Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 41



Hải Nhân Tư gọi điện cho Khuê Đế, tuy Khuê Đế nhanh chóng đồng ý, nhưng kết quả cuối cùng cũng không được như ý.

“Không thể tiên đoán, vì sao?” Hải Nhân Tư nhìn Khuê Đế trong màn hình ánh sáng.

“Yêm cũng không rõ, anh họ nói không thể nhìn thấy tương lai, bất quá anh ấy nói cảm giác không tốt, đề nghị chúng ta bỏ quyền.” Khuê Đế ngốc nhất
thời cũng không có chủ ý.

“Ai, chẳng lẽ thực sự không xong?”

“Thật có lỗi, yêm…. yêm không giúp được……” Khuê Đế áy náy cúi đầu.

Hải Nhân Tư thấy vậy vội vàng khoát tay: “Bạn thân, đây đâu phải lỗi của
cậu, hơn nữa có gì mà sợ! Thuyền đáo kiều đầu tự nhiên trực! [Mọi việc
sẽ ổn thôi] Dù sao chúng ta cũng đi thẳng vào vòng bán kết rồi, có được
thành tích này đã rất đáng tự hào!”

Khuê Đế không biết phải nói
gì, vì thế chỉ đành gật mạnh đầu, lúc chuẩn bị ngắt điện thoại, Khuê Đế
nhăn nhó niết niết bàn tay to, không dám ngẩng đầu lí nhí nói: “Cái
kia…… giúp yêm….. giúp yêm chào A Tố.”

Hải Nhân Tư trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói: “Bạn thân, kỳ thật….. cậu ta ở ngay bên cạnh mình a.”

Cơ thể bên kia màn hình của Khuê Đế cứng đờ, rặng mây đỏ từ gò má kéo dài
tới tận vành tai, cuối cùng chàng ngốc vì quá hoang mang nên vội vàng
ngắt cuộc gọi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, ánh mắt mọi người tập
trung tới trên người La Tố, sắc mặt La Tố không chút biến đổi, thản
nhiên mở miệng: “Tôi nghe thấy rồi, không cần chuyển lời.”

“Nga……” Hải Nhân Tư hàm hồ lên tiếng, Phân Địch cùng Milan trừ bỏ che miệng
cười cũng không nói thêm gì, bất quá biểu hiện của Khuê Đế cũng không
làm mọi người thoải mái được bao lâu, bởi vì bọn họ rất nhanh đã nghĩ
tới tin xấu Khuê Đế vừa báo.

“Ai, lần này chết chắc thật rồi.” Hải Nhân Tư bắt đầu than thở.

“Không cần như vậy, quên những lời cậu nói với Khuê Đế lúc nãy rồi sao? Có
được thành tích thế này đã rất đáng tự hào.” Milan vỗ vỗ vai Hải Nhân
Tư.

“Ân, tụi mình chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi.” Phân Địch ôm ngốc ngốc thú phụ họa.

La Tố trầm mặc, cậu định bảo bọn Hải Nhân Tư suy nghĩ chuyện bỏ quyền thi
đấu, nhưng nhìn biểu tình nôn nóng muốn thử sức của bọn họ, cậu phát
hiện mình căn bản không nói nên lời, cuối cùng chỉ đành thở dài: “Lúc
thi đấu nếu có gì nguy hiểm, lập tức bỏ quyền.”

“Tụi mình biết
rồi, dù sao đối thủ cũng là Thao Thiết Tu Lôi! Yên tâm bọn mình biết
lượng sức mà!” Hải Nhân Tư tốt xấu gì cũng không ngu ngốc, đối thủ nổi
danh như vậy bọn họ tốt xấu gì cũng từng xem băng ghi hình, nghiên cứu
một chút, tuy vẫn không tìm được biện pháp nhưng đối phương có năng lực
gì bọn họ cũng nắm chắc!

Bọn Hải Nhân Tư tuy nói vậy nhưng La Tố
vẫn cảm thấy lo lắng, không riêng lời tiên đoán của Ôn Tư Đặc, gần đây
cậu cũng cảm thấy có chút lo lắng, trận đấu sẽ tiến hành vào 3 ngày sau, cho dù cậu muốn huấn luyện khế ước thú cho bọn Hải Nhân Tư cũng không
còn kịp, vì thế cậu chỉ dùng lực tinh thần nâng cao một chút sức mạnh
cho khế ước thú của cả hai.

