Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 21: Chương 21:



“Ừ,” Hoàng đế gật đầu, xoa chân mày có vẻ mệt mỏi, lại tiện tay chỉ một người, “Hiển Vương, con cảm thấy cách đệ đệ con nói có ổn không?”

Ninh Ký sửng sốt, rõ ràng là không ngờ sẽ bị hỏi câu này, do dự rồi mở miệng:

“Bẩm phụ hoàng, làm theo lời thất đệ vừa ổn thỏa, vừa ổn định được lòng dân, nhi thần cho rằng…… cũng ổn.”

Nói xong, người phía trên thềm ngọc vẫn không nói gì, nhất thời trong đại điện trở nên yên tĩnh.

Yết hầu Ninh Ký lên xuống, trên trán toát mồ hôi ròng ròng. Kể từ hôm xảy ra chuyện của Tiêu Ngữ, hắn không được phụ hoàng thích, mẫu hậu còn bị cấm túc một tháng. Từ đó trở đi, hắn đã đi sự tự mãn trước đây của mình ở trên triều, phải cân nhắc từng lời mình nói, như đi trên một tầng băng mỏng.

Người trên long ỷ ngồi dậy, châu liêm trên phát quan thượng va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Được.”

Hoàng đế hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt như lưỡi kiếm dừng trên người Ninh Ký, “Nếu như vậy, trẫm sẽ phái con tới Nhạn Châu một chuyến để thị sát dân tình, như nào?”

“Phụ…… Phụ hoàng,” Ninh Ký nghe vậy, nhất thời mồ hôi tuôn như mưa, ngón tay giấu trong tay áo không khỏi run rẩy, run giọng nói, “Gần đây nhi thần …… Xử lý việc Chương Châu, nếu lúc này mà đổi người, chỉ sợ…… Không thỏa đáng.”

Nói xong, hắn cúi đầu, không dám ngước mắt lên.

Bây giờ hắn không có được thánh tâm, nếu lúc này còn bị phái tới nơi xa xôi hoang vu như vậy, không biết khi nào mới được về. Vậy nên, dù phải mạo hiểm làm long nhan tức giận, hắn cũng từ chối.

Chỉ cần còn được ở lại kinh thành thì vẫn sẽ có cơ hội xoay chuyển.

Lại im lặng một lúc.

“Cũng được.”

Hoàng đế chậm rãi gật đầu, sau đó thở dài nói, “Chuyện giặc cỏ này sẽ giao cho Đoan Vương toàn quyền xử lý, trẫm ban cho con mười tên ám vệ, ngày mai khởi hành luôn.”

Nói rồi nhìn về phía Ninh Hàn, ánh mắt nhu hòa đi:

“Vừa mới tứ hôn đã giao cho con xử lý chuyện này, uất ức của cho con rồi.”

“Nhi thần tuân chỉ.”

Ninh Hàn hơi gật đầu, lạnh nhạt nói.

Hạ triều.

Các đại thần cùng nhau đi tới cửa cung, bên ngoài đại điện, Ninh Hàn, Ninh Tuyên lần lượt bước xuống thềm đá.

Lúc đi qua góc hành lang khuất, một giọng nói kêu Ninh Hàn lại:

“Thất đệ!”

Hai người đều dừng lại, Ninh Hàn quay đầu nhìn về sau, còn Ninh Tuyên không dừng lại mà tiếp tục đi trước.

“Thất đệ, nói chuyện với nhị ca chút được không?”

Ninh Ký bước nhanh về phía trước, nhìn hắn chằm chằm, hạ giọng nói.

Sắc mặt Ninh Hàn lạnh nhạt, lạnh nhạt nói:

“Có nói cái gì thì nhị ca cứ nói đi, đừng ngại.”

Ninh Ký nhìn quanh bốn phía, thấy cách đó không xa vẫn có quan lại đi qua, liền đề nghị:

“Ở đây đông người, không bằng tới Thính Vũ Lâu đi, chỗ đó yên tĩnh hơn, dễ nói chuyện.”

“Được.” Ninh Hàn vẫn lạnh nhạt nói.

Hai người xuất cung, ngồi trên xe ngựa của mình, từ từ chạy tới Thính Vũ Lâu.

Trên xe ngựa, Ninh Hàn múa bút viết mấy chữ lên giấy Tuyên Thành, nói với Sầm Phong đang ngụy trang thành phu xe:

“Chờ tới Thính Vũ Lâu, đi giao phong thư này cho Huệ Vương.”

“Đây là……”

Sầm Phong khó hiểu.

“Không cần lo, chỉ là báo chút hành trình thôi,” Ninh Hàn buông tay, khẽ cười một tiếng, “Dù sao hợp tác vẫn cần chút thành ý.”

Rất nhanh đã tới nơi, Ninh Ký ngựa quen đường cũ dẫn Ninh Hàn vào một gian phòng. Ninh Hàn nhìn xung quanh một vòng, thấy cách bài trí bên trong rất quen thuộc.

Hắn không khỏi cười lạnh trong lòng.

Trước đây hắn đã tới Thính Vũ Lâu này, không chỉ có hắn, mà còn có Ninh Ký và Tiêu Ngữ.

