Xe đi một đường bình an.
Khuỷu tay tì lên cửa xe, Hạ Phong nhìn về phía trước.
Cậu không biết Đưởng Kỉ Thiên có địa vị như thế nào, cậu trở lại sòng bạc chỉ là muốn biết Nhậm Mộ có sao không mà thôi. Nếu Đường Kỉ Thiên dám gây bất lợi cho Nhậm Mộ, cậu nhất định sẽ không tha cho hắn.
Đỗ xe tại ven đường, cậu đi dọc theo những hẻm nhỏ để đến pub. Một lần nữa đeo mặt nạ, hai tay đút túi quần, cậu thản nhiên bước vào cửa.
Như là đã đoán trước, bảo vệ lập tức cản cậu lại.
“Thưa ngài, ở đây chỉ dành cho hội viên, mời ngài xuất trình thẻ”.
“Tôi đến tìm Đường Kỉ Thiên”.
Bảo vệ nghe có chút do dự, cuối cùng vẫn từ chối.
“Đã như vậy, tôi cũng không làm khó dễ. Nhưng phiền anh giúp tôi chuyển lời cho anh ta được chứ?”
Bảo vệ gật đầu.
Hạ Phong đi đến gần bảo vệ, cảm thấy khoảng cách giữa hai người vừa vặn liền rút súng từ trong túi quần ra. Cảm giác súng đặt bụng mình khiến bảo vệ kinh ngạc.
Hạ Phong nghiêng đầu, ý bảo hướng về phía một hẻm nhỏ. Bảo vệ không dám phản kháng, chỉ đành chậm rãi từng bước một bước đi.
Còn chưa được một nửa đường, Hạ Phong liền đánh ngất bảo vệ. Mặc kệ hình thể to lớn của bảo vệ, Hạ Phong nhét anh ta vào thùng rác, đầy bất lương mà khép kín nắp thùng lại…
Giải quyết xong phiền phức, Hạ Phong thuận lợi đi vào sòng bạc. Một bên hướng vào trong, thuận tiện đổi tiền. Đi dạo liên tục qua sáu phòng chơi cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Nhậm Mộ.
Có lẽ Nhậm Mộ đang ở chỗ khác. Hạ Phong lại đi tìm trong sàn nhảy nhưng vẫn không thấy người. Cậu có chút buồn bực ngồi ở quầy bar.
Còn có một chỗ cậu chưa đến. Hạ Phong đem tầm mắt đến một cánh cửa không chút thu hút nào…
Cậu đứng lên, đi về hướng cửa kia sau đó đẩy ra.
Bên trong là một lối đi nhỏ.
Ở cuối lối đi lại là một cánh cửa khác. Trên đường đi qua tất cả đều là gian phòng. Hạ Phong đi đến phòng cuối cùng, cậu đứng lại. Nhậm Mộ hẳn là ở trong này, cậu nghĩ.
Đẩy cửa.
Quả nhiên, Nhậm Mộ ở bên trong, nhưng Hạ Phong thầm nghĩ lấy một phát bắn chết anh ta luôn, sau đó đem Đường Kỉ Thiên ra làm bia ngắn. Giờ khắc này đây, hiện trường như sau: Trong phòng đặt một chiếc sopha vô cùng lớn, Nhậm Mộ ngồi trên mình Đường Kỉ Thiên, quần áo mất trật tự, mà Đường Kỉ Thiên thì đang giở trò…
Cậu liền đoán được hai người khẳng định là đang phát sinh gì đó, hẳn là đoán được…
Một lát sau hai người mới phát hiện Hạ Phong tồn tại. Hạ Phong đóng sầm cửa lại, tường rung lên, bụi từ đâu đó rơi xuống…
Nhậm Mộ kinh ngạc sau đó liền hô lớn: “Thần Việt, đi! Đi mau!”
Giờ khắc này, Hạ Phong nóng giận mới phát hiện tay của anh bị còng lại ở sau lưng, trên mặt còn có máu đọng. Trên sàn loạn thành một đoàn, văn kiện giấy tờ rơi vung vãi. Thấy thế nào cũng giống hiện trường….
