Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 4: Hán Thủy chi trung hiểm mệnh táng



Thời gian trôi nhanh, ta vô oán vô niệm ở trên sông Hán Thủy ngày
tháng bình thản đã được mấy năm. Hiện đã là năm Nguyên Thuận đế thứ mười ba, cách thời điểm ta tìm thấy di vật của mẹ hai năm trước, ta nhớ kỹ
sang năm chính là thời điểm Trương Tam Phong mang Vô Kỵ qua đây, chuẩn
bị sang năm rời khỏi nơi này, tránh cho cha một đại kiếp.
Qua hai năm ta đã khác rất nhiều, cơ thể cao hơn, trông lớn hơn nhiều so với một cô bé chín tuổi, , bộ dáng khiến cho ta thực vừa ý, làn da
trắng mềm mại, dung nhan tú lệ, đôi mắt ẩn hào quang, mười phần có thể
coi như một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc.

Bất quá đừng vì bộ dáng vậy mà xem thường ta. Qua hai năm rèn luyện,
ta đã có thể đọc hết toàn bộ hô hấp pháp của Bất lão Trường xuân công,
hô hấp ngày thường đều như vậy. Yoga cũng đã tiến triển nhanh, có lẽ là
cơ thể tiểu hài tử dễ uốn nắn, hô hấp pháp giúp thể chất ta thêm mạnh,
nguyên bản các tư thế khó khăn ta cũng đã tập luyện qua thành đơn giản,
hai năm ta đã đem bảy mươi hai tư thế Yoga luyện thành.

Lúc này chẳng những khí lực của ta so với cha lớn hơn nhiều, thân thể cũng rất dễ chịu vừa ý, toàn thân tràn ngập khí lực, thủy xà thủy quái
trong nước giờ với ta không phải là đối thủ, nhiều khi còn bị ta bắt về
nấu nướng chế biến thành mĩ vị. Hơn nữa hai năm dựa theo hô hấp pháp tập luyện, cơ thể ta sức đề kháng cũng thật mạnh mẽ, ở nơi nào cũng không
có sinh bệnh.

Chẳng biết đây là hiệu quả của Bất lão Trường xuân công hay là nội
công tâm pháp gì, ta toàn thân lúc nào cũng tràn ngập sức sống, thậm chí buổi tối chỉ ngủ hai canh giờ (bốn tiếng đồng hồ) cũng không có vấn đề
gì, nhưng ta không cảm giác được người mình có thể sinh ra nội lực.
Luyện tập Yoga, nhiệt lưu lưu động nhẹ nhàng trong cơ thể, ta từng nghĩ
đó có thể là nội lực, đáng tiếc luyện xong nhiệt lưu đều dung nhập toàn
thân mà biến mất.

Chẳng những không có gì thần kỳ như tiểu thuyết kiếm hiệp miêu tả,
càng không cảm giác được nhiệt lưu lưu động trong cơ thể, ta chỉ cảm
thấy duy nhất được như người luyện võ là khí lực mạnh mẽ không biết là
tác dụng của môn nào.

Một ngày trời gió, đúng giữa buổi trưa, ánh mặt trời chói chang
chiếu thẳng trên đỉnh đầu gay gắt. Giữa trưa cũng không có khách nào,
mọi thuyền khác người ta đều đã trở về ăn cơm nghỉ ngơi, nhà ta đậu
thuyền lại ngay tại bến Tiên Nhân Độ. Không có khách, ta ngồi may vá y
phục, cha vừa ăn trưa xong nghỉ ngơi trong khoang thuyền. Bờ sông bỗng
vang lên một tiếng kêu tạo ra trên sông một đợt sóng gợn nhẹ nhàng.

Ngay lúc này tai ta linh mẫn nghe được xa xa truyền đến tiếng bước
chân nặng nề trầm trọng, xa xa còn có rất nhiều những thanh ấm rối loạn
nghe không rõ, ta nhíu mày, ai lại giữa trưa còn chạy như vậy không sợ
nóng bức sao? Thanh âm ngày càng gần, ta đành đứng dậy ra nhìn, chỉ thấy một đại hán trên lưng cõng một bé trai chừng sáu bảy tuổi hướng bến
sông chạy đến, bé trai trong mắt tràn ngập sợ hãi, gắt gao run sợ ôm
chặt lấy cổ người đàn ông, có vẻ như thực sự tin tưởng hắn bảo hộ.

Đại hán thấy xung quanh các thuyền đều không có ai, trong mắt lo
lắng, đến khi nhìn thấy ta đứng đầu thuyền mắt liền vụt sáng, hướng ta
chạy tới, thanh âm sang sảng vang lên: “Tiểu cô nương, người nhà cô có
đây không? Thuyền này hiện tại có thể đi không?” Nói xong đã bước lên
thuyền.

Ta nhìn hắn một thân áo vải thô, người đầy bụi bặm, hiển nhiên đã đi
một quãng đường dài, nhưng lại không lộ ra vẻ gì là mệt nhọc, đầu không
thấy mồ hôi, giống như người giang hồ miêu tả trong tiểu thuyết kiếm
hiệp. Nghĩ vậy, ta không khỏi hai mắt sáng lên, nhìn hai người nhẹ nhàng nói: “Cha tôi đang nghỉ ngơi trong khoang, tôi đi gọi người dậy, lập
tức đưa chú đi, bất quá một người đi thuyền thì phải hết ba mươi đồng.”

