“Vị tiểu huynh đệ này! Ván trượt tuyết thì phải coi trọng độ dẻo dai…”
Ông chủ nhỏ giọng nhắc nhở Lý Thiếu Kiệt.
“Hừ! Tôi biết, cho nên cái này cứng quá! Ông mau tìm cho tôi 1 cái mềm một chút, mềm một chút!”
Lý thiếu Kiệt lớn tiếng nói.
“Hmm… Hmm…”
Tôi cười tới mức gập người lại.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL
chấm cơm.
Ông chủ dùng vẻ mặt đau khổ, giải thích với Lý Thiếu Kiệt:
“Cái ván trượt tuyết này là vừa rồi, nếu như mềm quá thì sẽ không chịu đựng được!”
“A… Tôi biết! Ý của tôi là nó tương đối mềm !”
Lý thiếu Kiệt đỏ mặt nói.
“Bộ trượt Tuyết Phất Lan này, là ván trượt tuyết cực phẩm, cậu nhìn xem này, nó được làm bằng nhôm, là hàng xuất khẩu! Vẫn còn nguyên kiện đấy!”
Khi nói chuyện tới sản phẩm, ông chủ bắt đầu thổi da bò, tâm lý người dân vẫn thích hàng ngoại, cho nên tại sao không hung hăng làm thịt hắn một phen?
“Tôi biết tôi biết, tôi vừa nhìn đã biết là hàng tốt, bao nhiêu tiền?”
Lý Thiếu Kiệt nói liên tục.
“Ba nghìn tám! Thế nào, giá này có đắt không?”
Ông chủ cười nói.
Cái ván trượt tuyết này chỉ có ba trăm tám, nhưng người này coi tiền như rác, đương nhiên phải chiếm của hắn một khoản.
“A, không đắt không đắt! Ván trượt tuyết tốt như vậy, thì đương nhiên phải có giá 3800, đáng giá!”
Lý Thiếu Kiệt không nghĩ tới một cái ván trượt tuyết lại có giá tận hơn ba nghìn đồng, cho dù cái đắt nhất cũng chỉ có hơn ngàn đồng, mà cái sản phẩm này lại có giá tới gần 4 ngàn đồng, vậy là mất toi hai tháng tiền tiêu vặt rồi!
Nhớ lại trong thẻ ngân hàng của mình chỉ còn có hơn 5000 đồng, trong lòng rất buồn bực, nhưng miệng đã nói rồi thì không thể rút trở lại, hơn nữa đây là mua cho Trần Vi Nhi, thì không thể không mua được, trả lại thật mất mặt!
Lý thiếu Kiệt cắn răng một cái nói:
“Vi Nhi, cậu xem cái này thế nào?”
“Không cần, bạn học Lý thiếu Kiệt, tớ sẽ không cần đồ của cậu!”
Trần Vi Nhi dùng một câu
“bạn học Lý Thiếu Kiệt”
đương nhiên là xác định rõ quan hệ của bọn họ, ý nàng muốn nói là đừng có gọi nàng là Vi Nhi, tớ và cậu chẳng có quan hệ gì, cho nên không cần dùng đồ của cậu.
“Chuyện này… Vậy cũng được.”
Trong lòng Lý Thiếu Kiệt thở dài một cái, Trần Vi Nhi này lại không nể mặt mà thẳng thừng cự tuyệt mình.
“Vậy cậu có mua không?”
Ông chủ nhìn Trần Vi Nhi, thất vọng nói. Một khoản làm ăn lớn như vậy bị mất đi, sao lại không tiếc cho được.
“Mua, ông tìm một bộ cho tôi đi!”
Đúng là Lý Thiếu Kiệt cũng muốn mua 1 bộ trượt tuyết cho mình.
“Được, tôi lập tức đi lấy!”
Trên mặt ông chủ lại nở nụ cười vui vẻ, cao hứng xoay người tìm ván trượt tuyết trong cái tủ.
“Ông chủ, ông đem bộ trượt tuyết ”
Đại ngư nhân bài
” ra cho tôi xem với.”
Tôi chỉ vào một cái ván trượt ở bên cạnh nói.
“A, cái này ư? Nó không tốt đâu.”
Ông chủ vô cùng không tình nguyện lấy nó ra đưa cho tôi.
“Cái này thì có gì mà tốt? Bộ dáng xấu xí quá, mà ông chủ còn nói nó không tốt!”
Triệu Nhan Nghiên kỳ quái nhìn cái ván trượt tuyết trong tay tôi nói.
“Ha hả, đây là do ông chủ thấy nó ít tiền, cho nên mới nói như vậy! Nhan Nghiên, em xem, cái ván trượt này cũng lấy nhôm làm chất liệu, nhưng ở giữa có một loại gỗ đặc thù, đo đó nó mới đảm bảo được tính dẻo dai! Còn ở hai bên ván trượt cũng là A BS (Bullshit) có tác dụng kéo dài độ dẻo đó.”
Tôi giải thích.
Ván trượt tuyết Đại Ngư Nhân Bài ở kiếp trước tôi đã từng thấy, về sau nó trở thành nhãn hiệu mang đẳng cấp thế giới, trong năm 1995, nhãn hiệu này chưa nổi danh, bởi vì nó sản xuất cũng ít, ngoại hình lại không được dễ nhìn cho lắm, cho nên rất ít người thích sử dụng.
