Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 89: Phiên ngoại 11: Sững sờ



Trương Vô Kỵ mang theo Triệu Mẫn và Tiểu
Chiêu cải trang dịch dung, chú ý tránh không gặp mặt những giáo đồ Minh
giáo đang tìm kiếm hắn khắp nơi, lại càng không thấy dọc đường Triệu Mẫn mạc danh kỳ diệu bỗng dưng có nhiều thứ gì đó, biết nhưng không nghe
ngóng, hắn có thể nói gì chứ? Bắt con gái không được liên hệ gặp mặt cha mẹ sao? Cha mẹ hắn đã mất, làm sao có thể ngăn trở nàng?

Trương Vô Kỵ cũng không muốn quản, dù sao Triệu Mẫn chỉ cần sắp xếp một hai lần, ven đường ăn uống chi tiêu đều
là người ta lo, hắn sao không biết xấu hổ mà ý kiến gì chứ, Triệu Mẫn
mua cho hắn thứ này thứ kia, tiêu gì đó cũng là thói quen của nàng, cũng chẳng biết làm thế nào, tuy Trương Vô Kỵ thấy không thoải mái, nhưng từ khi hắn từ bỏ vị trí giáo chỉ, lại cải trang dịch dung, dọc đường không có giáo chúng tiếp lộ phí, hắn lại được Trương Thúy Sơn dạy dỗ, tuyệt
không chịu làm những chuyện trộm cướp.

Tiểu Chiêu vẫn giống như trước đây, đi
theo hầu bên cạnh Trương Vô Kỵ, không vì hắn không còn là giáo chủ mà
thay đổi, cho dù Kim Hoa bà bà đã gửi thư mấy lần muốn gặp nàng rồi
nhanh chóng trốn chạy. Vì có Chu Chỉ Nhược can dự vào nên một số việc đã thay đổi, Tiểu Chiêu không bị Minh giáo Ba Tư bắt được, mười hai Bảo
Thụ Vương cũng không tìm được thánh nữ, nhưng lại tra được thánh nữ bỏ
giáo lấy chồng, gả cho một người họ Hàn, cho nên tiếp tục tra tìm gắt
gao khắp Trung Nguyên. Dù sao không tìm được người bọn họ cũng không
xong, chỉ có thể ở lại Trung Nguyên. Kim Hoa bà bà từ khi gặp Ba Tư tam
sứ trên đảo Linh Xà lại càng giấu mình, cái bóng cũng khó thấy, bởi vì
hình phạt Thánh nữ phá giới thực vô cùng đáng sợ.

Tiểu Chiêu đành áy náy hồi âm lại xin Kim Hoa bà bà bảo trọng, nói chuyện trước mắt của mình, lại nói cho mẫu
thân quyết tâm của nàng, bởi vì Trương Vô Kỵ đã rời khỏi Minh giáo,
giang hồ, không còn gì trái nghịch với giáo quy nữa, Tiểu Chiêu cũng tìm cơ hội nói rõ cho Trương Vô Kỵ thân thế của mình. Trương Vô Kỵ sớm biết nàng có bí mật khác, cũng biết nàng có võ công, nhưng không ngờ nàng
lại là con gái Tử Sam Long Vương, tức thời thái độ đối với nàng càng
thêm tôn trọng hòa ái, khiến Triệu Mẫn âm thầm nảy sinh không ít hờn
dỗi.

Nàng không rảnh suy xét tính kế chuyện
giữa Trương Vô Kỵ và Tiểu Chiêu, nàng cho rằng Trương Vô Kỵ nếu đã lựa
chọn nàng, tại sao còn muốn đi tìm Ân Ly? Triệu Mẫn trong lòng bất an,
đơn giản vì ngày đó trong hôn lễ, trước khi đi cùng nàng, chính miệng
Trương Vô Kỵ đã nói với ông ngoại, cậu hắn và quần hùng rằng hôn sự này
hắn không hủy bỏ, mà Ân Ly hiện giờ dung mạo đã khôi phục, không chút
nào thua kém nàng, đối với Trương Vô Kỵ lại toàn tâm toàn ý, ngay cả lúc sắp chết cũng chỉ nhớ đến hắn, không giống Chu Chỉ Nhược căn bản là
không thèm để ý đến Trương Vô Kỵ có tâm ý với nàng. Ân Ly và Trương Vô
Kỵ lại là biểu huynh muội, xương cốt đánh gãy cũng có thể liền lại, cho
dù Trương Vô Kỵ có rời khỏi giang hồ nhưng không thể cắt đứt nổi quan
hệ, hai người lại có hôn ước, đang bái đường dở dang, tuy rằng nàng chịu khổ không ít nhưng cũng không thể thay đổi điều ấy.

Hiện giờ Trương Vô Kỵ đi tìm nàng, xem Ân Ly toàn tâm toàn ý với Trương Vô Kỵ như thế, nhất định sẽ tha thứ cho
hắn, mà Trương Vô Kỵ trong lòng áy náy với biểu muội, để đền bù lại nhất định cưới nàng, chẳng lẽ Triệu Mẫn nàng bỏ qua danh vị quận chúa tôn
nghiêm để chạy đến làm tiểu thiếp của hắn sao? Triệu Mẫn nhớ đến thủ
đoạn của mẫu phi với cơ thiếp trong phủ, toàn bộ Nhữ Dương Vương phủ
ngoài mẫu phi sinh ra ca ca và nàng, không còn ai sinh hạ ra thêm đứa
con nào cho phụ vương nữa. Những cơ thiếp đó lần lượt rồi cũng bị bán
đi, hoặc là chết, phụ vương chỉ sợ cũng chẳng nhớ rõ các nàng.

Chẳng lẽ nàng đường đường là một quận
chúa mà cũng chỉ có thể làm thiếp sao? Nhớ đến Ân Ly khi ở trên thuyền
ốm nặng nói lảm nhảm, nói hận nhất những kẻ làm thiếp, ngay cả Nhị nương của mình mà cũng giết, càng đừng nói đến kẻ đã đảo loạn hôn sự của
mình, Triệu Mẫn nhớ lại ngày đó khi Trương Vô Kỵ muốn đi cùng nàng, ánh
mắt Ân Ly phẫn hận không dám tin, sau lại đối với hắn xuống tay không
chút lưu tình. Ân Ly học được võ công tâm đắc cả đời của Tạ lão gia tử,
võ công đã vượt mức tưởng tượng của nàng, chiêu thức vừa tàn nhẫn vừa âm độc, cho dù có Trương Vô Kỵ chống đỡ vẫn khiến nàng bị thương nặng. Nhớ đến tình cảnh lúc đó, Triệu Mẫn lại không rét mà run.

Triệu Mẫn từng ngăn cản hắn hai lần, đều
vì Trương Vô Kỵ giận dữ mà sợ hãi, chỉ có thể cố chống cự mấy lần, dùng
mạng lưới mật thám của Nhữ Dương Vương phủ tra tìm tin tức của Ân Ly rồi dẫn Trương Vô Kỵ đi hướng khác. Nàng biết vậy không phải cách lâu dài,
Trương Vô Kỵ cố chấp không thay đổi, hắn không thấy được Ân Ly sẽ không
dừng lại. Triệu Mẫn rơi vào đường cùng, đành âm thầm truyền tin về nhờ
cha anh trừ bỏ giúp đối thủ, nhưng vẫn đến nay vẫn chưa thu được tin đắc thủ.

Một ngày, ba người đến sông Hán Thủy, bến Tiên Nhân Độ. Trương Vô Kỵ chạm vào hạt châu trên cổ, nhớ lại lần đầu
tiên gặp Chu Chỉ Nhược. Khi đó Chu Chỉ Nhược mới mười tuổi, gặp phải
biến cố suýt chết, được Thái sư phụ cứu, không khóc nháo cũng không sợ
hãi, ngược lại nhã nhặn lễ phép, thản nhiên chiếu cố hắn và Chu Thừa
Chí, làm hắn đang khổ sở vì hàn độc dịu lại, chẳng những bón cơm cho hắn ăn, còn tặng hắn trân bảo quý giá, giúp hắn tự bảo vệ được mình, khi bị vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn hạ độc đấu nhau mà không bị độc
chết, càng giúp hắn trên đường đưa Bất Hối đi không phải chịu đói khát
mà chết.

Lúc ấy khi hắn gặp họa, vào thành đổi
bạc, không chỉ một lần nghĩ mà sợ hãi, nếu như không có tài bảo Chỉ
Nhược tặng, có lẽ hắn và Bất Hối cũng giống những nạn dân ngoài thành,
không đói chết cũng bị những kẻ còn lại ăn thịt. Mỗi khi nhớ đến nồi nấu thịt trẻ con, hắn toàn thân lại toát mồ hôi lạnh, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Hiện giờ, làm bạn bên hắn không phải Thường đại ca hay trêu hắn
rằng Chu Chỉ Nhược tặng đồ cưới, mà là Mẫn muội, người mà mọi người đều
phản đối, ngay chính hắn cũng không xác định được tâm ý của nàng thật
giả ra sao, còn có Tiểu Chiêu không danh không phận, cam nguyện thầm
lặng làm nha đầu hầu hạ hắn.

