“Mẹ biết con hiếu thảo, nhưng đừng làm khó muội muội nữa! Nó còn trẻ, đường đời vẫn còn dài!”
Mẫu thân của Trần Vi Nhi nói:
“Được rồi, con giúp muội muội của mình làm đồ ăn đi, lại có khách tới rồi kìa.”
Tôi ngồi ở 1 chỗ, đại khái cũng nghe rõ, hóa ra cha của Trần Vi Nhi bị bệnh cần thay thận, nhưng trong nhà lại không có tiền.
Ca ca của Trần Vi Nhi định đem Trần Vi Nhi gả cho tên nam nhân bì ổi kia lấy 8 vạn đồng làm phí phẫu thuật.
8 vạn đồng đối với tôi chỉ là cái lông trâu, nhưng đối với nhà của Trần Vi Nhi mà nói, đây chính là số tiền cứu mạng.
“Đến giờ dọn quán rồi, tại sao cậu lại ngồi ngủ ở chỗ này!”
Trần Vi Nhi nói vào bên tai của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy chợ đêm cũng tan rồi, mẫu thân của Trần Vi Nhi còn đang bận dọn quán.
Mới rồi, tôi lâm vào trầm tư không nghĩ tới lâu như vậy.
Tôi vội vàng đứng dậy, đem bát thức ăn cho Trần Vi Nhi, bước ra khỏi quán.
Lúc đi ngang qua ca ca của Trần Vi Nhi, tôi đưa cho hắn 1 tờ giấy, ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói:
“Muốn chữa bệnh cho cha anh thì gọi vào số này, nhưng đừng cho người khác biết!”
Nói xong, tôi bước nhanh khỏi quán.
Tôi đưa cho tờ giấy có ghi số điện thoại, chính là số di động mà tôi mới mua.
…
Buổi tối, ca ca của Trần Vi Nhi là Trần Dũng cứ cầm đi cầm lại tờ giấy.
Hắn căn bản không tin rằng số điện thoại này có thể cứu được cha hắn, nhưng mà dù sao đây cũng là 1 hi vọng, hắn không biết là tại sao người kia lại bảo hắn đừng nói cho ai biết.
“Ca, nếu gả cho Vu Cương có thể được 8 vạn đồng hay sao?”
Trần Vi Nhi ngồi trên 1 cái ghế nhỏ cạnh Trần Dũng, thái món ăn.
Năm 1994, 8 vạn đồng đúng là 1 số tiền lớn, bán hàng 1 tháng cũng chỉ kiếm được tầm hơn 1000 đồng tiền lãi mà thôi.
“Ừ, hắn đã đem sổ tiết kiệm cho anh xem, hắn nói chỉ cần em gật đầu, thì hắn sẽ lập tức đi ngân hàng rút tiền.”
Trần Dũng trong lòng cũng rất khó chịu, nếu như không phải bất đắc dĩ, thì hắn cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
“Vậy…”
Trần Vi Nhi cắn răng một cái, giống như đã làm ra 1 quyết định rất lớn, sâu kín nói:
“Ca, anh có thể nói cho hắn, nếu hắn nguyện ý đưa tiền, dù em không thể gả cho hắn, nhưng có thể… đem thân cho hắn!”
“Ai…”
Trần Dũng thở dài nói:
“Hảo muội muội, ca thật xin lỗi em !”
Nói xong, hắn rớt nước mắt.
Trần Vi Nhi cũng không thể tránh được việc phải quyết định như vậy, dù sao cũng vì chữ Hiếu, hi sinh bản thân mình vì sức khỏe của cha, Trần Vi Nhi tình nguyện đem mình bán đi.
Nhưng mà từ đó, loại tình yêu trong sáng thuần khiết còn có thể xuất hiện trên mình nữa không? Nhất định là không rồi, không có 1 ai nguyện yêu 1 nữ nhân bán đi trinh tiết của mình.
Trần Dũng cũng biết, thật ra Vu Cương cùng chưa chắc muốn kết hôn cùng Trần Vi Nhi, cha của Vu Cương là chủ 1 công ty gia đình, gia sản có tới hơn trăm vạn, chắc chắn sẽ không quan tâm tới tám vạn đồng tiền.
Cho dù hắn nhìn trúng nhan sắc của Trần Vi Nhi, nhưng cũng chỉ là chuyện chơi bời mà thôi.
Hai anh em không nói chuyện gì nữa, mẹ của Trần Vi Nhi thì vội chạy tới bệnh viện chăm sóc cha của Trần Vi Nhi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Dũng bấm số điện thoại gọi cho Vu Cương, nói chuyện cả nửa ngày, nhưng chuyện liên quan tới sự đau khổ của em gái mình, thì làm sao có thể mở miệng được. Quanh co một hồi, hắn lại cúp điện thoại.
Trong lòng Trần Dũng cũng rất rối bời, bán đi muội muội của mình có thể chữa bệnh cho cha, nhưng lại làm mất hạnh phúc của em gái. Tối hôm qua hắn đã quyết định, nhưng bây giờ không mở miệng được.
