Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 76: Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt



Lần này vì có Diệt Tuyệt sư thái tọa trấn Nga Mi, lại không có Tống
Thanh Thư tham dự nên cũng không có chuyện Tư Đồ Thiên Chung* bị giết
chết. Diệt Tuyệt sư thái cũng vì quan hệ sâu xa giữa Cái Bang và Nga Mi
nên không hạ ngoan thủ. Khi chúng ta đến hỏi thăm mới rõ, ngày thứ nhất
chính là tỷ thí bình thường, cao thủ chân chính còn chưa ra tay. Mạc
Thanh Cốc không quen giấu giếm, cũng không muốn xen vào đám đông đang
muốn tranh đoạt Tạ Tốn này nên một mực ở dưới chân núi Thiếu Thất tìm
hiểu động tĩnh Mông Cổ, sợ rằng sáu đại phái lại trúng phải kế của Triệu Mẫn.

*Tư Đồ Thiên Chung: một người hay châm chọc khích bác vì đụng
chạm đến phái Nga Mi nên bị trúng ám khí Lô Hỏa Đạn của Nga Mi giết
chết.

Ta biết hiện giờ phái Võ Đang không ham mê hư danh, cũng không muốn
tham dự trường tranh đấu này, hiện giờ Diệt Tuyệt sư thái có Cửu Âm chân kinh, Trương Vô Kỵ có Cửu Dương thần công, một người oán hận ma giáo,
thề giết ma đầu, một người có thể bỏ vợ nhưng không thể bỏ nghĩa phụ,
chắc chắn hai người này sẽ đấu trận cuối. Quả nhiên không sai, ngay tại
ngày thứ hai, các đại phái đều đã đấu xong, Diệt Tuyệt sư thái tự trọng
thân phận vẫn ngồi yên, các cao thủ Minh giáo nhiều như mây cũng không
đến lượt Trương Vô Kỵ ra tay.

Ta còn nhớ rõ trong nguyên tác, sau khi đại hội chấm dứt, Thành Côn
dẫn quân Mông Cổ đến tập kích vây khốn sáu đại phái trên Thiếu Lâm Tự,
sau bị Trương Vô Kỵ và các cao thủ Minh giáo vận dụng Võ Mục Di Thư hóa
giải, lần này đến núi Thiếu Thất tự nhiên là vạn phần thận trọng. Mạc
Thanh Cốc cũng dò hỏi xung quanh, quả nhiên thám thính được không ít tin tức quan quân có động tĩnh bất thường, đúng là vì sáu đại phái mà đến.
Mạc Thanh Cốc vừa sợ vừa giận, càng đinh ninh rằng Triệu Mẫn hư tình giả ý, cố ý liên thủ với Thành Côn đem sáu đại phái và Minh giáo dụ đến rồi đồng loạt tiêu diệt.

Mạc Thanh Cốc thân đọc trăm thư, trong đầu dĩ nhiên hiểu mưu lược,
đêm đó liền dùng phương thức liên lạc bí mật của Võ Đang truyền tin đến
cho mấy sư huynh đang ở trên núi, sau đó lại đem tin tức quân Mông Cổ
sắp vây công Thiếu Lâm truyền ra trong đám đệ tử các phái đóng dưới chân núi. Trừ Nga Mi, còn lại bốn phái khác đều nghe theo sự điều khiển.
Việc quân này ta không hiểu lắm, chỉ nghe Mạc Thanh Cốc nói đại khái,
những người đó chờ quân Nguyên đến sẽ phục kích phía sau, cùng trên núi
nội ứng ngoại hợp phản kích lại Thát tử.

Ngày thứ ba, Diệt Tuyệt sư thái luyện Cửu Âm chân kinh võ công đã
tiến xa, đấu với Trương Vô Kỵ có Cửu Dương thần công và Càn Khôn Đại Na
Di. Bất quá Diệt Tuyệt hiện giờ không có Ỷ Thiên kiếm, chỉ có thể dùng
võ công và trảo pháp Cửu Âm chân kinh, Thánh Hỏa lệnh của Trương cũng
chỉ cứng thôi chứ không sắc, hai người không ai đả thương được ai, khó
phân thắng bại.

Những người xung quanh xem đến hoa mắt, cuối cùng đến khi trời tối
vẫn chẳng phân được thắng bại, chưởng môn phái Thiếu Lâm bất đắc dĩ phái đệ tử thỉnh ba vị cao tăng sau núi. Ba người truyền lời lại, để hai
người ngày mai đến đấu với Kim Cương Phục Ma Trận liên thủ, ai qua được
thì có thể đưa Tạ Tốn đi, nếu không qua, Tạ Tốn về sau ở lại Thiếu Lâm,
hai người lúc này mới dừng tay.

Sáng hôm sau, tiếng chuông của chùa Thiếu Lâm vang lên, quần hùng lại tụ tập bên trong quảng trường, ta và Mạc Thanh Cốc đội đấu lạp che mặt
đứng xen trong đám người. Một vị lão tăng của Đạt Ma viện không cần
thỉnh lệnh của Không Trí nữa, tự động đứng lên sang sảng nói:

“Các vị anh hùng, hôm qua luận võ đã thấy, Diệt Tuyệt sư thái chưởng
môn phái Nga Mi và Trương giáo chủ Minh giáo võ nghệ cao hơn hẳn, không
phân biệt được cao thấp, chúng ta đã thỉnh ý của ba vị sư thúc, xin hai
vị ra sau núi phá quan, người nào thành công thì được đưa Tạ Tốn đi, lão tăng xin dẫn đường.”

Nói xong liền đi về phía sau núi nơi giam Tạ Tốn. Tám nữ đệ tử của
phái Nga Mi cũng đi theo, tiếp sau là Diệt Tuyệt dẫn các môn hạ đệ tử.
Bên Minh giáo Trương Vô Kỵ dẫn đầu đám Quang Minh Tả Hữu sứ, Vi Nhất
Tiếu đi cùng. Mấy phái khác theo sau một chút, chúng ta đi lẫn vào nhóm
sau lên núi, quả nhiên nhìn thấy ba lão tăng khoanh chân ngồi dưới gốc
ba cây tùng, mặt hiện vẻ điềm nhiên vô sắc.

Lão tăng Đạt Ma viện chắp tay, nói khoan thai:

“Kim Mao Sư Vương bị giam nơi địa lao giữa ba gốc thương tùng, khán
thủ tù phạm là ba vị trưởng lão của tệ phái. Diệt Tuyệt sư thái và
Trương giáo chủ võ công thiên hạ vô song, chỉ cần thắng được ba vị
trưởng lão là có thể mở nhà tù đem người đi. Tất cả chúng tôi xin được
chiêm ngưỡng thân thủ của hai vị.”

