Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 23: Phát lệnh kích đấu thập bảo tháp



Kết quả ta chờ hai ngày cũng không thấy Phạm Dao xuất hiện. Trong
nguyên tác, chính thời điểm này là lúc số mệnh bi kịch của Chu Chỉ Nhược bắt đầu, ta không đọc kỹ đoạn này, chỉ biết trong lúc Trương Vô Kỵ và
Triệu Mẫn ở quán trọ tâm sự yêu đương, Chu Chỉ Nhược bị Diệt Tuyệt bắt
phải thề độc, sau khi Vạn An Tự cháy, chủ lực sáu đại phái được cứu
thoát, Diệt Tuyệt vì Phạm Dao trêu đùa nên cảm thấy bị vũ nhục, dù chết
cũng không chịu để Trương Vô Kỵ cứu, thật đáng tiếc.

Hiện tại, ta bởi vì sợ Diệt Tuyệt cùng bị nhốt trong này sẽ bắt ta
thề thốt gì đó nên tìm cách để bà ta chạy thoát, hơn nữa cao thủ sáu đại phái cũng được mọi người phái Võ Đang giúp bức hết độc, tuy rằng không
có cách nào giải hết độc cho cả tháp, nhưng cũng đã khác đi nhiều so với nguyên tác. Sự tình rốt cuộc sẽ thế nào, chỉ có trời mới biết.

Buổi tối vừa qua canh hai, trên dưới tháp không hiểu sao bỗng nhiên
trở nên ồn ào huyên náo, mỗi người đều la hét gì đó, vì bị vách tường
ngăn cách nên nghe không rõ, nhưng tuyệt đối không ít người, khiến cho
ta đang ngủ say bừng tỉnh lại. Cũng như ta, còn có Thất thúc, Tứ thúc..
đều trở dậy, không hiểu chuyện gì xảy ra. Lòng ta vừa động, hay là thời
điểm phá vây đã đến? Nghĩ vậy ta vội phục xuống lắng nghe, quả nhiên
không hề ít tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, theo sau còn có không ít
những bước chân chạy bộ. Ta vội chui qua vách tường đến trước Võ Đang
tam hiệp:

“Tam thúc, Tứ thúc, Thất thúc, có lẽ thời điểm phá vây đã đến, cháu
vừa nghe được bên ngoài có tiếng vó ngựa cùng không ít người chạy tới,
lát nữa có thể sẽ hỗn loạn, các thúc thúc mau đi thông báo cho mọi người biết cơ hội để hành động.”

Ba người gật gật đầu, nhanh chóng đi qua những phòng khác. Thất thúc
đến trước cái hốc trên tường, còn lo lắng quay đầu lại dặn ta:

“Chỉ Nhược, cháu về phòng trước đi, đừng lộn xộn, có gì chúng ta sẽ
giải quyết ổn thỏa, cháu phải chú ý bảo vệ chính mình thật tốt.”

“Thất thúc, thúc yên tâm đi!” Ta vặn vẹo ra một khuôn mặt cười thật
tươi cho hắn xem, khiến Thất thúc ngây người một chút, không khỏi bật
cười, gật gật đầu rồi quay lại đi tiếp. Ta cũng trở về phòng giam của
mình, yên lặng chờ đợi. Huyên náo bên ngoài cũng tăng thêm một bậc, tiếp tục ầm ĩ.

Một lát sau, cả tháp đều đã trở thành hỗn loạn, bảo tháp này nói là
mười tầng, nhưng thực tế là mười ba tầng, cao mười ba trượng, có điều ba tầng trên cùng rất nhỏ và thấp, giống như gác xép ở trên mái của nhà
hiện đại, bình thường đều dùng để chứa kinh Phật, tượng Phật, xá lợi gì
gì đó, các tầng dưới mới có thể chứa được người. Ta ở tầng chín, tầng
mười là nơi Huyền Minh nhị lão và các đệ tử trông coi sử dụng.

Ai mà ngờ được, mười tầng như vậy cư nhiên các võ sĩ tầng trên đều
chạy xuống, mà các thúc thúc cũng vẫn chưa trở về. Ta ngồi đợi, không
biết nên làm sao cho phải, bỗng nhiên chợt ngửi thấy có mùi khói, kinh
ngạc, chẳng lẽ Vạn An tự đã bắt đầu bị đốt?

Nghĩ đến đây rốt cuộc ta ngồi không yên nữa, trực tiếp vận công phá
cửa đi ra ngoài, thấy trên tầng này quả nhiên không thấy bóng dáng phiên tăng và võ sĩ nào nữa. Nhưng các phòng khác cửa đều khóa, ta đang định
đến phá giùm bọn họ, bỗng nhiên trong tháp lại đồng loạt vang lên những
tiếng bình bình chấn động, có cánh cửa bị đánh gãy khóa, có cửa bị chấn
vỡ toang, có phòng tường bị đánh thủng.

Những bóng người thấp thoáng trong khói, Không Trí, Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn, hai trưởng lão cao lùn phái Hoa Sơn, Không Động ngũ lão, các trưởng lão của Thiếu Lâm, phương trượng Không Văn.. tất cả mọi người
nhốn nháo chạy ra, nhìn nhau hỏi han xôn xao. Ta thấy tất cả đều đã có
mặt, chỉ có ba vị thúc thúc là không thấy bóng dáng, vội đến trước mặt
phương trượng Thiếu Lâm cung kính hành lễ, hỏi:

“Chu Chỉ Nhược phái Nga Mi bái kiến phương trượng, không biết phương trượng có biết ba vị thúc thúc phái Võ Đang ở đâu không?”

Trên tầng chín này, tất cả mọi người không phải chưởng môn thì cũng
là trưởng lão, toàn những bậc anh hùng cao thủ nổi danh, bỗng nhiên nhìn thấy ta một tiểu cô nương cũng bị nhốt tại đây, ai nấy không khỏi kinh
ngạc. Phương trượng Thiếu Lâm cẩn thận nhìn ta đánh giá, liếc mắt nhìn
cái khóa phía sau bị ta đánh rớt, bỗng nhiên cười ấm áp, vẻ mặt hiền
lành nói:

“Phái Nga Mi quả nhiên có tinh anh, lão nạp bội phục.Chuthí chủ không cần lo lắng, ba đại hiệp phái Võ Đang xuống tầng tám thông tri tới hảo
thủ các phái.”

