Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 41: C41: Chương 41



“Cậu đang làm gì vậy?”

Lộc Kim ánh mắt sáng ngời, nhẹ giọng hỏi hắn.

“Tôi đang…” Phó Ngọc do dự tìm từ, không tìm được từ thích hợp, đành thừa nhận thẳng thắn, “Tôi đang hôn cậu.”

Không khí có lẽ đã ngừng lại trong vài giây, mọi khung hình đều đóng băng, nhưng chỉ trong nháy mắt, mọi thứ lại trở nên sống động như thật.

Lộc Kim đột nhiên nhíu mày, hung hăng nói: “Không biết xấu hổ.”

Giống như giọng điệu của giáo viên đang mắng học sinh, Phó Ngọc “phụt” một tiếng bật cười, gật đầu như đồng ý, sau đó hỏi cậu: “Cậu tỉnh rồi à?”

Lộc Kim đang say rượu phản ứng rất chậm, từ từ nhíu mày, cúi đầu trừng mắt nhìn hắn:”Sao cậu lại cao thế? Hừ, chắc chắn tôi đang mơ, cậu mau đi đi, tôi phải đi ngủ để cao lớn hơn.”

Đi đi, vẫn còn say.

Nhìn thấy dáng vẻ say rượu đáng yêu của cậu, Phó Ngọc không nhịn được muốn trêu chọc thêm, một tay nâng cằm Lộc Kim lên nói: “Ngủ không thể cao lớn hơn được.”

Lộc Kim nghiêng đầu, tâm trạng bùng nổ, hỏi hắn: “Làm sao để cao lớn hơn?”

Đột nhiên tay chuyển sang tai, Phó Ngọc thích vành tai của cậu, mềm mại và có kết cấu, hắn hơi nghiêng người về phía cậu, “Tôi sẽ nói cho cậu biết, nhưng cậu phải giữ bí mật.”

Lộc Kim cười với hắn, má đột nhiên áp vào tay Phó Ngọc, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cụp hàng mi dài xuống, Phó Ngọc dịu dàng nhìn cậu, nhìn rất lâu rồi mới mở miệng.

“Bắt đầu từ bây giờ hãy thích tôi, tôi hứa với cậu, chiều cao sẽ không cao hơn cậu quá ba centimet.”

Nhưng Lộc Kim chẳng nghe thấy gì, gối đầu lên lòng bàn tay Phó Ngọc ngủ thiếp đi.

Phó Ngọc phải rất vất vả mới kéo Lộc Kim vào phòng tắm, đơn giản tắm rửa cho cậu rồi kéo về phòng, trong suốt quá trình đó, Lộc Kim không mở mắt lấy một giây.

Phó Ngọc không uống nhiều rượu, không say, nhưng làm xong những việc này đầu cũng choáng váng, vì mệt.

Sau khi tắt đèn nằm xuống, Phó Ngọc quay đầu nhìn Lộc Kim, đã lâu rồi hắn không ngủ với cậu, mặc dù tối om om không nhìn rõ, chỉ thấy một hình dáng mơ hồ.

Nhưng cậu ấy vẫn thấy đẹp.

Sáng sớm Lộc Kim vì khát nước mà tỉnh dậy, đầu như bị châm chục cái kim, toàn bộ đều ở trên dây thần kinh, chỉ cần động đậy một chút sẽ kéo theo một dây thần kinh nào đó, đau đến mức hốc mắt cậu ươn ướt.

Phó Ngọc tối qua phấn khích ngủ muộn, nửa đêm nóng tỉnh mở điều hòa, vừa mệt vừa buồn ngủ, đáng lẽ phải ngủ say không tỉnh, nhưng khi Lộc Kim xuống giường, hắn vẫn lật người mở mắt tỉnh dậy, đưa tay kéo vạt áo ngủ của cậu, “Kim nhi…”

Lộc Kim ôm đầu, vô lực nói: “Cậu cứ ngủ tiếp đi.”