Mấy ngày này cậu cũng gọi cho Ôn Tư
Đặc một lần, dựa theo lý luận lần trước tuy anh không thể nhìn được kết
quả của trận đấu nhưng thông qua trọng tài hẳn có thể đoán được kết quả
mới đúng, chính là Ôn Tư Đặc vẫn nói như cũ, không thấy được gì cả.

“Không thể nhìn gián tiếp qua trọng tài sao?” La Tố không mở màn hình, chỉ chọn lựa nói chuyện.

“Có người quấy nhiễu, hơn nữa người này có năng lực rất mạnh, tóm lại tôi
có dự cảm rất xấu, nói thực ra thì trận này bọn Hải Nhân Tư bỏ quyền thì tốt hơn.” Âm thanh Ôn Tư Đặc từ màn hình ánh sáng vang lên.

“Anh thuyết phục được Khuê Đế không?”

“Cậu nói xem? Tên ngu ngốc này đâu dễ bị thuyết phục, tôi thì thoải mái, ra
mòi cậu cũng không thuyết phục được bọn Hải Nhân Tư a.” Ôn Tư Đặc trêu
chọc nói.

“Hôm đó đi xem không?” Bởi vì Ôn Tư Đặc đã cùng bọn họ xem vài trận nên La Tố theo bản năng hỏi.

“Không được, dự cảm nói ngày đó tốt nhất nên ở nhà, cậu cũng vậy.” Ngữ khí Ôn Tư Đặc hiếm có khi nghiêm túc.

“Anh nghĩ tôi bỏ mặc bọn Hải Nhân Tư được sao?” La Tố nhướng mi.

Ôn Tư Đặc nghe vậy, cười khẽ: “Vậy chúc cậu may mắn.”

“Anh không lo lắng cho Khuê Đế sao?” La Tố ít nhiều cũng có chút nghi hoặc,
Khuê Đế dù sao cũng coi là người bên cạnh cậu, không lí nào Ôn Tư Đặc
không lo lắng.

“Tôi đi cũng vô dụng, hồn thú của tôi vốn không có sức chiến đấu, huống chi không phải cậu đã đi thay tôi rồi sao?”

“………..” La Tố biết Ôn Tư Đặc cũng không phải nói thực, bất quá nếu anh ta đã không muốn đi thì cậu cũng không miễn cưỡng.

Ngắt điện thoại, La Tố thừa dịp Hải Nhân Tư còn chưa về phòng, cậu dùng lực
tinh thần thăng huyễn nhãn thú lên một cấp nữa, nếu trận đấu hôm đó thực sự sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, như vậy huyễn nhãn thú chính là lá bài úp của cậu, năng lực hiện tại của cậu chưa đủ để đánh bại Thao
Thiết, hơn nữa cũng không cần đánh nhau với đối phương, cậu chỉ cần bảo
hộ bọn Hải Nhân Tư không bị thương là đủ rồi.

***

“Ngày
mốt cùng đi xem trận của đội Thao Thiết Tu Lôi không? Ngải Địch đã đồng ý rồi, tốt xấu gì chúng ta cũng nên đi thu thập tình báo một chút.” Lô
Tạp nằm trên sô pha, nhìn người đang trầm mặc đọc sách hỏi.

“Có
băng ghi hình.” Tư Lôi Tạp như thói quen trầm mặc ít lời trả lời ngắn
gọn, Lô Tạp sớm đã quen với tính tình buồn tao của người bạn này, chính
là nhiều lúc Lô Tạp vẫn cảm thấy đau đầu.

“Xem trực tiếp với xem
qua băng ghi hình không giống nhau! Cậu là thủ tịch của học viện hồn thú hẳn có thể hiểu được mà! Cậu cũng có năng lực thôn phệ, tốt xấu gì cũng cảm nhận trực tiếp xem năng lực đối phương có lực phá hoại cỡ nào a,
hơn nữa đối thủ của bọn họ cũng khá thú vị.” Lô Tạp như nghĩ ra chuyện
thú vị, khóe môi khẽ cong lên.

