Không biết hai người lớn Ngụy gia nói với Hách Liên Minh Tú như thế nào, sau đó bà tự mình cùng Ngụy Ương nói chuyện với nhau một lúc lâu , lại hỏi tâm ý Nhược Thủy, rồi dặn hai người trước đừng nói cho vợ chồng Hách Liên Thành biết, tìm thời điểm thích hợp nói cho bọn họ cũng không sao.
Về phần vợ chồng Ngụy Bá Bình cùng Ngụy Dịch, Nhược Thủy không biết hai người lớn có nói cho hai người không, tạm thời chưa có gặp qua cho nên cũng không biết được thái độ hai người ấy như thế nào.
Chiếm được sự đồng ý của hai người lớn Ngụy gia và cô Hách Liên, Ngụy Ương bắt đầu tiến dần từng bước.
Lúc trước vì e ngại, Nhược Thủy phân phó bảo mẫu cơm chiều cũng không cần làm, hiện tại Ngụy Ương mỗi ngày đều rất ngoan ngoãn mua đồ ăn tới chỗ Nhược Thủy làm cơm chiều, các loại tư trang thường dùng cùng quần áo của anh không rõ từ khi nào đã thành nhập cư trái phép trong nhà Nhược Thủy.
Tuy rằng Ngụy Ương thủy chung không có bước qua giới hạn kia, nhưng mỗi đêm ôm hôn một phen là không thiếu được, ở trong chuyện này, Nhược Thủy quả nhiên là không hề có sức chiến đấu, mỗi lần chống cự cuối cùng lại đều thành nghênh đón, làm chính mình cũng bị dục hỏa đốt người, khó có thể tự kềm chế.
Buổi tối hôm nay, hai người lại lưu luyến một trận.
Hồi 1: Nhược Thủy bị ép buộc lợi hại, nơi tư mật nhất bị đầu lưỡi mềm mại ấm áp xâm nhập, ra ra vào vào, nhụy hoa non mịn bị hái, bị mút có chút sưng đỏ.
Cô cúi đầu, thấy anh đang chôn ở giữa hai chân mình, mút vào gây ra âm thanh chậc chậc. Cô rất xấu hổ, che mặt nức nở một tiếng, bỗng nhiên cả người co rút, hoa kính phía dưới run rẩy không thôi, bọc đầu lưỡi linh hoạt của anh, một dòng chất lỏng nóng phun ra, đều bị anh nuốt hết.
Hồi 2: Nhược Thủy cả người hư nhuyễn ngã trên giường, đẫy đà trước ngực theo hô hấp run run, làm ánh mắt Ngụy Ương càng thêm thâm thúy, anh cúi đầu, nằm xuống, ngậm vành tai phấnộn hồng của cô gái nhỏ vừa mới trải qua cao triều, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nắm chặt ga giường, một đường đi xuống, cầm thứ dục vọng kia đang ngẩnh đầu lên, hàm hồ nói: “Bảo Bối, giúp anh, nha? Được không?”
Nhược Thủy đâu còn khí lực nói không được, chỉ có thể mặc anh đùa nghịch, bị anh bắt nắm chặt thứ nóng bỏng kia, đỏ mặt nghe anh ở bên tai rên rỉ kêu, dần dần cũng có chút lạc thú, di chuyển từ trên xuống dưới.
Hơi thở Ngụy Ương dần dần ồ ồ, anh cũng không ép âm thanh của mình xuống, một người đàn ông, ở trên giường kêu mị thanh mị khí, làm Nhược Thủy mặt đỏ tim đập, đồng thời, ngay chỗ đang một mảnh lầy lội, ẩm ướt chảy ra chút nước, cô xấu hổ nhắm mắt lại, không dám nhìn người trước mặt.
Làm thật lâu cũng không thấy anh sắp đi ra, tay Nhược Thủy đều mỏi nhừ, oán hận hỏi anh: “Sao còn không ra?” Không nghĩ qua là dùng sức một cái.
