Cuộc sống hạnh phúc nhanh chóng qua đi, ba nàng rất hạnh phúc, ấm áp. Cuộc sống đó rất đẹp, như mùa xuân đầy sắc hoa. Nhưng chỉ có ba ngày mà thôi.
Có thần binh gia nhập, theo chỉ thị của Phượng Hề, Lý Hưng và Quan Đao đẩy nhanh tấn công, trên đường đi để lại rất nhiều xác chết. Đến bây giờ đã gần đến Bắc Kinh, điều này cho thấy Tiêu Thu Phong đã phải đi. Hắn phải hành động.
Tình yêu của ba nàng luôn làm cho người ta không muốn chia lìa. Tối nay các nàng ngủ chung, đương nhiên ngủ cùng với Tiêu Thu Phong.
Không vì tình ***, mà chỉ là nỗi buồn ly biệt.
Lời tình yêu nói không hết, không nói những lời hứa hẹn, chỉ có một lời:
“Giữ mình”
Đến Bắc Kinh đã được quyết định, nhưng tất cả gió bão lại đến từ một chuyện nhỏ không ai ngờ đến. Liễu Yên Hồng gọi điện về nhưng nàng không tìm Điền Phù yêu thương nàng nhất, không tìm chị gái Yên Nguyệt. Nàng chỉ tìm Tiêu Thu Phong, nàng bị người ăn hiếp, muốn anh rể trả thù cho nàng.
Lúc có chuyện giọng của nàng rất mềm mại, ngọt ngào, mang theo vài phần thương xót làm người ta không thể từ chối. Lần này Tiêu Thu Phong cũng không từ chối, nếu đã đến đó, chuyện của em vợ hắn đương nhiên phải quản. Không chỉ xem không, còn phải nghiêm túc, biến chuyện bé thành chuyện lớn. Làm cho mọi người biết Tiêu Thu Phong Đông Nam đã đến Bắc Kinh.
Giọng nói oan ức của Liễu Yên Hồng, nói quá câu chuyện lên. Tiêu Thu Phong đương nhiên hiểu rõ. Bởi vì ở Bắc Kinh có Đinh Mỹ Đình và Mộng Thanh Linh chiếu cố nàng, dù tên nào kiêu ngạo ngông cuồng đến đâu cũng không dám lỗ mãng. Nhưng đây là cơ hội, Tiêu Thu Phong chọn cơ hội này.
Chuyện gì cũng cần có lý do, mà chuyện này cũng đã đủ rồi.
Liễu Yên Hồng bỏ điện thoại xuống, vẻ đáng thương trên mặt đã biến mất không thấy tăm hơi, hưng phấn nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu lên:
“Thích quá, thích quá, anh rể đến đây, xem ai dám khi dễ mình. Hừ, mình phải cho mấy kẻ ăn chơi trác táng đó biết sự lợi hại của anh rể”
Bên cạnh nàng đang có hai cô gái khác. Một người đương nhiên là Mộng Thanh Linh, một người là Đinh Mỹ Đình. Hai người gần như không thể tin vào mắt mình. Cô bé bình thường rất thông minh hiểu chuyện lại có bộ dạng đáng yêu như thế này. Ngay cả anh rể của mình cũng lừa, chẳng lẽ thật sự chỉ vì được quan tâm, che chở sao?
“Hồng Hồng, tên đáng ghết đó chị đã dạy cho một bài học. Hắn sau này sẽ không dám vô lễ với em nữa, không cần phải nói quá như vậy chứ”
Đinh Mỹ Đình cảm thấy vui mừng, từ biệt mấy trăm ngày nàng lúc nào cũng nhớ. Liễu Yên Nguyệt đến, nàng rất quan tâm, đương nhiên cũng hỏi đến tin tức của người đàn ông đó. Nhưng không ngờ rằng chỉ mấy câu đã gọi được hắn tới.