“Diệt Tuyệt sư thái là cao nhân tiền bối, hôm qua đã nhiều lần xuống
tay lưu tình, tiểu tử không dám chắc thắng, vẫn là thỉnh sư thái đi
trước.”

Trương Vô Kỵ nghe lão tăng Đạt Ma viện nói xong, do dự không quyết,
hắn đã xông qua trận này một lần, không phải đối thủ, lần này cũng không chắc thắng, hôm qua giao thủ cùng Diệt Tuyệt đã nhìn qua nhiều chiêu
thức của bà ta, tuy tinh diệu tàn nhẫn nhưng nội lực không thâm hậu như
hắn, chỉ sợ có gì vạn nhất, liền lên tiếng mời bà ta lên trước, hắn ở
bên ngoài cẩn thận quan sát hy vọng tìm được cách phá giải.

Diệt Tuyệt sư thái kỳ quái liếc nhìn Trương Vô Kỵ một cái, không hiểu vì sao hắn lại lùi trước, nhưng không khách khí, kiêu ngạo không muốn
đôi co với ma giáo, lạnh lùng đứng trước ba lão tăng nói:

“Ba vị cao tăng là trưởng lão phái Thiếu Lâm, tự nhiên là võ học thâm hậu, bổn toạ hôm nay lấy một địch ba, xin được thỉnh giáo.”

Bà ta biết ba cao tăng kia võ công không đơn giản, nhưng tự phụ mình
có tuyệt kỹ, trên đời hiếm ai là đối thủ, hơn nữa hôm nay đúng là phải
đại hiển thân thủ chứng minh cho thiên hạ thấy, Nga Mi mạnh hơn Thiếu
Lâm, cho nên nhìn thấy cao tăng cũng không coi là gì, mày không nhăn lại một li.

Bên kia Dương Tiêu thấy Trương Vô Kỵ sắc mặt bất an, biết hắn lo lắng, liền mỉm cười nhỏ giọng nói với hắn:

“Giáo chủ yên tâm, Vi Bức Vương và Thuyết Bất Đắc đã dẫn nhân chúng
Ngũ Hành Kỳ phục dưới núi, nếu Nga Mi phá quan thành công, không chịu
giao Tạ Tốn ra, chúng ta sẽ dùng sức mạnh, nhất định có thể bảo vệ Sư
vương được chu toàn.”

“Như thế chẳng làm hỏng qui củ đại hội, mất hết tín nghĩa còn gì.”

Trương Vô Kỵ nhíu mày suy nghĩ, do dự, hắn biết đây là biện pháo thỏa đáng nhất, nhưng lại không đúng tín nghĩa, nhất định sẽ bị người ta
nhạo báng.

Dương Tiêu nói:

“Thuộc hạ chỉ sợ Diệt Tuyệt sư thái cầm đao cầm kiếm kề vào cổ Tạ Sư
Vương, mình ném chuột sợ vỡ đồ, còn việc tín nghĩa không quan trọng lắm. Giáo chủ phải hiểu thủ đoạn của Diệt Tuyệt sư thái, bà ta đối với người Minh giáo chúng ta tuyệt sẽ không lưu tình.”

Triệu Mẫn cũng nhỏ giọng:

“Tạ Sư Vương kẻ thù rất đông, mình phải đề phòng trong đám người có kẻ phát ám khí đánh lén.”

Dương Tiêu liếc nhìn Triệu Mẫn một cái, âm thầm bội phục quận chúa
Thát tử này, lại hiềm thân phận của nàng mà cũng không nói gì được, hắn
chẳng phải cũng lấy một người là phản đồ của Nga Mi đó sao, có tư cách
gì mà nói người khác? Lập tức bỏ qua suy nghĩ đó, thấp giọng nói với
Trương Vô Kỵ:

“Phạm hữu sứ, Thiết Quan đạo trưởng,Chuhuynh, Bành đại sư bốn người đã phân chia bốn góc đề phòng rồi..”

Triệu Mẫn nhìn tình hình, cưởi giảo hoạt:

“Tốt hơn hết là có người nào phóng ám khí, mình thừa cơ sang đoạt Tạ
Sư Vương, như thế anh hùng thiên hạ không trách mình thiếu tín nghĩa.
Nếu như sóng lặng gió êm… cái đó quả… À, Dương tả sứ, nếu ông không quản ngại thì hãy phái người giả trang tấn công lén Tạ Sư Vương, trong khi
hỗn loạn, mình sẽ cháy nhà hôi của, xông ra cướp người.”

Dương Tiêu cười nói:

“Kế đó hay lắm.”

Nói xong lập tức đi sắp đặt người lo liệu. Trương Vô Kỵ biết làm như
thế thật không quang minh lỗi lạc chút nào, nhưng vì muốn cứu nghĩa phụ, không còn cố kỵ gì nữa, trong lòng thật là cảm kích Triệu Mẫn, nghĩ
thầm: “Mẫn muội và Dương tả sứ đều có tài quyết đoán lúc lâm nguy, thảo
nào hai người bàn bàn tính tính thật là hợp ý nhau, ta thật không có cái khả năng đó”, nghĩ thế, không để ý đến Tiểu Chiêu đứng phía sau hắn ánh mắt ảm đạm.

Ta phía bên này, buồn cười nhìn Mạc Thanh Cốc sắc mặt đã đen thui,
tức giận nhìn phía Triệu Mẫn và Dương Tiêu. Hai người này một là kẻ cướp mất vị hôn thê của sư huynh, một là Thát tử, qua lại mấy câu đã khiến
Trương Vô Kỵ mất đi chủ kiến lập trường, lại còn đồng ý làm mấy thủ đoạn ti bỉ, cứu người không phải không còn cách nào khác, lại dùng phương
pháp bàng môn tà đạo như thế, nếu thực để cho bọn họ làm, một khi lộ ra, Trương Vô Kỵ là người đầu tiên bị ô danh, còn Triệu Mẫn, nàng ta còn
tưởng mình vẫn là quận chúa cao cao tại thượng sao? Làm gì thì tùy ý đi, ta giữ chặt Mạc Thanh Cốc đang muốn đi khuyên can lại, quyết định hôm
nay phải ở đây xem màn kịch vui này.