“Tiền không thành vấn đề, cô lập tức gọi cha cô đi, nhanh nhanh rời
bến, chỉ cần đưa đến nơi bạc thừa không cần trả lại.” Đại hán nói xong
ném một đĩnh bạc chuẩn xác dừng ở tay ta, ta suy nghĩ một chút, đại khái là năm hai đồng, đối với thường dân chúng ta không phải là nhỏ, đại hán này một thân áo thô, ra tay hào phóng, khẳng định là người trong giang
hồ.

Ta nói: “Mời chú ngồi chờ một chút, tôi đi gọi cha, bất quá bạc này
không cần nhiều như vậy, chú đi đường mệt mỏi hãy để tiểu huynh đệ
xuống, ngồi nghỉ uống chén trà, tôi đi gọi cha lập tức khai thuyền.” Nói xong ta đem bạc đặt trên bàn, rót cho bọn họ hai chén trà rồi mới tiến
vào trong gọi cha dậy.

Rất nhanh cha đã trở dậy, đột mũ cỏ chống thuyền rời bến theo phương
hướng đại hán chỉ. Đại hán và bé trai cầm chén trà lên uống, bé trai
trong mắt đầy nỗi sợ hãi, không nói gì nhìn đại hán, đại hán cũng không
an ủi nó, lại nhìn xung quanh đánh giá xem xét, ta xem tình hình dự cảm
có điều không ổn, hai người kia chỉ sợ có phiền toái, không lẽ đang bị
người đuổi giết? Nghĩ thế ta cảnh giác đứng dậy đề phòng.

Ta khẩn trương như vậy nhưng qua hai bến đò cũng không thấy sự tình
gì, tâm cũng dần bình ổn, đại hán kia cũng có chút nhẹ nhàng thở hắt ra. Ngay lúc này, tai ta lại nghe thấy xa xa có thanh âm thuyền hoạt động,
trên thuyền có phải đến hơn mười người, đều nói tiếng Mông Cổ, ta thực
lo bị bọn hắn bắt được cũng vạ lây.

Vội cầm lấy hai mái chèo phụ đến bên cạnh cha nói: “Cha, con đến giúp cha, chèo thuyền mau một chút! Phía sau có thuyền người Nguyên đuổi
theo, đừng để bọn chúng nhìn thấy nếu không hôm nay không xong.” Nói
xong, ta cầm hai mái chèo đẩy mạnh. Cha nhìn ta một cái, không nói gì
nhưng động tác cũng nhanh hơn, khí lực của ta đã vượt cha không ít, vừa
động thủ chèo thuyền, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Đại hán nghe thấy lời ta nói lại khẩn trương lên, dặn đứa trẻ vào
trong khoang trốn, bước ra ngoài, cảm thấy thuyền đi nhanh hơn nhiều,
thấy ta một tiểu cô nương nhưng lại đem thuyền đi nhanh mạnh mẽ kinh
ngạc không ngớt, mà cha ta thì động tác lại chậm hơn rất nhiều. Hắn nhìn phía sau thuyền, quả thực thấy loáng thoáng bóng dáng thuyền sau, vội
đến cạnh cha nói: “Thuyền gia, bọn Nguyên đằng sau chỉ sợ là đang đuổi
theo ta, ngươi cùng con gái trốn vào trong đi, để ta chèo thuyền.”

Nói xong không để ý đến cha đang kinh ngạc, đoạt lấy mái chèo trong
tay ông. Đại hán khí lực mạnh mẽ, hai tay vận sức, chiếc thuyền chạy như bay.

Nhìn về phía sau, cha nhíu mày khi thấy thuyền phía sau càng ngày
càng hiện rõ, lại nhìn cậu bé đang sợ hãi trốn phía trong, có thể khẳng
định hai người này đang bị người Nguyên truy đuổi.

Cha cả đời bị giặc Nguyên áp bức chưa có lấy một ngày bình an, ngay
cả ân nhân cứu mạng cũng bị bọn chúng hại chết, tự nhiên đối với bọn
chúng vô cùng thống hận. Lại thấy đứa trẻ kia còn nhỏ, mới chỉ tầm sáu
bảy tuổi, trong mắt sợ hãi, trong lòng thương cảm, lại mơ hồ nghe được
tiếng quát mắng của bọn chúng đằng xa, cha nhìn ta một cái, nói: “Giặc
Nguyên hẳn là đuổi giết các người, nữ nhân này của lão hán thiên phú dị
bỉnh, khí lực hơn ta nhiều, có nàng hỗ trợ thuyền sẽ chạy nhanh hơn.”
Nói xong rồi cũng lấy mái chèo khác chèo nhanh hơn.

Ta tức giận nhìn đại hán, nhưng không nói gì, chỉ có thể chèo nhanh
hơn, nếu giặc Nguyên đúng là đang đuổi theo họ mà bọn họ lại ở trên
thuyền, giặc Nguyên tàn nhẫn chắc chắn sẽ mặc kệ chúng ta có quan hệ hay không đều sẽ bị giết, còn không bằng chạy nhanh hơn thoát khỏi sự truy
đuổi của bọn chúng.