“……….” Tư Lôi Tạp lại chìm vào
trầm mặc, đôi mắt xám tro chăm chú vào quyển sách trước mặt, giống như
trong mắt anh không có gì hấp dẫn hơn nó.

Lô Tạp cảm thấy mình
sắp hộc máu rồi, nói thực ra thời này còn có người mê sách như vậy quả
thực là kỳ tích, phần lớn mọi người đều chọn đọc tin trên mạng, bởi vì
hình ảnh không chỉ biết di động, còn phát ra âm thanh, có thể làm người
ta chìm vào thế giới kỳ ảo, vì thế anh không thể nào hiểu nổi sở thích
của Tư Lôi Tạp, người này…… quả nhiên là lúc nhỏ ở quân đội đã bị phá hư mất rồi, chẳng những tính cách buồn tao, ngay cả sở thích cũng cổ quái.

“Thua cậu rồi.” Lô Tạp ngồi dậy: “Lần này đội Thao Thiết Tu Lôi đụng đội Đại
Pháo Kim Cương của học viện chúng ta, đội này cũng được coi là thần kỳ,
thực lực không mạnh nhưng vẫn may lại rất bạo, nghe nói trận trước còn
thắng được mỹ nhân ngư Bùi Tì.”

Tư Lôi Tạp vẫn như trước trầm mặc nhưng đầu của anh lại hơi ngẩng lên một chút, Lô Tạp biết người này đã
thấy hứng thú một chút, vì thế anh không ngừng cố gắng quảng cáo: “Bởi
vì lúc thi đấu, Bùi Tì kiểm tra ra đang mai thai, vì thế liền bỏ quyền.
Lúc tôi xem băng ghi hình trận đấu đó thì khá ngạc nhiên a, đội viên đội Đại Pháo Kim Cương rất quen mặt, vì thế tôi điều tra một chút, kết quả
phát hiện một chuyện rất thú vị, cậu biết chi đội này có quan hệ gì với
Ngải Địch không?”

Lô Tạp nói tới đây, anh đắc ý nhếch khóe môi:
“Thành viên đội này là bạn cùng phòng ký túc xá của em trai Ngải Địch,
chắc cậu cũng nghe nói tới người này, dù sao thời gian trước hai đứa em
của Ngải Địch phát sinh mâu thuẫn gây ra tiếng vang rất lớn a, bất quá
bản thân tôi không thích Ngải Lộ cho lắm, chỉ vì nó là em trai của Ngải
Địch mà thôi, tuy bộ dáng rất được, còn là giống cái nhưng tính tình
thực là….. nói thế nào nhỉ, rất kiêu căng.”

Lô Tạp định nói tiếp
gì đó, nhưng anh kinh ngạc phát hiện lúc này Tư Lôi Tạp đã hoàn toàn
ngẩng đầu, ánh mắt xám tro dần dần chuyển nên thâm sâu, âm thanh trầm
thấp vang lên: “Ngải Tố……”

Lô Tạp ngây ngẩn cả người, giây tiếp
theo anh mới kịp phản ứng: “Đúng rồi, đứa em thứ hai của Ngải Địch tên
là Ngải Tố, không ngờ cậu lại nhớ a.”

Lô Tạp không bao giờ ngờ
được, vì dù thông minh cỡ nào cũng không đoán được Tư Lôi Tạp sẽ biến
thành cự lang làm nũng lấy lòng một người, vì thế anh theo bản năng nghĩ là chuyện anh nói làm Tư Lôi Tạp có hứng thú.

“Vì thế tôi nói
chuyện này với Ngải Địch, cậu ta mới lập tức đáp ứng xem trận đấu này a, đừng thấy bộ dáng tên kia như người máy vô huyết vô lệ, thực ra rất
quan tâm tới người nhà a, tôi còn đặc biệt điều tra chỗ ngồi của bọn
Ngải Tố, mua ngay chỗ ngồi bên cạnh, thế nào, thấy tôi có giỏi không?”
Lô Tạp làm vậy cũng vì tò mò muốn biết Ngải Địch ở cùng người nhà thế
nào mà thôi, đương nhiên anh sẽ không nói cho người ta biết mục đích
thật sự của mình.