Bên kia Diệt Tuyệt sư thái cũng không khách sáo, lạnh lùng không nói
gì, từ đệ tử phía sau lấy ra hai món binh khí, một là đoản kiếm, một
nhuyễn tiên, tay trái rung một cái cây roi đã vòng thành hơn chục vòng
lớn có nhỏ có, trông thật đẹp mắt. Quần hùng đứng xem trước nay chỉ biết Diệt Tuyệt sư thái của Nga Mi giỏi nhất là kiếm pháp, chưởng pháp,
không ngờ hôm nay bà ta có thể đồng thời tay trái nhuyễn tiên, tay phải
đoản kiếm, một dài một ngắn, một nhu một cương, lại là hai loại binh khí hoàn toàn khác nhau mà có thể phân tâm kết hợp cả hai, thật không đơn
giản, ai nấy đều vừa kinh ngạc vừa bội phục, người nào cũng thấy hào
hứng. Diệt Tuyệt sư thái không thèm để ý đến, lạnh lùng nói:

“Ba vị cao tăng, Diệt Tuyệt lĩnh giáo.”

Ba người dưới gốc tùng chậm rãi gật đầu, Độ Ách nói:

“Chưởng môn phái Nga Mi quả nhiên không đơn giản, Diệt Tuyệt sư thái uy danh không phải hư danh, xin mời!”

Nói xong ba người cũng vung chuỗi hạt lên chờ, bọn họ bối phận cao
hơn Diệt Tuyệt, lại là lấy ba đánh một, chiếm tiên cơ trước cũng không
thể ra tay trước.

“Vậy Diệt Tuyệt cũng không khách khí.”

Diệt Tuyệt sư thái nói xong, khí thể thay đổi hắn, giống như một cây
tùng uốn mà không con, trường tiên rung một cái vung ra, cuốn lấy sợi
dây của Độ Nạn, mượn sức nhảy luôn vào giữa ba cây tùng xanh ngắt, ngay
chiêu đầu tiên đã tấn công thẳng vào trung cung của địch, tàn nhẫn mau
lẹ, thân pháp nhẹ nhàng vô tỉ, tay trái dùng nhuyễn tiên quện lấy sợi
dây của Độ Nạn, dễ dàng tiến vào giữa trận lại vừa mượn sức đối phương
mà nhất thời khiến cho ông ta không sử dụng được binh khí. Độ Ách và Độ
Kiếp hai sợi dây cùng vung lên, chia hai bên đánh vào. Diệt Tuyệt sư
thái không chút sợ hãi, bà ta am hiểu nhất là kiếm pháp, đoản kiếm hoa
lên mấy chiêu ảo diệu đã chắn đỡ ngay được mấy chiêu tấn công này.

Quần hùng khó hiểu, sao Diệt Tuyệt lại không dùng Ỷ Thiên kiếm nổi
danh lợi hại mà lại dùng một thanh đoản kiếm bình thường, có người còn
tưởng bà ta kính trọng cao nhân tiền bối, không muốn dùng binh khí áp
đảo mà thủ thắng, lại càng thêm bội phục mà không biết rằng, nếu Diệt
Tuyệt có Ỷ Thiên kiếm trong tay thì làm gì có chuyện khách khí, khi trên đỉnh Quang Minh, vô số vũ khí đã gãy dưới tay bà ta cơ mà.

Bên này đang náo nhiệt xem chiến, bỗng dưng nghe từ phía lưng chừng
núi văng vẳng mấy tiếng đàn, tiếng sáo hợp tấu vọng lên, chỉ thấy mấy
tiếng dao cầm tính tang tính tang, bốn cô gái mặc áo trắng phiêu phiêu
bay đến, trong tay mỗi người cầm một cây đoản cầm, kế đó tiếng tiêu dìu
dặt, bốn thiếu nữ áo đen tay cầm trường tiêu cũng tới. Đen trắng xen kẽ
nhau, tám cô gái chia nhau đứng tám phương vị, cùng dạo đàn thổi tiêu,
âm vận thật là tao nhã. Một cô gái chừng hai ba mươi tuổi mặc áo lụa
mỏng màu vàng trong tiếng nhạc khoan thai phi thân đến, chính là cô gái
ngày ấy xuất hiện trên Quang Minh đỉnh.

Ta đối với vị hậu nhân của Dương Quá này không có ác cảm nhưng cũng
không thấy yêu thích gì, nghĩ đến Dương Quá và Tiểu Long Nữ tính tình
như thế mà con cháu sau này lại ưa điệu bộ trước mặt người khác, giống
như hoa thần thánh mẫu, ta đã thích không nổi. Nghĩ đến Dương Quá và
Tiểu Long Nữ, nếu muốn ra tay giúp người thì còn bày đặt cái gì, càng
đừng nói đến phô tỳ nữ tiền hô hậu ủng này nọ, oai hơn so với hoàng đế
giá lâm.

Diệt Tuyệt sư thái nghe tiếng đàn, sắc mặt biến đổi, chiêu thức trong tay chậm đi mấy phần, lập tức roi của Độ Ách đã vung đến, vội uốn mình
né tránh, rốt cuộc không dám phân tâm nữa, ngưng thần đối chiến. Bên kia cô gái áo vàng vừa đến, cô bé con Sử Hồng Thạch, bang chủ Cái Bang vừa
trông thấy liền chạy ra đón, sà vào lòng nàng, kêu lên:

“Dương tỉ tỉ, Dương tỉ tỉ, các trưởng lão và long đầu của chúng tôi
bị người ta đánh bị thương. Chính phái Nga Mi và phái Thiếu Lâm hạ độc
thủ đó.”

Vừa nói vừa chỉ vào Diệt Tuyệt sư thái và Không Trí.

Nếu đã có ý muốn đến tranh đoạt Tạ Tốn và trở thành võ lâm chí tôn,
bị thương cũng là chuyện bình thường, Diệt Tuyệt sư thái nể mặt mũi tổ
gia sư mà không giết người đã là giữ thể diện cho Cái Bang, mà phái
Thiếu Lâm cũng là bậc nhất trong chính đạo, cô gái áo vàng dắt tay Sử
Hồng Thạch, liếc mắt lướt qua Dương Tiêu và Dương Bất Hối phía sau hắn
một cái, cười ôn hòa, rồi gật đầu nói:

“Ta đều biết, hừ!..”