Trần Dũng theo thói quen đút tay vào túi áo, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào lại mò trúng mảnh giấy tối hôm qua.
…
“Alo? Ai vậy?”
Tôi ngáp ngủ, cả ngày hôm nay phải nghe điện thoại, ngay cả chủ nhật cũng không được nghỉ ngơi sao?.
“Alo, xin chào. Tôi là Trần Dũng.”
Có tiếng nói vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
Trần Dũng? Tôi đâu có biết người nào tên là Trần Dũng đâu?
“Này? Anh có phải bấm nhầm số rồi không? Tôi đâu có quen anh?”
Tôi tỏ vẻ không quan tâm.
“A, vậy thì xin lỗi, làm phiền rồi”
Trần Dũng bộ mặt như đưa đám, muốn cúp điện thoại, xem ra là lừa người thôi.
“Ai. Anh chờ một chút, anh có phải là ca ca của Trần Vi Nhi không?”
Bỗng nhiên tôi nhớ tới, hôm qua tôi có đem số điện thoại đưa cho ca ca của Trần Vi Nhi.
“Đúng, chính là tôi! Cậu có thể trợ giúp tôi sao?”
Trần Dũng phát hiện số máy điện thoại này là thật, cho nên vô cùng cao hứng nói.
“Gặp mặt rồi nói sau, 20p nữa ở cửa hàng đồ uống Hàn Thính gần trường Tứ Trung.”
Tôi cúp điện thoại, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo thật tử tế, rồi chạy tới trường Tứ Trung.
Thời điểm tôi tới, Trần Dũng đã ở đó, đang đứng trước cửa hàng đồ uống nhìn ngó xung quanh. Thấy tôi đi tới, hỏi:
“Tại sao chỉ có 1 mình cậu tới?”
“Một mình tôi thì sao?”
Tôi kỳ quái hỏi.
“Cậu chẳng phải nói có người trợ giúp tôi sao? Người đó đâu rồi?”
Trần Dũng còn đang nhìn ngó về phía sau của tôi.
“Chẳng lẽ tôi không thể trợ giúp anh ư?”
Tôi không vui nói.
“Cậu chỉ là một học sinh…”
Nói đến đây hắn vội ngừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy trong tay tôi là 1 chiếc điện thoại di động, một học sinh có thể sử dụng điện thoại di động mấy vạn đồng, chắc chắn không phải là người bình thường.
“Vào trong rồi nói!”
Tôi chỉ vào phòng đồ uống, rồi đi vào trước.
Tôi gọi một chén cà phê, hỏi Trần Dũng muốn uống gì, Trần Dũng ngó thực đơn, nhưng cái gì cũng trên 10 đồng, ngó tới ngó lui, rồi nói:
“Cho tôi chén nước!”
“Nước khoáng 8 đồng thưa tiên sinh!”
Người bán hàng khẽ cười nói.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
“Cái gì? Nước cũng mất tiền?”
Trần Dũng kinh ngạc kêu lên.
“Được rồi, tôi mời khách thì lo cái gì, lấy cho hắn chén nước đi!”
Tôi nói với người bán hàng.
“A! Vậy thì khoan đã, lấy cho tôi nước chanh đi, dù sao cũng chỉ có 8 đồng.”
Trần Dũng vội vàng nói.
“Được tiên sinh.”
Người bán hàng mỉm cười rời đi.
“Thật ngại quá, để cho cậu phải chê cười rồi!”
Trần Dũng gãi gãi đầu nói.
“Nói một chút chuyện về tên Vu Cương kia đi?”
Tôi trực tiếp đi vào chủ đề, tôi không có nhiều thời gian nói nhảm với hắn, chiều nay tôi phải cùng Triệu Nhan Nghiên đi công viên văn hóa chơi trò Yun-night Speed.
“Chuyện này, muội muội của tôi đã đáp ứng hắn.”
Trần Dũng lúng túng nói.
“Cái gì? ? Muội muội anh muốn gả cho tên nam nhân bì ổi kia?”
Tôi nhảy dựng lên hét lớn.
“Không phải, chỉ cùng … hắn ngủ thôi!”
Trần Dũng không biết trả lời như thế nào, đành nói ra từ ngủ.
Tôi đương nhiên hiểu ý Trần Dũng, thật ra là XXOO, Trần Dũng này đúng là làm tôi quá thất vọng rồi.
“Anh vì 8 vạn đồng mà bán muội muội của mình?”
Càng làm cho tôi tức giận là, lần đâu tiên của Trần Vi Nhi chỉ đáng giá 8 vạn đồng thôi sao?
“8 vạn đồng còn ít ư? Cậu không nghe tên Vu Cương kia nói sao, 1 vạn đồng có thể mua được 1 xử nữ!”
Trần Dũng nói cũng đúng, ở thời đại này, 2000 đồng cũng có thể mua được 1 con người.