Đêm khuya.
Rừng sâu vẫn sáng như ban ngày bởi hào quang của vô vàn những pháp bảo chiếu ra. Ánh sáng soi rọi cả một khoảng rừng, chiếu rõ từng bụi cây ngọn cỏ. Trong quầng hào quang mỹ lệ đó, huyết hồng không ngừng túa ra, bắn lên đỏ sẫm cây lá.
Máu huyết đọng lại thành giọt, lặng lẽ rơi xuống.
Lục Tuyết Kỳ thét lên một tiếng thanh tao, hạ thân trên đất. Sắc xanh rừng đêm như thuỷ ngọc trong suốt bao phủ quanh nàng, Thiên Tà Thần Kiếm trong tay xoay ra bốn phía, thế kiếm phiêu diêu diễm lệ như ánh mắt mỹ nhân, thoáng lướt qua cõi trần gian phàm tục.
Lá cây dưới kiếm khí thảy đều rung lên, kêu rào rào không dứt.
Chúng đồ Ma giáo vận hắc y xung quanh Lục Tuyết Kỳ la hét ầm ầm, vài người cố sức ngăn nàng lại, nhưng thảy đều bị đánh bật ra. Từ khi thoát khỏi kiếp nạn đến nay, đạo hành của nàng dường như đã tăng lên không ít.
Mắt thấy Lục Tuyết Kỳ vũ lộng thần oai, Trương Tiểu Phàm phải thở mạnh một hơi, kinh ngạc lẫn bội phục. Nhìn xung quanh, chỉ thấy những người đã thấm mệt như Tống Đại Nhân, Đỗ Tất Thư. Chúng đồ Ma giáo đang vây đánh đệ tử Đại Trúc Phong bọn họ, nhân số tuy không đông nhưng đạo hành xem ra đều cao thâm mạc trắc. Y phục những kẻ này đều thêu hình đầu lâu, không biết có phải là môn hạ của Quỷ Vương Tông?
Điền Linh Nhi đứng phía trước Trương Tiểu Phàm, nét mặt bơ phờ nhợt nhạt, mồ hôi trên trán toát ra những giọt li ti, nhưng vẫn múa tay đạp chân vũ lộng Hổ Phách Chu Lăng, không chút hoảng loạn.
Đệ tử của Đại Trúc Phong, ngoài Trương Tiểu Phàm thì Điền Linh Nhi là người nhỏ tuổi nhất, nhưng tư chất lại vượt xa mấy vị sư huynh, đạo hành ngoài Tống Đại Nhân thì nàng cũng là cao nhất. Nhưng chúng đồ Ma Giáo xung quanh không biết có phải vì thấy nàng là nữ hay còn vì nguyên nhân gì khác mà cứ dồn vào tấn công Linh Nhi. Lúc này, ngay cả Trương Tiểu Phàm cũng nhận ra Điền Linh Nhi đã có phần mệt mỏi.
Gió đêm lặng lẽ thổi đến, rừng cây đã biến thành bãi chiến trường. Dường như nơi nơi đều có vô vàn cặp mắt đang nhìn trộm.
Tiếng gào thét giao tranh càng lúc càng mạnh. Trương Tiểu Phàm nhăn mày nhíu trán nhìn ra xung quanh, chỉ thấy vừa một lúc thôi tình thế đã thay đổi. Mấy người như Tề Hạo, Pháp Tương, Lục Tuyết Kỳ lúc nãy mạnh mẽ bao nhiêu giờ đây đều gặp phải cao thủ bên Ma Giáo, nhất thời tuy chưa bại thế nhưng xem ra khó mà thoát thân.
Các đệ tử Chính Đạo đi theo, đạo hành lại hơi kém cỏi, trong khi rất nhiều chúng đồ Ma Giáo vẫn đang bao vây xung quanh. Tiếng la thét không ngừng rót vào tai, lợi thế đã bắt đầu chuyển sang Ma Giáo.