“Ừ… Cũng sắp… ưm a… Bảo Bối… Liền làm như thế này… Ha a… A…” Một trận ngâm mị tận xương tủy, anh rốt cục thích phóng ra, bị dính chất lỏng màu trắng biến hai người thành một đống hỗn độn.
Anh còn chìm đắm trong cực lạc mới vừa rồi, cả người thoải mái ngay cả nâng lên ngón tay đều vô lực. Bị đặt ở dưới thân, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhược Thủy hồng hồng, oán hận cắn vai anh: “Anh, đại sắc lang này!”
“Ừ, anh là đại sắc lang, anh là đại phôi đản!” Ngụy Ương cảm thấy mỹ mãn cọ khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng của Nhược Thủy: “Đến, đại sắc lang ôm em đi tắm rửa!”
Ngụy Ương vẫn là đau lòng cô, bật nước nóng cho cô, điều chỉnh độ ấm rồi đem cô đặt vào bồn tắm lớn, cũng không có tiếp tục động tác, hôn cái trán của cô liền đi ra thu thập đống hỗn độn trên giường.
Khi Nhược Thủy đi từ phòng tắm ra anh đã đổi ga giường mới xong, trên giường sạch sẽ chỉnh tề, hoàn toàn nhìn không thấy nơi này mới vừa rồi đã trải qua một hồi đại chiến.
Nhược Thủy nhìn anh, độ nóng trên mặt vừa mới hạ xuống giờ có xu thế tăng lên: “Anh sao không mặc quần áo?!”
Tuy rằng nhìn anh thu thập này nọ không có một phen hứng thú, nhưng vừa mới trải qua một phen cuồng phong mưa rào, lại nhanh chóng bị một màn hương diễm kích như vậy, có thể hay không chảy máu mũi nha?
Ngụy Ương không hề mắc cỡ, ái muội cười nhẹ nói: “Bảo Bối, trên người anh chỗ nào em không sờ qua? Nhìn một cái cũng có sao đâu!.”
“Anh!” Nhược Thủy vừa thẹn vừa giận, đẩy anh vào phòng tắm, “Anh nhanh đi tắm , đem quần áo ngủ mặc vào! Bằng không, không cho phép ra!”
“Ôi chao, ôi chao, ôi chao….Bảo Bối, em chờ anh lấy quần lót…”
“╭(╯^╰)╮ ”
☻☻☻
Nhược Thủy đang định nằm xuống, lại truyền đến một hồi âm thanh, tựa hồ là tiếng chuông di động của Ngụy Ương.
Cô nhấc nửa người lên, ở tủ đầu giường tìm kiếm, quả nhiên là quả táo đen (Apple đen) của anh, cầm di động liền đi đến cửa phòng tắm: “Ngụy Ương, anh có điện thoại.”
Nói cách cửa phòng tắm, âm thanh Ngụy Ương có chút mơ hồ: “Điện thoại của ai?”
“Không biết. ” Nhược Thủy liếc mắt nhìn một cái: “Một người xa lạ.”
“Bảo Bối nghe giúp anh một chút.”
“Nha.” Nhược Thủy click vào màn hình, nhận điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia lại truyền đến một giọng nữ ôn nhu: “Ngụy Ương.”
“….Vâng, xin chào. Ngụy Ương hiện tại không thể nghe điện thoại, xin hỏi cô là ai?”
Đầu kia trầm mặc trong chớp mắt, ngữ khí nháy mắt biến hóa: “Cô là ai? Kêu Ngụy Ương tới nghe điện thoại!”
Nhược Thủy nhíu nhíu mày, ngữ khí cũng có chút khó chịu: “Vị tiểu thư này, thật có lỗi tôi không quen biết cô, cho nên tôi cũng không có nghĩa vụ trả lời vấn đề của cô.
Người phụ nữ kia như bị chọc giận, ở bên này Nhược Thủy có thể nghe thấy âm thanh cô ta dùng sức thở, cuối cùng cô ta nén tức giận, tận lực bình tĩnh nói: “Cô nói với anh ấy là điện thoại của Lăng Sương, kêu anh ấy tới nghe.”