Nói xong liền cầm tay Sử Hồng Thạch đi lẫn vào trong đám người của
Cái Bang ngồi xuống một tảng đá. Nàng ta phi thân mà đến, tiền hô hậu
ủng, hình dáng lại thật xinh đẹp tiêu sái, mọi người ai nấy đều chăm
chăm nhìn, câu nói lại từng chữ rõ ràng truyền vào tai mọi người, một
tiếng hừ lạnh mà chưa nói hết ý tứ, ai nấy đều rùng mình, chỉ cảm thấn
một tiếng hừ của nữ tử này còn khó chịu hơn ánh mắt sắc lạnh của Diệt
Tuyệt, mỗi người trong lòng âm thầm tự nói, về sau ngàn vạn lần không
cần trêu chọc đến Cái Bang, không ngờ Sử Hồng Thạch có người lợi hại
đứng sau lưng chống cho, khó trách Cái Bang lại để cho một cô bé con lên làm bang chủ.

Ta đối với Cái Bang không quen không thân, cũng không có cảm giác gì, chỉ kỳ lạ một điều là ở Thiên Long Bát Bộ và Xạ Điêu, Thần Điêu ba bộ
này, Cái Bang mỗi đời Bang chủ đều tuyển từ trong đám người tài ra nên
mới có thể bền vững lâu dài, khi nào thì vị trí bang chủ lại để cho Sử
gia mỗi đời đều cha truyền con nối? Khó trách đến thời kỳ Tiếu ngạo
giang hồ, Cái Bang đã suy tàn yếu ớt, còn không được tính là một đại
phái.

Lúc này quần hùng đã yên tĩnh lại, ngưng thần quan sát cuộc đấu giữa
Diệt Tuyệt và ba vị thần tăng Thiếu Lâm. Diệt Tuyệt đã dùng đến cả hai
tay cũng miễn cưỡng đánh ngang tay với ba vị kia, nhưng vẫn do ba vị lão tăng lưu tình. Võ công Nga Mi vốn cùng đường với Phật gia chính phái
nhưng Diệt Tuyệt sư thái lúc này, tiên ảnh sử ra đầy quỷ dị khiến cho
người ta không khỏi sinh ra cảm giác âm tà.

Triệu Mẫn bên ngoài nhìn, ánh mắt bỗng sáng lên, lớn tiếng nói với Trương Vô Kỵ:

“Vô Kỵ ca ca, Diệt Tuyệt sư thái thân là chưởng môn dĩ nhiên là danh
môn chính phái, nhưng hôm nay sao võ công lại đầy vẻ tà môn âm độc,
trước kia chưa từng nghe nói bà ta có thủ đoạn thế này, nguyên nhân ra
sao chàng có biết không?”

“Có lẽ võ công này là bí truyền của phái Nga Mi chăng? Những công phu trấn phái chỉ truyền thụ cho chưởng môn thì hiếm ai biết được, võ công
này tuy khiến người ta có cản giác âm trầm, nhưng xem chiêu thức thì
tinh diệu tuyệt luân, lại đường hoàng đại khí, không giống loại võ công
âm độc.”

Trương Vô Kỵ không rõ ẩn ý của Triệu Mẫn, còn tưởng rằng Triệu Mẫn hứng thú với võ công, lập tức lên tiếng giải thích.

Triệu Mẫn cười như không cười, đôi mắt đẹp chuyển một vòng lướt qua mặt Trương Vô Kỵ nói:

“Nghe nói Đồ Long đao có chứa bí mật để trở thành võ lâm chí tôn, Tạ
tiền bối tuy rằng giữ đao hai mươi năm, nhưng lão nhân gia hai mắt đã
mù, dù có bí mật cũng tìm ra sao được, mà phái Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái hiện giờ cũng có Đồ Long đao trong tay, nhớ năm trước trên Quang Minh
đỉnh, bà ta còn chẳng phải đối thủ của chàng, hiện giờ lại không phân
cao thấp, mà tin Tạ Tốn có bí mật của Đồ Long đao là truyền ra từ Nga
Mi, trong chuyện này…”

“Yêu nữ lắm miệng!”

Diệt Tuyệt sư thái nghe nàng ta nói một phen, sắc mặt biến đổi,
phương tấc đại loạn, cũng không quản vẫn đang đánh nhau cùng ba lão
tăng, đoản kiếm rời tay hướng Triệu Mẫn phóng đến. Triệu Mẫn bị dọa sắc
mặt trắng bệch, không dám nói thêm gì, Trương Vô Kỵ cả kinh, vội ra tay
đón lấy đoản kiếm, tức giận nói:

“Diệt Tuyệt sư thái là cao nhân tiền bối, sao lại ra tay ám toán một tiểu bối hậu nhân?”

Bên kia Phạm Dao dung mạo gần như đã khôi phục hoàn toàn vẻ nhất phái phong lưu hồi xưa, bật cười một tiếng nói:

“Tất nhiên là nói trúng chỗ đau của Diệt Tuyệt sư thái, mới khiến bà ta mất phong độ tiền bối như vậy.”

Dương Tiêu tiếp lời:

“Chỉ sợ là giết người diệt khẩu đi! Bất quá giết một người nhưng
không có ai khác nghĩ nữa hay sao? Năm trước Diệt Tuyệt sư thái vẫn là
bại tướng dưới tay Minh giáo ta, hôm nay lại có thể đánh ngang tay với
giáo chủ bản giáo, võ công Nga Mi một đường đều chiêu số cương mãnh
dương khí, sao lại có những chiêu thức âm nhu thế này, tại hạ chưa từng
nghe nội tử* nói qua.”

(*Nội tử: vợ)

Diệt Tuyệt sư thái càng nghe càng giận, lửa giận không kiếm chế nổi
nữa, không để ý đến mình vẫn đang đánh nhau với ba cao tăng, thân ảnh
như quỷ mị chợt lóe chớp mắt đã tiến sát cạnh Dương Tiêu, hai tay mười
ngón xòe ra thành trảo, mười ngón đầu móng tay đã biến màu đen, thân
hình như bất động, song chưởng phất ra, nhoáng cái đã hạ xuống thượng
trung hạ ba lộ chín chiêu, chiêu thức âm độc quỷ mị khiến người ta khó
lòng phòng bị, vừa đánh vừa rít lên:

“Tặc tử ma giáo, phá hoại thanh danh Nga Mi phái chúng ta, muốn chết!”

“Cửu Âm Bạch Cốt Trảo? Khó trách sao sư thái lại tự tin như vậy, đáng tiếc thứ này vị tất đã là võ công thiên hạ đệ nhất!”

