Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 25: Ngộ huyền cơ thân khinh như yến



hờ cho tâm tình bình tĩnh, ta nhìn lại, thấy nhiều xác sói như vậy cũng đủ kinh hỉ. Gia tài nhà ta ở đây cũng không có gì nhiều, chín con sói chính là nguồn tài phú dồi dào nha. Nhiều thịt như vậy cha con ta có ăn cả mùa đông cũng không hết, có thể mang đi bán, còn có da sói, xương sói… nữa.

Khi còn ở hiện đại, ta cũng biết thịt sói rất có giá trị về y học, chẳng qua khi đó sói hoang chân chính thật sự không còn nhiều, tác dụng chữa bệnh cũng giảm đi nhiều, tuy thế vẫn được ưa thích, nhất là các quý ông vì thịt sói có thể ôn trung tán hàn, bổ thận tráng dương, chữa suy nhược, chống lạnh. Sau này ta xuống núi có thể trực tiếp mang đến bán cho y quán, bình dân dân chúng dù sao cũng không ăn nổi nó được, thịt sói thực tế ăn cũng không ngon.

Ta hoan hỷ hơn nữa bởi vì trừ bỏ bộ lông sói còn thu hoạch được một thứ quý nữa, đó là

chi phương

* trong cơ thể sói. Bởi vì

chi phương

này chẳng những có thể trị liệu phong hàn, lao phổi, hen xuyễn kinh niên, nứt da.. mà hay nhất chính là dưỡng da tuyệt hảo. Tuy không học được hết y thuật Tiêu Dao phái nhưng nói đến dược tài thì ta không phải loại kém, chín con sói có thể làm được không ít cao dược đâu, năm nay đông đến cha có cảm lạnh phong hàn gì cũng không phải lo nữa.

*nguyên bản convert là chi phương, ta đoán là mỡ hoặc là cao xương gì đó, tra đi tra lại cũng không  ra gì khác nên có ai biết thì bảo ta với nhé.

Ở hiện đại, sói hoang còn rất ít, cần bảo tồn, với lại dã thú chân chính mới có tác dụng y học cao nên mọi người không để ý đến. Trên thực tế,

chi phương

của sói hoang dã chân chính dược hiệu có thể sánh ngang với hà thủ ô về lĩnh vực dưỡng nhan, hơn nữa

chi phương

trong cơ thể sói trắng chế thành tuyết lang cao có thể làm mịn da, tiêu trừ vết sẹo, công hiệu rất lớn, có thể nói là vạn kim khó cầu, tin tưởng có thể khiến nữ nhân điên cuồng thèm muốn.

Còn về da sói, ngoài bộ lông sói trắng hầu như rất được ưa thích kia, còn lại những bộ lông khác màu sắc thường không được ưa thích lắm, tuy nhiên lại có rất nhiều người thu mua lông sói, dĩ nhiên cũng có nguyên nhân của nó. Nghe nói loài sói hung ác và lại rất cảnh giác tinh khôn, dù chết cũng không đổi tính, ở trên lưng nó có mọc ba cái lông dài gọi là lang châm, còn gọi là tặc mao, nghe nói bất cứ khi nào gặp nguy hiểm, ba cái lang châm sẽ trở nên cứng như châm, nhắc nhở có nguy hiểm sắp đến.

Cho nên thợ săn bình thường rất thích khoác da sói trên vai, như vậy khi nào sắp có nguy hiểm có thể sớm phát hiện. Vậy thì ta cũng thử xem sao, đem mấy bộ da trải qua tiêu chế vừa lúc trải đủ ra hai giường ta và cha dùng.