Trương Tiểu Phàm nghiến răng châm đuốc lên, không muốn nghỉ ngơi lúc này, ít nhất cũng phải đi giúp sư tỉ Linh Nhi và các sư huynh một tay. Ai ngờ hắn vừa động thân thì đã nghe tiếng thét thất thanh của Điền Linh Nhi ở phía trước, trong chốc lát, toàn thân hắn cứng đờ như bị một vật gì quấn chặt.
Nhanh như chớp, ba bốn pháp bảo từ phía Ma Giáo phóng ra, toả ánh sáng kì dị trong đêm. Tống Đại Nhân kêu lên một tiếng kinh hoàng nhưng người quá xa không kịp ứng cứu, Trương Tiểu Phàm cũng muốn xông ra nhưng xem chừng đã trễ mất một bước.
Mắt thấy nguy tai, Điền Linh Nhi biến sắc, đôi tay không ngừng vũ lộng Hổ Phách Chu Lăng che kín thân thể, nhưng dường như đã muộn. Nháy mắt đã có hai pháp bảo một trắng một đen như chớp bay ra, thẳng đến trước mặt nàng.
Trương Tiểu Phàm nhảy ra, miệng cứng nhắc, không thốt nên lời. Giữa lúc đó bỗng một bóng trắng loáng qua, người đã đứng chặn trước mặt Điền Linh Nhi, hai tay vung lên, lập tức hai pháp bảo kia đã bị đánh bay trở lại. Khắp nơi trong đêm tối thốt ra những tiếng kêu tức giận lẫn kinh sợ.
Đệ tử Chính đạo thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cứu tinh của Linh Nhi, thì ra chính là Sư nương Tô Như.
Tô Như quay đầu lại, nhìn Điền Linh Nhi từ đầu đến chân, hỏi: “Linh Nhi, con có sao không?”
Điền Linh Nhi vẫn chưa hoàn hồn, gật gật đầu: “Mẫu thân, con không sao.”
Tô Như nhíu mày, chúng đồ Ma Giáo xung quanh lúc này lại tiến đến gần, bà nói vội vã: “ Nơi đây không thể ở lại lâu, các người mau đi đi. Ly khai đảo này chúng ta hẹn gặp nhau tại Đông Hải Xương Hợp Thành.”
Tống Đại Nhân, Điền Linh Nhi đều ngạc nhiên, nhưng thấy sắc mặt nghiêm khắc của Tô Như đều không dám cãi lời. Điền Linh Nhi dạ lên một tiếng rồi cùng Đại Trúc Phong đệ tử lui về phía sau.
Chiến trường lúc này đã trở nên hỗn loạn, giao tranh mỗi lúc một kịch liệt khác thường. Tô Như tả xung hữu đột, đạo hành cao siêu, vượt xa các chúng đồ Ma Giáo đang vây xung quanh. Trong ánh đêm mờ ảo, thân hình bà phiêu linh thướt tha, dáng điệu vô cùng uyển chuyển như không một chút lo lắng cấp bách.
Tô Như ngửng đầu, chỉ thấy mây đen mịt mù trong không trung, xen vào là những chớp sáng loé lên không ngớt. Giữa thinh không, Thương Tùng Đạo Nhân và Điền Bất Dịch vẫn đang kịch chiến với Bách Độc Tử và Đoan Mộc Lão Tổ của Ma Giáo.
Thực ra, trong lòng Tô Như là muôn phần lo lắng, nhưng khi thấy Điền Bất Dịch vừa giao đấu với Hấp Huyết Lão Yêu, lúc này đối đầu với Đoan Mộc Lão Tổ vẫn không có gì thua sút, mới tạm yên tâm phần nào.
Bà đã tả xung hữu đột, liều mình giải vây cho đệ tử Chính Đạo. Đa số đệ tử Chính Đạo theo lệnh bà đã dần dần rút lui, ở lại nơi này giờ đây chỉ còn một ít môn hạ có đạo hành cao thâm như Lục Tuyết Kỳ. Bên Ma Giáo cũng tách ra một số người truy theo, tình hình vẫn bất lợi cho Chính Đạo, nhưng chưa phải thật là hung hiểm.