Nhưng trong cảm giác vui mừng lại có vài phần ghen tuông. Người nói những lời đó với Tiêu Thu Phong đáng lẽ phải là nàng. Nàng rất mong chờ cuộc sống đó. Nàng muốn cho hắn biết, nàng yêu hắn thật lòng, chưa bao giờ thay đổi:
“Hừ, cái loại người này chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Lúc cho hắn một bài học chị cũng thấy đó, hắn nói rất tàn nhẫn, còn nói cái gì muốn làm em đẹp mắt. Yên tâm, đối phó như thế này, anh rể rất có kinh nghiệm, có nhiều biện pháp làm cho hắn biết cá gì mới là sợ hãi”
Mộng Thanh Linh đang trầm ngâm suy nghĩ lại bị lời này của Liễu Yên Hồng làm bừng tỉnh, cười nói:
“Hồng Hồng, không nhìn ra, anh rể em đối với em rất tốt, rất chiếu cố em”
Liễu Yên Hồng hưng phấn:
“Đương nhiên rồi, mặc dù lúc ở Tiêu gia em hôm nào cũng làm anh ấy tức, nhưng anh ấy quan tâm em nhất. Chỉ cần em có chuyện, không cần biết ở đâu anh ấy cũng sẽ đến giúp em”
Đinh Mỹ Đình tức tối nói:
“Không biết chừng người ta có ý đồ xấu với em, muốn ăn hết cả hai chị em đó”
Liễu Yên Hồng trừng mắt nhìn Đinh Mỹ Đình, quát:
“Không được ăn nói hồ đồ, anh rể không xấu như vậy. Có vô số người thích anh ấy, nhưng chưa thấy anh ấy phóng túng bao giờ. Hắc hắc, em nói cho chị, Mỹ Đình, nếu như chị muốn gả vào Tiêu gia thì phải lấy lòng em. Lời của em rất có tác dụng đó”
Mộng Thanh Linh giả vờ tùy ý hỏi:
“Hắn thật sự tốt như vậy sao? Hình như đàn ông trên đời này đều xấu như nhau, không ai là không thích các cô gái đẹp. Giống như thiên hạ không có mèo nào mà không ăn vụng cả”
Liễu Yên Hồng ngẩng đầu lên, đắc ý nói:
“Anh rể lại khác. Em có thể khẳng định với chị, anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời, không ai có thể so sánh được với anh ấy. Nếu chị không tin, có thể hỏi Mỹ Đình, chị ấy xinh đẹp như vậy, lại còn yêu anh rể đến chết đi sống lại, biết anh rể đã có vợ mà cũng không hối hận, đây là quyến rũ đó”
Đinh Mỹ Đình muốn phản bác nhưng không tìm ra được lời nào thích hợp cả. Bởi vì Liễu Yên Hồng nói không sai, xa hắn lâu như vậy, nàng gặp được rất nhiều người tự xưng là xuất sắc. Nhưng trong lòng nàng vẫn không có người đàn ông nào có thể so sánh với hắn, tuyệt đối không có.
Mộng Thanh Linh không hỏi nữa, nàng chỉ nghĩ:
“Người đàn ông này đến Bắc Kinh thật sự chỉ vì em vợ thôi sao?”
Nàng không tin. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL
chấm cơm.
Sáng hôm sau, Tiêu Thu Phong thức dậy, ba nàng chuẩn bị đưa tiễn lại bị hắn ngăn lại. Nên tiễn hắn chỉ có vợ chồng Tiêu Viễn Hà. Bọn họ biết con trai muốn đi xa, đêm qua bọn họ đều không ngủ ngon, mặt hơi tái.
Ngoài cửa, Lý Cường Binh, Thiết Trụ đang uể oải dựa lưng vào cột đá. Bọn họ quen ở Trung Đông rồi, chưa bao giờ phải hành lễ. Mà Tiểu Lục Tử, mấy chục bảo vệ đứng thành hai hàng coi như là đưa tiễn. Lần lên phía Bắc này, hắn không được đi cùng. Bởi vì Tiểu Lục Tử có nhiệm vụ quan trọng hơn, bảo vệ Tiêu gia.
“Lão Đại, sớm nhỉ…”
Trước cửa có một chiếc xe dang đỗ, lúc này hai cái đầu thò ra. Thật không ngờ sớm như vậy mà Triệu Nhược Minh, Tư Mã Lạc đã đến rồi.
Hôm qua nhận được tin tức, lúc này đều vội vã và mong đợi.