Về phần óc sói cũng như nội tạng tác dụng không lớn, bán cho dược điếm cũng được chút ít. Hiện tại ta có điểm mong bầy sói lại tụ tập đến, bất quá nhiều như vậy một mình ta cũng thu xếp không xong, vẫn là nói cha đến cũng thu dọn vậy. Nhưng phải nói với cha thế nào đây nhỉ? Nói mẹ lưu lại di vật có thể giết sói? Lần trước là chỉ là đánh hôn mê lũ sói nhưng lần này chính là giết chết, hơn nữa cảm giác nói dối người thân thật rất khó chịu nha!

Nói thế nào được đây? Ta do dự, quên đi, nói dối thì nói dối! Nói dối có thiện ý cũng không sai mà. Nghĩ đến đây ta kéo hai xác sói về nhà, nếu lúc này mà có người nhìn thấy hẳn là sợ đến lắp bắp kinh hãi. Một đứa trẻ mới mười tuổi lại kéo những hai ba trăm cân dễ dàng đi lại, cô bé này, khí lực cũng quá lớn đi!

“Cha! Mau ra xem! Vừa rồi ở bên ngoài còn dùng mê dược mẹ để lại đánh mê mấy con sói to này, có hai con còn là màu trắng nữa, màu sắc thật là đẹp! Sau khi tiêu chế kỹ con muốn đem lông sói trắng làm cho cha một cái áo da sói thật đẹp, như vậy cha sẽ không sợ lạnh nữa a!” Ta tiến vào nhà giọng hoan hỷ, vừa rồi đã đem xác hai con sói đặt ngoài sân.

Cha nghe lời ta nói, từ trong phòng bước ra lo lắng hỏi: “Nha đầu có bị thương ở đâu không? Có bị sói dọa cho sợ hãi không? Mau đến đây cha nhìn xem. Không phải không cho phép con ra ngoài sao? Bầy sói còn rình rập quanh đây, đợi lũ sói đi rồi thì hãy ra có được không?” Cha trên mặt tràn đầy lo lắng, một tay kéo ta đến trước mặt cẩn thận xem xét, thấy ta quần áo còn chỉnh tề lành lặn mới nhẹ nhàng thở ra.

“Cha! Nghe con nói mà! Con không có bị thương. Vừa rồi Tống thiếu hiệp Võ Đang đến đây, nói Du tỷ tỷ muốn chơi với Lôi Tuyết, phải đem Lôi Tuyết về cho tỷ tỷ xem, mấy con sói kia trên đường đưa hắn trở về không cẩn thận đụng phải. Nhưng cha đừng lo, con đã xử lý chúng xong hết rồi, tổng cộng có chín con trong đó hai con có lông màu trắng, nhìn rất thích, cha mau đi cùng con nhìn xem, đừng để dã thú tha mất”. Ta kéo tay cha một bên đi ra ngoài một bên giải thích.

Cha bất đắc dĩ nhìn ta, biết ta khí lực không nhỏ cũng không ngạc nhiên ta có thể tự mình đem sói về, đành cười khổ đi đến góc vườn lấy chiếc xe đẩy một bánh đem ra, vừa đi theo sau ta vừa nói: “Nha đầu sao phải gấp như thế, chờ cha lấy xe đi phụ giúp đi, nhiều sói thế cha một mình làm sao có thể khuân hết được!”

“Hì hì, không phải có con đây sao? Làm sao để cha phải chịu mệt chứ. Bất quá xe này cao như vậy làm khó con rồi!” Ta chỉ vào chiếc xe gỗ một bánh nói. Xe này ở thời cổ mọi người thường dùng làm công cụ vận chuyển, chẳng những gọn nhẹ đơn giản lại có thể chở vật, chở người tùy ý. Thân xe và bánh xe đều làm bằng gỗ, nhưng càng xe lại rất cao, chỉ có người lớn mới có thể sử dụng, hơn nữa rất khó điều khiển thăng bằng, ta thử vài lần đều không dùng được.