Thuyền chúng ta tuy có ba người chèo, nhưng thuyền đang đuổi theo so
với thuyền ta lớn hơn nhiều, đã dần dần đuổi tới. Ta nhìn thấy rõ thuyền kia không có khoang thuyền, mặt trên có bốn gã Phiên tăng đang đứng,
thêm bảy tám gã võ quan Mông Cổ, bọn chúng cầm mái chèo cùng chèo, thấy
chúng ta đằng trước lướt nhanh, bốn Phiên tăng cùng phất cà sa, vận khí
lên mặt nước, giống như lấy thiết bản mà chèo khiến thuyền chạy rất
nhanh, cách thuyền ta ngày càng gần.

Ta cùng đại hán thấy vậy càng chèo mạnh hơn, chính là thuyền sau có
bốn gã Phiên tăng trợ giúp nên khoảng cách ngày càng gần, cách chúng ta
không đến hai trăm thước. Ta cũng không hốt hoảng, không nghĩ tới Phiên
tăng khí lực lại lớn như vậy, chỉ dựa vào áo cà sa đã có thể chạy
thuyền, bỗng nhiên ta nghe thấy một Phiên tăng nói vài câu gì đó, bọn võ quan liền buông chèo, lấy cung tên trong tay nhắm chúng ta bắn tới.

Hai trăm thước là đã ở trong tầm tên bắn, ta vội vàng hướng cha nói:
“Cha mau dẫn tiểu huynh đệ vào phòng bếp tránh đi, Nguyên tặc dùng tên
bắn, phòng bếp của chúng ta bốn phía đều có vách sắt không sợ tên lọt
vào, tránh cho tiểu huynh đệ bị thương.”

Cha nghe xong vội túm lấy cậu bé vào phòng bếp, nhưng chính mình lại
không vào, ở khoang thuyền hướng ta khẩn trương nói: “Nha đầu ngươi cũng vào trong tránh đi, đừng để bị thương.”

“Cha con không việc gì đâu, con khí lực lớn, người lại nhỏ, bọn hắn
sẽ không bắn trúng được, cha mau vào trong đi đừng làm con lo lắng.” Ta
vừa nói vừa chèo mạnh, dứt lời, tên đã vun vút từ phía sau bắn tới,
trong một khắc tinh thần ta tập trung, quỹ tích tên đều nhìn thấy rõ,
hai mũi bắn về phía ta, sáu mũi còn lại hướng về phía đại hán.

Ta cầm mái chèo tập trung tinh thần, chuẩn bị đem tên gạt đi, cũng
giúp đại hán né tránh, nhưng không nghĩ tới đại hán kia tay trái chèo
thuyền, tay phải giơ mái chèo lên, tên bắn tới tất cả đều bị đánh rơi.
Cha trong lúc mũi tên bắn tới liền hướng ta chạy tới ý định bảo vệ,
không nhìn ra tất cả tên đều đã bị đại hán đánh rơi.

“Cha mau vào phòng bếp đi, vị đại hiệp này võ công cao cường, sẽ bảo
vệ con không vấn đề gì, nếu cha cũng ở ngoài này sẽ khó xoay sở hơn, mau trốn đi, giặc Nguyên lại chuẩn bị bắn tên kìa.” Ta thấy cha nửa thân đã lộ ra ngoài khoang thuyền lo lắng vội thét lên.

Cha thấy ta lo lắng, trong mắt rưng rưng, quả thật đúng là đại hán
kia đứng trước ta bảo vệ, sợ ta lo lắng đành phải nép mình vào trong,
lại cố chấp không vào phòng bếp, muốn xem ta có bình an hay không, ta
cũng không thể nề hà, may mắn lúc trước làm thuyền đã dùng gỗ sam cổ
thụ, lại gia cố nhiều lớp, cả con thuyền vô cùng chắc chắn, chỉ bằng xạ
tiễn thông thường cũng không gây nguy hiểm gì, chỉ là bốn Phiên tăng kia võ công không đơn giản, nếu bị bọn hắn bắt kịp thì thật sự hữu tử vô
sinh.

Lại một đợt tên nhọn phóng tới bị đại hán đánh rớt, vài mũi cắm vào
gỗ thuyền lập phập. Ta nhìn thấy thuyền kia càng lúc càng lại gần, vừa
tức giận vừa gấp gáp, nhưng cho dù có nhanh hơn thì cũng không chạy kịp. Thuyền kia đã gần sát đến, chỉ còn cách thuyền ta hai ba trượng, đại
hán so với ta càng lo lắng hơn, thấy cho dù dùng hết sức cũng không
thoát, không khỏi nhìn cha ta, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng nói: “Lão
nhân gia, tiểu chủ công đành phải nhờ ngài giúp, cầu ngài chiếu cố cho
hắn, tại hạ liều chết ngăn giặc Thát lại.” Nói xong không để ý tính mạng đánh về thuyền Nguyên tặc.

Cha nhìn thấy hành động liều chết ấy, trong mắt đều là khâm phục kính nể, quay lại nhìn phòng bếp, sau đó cũng không nhảy xuống nước trốn đi
mà cùng ta chèo thuyền mạnh hơn. Ta nhìn thấy đại hán kia sau khi nhảy
lên thuyền lớn liều chết đánh nhau với hơn mười người cùng lúc, bộ dáng
quyết tử, nếu có ngăn trở cũng không được. Nếu như không bảo hộ cậu bé
này, bằng thủy tính của cha và ta tuyệt đối có thể trốn thoát chỉ tổn
thất mất con thuyền, nhưng hiện giờ cha đã đáp ứng người kia nên dù có
chết cũng sẽ giúp hắn bảo vệ.