Dương Tiêu trước lắp bắp kinh hãi, cuống quýt tránh khỏi mười ngón
tay đen thui, thân ảnh phiêu dật tránh thoát. Hắn đao kiếm côn bổng
không gì không thông, dĩ nhiên không ngại quyền chưởng chân thực, cũng
không cần đến binh khí và hỗ trợ của Trương Vô Kỵ, lấy tay không ứng
chiến.

Mấy tiếng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo vừa truyền vào tai quần hùng, một vài
tiền bối cao tuổi nhớ đến trước từng nghe tiền bối kể lại, Cửu Âm Bạch
Cốt trảo là tà công nhất đẳng trước đây từng nghe tiếng trên giang hồ,
nhưng võ công cực kỳ âm độc, cần lấy đầu lâu để luyện công, thêm độc tì
sương để luyện trên năm ngón tay, khi đánh nhau người bị trúng trên đầu
có thêm năm lỗ, cho dù may mắn không chết thì người bị thương trúng độc
cũng khó cứu, nhưng võ công này đã thất truyền từ lâu, chưa ai từng gặp
qua, chẳng lẽ hiện tại Diệt Tuyệt sư thái là đang thi triển môn Cửu Âm
Bạch Cốt trảo đại danh đỉnh đỉnh này? Nhìn mười ngón tay đột nhiên biến
thành màu đen của Diệt Tuyệt, ai nấy đều cảm thấy rất có thể, không khỏi sôi nổi bàn tán.

Ta đứng xem cũng cảm thấy kỳ quái, Loa Ốc Cửu Ảnh của ta sử ra cũng
không đến mức quỷ khí dày đặc như vậy, tại sao Diệt Tuyệt lại làm ra
được hiệu quả như thế? Ta nhớ lại Cửu Âm chân kinh, bỗng nghĩ đến tâm
pháp tốc thành của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, hay là bà ta vì muốn nhanh
chóng thành công mà bất chấp? Rất có thể.

Bên kia cô gái áo vàng cũng hứng thú nhìn hai người đánh nhau, ngón
tay bí mật giấu một cây châm vàng, đợi cho Dương Tiêu và Diệt Tuyệt đánh đến lúc mấu chốt, ngón tay bắn ra về phía Dương Tiêu. Dương Tiêu đang
lúc nguy cấp, bỗng nhiên một chân tê đi, chân phải đã mất hết cảm giác,
lúc này trảo của Diệt Tuyệt cũng đã sát đến, không nghĩ ngợi gì liền sử
ra một chiêu Nhũ Yến Đầu Hoài, chiêu thức này giống như một cô gái kiều
mỵ làm nũng đẩy song trảo ra, lúc xong rồi mới nhớ ra điều gì, sắc mặt
chợt tối sầm lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô gái áo vàng rồi quay mình
nhắc hai chân nặng nề rời khỏi vòng chiến.

“Dương đại công tử ngươi đã phạm lời hứa rồi, dùng võ công gia truyền của nhà chúng ta, vậy nên theo lời thề mà theo ta trở về đi!”

Cô gái áo vàng cười càng tươi, dáng người tuyệt đẹp bước đến trước
Dương Tiêu. Bên kia Diệt Tuyệt thấy nàng ta ra tiếng, có phần kiêng kỵ
đành dừng tay, sau khi nghe tiếp câu sau sắc mặt lại xanh mét, hai tay
run rẩy.

Dương Tiêu giận dữ trừng mắt nhìn cô gái áo vàng một cái, rồi nghiêm mặt nói:

“Yên tâm, Dương Tiêu ta đã nói là làm, cho dù là quỷ kế của ngươi ta cũng sẽ trở về.”

Nói xong, bàn tay đặt trên đùi vận công, một cây kim châm vàng bị hút ra, ném xuống đất.

Lại sắc mặt khó coi đến trước Trương Vô Kỵ, khom người thi một lễ, có chút bi thương nói:

“Giáo chủ, hôm nay Dương Tiêu phải cáo biệt tại đây, vì phạm phải lời thề mà không thể xuất ra một phần sức lực đuổi đi Thát tử, hy vọng giáo chủ đừng trầm mê vào tư tình nhi nữ, chậm trễ việc quang phục đại sự
khôi phục giang sơn người Hán chúng ta, mọi việc phải lấy giang sơn làm
trọng. Tiểu Chiêu, ta biết cô là chân tình thật ý hầu hạ giáo chủ, về
sau ngàn vạn lần đừng để giáo chủ phạm hồ đồ, nếu giáo chủ có điều gì
sai lầm phải ra sức mà khuyên can. Còn có Ân cô nương ngày đó tuy tuyên
bố phế bỏ hôn ước với ngài, nhưng là do giáo chủ phụ nàng trước, sau khi đại hội chấm dứt ngàn vạn lần phải tìm nàng trở về, đừng để ông ngoại
và cậu ngài phải thương tâm.”

Nói xong liếc nhìn qua Triệu Mẫn một cái.

“Dương Tả sứ sao lại nói lời thương cảm như vậy?”

Trương Vô Kỵ cả kinh nói, mà Tiểu Chiêu phía sau hắn lại yên lặng gật đầu nhưng không nói gì, Ân Thiên Chính và Ân Dã Vương mặt vẫn đang
nghiêm nghị, nghe Dương Tiêu nói vậy cũng không động dung, không hiểu
chuyện này là như thế nào, đang yên đang lành lại phải rời đi.

Dương Tiêu mặc kệ nghi hoặc của mọi người, lạnh nhạt đến trước mặt Diệt Tuyệt hành một lễ, nói:

“Sư thái, trước đây trăm ngàn tội nghiệt đều do Dương Tiêu phạm sai
lầm, tuổi trẻ cuồng ngạo, mắt thấy Thát tử chém giết Trung Nguyên mà
không cam lòng tuân thủ gia quy đời đời ở ẩn, mạo muội xuất thế, sau
nghe thấy đại danh của Cô Hồng huynh, khó chịu hắn thiếu niên anh kiệt
lại thần phục trong một môn phái nữ tử, chỉ biết giang hồ tranh đấu mà
không nghĩ đến sông núi giang sơn, cho nên cùng hắn ước chiến, chỉ muốn
kích khởi ngạo khí của hắn để hắn có thể xuất ra cho giang sơn một phần
lực, không ngờ lại khiến hắn bệnh chết trên đường, đây là sai lầm của
Dương Tiêu. Tại hạ sau khi gặp lại Hiểu Phù mới hiểu ra khúc mắc của sư
thái, nhưng nếu sư thái đã kế thừa di chí của Quách đại hiệp, về sau mọi việc xin hãy lấy dân chúng Trung Nguyên làm trọng, những việc giang hồ
tranh đấu, tranh đoạt danh lợi này đừng nên tham dự nhiều.”