Cha hai tay đẩy xe rất nhanh theo ta đến nơi có xác mấy con sói, buông xe xuống, thân thủ sờ động mạch cổ của mấy con sói, có chút kỳ quái hỏi ta: “Nha đầu, lần này không phải sói bị đánh mê mà là đã chết! Là thuốc có độc sao? Như vậy thịt sói này không ăn được.”

“Không phải thuốc có độc, là mê dược thật, con sợ chúng nó tỉnh lại chạy mất nên dựa theo chỉ điểm của Tống thiếu hiệp, cắm một châm vào huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu sói. Tống Thiếu hiệp nói bất kể là người hay động vật, chỉ cần bị như vậy ở huyệt Bách Hội thì không chết cũng bị thương. Cha, sói có chết hết không ạ? Hay là Tống thiếu hiệp nói không đúng?” Ta trợn mắt nói dối, dù sao cha cũng chẳng tự nhiên đến tra hỏi Tống Thanh Thư làm gì.

Trong quan niệm của cha, mọi người trong Võ Đang so với quan phủ còn lợi hại hơn, lại còn có ân với mình, bình thường đối với người Võ Đang rất cung kính, hay nói cách khác người của Võ Đang trong mắt cha chính là quý tộc, còn mình chỉ là cấp bậc bình dân bá tánh, rất ít khi dám cùng ngồi ăn với họ, kỳ thật người trong Võ Đang chưa bao giờ đối xử tệ với chúng ta, chỉ có cha cố chấp khư khư quan niệm này thôi. Cha cũng không nghi ngờ lời ta nói, ai bảo bình thường ta đều biểu hiện rất ngoan ngoãn nhu thuận đâu.

Ta cùng cha đem bảy xác sói còn lại chất lên xe chở về nhà, sau đó bắt đầu lột da lọc xương. Sau khi hai cha con bàn bạc, quyết định da sói, xương sói,

chi phương

để lại dùng, thịt cùng nội tạng còn lại đều đem bán hết. Da sói lưu trữ lại dùng khi mùa đông giá rét, xương sói ta chế thành cao sói, trừ bỏ để cho cha một phần để bồi bổ gân cốt, phần còn lại đem cho Võ Đang Du Tam hiệp, cho hắn dùng mỗi ngày thân thể cũng khỏe mạnh nhanh hơn.

Chi phương

ta nói với cha nửa ngày mới có thể giữ lại, tuy ta biết đây là dược liệu cực tốt dưỡng sắc đẹp, nhưng để nó phát huy được hiệu quả tốt nhất lại cần có phương thuốc của Tiêu Dao phái, mà các loại thuốc kia khi ở thời Tống gọi tên so với hiện đại đã khác đi ít nhiều. Giống như Bi Tô Thanh Phong, Ngọc Xạ Thiên Hương Giao dược liệu bên trong ta mày mò hết hai năm mới đoán ra được, đem chuyển đổi ra cách hiểu và bào chế của hiện đại.

Lúc này ta cũng biết nhược điểm của chính mình, tuy rằng có kiến thức y học của hiện đại nhưng lại không có căn cơ của y học cổ đại, nói cách khác ở cổ đại chính là thất học. Ta cần phải đem hệ thống cổ văn nhận thức lại một lần, nhận rõ ý nghĩa của mỗi chữ mỗi từ, hiểu biết cách gọi của các loại dược liệu cổ đại, chỉ có như vậy mới có thể đem kiến thức y học trong đầu biến thành của chính mình.

Có thể nói hiểu biết y học đối với ta rất quan trọng, bởi vì y thuật là tiền vốn của ta, mặc kệ kiếp trước kiếp này ta cũng không muốn đem mệnh đến trong tay lang băm, hơn nữa lại là thầy thuốc cổ đại. Hơn nữa ta còn muốn cho cha được bình an sống đến già, hưởng phúc trăm tuổi, nếu y thuật ta kem cỏi thì rất khó làm được.