Chỉ có Tô Như trong lòng ngày càng lo âu, bởi phía trước bà, từ đầu đến cuối, hai kẻ thần bí nhất trong Ma Giáo là Quỷ Vương và Thanh Long vẫn chắp tay sau lưng, đứng nhàn nhã như đang xem hí kịch.
* * *
Bên này, Quỷ Vương và Thanh Long vẫn an nhàn đứng đó, nhìn đệ tử Chính Đạo theo nhau rút lui. Thanh Long lạnh lùng hỏi: “Đệ định thả những người này sao?”
Quỷ Vương cười khẩy đáp: “Số đệ tử này đâu có gì đáng kể, hơn nữa chúng ta đến Lưu Ba Sơn lần này đâu phải để quyết đấu một mất một còn với Chính Đạo?”
Thanh Long gật gù, ngẩng đầu nhìn lên không, hỏi: “Hai người này đều là trong số năm người truy sát Thanh Vân, xâm nhập Man Hoang năm đó phải không?”
Quỷ Vương gật đầu: “Đúng vậy, Thương Tùng Đạo Nhân, Điền Bất Dịch, còn có Thương Chính Lương, Tăng Như Thường, lại thêm một Vạn Nhất Kiếm nữa. Đúng là những người này.”
Thanh Long nói như than: “Trăm năm qua như chớp mắt. Không chỉ năm đó, những người này là thanh niên kiên cường xông pha, đến nay vẫn còn cáng đáng trọng trách.”
Quỷ Vương khẽ cười: “Năm đó Long huynh có việc đi xa, nếu không phải là bốn Đại Thánh Sứ vắng mặt thì trận chiến Thanh Vân Sơn, Thánh Giáo chúng ta không thắng cũng không thể thảm bại như vậy!”
Thanh Long lắc đầu: ‘Không thể nào, nhiều năm trước Tam Đại Cự chính đạo vẫn đang hùng mạnh, các tiền bối cao nhân lại xuống núi rầm rập, bọn ta làm sao ngăn được đây? Ngay cả toà Thánh Điện Man Hoang cả nghìn năm tuổi của Thánh Giáo chúng ta cũng bị năm tên kia xông vào tác oai, Thánh giáo đệ tử đền sợ siêu bạt.”
Quỷ Vương lặng im giây lát rồi lại tiếp: “Đúng, năm đó bởi đệ phải chăm sóc Thượng Đại Quỷ Vương, không có mặt tại Thánh Điện, nhưng cũng nghe nói hoàn cảnh thật bi thương. Đáng tiếc là các cao thủ Thánh Điện trước đó đã tử vong rất nhiều ở trận chiến Thanh Vân Sơn, nếu không…”
Thanh Long đột nhiên xen vào: “Lúc đó ta cũng đang ở Thánh Điện!”
Toần thân Quỷ Vương rung lên vì ngạc nhiên, vội hỏi: ”Cái gì? Lúc đó huynh đang ở Thánh Điện ư?”
Thanh Long cười lên một tiếng, đáp: “Không sai, ngoài Đại Lãn Quỷ Huyền Vũ ra thì Bạch Hổ, Chu Tước hai người đều có mặt trong Thánh Điện.”
Sắc mặt Quỷ Vương biến đổi, cười lớn rồi hỏi: “Thế tại sao lúc nãy huynh lại không nhận ra hai người này?”
Thanh Long nói: “Xem ra cũng là việc mất mặt, năm người này cùng bất ngờ thâm nhập Man Hoang, lại xông thẳng vào trong Thánh Điện. Trước đó ta có bất hoà với Bạch Hổ, Chu Tước, nhưng suy cho cùng Thánh Điện vẫn là việc quan trọng hàng đầu nên đã hợp sức cùng họ…”
Quỷ Vương nhìn lên không, hỏi: “Tại sao đạo hành của năm người này lúc đó đã cao thâm như vậy?”