“Vậy bao lâu mới có thể thông báo hết đây? Vạn An tự này đã bốc cháy
rồi, không biết khi nào thì cháy tới tầng chín này, chúng ta phải chạy
xuống hay là nhảy thẳng xuống đây?”

Ta có chút gấp gáp, Vạn An tự này những kẻ canh giữ số lượng hơn
nhiều so với trong phim đã chiếu, trong nguyên tác cùng phim ảnh chỉ nói đến nhóm cao thủ chủ lực chính được cứu thoát, nhưng những người khác
làm nhân vật hi sinh thì không có chút đề cập nào, chỉ nói rằng đệ tử
hai phái Hoa Sơn, Không Động bị nhốt ở những tầng thấp nhất, kết quả thế nào về sau không thấy nói đến. Phần các đệ tử Côn Lôn, bởi vì ở nơi xa
nhất không có phương tiện áp giải, đã sớm bị giết sạch.

Lão Tam phái Không Động Đường Văn Lượng chạy vội đến cuối hành lang,
nhìn qua cửa sổ nhỏ ra ngoài, thấy phía dưới lửa đỏ vây quanh chân tháp
đã cháy lên tầng ba, bên ngoài chân tháp vây quanh vô số võ sĩ, phiên
tăng, nhân mã, từ trên nhìn xuống đuốc lửa cháy lấp loáng nhiều như sao
sa, trải rộng khắp cả Vạn An tự, vội quay lại nói:

“Không hay! Lửa đã cháy đến tầng ba, cho dù cố chạy xuống chúng ta
cũng không xuống quá nổi tầng năm, bên ngoài còn có vô số nhân mã vây
quanh, phải làm sao bây giờ?”

“Chu cô nương, cô vừa nói từ trên này nhảy thẳng xuống, tháp này cao
phải đến mười mấy trượng, dù khinh công có tốt đến đâu cũng sẽ tan xương nát thịt đó! Chu cô nương có biện pháp gì?”

Hà Thái Xung tuy rằng sợ vợ nhưng mắt nhìn người cũng khá là tinh,
thấy ta bộ dáng không hề kinh hoảng biết ta nhất định có biện pháp,
những người khác nghe thấy cũng đổ dồn mắt nhìn ta chờ đợi.

Ta bị mọi người chiếu tướng, mất tự nhiên, nghĩ giờ phút này Trương
Vô Kỵ có lẽ còn chưa đến, dù không ai tiếp ở dưới ta cũng có cách đi
xuống, nhưng hiện giờ dưới kia có tám tên xạ thủ lợi hại phục ở đó,
huống cho còn có bọn võ sĩ, quan binh vây quanh, không phải thời cơ tốt
để đi xuống nha! Đành bất đắc dĩ nói:

“Muốn xuống không khó, nhưng hiện giờ phía dưới có xạ thủ, chỉ sợ
người chưa xuống đến nơi thì đã bị bắn thủng lỗ chỗ rồi, vẫn nên chờ một chút, một lát cường viện của chúng ta sẽ đến. Mọi người trước hết đi
thu thập lại hết các khăn trải giường, chăn đơn, sa trướng cùng nước đến đây, nhúng nước cho ướt, đặt ở cạnh mỗi cửa sổ, có bao nhiêu tốt bấy
nhiêu, chờ cường viện đến chúng ta sẽ xuống dưới.”

Lúc này người ở những tầng dưới cũng hốt hoảng chạy lên, tầng chín
càng lúc càng nhiều người tụ lại, khói lửa mù mịt hơn, hô hấp cũng trở
nên khó khăn, sau khi nghe lời ta nói, thấy các chưởng môn trưởng lão
đều gật đầu đồng ý, vội nghe theo đi thu thập, rất nhanh bên các cửa sổ
đều chất đầy vải, ta nhìn qua, cảm thấy cũng không thừa thiếu gì nhiều
lắm.

Lúc này dưới tháp lại có biến hóa, giữa những ánh đuốc dày đặc như
sao sa bỗng xuất hiện một thân ảnh chẳng khác gì bướm vờn hoa chạy qua
chạy lại nhanh nhẹn dị thường, giữa đám đông lạng qua lạng lại, tiếng
loảng xoảng, loảng xoảng liên tiếp không dứt, binh khí trong tay các
phiên tăng, võ sĩ đều rơi xuống đất. Ta biết Trương Vô Kỵ đã đến, vui vẻ kêu to:

“Trương đại ca, trước loại bỏ mấy tên xạ thủ!”

Trương Vô Kỵ nội lực thâm hậu, nghe xong cẩn thận xem xét tình thế,
Kim Cương trận của phiên tăng quả thật lợi hại, nhưng chỉ có thể thủ mà
không công, không gây uy hiếp lớn cho mọi người, tám tên xạ thủ kia lại
đem cung tiễn nhắm ngay đỉnh tháp, ai nhảy xuống chỉ sợ cũng bị bắn
thành con nhím, trong khi đó, lửa đã cháy tới tầng thứ tư, hắn lập tức
chạy khắp xung quanh, đánh ngã toàn bộ nhóm tám tên xạ thủ lợi hại,
ngoài ra bọn võ sĩ ai cầm cung tên đều bị hắn hoặc bẻ gãy, hoặc điểm
huyệt. Hắn nghĩ đến lúc trước mình còn cùng Triệu Mẫn ngồi uống trong
quán rượu, ba chén rượu kia có lưu lại dấu son môi của nàng, chung quy
mềm lòng không nhẫn tâm giết hết bọn chúng mà chỉ điểm huyệt, cho đến
khi xung quanh không còn hảo thủ cung tiễn nào, mới nghĩ đến trên tháp
cao kia mọi người nhảy xuống cũng khó sống, vội cao giọng hô lên:

“Các vị tiền bối trên tháp, xin nhảy xuống đây, tại hạ ở dưới này sẽ đỡ cho.”

Ta ở trên tháp nhìn Trương Vô Kỵ đánh ngã hết bọn lính cầm cung tên,
nhẹ nhàng thở ra. Đệ tử các phái vốn có ấn tượng không tốt với Trương Vô Kỵ, các chưởng môn thì vẫn giữ được bình tĩnh không loạn lung tung,
không ai nghe theo lời hắn nhảy xuống, tất cả đều nhìn ta chăm chú.