Dương Tiêu nói rất chân thành, Diệt Tuyệt nghe xong cũng không đáp
lời, chỉ có mặt lại càng thêm xanh, Dương Tiêu không quan tâm đến bà ta
nữa, ôm quyền nói với quần hùng:

“Các vị, từ nay về sau, thế gian không có Dương Tiêu.”

Nói xong thân hình chấn động, chân khí bạo phát, xé rách hết quần áo
có dấu hiệu ngọn lửa Minh giáo của mình, rồi kéo Dương Bất Hối đang ngơ
ngẩn thất thần đi về phía tám cô gái. Tám nàng cùng cúi người hành lễ,
cung kính nói:

“Cung nghênh Thiếu chủ!”

Mọi người giật mình hiểu ra, hóa ra Dương Tiêu và nữ tử áo vàng kia
là người một nhà, Dương Tiêu ngoài là Tả Sứ Minh giáo còn là Thiếu chủ
của một gia tộc đã lánh đời ẩn cư. Diệt Tuyệt sư thái phía kia mắt lại
nổi điên cuồng, phẫn nộ quát:

“Tặc tử ma giáo, ai cho phép ngươi đi? Để mạng lại cho ta!”. Song chưởng đồng thời vươn ra hướng đỉnh đầu Dương Tiêu chộp tới.

“Cửu Âm Bạch Cốt Trảo uy phong ghê gớm quá, lại dám giở ra trước mặt ta, để ta thử hảo hảo lĩnh giáo một phen.”

Cô gái áo vàng cười lạnh một tiếng, thân ảnh màu vàng phiêu tới
nghênh đón Diệt Tuyệt. Diệt Tuyệt sư thái mắt đã ngập điên cuồng, chẳng
để ý đến gì khác, cười lạnh không ngừng, công kích tàn nhẫn thẳng tay.
Hai bên một người mười ngón như ngọc, thon dài tuyệt mỹ, một người ngón
tay đen thui, một người tướng mạo đã có chút già nua, một người tuổi trẻ xinh đẹp như hoa. Hai người võ công tựa như chung một đường, mơ hồ linh động, biến ảo vô phương, cô gái áo vàng thân hình phiêu động, nâng tay
nhấc chân mỗi động tác đều chính mà không tà, Diệt Tuyệt sư thái chiêu
nào cũng âm độc tàn nhẫn, mỗi lần công kích đều nhằm trúng yếu huyệt,
mỗi trảo đều hướng đánh đỉnh đầu đối phương, hai người võ công tương tự
nhau nhưng Diệt Tuyệt sư thái giống như quỷ mị, cô gái áo vàng lại tựa
thần tiên, khí chất hoàn toàn trái ngược.

Mạc Thanh Cốc xem hai người này đánh nhau, tựa tiếu phi tiếu nhìn
thoáng qua thắt lưng của ta, ta giả bộ như không để ý đến, nhưng cũng
biết hắn đã nhìn ra tiên pháp của ta và Diệt Tuyệt sư thái dùng là cùng
một đường, may là hắn vẫn chưa nhìn thấy ta sử dụng trảo pháp.

Đấu nhau một lúc, chỉ nghe cô gái áo vàng quát lên một tiếng, tay
trái vươn ra đã né qua mười ngón tay Diệt Tuyệt, tiếp theo thúc cùi chỏ
vào huyệt đạo trên ngực bà ta, năm ngón tay phải vươn ra để hờ trên đầu, tươi cười nhẹ nhàng hỏi:

“Bà có muốn nếm mùi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hay không?”

Diệt Tuyệt sư thái không cử động được, nhắm mắt chờ chết. Cô gái áo vàng nhẹ thở dài, thu lại năm ngón tay, khẽ nói:

“Xem hai nhà chúng ta quan hệ sâu xa, sẽ không thành ra như thế này,
chẳng lẽ một việc ngoài ý muốn mà khiến bà nuôi hận đến tận giờ sao? Bà
đem Nga Mi và trách nhiệm của mình vứt ở nơi nào? Nếu đã khổ tâm tìm
được truyền thừa của Quách đại hiệp, coi như là kế thừa di chí của lão
nhân gia, mà bà lại chỉ ghi sâu cừu hận riêng, việc giang sơn không thèm để ý, chẳng lẽ không hổ thẹn chút nào sao? Sau này làm sao có thể đối
diện với Quách Tương nữ hiệp?”

“Ngươi thì có tư cách gì nói ta? Ngươi đã vì người Hán, vì Trung
Nguyên mà làm được việc gì? Ngươi không phải chỉ biết núp ở chỗ nào đó
trơ mắt nhìn Nga Mi và Cái Bang tranh đấu nhau sao? Lấy gia thế của
ngươi, nếu thật sự muốn trợ giúp đuổi Thát Lỗ, thế cục Trung Nguyên hiện tại lại càng thêm rối ren như vậy được sao? Ngươi đã làm được gì… mà
dám khoe khoang…” Diệt Tuyệt sư thái càng nói càng kích động, chốc lát
đã hộc ra máu tươi.

Cô gái áo vàng bị bà ta nói cho một trận khiến vô cùng tức giận, lúc
này thấy bà ta hộc máu, trong lòng khó hiểu, rõ ràng mình không đánh bà
ta bị thương, đoán bà ta có âm mưu gì, trên mặt lạnh lùng tiến lên bắt
mạch xem thử, một lúc lâu sau, trên mặt hiện ra thần sắc cổ quái, thở
dài:

“Cửu Dương Công của Nga Mi mà sư thái đã luyện là võ công chí dương,
Cửu Âm chân kinh lại là tâm pháp chí âm, Cửu Dương Công thích hợp cho
nam tử luyện, bà thân là nữ mà luyện được đến cảnh giới này đã là hiếm
có, Cửu Âm chân kinh nam nữ đều có thể luyện, nhưng trước đó nữ tử thân
mang tính âm có ưu thế lớn hơn. Hiện giờ bà lại âm dương cùng luyện, xúc động quá mạnh khiến cho hai loại nội lực trái ngược trong cơ thể cùng
xung đột, trước mắt xem như vô ngại, nhưng nội lực càng tinh thâm thì
sức công phá của xung đột càng lớn, hiện giờ cách giải trừ duy nhất là
phế bỏ nội công.”