Ta cùng cha một mặt chèo thuyền mặt khác quan sát động tĩnh trên
thuyền lớn, biết rằng với võ công mấy phiên tăng kia, đại hán tuyệt
không phải là đối thủ, hiện tại chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian,
cũng do trên thuyền nên giặc Nguyên không thông thạo thủy tính khó xoay
trở nên tạm thời bảo vệ được tính mạng, quả nhiên sau một lúc, phiên
tăng thích ứng đánh nhau trên thuyền, tình thế lập tức chuyển, bốn phiên tăng liên thủ đem đại hán bốn phía phong tỏa, trong chớp mắt đại hán đã trúng không ít chiêu, sắc mặt trắng bệch, miệng hộc máu.

Nhưng hắn không chịu thua, ngang ngạnh đứng dậy, hướng võ quan đánh
tới, biết chính mình không phải đối thủ của phiên tăng, muốn mạng đổi
mạng với võ quan kia, chỉ là trên người đã thụ thương, lại thêm phiên
tăng tung ra mấy chiêu nặng tay, thân hình tung lên, miệng rên một tiếng ngã xuống lòng thuyền. võ quan kia đầu tiên hoảng sợ, sau thấy hắn ngã
sấp trước mặt, không khỏi cười đắc ý, cương đao trong tay giơ lên nhắm
đầu đại hán chém tới, bên cạnh mấy võ quan còn lại cùng phiên tăng cười
cợt hưởng ứng.

Ngay tại khi ta cùng cha đều nghĩ đại hán phải chết không còn hi vọng gì nữa, bỗng nghe một tiếng quát lớn: “Thát tử dừng tay, không được
hành hung đả thương người!” Ta cùng cha hướng thanh âm nhìn, chỉ thấy
một đạo sĩ già thân hình bay tới, tay áo phiêu phiêu, từ không trung
đánh xuống thuyền Nguyên tặc. Vài tên võ quan giơ cung tên hướng ông ta
bắn tới, đạo sĩ kia tay áo huy động, bảy tám mũi tên văng ra ngoài, hai
chân đặt lên thuyền, tay trái chém ra, nhất thời hai gã Phiên tăng không chống đỡ được, miệng phun máu tươi, “bùm, bùm” hai tiếng ngã xuống
sông, hiển nhiên không thể sống. Bọn còn lại thấy ông ta giống như thiên tướng hạ phàm, vừa ra tay đã đánh văng hai gã võ công cao cường đều bị
chấn động.

Đầu lĩnh võ quan lớn gan quát: “Lão đạo sĩ kia, ngươi muốn làm gì?”
Ta cùng cha hướng phía trước nhìn lại, chỉ thấy cách độ bảy tám thước có một chiếc thuyền nhỏ khác, trên thuyền có một cậu bé sắc mặt tái nhợt
cùng thuyền phu đứng run rẩy. Cậu bé xanh xao nhìn lão đạo sĩ, ánh mắt
trong suốt thân cận cùng tôn kính.

Lão đạo sĩ toàn thân tỏa ra chính khí, nhiệt huyết tràn đầy, mở miệng mắng: “Cẩu Thát tử! Lại hành hung gây tội ác, giết hại lương dân, mau
cút cho ta!” Ta cùng cha thấy tình hình chuyển biến tốt, cứu tinh đã đến vội dừng thuyền lại, đứa nhỏ kia dù trong mắt đầy hoảng sợ cùng e ngại
nhưng vẫn giương mắt nhìn đại hán xem hắn có được bình an hay không.

“Ngươi có biết tên này là ai không? Đó là dư nghiệt của phản tặc Viên châu ma giáo, khâm phạm tróc nã trong toàn thiên hạ!” Võ quan bên cạnh
mặt tái nhợt quát, hy vọng lấy danh nghĩa của triều đình có thể ngăn cản lão đạo sĩ nhúng tay. Mà ta nghe nhắc tới phản tặc ma giáo, bỗng dưng
cảm thấy cảnh tượng trước mắt có gì đó quen quen.

Lão đạo sĩ nghe nhắc tới sáu tiếng Viên châu ma giáo phản tặc, trên
mặt khẽ hiện ra thần sắc sửng sốt, quay đầu nhìn chúng ta ba người trên
thuyền, ánh mắt sắc sảo nhìn cậu bé một chút, rồi lại quay lại hỏi đại
hán: “Hắn nói có phải là sự thật?” Ta bị lão đạo sĩ nhìn thoáng qua,
trong khoảnh khắc cảm thấy cả người như đều bị ông ta nhìn thấu, đạo sĩ
kia tuyệt không đơn giản.

Đại hán kia sắc mặt tái nhợt, khóe miệng một dòng máu đỏ, y phục đều
là vết máu cùng bụi bặm, nhìn cậu bé trên thuyền sắc mặt hoảng sợ, mắt
hổ rưng rưng bi thương nói: “Chủ công…. Chủ công đã bị bọn chúng hại
chết, tiểu chủ công là huyết mạch duy nhất còn lại.” Ta hiểu câu nói
này, chính là thừa nhận thân phận của mình, thừa nhận lời Nguyên tặc.

Đạo sĩ già nghe xong lời này, mặt càng thêm kinh ngạc, hướng đại hán hỏi tiếp: “Tiểu hài tử kia là con trai Chu Tử Vượng?”