Lúc đó Thính Vũ Lâu vừa mới khai trương, có mời gánh hát nổi tiếng nhất tới. Tiêu Ngữ muốn đi, nhưng Đậu thị lại không đồng ý, vì thế nàng liền nữ giả nam, trang điểm thành một tiểu công tử nhà giàu, kéo Ninh Ký và Ninh Hàn đi cùng.

Đây là gian phòng ba người đã đặt lúc ấy, đã nhiều năm như vậy rồi, cách bài trí bên trong không thể không thay đổi, vậy nên cảnh tượng trước mắt do ai bố trí, có rắp tâm gì, không cần nói cũng biết.

“Thất đệ, ngồi đi.”

Ninh Ký ân cần kéo hắn ngồi xuống, sau khi đợi tiểu nhi châm trà, hắn mới mở miệng nói, “Nhìn xung quanh xem, thấy có quen không?”

Ninh Hàn ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, một lát sau mới lắc đầu:

“Không nhớ lắm, sao vậy, hay là ta và nhị ca đã tới đây?”

Ninh Ký nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng cứng lại, hắn xấu hổ cười, tiếp tục nói:

“Đương nhiên là đã tới rồi, hôm đó còn có A Ngữ đi cùng, chắc là gần đây thất đệ bận việc, ngay cả việc này mà cũng quên!”

Khóe môi Ninh Hàn cong lên, bưng chén trà lên nhấp một ngụm Long Tĩnh, không trả lời.

Ninh Ký thấy hắn vẫn lạnh nhạt, khẽ cắn môi, nắm lấy cổ tay hắn, nói:

“Thất đệ, hôm nay nhị ca đưa đệ tới đây, đệ có hiểu ý của ta không?”

“Nhị ca cứ đùa,” Ninh Hàn không chút lưu tình kéo tay hắn ra, phủi ống tay áo, rũ mắt nói, “Thất đệ vẫn luôn ngu dốt, không hiểu ý nhị ca.”

“Vậy ta sẽ nói thẳng,” Ninh Ký nóng vội, lười vòng vo với hắn, “Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, tin là đệ cũng nhìn ra, ta và A Ngữ lưỡng tình tương duyệt, nhưng không hiểu sao phụ hoàng lại loạn điểm uyên ương. A Hàn, từ nhỏ đệ thấu tình đạt lý, chuyện lần này đệ nhất định phải giúp ta!”

Ninh Ký nói xong, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mấy ngày nay, chuyện hoàng đế tứ hôn cho Ninh Hàn và Tiêu Ngữ vẫn luôn nghẹn trong lòng hắn.

Lúc vừa nghe được tin này hắn đã nổi trận lôi đình, cũng không dám tin, phủ Tướng quân lại rơi vào tay kẻ bất lực Ninh Hàn dễ như trở bàn tay như vậy.

Lúc hắn đang sứt đầu mẻ trán muốn tìm kiếm sự ủng hộ, phụ tá tâm phúc trong phủ lại đề nghị, tuy không thể làm gì Tiêu Ngữ, nhưng chuyện này không phải là không thể cứu vãn, chỉ cần Ninh Hàn từ chối, cuộc hôn nhân này sẽ không thành.

Trong lòng Ninh Ký đánh bàn tính, cảm thấy tính Ninh Hàn từ nhỏ đã im lìm, cũng không dám tranh giành gì, cho nên lần này chỉ cần hắn có lời thì chuyện này sẽ có khả năng xoay chuyển.

Nghĩ vậy, hắn ngẩng đầu lên, lúc thấy ánh mắt lạnh như băng của đối phương thì ngớ người.

Ninh Hàn nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu sau, nói bằng giọng khàn khàn:

“Ngươi muốn ta làm gì?”

Vừa dứt lời, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ sống lưng đến cổ, Ninh Ký bất ngờ run lên, hắn cảm thấy thất đệ này hơi khác.

Kiềm chế nghi ngờ trong lòng, hắn cười gượng, sát lại gần nói:

“Đương nhiên là phiền thất đệ đi nói với phụ hoàng, đệ không muốn hôn sự này, phụ hoàng nhất định sẽ không ép đệ——”

“Ầm ——!”

Một tiếng vang rất lớn, Ninh Ký đột nhiên bị đạp ngã xuống đất, cái ghế đang ngồi cũng chia năm xẻ bảy.

Trán Ninh Ký đập mạnh vào góc bàn khiến đầu óc choáng váng hoa cả mắt, chỗ xương sườn ở ngực bị đá cảm thấy đau nhức. Hai mắt hắn trừng lớn, nhìn người đứng đối diện, không thể tưởng tượng nổi, miệng mấp máy:

“Ngươi điên……”

Từ “Điên” còn chưa nói ra, một bàn tay đưa tới, giữ lấy cằm hắn, lực lớn đến mức xương còn phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Ninh Ký bị bắt ngẩng đầu lên, tư thế chật vật như một con mồi đợi bị làm thịt, hắn nhìn Ninh Hàn từ từ ngồi xổm xuống, lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi như rơi xuống vực sâu.

“Ninh Ký,” Tay kia của Ninh Hàn đặt len cổ hắn, đầu ngón tay đặt lên động mạch, mặt vô cảm, nói.

“—— câm miệng cho ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.