Người đánh Nhậm Mộ cũng không đeo mặt nạ, nhìn khuôn mặt cân đối, không kém chút nào so với Nhậm Mộ. Hắn nở nụ cười: “Nếu đã đến đây rồi thì tôi đành phải nói chuyện ha”. Quay đầu lại nhìn Nhậm Mộ, véo mặt anh một cái nói: “Xem ra tiểu tình nhân của cậu quan tâm cậu ghê”. Sau đó đẩy Nhậm Mộ ra để anh ngồi trên ghế.
Nhậm Mộ lạnh lùng nhìn hắn, không trả lời.
Hạ Phong thấy Nhậm Mộ ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, cũng chẳng có ý muốn đi thì buồn bực. Nhìn kĩ mới phát hiện được không bình thường. Nhậm Mộ ngồi liệt trên ghế, cả người mềm nhũn như không có xương.
“Mẹ kiếp, mày làm gì với anh ấy?!”
“Đừng khẩn trương, tôi chỉ cho cậu ta uống thuốc giãn cơ để ngoan ngoãn hơn mà thôi”.
Móc súng ra, Hạ Phong chĩa súng vào Đường Kỉ Thiên: “Tháo còng ra cho anh ấy, ngay lập tức”.
“Lá gan không nhỏ, ngay địa bàn của tôi mà cũng dám cầm súng chĩa vào người tôi. Cậu là người thứ nhất, cũng sẽ là người cuối cùng.”
“Đừng để cho tôi nói lại lần nữa, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn”.
Đường Kỉ Thiên nở nụ cười, đứng lên, đi về phía bàn làm việc.
“Mày muốn làm gì?”
Đường Kỉ Thiên xoay người khoanh tay nhìn Hạ Phong: “Cậu cho tôi là dùng tay không để mở còng hay có dị năng?”
Hạ Phong không nói chuyển, chỉ là hai mắt dõi theo hắn, sợ hắn đưa ra ám chiêu gì. Đường Kỉ Thiên cũng không bày quỷ kế gì mà ngoan ngoãn mở ngăn kéo, chuẩn bị lấy chìa khóa ra.
Hạ Phong nhìn hắn, khóe mắt liếc về phía Nhậm Mộ xem tình hình của anh. Ngay lúc Hạ Phong xao nhãng, Đường Kỉ Thiên động thủ. Một đám bột phấn phóng đến trước mặt Hạ Phong ngăn trở tầm nhìn của cậu.
Chờ đến lúc cậu nhận ra đang chuẩn bị bắn loạn lên thì bị đạp môt cước… súng rơi trên mặt đất, cả người cậu bị đá bay đến tường. Tiếp xúc thân mật với bức tường sau, cậu lại hướng về sàn nhà hôn môi…
Nhìn thấy được toàn bộ, Nhậm Mộ thầm thở dài nhắm mắt lại… Hôm nay, Hạ Phong bị đá một cước liền thua cuộc cũng là một phần trách nhiệm của cậu. Vì muốn áp đảo cậu trên giường mà không huấn luyện cậu, đây là lỗi của anh… Nhưng đụng phải Đường Kỉ Thiên, Hạ Phong chỉ có thể chịu thua..
Hạ Phong còn chưa đứng lên đã bị người túm tóc. Đời trước cậu cũng là công dân lương thiện, không trêu chọc sinh sự, cũng chẳng đi khiêu khích ai, không có kinh nghiệm gì cho nên đời này liền bị đánh.
Vừa rồi bột phấn Hạ Phong rốt cuộc đoán được đây là thứ gì, là thuốc giảm đau. Bột phấn tiến vào mũi miệng của cậu không ít…
“Chậc! chậc!” Đường Kỉ Thiên làm như thở dài. Túm lấy tóc Hạ Phong, giật mặt nạ của cậu ra, vỗ vỗ lên mặt cậu mấy cái: “Chỉ bằng thân cậu mà đã nghĩ cứu người?”
Hạ Phong phản kháng rốt cuộc chỉ bị đánh nhiều hơn… Quỳ trên mặt đất, cậu cảm giác mũi như có thứ gì đó chảy ra, cảm giác mình sắp tắt thở đến nơi… Một đêm không ngủ, hiện tại lại bị người đánh, hiện giờ cậu vừa mệt vừa đau, nhìn Nhậm Mộ sau liền nhắm nghiền hai mắt… Kì thực cậu nghĩ muốn giả vờ chết rồi lát sau vùng lên giáo huấn họ Đường…
Nhìn Đường Kỉ Thiên muốn đánh Hạ Phong đến chết, Nhậm Mộ nghĩ muốn làm thịt hắn ta chỉ có điều không nhúc nhích được đành phải chửi ầm lên. Thấy Hạ Phong nhắm nghiền hai mắt lại càng thêm tức giận: “Đường Kỉ Thiên, mày là tên tạp chủng, hèn nhát, tức giận tao thì cứ phát tiết lên người tao!”
