Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 1 - Chương 33: Thu nhận



Ôn Uyển chỉ chỉ Liên Tử, Xuân Hoa để cho Liên Tử đi ra phía trước. Ôn Uyển ở tại vị trí lấy trâm bảo thạch quý giá xuống, còn có hai vòng vàng trên tay; đưa cho nàng, gật đầu. Xuân Hoa nhận lấy đưa cho Liên Tử.

“Tiểu thư ban thưởng cho ngươi, nói cho ngươi làm đồ cưới.” Xuân Hoa nói

Liên Tử vô cùng cảm động, cũng không già mồm cãi láo, đưa hai tay nhận: “Tạ tiểu thư ban thưởng.”

Ôn Uyển nhìn nàng nhận, cảm thấy buồn cười. Mình luôn nhận đồ của người khác cho, cũng nên trả lại nhân tình. Có tiền đúng là tốt, tùy tiện cho vài món, đủ để người ăn được mấy năm thậm chí cả đời.

“Ngươi, đi lên.” Xuân Hoa chỉ chỉ Kiều Tú Nương.

“Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng. Dân phụ tội đáng chết vạn lần, cầu xin tiểu thư tha mạng, cầu xin tiểu thư tha dân phụ một cái mạng ti tiện. Cầu xin tiểu thư tha mạng a.” Kiều Tú Nương vừa nói vừa dập đầu, cái trán dập đầu đến chảy máu.

Ôn Uyển nghĩ hay là thôi đi, nhưng ngược lại nghĩ tới, nếu cứ như vậy mà thôi, nói không chừng, sẽ bị người ta cho là đạo đức giả: “Quận chúa nói, trước kia ngươi đánh nàng , tất cả đều trả gấp bội cho ngươi, ngươi có oán hận câu nào không?”

“Tạ tiểu thư khai ân, Tạ tiểu thư khai ân. Dân phụ không có câu nào oán hận.” Nói xong, không cần người khác đánh, chính nàng tự đánh miệng mình. Mỗi một cái đều dùng hết khí lực mà tát.

Ôn Uyển nhìn nàng tát bảy cái, mặt cũng sắp thành đầu heo. Suy nghĩ , cảm thấy méo mó rất chán ghét. Thôi , hiện tại mình là quý tộc, nàng là thần dân, muốn nàng chết cũng bất quá là một câu nói thôi. Nhưng nàng ít nhất cũng dạy mình gần hai tháng, tuy nửa tháng đầu có thâm độc chút ít, sau này hơn một tháng, mặc dù không thể nói là tốt, cũng chưa nói tới mức ác độc. Còn bênh vực mình.

Ôn Uyển khoát tay áo, làm mấy động tác: “Tiểu thư nói thôi. Ngươi sau này nhớ kỹ bài học hôm nay. Không nên lần nữa tham lợi, cũng không cần động một chút là đánh người, mắng chửi người. Tiểu thư nói, nể tình ngươi cũng dạy nàng một tháng , nên ưu khuyết điểm bù nhau.”

“Tạ tiểu thư, tiểu thư thật là tâm địa Bồ Tát. Tạ tiểu thư.” Kiều Tú Nương nghe được lời này, biết mạng mình đã được giữ.

Ôn Uyển nhìn lại những người khác, tối đa cũng chỉ mấy nói vài câu lạnh nhạt, cũng không còn thâm cừu đại hận gì. Phất phất tay, làm mấy động tác, viết một ít chữ.

“Hầu gia, Hầu gia phu nhân. Tiểu thư nói, những người này cũng không có ân oán gì với nàng. Chẳng qua chỉ nói một hai câu nơi khóe miệng, cũng không gây ra tổn thương gì. Hơn nữa, thân phận tiểu thư lúc ấy rất bí ẩn , bọn họ cũng không biết chuyện, đều nói người không biết không có tội, không liên quan đến bọn họ. Tiểu thư không trách tội các nàng.” Xuân Hoa bắt đầu cũng có chút không tin, nhìn Ôn Uyển xử lý nhẹ như vậy, thật là độ lượng.

Ngắn ngủn mấy câu nói, để cho An Nhạc hầu cùng phu nhân trong bụng cả kinh. Không nghĩ tới Ôn Uyển, lại nhẹ nhàng bỏ qua như vậy. Nhưng mà hai người bọn họ lại không thể nói gì, chẳng lẽ người ta không so đo mà ngươi còn nói là không đúng. Vậy chẳng khác gì chỉ trích người ta khoan hậu là sai lầm , nên đem người đánh chết mới là đúng.