Sau đó lảo đảo đi ra khỏi phòng, đến bàn ăn trong phòng khách, Lộc Kim lấy một chiếc cốc thủy tinh sạch trong giá cốc đĩa, rót một cốc nước lọc nguội, sau đó vội vàng bưng lên uống.

Cổ họng khô khốc cuối cùng cũng được nước làm dịu, không tự chủ được mà phát ra một tiếng vui vẻ, Lộc Kim uống xong lại rót thêm nửa cốc, không uống, mà kéo ghế ngồi xuống.

Tay tự động đưa lên trán, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp, chỉ để giảm bớt cơn đau do say rượu.

Cậu không nhớ những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, những mảnh ký ức rời rạc cứ hồi tưởng từng khung hình, dây thần kinh như bị động kinh run rẩy dữ dội, thực sự quá đau đớn.

Rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu rượu, cậu hoàn toàn không nhớ.

Phó Ngọc ngái ngủ gãi đầu đi ra, thấy tư thế cậu chống trán suy nghĩ, liền lê dép chậm rãi đi tới, nhìn thấy nước thì mắt mở to, tay ấn vai cậu lấy nước.

Ụng ục ục ục…

Tiếng uống nước của Phó Ngọc rất lạ, Lộc Kim đang buồn phiền, nghe thấy tiếng thì không nhịn được bật cười, buông tay quay đầu nhìn hắn. Người này vừa uống vừa chảy nước, thấy cậu nhìn mình thì nháy mắt với cậu.

Lộc Kim nhíu mày khó chịu, sau đó tiếp tục nhìn hắn, đợi hắn uống xong rồi hỏi: “Hôm qua chúng ta về thế nào?”

Phó Ngọc đặt cốc rỗng xuống đưa cho Lộc Kim nói: “Đổ thêm chút nữa.” Sau đó kéo ghế bên cạnh, thoải mái ngồi xuống, nhận lấy cốc nước lại ừng ực uống.

Lộc Kim sốt ruột hỏi: “Hôm qua tôi uống bao nhiêu?”

Phó Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Hơn hai chai.”

Hắn đã không nói thật, sợ tính cách thành thật của cậu không chấp nhận được sự “buông thả” của mình.

“Hóa ra tửu lượng của tôi kém vậy.” Lộc Kim cúi đầu lẩm bẩm, nghĩ đến đầu lại đau, đau đến nỗi hít hà, “Đau đầu chết mất.”

Phó Ngọc vừa định đưa tay an ủi, thì đột nhiên thấy cậu ngẩng đầu lên, oán hận trừng mắt nhìn mình, rụt tay lại, nâng khuỷu tay chống lên bàn, hỏi cậu: “Khó chịu lắm à?”

Hắn chưa từng say rượu, nên không biết cảm giác đó như thế nào.

“Nói nhảm.” Lộc Kim bực bội trợn mắt, “Tại sao cậu không ngăn tôi?”

Hai con ngươi đen láy của Phó Ngọc đảo một vòng, sau đó vô tội nhún vai, trả lời: “Hai chai, đó là kết quả sau khi tôi ngăn rồi.”

Lộc Kim bĩu môi cúi đầu, đưa tay day day thái dương, sau đó nói: “Không bao giờ uống nữa… không bao giờ nữa…”

Đang nói thì bụng kêu ùng ục, đói rồi.

Hai người rửa mặt thay quần áo ra ngoài ăn cơm, ở góc phố gặp Tiếu Doanh, thế là ba người cùng đi. Trên đường đi Lộc Kim không nói gì nhiều, vì đau đầu nên cũng không muốn mở miệng, nghe Phó Ngọc và Tiếu Doanh trò chuyện.

Từ lúc gặp nhau đến lúc đến quán ăn, hai người dường như không ngừng nói, chỉ trong vòng một năm mà đã thân thiết như vậy, Lộc Kim vừa ngạc nhiên vừa thấy không ổn.

Phó Ngọc luôn có mối quan hệ tốt, sự tồn tại của hắn giống như nam châm, những người có điểm tương đồng nhỏ nhất với hắn đều sẽ bị thu hút và trở thành bạn của hắn.