Biểu muội lúc nào cũng nhớ thương hắn,
vận mệnh nhấp nhô khổ sở bị hắn cô phụ, người oán hận tam thê tứ thiếp
đến như vậy, liệu có thể chấp nhận hắn và Mẫn muội không? Nghĩ lại hắn
thật sự là ngây thơ, lúc trước ở trên thuyền, một giấc mộng cưới cả bốn
mỹ nhân, hiện giờ…. Chỉ Nhược đã sắp thành Thất thẩm của hắn. Nghĩ đến
đây, Trương Vô Kỵ cười khổ, nói với Triệu Mẫn và Tiểu Chiêu hai bên:

“Ngày xưa ta và Thái sư phụ từng đi xuôi
dòng con sông này, đáng tiếc ngày đó gặp Thường đại ca và Chỉ Nhược đang bị Thát tử đuổi giết, không có tâm tình ngắm cảnh xung quanh. Hiện giờ chúng ta có được lúc nhàn rỗi, đi thuê thuyền ngắm phong cảnh nơi này
nhé.”

“Dạ. Em xem nơi này phong cảnh bốn phía
tươi đẹp, xuôi dòng xuống chắc sẽ có hương vị khác, công tử chờ ở đây,
em đi thuê thuyền.”

Tiểu Chiêu không bao giờ phản đối quyết
định của Trương Vô Kỵ, làm như không thấy Triệu Mẫn mặt đang khó chịu,
trong lòng biết nàng đang hờn dỗi vì Trương Vô Kỵ nói hai chữ Thát tử.
Tiểu Chiêu đối với Triệu Mẫn trước sau vẫn dè chừng và cực kỳ sợ hãi,
không bởi vì Triệu Mẫn trả giá cho Trương Vô Kỵ mà thay đổi. Trương Vô
Kỵ có thể vì những việc Triệu Mẫn làm vì hắn mà cảm động quên đi những
chuyện cũ không hay, nhưng Tiểu Chiêu nàng sẽ không quên, không quên
Triệu Mẫn là loại người thế nào. Hiện giờ nàng có thể vì tình cảm vì
Trương Vô Kỵ mà thay đổi một gương mặt khác, ngày sau tình cảm không còn thì sao? Tiểu Chiêu cũng không dám nghĩ nhiều.

Triệu Mẫn che giấu khó chịu trong lòng,
cười giòn, dung nhan như hoa nở rộ, hai mắt sáng lấp lánh, không đề cập
đến khó chịu đó, chỉ vừa cười vừa hỏi:

“Vô Kỵ ca ca hôm nay có thể tâm bình khí
hòa nhắc đến Thường Ngộ Xuân, xem ra đã hết giận việc trước đây rồi, có
muốn thu hồi lại lời ngày đó, quay trở về làm chức Trương đại giáo chủ
của chàng không?”

“Ngày đó Thường đại ca bọn họ ám toán quả thật khiến ta thương tâm, mấy ngày nay nghĩ lại, thủ đoạn của bọn họ
tuy rằng có hơi quá khích, nhưng quả thật cũng tốt cho ta. Mâu thuẫn
giữa nàng và Minh giáo không có cách nào dung hòa đi được, hai bên nếu
ta đã lựa chọn nàng, sẽ không hối hận.”

Trương Vô Kỵ sắc mặt tối sầm, lại nghĩ
đến ngày đó mấy người ám toán hắn và Triệu Mẫn, muốn giết Triệu Mẫn, hắn khi đó đang đắm chìm trong tình yêu, liền quyết định từ bỏ vị trí giáo chủ, không ngờ trong đó cũng có Triệu Mẫn tính kế. Khi hắn nhận ra thì
đã quá muộn, thư đã gửi, có hối cũng vô dụng, chỉ âm thầm tự nhủ, không
làm giáo chủ cũng tốt, càng thoải mái tự tại, chỉ cần nghiệp lớn phản
Nguyên không bị ảnh hưởng là tốt rồi, nhưng rốt cuộc đã hưởng thụ qua
cảm giác đứng trên cao, vạn người nghe lệnh, trong lòng cũng có chút
ngậm ngùi.

Đang lúc Triệu Mẫn cảm động không nói gì, Trương Vô Kỵ còn đang nghĩ ngợi, Tiểu Chiêu đã thuê xong thuyền, sai
nhà đò chống thuyền đến chỗ hai người, không biết hai người nghĩ những
gì, chỉ gọi to:

“Công tử, Triệu cô nương, thuyền đến rồi, mau lên thuyền thôi.”

Hai người nhìn nhau cười, Trương Vô Kỵ
cầm tay Triệu Mẫn nhẹ nhàng từ trên bến nhảy lên khoang thuyền, đi vào
bên trong lán trên thuyền. Ba người chia nhau ngồi quanh bàn trà nhỏ,
nhà đò thấy xong rồi, mới nói:

“Công tử, cô nương ngồi xong rồi, thuyền đi đây.”

Lúc này mới chống thuyền rời khỏi bến, hướng ra giữa dòng.

“Nhà đò không cần khách khí, đợi lát nữa ra giữa sông thì không cần vội, cứ để xuôi dòng là tốt rồi.”

Trương Vô Kỵ nghĩ đến cha con Chu Chỉ
Nhược trước đây cũng là nhà đò, có chút cảm giác thân thiết hơn với
người chèo thuyền, lời nói ra rất lễ độ khách khí.

Nhà đò gật gật đầu, lại đẩy sào, Tiểu
Chiêu lấy trong túi ra điểm tâm và rượu đã chuẩn bị trước đặt lên bàn,
Triệu Mẫn mắt đầy tình ý liếc nhìn Trương Vô Kỵ một cái, che giấu ghen
tuông trong lòng, rót rượu cho hắn, nhất thời ba người nói chuyện vui
vẻ, chén qua chén lại, một bên ngắm nhìn phong cảnh bốn phía, một bên
uống rượu làm vui, thực là vô ưu vô lo sảng khoái.

Gió nhè nhẹ thổi, đẩy thuyền nhỏ chầm
chậm xuôi dòng, đi được hai ba canh giờ, ba người khó có được khi nào
thoải mái như vậy, đều thả lỏng không ít. Đang nói cười vui vẻ, chợt
Tiểu Chiêu bỗng kinh ngạc hô lên một tiếng, mắt nhìn chăm chú phía sau
Trương Vô Kỵ. Triệu Mẫn ngồi bên cạnh, nghe tiếng Tiểu Chiêu thốt lên
cũng đưa mắt nhìn qua, nhất thời chấn động, sắc mặt đại biến chuyển
thành trắng bệch, đũa trúc trong tay rơi xuống tự bao giờ cũng không
biết.

Trương Vô Kỵ thấy vậy, tưởng xảy ra
chuyện gì, vội đứng dậy quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ cần một cái nhìn
thôi đã khiến hắn đờ người. Phía xa xa đối diện, một con thuyền lớn đến
mười thước đang theo gió lướt sóng xuôi dòng. Cao cao trên mũi tàu, một
nữ tử toàn thân y phục tơ lụa trắng, dáng người yểu điệu thướt tha, dung nhan mĩ miều, một đôi mắt to hữu thần xinh đẹp mê người, tóc dài không
vấn thả tự do xõa tung bay.

Trên sông gió thổi nhè nhẹ, nước róc rách dưới thuyền, cô gái dường như bị gió đánh thức, mỉm cười xoay tròn theo gió, nhẹ nhàng khanh khách cười lên hai tiếng. Theo cái xoay tròn, mái
tóc đen dài cũng lướt theo, càng hiển hiện vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ, gió nhẹ vờn theo khiến nàng giống như tiên tử lạc phàm trần, khiến cho con
người phải tự ti, khiến người xem phải ngây ngất, bất động như tượng gỗ.

Trương Vô Kỵ nhìn nàng không chớp mắt,
thuyền nhỏ của hắn càng lúc càng đến gần, hắn cảm giác như lần đầu tiên
nhìn thấy người con gái này, lại dường như đã biết nàng từ lâu, cất
giọng khàn khàn áy náy:

“Châu Nhi, là Châu Nhi, tại sao nàng lại ở đây? Nàng thật đẹp, thật là đẹp. Nhà đò, mau đưa chúng ta đến đó.”

“Công tử, thuyền đó chỉ có quý nhân giàu có mới có thôi, không thể tùy tiện đến gần, nếu không sẽ tự gây phiền toái đó.”

Người chèo thuyền nhìn ba người, công tử
tuy áo dài hoa gấm nhưng sắc mặt khô vàng, cằm có râu ngắn, hai nữ tử
một người có chút giống ngoại bang, một người xinh đẹp vô cùng lại mang
chút anh khí, dung nhan đều rất đẹp, nghe bọn họ nói chuyện một hồi, có
vẻ hai người đều rất có tình ý với công tử kia.

