Sáng sớm Lam Kỳ đã đi vào một chỗ hạng sang trong khu dân cư thành phố C, hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở có vẻ mới, áo sơ mi màu trắng bó sát người bỏ trong quần, váy ngắn bó eo màu đen, dưới chân mang giầy cao gót cùng màu, tóc quăn thật dài được búi lỏng lẻo thành một búi tóc xinh đẹp, trên búi tóc cài một cái kẹp bằng thủy tinh, tuy rằng mặc trang phục thật nghiêm túc nhưng dáng người có lồi có lõm cùng khuôn mặt xinh đẹp, có lẽ cô không có hơi thở sắc bén, chuyên nghiệp của phụ nữ nhưng lại mang đến cảm giác thân thiết của cô hàng xón nhà bên.
Hôm nay cô tới gặp một hộ khách hàng, là khách hàng cũ lúc trước giới thiệu, lần đầu tiên gặp mặt cô cố ý trang điểm chính mình một chút, theo thời Mễ Đóa mà nói, chính là hiện tại phần lớn mọi người đều trước xem bề ngoài rồi sau đó mới đến bên trong, đón ý nói hùa xem ra là thói quen của phần lớn mọi người, cô phải có bộ dáng của một nhà thiết kế.
“Cô chủ.”
“Cô chủ.”
Vài công nhân lắp đặt thiết bị vận chuyển một đống trang thiết bị bỏ đi từ lầu một đi ra, những người này là công nhân dưới tay cô, đang sửa sang mấy thiết bị mới trong phòng.
“Tôi không quen, mọi người cứ gọi tôi Lam Kỳ.” Cô mở miệng.
“Cô phát tiền lương cho chúng tôi thì chính là cô chủ.”
Vài người công nhân cười, bắt đầu gọi một cô gái mới hai mươi tuổi đầu là cô chủ, ban đầu bọn họ còn có chút không vui, có chút xem thường, nghĩ thiên kim tiểu thư nhà ai có tiền không có việc gì làm nên làm bậy, chẳng qua dần dần phát hiện cô gái nhỏ này khác với những cô gái khác, có thể chịu cực, không làm giá, làm việc nói đến thành thật, trong lòng bọn họ bắt đầu thích theo cô làm việc, cho dù là mấy tháng trước không có dự án gì làm, bọn họ cũng tình nguyện theo cô chờ, không hề có tiền lương.
“Được rồi, tùy ý mọi người.”
Lam Kỳ cười, trong lòng bọn họ có thể thừa nhận cô, cô rất là vui mừng, những người này đều là tay cừ về trang trí phòng ở, phương diện kĩ thuật rất tốt, hơn nữa có thể chịu được vất vả cực khổ.
“Cô chủ đang yêu đúng không?” Có người nói đùa.
“Đừng nói lung tung.”
Lam Kỳ trắng mắt liếc hắn, tâm trạng cô tốt bởi vì hôm qua chơi rất vui vẻ, tuy rằng không bắn trúng, vẫn rất hả dạ, còn có, Thiệu ngốc nói sẽ dạy cô lái xe, cô mặt dày muốn anh làm bằng lái cho cô, vậy mà Thiệu ngốc lại đồng ý rồi, nhưng điều kiện là thông qua kiểm tra của anh, ừ, cái này dễ dàng, Thiệu ngốc làm cho cô, nhất định sẽ không làm khó cô, hẳn là rất nhanh có thể lái xe, sao có thể không vui vẻ.
“Không thừa nhận, chúng tôi đều là người từng trải.”
Một nhóm người trêu chọc.
Lúc này một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc dừng ở bên cạnh bọn họ.
Cửa xe mở ra một người cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng tuyết từ trên xe đi xuống, làn da cô trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp khéo léo, một đôi mắt hạnh mỉm cười, cả người đều lộ ra vẻ xinh đẹp cổ điển.
“Kỳ Kỳ, đã lâu không gặp.”
Nhiễm Khả cười ngọt ngào, nụ cười lễ độ đáng yêu, vừa nhìn liền làm cho người ta thấy thích.
Nghe cô ta gọi, Lam Kỳ cười lạnh.
“Xin chào mọi người.”
Nhiễm Khả lại chào hỏi đám công nhân phía sau Lam Kỳ.
“Xin chào.”
Sau lưng mấy công nhân cũng bị cô gái xinh đẹp thuần khiết đột nhiên xuất hiện hấp dẫn, cười chào hỏi.
Lông mày Lam Ky nhíu lại, cô thật sự không hiểu, trên thế giới này làm sao có người có thể diễn như vậy chứ?
Nhiễm Khả là con gái duy nhất của bí thư ủy thành phố C, tiểu thư con nhà quyền quý, là bạn chơi chung cùng nhau lớn lên của cô và Mễ Đóa, trước kia quan hệ rất tốt, có điều là vì ba cô ta thăng chức nên đã ít qua lại.
Quan hệ bạn học thời đại học chuyển biến xấu, đại học năm ba cô ta dựa vào bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, bề ngoài lương thiện làm cho bạn trai Mễ Đóa bắt cá hai tay, sau đó vẻ mặt còn làm ra vè trong sạch vô tội, thiếu chút nữa làm cho Mễ Đóa chạy tới đánh cô ta, bất quá bị ngăn cản, theo lời Lam Kỳ nói là loại đứng núi này trông núi nọ, đàn ông đầu không có đầu óc này không đáng.