“Như thế nào? Đạp nó mấy cái cậu liền đau lòng? Nếu cậu đối với tôi chỉ bằng một nửa tôi cũng sẽ không đối với nó như vậy”. Đường Kỉ Thiên ngồi trên ghế, đốt một điếu thuốc, nhìn xuống Hạ Phong, lẩm bẩm: “Vì thằng nhóc này cậu dám đến đây, thật khó có được. Cũng đã mười năm chưa đến đây nhỉ”.
Nhậm Mộ không trả lời mà lạnh lùng nghiêng đầu.
Động tác ấy chọc giận đến Đường Kỉ Thiên. Tay hắn cầm lấy cằm của Nhậm Mộ ép buộc anh hôn mình. Kết quả Nhậm Mộ hung hăn cắn Đường Kỉ Thiên…
Một lúc lâu sau, Hạ Phong dần tỉnh lại, mở mắt ra liền phát hiện Nhậm Mộ đang bị người phi lễ…
Cho tới bây giờ cậu không hề thích chia xẻ gì đó cùng người khác, một ít cũng không thích. Đến đồ vật cậu đã không muốn chia xẻ, huống chi là một người đang sống sờ sờ ra đấy.
Súng của cậu chỉ cách vài bước chân.
Thuốc giảm đau cậu hít vào đang bắt đầu có hiệu quả. Thấy Đường Kỉ Thiên ra tay với Nhậm Mộ, mọi đau đớn mệt mỏi liền biến mất, chỉ còn lại tức giận ngập trời, hận không thể bắn chết hắn ta…
Đường Kỉ Thiên túm lấy cổ áo Nhậm Mộ, nói: “Nhậm Mộ đêm nay cậu là của—” Lời còn chưa nói hết gáy đã bị họng súng dí vào.
“Của tôi”.
Không biết từ lúc nào Hạ Phong đã bò dậy, dùng súng đẩy đẩy gáy của Đường Kỉ Thiên. Cậu đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Anh ấy là của tôi, nhớ cho kĩ”. Thấy hắn dần thả lỏng cổ áo của Nhậm Mộ, Hạ Phong nở nụ cười, ngón tay đặt trên cò súng nhúc nhích, mà tình cảnh của Đường Kỉ Thiên đột ngột biến hóa.
“Đứng lên”. Hạ Phong ra lệnh. “Tôi thích người ngoan ngoãn, không cần bày trò thêm một lần nữa với tôi, bằng không tôi sợ súng sẽ cướp cò”.
Ngoan ngoãn…. Nghe cậu nói lời này, Nhậm Mộ không nhịn được trợn tròn mắt. Nhìn bộ dạng của Hạ Phong chỉ thấy cậu đang bị thương. Đường Kỉ Thiên ném cái gì không ném lại đi ném thuốc giảm đau, đúng là tự tìm phiền phức.
Đường Kỉ Thiên vừa đứng lên, Hạ Phong liền nhắm ngay vào cẳng chân của hắn đá vào!
Răng rắc một tiếng, Đường Kỉ Thiên nghe được rõ ràng. Còn không kịp phản ứng, đã bị Hạ Phong trả lại nguyên vẹn cả vốn lẫn lời…
Đánh xong Đường Kỉ Thiên, Hạ Phong tìm loạn khắp phòng vẫn không thấy khóa đâu, lại tìm thấy một chiếc còng tay khác. Không nói hai lời, cậu đem Đường Kỉ Thiên đứng dậy, còn dùng băng dính bịt miệng lại.
“Ha ha!” Hạ Phong ngồi xổm xuống, nhìn vua của sòng bạc này, “Từ trước đến giờ tôi vốn không thích người đúng đến đồ của tôi, huống chi là người của tôi. Đường Kỉ Thiên, tôi cũng không sợ bị trả thù, nhớ kĩ, tôi là Thần Việt”.
Nhậm Mộ thấy cậu đã giải quyết xong liền nói: “Thần Việt, đi thôi”.