Ta bất đắc dĩ cười khổ, sắp chịu không nổi ánh mắt của họ, lập tức nói:

“Các vị tiền bối có biết đến trò thả diều không? Mỗi người hãy lấy
một tấm vải, chăn hay mền mùng gì đó, cầm lấy bốn góc vận công đẩy khí
vào, tấm vải lớn bị thấm ướt sẽ kín hơn không để không khí lọt qua, khi
nhảy xuống sẽ cản không khí lại và căng lên, giúp mọi người có thể xuống đất bình an. Mọi người hiểu không? Có cần ta thị phạm để mọi người xem
trước không?”

Ta nghĩ mọi người không tin tưởng Trương Vô Kỵ, nhưng cũng muốn ở lại chờ các thúc thúc, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ diễn giải ra như vậy.

“Không cần, ta trước đây rất thích thả diều, ta biết phải làm thế nào rồi!”

Một đệ tử trẻ tuổi phái Hoa Sơn lên tiếng đáp, nói xong nhanh nhẹn
cầm lấy một tấm khăn trải giường, nắm chặt bốn góc, vận công đẩy khí,
khiến cho tấm mền phồng lên như tấm dù, không chút chần chừ nhảy xuống.

Mọi người thấy thiếu niên phiêu nhiên thoải mái tiếp đất, đều hoan hô lớn, rồi nhanh chóng tranh nhau chăn mền mà đi xuống, sợ rằng đi sau
thì hết mất, thậm chí có chỗ còn tranh nhau đến rách cả tấm chăn, dù sao một tấm mền trải giường lớn có thể dùng cho hai người, ta thấy vậy, vội vận công nói lớn:

“Mọi người đừng tranh nhau, những thứ này còn nhiều, mỗi người đều có phần, bất quá phía dưới có nhiều địch nhân còn bao vây, nếu võ công kém đi xuống là chịu chết đó, trước để các hảo thủ xuống trước chế trụ địch nhân, các vị thấy thế nào?”

“Được! Nghe theo cô nương.”

Mọi người thanh âm đáp lại đồng loạt, tuy rằng không tình nguyện
nhưng cũng đã nhìn thấy đệ tử trẻ kia, dù đang được Trương Vô Kỵ bảo vệ nhưng bị vây đánh cũng chật vật không chịu nổi. Thủ lĩnh các phái xem
ta gật đầu hài lòng, bắt đầu điểm những trưởng lão đi xuống trước, sau
đó là chưởng môn, ta đầu đầy hắc tuyến mỉm cười đáp lại.

Phía dưới Trương Vô Kỵ một mặt ứng phó với Vương Bảo Bảo (anh trai Triệu Mẫn) một mặt chuẩn bị tiếp người trên tháp nhảy xuống, không ngờ bọn họ lại
xuống bằng cách tuy rất thường nhưng cũng rất thông minh này, hơn nữa
lại không tổn thương gì, cũng không cần hắn hao phí sức lực, không khỏi
sinh ra kính nể vạn phần đối với người đã nghĩ ra biện pháp. Một bên hỏi đệ tử Hoa Sơn kia, được biết người đó đúng là Chu Chỉ Nhược, không khỏi càng thêm kính nể, trong mắt lại nhớ đến cảnh trước đây Chỉ Nhược dịu
dàng chiếu cố hắn.

Lúc này trên tháp lại tiếp tục hạ xuống rất nhiều cao thủ các phái,
đánh ngã không ít võ sĩ Mông Cổ và bọn phiên tăng, hoàn toàn kiểm soát
được tình hình để các đệ tử tiểu bối có thể an toàn nhảy xuống, mà lửa
đã cháy hết tầng năm, sắp lan lên tầng sáu, đó là chỗ ở thấp nhất của đệ tử các phái, không biết họ thế nào.

Bên kia, Vương Bảo Bảo thấy tình hình không ổn, hắn cũng tinh anh như muội muội nhiều mưu mẹo của mình, nhìn thấy trong đám người kia lợi hại nhất là Trương Vô Kỵ đang đánh tới đánh lui, cũng không nghĩ được cách
nào, nhướng mày, cảm thấy muội muội hôm nay thật hồ đồ, ngày thường ở
vương phủ tỏ ra lợi hại thế mà, không khỏi cả giận nói:

“Cáp tổng quản mau phóng tín hiệu, điều đội thân binh cung nỏ của ta lại đây.”

“Dạ, Tiểu Vương gia!”

Cáp tổng quản lấy trong ngực ra một thanh pháo, dùng hỏa chiết tử đốt một đầu dây, pháo hoa bắn lên lửa đỏ chiếu sáng rực cả một vùng trời,
khiến cho những người đang chém giết nhau ai nấy đều bất ngờ choáng
váng.

Ta ở trên tháp nhìn thấy càng rõ ràng, quay đầu lại thấy tất cả hầu
như đã xuống hết, chỉ còn mấy đệ tử của Nga Mi, ba thúc thúc còn ở trên
tháp, đám Phạm Dao và Lộc Trượng Khách cũng không thấy bóng dáng, trong lòng lo lắng, vội vận nội công hô lớn xuống dưới:

“Các vị tiền bối, cường viện của địch nhân sắp đến, mau chóng đoạt ngựa, lập tức rút lui.”

Những người này đã quen lệnh, không lo lắng xem tại sao lại phải thế, người đã phi thân đến trước ngựa, lập tức đánh rớt bọn trên ngựa xuống. Mông Cổ nhiều người giỏi kỵ mã, nhưng ngựa tốt cũng rất quý, chỉ có
chân chính tùy thân của vương phủ mới có ngựa tốt, những kẻ này đều là
quý tộc cả, từ nhỏ được tuyển đến làm bạn cùng Tiểu Vương gia, lực sát
thương cũng không mạnh.

Lúc này thế trận bắt đầu hỗn loạn, ngựa bị cướp, bọn võ sĩ trong
vương phủ hầu hết tụ tập lại bảo hộ Tiểu Vương gia, hầu như ai cũng
không ngờ đến chuyện như vậy, lại càng hoảng loạn, một lát đã khiến cho
Vương Bảo Bảo kim quan lệch nghiêng sắp rớt, quần áo bị rách tung, những kẻ còn lại so với hắn còn thảm hơn, không ít ngựa bị đoạt đi, Vương Bảo Bảo đang muốn nổi giận, bỗng Cáp tổng quản kinh hô hoảng hốt:

“Tiểu vương gia, vương phủ đang cháy. Chúng ta quay về bảo vệ vương gia là hơn.”

“Muội tử, ta về phủ trước bảo vệ phụ vương, muội ở lại phải cẩn thận.”

