Mặc dù đang trong tình thế khẩn trương, nhưng Đinh Mỹ Đình lấy hết can đảm nói ra những lời như thế, kinh ngạc không chỉ có một mình Tiêu Thu Phong, ngay cả Liễu Yên Hồng cũng trừng to mắt, không thể tin nổi.
Các nàng từng ở cái độ tuổi bồng bột nông nổi, nhưng, cái độ tuổi đó qua từ thời nào rồi, bây giờ các nàng không phải là những cô gái suốt ngày mơ mộng trong sân trường như hồi đó nữa, không còn suy nghĩ những chuyện không tưởng nữa.
Riêng tư mã lạc thì lại không kinh ngạc, chỉ là hâm mộ, cái loại chuyện được con gái theo đuổi, đối với người đàn ông của Tiêu gia, hắn đã không còn xa lạ gì, hơn nữa đây là cháu gái của Đinh Bản Quân, nên hắn cũng không kỳ quái.
Đinh Ái Quốc cũng không tức giận, hắn còn nhìn Tiêu Thu Phong cười nói:
“Làm một người đàn ông, có những chuyện phải tự gánh vác, mặc kệ hôm nay không phải là con gái của Đinh Ái Quốc ta, cho dù là bất kỳ người con gái này, anh đều phải chịu trách nhiệm, họ Tiêu kia, anh cũng không muốn tôi phải ra tay với anh chứ!”
“Không, Tiêu đại ca, không cần để ý đến ông ta, em sẽ gọi ông nội lại đây, kêu ông nội mắng ông ta”
Thật sự đúng là…. có trai rồi quên cha luôn, trong lòng Đinh Ái Quốc đang ngầm chửi người đàn ông trẻ tuổi trước mắt ông ta điên cuồng, nuôi dưỡng con gái hai mươi năm, rồi đùng một cái như biến thành người khác, hơn nữa còn hoàn toàn trở mặt.
Tiêu Thu Phong cười khổ, vốn tưởng cô bé này sẽ quên chuyện trước kia đi, hoặc có thể xem đó là một kỷ niệm cũng được. Nhưng thật không ngờ, cho đến hôm nay, nàng vẫn còn cố chấp như thế.
Có một số việc, hắn không thể trốn tránh được nữa.
“Nếu chú Đinh đã muốn một cơ hội như vậy, tôi đương nhiên không thể không thuận theo, chú Đinh, chuyện của con gái chú, chú lại lôi cả Đinh gia vào theo đuổi”
Từ sau khi cha già trở về từ Đông Nam, đã hết sức khen ngợi hắn, lại còn hối hận vì lúc trước đã làm quan hệ với Tiêu gia trở nên căng thẳng, người đàn ông của Tiêu gia thật sự không tồi, những lời nói này, từ miệng của cha già ra, làm cho trong lòng Đinh Ái Quốc rất khó chịu.
Hắn đã muốn đi Đông Nam một chuyến, nhìn xem người đàn ông Tiêu gia này như thế nào, bộ dáng cùng tài năng ra sao, mà làm cho con gái của ông trở nên điên đảo tâm hồn, ngay cả cha già cũng phải khen không tiếc lời. Phải biết rằng, cho dù hắn lập quân công, lên đến quân hàm thiếu tướng, cha già cũng chỉ gật đầu, nói một tiếng: Không tồi!
Đáng tiếc là vẫn không có cơ hội, lần trước cha già đi Đông Nam, rồi đẩy lên vai hắn rất nhiều trọng trách, trấn thủ kinh thành, phòng ngừa bạo loạn phát sinh, không có chút thời gian rãnh rỗi. Bây giờ nghe thấy người đàn ông Tiêu gia đến kinh thành, hắn đã vội vàng chạy đến đây, lấy cái cớ là tìm con gái, không bằng cứ nói thẳng là tìm người đàn ông này tỷ thí cho lẹ.
Tiêu Thu Phong đã nhìn ra, trên đời lại có người cha như vậy, con gái thì không quan tâm, đem đầu súng nghía về hướng người lạ mà không cần lý do. Trừ khi người cha này muốn gây phiền toái cho hắn.
Đình viện của tứ hợp viện, có một khu đất trống rộng gần trăm mét vuông, đám người Tiêu Thu Phong đã tập trung ở nơi đây.
Lý Cường Binh và Thiết Trụ đương nhiên nhận biết Đinh Ái Quốc, từ sau khi bọn họ nhập ngũ, đã nghe qua danh tiếng của hắn. quân bộ kinh thành có một người được xưng là quan quân cuồng nhân, khí thế đánh bạt núi. Chỉ một người đứng giữ ải, vạn người không thể đi qua. Hôm nay vừa thấy, người đàn ông đó, dù không mặc quân trang, nhưng cái khí kình bá đạo này cũng làm cho người ta thấy rõ ràng.