Lăng Sương! Ha ha ha ha…
Ánh mắt Nhược Thủy nguy hiểm nheo lại, Ngụy Ương vừa mới từ phòng tắm đi ra, đang cầm khăn lau tóc.
Ngụy Ương đối với dao động cảm xúc của Nhược Thủy đều thực mẫn cảm, tỷ như hiện tại, anh nhanh chóng nhận ra trong không khí ẩn ẩn hơi thở xao động, ngẩng đầu còn ẩm ướt, ánh mắt nhìn về phía Nhược Thủy, cười nhe răng: “Nhược Nhược, làm sao vậy?”
Nhược Thủy ôn nhu nở nụ cười, cười làm anh nổi cả da: “Điện thoại của Lăng Sương.” Dứt lời bình tĩnh đem điện thoại đưa cho anh, đứng ở tại chỗ lấy loại mỉm cười quỷ dị nhìn anh nghe điện thoại.
Ngụy Ương tựa như tiếp nhận một trái bom tuỳ thời nổ mạnh, tay run run, khi Nhược Thủy đang nhìn chăm chú, đem điện thoại tới sát tai: “Xin chào.”
Lúc này trong phòng ngủ thập phần im lặng, cho nên Nhược Thủy có thể nghe được rõ ràng âm thanh Lăng Sương trong điện thoại nháy mắt giống như dính mật đường: “Ngụy Ương ~ là em ~ ”
Em gái cô*! Dưới đáy lòng Nhược Thủy hung hăng chửi tục, hận không thể đem cục gạch đen nhỏ kia nén cho tan xương nát thịt!
*Bạn nhỏ của con gái! ^^
Ngụy Ương nuốt nuốt nước miếng, đáp: “À, xin chào. Xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Em đã trở về, anh còn hỏi tại sao?” Cỡ nào ôn nhu uyển chuyển, cỡ nào văn nghệ thanh mới!
Nhược Thủy hung hăng nói thầm.
“( ⊙ o ⊙) a!” Tay Ngụy Ương run run: “Cô có hay không gọi lộn số?”
“Chúng ta hẹn thời gian gặp một lần được không? Em rất anh.”
Cô mơ tưởng người•đàn•ông•của•tôi! Nhược Thủy tiếp tục nói thầm.
“Không được.” Biểu tình Ngụy Ương vẫn hoảng sợ, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh: “Lúc trước cùng cô cùng một chỗ là tôi còn trẻ không hiểu chuyện, nay tôi đã tìm được tình yêu đích thực của tôi rồi, hy vọng cô đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi, cám ơn.”
Dùng ngữ khí đứng đắn nói lời phũ phàng như vậy “tình yêu đích thực”… Thật sự rất bình thường sao?
“Ngụy Ương em…” Đầu kia còn muốn nói gì, nhưng lại bị động tác cực nhanh của Ngụy Ương cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, tay trái Ngụy Ương khẩn trương nắm chặt điện thoại di động, tay phải cầm chặt khăn tắm bên hông, để ngừa nó rơi xuống, còn có bộ dáng cúi đầu nhận sai.
Ánh mắt Nhược Thủy nhìn theo sợi tóc đen đang nhỏ nước, một đường xuyên qua trái hồng anh trên ngực, lướt qua thắt lưng khiêu gợi, cuối cùng biến mất ở khăn tắm màu trắng, đáng tiếc một chút, cô một lần nữa sửa sang lại, trưng ra biểu tình nghiêm túc: “Mau mặc áo ngủ vào, ngủ!”
Đang không yên, bất an chờ đợi phán quyết, người nào đó ngây ngẩn cả người, được nửa ngày mới thật cẩn thận hỏi: “Nhược Nhược, em, em không…”
Nhược Thủy lười biếng liếc mắt anh một cái, ngáp dài: “Chuyện nhỏ không đáng em để ở trong lòng.”
*Xì poi: Lương Hàm gặp chuyện…