Hạ Phong đeo mặt nạ cho Nhậm Mộ sau nghĩ muốn ôm Nhậm Mộ về nhưng Nhậm Mộ nói mình có thể cử động.
“Vậy sao vừa rồi anh không làm gì?”
“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ”.
“…..”
Hạ Phong liền nâng Nhậm Mộ dậy, trong lúc đóng cửa, cậu lạnh lùng nhìn Đường Kỉ Thiên, thuận tay treo biển “Xin đừng làm phiền” lên cửa…
Hai người ra khỏi phòng, đi vào sàn nhảy. Đứng ở trên sàn nhảy, Hạ Phong nhìn bốn phía phát hiện thấy bảo vệ mình nhét vào thùng rác đang tiến đến, theo sau còn có vài bảo vệ khác.
Lập tức cậu lùi đến một góc tối, móc súng ra, nhắm ngay nóc sàn nhảy bắn liên tiếp mấy phát.
Tiếng súng vang lên, còn có mảnh đèn vỡ rơi xuống khiến mọi người tỉnh táo, âm nhạc cũng ngừng lại. Lúc này, Hạ Phong lại bắn thêm vài phát.
Lần này, người trong sàn nhảy cũng biết là có chuyện, tiếng thét chói tai vang lên, người giẫm đạp lên nhau mà chạy thục mạng.
Nhậm Mộ tựa vào Hạ Phong cười: “Em không nối nghiệp Thần Hi thật là lãng phí”.
Hạ Phong quay đầu, nhàn hạ hôn ông chủ Nhậm một cái: “Cảm ơn”. Sau đó dìu Nhậm Mộ lẫn vào đám đông thoát ra ngoài…
Đem Nhậm Mộ vào trong xe sau, Hạ Phong lập tức chui vào, không dám dừng lại. Vừa lái xe, cậu vừa gọi điện thoại.
Nhậm Mộ tựa vào ghế ngồi, cả người mệt mỏi. Sau khi anh đẩy Hạ Phong ra khỏi pub, Đường Kỉ Thiên lập tức gọi đàn em đem mình vào sau đó ép anh uống thuốc giở trò đồi bại… Đánh nhau với hắn anh thua cuộc. Sau đó, người trong lòng anh đột ngột hiện ra…
“Alo, là sở cảnh sát sao?” Hạ Phong một bên lái xe, một bên làm bộ kinh sợ nói, “XX pub xảy ra đấu súng, chết rất nhiều người – Tôi không biết, hình như là sống mái với nhau, một đám người xông vào pub loạn bắn—” Cuối cùng cậu thỏa mãn tắt máy.
Nhậm Mộ bật cười.
Hạ Phong nghiêm trang nói: “Đây được gọi là sách lược kéo dài thời gian, tránh cho tình nhân cũ của anh đến tìm chúng ta nhanh quá. Thẳng thắn với tôi, anh cùng hắn có quan hệ như thế nào?”
“Không tính là quan hệ, uống rượu ngủ qua mấy lần thôi”. Nhậm Mộ hờ hững nói. Cậu cùng Đường Kỉ Thiên ngủ với nhau mấy lần đều là trong lúc say xỉn. Trước khi biết Hạ Phong, cậu đã quen Đường Kỉ Thiên. Lúc đó Đường Kỉ Thiên vẫn chỉ là thiếu gia nhà họ Đường, anh đến đó đánh bạc một lần liền…
Sau đó anh đã chia tay với Đường Kỉ Thiên, có điều họ Đường vẫn không chết tâm…
Nhìn đèn xanh chuẩn bị chuyển màu, Hạ Phong nhấn ga, vọt lên: “Thật không? Ngủ mấy lần mà để bụng như vậy, có thể nói là khó gặp”.
“Thần thiếu gia, việc này không đáng để ghen, cũng đã mười mấy năm anh không thấy hắn. Nếu em không chạy đến cái sòng bạc kia anh cũng chẳng muốn dây dưa với hắn làm gì”. Nhậm Mộ nói dối không chớp mắt… Cái gì mà mười năm trước, rõ ràng ngay trước khi anh đến trường quân đội có gặp qua Đường Kỉ Thiên, chỉ có điều là không phải ở trên giường mà thôi….
Hạ Phong nheo mắt lại nhìn anh,
Nhậm Mộ thấy cậu lái xe về phía nhà mình vội nói: “Đừng đến nhà anh, Đường Kỉ Thiên biết anh ở chỗ này”.
