“Anh xác định phương pháp kia là do hắn sao chép hay sao?”
Hứa Nhược Vân hỏi.
“Nhất định vậy! Đây là tôi dùng quan hệ nội bộ lấy được một bản Windowz 95 chính thức, bên trong có một phương pháp đánh máy giống y như phương pháp Ánh Rạng Đông! Hơn nữa cái tên gọi của phương pháp này cũng bắt nguồn từ Windowz, mà Lưu Lỗi lại bắt nguồn từ nền tảng DOS. Tôi dám khẳng định, cái tên Lưu Lỗi này nhất định đã thấy trước được phương pháp đánh máy của Windowz, sau đó hắn di chuyển sang nền tảng DOS. Đây là một sự sao chép trần trụi, vậy mà hắn còn dám nhận là tự mình sáng tác!”
Một người con trai nói.
“Nhưng cũng có thể là do Windowz sao chép của Lưu Lỗi thì sao?”
Hứa Nhược Vân hỏi.
“Vậy thì tuyệt đối không thể, Microsoft là công ty thế nào, chắc Nhược Vân còn chưa rõ? Nó không thể sao chép của người khác được?”
Người con trai này vô cùng tự tin nói.
“Nói cũng đúng! Hừ, nếu quả thật là như vậy, tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt của hắn trước mắt mọi người! Trong giới máy tính không thể xuất hiện một tên bại hoại như vậy được!”
Hứa Nhược Vân nắm chặt tay, giơ lên phía trước.
“Đó là đương nhiên ! Đúng rồi, nhược vân, hôm nay cha tôi sao chép được một trò chơi từ đồng nghiệp, có muốn tới nhà tôi chơi thử không”
Người con trai này nói.
“Không được, tôi còn phải vội về nhà viết lập trình, hôm nào rảnh thì chơi sau.”
Hứa Nhược Vân mặt không đổi sắc nói.
Sau khi Hứa Nhược Vân đi, trên mặt người con trai nở nụ cười lạnh. Dám tranh đoạt nữ nhân với Lão tử? Lão Tử làm cho ngươi thân bại danh liệt.
Người con trai này là Lý Bác Lượng, hội trưởng hiệp hội máy tính thanh thiếu niên của thành phố Tân Giang, cũng là sinh viên năm thứ nhất khoa máy tính Đại Học Tân Giang.
Trước khi gặp Hứa Nhược Vân, thì Lý Bác Lượng cho rằng, con gái mà biết máy tính thì nhất định là khủng long, bởi vì cả khoa máy tính của họ không có một ai là nữ.
Nhưng khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Nhược Vân, Lý Bác Lượng lập tức bị sắc đẹp của thiếu nữ này làm khuynh đảo, đem nàng trở thành mục tiêu để theo đuổi.
Nhưng Hứa Nhược Vân đem lại cho hắn một cảm giác như gần như xa, mặc dù hắn nhiều lần ra ám hiệu là mình thích nàng, nhưng Hứa Nhược Vân chẳng tỏ vẻ gì cả. Quan hệ của 2 người cũng chỉ dừng lại ở mức này.
Lý Bác Lượng cảm giác quan hệ của 2 người có thể nói là gần hơn một chút so với bằng hữu, nhưng chắc chắn không phải là người yêu.
Nhưng mà có như vậy đi chăng nữa, thì Lý Bác Lượng cũng không vội chút nào, dù sao tuổi của Hứa Nhược Vân vẫn còn nhỏ, mới học lớp 10. Thời gian còn rất dài, sớm muộn thì Hứa Nhược Vân cũng yêu mình.
Hắn có lòng tin như vậy, bởi vì hắn biết, Hứa Nhược Vân là một kẻ điên về máy tính, nàng luôn có lòng ngưỡng mộ với những cao thủ máy tính giỏi hơn nàng, mà ở Tân giang, trong giới máy tính, nếu như có thể làm bạn trai của Hứa Nhược Vân, thì cũng chỉ có hắn mới xứng đáng.
Nhưng việc thường không chiều theo ý muốn của lòng người.
Kể từ khi Hứa Nhược Vân tham gia tranh tài máy tính ở Bắc Kinh trở về, trong miệng nàng luôn nhắc tới một học sinh nam tê là Lưu Lỗi.
Hơn nữa còn luôn miệng khen tên Lưu Lỗi này giỏi như thế nào, đoạt liền một lúc 2 giải nhất máy tính ở Bắc Kinh, là một thiếu niên máy tính thiên tài.
Điều này đã chọc tức Lý Bác Lượng, hắn cho rằng, Lưu Lỗi là một trong những tình địch của mình, cho nên âm thầm điều tra.
Nhưng mà, khi hắn biết phương pháp đánh máy đang lưu hành toàn quốc là Ánh Rạng Đông kia do Lưu Lỗi sáng chế, thì cơn tức giận của hắn đẫ biến mất.
Cái phương pháp này là kiêu ngạo của giới máy tính, là một kiệt tác của giới máy tính trong thế kỷ 20! Trong đó có cả hắn – Lý Bác Lượng, một người tưng sử dụng phương pháp này!
