Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 9: Hồi phủ bị giáo huấn



“Quy củ của Phiêu Hương cư . Trả tiền mới được đi. Không có ngân lượng, liền không cần đi.” công tử Lưu Cảnh nhíu mày, thanh âm ôn nhuận lại hàm chứa uy thế.

Khách nhân ăn cơm xung quanh không khỏi nhỏ giọng nghị luận .

“Ta còn tưởng là tiểu thư nhà ai , nhìn giống như là thiên tiên . Nguyên lai là đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc Lạc Khuynh Hoàng a!”

“Còn không phải sao! Bất quá ngươi nói vị công tử áo trắng kia lá gan cũng thật lớn , ngay cả mặt mũi phủ đại tướng quân cũng không cho sao? !”

“Ngươi không biết vị công tử áo trắng kia là ai sao? ! Kia chính là Lưu Cảnh công tử a!”

“Lưu Cảnh công tử? ! Hắn chính là Khuynh Thành câu hồn phiến, Lưu Cảnh công tử? ! Hắn như thế nào lại ở chỗ này?”

“Nghe nói là bạn cũ của lão bản Phiêu Hương cư . Ai, chúng ta vẫn là nhìn xem đi, cả hai bên đều không phải là nơi chúng ta có thể chọc được .”

Lạc Khuynh Hoàng mỉm cười nhìn Lưu Cảnh công tử, Lưu Cảnh công tử cũng cười nhìn lại Lạc Khuynh Hoàng. Thần sắc hai người đều là lạnh nhạt tao nhã, giống như không nghe thấy người bên ngoài đang nghị luận .

“Công tử phái người ngăn trở. Nếu là công tử không muốn, vậy Khuynh Hoàng liền ở lại Phiêu Hương cư cũng không sao.” khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười nhợt nhạt, lạnh nhạt nhìn công tử Lưu Cảnh .

Nàng biết hắn nhất định sẽ để nàng rời đi . Dù sao Phiêu Hương cư lớn như thế căn bản không cần một trăm lượng bạc. Vì một trăm lượng bạc mà đắc tội phủ đại tướng quân , cũng thực không đáng. Bất quá nàng đến ăn cơmbá vương , cũng không phải là muốn chiếm tiện nghi.

Nàng sở dĩ chạy đến kinh thành đệ nhất tửu lâu Phiêu Hương cư ăn cơm bá vương , còn muốn nêu tục danh của mình , vì muốn toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết, tiểu thư phủ đại tướng quân chạy đến Phiêu Hương cư ăn bữa cơm, còn không có trả tiền.

Về phần nguyên nhânlàm như vậy . Tự nhiên không phải do nhàn rỗi không có việc gì cố ý hủy hoại thanh danhchính mình , mà là vì khiến cho phụ thân cùng hoàng thượng chú ý. Để nàng đem sự việc chạy đến ăn cơm, cùng với nguyên nhân vì sao nàng không có tiền đài trả hảo hảo “Giải thích” một phen.

Nếu như nàng tính không nhầm . Phụ thân cùng đại ca ngày mai có thể đã trở lại đi.

“Ngươi đi đi. Nhớ rõ ngươi thiếu ta một phần nhân tình nha. Hoàng nhi.” Lưu Cảnh công tử đem cây quạt tiêu sái khép lại, để sát vào lỗ tai Lạc Khuynh Hoàng, tà mị cười nói.

Tâm Lạc Khuynh Hoàng khẽ động một chút. Lần đối thoại này cùng cảnh tượng lúc trước cũng không giống nhau. Nhưng những lời này, cũng giống nhau như đúc.

Bất quá, hiện tại nàng đã thấy rõ cái gọi tình yêu. Không bao giờ bởi vì bất luận kẻ nào mà động tâm nữa. Trời xanh cho nàng cơ hội trọng sinh ,việc nàng phải làm , đó là nhớ kỹ lần giáo huấn trước kia, hơn nữa đem những thương tổn mà nguoiqfm khác thiếu nàng , nhất nhất đòi lại!

Lạc Khuynh Hoàng cũng không có trả lời câu nói của Lưu Cảnh công tử , dẫn Hương Lăng rời đi.

Trở lại phủ đại tướng quân ,Hương Lăng mới vỗ vỗ bộ ngực của mình , thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói, “Vừa rồi thật sự là làm ta sợ muốn chết!”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy bộ dáng của Hương Lăng , không khỏi gợi lên tươi cười, nói, “Thật sự là nhát gan.”

Hương Lăng thè lưỡi, ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng càng phát ra sùng kính . Tiểu thư nhà nàng thật đúng là lợi hại, ngay cả Phiêu Hương cư mà cũng dám ăn cơm bá vương , hơn nữa còn bình yên vô sự về tới phủ tướng quân !

“Ta thấy việc này chắc cũng đã rơi vào tai Nhị di nương .” bên trong con ngươi hắc u của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút tinh quang, khóe môi gợi lên ý cười lạnh lẽo.