Người đẹp đến thế ở bên công tử này cũng
chẳng phải là cân xứng, công tử này đã có hai cô nương như vậy còn thấy chưa đủ, vừa thấy nữ tử xinh đẹp trên thuyền lại thay đổi tâm tư, ánh
mắt kia một chút cũng không chuyển, không nhìn thấy hai cô nương bên
cạnh ánh mắt thương tâm, thật là trong phúc mà không biết phúc, có thể ở trên thuyền lớn thế kia, người bình thường chọc nổi sao?

Trương Vô Kỵ không hiểu ý tốt của người
chèo thuyền, cũng không chú ý đến Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu đang nghĩ gì,
khoát tay áo ngừng lời nói của người chèo thuyền lại, không quay đầu
nói:

“Không sao, ta và cô nương kia có quen biết, cứ việc đưa thuyền đến gần.”

Người chèo thuyền thấy hắn nói chắc chắn
như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, hai cô gái kia cũng không phải đối, liền chỉnh đầu thuyền đón gió mà đi. Triệu Mẫn đứng bên Trương Vô Kỵ,
đôi mắt đẹp hơi ẩm ướt ẩn ẩn ủy khuất, có chút bi ai nghẹn ngào gọi:

“Vô Kỵ ca ca…”

Rồi không nói gì thêm nữa, ủy khuất đều dồn vào hết mấy tiếng đó.

“Mẫn muội, thực xin lỗi, ta và Châu Nhi
trước đây có hôn ước, làm người không thể nói mà không giữ lời, huống
chi lúc trước ta vì nghĩa phụ mà bỏ rơi nàng, là ta có lỗi với nàng,
kiếp này muốn đền bù cho nàng cho thật tốt. Không cần thương tâm, ta
cũng sẽ không bỏ rơi nàng.” (Trương Vô Kỵ vô sỉ, có mặt mũi mà nói ra như vậy được?)

Trương Vô Kỵ nghe giọng Triệu Mẫn như sắp khóc, chấn động, Triệu Mẫn từng thống soái trăm ngàn kẻ hắc đạo, từ khi biết nàng đến nay chưa từng thấy nàng khóc bao giờ.

Dù đau đớn cũng là cười mà vượt qua, hôm
nay lại sắp rơi lệ. Nhìn ánh mắt nàng, là vừa nhìn thấy Ân Ly đứng phía
mũi thuyền xa xa, hắn mới hiểu được Triệu Mẫn vì sao mà khổ sở. Nhưng
hắn hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Châu Nhi lại xinh đẹp như vậy, giống
như tiên nữ, Châu Nhi trước kia trong lòng hắn là xấu xí, là hắn thương
hại nàng, là hắn đồng tình nàng, là hắn thương tiếc một mảnh tâm ý của
nàng với hắn, đem hôn ước bố thí cho nàng.

Cho dù trước khi thành hôn, mặt Châu Nhi
đã hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng Châu Nhi trong cảm nhận của hắn vẫn là bộ
dáng khi lần đầu tiên gặp mặt. Hiện giờ mới thấy nàng đẹp đến thế nào,
nàng có phong thái của chính mình, có vẻ đẹp của chính mình, hắn bỏ nàng mà đi, cố nhiên là vì nghĩa phụ, càng bởi vì hắn khẳng định Ân Ly đối
với mình nhất mực chung tình, sẽ luôn luôn chờ hắn. Nhưng hôm nay nhìn
thấy Ân Ly, nàng không như hắn tưởng, khổ sở, tiều tụy, yếu ớt đến cực
điểm, ngược lại dường như rất vui vẻ, rất hạnh phúc, Châu Nhi như vậy
khiến hắn không nói được ra lời, rằng chỉ cần Triệu Mẫn, không cưới Ân
Ly như trước nữa.

Triệu Mẫn sắc mặt trắng bệch, thật muốn
hỏi ngay hắn, nếu muốn cưới Ân Ly, vậy muốn Triệu Mẫn nàng ở bên làm gì? Làm thiếp cho hắn sao? Đường đường quận chúa tôn quý, hiện giờ hắn vừa
nhìn thấy Ân Ly liền không để ý đến nàng nữa sao? Nhớ lại, là nàng phá
hủy hôn lễ của hai người, lại nói không ra lời, nhưng trong lòng Triệu
Mẫn cười lạnh, nàng Triệu Mẫn ăn chay vài ngày, Trương Vô Kỵ đã coi nàng thành phật sao? Không ai có thể cướp đi của nàng cái gì, muốn cướp sẽ
phải trả giá thật lớn, Ân Ly ngươi có mệnh cưới, nhưng còn phải xem có
mệnh gả hay không nữa, trong lòng đã oán hận chất chồng, tình tuy có
nhưng hiềm khích đã sinh.

Tiểu Chiêu một bên nhìn Triệu Mẫn ánh mắt bất bình lại tàn nhẫn, trong lòng bỗng lạnh xuống, rùng mình, cảm giác
như sắp có chuyện xấu, chỉ cảm thấy Triệu Mẫn như đang khôi phục lại
loại khí chất lạnh lẽo như trước kia khi mới gặp, mồ hôi lạnh toát ra,
tay khẽ run, nhìn Trương Vô Kỵ không hề hay biết, trong lòng lo lắng cho hắn. Triệu Mẫn ngay cả hôn lễ của người khác cũng dám đến phá, làm sao
có thể để người cưới Ân cô nương chứ, nàng có thể chịu cùng người khác
chung một chồng, hay chấp nhận địa vị làm thiếp hay sao? Trương Vô Kỵ
không hề hay biết gì, ngược lại chỉ cảm thấy vui sướng vì rốt cuộc tìm
được Châu Nhi. Triệu Mẫn tính tình như vậy, Ân cô nương chắc sẽ thảm,
vậy còn nàng, còn muốn đi theo Vô Kỵ ca ca mãi được sao? Nàng là nguyện ý cả đời không danh không phận, dù có làm tiểu nha hoàn cũng chẳng sao,
nhưng Triệu Mẫn sẽ chấp nhận nàng hay không? Tiểu Chiêu nghĩ đến ngẩn
người, một đường này nàng và Trương Vô Kỵ nói chuyện thân mật, cực kỳ ăn ý, tuy chưa từng nói cái gì gây chú ý, nhưng chỉ sợ Triệu Mẫn từ việc
Ân Ly mà phân tâm, đem nàng ghi nhớ. Tiểu Chiêu nhớ đến thủ đoạn của
Triệu Mẫn, không khỏi rùng mình, lùi mấy bước cách xa khỏi Trương Vô Kỵ
và Triệu Mẫn.

Hai người yên lặng, Trương Vô Kỵ chờ đến
khi cách thuyền kia chừng hai mươi trượng, nhìn nữ tử đang múa theo gió
kia, chờ không được, vận khởi khinh công Thê Vân Túng bay đi, cứ mỗi bảy tám trượng lại điểm xuống mặt nước một cái, lần thứ ba mới lên được
thuyền lớn. Một màn vượt quá tưởng tượng của người chèo thuyền khiến ông ta kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, lúc này mới biết gặp được cao nhân,
không dám phản đối cũng mặc kệ luật lệ không đến gần thuyền lớn mà chèo
lại. Triệu Mẫn nhìn Trương Vô Kỵ vội vàng như thế, trong lòng lạnh hơn,
trên mặt băng lãnh, ánh mắt phẫn hận tàn nhẫn.

Trên thuyền lớn đúng là Ân Ly, khi Chu
Chỉ Nhược lấy bảo vật dưới đáy sông lên đã đem tặng nàng và Tống Thanh
Thư một phần, muốn hắn mang Ân Ly đi chơi cho thật vui vẻ, giải sầu.
Tống Thanh Thư biết tâm ý của Chỉ Nhược, lại quen biết nhau từ nhỏ nên
không khách khí, hai người sau đó liền mua một chiếc thuyền lớn, chuẩn
bị đầy đủ thức ăn nước uống rồi mỗi ngày thả thuyền dạo chơi phiêu lưu
trên sông Hán Thủy, ở nơi này đã được gần một tháng.

Tối hôm qua Tống Thanh Thư mệt mỏi còn
chưa dậy, Ân Ly cũng vừa tỉnh, chưa trang điểm gì bước ra ngoài mạn
thuyền ngắm cảnh, nghĩ đến nguyên nhân Tống Thanh Thư mệt mỏi mặt lại đỏ lên, cả người lại nóng bừng.

Nàng và Tống Thanh Thư hai người cũng ở
trên thuyền được hơn một tháng, cũng đã quen nhiều thuyền qua thuyền lại khác, nàng đã sớm nhận thấy có một con thuyền nhỏ ngược chiều gió đi
tới, trên thuyền có ba bốn người, hai nam hai nữ, thân ảnh có chút quen
mắt nhưng nàng không nhận ra.