Đại hán đáp: “Đúng vậy, đúng là tiểu chủ công nhà ta, đáng tiếc tại
hạ không hoàn thành nhiệm vụ, tính mạng cũng sắp mất, về sau không thể
bảo hộ tiểu chủ công được nữa.”

Ta đến bên cha, quan sát tình hình nơi đó, thấy đạo sĩ già nghe lời
đại hán nói xong có chút hối hận, phân vân, hiểu được ông ta có lẽ là
không muốn quản chuyện Ma giáo, trong lòng có chút kinh động liền lôi
kéo cha, quyết định chỉ cần đạo sĩ kia bỏ đi liền cùng cha nhảy xuống
sông chạy. Hán Thủy hà tuy mãnh liệt nhưng không thể hại chết cha con
ta, so với chết vì người xa lạ thực tốt hơn nhiều, chính là nghe đại hán kia nói xong cảm thấy cái tên Chu Tử Vượng có vẻ quen tai.

Lúc này, đạo sĩ già hướng võ quan kia nói: “Đứa trẻ này còn quá nhỏ,
còn chưa biết gì, người kia cũng đã bị các ngươi đánh trọng thương sắp
chết, các ngươi chỉ cần báo lại là đứa nhỏ ngã xuống sông chết là đã lập công, trở về được rồi!”

Võ quan đầu lĩnh nhìn thoáng qua lão đạo sĩ, đại hán cùng cha con ta, hai mắt đảo lại nói: “Không thể được, phải chặt đầu hai bọn chúng mới
xong.”

“Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt?” Đạo sĩ nhíu mày nói.

“Lão đạo sĩ ngươi là ai? Tại sao lại muốn nhúng tay vào chuyện triều
đình? Biết điều thì chạy mau, quan gia ta sẽ không truy cứu việc ngươi
giết hại tăng lữ triều đình.”

“Ngươi nghĩ ta là ai? Là việc trong thiên hạ thì người thiên hạ sao
lại không quản được?” Đạo sĩ nghe xong lại tỏ vẻ bất cần, đúng lý hợp
tình nói.

Đầu lĩnh võ quan đưa mắt hai bên tả hữu, hỏi: “Đạo trưởng đạo hiệu là gì? Xuất gia ở quan đạo nào?” Vừa dứt lời, không đợi lão đạo sĩ trả lời hai bên trái phải hai gã quan quân Mông Cổ đột nhiên vung trường đao
nhắm đầu vai ông ta chém mạnh xuống, hai đao này mạnh mẽ như vậy, trên
thuyền lại chật hẹp quả thật không chỗ né tránh.

Lão đạo sĩ nghiêng người, vốn dĩ quay mặt về phía đầu thuyền, giờ
thân hình chỉ xoay nhẹ, mặt quay sang phía trái, hai lưỡi đao liền chém
vào khoảng không. Hai chưởng vung lên, đẩy luôn vào lưng của hai tên đó, quát: “Cút.” Chưởng lực phóng ra, hai tên võ quan bay lên, nghe ùm ùm
hai tiếng vừa vặn rơi xuống nước. Mắt ta tinh tường nhìn trong nước
không thấy có động tĩnh gì thêm biết rằng chúng đã xong đời. Lão đạo sĩ thủ đoạn thực dứt khoát, giết một lúc bốn người mặt không đổi sắc, nhất định là một cao thủ võ lâm.

Tên võ quan cầm đầu miệng há ra, lắp bắp: “Ngươi.. ngươi..là…..”

Lão đạo sĩ tay áo vũ động, quát lớn: “Lão đạo bình sinh chuyên giết
Thát tử.” Bọn võ quan cùng hai Phiên tăng bị luồng gió tạt vào mặt, mỗi
người đều sợ hãi khó thở, kêu to lên, lại thêm hai võ quan nữa ngã
xuống nước, tuy nhiên không chết được, miễn cưỡng trồi hụp trong nước.

Võ quan đầu lĩnh sợ hãi chắp tay nói: “Hôm nay gặp phải lão nhân gia
ngài, tại hạ nhận thua, hai người kia liền giao cho ngài.” Nói xong đem
đại hán đẩy đến trước mặt đạo sĩ, phân phó cả bọn rời đi.

Đạo sĩ vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, tiện tay nắm lấy cánh tay đại hán,
nhún mình một cái đã chuyển sang thuyền nhà ta. Mấy võ quan kia chứng
kiến bản lĩnh của lão đã sớm sợ hãi, vội vàng chèo thuyền đi, lúc này
cậu bé bên kia thuyền đã tiến đến gần cũng bước sang.

Lão đạo sĩ lấy trong ngực ra đan dược đút vào miệng đại hán, lại duỗi tay chụp đánh một trận, đại hán sau một lúc sắc mặt tốt hơn nhiều, sau
khi lão dừng tay đã có thể đứng dậy, tay kéo bé trai, nói: “Cảm tạ ơn
cứu mạng của đạo trưởng, cẩu quan binh thực ác độc, nếu không nhờ ngài
cứu giúp, cha con thuyền gia cùng tiểu chủ công tính mạng hẳn không
còn.”