“Chú Đinh, xin chú ra tay nhè nhẹ”
“Muốn chiến thì phải dùng toàn lực. Đây là điều cơ bản của một binh lính, gặp địch không giết, chính là tự tìm chết. Muốn ta nhẹ tay, trừ khi chính anh ngã xuống!”
Quả nhiên không hổ là bản sắc quân nhân, lời nào nói ra cũng mang theo thiết huyết lệ khí, thật sự không giống bình thường.
“Tiêu đại ca, xin lỗi anh, Mỹ Đình đã gây thêm phiền toái cho anh”
Nhìn cha của mình từng bước đến gần, Đinh Mỹ Đình đã thật sự hận thấu người cha này. Nhưng không còn cách nào, tuy rằng cả nhà đều xem nàng như là châu báu, nhưng khi đụng đến chính sự, nàng vẫn không thể nhúng tay vào. Loại yêu thương đó, chỉ hạn chế trong nhà.
Tiêu Thu Phong lắc đầu, cười nói:
“Em quen biết Tiêu đại ca lâu như vậy, có khi nào thấy anh sợ phiền toái không? Hơn nữa, chuyện này không liên quan đến em, là cha của em muốn thử sức với anh, xem anh có đủ tư cách làm con rể Đinh gia hay không”
Đã đến tình huống này mà Tiêu Thu Phong vẫn còn nói giỡn được.
Nhưng Đinh Mỹ Đình lại hoàn toàn buông lỏng sự lo lắng vừa rồi, nếu cha quả thật có suy nghĩ này trong đầu, vậy thì quá tốt rồi, từ cái ngày gặp được hắn, nàng đã tin tưởng hắn hết mình, cho dù là đối mặt với ai thì hắn vẫn chưa biết bại.
Có lẽ vì muốn gia tăng khí thế cho Tiêu Thu Phong, nên Đinh Mỹ Đình đã bỏ qua sự ngượng ngùng của con gái, bước đến bên cạnh, hôn lên mặt hắn một cái thật mạnh, hờn dỗi nói:
“Cha của em thật chán ghét, Tiêu đại ca, không cần khách khí, đánh bại ông ta đi, cho ông ta nếm mùi”
Đinh Ái Quốc nghe xong, cái đầu muốn nổ tung, tuy rằng dùng danh nghĩa là tìm con gái để gây phiền phức cho người đàn ông kia, nhưng thấy con gái xem mình như người ngoài, đương nhiên rất là khó chịu rồi, ngay cả tính khiêm nhường cơ bản cũng bỏ qua luôn, tức giận hét lớn một tiếng:
“Bớt sàm ngôn đi, tiếp chiêu…”
Khí kình nổi lên, khí tức bổn phía nháy mắt đã biến đổi. tư mã lạc đang đứng phía trước, thấy tình thế không ổn, vội vàng lui về phía sau vài bước, núp sau lưng các cao thủ, dù thế hắn vẫn muốn cách xa xa một chút, miễn cho tai vạ gió bay.
Còn Liễu Yên Hồng rất thông minh, đã sớm núp sau lưng của Lý Cường Binh và Thiết Trụ, có hai cậy trụ chống đỡ, không có khí kình nào có thể tổn thương nàng, mò lấy trong túi ra cái điện thoại, bắt đầu quay phim lại, nói thật ra thì, trong lòng nàng đặc biệt thích xem anh rể đánh nhau, không còn cách nào, ai kêu lúc anh rể đánh nhau lại đặc biệt đẹp trai?
Đẩy nhẹ thân người Đinh Mỹ Đình về phía sau, Tiêu Thu Phong như điện mà động, sức mạnh bình ổn như mặt biển trong cơ thể, đã tập trung thành một con sóng lớn, kéo dài tứ chi, oanh động oánh quang, ba đạo Đao Tâm, đã từ cái phất tay mà ra, mạnh mẽ lao về phía trước, phong mang vạn trượng.
Tuy rằng đao khí chỉ có ba đạo, nhưng Tiêu Thu Phong đã cảm nhận được rất rõ ràng, bởi vì có sự ảnh hưởng của lực lượng xa lạ kia, đao khí của hắn đã tăng vọt từng bước, nói không chừng sẽ rất nhanh đột phá cảnh giới bốn đạo Đao Tâm xuất hiện.
Làm danh tướng ở kinh thành, đương nhiên Đinh Ái Quốc không chỉ có cái miệng, cái lợi hại nhất của hắn chính là cương khí vô địch Hỗn Nguyên Con, loại công phu này, cũng giống như Đồng Tử Công trong truyền thuyết, vô kiên bất tồi, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải cưới vợ sinh con trước, bằng không làm sao lão già Đinh Bản Quân lại cho hắn tu luyện chứ.