Thanh Long lắc đầu: “Thực sự cũng do Thánh Giáo ta hoảng quá mà loạn. Sau này ta mới nghĩ lại, sau đại bại tại Thanh Vân Sơn, đệ tử Thánh giáo lớp chết lớp bị thương quá nhiều, lòng đang hoang mang cực độ thì năm người này bất ngờ xông vào, nhất thời đều cho rằng chủ lực Chính Đạo đã truy đến tận nơi mà không biết chỉ vỏn vẹn có năm nhân mạng”
Lão dừng một lát rồi tiếp: “Trong số năm người, ta chỉ gặp qua Vạn Kiếm Nhất nên không nhận ra được bốn người kia. Năm đó bọn họ năm người năm hướng xông vào Thánh Điện. Tình thế đột ngột, bọn ta đều không kịp trở tay, thoáng chốc đã có tiếng hô sát khắp nơi, lòng dạ rối tung, nếu bình tĩnh tiếp chiến thì đã vãn hồi được cục diện. Đáng tiếc, vì quá hoảng loạn nên thua, mà cũng vì trong năm người này lại có một Vạn Kiếm Nhất…”
Quỷ Vương vội hỏi: “Người này thế nào?”
Thanh Long lặng im giây lát, lắc đầu thở ra một hơi dài: “Người này thiên hạ kỳ tài, tướng mạo oai phong, hiếm thấy trong đời. Sau khi sự việc qua đi bọn ta bàn luận đều cùng cho rằng bốn người kia đạo hành tuy không thấp nhưng không thể so với Vạn Kiếm Nhất. Có thể nói không có mấy người này thì đệ tử Thanh Vân Môn nhất định không thâm nhập được Man Hoang, lại càng không thể đánh được đến tận Thánh Điện…”
Sắc mặt lão như đắm chìm trong hồi tưởng, một lát lại tiếp lời: “Lúc đó bốn người kia từ bốn hướng phía bên xông vào. Chủ lực của ta lại tập trung hết ở cửa chính Thánh Điện, đang bất ngờ hoang mang thì Vạn Kiếm Nhất một mình một kiếm xuất hiện…”
Quỷ Vương nhíu mày hỏi: “Một mình à?”
Thanh Long than một tiếng: “Đúng, một mình hắn. Ta còn nhớ hắn y phục trắng như tuyết, kiếm trên tay màu xanh biếc… A! Đúng rồi, chính là thanh Trảm Long Kiếm này, nhiều năm không gặp chút nữa là không nhận ra.”
Quỷ Vương giật mình, nhìn theo tay phải Thanh Long. Thanh Trảm Long Kiếm xanh biếc như nước mùa thu đang đảo qua múa lại sáng ngời trong trận đấu.
“Hoá ra Trảm Long Kiếm năm đó lại ở trong tay Vạn Kiếm Nhất?”
Thanh Long gật đầu: “Đúng, lúc đó ta cũng hỏi nhưng hắn chỉ cười một hơi dài rồi xông thẳng vào giữa bọn ta, chém giết tung hoành, không ai có thể ngăn chặn – Thanh Long nói đến đây tặc lưỡi – Thật là anh hùng!”
Quỷ Vương gật gù: “Người này quả thật lợi hại, gan to tày trời, sau đó thì thế nào?”
Thanh Long tiếp: “Bọn ta đều kinh sợ lẫn phẫn nộ, sợ là ngoài hắn ta ra còn cao thủ Chính Đạo khác sắp sửa đánh vào, mà từ sau Điện tiếng kêu chém giết càng lúc càng gần. Càng lo sợ lại càng rối loạn, không ngờ hắn lại xông thẳng vào Chính Điện, nơi thờ phụng U Minh Thánh Mẫu và Thiên Sát Minh Vương.”
Nét mặt Quỷ Vương đang bình lặng đột nhiên biến sắc kêu lên: “Cái g ì?”