“Phế bỏ nội công? Như thế ta đây chẳng phải vĩnh viễn không giết được tặc tử ma giáo sao? Không có võ công sao có thể làm được chưởng môn Nga Mi? Tĩnh Nghi nghe đây! Bổn tọa hôm nay đem chức vị chưởng môn truyền
cho Tống Thanh Thư, ngươi nhanh chóng mang các đệ tử Nga Mi tìm hắn trở
về núi đăng vị, không được sai sót.”

Diệt Tuyệt sư thái bỗng nhiên cười lạnh rồi tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, đưa cho Tĩnh Nghi, giọng buồn bã.

Tĩnh Nghi kinh hoảng thất thố, quỳ xuống đất không dám nhận lệnh,
những người xung quang cũng không dám tin, ai nấy đều xôn xao. Tống Viễn Kiều mang nhóm người Võ Đang tiến ra, ngạc nhiên hỏi:

“Sư thái, tiểu nhi là đệ tử Võ Đang, sao dám kế thừ y bát quý phái? Thỉnh sư thái thu hồi lại lệnh!”

“Hừ! Tiểu tử Tống Thanh Thư kia đúng là con của ngươi, nhưng lão ni
chưa từng nghe nói hắn chính thức bái nhập vào phái Võ Đang. Hắn nếu
được ta truyền thụ võ công, tự nhiên là đệ tử của ta, nếu ngươi gặp hắn
mà hắn nói chưa từng được ta truyền thụ võ công, như vậy lệnh này xóa
bỏ. Tĩnh Nghi còn không lĩnh mệnh? Hiện giờ võ công của ta còn chưa bị
phế mà ngươi đã không thèm nghe hay sao?” Diệt Tuyệt sư thái cười lạnh.

Tĩnh Nghi và đám đệ tử Nga Mi vẻ mặt thê lương vô thố cùng kêu lên:
“Đệ tử không dám.” Sau đó đồng loạt đứng dậy, quay xuống núi. Tống Viễn
Kiều không nói được gì, Tống Thanh Thư là con ông, từ trước đến nay ông
vẫn xem hắn là người Võ Đang, không nghĩ lại phải đi mở hương đường cho
hắn bái sư nhập môn, không ngờ lại bị Diệt Tuyệt sư thái lấy cớ này mà
ép, nghe khẩu khí thì có vẻ như Tống Thanh Thư được Diệt Tuyệt dạy võ
cho thật, lại không thể phản đối, chẳng lẽ để con mình đi làm sư phụ
phái Nga Mi toàn ni cô nữ đệ tử thật sao? Tống Viễn Kiều đầu óc rối rắm
nghĩ.

Ta và Mạc Thanh Cốc nhìn nhau cười, nhớ đến khi Tống Thanh Thư ở Côn
Lôn vuốt mông ngựa nịnh nọt Diệt Tuyệt sư thái, Diệt Tuyệt tự mình chỉ
điểm cho hắn, không rõ khi nào thì một người tự cao và coi khinh nam tử
như Diệt Tuyệt lại nhìn Tống Thanh Thư bằng con mắt khác hẳn như vậy?
Đối xử với hắn tốt hơn hẳn, phải biết rằng ngay cả đệ tử thân truyền
cũng không được bà ta tự mình chỉ điểm như vậy.

“Hừ! Cái gì mà di chí của Quách đại hiệp, có liên quan gì đến bổn
tọa? Nếu muốn bổn tọa phế bỏ võ công, cũng phải chờ bổn tọa giết chết
tặc tử này rồi hãy nói. Di chí của Quách đại hiệp, bổn tọa không nghĩ
muốn nhận!”

Diệt Tuyệt chờ các đệ tử đã đi hết, phất tay áo lấy ra hai phiến lụa
mỏng dính màu trắng, trên đó chi chít những chữ nhỏ như đầu ruồi, hai
phiến lụa trắng phất phơ trong gió, Diệt Tuyệt cười lạnh, mười ngón tay
vung lên muốn xé nát hai phiến lụa.

Cô gái áo vàng thân hình nhoáng lên, hai phiến lụa mỏng đã đoạt về
tay, Diệt Tuyệt sư thái vẫn cười lạnh lùng đắc ý, thừa dịp cô gái áo
vàng cướp hai phiến lụa, thân hình phiêu động, một trảo chộp tới Dương
Tiêu đang không hề phòng bị. Trương Vô Kỵ hô to kinh hãi, vội nhảy đến,
vẫy ra một chưởng Càn Khôn Đại Na Di đẩy hai tay bà ta du đi lạc hướng.
Diệt Tuyệt sư thái đánh hụt lảo đảo, sắc mặt ảm đạm nhìn cô gái áo vàng, Dương Tiêu, Dương Bất Hối, cười buồn bã:

“Ha ha, nếu thù đã vĩnh viễn không báo được, vậy còn sống làm gì?”

Nói xong chân khí chấn động, khóe miệng ứa ra một dòng máu tươi, hai
mắt chất đầy thù hận nhìn Dương Tiêu chằm chằm dần, ánh trong mắt dần ảm đạm rồi biến mất. Ngay trong khoảnh khắc thân thể bà ta ngã xuống, ta
dường như còn nghe thấy tiếng bà thấp giọng nói nỉ non: “Xin lỗi sư
huynh, ta không thể xả hận cho huynh, chỉ có thể tự mình đến gặp.”

Diệt Tuyệt bỗng dưng tự sát khiến tất cả mọi người đều chấn động. Cô
gái áo vàng sắc mặt ảm đạm, mắt hiện lên vẻ tự trách, chậm rãi nói:

“Ta vốn định giúp bà hiểu ra chuyện gì mới là quan trọng nhất, không
ngờ bà lại lún sâu vào thù hận như vậy. Các vị, Diệt Tuyệt sư thái với
nhà chúng ta có quan hệ sâu xa, chúng ta sẽ đưa bà ấy về an táng.”

Nói xong phất tay cho tám tỳ nữ. Trong đám nữ tỳ, bốn cô gái áo đen
cùng tiến lên, dùng áo choàng dài bọc kín xác Diệt Tuyệt lại, đồng loạt
nâng lên, không nhanh không chậm đi xuống núi.

