Hứa Lập thấy tin nhắm chỉ có tám chữ không khỏi cười khổ một tiếng. Như này không phải Kế Xuân Mai dùng những lời ôn nhu để bày ra cái lười lớn để mình tự đi vào sao. Dù trong tin nhắn không có một câu nào nói về nhớ nhung nhưng càng làm động lòng người hơn. Hứa Lập biết biết Kế Xuân Mai không phải chỉ đơn giản như vậy, cô đối với mình có ý đồ nhưng hết lần này đến lần khác mình không thể thoát được lưới tình của cô.
Đi vài bước Hứa Lập không nhịn được lấy di động ra gọi cho Kế Xuân Mai, điện thoại vừa reo đã có người nhấc máy, không để Hứa Lập nói, Kế Xuân Mai vội vàng lên tiếng:
– Là cậu sao? Hứa Lập.
Kế Xuân Mai nói rất vui vẻ nhưng Hứa Lập vẫn cảm nhận rõ tâm trạng lo lắng của cô.
– Ừ, là tôi, chị đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa?
Hắn vừa đi vừa nói.
– Tôi đang xem ti vi, cậu ăn cơm xong rồi chứ?
Nghe thấy đúng là Hứa Lập, Kế Xuân Mai càng thêm vui vẻ.
– Vừa ăn xong, giờ đang chuẩn bị về nhà.
– Sao, cậu về nhà có việc gì không? Nếu không có việc gì thì đến nhà tôi được không?
Kế Xuân Mai nói nhỏ dần, câu cuối cùng rất nhỏ, Hứa Lập gần như không nghe rõ cô nói gì.
Với yêu cầu của Kế Xuân Mai, Hứa Lập không thể chối từ, cũng không muốn chối từ. Dù mới quen biết Kế Xuân Mai có một tuần nhưng quan hệ hai người đã gần gũi. Chỉ là trong đó có rất nhiều nghi vấn, nếu hôm nay Hứa Lập không làm rõ ràng thì tối cũng không ngủ được.
– Tôi đang đến nhà chị, chị chờ tôi.
Hứa Lập kêu taxi đến tiểu khu An Cư.
Kế Xuân Mai cần điện thoại chỉ nghe thấy tiếng: tít tít…. Đáng tiếc lúc này Hứa Lập không nhìn thấy nét mặt Kế Xuân Mai lúc này, cô không vội vàng, kích động, mà ngược lại hết sức bình tĩnh. Buông điện thoại, Kế Xuân Mai dần dần nở nụ cười.
Tới tiểu khu An Cư Hứa Lập xuống xe, Hứa Lập do sốt ruột nên thiếu chút nữa là va phải người đi đường. Đi tới nơi hắn lấy chìa khóa mở cửa, rồi tiến lên trước cửa nhà Kế Xuân Mai. Hứa Lập đang định gõ cửa thì thấy cánh cửa mở, trên người Kế Xuân Mai mặc một áo ngủ màu hồng nhạt xen lẫn màu trắng tơ tằm, tóc đen buông thõng phía sau. Cô nhìn Hứa Lập trong tích tắc, mắt cô đã hiện rõ sự hưng phấn.
– Cậu, cậu đến rồi sao.
Hứa Lập mỉm cười gật đầu, thay dép rồi mới đi vào nhà, không đợi hắn đứng thẳng, Kế Xuân Mai đã đi đến gần ôm chặt Hứa Lập.
Hứa Lập cũng một tay ôm ngang Kế Xuân Mai xoay một vòng trên không trung sau đó mới ôm thân thể đầy đặn của Kế Xuân Mai vào lòng
Kế Xuân Mai lấy hai tay ôm đầu Hứa Lập, đôi chân cũng đặt trên lưng Hứa Lập, cô ghé tai hắn nhỏ giọng nói:
– Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới.
– Nha đầu ngốc, có chị ở chỗ này chờ tôi, sao tôi không đến được chứ?
Hứa Lập ôm Kế Xuân Mai thì đột nhiên thấy thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên chưa ai động cả
– Chị chưa ăn cơm sao, chắc đói lắm.
– Cậu không đến, người ta không muốn ăn.
Kế Xuân Mai vừa nói vừa nhẹ nhàng cắn tai Hứa Lập:
– Ai bảo cậu không đến sớm được, không được tôi phải phạt cậu, tôi phạt cậu này.
– Được, chị hãy phạt tôi đi.