Vương Bảo Bảo quay đầu lại thấy phía đông nam quả nhiên lửa cháy ngút trời, vội gật đầu, đang định quay đầu giục ngựa chạy thẳng ra ngoài,
chợt thấy muội muội cư nhiên đứng ngơ ngác nhìn tặc nhân kia, không yên
lòng, vội dặn vài câu. Triệu Mẫn nghe tin nhà mình cháy cũng không có
biểu hiện gì, Vương Bảo Bảo đành quay đi, bất đắc dĩ bỏ qua muội muội
phóng ngựa chạy đi, bọn tùy tùng cũng vội vàng theo sau, có ngựa thì
cưỡi, không ngựa liền chạy bộ.

Ta ở trên tháp thấy mọi người đều đã xuống hết, chỉ còn ta, ba vị
thúc thúc và những người ở tầng sáu là chưa thấy đi lên. Trong tháp khói càng thêm mù mịt, ta cũng càng lúc càng lo lắng. Phía trước tiếng bước
chân truyền đến, lòng ta cũng mừng rỡ, Du Tam thúc và Trương Tứ thúc
phái Võ Đang quả nhiên mang theo các sư tỷ muội của Nga Mi lên đây, tuy
nhiên lại không thấy bóng dáng Mạc Thất thúc.

Ta nghĩ đến phía dưới đốt lửa cùng truyền gọi đội cung nỏ, bây giờ
nếu không xuống, đợi lát nữa chỉ sợ vạn tiễn xuyên tâm, vội chỉ vào đống chăn mền, lo lắng nói:

“Hai vị thúc thúc cùng các vị sư tỷ sư huynh mỗi người lấy một tấm
vải, cầm chắc bốn góc, vận khí thổi phồng tấm vải lên giống như thả diều mà nhảy xuống, nhanh lên, sắp có đội cung nỏ đến thì không kịp đâu!”

Mọi người nghe có chút khiếp đảm, Du Tam dũng cảm nhất, không kiên
nhẫn nhìn bộ dạng mọi người, không nói hai lời liền cầm lấy tấm vải,
chuẩn bị tốt rồi thả người nhảy xuống. Những người khác thấy Du Tam thúc không việc gì, vội vàng nhanh chóng làm theo, rất nhanh lại có người
bình an tiếp đất. Đinh Mẫn Quân thấy hữu hiệu, cũng chạy vội đến nhặt
lấy một tấm vải nhanh chóng nhảy xuống. Tĩnh Nghi sư tỷ chuẩn bị xong,
thấy mọi người đều hoặc đã chuẩn bị tốt hoặc đã xuống cả mà ta vẫn đứng
yên tại đó, không khỏi lo lắng nói:

“Chỉ Nhược sư muội cũng xuống đi! Trên này càng ngày càng nguy cấp a!”

Ta nhìn trên tháp hiện giờ chỉ còn có Trương Tứ thúc, Tĩnh Nghi, Tĩnh Huyền, Tĩnh Trần bốn người, mỉm cười:

“Tứ thúc, Đại sư tỷ, Tĩnh Huyền sư tỷ, Đại sư huynh, mọi người yên
tâm, ta cố chờ Thất thúc một chút, thúc ấy còn chưa biết phải xuống thế
nào đâu. Mọi người đi xuống hỗ trợ, lát nữa bọn chúng sẽ có thêm một hồi náo nhiệt, nếu không đẩy lùi được bọn chúng, cho dù xuống được cũng
không có đường sống.”

“Vậy Chỉ Nhược cháu cùng các cao đệ Nga Mi xuống trước, ta ở đây đợi Thất sư đệ là được!” Trương Tùng Khê tiến lên nói.

Ta mỉm cười, trả lời giọng làm nũng:

“Tứ thúc, Chỉ Nhược võ công không tốt, đi xuống cũng khó tự bảo vệ
mình, đừng nói đến chuyện hỗ trợ mọi người. Thúc đi xuống thì tốt hơn
a!”

Trương Tứ thúc đành gật đầu, thả người nhảy xuống, còn lại ba vị cao
đệ Nga Mi từng nhìn thấy ta thi triển võ công ngày đó, nghe ta nói tự
thân khó bảo toàn, không khỏi thấy quái lạ, thoáng nhìn nhau, nghĩ bằng
thân thủ của ta hẳn là sẽ không sao, cũng liền nhảy xuống.

Phía dưới đánh nhau đã đến hồi gay cấn, vô số người lao vào nhau chém giết, bọn thuộc hạ dưới tay Triệu Mẫn trừ Huyền Minh nhị lão và Phạm
Dao không có mặt thì tất cả đều xông vào. Những người bên kia chính là
sáu đại phái, tuy rằng không có binh khí nhưng sức chiến đấu cũng không
kém, miễn cưỡng đánh ngang tay, còn chỗ Trương Vô Kỵ thì không người có
thể địch.

Trương Vô Kỵ đang cố gắng giúp sáu đại phái ngăn cản công kích của
phủ Nhữ Dương Vương, nhìn thấy hai vị Du, Trương của Võ Đang cùng các đệ tử mặc y phục Nga Mi nhảy xuống, vội phóng qua cao hứng:

“Hai vị bá bá, mọi người được bình an thật tốt quá, nhưng sao không thấy Thất sư thúc?”

“Thất sư thúc của cháu giúp Phạm Hữu sứ đi tầng sáu đưa giải dược
cho mọi người, rồi lại cùng nhau lên đỉnh tháp chuẩn bị dây thừng giúp
mọi người đi xuống, không ngờ đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, Chỉ Nhược còn đang ở tầng chín đợi hắn kìa!”

Trương Tùng Khê một bên đoạt đao của võ sĩ Mông Cổ, sử dụng như kiếm, một mặt trả lời.

Trương Vô Kỵ ngẩng đầu lên nhìn bảo tháp mười tầng đang bốc cháy, sắc mặt vô cùng lo lắng, không biết làm sao, nói:

“Không tốt, sắp cháy đến tầng tám rồi, Thất sư thúc, Chỉ Nhược muội
tử, Phạm Hữu sứ đều chưa xuống dưới, nên làm sao bây giờ? Tam thúc, thúc trợ cháu một phen, cháu đi lên cứu bọn họ xuống.”