Thanh Long cười vẻ đau khổ, nói: “Ngay cả đệ cũng phản ứng như vậy, bọn ta khi đó còn phẫn nộ đến bao nhiêu? Lúc đó bọn ta quên hết xung quanh, tất cả đều xông đến chỗ hắn. Hết thảy đều như điên cuồng, võ công lợi hại gì cũng đều đem ra, chỉ lát sau là y phục hắn nhuộm đầy máu tươi, nhưng rốt cuộc hắn vẫn xông vào được Chính Điện, bay lên ngồi cùng hàng với hai Thần tượng U Minh Thánh Mẫu và Thiên Sát Minh Vương, lại còn dùng kiếm khắc vào bức tường phía sau giữa hai Thần tượng đó ba chữ ‘Vạn Kiếm Nhất’”
Quỷ Vương không nói gì, chỉ đứng đó im lặng.
Thanh Long đột nhiên hỏi: “Chu Tước xưa nay đều che mặt, đệ biết chứ?”
Quỷ Vương đáp: “Phải, thế thì sao?”
Thanh Long tiếp: “Chu Tước là sư muội duy nhất trong số bốn người bọn ta. Sư muội vốn thật lòng thành kính thờ nhị vị Tổ Mẫu nên thấy Vạn Kiếm Nhất làm vậy đã kích động mãnh liệt. Lúc đó sư muội không nói năng gì, xông thẳng lên, nhìn chằm chằm Vạn Kiếm Nhất, một đao chặt xuống, lập tức cánh tay trái hắn ta dứt lìa.”
Quỷ Vương giật mình.
Thanh Long thở một hơi rồi tiếp: “Đệ cũng giật mình ư? Bọn ta khi ấy đều hoảng sợ chạy trốn, vốn đã nghĩ người này công lực một mình đả trăm vạn, không thể chống lại. Chẳng ngờ sư muội chỉ một đao đã đoạn lìa cánh tay hắn, máu tuôn xối xả, nhưng ngoài sắc mặt trắng bệch ra thì cả người vẫn như không có gì thay đổi, ngược lại hắn còn xoay người ghé sát sư muội thò tay phải giật tấm mạng che rồi cười lớn ‘Quả nhiên là tuyệt thế giai nhân’, rồi lại vung kiếm đánh thốc ra ngoài.”
Quỷ Vương lắc đầu, hỏi: “Như vậy mà hắn vẫn đánh giết ra ngoài được sao?”
Thanh Long đáp: “Thứ nhất là hắn quá hung hãn, cánh tay tuy đứt máu phun ra đầy Chính Điện nhưng công lực không những không giảm mà dường như còn tăng lên. Thứ hai là bốn đệ tử Thanh Vân kia đã phóng hoả phía sau. Bọn ta đang rối trí, một số lại phải chạy đi cứu hoả, không ngăn được Vạn Nhất Kiếm đánh ra…”
Quỷ Vương thở ra một hơi dài: “Không ngờ Chính Đạo lại có một anh hùng cái thế như vậy!”
Thanh Long đột nhiên lạnh lùng: “Đáng tiếc một anh hùng như hắn lại có kết cục không tốt chút nào. Sau đó bọn ta đã tìm hiểu kĩ, biết thực ra chỉ có năm người xông vào Thánh Điện, lòng vô cùng tức giận. Nhưng ta nhận thấy đệ tử Vạn Độc Môn và Trường Sinh Đường tuy mắng nhiếc chửi rủa nhưng trong lòng lại ngấm ngầm bội phục hắn ta, đặc biệt là tiểu sư muội Chu Tước…”
Thanh Long dường như nghĩ đến điều gì, song lại không nói ra mà lại chuyển giọng tiếp: “Bọn ta vốn đã cho rằng trong Thanh Vân Môn nhất định người này sẽ tiếp vị Đại Môn Trưởng, chẳng ngờ sau đó không lâu lại nghe nói tiếp vị là sư huynh Đạo Huyền của hắn, còn Vạn Kiếm Nhất từ đó về sau bặt vô âm tín, đến hôm nay mới biết hắn đã qua đời.”