Bé trai đôi mắt rưng rưng, rõ ràng bị bản lĩnh lão đạo thu phục, nó
mấy lần lâm nguy nan tử cảnh, giờ được lão đạo cứu thật sự rất kính
ngưỡng, cho nên nghe xong, thành tâm cúi đầu lạy ông ta ba cái, thanh âm non nớt nói: “Cám ơn lão gia gia cứu mạng.” Cậu bé nhỏ ở trên thuyền đã nửa ngày thế nhưng đây là lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, thanh âm
đáng yêu động lòng người, nếu không phải trải qua trường nguy khốn nhất
định là một tiểu hài tử đáng yêu.

Ta cũng kéo cha đến cúi đầu hành lễ với đạo sĩ già, bất quá không có
quỳ xuống dập đầu, cha nói năng không lưu loát, lòng tuy tràn đầy cảm
kích nhưng nói không ra lời, ta đành phải nói: “Đa tạ đạo trưởng cứu
mạng, nếu không nhờ ngài cứu có lẽ cháu cùng cha đã gặp lại mẹ dưới suối vàng.” Giờ phút này ta không phải không rõ lão đạo sĩ này là ai, nếu
không thực uổng phí kinh nghiệm nhiều năm xem phim truyền hình của mình.

Trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, một thân đạo bào, võ công cao cường chỉ có
duy nhất Trương Tam Phong, nếu như vậy, cậu bé tầm mười tuổi sắc mặt tái xanh, khuôn mặt tuấn tú dễ coi kia chính là Trương Vô Kỵ, khó trách một thân đào hoa, nhỏ tuổi như vậy mà đã có vẻ đẹp đẽ thoát tục, quả thực
là có nguyên nhân, hắn trừ bỏ một thân võ công bác học, chí tôn Minh
giáo, nhân nghĩa can đảm, thân thế của hắn cũng không tầm thường.

Ta có chút mơ hồ, tình tiết như thế nào lại đến sớm như vậy, không
phải là phát sinh khi Chu Chỉ Nhược mười tuổi sao? Tại sao ta mới chín
tuổi đã gặp phải, may mắn tình tiết đã có chút thay đổi, cha cùng cậu bé này không mất mạng, bằng không ta sẽ hối hận vô cùng. Bỗng nhiên ta
nghĩ ra, xưa nay ta vẫn tính tuổi chính mình theo số năm ra đời, mà cổ
nhân tính tuổi chính là tính cả tuổi mụ, khi mà ta vẫn còn nằm trong
bụng mẹ, thì ra Kim Dung đại hiệp tính tuổi Chu Chỉ Nhược như vậy.

Trời! Vỡ lẽ ra, toàn thân ta đổ mồ hôi lạnh, trong lòng mặc niệm ông
trời đã lưu lại cho cha ta một mạng, ta sẽ không so đo sai lầm với ông
nữa, có thể làm cho cha được bình an đối với ta đáng giá hơn tất cả, ông về sau phải phù hộ cho nhà ta được bình an. Trước kia ta vốn không tin
chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng sau khi trọng sinh, ta đối với các phong
tục phong kiến chính là rất mực tôn trọng, không dám coi thường.

Trương Tam Phong xem bé trai mới chỉ tầm năm tuổi, trải qua mấy lần
sinh tử cũng không biểu hiện quá mức, không khóc không nháo, ngoan ngoãn thủ lễ, cô bé kia ước chừng mười tuổi, quần áo tuy thô ráp nhưng sạch
sẽ gọn gàng, tuy là con gái nhà thuyền nghèo khổ nhưng dung nhan tú lệ,
khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, mái tóc đen mềm mại, trải qua trường đuổi giết, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cha, không khóc không sợ, sắc mặt
bình tĩnh, dáng điệu cân đối xinh đẹp, mười phần sau này sẽ một mỹ nhân, dường như không phải sinh ra ở nhà nghèo, sau này nhất định sẽ không
phải nhân vật tầm thường, không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng. Trương
Tam Phong đưa tay đỡ cậu bé nhỏ dậy, thoáng nhìn qua ta cùng cậu bé kia
một cái rồi hướng về phía đại hán đang đứng kính cẩn, nói: “Vị anh hùng
này không cần đa lễ như vậy. Không biết xưng hô như thế nào? Lão đạo vừa rồi trị thương cho ngươi, xem ngươi toàn thân đều lạnh như băng, hẳn là đã chịu nội thương độc môn, phải nhanh chóng tìm thầy thuốc chữa trị.”

“Tiểu nhân Thường Ngộ Xuân, từ Tín Dương hộ tống tiểu chủ xuôi Nam,
giữa đường bốn lần tiếp chiến với bọn ưng trảo của Thát Đát đuổi theo,
trên ngực và sau lưng bị một phiên tăng đánh trúng hai chưởng, vừa rồi
lại tiếp bọn phiên tăng kia mấy chiêu, vẫn trụ được, không ngại.” Thường Ngộ Xuân nói.