Nàng không để ý đến nữa, cho đến khi
người trên thuyền kia, hắn biết võ công, phi thân đến thuyền của nàng.
Khoảng cách hai mươi trượng, không phải người giang hồ bình thường có
thể vượt qua, trừ phi là nhất lưu cao thủ, còn phải có khinh công xuất
chúng nữa. Xem người nọ tràn đầy tự tin, Ân Ly liền vận công chuẩn bị
ứng phó, nhất thời quên mất trong khoang còn có một đại cao thủ tương
lai đang ngủ, nàng có thể gọi hắn ra kia mà. Đến khi thấy người tới sử
dụng khinh công Võ Đang, Ân Ly mới nhẹ nhàng thở ra.

Trương Vô Kỵ đặt chân lên thuyền, thấy Ân Ly vẻ mặt đề phòng nhìn hắn mới nhớ ra mình đang dịch dung, vội gỡ râu
xuống, mặt tỏ ra xấu hổ, áy náy nhìn nàng, giọng ngậm ngùi:

“Châu Nhi, là ta. Thật xin lỗi, ngày đó
không phải ta thực tâm muốn bỏ muội đi, mà là Mẫn muội đến báo tin của
nghĩa phụ, nghĩa phụ và người trong giang hồ kết nhiều cừu hận, ta không thể nói ra sự việc trước tất cả mọi người được. Hiện giờ mọi việc đã
xong, ta đi tìm muội nhận tội. Ngày đó trước khi đi ta từng nói, hôn sự
với muội ta tuyệt không đổi ý, mấy ngày nay ta tìm muội khắp nơi, cuối
cùng cũng tìm được rồi. Châu Nhi, muội ta thứ cho ta chứ? Ta cam đoan sẽ trả lại cho muội một hôn lễ còn lớn hơn lúc trước.”

“Ta tưởng là ai, hóa ra là Trương đại
giáo chủ. Một kẻ quái dị như ta, không gánh nổi cái xin lỗi của đại giáo chủ ngươi đâu, hôn ước giữa chúng ta cũng đã sớm không còn nữa. Ta ghét nhất là kẻ lăng nhăng, ngày đó ngươi đã bỏ đi cùng Triệu Mẫn, ta cũng
đã nói hôn ước hủy bỏ, vốn ta còn chút tức giận, bây giờ biết ngươi vì
Tạ lão tiền bối, vậy thì cũng không có gì để tức giận nữa. Ngươi chọn
Triệu cô nương hay Mẫn muội của ngươi cũng tốt, mà lực chọn tiểu nha đầu bên cạnh cũng được, hôn lễ long trọng không liên quan đến ta, hiện giờ
ngươi và ta nam hôn nữ gả, không ai liên quan.”

Bây giờ, Ân Ly không còn như trước tự oán tự trách, tự ti hối hận, ánh mắt tươi sáng, mặt đầy phong tình, nghe
Trương Vô Kỵ nói thế, nhìn hắn sắc mặt vàng vọt, mắt luôn nhìn nàng, ngữ khí thành khẩn, ánh mắt đầy vẻ si mê, nhất là khi nàng mỉm cười, mắt
hắn càng thêm mê mẩn, một thân y phục hoa gấm, có chút không được tự
nhiên như khi mặc áo vải thô, khí chất cũng không hợp. Nhìn hắn hiện
giờ, Ân Ly mới hoàn toàn cắt bỏ được luẩn quẩn trong lòng, hoàn toàn
không nhớ đến mê luyến trước kia, nói ra lời không vui không giận, phảng phất như nói với người qua đường.

Mấy câu cuối cùng lọt vào tai Triệu Mẫn,
Tiểu Chiêu bước lên thuyền ngay sau đó. Triệu Mẫn đầu tiên thở phào,
nhưng trong lòng lại lo lắng Ân Ly giở thủ đoạn gì, Tiểu Chiêu thì run
lên, có chút hoảng sợ liếc nhìn Triệu Mẫn, thấy nàng không để ý đến mới
nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tương lai trước mắt càng thêm mờ mịt, tiến
hay lùi, nàng không biết nên làm sao cho phải.

Triệu Mẫn lúc này mỉm cười, tiến đến gần Ân Ly, mặt mang vẻ áy náy, giọng tỏ ra hối hận nói:

“Ân tỷ tỷ, thực xin lỗi, ngày đó ta cũng
vừa nhận được tin tức, vì quá gấp gáp nên mới vội vàng chạy đến, làm
hỏng hôn sự của tỷ, ta thật sự rất hối hận. Vô Kỵ ca ca ngày đêm lo lắng cho Tạ lão gia tử, cũng mỗi ngày đều lo cho tỷ, khiến ta và Tiểu Chiêu
cũng lo lắng theo, hôm nay Vô Kỵ ca ca thành tâm xin tỷ tha thứ, chàng
đã từ bỏ ngôi vị giáo chủ Minh giáo, có lẽ không làm lại được một hôn lễ long trọng như trước kia, tỷ cũng đừng giận chàng. Ta và Tiểu Chiêu tuy rằng yêu mến Vô Kỵ ca ca, nhưng người chàng lo lắng và muốn cưới thì
chỉ có mình tỷ, hai chúng ta biết tỷ ghét nhất là tam thê tứ thiếp, cũng chẳng hy vọng xa với được thành thân với chàng, chỉ nghĩ muốn làm nha
đầu cạnh Vô Kỵ ca ca, tỷ không cần vì chúng ta mà giận chàng, cứ coi
chúng ta như hoa cỏ tầm thường bên cạnh chàng thôi là được.”

Triệu Mẫn nói xong, nước mắt chảy xuống, ánh mắt đau thương nhìn Trương Vô Kỵ.

“Mẫn muội, Tiểu Chiêu, Trương Vô Kỵ ta
chưa bao giờ nghĩ đến các nàng, các nàng đối với ta cũng rất quan trọng. Châu Nhi, xin lỗi muội, ta biết muội ghét nhất là tam thê tứ thiếp,
ngày đó ta đáp ứng thành thân với muội, chưa từng có ý nghĩ muốn hưởng
phúc cùng tất cả, nhưng Mẫn muội đối với ta tình ý như vậy, đã nhiều lần vì ta mà vào sinh ra tử, ta thật sự không thể bỏ rơi nàng không để ý
đến. Ta quả thật có lỗi với muội, nhưng hôn sự của hai ta, Trương Vô Kỵ
này chưa bao giờ hối hận, Châu Nhi, cầu xin muội ta thứ cho ta, và có
thể đồng ý nhận Mẫn muội được không?”

Trương Vô Kỵ lúc đầu không để ý hai người đã đến, chỉ ngơ ngẩn nhìn Ân Ly. Trước kia chỉ cảm thấy Triệu Mẫn ương
ngạnh giống mẫu thân, hôm nay lại thấy Ân Ly, bất luận dung mạo hay khí
chất càng giống hơn, thậm chí còn vượt qua mẫu thân một chút, không khỏi nhìn không dời mắt, cho đến khi Triệu Mẫn đến trước Ân Ly, nàng vốn
luôn kiên cường, anh khí bức người mà lại khổ sở rơi lệ, nói ra lời tự
hạ thấp mình như vậy, vì hắn mà xin Ân Ly tha thứ, Trương Vô Kỵ mới hồi
tỉnh lại, quên mất tính Ân Ly cáu kỉnh hỷ nộ vô thường, muốn nàng chấp
nhận Triệu Mẫn.

Trương Vô Kỵ biết rõ suy nghĩ như vậy quá mức đê tiện đáng xấu hổ, kỳ thật khi đó là thời Nguyên mạt, dù là văn
sĩ hay thương nhân, giang hồ hào khách, tam thê tứ thiếp là chuyện rất
bình thường, chỉ trừ có dân chúng nghèo nàn mới hay cưới một vợ. Nhưng
hắn biết rõ Ân Ly vì tam thê tứ thiếp mà chịu khổ, trước kia khi định ra hôn ước đã đồng ý với nàng không lấy thêm người khác, hiện giờ lại lo
cho tình cảm giữa mình và Triệu Mẫn, liền nói ra việc hắn chấp nhận
Triệu Mẫn, muốn lấy Triệu Mẫn, tuy rằng không nói đến quan hệ với Tiểu
Chiêu nhưng cũng có vẻ ngầm thừa nhận lời Triệu Mẫn nói.

Hắn biết Tiểu Chiêu thích hắn, trong
phòng khách điếm, cái đêm nàng nói ra thân thế của mình với hắn, nàng
hát cho hắn nghe khúc hát Ba Tư, Trương Vô Kỵ nhất thời động tình hôn
nàng. Tiểu Chiêu không phản kháng, tiếp nhận sự thân mật của hắn. Bây
giờ chỉ còn chờ Ân Ly chấp nhận Triệu Mẫn, về sau sẽ tìm cơ hội an bài
cho Tiểu Chiêu.