“Còn biết nhà của nhau nữa?” Hạ Phong siết chặt tay lái, sau đó buông ra. “Thật đúng là một tình nhân a.”
Nhậm Mộ cười vui vẻ lại có bất đắc dĩ. Thấy Hạ Phong rốt cuộc để bụng đến chuyện liên quan đến mình, còn ghen thì thật vui vẻ, nhưng đây đều là mấy chuyện nhỏ nhặt, thật không đáng để quan tâm..
Thuốc giảm đau chết tiệt…
Hạ Phong không nói câu nào, khuôn mặt lạnh vô cùng.
“Đau sao?” Nhậm Mộ rất muốn sờ lên gò má của Hạ Phong nhưng hai tay lại đang bị còng. Đường Kỉ Thiên, Nhậm Mộ thầm mặc niệm tên hắn. Đường Kỉ Thiên là đại phiền toái, dù anh không đến tìm hắn tính sổ nhưng sòng bạc của hắn bị Hạ Phong làm cho thành ra như vậy chỉ sợ sớm muộn đều tìm đến… Nhìn cửa xe, Nhậm Mộ biết mình cần tiên hạ thủ vi cường…
Nhậm Mộ nhíu mày.
“Đi biệt thự của anh ở vùng ngoại ô”.
Hạ Phong không có ý kiến.
Vác mặt này về Thần gia, Thần Hách chỉ sợ mặt lạnh như tiền quát mắng cậu. Bất quá, với bộ mặt này, phỏng chừng Thần Hách cũng không nhận ra được đây là con trai mình… Tại siêu thị 24h, Hạ Phong xuống xe. Đi được vài bước, cậu vòng trở lại.
Cầm kính râm lên, cậu đeo vào.
Nhậm Mộ thấy thật sự không biết phải nói gì. Đến lúc nào rồi mà vẫn còn chú ý hình tượng như thế…. Nhưng nhìn bóng lưng của cậu, Nhậm Mộ vẫn nở nụ cười.
So với việc cậu liều lĩnh chạy đến cứu mình, một chút uất ức nào Nhậm Mộ cũng không có…
Hạ Phong mua một đống đồ ăn nhanh vì Nhậm Mộ nói cả năm rồi anh không đến biệt thự, tủ lạnh không biết còn cái gì không. Lúc tính tiền, cậu nhìn lướt qua hộp cứu thương trên kệ, thuận tay lấy một hộp…
Chờ cậu trở lại xe, Nhậm Mộ đã ngủ thiếp đi. Sờ lên vết thương trên mặt anh, Hạ Phong có chút áy náy. Nếu lúc ấy cậu nghe lời Nhậm Mộ lập tức rời đi cũng sẽ không có chuyện đêm nay, anh cũng sẽ không thiếu chút nữa bị Đường Kỉ Thiên….
Lái xe, Hạ Phong đi đến biệt thự của Nhậm Mộ. Vào nhà sau, cậu đem Nhậm Mộ đặt lên ghế sau đó tìm đồ có thể mở được còng tay. Tìm cả buổi, ngoại trừ con dao chỉ có thể để làm trang trí trong phòng bếp ra cậu cũng không tìm được đồ nào khác…
Nhìn con dao cùn đến không thể cùn hơn, Hạ Phong đành tự nhủ: Chấp nhận một chút.
Chờ Nhậm Mộ tỉnh lại, Hạ Phong tỏ vẻ muốn mở cùng.
Nhậm Mộ trợn mắt, không nói gì.
Hạ Phong cố gắng thuyết phục Nhậm Mộ: “Đã nửa đêm anh bảo tôi đi đâu tìm người mở cho? Trước hết thử chém vài nhát xem, tôi cũng không nghĩ ra được biện pháp khác nữa”.
Nhậm Mộ biết không thể trông cậy vào con dao này, không cẩn thận còn bị chém vào tay…. Rơi vào đường cùng, anh nói tầng ngầm có dụng cụ, gọi Hạ Phong đi lấy hộ để tự anh làm lấy.
Hạ Phong chạy tới cầm thùng dụng cụ lên. Một lát sau, Nhậm Mộ cầm một chiếc chìa khóa xoay vài cái còng tay liền mở ra.
Nhậm Mộ thở phào một cái, nhúc nhích hai cổ tay.