Trương Tam Phong cầm cổ tay hắn, thấy mạch đập rất yếu, vội cởi áo
hắn ra để xem vết thương, lại càng kinh hãi, thấy chỗ trúng chưởng sưng
vù lên cả tấc, thương tật không nhẹ, đổi lại người khác chắc đã không
chịu nổi. Người này chạy trốn bôn ba hàng ngàn dặm, một thân chống chọi
cường địch, quả là anh hùng, bèn khuyên hắn đừng nói năng gì nhiều, vào
khoang thuyền nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Trương Tam Phong đưa hắn vào trong rồi ra ngoài, lúc này Trương Vô Kỵ đang bên cạnh đứa con Chu Tử Vượng vỗ về, thấy người lái đò vẻ mặt sợ
hãi, bèn mỉm cười, lấy ra mấy lượng bạc giao cho ông ta, ôn hòa nói:
“Chú lái đò, không ngờ gặp phải việc này khiến chú hoảng sợ, số tiền này chú hãy cầm lấy, rồi trở về lánh đi mấy ngày phòng ngừa bọn Mông Cổ
phát hiện truy sát.”

Người lái đò kia bên kia nguyên bản thấy lão đạo sĩ trong chớp mắt đã hạ sát bốn người, lại là quan binh triều đình, hiển nhiên vô cùng kinh
sợ, nghĩ đến chính mình hẳn là phải chết không nghi ngờ, không nghĩ tới
lão đạo sĩ này lại chẳng những không giết người diệt khẩu mà lại còn cho ông ta mấy lượng bạc, phải biết rằng lúc này đời sống người dân vô cùng nghèo khổ, số tiền này đủ cho một gia đình năm người bình thường sống
nửa năm, vừa mừng vừa sợ, cười tạ ơn rồi chèo thuyền đi.

Trương Tam Phong thấy người lái đò đi rồi, quay lại nói với cha:
“Không biết thuyền gia xưng hô như thế nào, thuyền gia có thể vì cứu một người lạ không quản tính mạng thật sự khiến người ta khâm phục. Cô bé
này là con gái người phải không? Nhỏ tuổi nhưng khí chất không tục, thật không giống như con gái nhà bình thường.”

Cha ngắc ngứ không nói được lời nào, đối mặt với đạo sĩ bản lĩnh cao
cường như vậy khiến cho có cảm giác giống như gặp một đại nhân vật không biết nên làm thế nào. Ta thấy bộ dáng cha như vậy vội giật giật tay áo
ông, bởi vì người được ông ta hỏi là cha, ta hậu bối không thể tự tiện
trả lời, đành phải làm như vậy để trấn an cha lại, cha được ta nhắc nhở, giật mình xấu hổ cười, nói cộc lốc: “Tiểu nhân họ Chu, đây là con gái
ta tên là Chỉ Nhược, vừa rồi tiểu nhân cũng là bị vị nghĩa sĩ kia cảm
động, thầm nghĩ dù có mất mạng cũng phải cứu đứa nhỏ kia.”

“Chu lão đệ tuy chỉ là thuyền gia bình thường nhưng lại can đảm nghĩa hiệp, lão đạo bội phục, vừa rồi vị tráng sĩ kia bị thương, phiền Chu
lão đệ người đi xem xét chiếu cố một chút.” Trương Tam Phong vẻ mặt ôn
hòa nói.

Cha cười, đáp: “Tiểu nhân vốn bội phục hán tử kia, chiếu cố hắn một
chút có gì không thể.” Nói xong cha trở vào trong khoang thuyền.

“Tiểu Chu cô nương, lão đạo nhìn cô khí lực không nhỏ, vừa rồi chèo
thuyền thực nhanh nhẹn, giờ phiền cô xuôi thuyền xuống phía đông, quá
Tiên Nhân Độ, đưa chúng ta đến Thái Bình điếm đi.” Trương Tam Phong dùng khẩu khí người lớn sai bảo nói, nguyên lai vừa rồi Trương Tam Phong cân nhắc Trương Vô Kỵ bị thương không thể hoạt động, nếu đến bến cũ, Thường Ngộ Xuân đang là khâm phạm lại cũng đang bị trọng thương, một mình ông
phải chiếu cố hai người khó có thể chu toàn cho nên quyết định đổi đến
địa điểm khác.

Ta nghe Trương Tam Phong nói xong, đầu nổi hắc tuyến, đây chính là Võ Đang khai sơn tổ sư đỉnh đỉnh đại danh, thế nhưng lại dùng khẩu khí sai khiến một đứa nhỏ, khai thuyền thì khai thuyền, nhưng còn dùng kiểu nói chuyện này khiến ta bị xem như con nít không biết gì, lòng ta cảm thấy
khó chịu bực bội. Nhưng trên mặt không biểu hiện ra điều gì, chỉ nhỏ
giọng đáp lời, liền khua mái chèo chèo thuyền đi, lòng tự an ủi mình sớm một chút đem đám khắc tinh của Chu Chỉ Nhược này cất bước, sớm được
giải thoát. Chúng ta là người bình thường, sống cuộc sống bình thường so với giang hồ đấu đá vẫn tốt hơn nhiều, không cần chém chém giết giết,
ân oán này nọ mà tự hại chính mình.

Dọc đường đi, Trương Tam Phong nhỏ giọng nói với Trương Vô Kỵ điều gì đó, một lát sau, thuyền chỉ còn cách Tiên Nhân Độ hai bến nữa. Thường
Ngộ Xuân được nghỉ ngơi, thân thể đã tốt hơn nhiều, được cha cùng bé
trai mỗi người một bên đỡ ra ngoài, đến trước Trương Tam Phong hành một
lễ: “Đạo trưởng võ công cao cường, tiểu nhân bình sinh chưa từng gặp,
được ơn cứu mạng của đạo trưởng, tiểu nhân không dám quên ơn, thỉnh hỏi
đạo trưởng pháp danh là gì tiểu nhân xin khắc cốt ghi tâm?”