‘Ba’ Tư Lôi Tạp khép sách lại, dưới ánh đèn
gương mặt nghiêm túc của anh lại càng thêm lạnh lẽo, Tư Lôi Tạp dùng đôi ngươi xám tro chăm chú nhìn Lô Tạp. Giờ phút này, Lô Tạp cảm thấy Tư
Lôi Tạp một thân quân trang, khí thế bức người tới mức anh thở không
nổi, anh nuốt nước miếng, có chút khẩn trương chờ đợi Tư Lôi Tạp mở lời, nghiêm túc như vậy….. chẳng lẽ muốn cự tuyệt? Quên đi, dù sao anh cũng
quen bị từ chối rồi.

“Trận đấu tôi sẽ đi, còn nữa cám ơn cậu.” Ngữ khí vô cùng nghiêm túc, mang theo âm điệu trầm thấp đặc biệt của nam nhân.

“Ách?” Lô Tạp ngây ngẩn cả người, phải nói là anh thực sự không ngờ Tư Lôi Tạp lại đồng ý nhanh như vậy, hơn nữa còn cám ơn anh là sao? Anh đã làm
chuyện gì tốt à?

***

Ngày thi đấu, bọn Hải Nhân Tư như
bình thương xuất môn trước, bởi vì trận đấu này rất hấp dẫn nên bọn La
Tố phải đặt vé từ trước. Bình thường vòng sơ tuyển không bán vé, chỉ
dành riêng cho vòng bán kết, nhưng nếu trận đấu quá thu hút, phần lớn
mọi người đều muốn xem thì để hạn chế số lượng, sẽ bán vé.

Vé của La Tố cùng Milan nói mua thì không đúng lắm, bởi vì đội ngũ tham gia sẽ được tặng 3 vé miễn phí, hơn nữa còn là vị trí tốt, đây là vé dành
riêng cho người thân bạn bè của thí sinh có thể quan sát tốt hơn, La Tố
và Milan lấy hai vé, còn một thì tặng cho Khảm Tư, cũng là lão đại của
bọn Khuê Đế và Hải Nhân Tư.

“Ai, vì sao lần này Ôn Tư Đặc đại
nhân không tới a.” Milan vì không được xem trận đấu với Ôn Tư Đặc có
chút uể oải, bất quá lúc tới khán đài, thấy cảnh tượng đồ sộ trước mặt
thì lập tức quên bén đi chuyện này.

“Trời ạ, A Tố, thiệt nhiều người xem a, này cũng quá khoa trương đi?” Milan rất nhanh tìm được chỗ của mình.

Hải Nhân Tư cho bọn họ 3 chỗ liền nhau nên La Tố cũng ngồi xuống cạnh Milan.

Tuy trận đấu vẫn chưa bắt đầu nhưng người xem đã rất đông, Milan vừa ngồi
vào chỗ đã lập tức gọi cho bọn Hải Nhân Tư, còn La Tố chỉ im lặng quan
sát bố trí sân đấu, thuận tiện tìm kiếm….. lộ tuyến chạy trốn tốt nhất.

Bởi vì lời tiên đoán của Ôn Tư Đặc nên lần này La Tố mang theo cả 3 con khế ước thú, may mà bọn Tiểu Hoàng cùng Đại Ngốc đều rất nhỏ, có thể ngồi
trên đùi La Tố. Tiểu Hoàng cùng huyễn nhãn thú đều là lần đầu được đi
xem trận đấu nên có vẻ rất hưng phấn, chỉ có Đại Ngốc vẫn giữ bộ dáng
cũ, nhìn xa xa như không có chút nhiệt tình nào.

“Thật xin lỗi,
tới chậm.” Cùng với một tiếng ‘ầm’ lớn, một người khổng lồ ngồi xuống
bên cạnh Milan cùng La Tố, Milan vội vàng chào hỏi: “Khảm Tư lão đại,
chào anh.”

“Chào.” La Tố cũng lễ phép gật đầu chào hỏi Khảm Tư.

“Ha ha ha, không cần khách khí! Đều là người nhà cả!” Khảm Tư sảng khoái cười to.

Bởi vì trận đấu sắp bắt đầu nên Milan ngắt màn hình liên lạc với bọn Hải
Nhân Tư, La Tố vốn là người không nói nhiều, huống chi cậu còn muốn quan sát hoàn cảnh sân đấu, vì thế cậu không gia nhập cuộc nói chuyện phiếm
của Milan và Khảm Tư.