Du Đại Nham gật gật đầu, đang định dùng Thê Vân Túng đẩy Trương Vô Kỵ lên, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số cung nỏ. Những người võ công cao còn có thể tránh được, những đệ tử tiểu bối đã một hàng chết không
ít, những người bị thương cũng rất nhiều. Một đợt tên nữa lại bắn tới,
Trương Vô Kỵ cùng Võ Đang nhị hiệp không rảnh tay nữa, bước lên trước
dùng Thiết Tụ Công không người có thể phản kháng ra chắn tên, lúc này
bọn phiên tăng, võ sĩ cùng người của Kim Cương môn lại liên thủ sáp đến, lực lương hai bên nhất thời lại ngang bằng.

“Các vị yên tâm giết cẩu tặc, bọn cung thủ này để Nga Mi ta tiêu diệt.”

Một tiếng quát lạnh vang lên, chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái tay cầm Ỷ
Thiên kiếm đứng vững vàng thẳng tắp ở đầu tường Vạn An Tự, hơn mười nam
nữ đệ tử Nga Mi tiến vào trong, chém giết bọn cung thủ. Bên trong các đệ tử Nga Mi cũng sôi nổi đánh ra, trong ngoài phối hợp. Diệt Tuyệt sư
thái giương kiếm, lạnh lùng chỉ vào Triệu Mẫn, bà ta khi chạy thoát đã
trở về phái Nga Mi đưa viện binh đến.

Triệu Mẫn thấy phái Nga Mi chém giết không lưu tình, đã giết hết đội
cung nỏ, bên trong không còn bị tên nỏ áp chế, tình thế lập tức chuyển.
Phái Thiếu Lâm lần này chịu thiệt nhiều, sao có thể chịu nhịn, ngày
thường từ bi như Phật giờ cũng ra tay không lưu tình, Lạt Ma đường, La
Hán đường các vị cao thủ đều ra sát chiêu, những ai bị chém đứt ngón tay đều giống như phát điên, chém giết bọn phiên tăng võ sĩ đến thê thảm.

Trong lúc nhất thời yếu thế, không địch nổi bấy nhiêu cao thủ, Triệu
Mẫn lại nhìn đến Diệt Tuyệt mặt lạnh như người chết nhìn mình, sắc mặt
hơi cứng đờ, tim đập loạn, biết mình không phải đối thủ của bà ta, cũng
không muốn bấy nhiêu thuộc hạ vất vả thu phục đều bị hao tổn, vội vung
tay nói:

“Tất cả lui ra khỏi chùa Vạn An. Trương giáo chủ, chiều ngày mai, ta lại mời công tử đi uống rượu, nhớ đến nhé.”

Rõ ràng đã rất giận dữ, lại hướng Trương Vô Kỵ cười tươi, thong dong
lui lại trong sự bảo hộ của đám thủ hạ. Diệt Tuyệt sư thái vẫn lạnh lùng quan sát Triệu Mẫn mắt đưa mày lại. Trương Vô Kỵ ngơ ngác, không rõ
nàng ta có ý gì, nhưng Trương Tùng Khê nhanh trí đã mở miệng vận công
nói lớn:

“Yêu nữ vô liêm sỉ, ngươi nghĩ trước sáu đại phái câu dẫn cháu Vô Kỵ
của ta để chia rẽ bọn ta hay sao? Muốn Minh giáo và sáu đại phái tự chém giết nhau? Vọng tưởng!”

Trương Vô Kỵ lúc này mới hay nàng ta có ý định chia rẽ gây mâu thuẫn, đầu không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hắn vất vả lắm mới hóa giải được cừu hận giữa hai bên, thiếu chút nữa bị Triệu Mẫn chỉ dùng một câu đã phá hỏng, nhớ trước kia mẹ hắn trước khi chết đã dặn, con gái càng xinh đẹp càng
xảo quyệt hay lừa người, xem ra quả đúng là vậy. Những điều Triệu Mẫn
vừa nói cùng hắn ở quán rượu cũng thật đáng ngờ, nàng nói thật hay giả
đây? Nàng một quận chúa nương nương cao quý tại sao lại thích hắn, hay
là vì muốn thu phục hắn, thu phục Minh giáo?

“Đa tạ Trương Tứ thúc cảnh báo, Vô Kỵ chưa bao giờ lại ngờ được lòng người phức tạp như vậy.”

Trương Vô Kỵ thật tình hướng Tứ sư thúc cảm tạ, Triệu Mẫn khiến hắn
nhớ đến Chu Cửu Chân, không khỏi nghĩ, nếu như hắn vẫn là người như
trước, không có võ công, thân trúng hàn độc, càng không phải là giáo chủ Minh giáo, liệu nàng có thể thích hắn không? Nghĩ lại hình ảnh nàng,
quận chúa Mông Cổ cao ngạo và kiêu hãnh, thầm cười khổ, đáp án hắn cũng
không phải không rõ, nhưng trong lòng vẫn có chút vọng tưởng, vạn nhất
là thật thì sao?

Trương Tùng Khê nhìn bọn người kia rút về sau Vạn An tự, thấy Triệu
Mẫn sau khi bị đáp lại như vậy sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ cười lạnh:

“Đó là cháu quá lương thiện, nghĩ rằng ai cũng là người tốt, nhưng
thực tế có những kẻ xấu xa quá sức tưởng tượng của cháu rất nhiều. Về
sau gặp gỡ ai thì phải vạn lần chú ý hơn nữa, người như thế kia, làm sao có thể so sánh cùng Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu chứ!”

“A! Thất sư thúc, Chỉ Nhược muội tử, Phạm Hữu sứ còn ở trên tháp, làm sao cứu bọn họ bây giờ?”

Nghe Trương Tùng Khê nói, Trương Vô Kỵ có chút ngẫm nghĩ, bỗng nhiên
nhớ đến Chỉ Nhược còn chưa xuống dưới, vội ngẩng đầu nhìn lên, lửa lớn
đã cháy đến tầng tám, phía dưới đất đá rơi rụng rào rào, cột kèo bằng gỗ đã chống không nổi, cả tòa tháp sẽ nhanh chóng sập xuống, không khỏi hô to kinh hãi.

Diệt Tuyệt sư thái bên kia đang muốn mắng Trương Vô Kỵ giả mù sa mưa, cùng một duộc với bọn phiên bang Thát tử, lại nghe được Chỉ Nhược còn
đang kẹt trên tháp, bất chấp không quản là Trương Vô Kỵ hay là ai nữa,
lo lắng phi thân trên tường hạ xuống, hỏi dồn:

“Sao lại thế? Tại sao Chỉ Nhược chưa xuống, mà sao Mạc Thất hiệp cũng kẹt ở trên?”

