đến đó
không tiện, bèn nói:
– Không, em về phòng đây.
– Để anh tiễn em?
– Không cần đâu, đằng nào cũng không được chở nhau trong sân trường mà.