Hắn lại chưa từng nghĩ đến chuyện Ân Ly
sẽ không tha thứ cho mình. Khi Ân Ly bị thương sắp chết, nói lảm nhảm
những lời vô nghĩa cũng chỉ toàn tâm toàn ý với hắn, nói rằng sẽ ôn nhu
gấp trăm lần chờ đợi hắn, nên hắn cho rằng dù mình làm sai chuyện gì, Ân Ly, hoặc gọi là Châu Nhi sẽ tha thứ, bởi nàng thích hắn, không thể
không thỏa hiệp, cho dù hắn có tam thê tứ thiếp là việc Châu Nhi oán hận nhất, cũng là đúng lý hợp tình, mà không biết rằng nàng đã coi hắn
không là gì nữa.

Tiểu Chiêu có lẽ không cần cùng ai khác
chia sẻ trượng phu, không cần danh phận làm một thiếp thất, nàng từ nhỏ
đã bị gửi nuôi nhà bình thường, chỉ có chăm sóc và thấu hiểu, không có
ngạo khí của tiểu thư nhà quyền thế. Đối với người dân bình thường, có
thể làm nha đầu, tiểu thiếp của công tử thiếu gia nhà giàu, được ăn no
mặc ấm đã là may mắn. Tiểu Chiêu tuy rằng không vì cái ăn cái mặc, nhưng tâm ý của bản thân nàng, vì người trong lòng mình mà việc gì cũng có
thể làm, có thể chấp nhận, dù sao nàng cũng không được giáo dục tư tưởng một vợ một chồng như người hiện đại, suy nghĩ, tư tưởng của nàng như
vậy mới phù hợp với một người phụ nữ cổ đại, tam tòng tứ đức.

Nhưng Triệu Mẫn sao có thể từ bỏ ý đồ của mình, nàng thân là quận chúa, tự nhiên là có kiêu ngạo của chính mình,
sao có thể chấp nhận làm một tiểu thiếp, vợ hai? Nàng còn ghen ngay cả
với Tiểu Chiêu, tình yêu, nhất là tình cảm oanh oanh liệt liệt của nàng, làm sao có thể chấp nhận được ai khác ngoài hai người? Điều này Tiểu
Chiêu cũng đoán được, nhưng Trương Vô Kỵ lại ngây thơ không biết, chỉ
nghĩ đến có thể được cả hai mĩ nhân, một người dung mạo, khí chất giống
mẫu thân, một người ương ngạnh bướng bình, tính tình giống hệt mẫu thân, mà không hiểu được ý đồ của Triệu Mẫn. Để Trương Vô Kỵ không được Ân Ly tha thứ, nàng nói vẻ thê lương, thực tế lại nhằm vào những chỗ Ân Ly
ghét nhất mà nói, như vậy càng khiến Ân Ly tức giận Trương Vô Kỵ. Ngày
đó vì đồng ý làm cho Triệu Mẫn ba việc, nói làm người không thể không
giữ lời bỏ nàng mà đi, giờ lại hối hận, Ân Ly tuy rằng không còn thương
nhớ gì Trương Vô Kỵ nữa, nhưng những việc sai lầm Trương Vô Kỵ gây ra
cho nàng, tất nhiên là phải giải thích.

Nhưng giải thích như vậy không khỏi quá
đáng, cũng là đem người mới đến chọc tức người cũ như nàng. Ân Ly ghét
nhất kẻ đa tình, dùng dằng không dứt khoát, Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ nói
một hồi chỉ khiến Ân Ly mặt biến sắc, giận dữ trừng mắt liếc nhìn hai
người một cái, rồi nghiến răng nghiến lợi tiện tay bẻ một đoạn lan can
trên thành tàu, cầm cây gậy gỗ giáng xuống người Trương Vô Kỵ.

Ân Ly vừa đánh vừa nổi giận mắng:

“Tên quái dị đáng thiên đạo vạn quả nhà
ngươi, còn có bộ dạng Trương Vô Kỵ tuấn mỹ trước kia sao? Hắn trước đây
như thế nào? Bây giờ ngươi tự nhìn mình xem đã thành cái dạng gì? Ngươi
bỏ rơi ta mà đi, ta chỉ nghĩ ngươi thích Triệu Mẫn nên nhất thời hồ đồ,
dù sao ta cũng không còn thích ngươi, cũng không còn trách ngươi, chỉ
hận nữ nhân kia da mặt dày, cướp chồng người khác không chút xấu hổ. Hôm nay ngươi nói là đến giải thích với ta, kỳ thực là đến chọc tức ta phải không? Biết rõ ta ghét nhất là tam thê tứ thiếp, đa tình không chung
thủy, lại mang theo Triệu Mẫn đến bảo ta nối lại, ngươi coi ta là cái
gì? Sai đi phải đi, gọi đến phải đến? Ngươi coi Triệu Mẫn là cái gì?
Nàng ta tốt xấu gì cũng là quận chúa cơ đấy! Còn Tiểu Chiêu, ngươi coi
là gì? Người ta hầu hạ ngươi lâu như vậy, là để làm nha đầu hầu hạ ngươi mãi hay sao? Lòng của ngươi ở đâu vậy? Ngươi muốn tam thê tứ thiếp,
ngươi muốn mỹ nhân, con người cả đời yêu một người, chẳng lẽ không đủ
sao? Chẳng lẽ cứ gặp ai là yêu người đó? Trước kia ta chỉ cảm thấy ngươi xấu xí, không giống Trương Vô Kỵ tuấn mỹ ở Hồ Điệp Cốc trước kia, người khác nói ngươi chính là hắn, ta tin, nhưng bây giờ ta thấy ngươi không
xứng với cái tên này. Cô cô dù mệnh khổ nhưng lại được Trương Ngũ thật
tâm đối đãi, gần ba mươi tuổi lấy cô cô, trước đó hành tẩu nhiều năm
trên giang hồ cũng không có lằng nhằng với nữ tử nào hết. Ngươi nhìn lại ngươi xem, ngươi xứng làm con của Trương Ngũ hiệp, Ân Tố Tố hay sao? Võ Đang thất hiệp có ai không cả đời chỉ lấy một người? Dù là người trong
Minh giáo cũng chủ yếu lấy một vợ, ít người đa thê. Khi ở Côn Lôn ngươi
giống tên ăn mày, ta nhất thời thấy ngươi đáng thương tội nghiệp, lại
không biết sau đó ngươi lên làm giáo chủ Minh giáo, ngồi lên địa vị cao
rồi, liền quên hết cả đạo đức quân tử, gia phong tiên tổ. Bây giờ lại
đáng ghét như vậy, ta và ngươi hôn ước đã phế bỏ, không muốn có khúc mắc gì với ngươi nữa. Còn ngươi thì sao? Định đem Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu thế nào đây?”

Ân Ly trước nay tính tình ương ngạnh, khi đã quyết định điều gì thì hiếm khi thay đổi, giờ phút này vô cùng hận
Trương Vô Kỵ lằng nhằng, biết hắn nội lực thâm hậu cho nên đánh không
chút nương tay, miệng mắng mỏ liên tiếp, phong thái tiên nữ lúc trước đã sớm biến mất không tung tích. Bịch..bịch.. hơn mười tiếng gậy đập
xuống, dùng cho hết sức cho đến khi gậy gỗ gãy thành mấy mảnh văng ra
xung quanh.

“Ân cô nương, ngày đó phá hỏng hôn lễ của cô, là ta đối với cô không đúng, cô muốn đánh thì hãy đánh ta đây, đánh Vô Kỵ ca ca làm gì? Là ta ép chàng, chàng nghĩ đến Tạ lão gia tử lại
mềm lòng, cô cũng biết điều đó, chàng cũng là bất đắc dĩ thôi, mau ngừng lại đi.”

Triệu Mẫn đứng cạnh thấy Ân Ly đánh thẳng tay, Trương Vô Kỵ vì áy náy xấu hổ nên không dám trốn tránh, nghe Ân Ly trách móc lại càng không ngẩng đầu lên nổi, chỉ cảm thấy mình đã phụ
công dạy dỗ của cha mẹ, Thái sư phụ, các thúc thúc bá bá, không còn dám
nhắc đến phải lấy Triệu Mẫn nữa, lại càng không dám phản bác lại câu
nào. Triệu Mẫn chung quy là thực lòng thích Trương Vô Kỵ, nhìn hắn bị
đánh mà không dám vận công chống cự, dĩ nhiên đau lòng, thấy gậy gỗ đều
đã gãy, Ân Ly vẫn không dừng tay, còn muốn tìm thứ khác đánh tiếp, không khỏi lên tiếng ngăn cản.

Dù sao nàng biết Trương Vô Kỵ sẽ không bỏ mặc nàng bị đánh, nhất định che chở cho nàng. Nhìn Ân Ly tức giận như
vậy, Triệu Mẫn còn cho rằng Ân Ly vẫn còn quá yêu Trương Vô Kỵ, sợ rằng
chỉ qua vài câu mắng mỏ sẽ bỏ qua hận cũ, tha thứ cho hắn. Cho nên lời
nói lần này cũng tỏ rõ bênh vực Trương Vô Kỵ, âm thầm biểu hiện thâm
tình cùng ủy khuất của nàng, còn Tiểu Chiêu, tuy rằng cũng đau lòng
nhưng không nói gì, chỉ yên lặng tiến lên bôi thuốc tiêu sưng cho Trương Vô Kỵ.