Mọi người không ai rõ ràng, Trương Tùng Khê biết đôi chút, đang muốn
nói rõ, bỗng nhiên trên tháp Lộc Trượng Khách một thân trần truồng như
nhộng tay cầm chăn nhảy xuống dưới, Hạc Bút Ông cũng cầm một tấm rèm to, trận đại chiến lúc này đã kết thúc, tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn mắt nhìn, ai nấy mặt đằng đằng sát khí, các nữ đệ tử phái Nga Mi hét
thất thanh, bịt mắt. May là hắn võ công cao cường, trong không trung
luống cuống một chút rồi nhẹ nhàng hạ xuống ra ngoài tường Vạn An Tự.
Hạc Bút Ông tự phụ võ công mình cao không sợ ai, nhưng đối mặt với nhiều người đang giận đùng đùng như vậy, cũng không dám đối diện, theo Lộc
Trương Khách phi thân ra ngoài tường.

“Ầm ầm”. Mấy tiếng nổ lớn, mấy cột gỗ chính chống tháp bị lửa thiêu
đã không chịu được, tháp dần đổ nghiêng, lúc nào cũng có thể sập xuống.
Mọi người lo lắng hô mau nhảy xuống, kỳ thật khói lửa dày đặc, chẳng ai
có thể nhìn thấy bên trên là như thế nào.

Nguyên là đêm nay, Phạm Dao như trong kế hoạch chế trụ Lộc Trượng
Khách cướp lấy giải dược, trói Lộc Trượng Khách và Hàn Cơ đã chết cả hai đều trần truồng vào trong chăn, vì phải đem giải dược cho mọi người nên để cả hai lại trên đỉnh tháp. Có mật tín của Chỉ Nhược, hắn không chần
chừ mà trực tiếp chạy nhanh xuống tầng thấp nhất đưa giải dược cho mọi
người, lần này không có Diệt Tuyệt nghi ngờ, mọi việc đều thuận lợi,
trong lúc trở lại liền gặp Võ Đang tam hiệp.

Trương Tùng Khê nổi tiếng cơ trí, am hiểu mưu kế, biết Thập Hương
Nhuyễn Cân Tán này vô sắc vô vị, cho dù đề phòng cũng vẫn sợ trúng
chiêu, bốn người sau khi bàn nhau liền quyết định giữ lại một ít giải
dược, chờ sau khi rời khỏi đây giao cho Y Tiên Hồ Thanh Ngưu nghiên cứu
điều chế, như vậy sẽ không dễ bị người ta khống chế nữa. Phạm Dao thấy ý không tồi, nhưng giải dược hắn mang theo đều đã phân phát hết, đành
phải trở lại đỉnh tháp lấy thuốc mà Lộc Trượng Khách giấu trong binh
khí.

Mạc Thanh Cốc nghĩ đến mấy sư huynh, Tống Thanh Thư và các đệ tử Võ
Đang bị trúng độc không biết đã giải độc hết chưa, cho nên cũng muốn lấy một ít đem về Võ Đang, liền cùng Phạm Dao trở lên đỉnh tháp, không ngờ
Hạc Bút Ông đã lén lên đó, giải huyệt đạo cho Lộc Trượng Khách. Bốn
người đụng nhau, nhất thời liền đại chiến một trận trên đỉnh tháp. Lộc
Trượng Khách đánh với Phạm Dao, nhưng càng lúc lửa càng cháy lớn, mà Mạc Thanh Cốc mấy ngày nay cũng đã tra rõ, kẻ lúc trước đánh lén Tam sư ca
là thuộc hạ Nhữ Dương Vương phủ, có thể hai kẻ này lúc đó không tham dự, nhưng chẳng những cùng là thuộc hạ của Nhữ Dương vương mà còn là hung
thủ đả thương Vô Kỵ ngày đó, ra tay cũng không lưu tình.

Bọn họ đánh nhau bên trên, thanh âm phía dưới có thể nghe thấy rất rõ ràng, tất cả mọi người hầu như đã rút an toàn, Mạc Thanh Cốc và Phạm
Dao hai người một lòng muốn giết Huyền Minh nhị lão cũng không để ý đến
động tĩnh bên dưới. Lát sau ngay cả Võ Đang nhị hiệp và Nga Mi đều đã
thoát hết, Huyền Minh nhị lão càng đánh càng đuối, đang muốn lui lại,
bất đắc dĩ đối thủ quá quyết liệt không chịu nương tay, hai người đều
trở nên bất an hoảng hốt.

Bọn họ đấu nhau kịch liệt, đánh vỡ cả sàn gỗ, rơi xuống tầng chín. Ta đột ngột bị bốn người từ trên rơi xuống khiến cho hoảng sợ, hơn nữa một lão già còn khỏa thân luôn, kiếp trước kiếp này chưa từng nhìn qua cảnh tượng như vậy, vội xoay người tránh đi. Không ngờ vừa xoay người liền
thấy lửa đã cháy đến tầng chín, vừa rồi trong khói mù mịt ta bế khí chỉ
cảm thấy nóng, bây giờ tình thế không ổn, vội lớn tiếng nói:

“Mọi người đừng đánh nữa, lửa đã cháy đến nơi rồi, thoát xuống rồi đánh tiếp!”

Ta vừa dứt lời, bốn người không khỏi dừng tay lại, lúc này tháp bỗng
nghiêng đi, ai nấy đều biết tháp sắp sụp xuống, không khỏi nghiêng ngả
thân mình. Huyền Minh nhị lão thừa cơ hội mỗi người cướp lấy một tấm vải nhảy xuống, còn lại ba người chúng ta bị bất ngờ chỉ có thể mở to mắt
nhìn. Lúc này Phạm Dao bỗng nhiên sắc mặt khó coi nói:

“Vậy, còn hai tấm vải, chúng ta có ba người, làm sao bây giờ?”

“Không phải chứ, ta chuẩn bị không ít mà!” Ta không tin nói, thấy
Phạm Dao cầm trong tay hai tấm, còn lại những tấm khác đều đã bị lửa
thiêu cháy thủng lỗ chỗ, cũng là ta sơ xuất, nghĩ rằng đã nhúng nước ướt thì lửa khó đốt, nửa ngày như vậy nước đã sớm bị bốc thành hơi rồi.