“Trương giáo chủ, hai tấm lụa này vốn là tâm lực của vợ chồng Quách
Tĩnh Quách đại hiệp, trăm năm trước đã tốn ra một tháng tâm sức viết ra
binh pháp cùng võ công tinh nghĩa để lại cho đời sau đuổi Thát Lỗ, phục
hồi giang sơn người Hán. Hai tấm lụa này vốn được giấu trong Ỷ Thiên
kiếm và Đồ Long đao, hiện giờ đã bị Diệt Tuyệt sư thái lấy ra, vậy liền
tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể kế thừa di chí của Quách đại hiệp,
khôi phục giang sơn người Hán, đem lại cho dân chúng một cuộc sống tốt
đẹp.” Cô gái áo vàng đem hai tấm lụa đặt vào tay Trương Vô Kỵ, rồi cùng
Dương Tiêu và mấy tỳ nữ rời xuống núi như khi mới xuất hiện.

Trương Vô Kỵ mắt hiện vẻ hâm mộ, gắt gao nắm chặt hai tấm lụa, hô lớn trước khi bóng dáng bọn họ biến mất:

“Dương gia tỷ tỷ ưu ái Vô Kỵ, Vô Kỵ cảm kích vô cùng, không biết nên xưng hô thế nào, sau này làm thế nào tìm được?”

“Chung Nam sơn hậu,

Hoạt tử nhân mộ.

Thần điêu hiệp lữ,

Tuyệt tích giang hồ”

Cô gái áo vàng thản nhiên đáp, chữ cuối cùng nói xong, thân ảnh cũng đã hoàn toàn biến mất.

Tuy Diệt Tuyệt sư thái chết khiến cho mọi người ai nấy đều ngoài ý
muốn, Diệt Tuyệt sư thái khi còn sống ai nấy đều rất tôn kính, nhưng
thực sự thương tiếc bà thì chỉ có người của Võ Đang và Thiếu Lâm. Lúc
này các đại phái đã không để ý đến Tạ Tốn nữa, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào hai phiến lụa trong tay Trương Vô Kỵ, chỉ có lão tăng Đạt Ma viện
chờ cho mọi người bĩnh tĩnh lại một chút, mới lại chậm rãi nói:

“Vừa rồi Diệt Tuyệt sư thái đã ngừng phá quan, hiện giờ bà ấy đã qua
đời, cũng không phân rõ thắng bại, còn lại xin mời Trương giáo chủ của
Minh giáo đến tiếp.”

“Tại hạ lĩnh mệnh!” Trương Vô Kỵ lấy ra trong người hai thanh Thánh
Hỏa Lệnh, tiến lên phía trước hai bước đến trước ba lão cao tăng, thi
một lễ.

Độ Ách trải qua biến cố vừa rồi vẫn y nhiên bình tĩnh, cũng không quan tâm đến bí kíp hắn vừa lấy được, lạnh nhạt nói:

“Trương giáo chủ hôm nay lại đến.”

“Cũng mong ba vị đại sư lượng thứ cho.” Trương Vô Kỵ biết ông ta muốn ám chỉ lần trước mình ban đêm xông vào cứu người, xấu hổ đáp.

Độ Ách bình tĩnh gật đầu nói:

“Khéo nói lắm! Xin mời Trương giáo chủ!”

“Ba vị tiền bối, đắc tội.”

Trương Vô Kỵ trên mặt bình thản, trong lòng lại lo lắng, trận trước
hắn đã thử qua cũng không phải đối thủ của ba vị này, lần này liệu có
thể cứu được nghĩa phụ ra không? Trương Vô Kỵ phi thân đến giữa sân,
trong lòng tuy bất an nhưng tay không ngừng lại, giơ Thánh Hỏa Lệnh đánh tới ba sợi dây của ba người, Độ Nạn cổ tay phải rung lên, sợi dây dài
bắn ra hướng bụng hắn đánh tới, Trương Vô Kỵ xoay người tránh được, dùng Càn Khôn Đại Na Di đẩy lực sang hướng Độ Kiếp, Thánh Hỏa Lệnh cuốn lấy
sợi dây của Độ Ách, bốn người phong lôi vận động, chiêu thức biến hóa
trong nháy mắt đã trao đổi mấy chục chiêu.

Đấu hơn nửa canh giờ, Trương Vô Kỵ đã đem toàn bộ Cửu Dương thần
công, Càn Khôn Đại Na Di, Thái Cực Công ba loại thần công đều sử ra
nhưng vẫn không làm gì được ba vị cao tăng, thân hình di chuyển liền sử
dụng võ công Ba Tư cổ khắc trên Thánh Hỏa Lệnh, là võ công pháp môn của
Càn Khôn Đại Na Di, thân pháp quái dị đến cực điểm, mới ra mấy chiêu đã
vãn hồi thế cục. Trương Vô Kỵ thấy hiệu quả, trong lòng vui vẻ, lại tiếp tục sử dụng võ công này đánh tiếp.

Trương Vô Kỵ thân pháp quái dị đủ kiểu, mỗi chiêu đánh ra đều có thể
khiến cho địch nhân hoa cả mắt, tưởng bên trái mà hóa ra bên phải, tưởng phía trước mà lại ở sau lưng, không sao nhận thức được, thế nhưng ba
nhà sư tâm động đâu roi theo đó, những biến hóa của hắn nhìn mà không
thấy, coi như không, quái chiêu của Trương Vô Kỵ tưởng như không bao giờ hết nhưng đến bảy tám mươi chiêu vẫn không làm tổn hại mảy may đến ba
lão tăng, chỉ có thể giữ ở thế cân bằng.

Lại đấu đến trăm chiêu, uy lực của ba sợi dây càng lúc càng mạnh, còn thân pháp của Trương Vô Kỵ thì dần dần trì trệ, không còn linh động
biến ảo như lúc đầu. Mạc Thanh Cốc đứng cạnh ta khẽ thở dài:

“Không hay, Vô Kỵ chỉ sợ thua mất, ba vị cao tăng kia tu tập khô
thiền, hiện giờ đang sử dụng đại pháp hàng phục tà ma tinh diệu nhất của nhà Phật, mà võ công Vô Kỵ không biết học ở đâu được lại quái dị như
vậy, người ngoài chỉ thấy hắn càng đấu càng lên tinh thần, mà thực ra
thời gian càng lâu hắn lại vô thức mà bắt chước tình cảnh trong chiêu
thức, cười khóc vô thường, tâm ma dần loạn, cứ như vậy hắn sẽ tẩu hỏa
nhập ma mất.”

“Vậy làm sao bây giờ? Thân phận chàng hiện giờ vẫn chưa nên để lộ, để ta xuất hiện giúp Trương Vô Kỵ đi vậy.” Ta giận dữ liếc qua Triệu Mẫn
một cái, nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.