Nói đến đây, giọng Thanh Long trầm lại có vẻ nuối tiếc.
Quỷ Vương cười: “Đúng, không thể cùng người anh hùng này quyết đấu một trận phận cao thấp, thực là đáng tiếc.”
Thanh Long ngẩng đầu nhìn lên không trung, chợt cười nhạt một tiếng: “Đoan Mộc và Bách Độc Tử hai người này năm đó đều thảm bại tại Thanh Vân Sơn, trốn biệt vào Man Hoang, đến Thánh Điện cũng không dám về, kết quả là không gặp bọn năm người kia, vừa rồi lại lớn tiếng hỏi Vạn Kiếm Nhất đã đến chưa, thật không biết xấu hổ.”
Quỷ Vương cười khẩy: “Bọn họ chẳng qua chỉ là ưng khuyển của lão quái vật Vạn Độc Môn, Long Huynh hà tất phải tức giận?”
Thanh Long đưa tay sửa y phục trên người, lạnh lùng đáp: “Vạn Kiếm Nhất xông vào Chính Điện năm đó là mối nhục lớn của Thánh Giáo chúng ta. Ta khổ luyện nhiều năm, vất vả muôn phần mới tìm được Càn Khôn Thanh Quang Giới chính là để sớm có một ngày cùng hắn quyết một trận phân cao thấp. Hôm nay nghe nói hắn đã qua đời trong lòng thật chỉ còn nuối tiếc. Nhưng không ngờ mấy người này lại đồng loã với nhau đào bới quá khứ của người đã chết, thật vô liêm sỉ.”
Quỷ Vương lắc đầu cười lớn ngẩng nhìn lên không trung. Chỉ thấy hào quang pháp bảo càng lúc càng mạnh mà bóng dáng bốn người kia lại chỉ mờ mờ. Bầu trời vốn đầy mây đen lúc này dường như cũng sáng lên bởi hào quang pháp bảo.
Xa xa nơi đại dương vọng lại từng trận âm thanh kéo dài buồn thảm.
Quỷ Vương nhíu mày, đột nhiên quay lại hỏi Thanh Long: “Huynh có cảm thấy đêm nay có chút gì kỳ quái không?”
Thanh Long ngửng đầu, lặng im giây lát, đột nhiên sắc mặt thay đổi: “Đệ muốn nói là…”
Quỷ Vương gật đầu: “Theo truyền thuyết, mỗi lần kỳ thú ra đời đất trời thảy đều biến sắc, mưa lớn gió to. ‘Thần Quỷ Chí Dị’ có ghi giống vật này chính là để cho Lôi Thần cưỡi…”
Sắc mặt Thanh Long trầm lại, nhăn mày hỏi: “ Sao có thể trùng hợp như vậy? Tại sao lại là tối nay?”
Quỷ Vương trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Đệ đến Lưu Ba Sơn này đã được một thời gian nhưng trong những đêm trước đều không có những tiếng gầm quái lạ như đêm nay. Chỉ e đêm nay chính là lúc Quỳ Ngưu ra đời, xem ra chúng ta cũng phải chuẩn bị sớm”
Thanh Long từ từ gật đầu: “Không sai, suy cho cùng Quỳ Ngưu mới là chuyện lớn, việc ở đây nên giao cho Vạn Độc Môn. Chỉ cần thu phục được Quỳ Ngưu thì Thánh Giáo chúng ta…”
Quỷ Vương bỗng ho lên một tiếng, Thanh Long cũng có vẻ sợ sệt, nhưng lão lập tức bật cười, lắc đầu nói: “Hà hà, Bao nhiêu năm khổ luyện như vậy, tại sao lại sợ đến ngây người ra chứ! “
Quỷ Vương mỉm cười quay người bước đi, Thanh Long còn dõi nhìn trận đánh một lúc, thấy các đệ tử Chính Đạo đã từ từ rút lui, dần dần khuất dạng trong rừng. Lão cũng quay người bước theo Quỷ Vương.