Ôn Uyển cũng không còn nghĩ nhiều như vậy, khi đó quả thật rất mạo hiểm. Nhưng nàng không có oán hận cái gì, xã hội này chính là như vậy. Không đem hạ nhân làm người để nhìn, không có gặp Cửu và thập tiểu thư của An gia, thì cũng sẽ gặp những người nhà khác thôi. Duy nhất muốn trừng phạt chính là Kiều Tú Nương kia, nhưng suy nghĩ lại, cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao cũng dạy qua mình mấy ngày châm tuyến. Sau đối với mình cũng coi như không kém. Dù sao mình sau này sẽ có cuộc sống tốt, cũng không có liên hệ cùng nàng ấy nữa. Tội gì còn phải đi làm ác nhân đây. Lưu lại thanh danh hòa ái thiện lương mới tốt.

“Tiểu thư nhân từ, là chúng ta tạ ơn. Những thứ này, là lễ vật cho tiểu thư, hi vọng tiểu thư sẽ thích, kính xin tiểu thư nhận lấy, biểu đạt nguyện vọng tạ ơn của chúng ta .” ôm lên tới sáu cái hộp sơn hồng mạ vàng. Ôn Uyển biết, đây coi như là nhận lỗi, bên trong nhất định là vật đáng giá, nên cũng không có từ chối. Lập tức gật đầu, để cho Xuân Hoa nhận.

An Nhạc hầu cùng An Nhạc hầu phu nhân nhìn Ôn Uyển nhận lễ vật, tảng đá treo trong lòng rốt cục cũng buông xuống. Nguyện ý thu lễ, đại biểu thật lòng , sẽ không truy cứu nữa.

An Nhạc hầu cùng An Nhạc phu nhân mang theo một nhóm người, an phận ra khỏi Vương Phủ. Ra khỏi đại môn Vương Phủ, An Nhạc hầu liền vào trong xe ngựa.

“Hầu gia, chuyện này nên xử lý thế nào đây?” Hầu gia phu nhân lâm vào khó khăn. Nói không có trừng phạt, cũng đã mở miệng trừng phạt lão Cửu cùng lão thập trong nhà. Nói trừng phạt, thì bọn họ đã hỏi thăm rõ ràng, Kiều Tú Nương kia đối với Ôn Uyển đúng là không đánh thì mắng, trên người cũng thường xuyên để lại thương tích , lại không nghĩ tới Ôn Uyển tiểu thư cứ nhẹ nhàng như vậy mà bỏ qua cho. An Nhạc phu nhân có chút không nghĩ được cách xử lý, tìm cách làm như thế nào.

“Đứa nhỏ này, quá nhanh trí rồi. Tạm thời bất động, qua ít ngày, tìm cớ đem những người đối với nàng không tốt đều đuổi hết đi.” An Nhạc hầu nghi ngờ. Mình ngày đó thật là nhìn nhầm, đứa bé kia ngôn hành cử chỉ vô cùng đúng mực, không có một tia ngạo mạn, cùng mùi vị không biết trời cao đất rộng. Còn có khí độ toàn thân kia, chỉ có người thường thường ở trên ới có . Mình tại sao lại không có mắt thế, mình trông nhầm cũng thôi, mình chẳng qua là nhìn thoáng qua. Nhưng vì cái gì, Triệu vương làm cũng nhìn nhầm đây.

Kiều Tú Nương mặc dù tham lam cay nghiệt, nhưng lần này đã bị sợ mất đi nửa cái mạng. Sau khi về nhà, mỗi lần nghĩ tới là nơm nớp lo sợ, nghĩ tới vạn nhất Ôn Uyển nhớ tới sự ngược đãi lúc trước đối với nàng , nên vẫn không được yên tâm. Vạn nhất Ôn Uyển sau này hồi tưởng chuyện này, sẽ tìm nàng tính sổ, nàng cũng chỉ có một con đường chết. Lập tức cùng An phu nhân từ biệt, mang theo một nhà già trẻ, trở về quê nhà đi tránh nạn.