Triệu Mẫn không biết rằng nàng xem Trương Vô Kỵ như báu vật, Ân Ly lại coi hắn như một cọng cỏ mà thôi. Trong hôn lễ, Trương Vô Kỵ vì Triệu Mẫn mà ra chiêu đánh lại nàng, bỏ đi cùng
Triệu Mẫn, Ân Ly đã thấy rõ bản chất nhập nhằng của hắn. Nhìn mỹ nữ,
động cảm tình, mỹ nữ đối với hắn ái mộ hết lòng như thế, dù trọng lời
hứa thì cũng làm gì? Bài học cả đời của mẫu thân nàng còn chưa đủ hay
sao? Ngày đó nàng không nhìn ông nội, phụ thân phản đối mà tuyên bố từ
hôn, hai bên không còn liên quan gì nữa, trong tim cũng đã đem Trương Vô Kỵ đẩy ra ngoài. Tuy rằng lúc đó nhất thời chưa quên được, oán hận,
vướng mắc cũng chán ghét Trương Vô Kỵ, nhưng trải qua mấy tháng, hiện
giờ nàng và Tống Thanh Thư tình cảm quyến luyến dần sâu nặng, đã sớm đem mối tình thiếu nữ ngây thơ đối với Trương Vô Kỵ quên sạch sẽ.

Lúc này, trên lầu khoang thuyền vang lên
tiếng kêu rít chói tai, Lôi Tuyết vẫn luôn tìm cách chạy khỏi Ân Ly khi
bị ôm xuất hiện, nhảy lên vai Ân Ly, tay cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ hoa
chân múa tay hướng Trương Vô Kỵ rít lên không ngừng. Ân Ly biết Lôi
Tuyết nhìn thấy nàng đánh người, cho rằng nàng bị bắt nạt liền chạy đến
giúp nàng đây, tức thời trong lòng mềm lại, phẫn nộ đang tràn ngập liền
biến mất không tăm tích.

Ân Ly nhẹ nhàng trấn an tiểu Lôi Tuyết,
khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn Triệu Mẫn mang theo khinh thường cùng
thú vị, cả người tản ra phong tình mềm mại mê người, khiến ba người nhìn đến hoa mắt thất thần, mới yểu điệu lên tiếng:

“Ta đánh hắn đó, thì làm sao? Ngươi đau
lòng sao? Nhưng ngươi có thân phận gì? Là người nhà họ Trương sao? Ta
đánh biểu ca nhà ta, khuyên răn hắn đạo làm người, có liên quan gì đến
ngươi? Ngươi có tư cách gì chịu đánh thay hắn? Chờ cho đến ngày nào đó
ngươi thành Trương Triệu thị thì hạn nói đi. Vẫn là nha đầu Tiểu Chiêu
này tận tình, thật biết chăm sóc chủ nhân.” Đôi mắt đẹp của Ân Ly đưa
qua nhìn Tiểu Chiêu đang bôi dở thuốc cho Trương Vô Kỵ.

Tiểu Chiêu thân mình cứng đờ, cảm giác có một luồng ánh mắt hung dữ đảo qua nàng, trong lòng lạnh xuống, toát mồ
hôi lạnh. Triệu Mẫn nghe xong lời Ân Ly nói, sắc mặt hết xanh lại trắng, vừa thẹn vừa hận, thầm bực Ân Ly nói chuyện không chút lưu tình, nhất
thời lại không nghĩ ra câu nào phản bác, cũng không thèm nghĩ lại chính
mình cướp tướng công người ta, phá nhân duyên, phá hôn lễ của người ta,
tuy rằng vị tướng công kia không đáng tin cậy chút nào, với người ta thì có tình cảm gì đáng kể, trong lúc nhất thời, trước đó trên thuyền nói
qua nói lại không ngừng, sau thì yên lặng tĩnh mịch.

“Ly Nhi, sao vậy? Vừa rồi hình như có
tiếng Lôi Tuyết kêu ầm ĩ, nó có phải lại đùa nghịch rồi? Đêm qua ta yêu
muội như vậy, muội không mệt à? Sớm vậy mà đã ra ngoài rồi. A, có người
đến sao? Ly Nhi sao không mời bọn họ vào trong ngồi? Ba vị này là bằng
hữu của muội sao?”

Cửa khoang thuyền được mở ra, Tống Thanh
Thư tóc tai tán loạn cúi lưng bước ra, ánh mắt vẫn còn chút buồn ngủ mơ
màng mang theo mê đắm nhìn Ân Ly, trên mình chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng
bằng sa trong suốt, hạ thân mặc quần kéo lên tận gối, chân trần đứng dựa vào khung cửa, qua lớp áo ngủ mỏng có thể thấy rõ bên trong, trước
ngực, cánh tay mấy chỗ liền ẩn hiện vết cào rướm máu, nhìn mấy người
phía trước, mày hơi nhướng lên, tựa tiếu phi tiếu, dung mạo tuấn mỹ vô
song tản ra mê hoặc vô hình, liếc mắt một cái đã khiến Triệu Mẫn, Tiểu
Chiêu còn chưa thành thục mặt ngọc đỏ bừng lên, cúi đầu không nói.

Ân Ly bực bội xấu hổ trừng mắt nhìn Tống
Thanh Thư, sắc mặt cũng đỏ lên, biết hắn cố ý. Lấy võ công của hắn,
người vừa lên thuyền chắc chắn hắn đã biết, còn cố tình chưa chịu ra,
lại thay đổi bộ đồ như thế, tóc cũng thành tán loạn. Lúc nàng ngủ dậy có sao đâu, ghê tởm hơn, lại đem dấu vết ân ái đêm qua của bọn họ cho
người khác nhìn thấy.

Trong lòng tuy rằng hiểu Tống Thanh Thư
không nhiều độ lượng, trong lòng hắn vẫn ghét vì nàng nhớ thương Trương
Vô Kỵ lâu như vậy, lại vừa hận Trương Vô Kỵ trong hôn lễ tổn thương
nàng, hại nàng thương tâm khổ sở lại mất hết thể diện. Bây giờ Trương Vô Kỵ lại chạy đến muốn nối lại hôn ước, dĩ nhiên là tức giận không ít,
muốn trả thù một chút. Nhưng lại lấy dấu ân ái giữa bọn họ làm thủ đoạn
đùa giỡn, bọn họ còn chưa thành thân, lát nữa chẳng những chính mình mất mặt, biểu ca này tuy rằng không nói gì nhưng sẽ không khổ sở gì hết,
chỉ sợ là càng thấy thoải mái hơn, thoát khỏi khó xử giữa nàng và Triệu
Mẫn. Nàng cũng không bắt hắn phải khó xử, chỉ muốn ba người này mau mau
rời khỏi đây cách mình càng xa càng tốt, không cần quấy rầy cuộc sống
của nàng. Nhưng dùng cách xấu hổ như vậy, sợ rằng lại bị yêu nữ kia nắm
lấy, vạn nhất truyền ra giang hồ khiến danh dự của Thanh Thư và Võ Đang
bị tổn hại, không tốt cho tiền đồ của hắn.

“Tống sư huynh? Sao huynh lại ở đây? Huynh và Châu Nhi….”

Trương Vô Kỵ không dám tin nhìn Tống
Thanh Thư, biểu hiện ra bộ dáng thương tâm vô cùng ngoài dự đoán của Ân
Ly. Hắn tuy rằng không phải biết hết mọi thứ trên đời, nhưng bản thân
tinh thông y thuật, nhìn Ân Ly phong tình không giống trước đây đã cảm
thấy kỳ quái, lúc này nhìn thấy bộ dáng Tống Thanh Thư như thế, cô nam
quả nữ cùng chung một thuyền, quần áo nhan sắc chất liệu giống nhau, còn không chỉnh tề, hắn sao có thể không hiểu ra chuyện tình trong đó? Hắn
trước nay vẫn đinh ninh Ân Ly là của mình, thương tâm hiện giờ có thể
hiểu được, nhưng bản thân vốn trung hậu, lại nói không ra được lời ác
ngữ.

Tống Thanh Thư tỏ vẻ ngẩn người, giọng mang vẻ kinh ngạc mang theo nghi hoặc hỏi:

“A.. Vị này thanh âm rất quen thuộc, rất
giống với Vô Kỵ sư đệ của ta. Sao ngươi lại biết tên khác của nội tử*?
Bất quá nàng đã không cần cái tên đó nữa, bây giờ nàng theo họ Tống của
tại hạ, tên cũng không cần bằng hữu phải biết rõ.”

*Nội tử: Vợ, cách gọi của người đàn ông thời xưa.