“Tại sao cậu hiểu nhiều như vậy?”
Trần Vi Nhi vô cùng nghi hoặc, nhịn không được hỏi.
“Ha hả, chị…”
Triệu Nhan Nghiên cười hì hì ghé vào tai Trần Vi Nhi nhỏ giọng nói mấy câu. Mặt của Trần Vi Nhi lập tức đỏ lên, vội vàng lắc đầu nói:
“Sao có thể làm như vậy chứ!”
“Nhan Nghiên, em vừa nói gì với nàng ấy thế?”
Tôi kỳ quái hỏi.
“Không có gì, hì hì.”
Triệu Nhan Nghiên vừa nói lại ngẩng đầu lên nhìn Trần Vi Nhi, Trần Vi Nhi thấy vậy lập tức cúi đầu.
Đúng là không hiểu hai cô bé này nói gì nữa.
Phải tìm một cơ hội hỏi Triệu Nhan Nghiên xem sao, nha đầu này khi ở trên giường thì chẳng còn giữ được bí mật gì cả.
“Ông chủ, cái ván trượt tuyết này bao nhiêu tiền?”
Tôi chỉ vào tấm Đại Ngư Nhân Bài nói.
“Cái này…”
Ông chủ chỉ cần căn cứ vào mấy câu nói của tôi, thì đã biết tôi là đại hành gia trong nghề rồi, chắc là không thể nào kiếm được tiền của tôi.
Thay vì nói giá cao sẽ hù hắn chạy mất, không bằng lãi ít mà bán nhiều.
Mà cho dù mình không bán, thì nhà khác cũng bán, với lại bên kia còn có một người tiêu tiền như rác nữa cơ mà.
“Cái này giá 680 đồng!”
Ông chủ cắn răng nói ra một cái giá.
Mặc dù giá mua vào là 600 đồng, nhưng cái ván này hình dáng không đẹp, mặc dù chất lượng tương đối khá, nhưng những người trượt tuyết đều là gà mờ, không ai hiểu thứ này.
Vốn ông chủ muốn nhờ vào cái này kiếm lãi, nhưng chỉ tới tận 3 tháng mới bán ra được 1 bộ. Hơn nữa còn là bán lấy gốc cho người quen biết.
680 đồng? Đúng là buồn cười, Lý Thiếu Kiệt mua cái ván kia mất tới tận 3800 đông, mà cái ván trượt tuyết thượng hạng này chỉ bán cho tôi có 680 đồng ư?
“Bao nhiêu tiền?”
Để cho chắc chắn, tôi hỏi lại một lần nữa, chẳng phải là quá tiện nghi với cái giá tiền này hay sao.
“680 đồng! Cái giá này cũng rất hợp lý rồi, cậu là đại hành gia trong nghề, chất lượng cái ván trượt này như thế nào, không cần tôi phải nói nhiều nữa.”
Ông chủ tưởng là tôi chê đắt, vội vàng giải thích.
“A!”
Tôi gật đầu, đại khái cũng hiểu ý tứ của lão.
Cái ván trượt tuyết này mặc dù chất lượng tốt, nhưng vì hình dáng không đẹp, cho nên ít người hỏi thăm. Thật là một tiện nghi lớn, mặc dù tôi không thiếu tiền, nhưng sao có thể tiêu loạn lên được?
“Bán cho chúng tôi 3 bộ đi!”
Tôi nói với ông chủ.
“Tận ba bộ ư?”
Lão bản kinh ngạc há to miệng. Mặc dù cái ván này không có bao nhiêu lợi nhuận, nhưng xử lý được hết hàng tồn kho thì đúng là chuyện tốt.
“Lưu Lỗi, cậu mua nhiều như vậy làm gì?”
Trần Vi Nhi mặc dù biết rằng tôi mua tận 3 bộ, thì chắc chắn nàng sẽ có một bộ, nhưng không nhịn được hỏi.
“Chị Vi Nhi, hắn đương nhiên là mua cho mỗi người chúng ta một bộ rồi!”
Không đợi tôi mở miệng, Triệu Nhan Nghiên đã giải thích.
“Cho tớ…Tớ… !”
Trần Vi Nhi theo bản năng muốn cự tuyệt, tuy nhiên khi mở miệng, thì trong lòng lại mừng thầm.
Nhưng lúc này nàng vừa mới cự tuyệt Lý Thiếu Kiệt, lại nhận của Lưu Lỗi, điều này sẽ làm cho người khác hiểu lầm. Cho nên vẫn quyết tâm nói:
“Hay là thôi đi, tớ không thể tùy tiện nhận đồ của người khác…”
“Hắc hắc, chị Vi Nhi! Đây đâu phải là lần đầu tiên chị nhận đồ của hắn, cái bộ quần áo kia…”
Triệu Nhan Nghiên tiếp tục trêu đùa Trần Vi Nhi, nói.
“A!”
Trần Vi Nhi cả kinh, trợn mắt há mồm, thần sắc bối rối hỏi:
“Em…tại sao em lại biết?”