Vừa nói hắn vừa đem Kế Xuân Mai tới bàn ăn, rồi ngồi xuống. Hứa Lập để Kế Xuân Mai ngồi ngay trên đùi mình, hắn gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng Kế Xuân Mai.
Kế Xuân Mai ăn miếng thịt bò xong nói:
– Cậu cũng chờ chút, tôi còn một lọ rượu vang, uống cùng tôi nhé? Nghe nói uống rượu vang phòng ngừa lão hóa, da tay cũng đẹp.
– Được, vừa nãy ăn cơm tôi không uống rượu, uống rượu vang cũng tốt. Chị xinh đẹp như vậy thì không cần uống cũng được.
– Chán ghét.
Kế Xuân Mai nhảy ra khỏi lòng Hứa Lập, đi xuống bếp lấy lọ rượu vang rồi quay lại bên người Hứa Lập. Hứa Lập nhận bình rượu vang, rồi hai người cùng uống một chén.
– Uống, mừng cho chúng ta có thể gặp nhau, cụng ly.
Hứa Lập bưng chén rượu lên nói.
– Cụng ly.
Uống một chén rượu vang mặt Kế Xuân Mai lại được áo ngủ hồng phấn điểm lên càng thêm trắng mịn khiến người khác muốn cắn một cái.
– Tôi đi bật chút nhạc được không?
Kế Xuân Mai dùng đôi mắt to nhìn Hứa Lập.
– Công chúa xinh đẹp, tôi nguyện ý vì làm mọi chuyện vì nàng.
Hứa Lập nói xong đứng lên đi tới phòng khách mở nhạc, một thanh âm nhẹ nhàng du dương bắt đầu vang lên. Tiếng nhạc như một gợn sóng êm ái vang vọng khắp căn nhà.
Hứa Lập bước trên điệu nhạc trở lại bên cạnh Kế Xuân Mai.
– Không ngờ chị cũng thích bài này, chị biết không? Khi ở một mình tôicũng nghe ca khúc này, nó có thể làm cho tôi cảm thấy mình như đang ở cạnh dòng sông Đa-nuýp, dưới dãy Alper, cảm giác đó rất vui sướng.
Kế Xuân Mai không biết vì sao Hứa Lập lại chọn tình khúc này, chỉ là bài này đúng là bài hát yêu thích nhất của mình. Theo tiếng nhạc vang lên Kế Xuân Mai nhắm hai mắt, cô say mê trong khúc nhạc, người cũng lắc lư theo điệu nhạc.
Hứa Lập thấy Kế Xuân Mai nhắm mắt, hắn nhẹ nhàng đặt đôi đũa trên bàn tới trước mặt Kế Xuân Mai rồi lui ra sau một chút. Đang lúc Kế Xuân Mai say mê bất chợt không để ý làm rơi đôi đũa trên mặt đất.
Tiếng đũa rơi xuống mặt đất là Kế Xuân Mai đang say mê bừng tỉnh, thấy đôi đũa rơi trên mặt đất, cô xoay người lại nói:
– Tôi đi đổi đôi đũa khác.
Nói xong Kế Xuân Mai thậm chí không nhìn Hứa Lập liền đứng lên đi tới nhà bếp. Kế Xuân Mai muốn bình tĩnh lại, vừa nãy khi tiếng nhạc vang lên mình đã nhảy theo điệu nhạc, đắm chìm trong thế giới âm nhạc nên không tự kiềm chế nổi tâm trạng. Nếu không có đôi đũa rơi xuống làm mình tỉnh lại thì sợ rằng mình đã thất thố ngay trước mặt Hứa Lập. Như vậy không phải mọi cố gắng của mình đều là uổng phí sao.
Một phút sau Kế Xuân Mai mới cảm giác bình tĩnh lại đôi chút. Cô vỗ nhẹ lên mặt mình, một lần nữa trấn an tinh thần rồi cầm một đôi đũa khác đi tới phòng ăn. Nhưng đi vào cô lại thấy Hứa Lập đang nhắm hai mắt đầu lắc lư theo giai điệu.
– Được rồi, được rồi, người ta đói rồi, không để người ta ăn cơm sao.
Kế Xuân Mai làm nũng như một người con gái ở trước mặt bạn trai. Hứa Lập mở hai mắt nói:
– Được, để tôi thử tài nấu ăn của chị, xem có khả năng làm đầu bếp không.