Ôn Uyển trở về sân, liền phát hiện trong viện lại thêm rất nhiều người. Xuân Hoa bận rộn giải thích, tới tám nhị đẳng nha hoàn, còn có mấy bà tử và tiểu nha hoàn sai sử vẩy nước quét nhà quét phòng ốc.

Ôn Uyển đi ra cửa phòng, Xuân Hoa lập tức gọi tất cả đều tới bái kiến chủ tử. Nhìn trong viện tất cả khoản hai mươi hạ nhân, Ôn Uyển may là không có ngất đi. Đây là tiểu viện, phải dùng tới chừng hai mươi người hầu hạ, cái này cũng quá xa xỉ.

Đời trước trong nhà có tiền, cũng là giặt quần áo nấu cơm làm vườn bao gồm tài xế luôn cũng chỉ tám người, hầu hạ một đại gia đình mười ba người. Hiện tại chỉ mình một người, sai sử hai mươi người. Thật muốn nói không cần, nhưng vừa nhìn điệu bộ này, đoán chừng , hẳn là gia quy. Nói ra, có thể thất lễ. Thôi , chịu lấy vậy.

“Tiểu thư bảo đem sáu cái hộp hồng kia lấy tới.” Lấy một hộp hồng đến, Ôn Uyển cho người mở ra. Vừa mở ra, thiếu chút nữa ánh mắt bị chóa.

Trong hộp, có đá kim cương, ngọc bích, Hồng Bảo Thạch, Miêu Nhãn Thạch, Phỉ Thúy, Trân Châu, mã não những vật này làm thành đồ trang sức, cây trâm, trâm hoa, vòng tai, vòng đeo cổ, hoa tai, chiếc nhẫn còn có các vật trang sức khác. Mỗi dạng đồ trang sức đều được làm vô cùng tinh mỹ.

Nha hoàn bà Tử trong phòng, mặc dù bình thường cũng sẽ thấy thứ tốt, nhưng một lần thấy nhiều đồ như vậy, vẫn đem mắt tò mò nhìn xem. Liền nhìn Ôn Uyển hâm mộ cùng ghen tỵ. Xuân Hoa liếc ánh mắt lướt tới, lập tức cúi thấp đầu xuống.

Để cho Xuân Hoa giật mình, chính là khi Ôn Uyển nhìn những thứ đồ trang sức xinh đẹp quý giá kia, thế nhưng ánh mắt nháy cũng không nháy một cái. Những đồ này, ở trong mắt nàng, dường như là nhìn nhiều đã quen, một chút phản ứng khác lạ cũng không có.

Trong nhà Ôn Uyển ở kiếp trước, bà nội và các thím người nào mà không có rất nhiều đồ trang sức. Không nói trưởng bối, ngay cả chính nàng, cũng có nhiều châu báo và đồ trang sức, mỗi thứ đều giá trị không rẻ. Đồ trang sức quý giá cỡ nào tất cả cũng đã thấy nhiều. Cho nên đối với những thứ này, mặc dù đều là những đồ trang sức quý giá, thủ công cũng thượng hạng, nhưng cũng không có nhìn chăm chăm giống như nhà quê chưa bao giờ nhìn thấy thành thị.

“Tiểu thư, những thứ đồ trang sức này, tính thế nào cũng đáng giá bốn năm vạn lượng bạc đây.” Xuân Hoa sau khi xem xong, có chút chần chờ. Cái lễ An Nhạc hầu đưa này, có phải quá quý giá hay không?

Ôn Uyển khoát tay áo, tỏ vẻ không thèm để ý. Cầm một vòng tay Phỉ Thúy ướm thử trên tay. Đáng tiếc, quá lớn, đeo vào quá vướng. Ôn Uyển bỉu môi, họ tặng lễ như vậy à. Tặng lễ mà để cho chủ nhân không thể dùng, thật là không có thành ý, vậy mà còn nói là Hầu gia, thật không biết xử thế.

Xuân Hoa bị sáu cái hộp đồ trang sức làm cho sợ hãi, chờ sau khi Ôn Uyển cho nàng lui xuống, thì lập tức đem chuyện này bẩm báo cho Lâm quản gia. Lâm quản gia nghe cũng cũng không kinh ngạc, những chuyện họ làm lúc trước, thì đưa qua một vạn hai vạn vàng bạc châu báu tới đây nhận lỗi, cũng không có cái gì là quá đáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.