Hương Lăng nghe nói thế, sắc mặt lại trở nên ngưng trọng . Việc này nếu bị Nhị di nương biết, tất nhiên lại mượn cớ để đối phó tiểu thư . Trước đó vài ngày, tiểu thư khiến cho Trương ma ma bị đánh, Nhị di nương vẫn ghi hận trong lòng, chỉ sợ sẽ vì chuyện này mà đối phó tiểu thư a!

Đem thần sắc lo lắng của Hương Lăng thu vào trong mắt, đôi con ngươi Lạc Khuynh Hoàng nhìn thẳng ánh mắt Hương Lăng , giống như mê hoặc nói, “Hương Lăng, không cần sợ! Từ nay về sau, hết thảy có ta! Biết chưa?”

Hương Lăng nhìn ánh mắt kiên định của Lạc Khuynh Hoàng , cảm thấy thân mình đơn bạc của Lạc Khuynh Hoàng giống như lập tức tràn ngập vô biên vô hạn lực lượng. Khiến cho nguyên bản hình tượng đơn bạc tiêm nhược của nàng lập tức trở nên cao lớn rất vô cùng.

“Dạ. Tiểu thư.” Hương Lăng gật đầu đáp, nhìn con ngươi Lạc Khuynh Hoàng, dường như sợ hãi trong lòng cũng không còn như trước

Quả nhiên, hai người còn không có đi vào Lan Uyển của Lạc Khuynh Hoàng , đã bị đoàn người Vương U Nhược ngăn cản lại.

Trương ma ma khập khiễng đi theo bên cạnh Vương U Nhược,đôi con ngươi nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng tràn ngập hận ý, ẩn ẩn còn có một phần ý sợ hãi.

“A, muội muội ăn cơm bá vương xong đã trở lại?” đôi mắt xếch hẹp dài của Lạc Khuynh Quốc lướt qua một tia châm chọc, nhếch mi, không có hảo ý nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Mâu trung Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia mỉa mai, khóe môi gợi lên ý cười không chút hoang mang, nói, “Bá vương cơm? ! Ta khi nào thì ăn cơm bá vương ?”

“Hừ! Hôm nay người ăn cơm ở Phiêu Hương cư không trả tiền, còn muốn để hắn đến lấy ngân lượng ở phủ đại tướng quân , chẳng lẽ không phải là muội muội sao? !” Lạc Khuynh Quốc nghe xong Lạc Khuynh Hoàng nói, mâu trung hiện lên một tia oán độc, mắt xếch cóoán hận, thêm vài phần ý không tốt.

Lạc Khuynh Hoàng nghe xong, thần sắc cũng không cuống quít, ngược lại là bộ dáng mạc danh kỳ diệu , cười nói, “lời này của đại tỷ thật sự là đáng chê cười. Nếu đại tỷ cũng nói ta bảo hắn đến phủ đại tướng quân lãnh ngân lượng, vậy sao còn nói là ta ăn cơm bá vương ? !”

Lạc Khuynh Quốc tựa hồ thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng sẽ nói như vậy , nhất thời nghẹn lời, đúng là không biết trả lời như thế nào , nghẹn đã lâu mới nghẹn ra một câu, “Nhưng là ngươi không có trả tiền a!”

“Ta chuẩn bị trả tiền, lão bản không có thu. Cái đó cùng ta có quan hệ gì sao?” Lạc Khuynh Hoàng dùng một loại ánh mắt mạc danh kỳ diệu nhìn Lạc Khuynh Quốc, không đợi Lạc Khuynh Quốc nói chuyện, Lạc Khuynh Hoàng lại ý vị thâm trường nói, “dân chúng phố phường nói lung tung thì cũng liền thôi. Đại tỷ thân là trưởng nữ phủ đại tướng quân , chẳng lẽ cũng ăn nói lung tung như vậy sao? ! Đại tỷ như vậy, là đem thanh danh phủ đại tướng quân phủ ta đặt chỗ nào? !”

Nói xong lời cuối cùng, cơ hồ đã muốn có chút nghiêm khắc . Lạc Khuynh Quốc bị khí thế của Lạc Khuynh Hoàng hù cho sửng sốt , hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào. Nàng nguyên bản chính là muốn mượn cơ hội này để chế nhạo Lạc Khuynh Hoàng một phen, làm sao biết lại bị Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng phản bác, vu cho nàng tội danh lớn như vậy.

“Làm càn!” Vương U Nhược thấy Lạc Khuynh Quốc bị Lạc Khuynh Hoàng nói đến á khẩu không trả lời được, không khỏi phẫn nộ quát, “Khuynh Hoàng ngươi thật sự là hơi quá đáng!”

“Nha? Khuynh Hoàng làm sao quá đáng ? Còn thỉnh Nhị di nương chỉ giáo.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt một cái nhìn Vương U Nhược, khóe môi gợi lên ý cười nhợt nhạt, thần sắc lạnh nhạt.

Con ngươi lợi hại của Vương U Nhược nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, ác độc tươi cười, hỏi, “Ta hỏi ngươi, ngươi hôm nay đi Phiêu Hương cư, ý định chẳng lẽ không phải muốn ăn cơm bá vương sao? !”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.