Sau khi Mễ Đóa nghe xong lời khuyên của cô, không có làm khó cô ta, bất quá Nhiễm Khả thế nhưng còn tự cho mình là bạn tốt của Mễ Đóa, thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.
Thật ra thì Lam Kỳ cũng không phải là vì vậy không thích Nhiễm Khả, theo hiểu biết từ nhỏ đến lớn của cô về Nhiễm Khả, ra một cái đánh giá thấu triệt, cô ta không tiếc tất cả thủ đoạn đem về cho bản thân quyền lợi lớn nhất của phụ nữ.
Bản lĩnh lợi hại nhất của cô ta cũng là làm cho Lam Kỳ khâm phục nhất là có thể chơi trò mập mờ, cô ta có thể dựa vào bề ngoài ngây thơ ngọt ngào đem nam sinh đùa giỡn trong tay, bốn năm đại học đám nam sinh đánh giá cô ta là nữ thần ngây thơ không có bạn trai, còn nữ sinh đánh giá là toàn bộ nam sinh đều là bạn trai để chơi đùa của cô ta.
Người như vậy làm thế nào cô có thể thích được.
“Lam Kỳ xem cậu làm việc thật vất vả, mặt đều phơi nắng đến đen.”
Vẻ mặt Nhiễm Khả tỏ vẻ không có ác ý quan tâm, lông mi thật dài chớp chớp, ánh mắt trong trẻo dao động, nhìn thật chân thành.
Ngược lại Lam Kỳ có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, vẻ mặt quan tâm của cô ta, bên dưới là vẻ vui sướng khi người gặp họa cùng cảm giác đắc chí về sự hoàn hảo của bản thân.
“Có cách nào chứ, tôi lại không có ba làm bí thư ủy, bằng không cũng có thể là người hạng nhất.” So sánh này rất thích hợp.
Lam Kỳ còn nhớ rõ bộ dáng ba của cô ta, khuôn mặt gặp người khác đều tươi cười, cùng một loại đứa hạnh với Nhiễm Khả, khó trách lại trèo lên nhanh như vậy.
Nghe Lam Kỳ nói như vậy, Nhiễm Khả lộ ra vè mặt không hờn giận.
“Lam Kỳ như thế nào nói tớ như vậy, tớ sẽ mất hứng đó.”
Xem, đây chính là người phụ nữ đạo hạnh cao, bất kể tức giận như thế nào cũng sẽ không để lộ bản thân.
Lam Kỳ mặc kệ cô ta, chuẩn bị đi làm việc.
“Đợi chút Lam Kỳ, tớ đang có chuyện gấp phải đi, cầu xin cậu giúp tớ xem chiếc xe một chút được không, làm ơn, làm ơn đi, khóa xe của tớ bị hư rồi.”
Nhiễm Khả lộ ra vẻ mặt đáng yêu làm cho không người nào có thề cự tuyệt được.
Vốn là Lam Kỳ ang nhíu mày, nháy mắt biến thành mặt mày hớn hở.
“Đương nhiên có thể, hai chúng ta đi thôi, đi thôi.” Lam Kỳ vẫy tay với cô ta.
“Vậy thì cám ơn, tớ sẽ rất nhanh trở về, nhất định sẽ không để cho cậu đợi lâu.”
Nói xong Nhiễm Khả xinh đẹp đi về phía lầu một căn hộ.
Chờ bóng Nhiễm Khả vừa vặn biến mất, lập tức Lam Kỳ thu lại nụ cười.
“Mấy người đem cái này chuyển đến đường cái, mau.”
“Cô chủ, chuyện này. . .”
“Này cái gì. . . Mau làm.”
Không còn cách nào khác, vài người công nhân đành phải nghe theo phân phó của cô đem đồ vật đỗ ở trên đường cái.
Chuẩn bị tốt xong, Lam Kỳ cẩn thận xem xét, sau đó đem tờ báo để tùy ý đem cất kĩ, mới lại đứng trở về xa xa.
Lát sau, Nhiễm Khả bước nhanh đi ra.
“Cám ơn cậu Lam Kỳ, cậu vẫn là đáng yêu như vậy, đúng rồi Chủ Nhật này họp lớp cậu có đi không?”
“Đi làm nhưng sẽ đi.” Lam Kỳ cười.
“Vậy tốt, Chủ Nhật gặp lại.”
Nhiễm Khả lên xe, thắt dây an toàn, vẫy tay với Lam Kỳ, sau đó khởi động xe chạy đi.
Lam Kỳ bắt đầu đếm.
“Một, hai, ba.”
“Két, bốp…”
Phía trước đột nhiên xe bị bể bánh, sau đó tắt máy.
“Ha ha. . .”
Lam Kỳ ngửa mặt lên cười, cười đến sắp chết, giả bộ đáng yêu cái rắm, làm cho cô ta xem xe, cô cũng không phải là đám đàn ông không có mắt, đi tìm chết.
Nhiễm Khả vội vàng xuống xe nhìn bộ dáng thê thảm của vỏ xe, nhìn nhìn lại thấy che giấu bên dưới báo chí là một đống đồ sứ bị bể, trong mắt liền bốc lửa.
“Lam Kỳ cậu thật quá đáng.”