Hỗn Nguyên chân khí đã tụ lại, làm cho Tiêu Thu Phong biết được đã gặp cao thủ, hoặc chỉ có thể trong trận chiến năm đó ở HongKhôngng, Tá Đằng Tam Lang bị hắn giết chết, cũng có chiến lực tương tự.
Khi hắn vừa động thủ, lực lượng của Hỗn Nguyên Công đã bao phủ quanh thân, Đao Tâm khí căn bản là không thể đánh vào được, nhưng một Đao Tâm đã đâm thủng sau ót, chỉ là bốn phía xuất hiện hoa lửa, làm cho lực lượng của Đao Tâm biến mất.
Tiêu Thu Phong biết, hắn đã gặp được cao thủ chân chính.
Dù Đinh Ái Quốc tiếp được chiêu này, nhưng nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi kia bình tĩnh, thần thái phong hoa nội liễm, trong lòng không khỏi tán thưởng, quả nhiên có vài phần phong phạm của Long Thần năm đó, không chỉ võ công tuyệt đỉnh, mà cón mang theo chi tức của võ giả, chỉ bằng vào sự thâm hậu của tâm tính kia, cũng đã có thể xếp vào hàng cao thủ chi cảnh.
Dù trong lòng Đinh Ái Quốc nghĩ như vậy, như tay chân vẫn không lưu tình, có lẽ đã lâu không có đối thủ so chiêu, cho nên bây giờ hắn có chút vội vã.
Nhưng Tiêu Thu Phong vừa đánh vừa lui, làm cho hắn có chút căm tức, quát:
“Nghe nói năm đó ở Đông Nam anh đã chiến một trận với Long Thương, thế nhưng bây giờ vừa đánh vừa lui, chẳng lẽ anh khinh thường Đinh mỗ sao?”
Mặc kệ là thân phận gì, võ giả vẫn để ý điều đó, Đinh Ái Quốc nói xong, làm cho Tiêu Thu Phong không thể không gia tăng công kích, sức mạnh của Võ Chi Phách, đã được khởi động, bắt đầu chảy trong cơ thể, từ một con suối nhỏ thành sông, sông thành biển.
Mà cái này vẫn chưa kết thúc, khi thân thể Tiêu Thu Phong đứng lặng giữa không trung, thảm cỏ xung quanh bị khí kình đánh bạt ra, lực lượng tiến hóa của Long Biến Tam Tuyệt cùng với Võ Chi Phách mạnh mẽ phát ra, mặc dù không hóa thân thành rồng, nhưng lực lượng này đã dung nhập với Đao Tâm lực, như nước sông nhập biển, hình thành một đại dương mênh mông.
Đinh Ái Quốc tập trung toàn bộ tinh thần chú ý, quả nhiên cũng trở nên khẩn trương lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Cơ hội như vậy, rất nhiều người chỉ xem đây là trò vui, chỉ có vẻ mặt của Lý Cường Binh và Thiết Trụ là phấn khởi, mỗi lần chiến đấu với một cau thủ, chính là cơ hội học tập tốt nhất của họ, chỉ cần luôn đi bên cạnh Tiêu thiếu gia, bọn họ luôn có thể tiến bộ vô hạn.
“Tốt lắm, tốt lắm..”
Liên tiếp hai câu tốt lắm, giờ phút này, Đinh Ái Quốc không thừa nhận cũng không được, lời khen của Đinh lão, không một chút khuếch đại, người đàn ông Tiêu gia này cường đại như thế, quả thật những người trẻ tuổi khác khó có thể sánh bằng.
Cho dù là đệ nhất cao thủ Hoàng Gia Minh được khen là hậu bối trẻ tuổi, cũng không có khí phách mạnh mẽ này.
“Hỗn Nguyên Vô Cực…”
Có sức mạnh, có chiến ý thiết huyết, Đinh Ái Quốc đã lâu lắm rồi không gặp được đối thủ như vậy, làm sao hắn có thể bỏ qua cho được. Ba chiêu thứ cường đại nhất của Hỗn Nguyên Công, thức thứ nhất Hỗn Nguyên Vô Cực đã từ song chưởng xuất ra, mang theo khí thế bất diệt, giống như một ca nô lướt sóng, lao về phía Tiêu Thu Phong bổ xuống.
Tiêu Thu Phong không dám chậm trễ, thân pháp Ảnh Tử biến đổi, hình thành quỷ dị chi trang, cho dù đang là ban ngày, cũng rất khó phát hiện được hắn, nhưng loại thân pháp này, làm cho Đinh Ái Quốc chấn động, có một cảm giác rất quen thuộc.
Tam lực dung hợp, hai kình đụng nhau, nổ vang trong không khí, phát ra những âm thanh
“ầm ầm ”
kịch liệt, lực lượng hai người tương đương, đều thối lui sáu bước, nhưng Đinh Ái Quốc không đợi đứng vững thân hình, chiêu mới lại ra…