Tứ đại công tử Đông Nam bây giờ chỉ còn có ba người, nhưng bọn họ vẫn cùng nhau mà đi.
Hai chiếc xe, năm người phóng thẳng đến sân bay. Sau lưng chỉ còn lại có hai người già cô đơn, nhưng không ai thấy trên ban công phòng ngủ có ba người phụ nữ mặc áo ngủ mỏng manh, trên mặt các nàng đều đã rơi lệ, giọt lệ cô đơn.
“Yên tâm, ông xã sẽ về nhanh thôi, rất nhanh…”
Ba tiếng sau, bọn họ đã đến sân bay Bắc Kinh.
“Đã đến nhiều lần, nhưng cảm giác lần này lại hoàn toàn khác. Thu Phong, bọn tao trông chờ hết vào mày”
Xuống máy bay, Tư Mã Lạc ưỡn lưng, ra vẻ mong thiên hạ không thể không loạn.
Triệu Nhược Minh không nói lảm nhảm như hắn:
“Lão Đại, nhà tao có biệt thự ở đây, hay là…”
“Nhà tao cũng có, đến nhà tao đi”
Tư Mã Lạc cũng mở miệng yêu cầu. Dù sao ông già hắn đang làm trong trung ương, bình thường đều không về đó. Không ở thì phí, không bằng mọi người về đó.
Nhưng Tiêu Thu Phong lại lắc đầu nói:
“Chỗ ở tao có, chẳng qua hơi đơn sơ chút. Nếu bọn mày không chê thì đi”
Đây là chuyện đương nhiên, nếu cùng đến Bắc Kinh, vậy phải ở cùng một nơi. Triệu Nhược Minh không hề suy nghĩ đã đi theo, mà Tư Mã Lạc đứng tại chỗ lẩm bẩm:
“Thu Phong, biệt thự nhà tao rất được, rất sang trọng, không đi thì phí”
Tuy phí nhưng không ai để ý đến hắn. Tư Mã Lạc chán nản cũng đuổi theo. Lần này đến Bắc Kinh chỉ là đi xem náo nhiệt. Không có Tiêu Thu Phong thì còn chơi mẹ gì. Hơn nữa Thái gia đã nói lúc nào cũng phải đi bên cạnh Tiêu Thu Phong, không được phép rời khỏi.
Đây là một căn tứ hợp viện nhỏ lâu đời, mấy căn phòng nửa mới nửa cũ, mặc dù không xa hoa như các biệt thự kiểu mới. Nhưng giá trị thì mấy biệt thự kia không thể sánh bằng.
Tiêu Thu Phong đến nơi này vì đây thuộc về bố mẹ hắn. Mà giấy tờ đất đang nằm trong tay Tiêu Hào Vân. Trước khi đến Bắc Kinh, Tiêu Hào Vân đã đưa cho hắn mấy thứ, có cả căn tứ hợp viện này.
“Thiết Trụ, tìm người đến sửa sang nơi này. Nhớ không được làm hư hại gì”
Thiết Trụ gật đầu, mặc dù không rõ vì sao Tiêu Thu Phong lại đến đây ở nhưng nếu Tiêu thiếu gia đã quyết định, hắn chỉ cần nghe theo là được.
Tư Mã Lạc hỏi:
“Bây giờ chúng ta sẽ làm gì?”
“Ngồi máy bay lâu như vậy, tao hơi khát, đương nhiên phải tìm một quán uống cho thỏa thích. Cường Bình, anh cũng đi cùng”
Tiêu Thu Phong cười cười đầy tà quái. Uống rượu chỉ là lấy cớ, hắn muốn phá hủy một nơi.
Mà điều này có quan hệ với việc Liễu Yên Hồng đã gặp. Cái thằng tên là Hoa Tiêu gia kia chính là ông chủ quán đó. Mới đến phải tìm một món ăn khai vị. Không có cách nào khác đành phải chọn con côn trùng đáng thương này. Nghe Liễu Yên Hồng nói chú thằng này cũng có quan hệ, ngay cả Đinh Mỹ Đình cũng phải nể mặt.
Đinh Mỹ Đình nể mặt nhưng Tiêu Thu Phong lại không cần.