Mạc Thất thúc mặt cũng ngưng trọng, lúc này tháp lại nghiêng thêm một chút, không bao lâu nữa sẽ đổ sụp, Mạc Thanh Cốc nhìn sâu vào mắt ta,
nói:

“Chỉ Nhược, cháu cùng Phạm Hữu sứ xuống trước, Thất thúc sẽ theo ngay phía sau.”

“Thất thúc, thúc và Phạm Hữu sứ nhanh lên, cháu xuống trước chờ hai
người.” Nói xong ta thả người, nhảy ra ngoài cửa sổ, xoay người một chút đem chân móc bám vào cửa sổ tầng mười, cười thật tươi nhìn hai người
còn đang kinh hãi:

“Yên tâm, cháu có cách đi xuống an toàn. Trương đại ca, mau đến đỡ ta!”

Ta lớn tiếng gọi xuống dưới, chân thả ra, rơi tự do, nếu không có
khói bụi mù mịt cùng hơi lửa nóng, kinh nghiệm bay xuống lần này cũng
không tồi.

“Chỉ Nhược! Chu cô nương!”

Hai tiếng thét kinh hãi, Mạc Thanh Cốc và Phạm Dao mỗi người một tay
cầm tấm vải rộng bay xuống dưới, quyết ý muốn bắt lấy Chỉ Nhược, bất đắc dĩ gió thổi khiến tấm dù chao đi, bọn họ muốn bắt lấy cũng không được,
chỉ có thể nhìn Chỉ Nhược phía dưới mà kêu lên.

Trương Vô Kỵ nội lực thâm hậu, thị lực cũng mạnh hơn so với mọi
người, nhìn thấy Chỉ Nhược lạc trong đám khói bụi chịu hơi lửa nóng,
trong lòng đau xót, lại nghe tiếng nàng gọi hắn đỡ lấy mình, trong lòng
thoắt vui vẻ, cao hứng vì nàng toàn tâm toàn ý tín nhiệm mình, lập tức
vận khởi công lực toàn thân chuẩn bị, miệng hô lớn:

“Chỉ Nhược muội tử, muội yên tâm, ta nhất định có thể đỡ được muội!”

Mới vừa rồi hắn biết Chu Chỉ Nhược còn ở trên tháp, vô cùng lo lắng,
đã sớm đem cách xưng hô khách sáo là Chu cô nương vứt xa, gọi ra bằng
cách hắn vẫn thường nghĩ trong lòng là Chỉ Nhược muội tử.

Lúc này ta còn cách mặt đất khoảng tám chín trượng, Trương Vô Kỵ đã
phi thân bay lên, nhẹ nhàng vẫy một chưởng Càn Khôn Đại Na Di, một cỗ
chưởng lực nhẹ nhàng mà nhu hòa lướt qua bên hông ta.

Ta thân mình không tự chủ được xoay tròn trên không, lực ép ngàn cân
từ trên không rơi xuống hóa thành vô hình, khoảng cách này tự ta hạ
xuống cũng không sao nữa. Trương Vô Kỵ trong lúc ta còn đang xoay tròn,
tay khẽ vung lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, có chút run rẩy ôm ta vào lồng ngực, ánh mắt chân thật còn lưu chút e ngại nhìn ta dịu dàng. Ta hơi
hoảng, cảm giác như có chút lãng mạn, nếu như ánh nhìn trong đôi mắt kia đổi thành của người đó.. Bỗng nhiên trước mắt chợt hiện ra một người
với cặp mắt sắc lạnh, lòng ta không khỏi cả kinh.

“Ma giáo dâm đồ, mau thả đệ tử Nga Mi của ta ra, ai cho phép ngươi làm dây bẩn trong sạch của nàng?”

Diệt Tuyệt sư thái gầm lên một tiếng, Ỷ Thiên kiếm trong tay giơ lên
đâm về phía hậu tâm Trương Vô Kỵ. Hiện giờ hắn đang ở trên không trung
cao năm sáu trượng, hai tay đang ôm lấy ta, muốn chắn một kiếm này chỉ
có thả ta tự rơi xuống mới có thể tiếp chiêu bảo trì tính mạng.

Trương Vô Kỵ thế nhưng không buông ta ra, chỉ buồn bã nhìn ta, hai
tay gắt gao ôm chặt, coi như không nhìn thấy thanh kiếm chuẩn bị xuyên
tâm kia. Diệt Tuyệt sư thái đã nổi sát khí, không vì mọi người tức giận
hô lên mà dao động, các cao thủ khác của sáu phái cũng phản ứng không
kịp, Du, Trương nhị hiệp của Võ Đang giận muốn nổi điên, phóng người bay lên hy vọng có thể kịp cứu hắn. Tuy nhiên Diệt Tuyệt võ công trác
tuyệt, lại ra tay nhanh hơn một bước, kiếm này chẳng những không ngừng
lại, ngược lại còn nhanh thêm. Ngay khi thanh kiếm sắp đâm vào lưng
Trương Vô Kỵ, trên cao Phạm Dao tức giận mắng to:

“Lão tặc ni đáng chết! Giáo chủ liều mạng để cứu danh môn chính phái các ngươi, ngươi liền báo đáp như vậy sao? Sớm biết…đã..!”

Đang nói liền buông tấm vải rộng trong tay, thả người chắn sau lưng
Trương Vô Kỵ, một kiếm kia liền xuyên qua ngực hắn, một chút đuôi kiếm
xuyên qua người Phạm Dao đâm vào lưng Trương Vô Kỵ.

Nếu lúc này rơi tự do xuống, ngực Phạm Dao chỉ có thể bị Ỷ Thiên kiếm cắt thành hai nửa, may mắn là khi Diệt Tuyệt xuất kiếm, Mạc Thanh Cốc
cũng nổi giận, vốn đang chuẩn bị đỡ lấy Chỉ Nhược, không ngờ Trương Vô
Kỵ không buông tay, ngược lại là Phạm Dao bị đâm một kiếm. Khinh công Võ Đang bác đại tinh thâm, Thê Vân Túng vận khởi, Mạc Thanh Cốc buông tấm
vải ra một tay bắt trúng lưng kiếm, một chưởng đánh lui Diệt Tuyệt, dùng mũi chân điểm nhẹ một chút, thân mình dù mang theo một người nhưng
chẳng những không rơi xuống ngược lại bay lên nửa thước. Nhưng khi Diệt
Tuyệt rơi xuống, Ỷ Thiên kiếm rút ra, trước ngực sau lưng của Phạm Dao
máu phun ra thành vòi, ngay cả khi Mạc Thanh Cốc điểm mấy huyệt đạo cũng không ngừng chảy, huống chi lúc này thân đang ở trên không, nếu chịu
thêm chấn động khi hạ xuống, Phạm Dao chắc chắn phải chết không nghi
ngờ.