Tống Thanh Thư giả như thật sự không biết hắn, cũng không nhìn thấy những mảnh gỗ gãy rơi trên thuyền, tiếp tục
nói như dao sắc cứa vào trái tim đa tình của Trương Vô Kỵ, ánh mắt mê
hoặc thâm tình nhìn Ân Ly tản ra mị lực, hai nàng Tiểu Chiêu, Triệu Mẫn
nhìn thấy mặt lại càng thêm đỏ.

“A…..!!!”

Trương Vô Kỵ chịu đả kích nặng nề, bi
thương nhìn Ân Ly và Tống Thanh Thư rồi thét dài một tiếng, phi thân
nhảy khỏi thuyền, ỷ vào nội lực thâm hậu vận khinh công nhảy lên bờ. Hắn nội công vốn tinh thâm, khinh công được truyền từ Võ Đang lại càng lợi
hại, thuyền Ân Ly cách bờ cũng không quá ca, vài lần điểm chân xuống mặt nước đã lên đến bờ, trong thoáng chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Vô Kỵ ca ca!”

“Công tử!”

Hai nàng bên cạnh cùng kinh hô, không nói gì nhìn qua Tống Thanh Thư và Ân Ly một cái rồi nhảy xuống thuyền nhỏ,
cũng không nói câu cáo từ, bảo người chèo thuyền đuổi theo hướng Trương
Vô Kỵ vừa biến mất, chỉ có Tiểu Chiêu trong mắt nhìn hai người mang vẻ
áy náy.

Ân Ly trợn mắt há mồm nhìn biến cố trước mắt, trầm mặc nửa ngày, giận dữ mắng:

“Bây giờ lại làm như ta có lỗi với hắn,
ta phụ hắn ấy! Lúc trước rõ ràng là hắn bỏ rơi ta, nhớ thương yêu nữ
Thát tử, cùng người ta vào quán uống rượu thân thiết, lại dây dưa với
Tiểu Chiêu, mấy ngày trước thành thân chỉ cần nhìn thấy Tiểu Chiêu liền
lóa mắt, khinh thường ta không nhìn ra sao? Bây giờ ta không cần hắn nữa thì làm ra vẻ sắp chết không bằng, thật là….”

Ân Ly vừa nói dứt liền bị Tống Thanh Thư
kéo vào lòng, đuổi Lôi Tuyết ra xa, ôm Ân Ly hôn mãnh liệt, lúc lâu sau
mới buông nàng ra, mắt đầy vẻ ghen tuông nói:

“Không cho phép muội nhắc đến hắn, không
cho phép muội nghĩ đến hắn, chỉ được nghĩ đến ta, vướng bận ta, ta cũng
chỉ vướng bận muội, không cần quan tâm đến mấy người không liên quan
này!”

Ân Ly đỏ mặt, nhẹ đấm Tống Thanh Thư mấy cái, nhưng rốt cuộc cũng gật nhẹ đầu mấy cái.

———————-

Lại nói đến Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu hai
người lên bờ, biết phạm vi chỉ có thể trong thị trấn nơi khách điếm tối
qua bọn họ ngủ lại, thôn xung quanh không tiếp người ngoài, chắc Trương
Vô Kỵ sẽ không ở quanh đó, vẫn là lên trấn trên tìm xem. Hai người chạy
nhanh lên, thời gian đã qua một canh giờ cũng không thấy bóng dáng
Trương Vô Kỵ, đành chia nhau ra tìm. Tiểu Chiêu một đường hỏi thăm rất
nhiều, cuối cùng tìm thấy Trương Vô Kỵ đang mua say trong một quán rượu, bên cạnh hắn có hai bình rượu to.

Tiểu Chiêu biết Trương Vô Kỵ đã uống
không ít, nhưng cũng không lo lắng, biết hắn nội lực thâm hậu, uống
nhiều cũng không dễ mà say, lại không biết Trương Vô Kỵ trong lòng vừa
đau vừa hối hận, chỉ cần nghĩ đến biểu muội vốn là yêu hắn thích hắn lại gả cho Tống sư huynh, hai người ôm nhau thân thiết, mắt lại đục lên đỏ
ngầu, đau lòng khó nhịn. Trương Vô Kỵ lại không nghĩ đến hắn bỏ rơi Ân
Ly bất quá được hơn hai tháng, hai người sao có thời giờ thành thân? Chỉ là trong lúc động tình không còn khách sáo lễ giáo gì nữa thôi.

“Công tử đừng uống ở đây nữa, chúng ta
quay về khách sạn, em sẽ chuẩn bị cho công tử chút rượu và thức ăn, về
khách sạn uống được không?”

Tiểu Chiêu ngồi xuống cạnh Trương Vô Kỵ,
bàn tay mềm mại trắng nõn đoạt lấy chén rượu trên tay hắn, trong lòng âm thầm nghi hoặc, ngày đó trên Thiếu Lâm nàng tình cờ nghe được Trương Vô Kỵ nói chuyện cùng Triệu Mẫn, hắn nói đối với Chu cô nương là kính
trọng, với Ân cô nương là cảm kích cùng đau lòng, với chính mình là
thương tiếc, đối với Triệu cô nương mới là yêu say đắm khắc cốt ghi tâm. Nguyên là vì lời hứa mà tìm Ân cô nương khôi phục hôn ước, nhưng sao
hôm nay thấy Ân cô nương tìm được lương duyên, gả cho chưởng môn Nga Mi
làm vợ, đáng lẽ nên cao hứng cho Ân cô nương, cũng không còn khúc mắc
nữa mà thuận lợi cùng Triệu cô nương kết nhân duyên mới phải, sao lại
thương tâm đến cực điểm như vậy? Chẳng lẽ người công tử yêu nhất chính
là biểu muội của chàng sao?

Trương Vô Kỵ không biết nghi hoặc của
Tiểu Chiêu, trái tim đang đau xót được Tiểu Chiêu an ủi xoa dịu, khiến
hắn thấy lòng mềm lại, không khỏi đưa ánh mắt đau thương hối hận nhìn
nàng, có chút men say nhìn vào đôi mắt linh hoạt phảng phất màu xanh của biển đang nhìn hắn lo lắng, trong đó đều là hình bóng của hắn, lòng dịu lại, lời cự tuyệt ra đến miệng lại thu về, yên lặng gật gật đầu, cũng
không hỏi Triệu Mẫn đâu, đứng dậy đi về khách điếm đêm qua bọn họ ở.
Tiểu Chiêu vội trả tiền rượu, thầm nghĩ Triệu Mẫn không tìm thấy Trương
Vô Kỵ tất nhiên là sẽ trở về khách sạn, cũng không nói nhiều, yên lặng
đi theo sau hắn.

Trở về khách điếm, Trương Vô Kỵ về phòng
mình, hơi giật mình ngẩn người, Tiểu Chiêu đã sai chủ quán chuẩn bị tốt
rượu và thức ăn đem vào phòng, nàng biết lòng hắn đang không thoải mái
nên không ngăn cản hắn uống nhiều hay ít. Trương Vô Kỵ đáp lại Tiểu
Chiêu, nâng một chén rượu kính nàng, Tiểu Chiêu ngẩn người nhưng rồi
cũng tiếp nhận, cùng Trương Vô Kỵ một ngụm uống hết.

Hai người uống được hai khắc, Tiểu Chiêu
tửu lượng thấp, tuổi còn nhỏ, nội công cũng không mạnh, mấy bát uống
xong mặt đã đỏ bừng, có chút say, không nói gì nhiều chỉ ngơ ngác nhìn
công tử tuấn mỹ đã liều mình cứu nàng. Trương Vô Kỵ không vận công giảm
say, hơn nữa khi ở trên thuyền đã uống không ít, lại thêm ban nãy, say
lại thêm say.

Mắt lờ đờ mông lung nhìn cô bé trước mắt, một hồi là Chu Chỉ Nhược, một hồi là Ân Ly, một hồi là Triệu Mẫn, một
hồi là Tiểu Chiêu, không khỏi hoa mắt mất hồn, nghĩ đến Ân Ly biểu muội
giờ chắc đang được Tống sư huynh tuấn mỹ vô song tài học hơn người ôm
vào trong ngực, trước mắt chính là Tiểu Chiêu vẫn luôn lặng lẽ đi theo
hắn, trong lòng êm ái.

Thành thực trung hậu trước đó thu hồi
lại, nhân cảm giác say này cầm lấy hai tay Tiểu Chiêu, trước kia hắn đã
từng hôn nàng, biết nàng thích hắn, sẽ không cự tuyệt hắn, không hỏi ý
nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, nhẹ giọng:

“Tiểu Chiêu, ta thích ánh mắt nàng, bởi vì trong đó chỉ có ta.”

Trương Vô Kỵ nói xong, kề sát Tiểu Chiêu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, khi đôi môi chạm vào làn da trắng
nõn của nàng, ngửi thấy mùi hương cơ thể thiếu nữ thuần khiết, Trương Vô Kỵ đang say liền ôm chặt Tiểu Chiêu, đôi môi nóng bỏng dời xuống môi
nàng, mạnh mẽ khẩn thiết hôn….