Lúc còn một phút nữa trước khi trận đấu bắt đầu, La Tố rốt cuộc ghi nhớ hết hoàn cảnh ở đây, mà lúc này từ xa xa có ba bóng người đi tới làm mọi người phát ra tiếng kinh hô.

“Trời ạ, không phải là Tư Lôi Tạp sao?”

“Còn có Ngải Địch cùng Lô Tạp nữa! Bọn họ cư nhiên đến xem trận đấu này!”

“Ngu ngốc, chẳng lẽ cậu không biết à? Tư Lôi Tạp đã gia nhập đội Ngải Địch rồi, đây là đội mạnh nhất của học viện chúng ta!”

La Tố khẽ nhíu mày, Milan cùng Khảm Tư cũng rất kinh ngạc, bất quá kế đó
chuyện làm bọn họ càng kinh ngạc hơn đã xảy ra, bởi vì dưới tầm mắt nóng rực của mọi người, Tư Lôi Tạp cùng Ngải Địch, Lô Tạp đã đi tới vị trí
bên cạnh bọn họ.

Tầm mắt La Tố cùng Tư Lôi Tạp không hẹn mà chạm
nhau trong không trung, vẫn là đôi mắt màu xám tro, giống như cự lang
đang đứng trước mặt cậu vậy…… hai người không nói gì, La Tố rất nhanh
dời tầm mắt, gật đầu với Ngải Địch: “Anh cả.”

“Bằng hữu mua vé ở
đây.” Ngải Địch vẫn mang bộ dáng như cũ, toàn thân không có chút nhân
khí, Ngải Địch vốn định ngồi bên cạnh La Tố, dù sao trong mắt mọi người
bọn họ cũng là anh em, chính là có người còn nhanh lẹ hơn Ngải Địch,
không ai khác chính là Tư Lôi Tạp.

Biểu tình của Tư Lôi Tạp thực
trầm mặc, bởi vì mặc quân trang nên gương mặt vốn lạnh lùng lại tăng
thêm phần sát khí, Tư Lôi Tạp ngồi thực tiêu chuẩn, đây là thói quen
quân đội không sửa được, bất quá tư thế ngồi này rất thích hợp với người trầm mặc ít nói như Tư Lôi Tạp.

Tư Lôi Tạp cùng Ngải Địch không
chút biến sắc nhìn nhau, Ngải Địch không mở miệng nói gì, tựa hồ anh
đang tự hỏi vì sao đối phương cướp chỗ của mình.

Không khí một
khắc này đột nhiên trở nên khẩn trương, không ai dám chỉ trích Tư Lôi
Tạp, Lô Tạp cũng không ngoại lệ, nhưng anh quả thực sắp điên rồi, Tư Lôi Tạp tổ tông ơi, chỗ nào không ngồi? Vì cái gì lại cướp chỗ ngồi của
Ngải Địch? Nếu hai người này đánh nhau anh phải bênh ai? Không đúng! Vấn đề không phải chuyện này! Mà nếu đánh nhau anh nhất định sẽ chết chắc!
Bên trường học sẽ tìm anh tâm sự! Tuyệt đối sẽ tìm anh tâm sự!

Ngay lúc Lô Tạp buồn bực xem nên giải quyết tình huống này thế nào, Ngải
Địch cư nhiên ngồi xuống, sắc mặt bất biến ngồi xuống vị trí bên cạnh Tư Lôi Tạp, tựa như bầu không khí khó chịu khi nãy không hề phát sinh.

“Cám ơn.” Tư Lôi Tạp mở miệng.

“Không khách khí.” Âm thanh Ngải Địch vẫn không chút phập phồng.

Ai ai ai ai? ! Mọi người vây xem, bao gồm cả Lô Tạp đều trợn mắt há hốc,
cuộc đối thoại này là sao a? Hai người này rốt cuộc dùng ánh mắt trao
đổi cái gì vậy! Lô Tạp hoàn toàn phát điên, vì cái gì anh không hiểu gì
cả? Quả nhiên thiên tài cùng thường nhân có tần số não khác nhau sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.