Lộc Kim thấy khả năng này từ nhỏ đến lớn, trước kia không thấy lợi hại, bây giờ nhìn lại thì có chút ngưỡng mộ, trong lòng nhen nhóm một tia ghen tị.

Sau đó, ba người vào một quán ăn sáng, vừa ngồi xuống thì Lộc Kim đột nhiên muốn đi tiểu, liền đứng dậy hỏi ông chủ nhà vệ sinh ở đâu. Ông chủ chỉ vào một hướng đằng sau, Lộc Kim nói với Phó Ngọc vài món ăn, sau đó quay người chạy vào nhà vệ sinh.

Phó Ngọc gọi đồ ăn xong, cầm bình nước để sẵn bên cạnh, rót một cốc cho Tiếu Doanh trước, sau đó rót cho mình, vừa bưng vừa quay đầu lại.

Quán nhạc nhẹ nhàng, không lời, nhưng nghe rất dễ chịu.

Tiếu Doanh bưng cốc trà lên nhấp một ngụm, theo tầm mắt của Phó Ngọc nhìn sang, chính là hướng Lộc Kim chạy đi. Anh ta đặt cốc xuống cười một tiếng, đột nhiên cảm thán: “Gặp người đó, nước lọc cũng có thể say.”

Phó Ngọc theo điệu nhạc gật đầu, nghe thấy đột nhiên dừng lại, khóe miệng hơi cong lên, hắn đáp: “Đúng vậy.”

Cũng như những kỳ nghỉ hè trước, Lộc Kim trốn ở nhà tránh nóng, một kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, phần lớn thời gian đều dùng để đọc sách và ngẩn người.

Sáng ngày khai giảng, Lộc Kim mặc đồng phục thì phát hiện quần ngắn đi, để lộ mắt cá chân trắng nõn thon thả, cậu phấn khích cầm quần tìm mẹ Lộc, bảo bà mở gấu quần đã gấp lên.

Trước khi ăn cơm, Lộc Kim lấy thước dây ra đo chiều cao, phát hiện mình cao thêm 3 cm, từ 172 đến 175, bây giờ đã cao bằng Phó Ngọc.

Biết được tin này, Lộc Kim vui mừng như một chú chim nhỏ, nhặt thức ăn xong, cầm cặp sách chạy xuống lầu. Phó Ngọc đợi ở ngã ba, miệng ngậm một hộp sữa, giơ tay vẫy vẫy.

Lộc Kim chạy về phía hắn, càng lúc càng gần thì đột nhiên dừng chân, trong lúc chạy cậu phát hiện tầm nhìn không đổi, tức là cậu ấy cũng cao lên rồi.

Sau khi dừng chân, Lộc Kim ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó quay người, giọng buồn bã nói: “Cậu đừng đi theo tôi.”

Hả???

Vì kinh ngạc há miệng, sữa trong miệng lập tức rơi ra, Phó Ngọc vội vàng chạy theo không bắt được, nhưng thấy Lộc Kim đi xa rồi, nhặt hộp sữa ném vào thùng rác, sau đó chạy đuổi theo.

“Lộc Kim!”

“Không phải bảo đừng đi theo sao?”

“Cậu, cậu làm sao vậy?”

“Tôi thấy cậu phiền.”

“…”

Phó Ngọc ngây người nhìn cậu, giật một nắm tóc, mút mút quai hàm, chậm rãi đi tới, “Lại lên cơn điên gì đây…”

Lên lớp 11, Lộc Kim được xếp vào lớp 9, Phó Ngọc và Tiếu Doanh tách ra, một lớp 7, một lớp 1.

Lớp lẻ là lớp thực nghiệm, lớp chẵn là lớp thường.

Lần này Lộc Kim lên tầng trên, Phó Ngọc vẫn không thể cùng cậu đi vệ sinh.