“Lão đạo Trương Tam Phong.” Trương Tam Phong mỉm cười trả lời.

“A” một tiếng, Thường Ngộ Xuân xoay người quỳ mạnh, lớn tiếng nói:
“Thì ra ngài chính là trưởng môn chân nhân của phái Võ Đang, khó trách
thần công cái thế, Thường Ngộ Xuân hôm nay may mắn đắc ngộ tiên trưởng.” Cậu bé nhỏ kia còn chưa hiểu sự, thấy Thường Ngộ Xuân quỳ xuống cũng
vội quỳ theo.

“Lão đạo bất quá sống nhiều hơn người khác vài năm, có gì là tiên với lại không tiên. Thường anh hùng mau đứng dậy, ngươi bị thương không
nhẹ, đừng nói nhiều.” Trương Tam Phong trong lòng thầm tán thưởng Thường Ngộ Xuân khẳng khái anh hùng, nhưng lại nghĩ hắn là người ma giáo, lại
không muốn quá thân cận, thản nhiên nói.

Ta một bên quan sát, không khỏi nhớ tới trong sách viết Trương Tam
Phong trời sinh khoáng đạt, đối với chính tà hai đường vốn không quá
thiên kiến, ngày trước từng nói với Trương Thúy Sơn chính tà hai chữ khó phân, người chính phái nếu tâm thuật bất chính thì đó chính là tà đồ,
còn trong tà phái có người nhất tâm hướng thiện thì cũng là chính nhân
quân tử.

Lại còn nói giáo chủ Thiên Ưng giáo là Ân Thiên Chính tuy tính tình
nóng nảy, hành sự khác người, nhưng cũng là kẻ quang minh lỗi lạc, có
thể kết làm bạn được. Thế nhưng từ khi Trương Thúy Sơn tự vẫn mà chết,
ông thương xót học trò, đối với Thiên Ưng giáo hết sức căm giận, tự nhủ
đệ tử thứ ba Du Đại Nham cả đời tàn phế, đệ tử thứ năm Trương Thúy Sơn
mạng sống danh tiếng đều mất, đều do Thiên Ưng giáo mà ra. Tuy nén lòng
không đi kiếm Ân Thiên Chính hỏi tội báo thù, nhưng dù bụng dạ có rộng
rãi bác đại đến đâu, hai chữ “tà ma” càng lúc càng thấy ghét bỏ, có lẽ
do vận số hai đệ tử thân truyền quá xấu khiến một lão nhân đã trăm tuổi
như vậy phải thương tâm.

Ta xem Thường Ngộ Xuân cùng Chu tiểu tử quỳ trên mặt đất, nhớ lại
trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, Chu Tử Vượng là đại đệ tử của Di Lặc Tông
trong Minh giáo, năm trước khởi sự tại Viên Châu đất Giang Tây, tự lập
làm đế, lấy quốc hiệu là Chu, chẳng bao lâu bị quân Nguyên tiêu diệt,
còn Chu Tử Vượng bị bắt chém đầu.

Di Lặc Tông và Thiên Ưng giáo tuy không cùng một phái nhưng đều là
chi lưu của Minh giáo, có liên hệ với nhau rất sâu xa. Khi Chu Tử Vượng
khởi sự, Ân Thiên Chính có thanh viện tại Triết Giang. Trương Tam Phong
hôm nay cứu Thường Ngộ Xuân, chỉ vì nhất thời lòng hiệp nghĩa khích
động, và lúc đầu cũng không biết hắn thuộc Minh giáo, nên không lấy gì
hợp với bản nguyện.

Lúc này trời đã sẩm tối, cha sợ ta mệt mỏi liền thay ta chèo thuyền,
sai ta đi chuẩn bị thức ăn cho mọi người.. Ta vào phòng bếp, thấy lương
thực vẫn còn khá nhiều, lại ra bên ngoài tìm mấy thức dân dã, cá chép..
Sau khi đem về, ta nhóm lửa nấu cơm, canh cá, lại thêm mấy thứ khác,
bình thường trên thuyền đồ ăn cũng không được thịnh soạn như vậy.

Chờ ta nấu xong cơm, trời đã tối hẳn, cha cầm ngọn đèn vào trong
thuyền, tuy có chút tối tăm nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng, Thường Ngộ Xuân nằm trong khoang đang cùng Trương Tam Phong nói chuyện, Trương Vô Kỵ
cùng Chu tiểu tử ngồi cạnh hai người. Chu tiểu tử ngồi cạnh Thường Ngộ
Xuân hóng chuyện, Trương Vô Kỵ lại ngồi yên không nhúc nhích, sắc mặt
tái xanh, toàn thân co lại thỉnh thoảng lại run rẩy, lúc này mới chỉ là
đứa nhỏ mười hai tuổi, cho dù lúc đầu ta đọc truyện thấy ghét hắn nhưng
nhìn thấy như vậy quả thực thấy rất đáng thương. Nếu hiện tại kịch tình
đã có thay đổi, cha cùng Chu tiểu tử không chết, như vậy ta cũng không
cần phải đi Nga My, càng không thể yêu tiểu tử này. Như vậy quên đi, cứ
xem hắn như đệ đệ là được, sau ngày hôm nay có lẽ cũng chưa chắc đã gặp
lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.