* * *
Bán dạ thâm lâm không một tiếng động nhưng dường như có vô số cặp mắt hung hãn long sòng sọc trong đêm dõi theo bước đệ tử Chính Đạo rút lui.
Không biết từ đâu bỗng vọng lại những âm thanh lạ lùng, từ từ bốc lên, ngân nga trong rừng cây, từ biển lớn xa xa cũng vọng lại những tiếng kêu thần bí.
Trương Tiểu Phàm, Điền Linh Nhi, Tống Đại Nhân, Hà Đại Trí, Đỗ Tất Thư năm người điều khiển pháp bảo bay nhanh về phía trước. Vốn dĩ đạo hành của họ có thể khiến pháp bảo bảo lên cao trên không mà thoát đi nhưng lại nhìn thấy mấy đệ tử Chính Đạo xa xa bị ác đồ Ma Giáo đang vây đánh.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, xem chừng dữ nhiều lành ít.
Ma Giáo trùng điệp xung quanh, chẳng may bay lên mà bị phát hiện thì chỉ còn là cái bia sống đỡ đạn.
Tống Đại Nhân là đại sư huynh, từng trải hơn so với mầy người còn lại, liền quyết định tìm cách thoát ra khỏi rừng. Chỉ cần bay thẳng về hướng đông, một khi đã ra khỏi rừng rậm, tránh xa vòng vây của Ma Giáo thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Trong lòng đã quyết, cả năm người dồn hết sức bay về hướng đông.
Tống Đại Nhân dẫn đầu, Trương Tiểu Phàm đi sau cùng, điều khiển pháp bảo lượn qua lượn lại vèo vèo trong rừng. Đầu hắn lúc này vô cùng đau đớn, không thể tưởng tượng được khi đánh nhau với Hấp Huyết Lão Yêu lại bị thương nặng như vậy. May còn Tùng Bảng Huyền Hoả Giám trong tay luôn truyền ra khí nguyên dương ấm áp, từ từ toả lan ra toàn cơ thể, dường như có khả năng khắc chế võ công Hấp Huyết tà quái của Lão Yêu.
Huyền Hoả Giám tuy kiềm chế được võ công của Hấp Huyết Lão Yêu nhưng lúc này Trương Tiểu Phàm lại đang phải vận công điều khiển Thiêu Hoả Côn. Lãnh khí từ Thiêu Hoả Côn toả ra xung đột kịch liệt với nhiệt năng của Huyền Hoả Giám, nhưng Huyền Hoả Giám đó rốt cuộc vẫn là tinh lực của Trương Tiểu Phàm, một lúc sau khí lạnh từ từ bị nén xuống.
Trương Tiểu Phàm lúc này tâm trí đều hướng về phía trước cùng các sư huynh sư tỉ, căn bản không để ý gì đến sự thay đổi trong cơ thể. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy mây đen cuồn cuộn toả khắp không trung, từng luồng hào quang chiếu sáng tận chín tầng mây, ánh hồng đã rạng chân trời.
Sư phụ hắn Điền Bất Dịch và sư bá Thương Tùng Đạo Nhân đang giao chiến với Ma Giáo Yêu Nhân, không biết lành dữ thế nào?
Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu, đạo hành hai người đó cao như vậy, sao lại có thể xảy ra chuyện gì, đây hoàn toàn chỉ là nỗi lo trong lòng mà thôi!
Hắn mỉm cười trong bóng tối, trấn tĩnh lại tinh thần, bay nhanh lên đuổi kịp các sư huynh sư tỉ.
Bóng đêm trước mặt như một tấm lưới khổng lồ không biết đâu là bờ bến. Năm người dần dần rời xa trận giao tranh. Âm thanh hỗn tạp mỗi lúc một xa, tứ phía cũng dần dần yên ắng.
Cảnh sắc trong đêm giờ chỉ còn một màu đen. Năm người càng lúc càng gần bờ biển, những tiếng gầm rú buồn thảm thần bí kia phát ra càng rõ, mỗi lúc một gần.