Còn Chu Tồn vẫn học cùng lớp với Lộc Kim, trong tình huống hơn một nửa lớp là học sinh mới, mối quan hệ của hai người tự nhiên tốt hơn trước một chút.

Lộc Kim khá thích tính cách của Chu Tồn, có thể là vì giống mình ở một số điểm, hai người ở bên nhau thoải mái hơn nhiều so với người khác, thậm chí có lúc còn thoải mái hơn cả khi ở bên Phó Ngọc.

Dần dần, hai người có thể nói một số lời thật lòng, Lộc Kim biết được Chu Tồn là gia đình đơn thân, ba mẹ ly hôn khi cậu ta học lớp 9.

Trước kia Lộc Kim không biết, cũng không nghĩ đến, nhưng sau này nghĩ lại thì thấy đúng là không ổn. Mỗi lần họp phụ huynh đều là mẹ Chu Tồn đến, còn có một lần không đến, người đến là một người phụ nữ rất giống mẹ cậu ta, Lộc Kim đoán đó hẳn là dì của Chu Tồn.

Cũng vì tò mò nên Lộc Kim thuận miệng hỏi đến ba cậu ta, Chu Tồn đột nhiên sa sầm mặt, dùng ánh mắt đầy hận ý nhìn mình, sau đó nhạt nhòa biểu cảm, “Ông ta sống hay chết tôi không biết.”

Nghe được câu trả lời như vậy, Lộc Kim hiểu ý im miệng, nói với cậu ta một câu xin lỗi.

Chu Tồn trở lại biểu cảm bình thường, nheo mắt cười: “Không sao, ông ta là quân nhân.”

Lộc Kim vừa định gật đầu, phát ra tiếng cảm thán, thì nghe thấy câu tiếp theo——

“Nhưng ông ta thích đàn ông.”

Giữa ban ngày ban mặt, Lộc Kim như bị sét đánh, suýt quên cả thở, cậu không muốn tò mò về chuyện riêng tư, càng không nghĩ cậu ta sẽ thành thật nói cho cậu biết.

Cậu cố gắng chuyển chủ đề, nhưng bị Chu Tồn ngăn lại, giọng điệu yếu ớt: “Làm ơn, nghe tôi nói hết.”

Đối mặt với lời cầu xin của cậu ta, Lộc Kim không nỡ từ chối, thế là nghe hết câu chuyện, tam quan đã vỡ tan tành, trong lòng không thể bình tĩnh trong một thời gian dài.

Buổi chiều học, cậu gần như mỗi phút đều lơ đễnh, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói cuối cùng của Chu Tồn.

Bất kể tương lai có thay đổi như thế nào, cả đời này cậu ta cũng không thể đồng cảm với người đồng tính.

Vết thương đó đến từ người thân yêu nhất, khắc sâu trong tâm trí non nớt của cậu ta, thời gian không thể xóa nhòa, càng không thể xóa bỏ.

“Lộc Kim… Lộc Kim.”

Lộc Kim đột nhiên giật mình tỉnh lại, cây bút trên tay rơi xuống, cậu nhặt lên quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Phó Ngọc nói chuyện với cậu được một nửa, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu thì biết cậu không nghe vào một chữ nào, liền hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Lộc Kim nhìn thấy sự quan tâm trong mắt hắn, không khỏi nói thật, Phó Ngọc nghe xong cũng có phản ứng giống cậu, vẻ mặt hoàn toàn ngớ ngẩn.

Lộc Kim không để ý nhiều, tự lẩm bẩm nói: “Trên thế giới này thực sự có đàn ông thích đàn ông, tôi tưởng chỉ là hư cấu thôi.”

Phó Ngọc căng thẳng đến nói lắp: “Vậy… vậy…”

“Vậy nên.” Lộc Kim đột nhiên ngắt lời hắn, sau đó giả vờ suy nghĩ, giọng điệu có chút nghiêm túc.

“Có chút khác thường.”

_____

Lời tác giả: Trời mưa cả ngày, lại muốn lừa tôi đi ngủ!

O


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.