Ta và Trương Vô Kỵ không nhìn ra phía sau được, nhưng nghe tiếng Phạm Dao rên lên, lại thấy sắc mặt Trương Vô Kỵ trắng bệch một chút, có thể
đoán ra tình hình. Lúc này ta bất chấp không che giấu gì nữa, hai người
này vì cứu ta mà bị thương, ta tuyệt đối không thể viện cớ gì mà không
để ý đến bọn họ được.

Trong nháy mắt suy nghĩ, ta rút ra dải lụa dài vẫn cuốn bên hông vận
khí vung lên, cuốn lấy một cây cột trên bảo tháp, thân mình vừa chuyển
thoát khỏi lòng ngực Trương Vô Kỵ, chân trượt một chút rồi quấn chắc
trên dải lụa giữ mình ngừng lại trong tư thế rơi xuống, hai tay túm lấy
Phạm Dao và Trương Vô Kỵ, có thể nhìn thấy rõ ràng thương thế của bọn
họ, hơn nữa Phạm Dao còn bị thương rất nặng.

Lúc này Du Trương hai người cũng phi thân lên, hai bên trái phải đỡ
lấy Trương Vô Kỵ đưa hắn xuống, cuối cùng cũng khiến một tay ta được
giải phóng. Mạc Thanh Cốc nhân cơ hội chuyển mình một chút, học theo ta
dùng chân treo mình lên dải lụa, hai tay đỡ lấy Phạm Dao đã ngất đi. Kim châm trên người ta đã bị Triệu Mẫn tịch thu hết, tháp bên cạnh cũng sắp đổ sập, Phạm Dao lúc này lại máu me văng tùm lum sắc mặt đã biến vàng
như nghệ, thật sự làm khó ta.

Không có cách nào khác, dù khó cũng phải cố, ta giật đứt mấy sợi tóc
của mình, vận công truyền vào để sợi tóc cứng lại thi triển thuật châm
cứu chưa bao giờ dùng qua, Cửu Ti Độ Huyệt, cuối cùng cũng ngừng được
máu cho hắn. Lúc này trên tháp lại vang ầm một tiếng nổ, mắt thấy tháp
đã sập đến nơi, ta cùng Mạc Thất thúc nhìn nhau một cái, Thất thúc ôm
Phạm Dao nhảy xuống, ta rút dải lụa lại, dùng dải lụa đánh vào cây cổ
thụ bên cạnh, mượn lực trợ giúp Thất thúc vững vàng hạ xuống đất.

“Phạm Hữu sứ thế nào rồi?”

Trương Vô Kỵ trên lưng đã đắp thuốc, thấy hai người chúng ta hạ xuống, liền bước lên quan tâm hỏi.

Ta ngẩng đầu nhìn Trương Vô Kỵ hai mắt đỏ hồng, biết hắn hẳn là đang
muốn khóc nhưng cố nén lại. Từ thời khắc hắn kiên quyết xả thân cứu ta
trên kia, ta đã xác định mình không thể oán hận hắn vũ nhục Chu Chỉ
Nhược trong nguyên tác nữa. Trương Vô Kỵ dù sao cũng không xấu a! Hắn
chính là một người rất thiện lương, chẳng qua là gặp phải một nữ nhân
quá thông minh, quá xinh đẹp và cũng quá tàn nhẫn, phá hỏng vận mệnh cả
đời của hắn.

Nghĩ vậy ta nhẹ nhàng nói:

“Anh không cần lo lắng, Phạm Hữu sứ đã không còn nguy hiểm, hiện tại
cần phải nhanh chóng tìm một nơi an toàn yên ổn để tôi chữa thương cho
ông ấy, còn nữa, anh mau sai người đi tìm dược liệu trị liệu vết thương
đao kiếm, không chỉ sử dụng cho Phạm Hữu sứ mà mọi người đều cần nữa.”

Nói xong, ta quét mắt nhìn, xung quanh rất nhiều đệ tử các đại phái bị thương la liệt.

“Ngày đó vào thành, ta và Dương Tả sứ đã thuê phòng ở một quán trọ
phía Đông thành, nhưng đã bị Triệu Mẫn phát hiện, bất quá ta đã sai Tiểu Chiêu ở phía Tây thành bao một sân tiểu điếm, các vị miễn cưỡng cố chịu được hãy nhanh ra khỏi thành, nếu không cố được thì theo ta đi phía Tây thành an dưỡng, thấy thế nào?” Trương Vô Kỵ biết hiện giờ không thể
thất thố trước mắt mọi người, chỉ có thể cố nén cảm xúc nói.

Lúc này cao thủ các phái Côn Lôn, Không Động, Hoa Sơn khi Triệu Mẫn
chạy đã sớm rút đi, chỉ còn có Võ Đang, Thiếu Lâm và Nga Mi. Phái Nga Mi vì hành động của Diệt Tuyệt ban nãy mà vô cùng xấu hổ, không ngẩng mặt
lên nổi, chỉ có Không Văn, Không Tính của phái Thiếu Lâm không mất phong phạm tiền bối, đến gần chắp tay lại hướng Trương Vô Kỵ đạo tạ, mọi
người khiêm nhượng một phen, cũng biết lát nữa nhất định Triệu mẫn sẽ
tập hợp người ngựa binh mã đến, chỉ có thể bi thương đem các đệ tử tử
nạn thiêu thành tro mang theo.

Trương Vô Kỵ lâm trận sớm, nội lực hao tổn, lại trúng một kiếm, toàn
thân không còn khí lực chỉ có thể dựa vào lưng Du Tam hiệp mà hành tẩu,
giờ phút này lại cảm thấy đau đớn, bởi vì bị Diệt Tuyệt đâm và cũng bởi
vì Phạm Dao cam nguyện bỏ mạng để cứu hắn mà cảm động, trong lòng thề
kiếp này không thể phụ ơn cứu mạng của Phạm Hữu sứ, lại nghĩ hiện giờ
mình như trở lại trước kia còn ở núi Võ Đang, có các thúc thúc bá bá
chăm sóc, nước mắt bất giác rơi xuống thấm vào lưng áo Du Đại Nham. Du
Đại Nham chân bước nhẹ nhàng hơn, khẽ cầm tay hắn an ủi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.