(dạ, đoạn H này của Trương Vô Kỵ, mọi người tha thứ cho ta là ta đã bỏ qua, vì ta ghét tên này ghê gớm, dù
hắn làm với ai cũng thế. Nếu ai có ý kiến gì khác thì nói ta biết, có
thể ta sẽ thêm = =)

Triệu Mẫn báo tin cho mạng lưới mật thám
của Nhữ Dương Vương phủ tin tức Ân Ly thành hôn cùng Tống Thanh Thư
xong, tìm lại trên trấn một lần nữa cũng vẫn không thấy thân ảnh hai
người, đoán rằng Tiểu Chiêu đã tìm được Trương Vô Kỵ và cùng hắn trở về
khách điếm, tức thời mang một thân mồ hôi vất vả chạy về, khi đó đã là
đêm, hỏi tiểu nhị, quả nhiên người đã trở lại, còn gọi rượu và thức ăn
nữa.

Lập tức nàng sửa sang lại dung trang, lau mồ hôi, nở nụ cười đoan chính giấu đi thương tâm để Trương Vô Kỵ cũng
đang đau lòng khỏi nhìn thấy, lúc này mới đến gõ cửa phòng hắn, nhưng gõ mấy lần cũng không có ai mở cửa, trong lòng thầm nghĩ, hai người gọi
rượu và thức ăn, chẳng lẽ đã say rồi? Lúc này mới đẩy cửa phòng, bước
vào trong không khỏi ngẩn người, một loại cảm giác xấu lởn vởn xung
quanh. Thì ra nàng vừa bước vào, chỉ thấy trên bàn chén bát lộn xộn,
trên đất y phục của hai người rơi lung tung, giày cũng vứt loạn, ở
giường, màn đã hạ xuống che kín tình cảnh bên trong, nhìn không rõ.

Triệu Mẫn trong lòng còn cố giữ một tia
hy vọng, vòng quan bàn, đến trước giường, hai tay run run vén lên, chỉ
thấy hai người toàn thân trống trơn, hai đôi chân giao triền. Trương Vô
Kỵ ôm Tiểu Chiêu, cứng rắn giữa hai chân chưa mềm xuống, vẫn đang nằm
trong u cốc sưng đỏ của Tiểu Chiêu. Tiểu Chiêu trên người loang lổ hồng
ngân, giữa hai chân bạch dịch mang theo tia huyết sắc vẫn đang chảy ra,
hiển nhiên là mới bị phá thân, vết máu bên cạnh dính trên chăn đệm cũng
chứng minh điều này.

Hai người hiển nhiên là vừa say lại vừa
mệt mỏi, ngay cả nàng vào cũng không phát hiện, Trương Vô Kỵ trong lúc
vô ý thức chuyển động một chút, vật cứng rắn cũng xê xích, khiến càng
nhiều bạch dịch mang tơ máu chảy ra. Tình huống dâm dục như vậy, cho dù
Triệu Mẫn có lợi hại đến mấy chăng nữa, chung quy vẫn là thiếu nữ chưa
chồng, trong lòng vừa hận vừa đau, không dời tầm mắt, không nhìn chỗ hai ngươi ân ái, chỉ căm hận trừng mắt nhìn Tiểu Chiêu, lấy chủy thủ giắt
trên lưng nhẹ nhàng rút ra, oán hận chĩa vào Tiểu Chiêu, muốn giết người tại chỗ.

Nhưng nhìn Trương Vô Kỵ dung nhan bình
lặng mang chút vừa lòng say ngủ, Triệu Mẫn biết nếu Tiểu Chiêu chết, hắn tất sẽ nghi ngờ nàng. Nàng còn muốn sống cùng hắn cả đời, cho dù nhìn
cảnh này cũng chỉ nghi Tiểu Chiêu nhân lúc Trương Vô Kỵ say rượu câu dẫn hắn, mà không muốn giữa Trương Vô Kỵ và mình có gì ngăn cách.

Tức thời đành oán hận thu chủy thủ lại, thấp giọng nói:

“Xem như ngươi gặp may, về sau sẽ tính
toán với ngươi. Dám cướp của Triệu Mẫn ta, phải xem ngươi có mệnh hay
không đã, ngươi để ý nhất cái gì, ta sẽ phá hủy của ngươi cái đó. Xem ra mười hai Bảo Thụ vương rất nhàn rỗi, ta tìm việc cho các ngươi làm!”

Nói xong liền buông màn xuống, đi ra cửa. Triệu Mẫn khi ở trên thuyền đã sớm nghi ngờ thân thế Tiểu Chiêu, sau
mấy lần nhìn Tiểu Chiêu và Kim Hoa bà bà có điều kỳ lạ, mấy ngày trước
lại nghe trộm được thân thế thật sự của Tiểu Chiêu. Vốn nàng cũng không
định quyết tuyệt như vậy, nhưng hiện giờ không thể không làm, Triệu Mẫn
vừa nghĩ vừa rời khỏi khách điếm.

Triệu Mẫn không hay biết, nàng vừa đi
rồi, Tiểu Chiêu liền mở mắt, cả người run rẩy tránh khỏi cái ôm của
Trương Vô Kỵ, nhịn đau rút vật cứng rắn của hắn ra khỏi thân thể, lúc
này mới cố chịu đựng hai chân vô lực bước xuống giường. Nguyên nàng tuy
rằng cũng say rượu, nhưng khi Trương Vô Kỵ xé rách thân thể nàng, đau
đớn kịch liệt khiến nàng tỉnh lại. Nàng mới mười lăm mười sáu tuổi, thân thể chưa hoàn toàn trưởng thành, cửa mình vừa nhỏ lại hẹp, tự nhiên là
đau đớn vô cùng.

Nàng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng đối
với công tử mà mình ngưỡng mộ đã lâu, lúc này sự đã thành, tự nhiên là
ngoan ngoãn phục tùng, không phản kháng lại công tử triền miên rong
ruổi, cho dù bị ép vài lần cũng không đẩy hắn ra, dù đau cũng chỉ khẽ
rên rỉ mấy tiếng. Một hồi lâu sau, Trương Vô Kỵ mới mệt mà ngủ thiếp đi.

Nàng nghỉ ngơi một chút đang muốn đứng
dậy thu dọn, lại nghe tiếng bước chân Triệu Mẫn, biết không còn kịp,
đành nằm xuống giả bộ ngủ. Nhưng Trương Vô Kỵ lúc đang ngủ vẫn còn trong cơ thể nàng, khuôn mặt nàng úp vào ngực hắn đã chuyển sang đỏ rực. Nghe sát khí của Triệu Mẫn và lời nói cuối cùng của nàng, hiển nhiên đã biết rõ thân thế của mình, cũng đã điều tra được nơi Kim Hoa bà bà đang ở,
Tiểu Chiêu không khỏi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Đợi Triệu Mẫn đi rồi, nàng lập tức đứng
dậy thu dọn, không quản bạch dịch lẫn tơ máu rớt xuống vội vàng mặc quần áo, tìm bút mực trong phòng viết lên khăn tay của mình:

“Trước kia từng nghe công tử nói với
Triệu cô nương, với Chu cô nương là kính trọng, với Ân cô nương là cảm
kích và đau lòng, với Tiểu Chiêu là thương tiếc, với Triệu cô nương là
yêu khắc cốt ghi tâm, hôm nay có thể được công tử thương tiếc, Tiểu
Chiêu nhân sinh đã mãn nguyện, không thể ở lại bên công tử nữa, khiến
công tử lâm vào thế khó xử. Chúc công tử cùng với Triệu cô nương mà
người yêu đến khắc cốt ghi tâm cùng nhau bạch đầu giai lão. Công tử
không cần tìm Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu bái biệt.”

Tiểu Chiêu viết xong, đặt khăn tay bên
tai Trương Vô Kỵ, cẩn thận nhìn lại hắn một lần, rốt cuộc hiểu được thủ
đoạn của Triệu Mẫn. Triệu Mẫn thân phận tôn quý, thủ hạ lại nhiều, dù
nói không làm quận chúa nữa, nhưng nếu muốn nhân thủ từ vương phủ, vương phủ lại từ chối sao? Nàng sao có thể vì tình riêng mà bỏ mặc không để ý đến mẫu thân? Hơn nữa ở bên Trương Vô Kỵ, hắn bảo vệ nàng được một lúc
nhưng không thể được cả đời.

Huống chi mẫu thân đã mấy lần muốn giết Ân cô nương, hắn cũng chẳng yêu quý gì bà, sẽ không nguyện ý vì mẫu thân mà đắc tội
Triệu cô nương. Mẫu thân lại có cường địch tìm kiếm truy đuổi, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không biết mẫu thân vì sao muốn giết Ân cô nương, đều là vì nàng. Nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, thương tâm mang thân mình đau nhức
ra khỏi phòng, chuẩn bị rời đi, tìm gặp mẫu thân, rồi chuyển đến một nơi mà Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn không thể tìm được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.