Lúc đó, Lý Bác Lượng mới biết mình là ếch ngồi đấy giếng, sự chênh lệch với tên Lưu Lỗi kia không phải 1 lần, hoặc một chút, mà cho dù mình có cố gắng 10 năm nữa, thì cũng không thể nào sáng tạo ra một phương pháp hoàn mỹ tới như vậy!
Nhưng mà mọi chuyện thật khéo, không biết thần xui quỷ khiến thế nào, buổi tối hôm đó, cha của hắn mượn được 1 bản Windowz 95 chính thức từ một người bạn ở Bắc Kinh, sau khi cài đặt Lý Bác Lượng lập tức phát hiện phương pháp của Lưu Lỗi giống tới 95% với phương pháp của Microsoft, từ thao tác cho tới cách sử dụng, không chỉ như thế, ngay cả tên gọi của 2 phương pháp này cũng giống nhau, đều tên là Ánh Rạng Đông!
Lúc ấy, Lý Bác Lượng cười khan mấy tiếng, đúng là trời giúp mình rồi!
Hóa ra tác phẩm của tên Lưu Lỗi này là do hắn sao chép!
Ngày thứ hai, Lý Bác Lượng tìm được Nhược Vân, rồi đem chuyện này nói cho nàng biết, Hứa Nhược Vân đương nhiên là tức giận.
Nàng cho rằng chuyện này làm mất thể diện của giới máy tính, nàng nghĩ rằng dù thế nào đi chăng nữa Lưu Lỗi cũng không nên sao chép, hơn nữa sau khi sao chép xong, lại còn tự nhận là sản phẩm của nước Z, là kiêu ngạo của giới máy tính nước Z!
Đây đúng là ném vào mặt giới máy tính nước Z còn gì nữa.
Cho nên Hứa Nhược Vân lập tức quyết định, nàng muốn tìm cơ hội tới gần tên Lưu Lỗi này, âm thầm điều tra hành vi của hắn, lúc cần thiết thì đem hắn tới tòa án, đem tên bại hoại này ra trước công lý!
Lý Bác Lượng đối với phản ứng của Hứa Nhược Vân thì vô cùng hài lòng, hơn nữa trong lòng hắn vô cùng khẳng định, sản phẩm của tên Lưu Lỗi kia nhất định là sao chép!
Hắn nghĩ, Lưu Lỗi thân bại danh liệt cũng chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi!
….
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Kể từ khi Triệu Nhan Nghiên ở Bắc Kinh trở về, mỗi đêm nàng đều mơ một giấc mộng kỳ quái.
Lúc đầu nàng cũng không suy nghĩ gì cả, nhưng mỗi đêm nó lại tiếp diễn, vô cùng chân thực, hơn nữa giấc mộng sau đều tiếp nối giấc mộng trước!
Trong mộng, có nàng và Lưu Lỗi, sau này nàng chẳng còn phân biệt được nó có phải là mộng hay không nữa.
Trong mộng, mỗi hành động mỗi câu nói, thậm chí ngay cả ý nghĩ của nàng cũng vô cùng chân thực, giống như nó từng diễn ra.
Nhưng những chuyện này đâu có diễn ra bao giờ đâu, trong mộng mình đã lên tới lớp 11, đang lúc phân vân không biết chọn khoa Văn hay khoa Tự Nhiên, lúc đó mình ngây ngốc hỏi Lưu Lỗi:
“Cậu cảm thấy tớ nên học khoa Văn hay Khoa tự nhiên”
?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Triệu Nhan Nghiên không coi nó là một giấc mơ, giấc mơ thì làm sao có thể kéo dài tới như vậy, làm sao có thể đem lại cho người ta cảm giác kỳ lạ tới như vậy chứ.
Sau mỗi lần Triệu Nhan Nghiên tỉnh lại, những sự kiện trong mơ đều như hiện ra trước mắt, dường như nó đã để lại dấu ấn trong đầu mình, không thể nào quên được.
Chẳng lẽ mình có thể biết trước tương lai?
Nhưng lại giống như không phải, bởi ở ngoài đời khi mới báo danh, tên Lưu Lỗi kia đã dám nắm tay mình, trong khi Lưu Lỗi ở trong mộng đâu có lớn mật như vậy, tên Lưu Lỗi trong mộng kia hắn đỏ mặt, rất lâu mà không dám nắm tay mình, đúng là chuyện này không có ở trong mộng.
Cho nên Triệu Nhan Nghiên cũng không cho rằng, giấc mộng và thực tế có liên hệ gì với nhau, nhưng mà tại sao giấc mơ lại chân thực tới vậy?
Ở trong mộng Triệu Nhan Nghiên kia luôn yêu thầm Lưu Lỗi, nhưng mỗi lần nàng ra ám hiệu, thì hắn lại làm ngơ.
Triệu Nhan Nghiên rất sợ, nàng muốn đem chuyện này nói cho Lưu Lỗi, nhưng không biết bắt đầu như thế nào!
Chẳng lẽ do mình yêu Lưu Lỗi sâu đậm quá?
Có lẽ là vậy!
Triệu Nhan Nghiên cũng không rõ ràng tại sao mình lại yêu Lưu Lỗi như vậy, dường như từ ngày báo danh đầu tiên, nàng đã có cảm giác vô cùng quen thuộc với tên Lưu Lỗi này.
Cái loại cảm giác giống như 2 người đã sớm quen biết nhau.