Tuy vậy, lòng ta hiểu được muốn vậy thực khó, ta không sinh ra trong nhà giàu có, không mời nổi tiên sinh dạy học. Mà dù cho có tiền cũng không có khả năng, thứ nhất là nhà ta chỉ là nông dân, ta lại là con gái, nếu mời tiên sinh, ông ta nhất định cho rằng đây là nhục nhã ông ta, cho nên ta cũng chỉ có thể chính mình tự nghĩ biện pháp. Bất quá việc này không thông nhưng ông trời lại cho ta một kinh hỉ khác.

Từ khi phát hiện ra dựa theo phương pháp vận công của Thiên Sơn Đồng lão có thể đích thực phóng ra ám khí giết chết lũ sói, ta cảm thấy rất hữu dụng. Việc hiểu được huyệt vị trên cơ thể rất giống như hiện đại đã đoán rằng trong đó chứa đựng sức mạnh bí ẩn của con người, nếu tìm được phương pháp chính xác chẳng những không thương tổn thân thể mà lực lượng tự thân cũng cường đại hơn nhiều.

Vài ngày sau, đã không còn sói quanh quẩn quanh khu vực nhà ta nữa, buổi tối cũng không thấy xuất hiện rình rập, ta không còn cơ hội thử nghiệm phi châm trên vật sống nữa. Dù sao cũng biết đó là lực lượng tự thân của ta, cũng không phải là giống như các đại hiệp ở cổ đại có nội lực hoặc hằn hoặc nhiệu hoặc độc linh tinh gì đó, ta phóng ra ám khí chỉ bằng khí lực mà thôi, đối phó với người thường hoặc động vật thì dễ dàng, nhưng nếu đối thủ là cao thủ võ lâm, kim thêu này hẳn là chẳng xuyên qua nổi nội lực hộ thân của người ta. Ta dù sao cũng là theo đường tắt, muốn học võ công nhưng lại không muốn nhập giang hồ, quả thật cũng khó xử. Ta nghĩ kiếp trước xem tiểu thuyết kiếm hiệp, nữ nhân vật trước hết phải luyện chính là công phu chạy trốn, chính là khinh công, tuy ta chạy rất nhanh nhưng cũng chỉ là chạy thường. Nghĩ lại ngày đó Võ Đang ngũ hiệp một mạch từ dưới chân núi chạy lên đến đỉnh, mặt không đỏ khí không suyễn, ta thật sự rất hâm mộ.

Hiện giờ dựa theo công pháp của Thiên Sơn đồng lão có thể phát ra ám khí, như vậy khinh công cũng có thể dựa theo pháp môn vận công có phải có thể sử dụng hay không? Nghĩ đến đây, ta cố gắng nhớ lại lời Thiên Sơn đồng lão khi dạy khinh công cho Hư Trúc: khi nhảy lên hai đầu gối hơi gập lại, đề khí vào đan điền, đợi cho chân khí đưa lên thì lúc đó thả lỏng bắp thịt, tập trung ý nghĩ nơi huyệt Ngọc Chẩm, đem chân khí vận vào huyệt Dũng Tuyền…

Nghĩ đến đây, ta cứ theo biện pháp đó làm thử, trước niệm tổng cương hô hấp pháp Bất Lão Trường Xuân công, sau đó tĩnh tâm rung động tại huyệt đan điền, đầu gối hơi gập lại, thả lỏng bắp thịt, lại rung động huyệt Ngọc Chẩm, tiếp theo là huyệt Dũng Tuyền..

Quả nhiên hữu hiệu, tuy không giống các đại hiệp Võ Đang có nội công thần kỳ nhưng cũng có thể nhảy lên cao như vậy, chẳng những có thể chạy nhanh mà còn một chút cũng không thấy mệt mỏi, có thể nói cảm giác này tựa như trong sách nói thân nhẹ như én bay. Ta cứ thế chạy đi rất xa, cơ hồ đến Thiên Trụ phong mới cảm thấy mệt mỏi và dừng lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.