Bạn đang �
Hạ Phong đưa cho anh một túi chườm nước đá, bảo anh đặt lên mặt cho bớt sưng, anh nhận lấy nhưng không chườm lên khóe môi đã sưng của mình mà chườm lên mặt Hạ Phong. Anh nói: “Chờ em quay xong [Tù đồ] rồi chúng ta đi nước ngoài. Trước tiên đi chơi hết tất cả các sòng bạc nổi tiếng, sau đó đến Châu Phi, rồi Châu Âu”.
Hạ Phong không trả lời mà nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác được người khác hầu hạ. Xoa được một nửa, Nhậm Mộ hôn cậu, cậu liền mở mắt ra, đưa tay vòng lên vài Nhậm Mộ, rất tự giác hôn lại anh…
Ngoài ý muốn, lần này Nhậm Mộ nhượng bộ.
Bất đồng với những lần trước thề phải đánh Hạ Phong, Nhậm Mộ khó có được ôn nhu tiếp nhận, nụ hôn dài kết thúc, anh liếm lộng vành tai Hạ Phong, hôn dần xuống dưới, rất có trình tự.
Lần này, Hạ Phong không cởi quần áo mà vội vàng xé ra, áo Nhậm Mộ cũng bị cậu xé không còn lại một mảnh. Cả hai đều bị thương, không quá nguyện ý tranh đoạt với nhau mà đạt thành thỏa thuận: Mỗi người một lần.
Hạ Phong có thuốc giảm đau chiếm hết ưu thế, đem Nhậm Mộ triệt để thu phục, cứng rắn để anh ngồi trên người. Hai tay ôm lấy eo Nhậm Mộ dây dưa kịch liệt!
Nhậm Mộ nằm ở trên người cậu không có phản ứng, tùy ý để Hạ Phong gây sức ép. Nhưng tiếng rên rỉ rất nhỏ bán đứng anh, lỗ tai Hạ Phong nghe được rõ ràng.
Tiếng hít thở của hai người càng ngày càng nặng, Hạ Phong liếm vành tai Nhậm Mộ, kêu lên: “….Nhậm Mộ…”
Nhậm Mộ cười khẽ, sau đó hôn Hạ Phong. Hai đầu lưỡi quấn quýt với nhau, một dòng điện yếu ớt giữa hai đầu lưỡi, từng chút một khiến hai người mê đắm, từng chút một khiến hai người tâm động…
Tốc độ xâm nhập càng lúc càng nhanh, rốt cục, Nhậm Mộ nhịn không được, kêu lên một tiếng, điều này khiến Hạ Phong phấn khởi, thậm chí đầu ngón chân cũng co rút lại, sau đó tựa như núi lửa phun trào.
Ngay một khắc chuẩn bị □, Hạ Phong đột nhiên đình chỉ tiến công, chỉ có đôi tay không an phận cọ tới lui, hai mắt tà tà nhìn Nhậm Mộ…
Vì động tác này của Hạ Phong, Nhậm Mộ nội thương.
Hạ Phong cố ý, anh biết rõ…. Không quan hệ, lát nữa anh sẽ trả đủ…
Đột nhiên, Hạ Phong đem anh đặt trên ghế, sau đó đưa hai chân anh tách ra, mãnh liệt thúc vào… Nhậm Mộ hít sâu một hơi lạnh.
Hạ Phong đem phân nửa người trên nằm trên mình Nhậm Mộ, còn nửa người dưới thì ra sức vận động tới lui…
Một hồi lâu sau Hạ Phong bắn ra trong người Nhậm Mộ.
Hoàn toàn không giống với những lúc bình thường, đêm nay Hạ Phong hoàn toàn đóng vai dã thú, miệt mài trên người Nhậm Mộ như thể hận không làm Nhậm Mộ đến chết thì không cam tâm…
Một giờ sau, Hạ Phong rốt cục nghỉ ngơi, nhưng không đến ba phút, lại tiếp tục. Lặp đi lặp lại một hồi, cậu vui mừng không biết mệt mỏi, mệt mỏi rồi lại dừng một lúc, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục khai súng…
Không lên phòng mà hai người trên ghế salon làm hơn nửa đêm. Đến khi gần đến hừng đông mới lên giường làm tiếp.
Rốt cục, trời sáng.
Hạ Phong vuốt ve Nhậm Mộ sớm bị mình giày vò đến chết đi sóng lại, nở nụ cười, sau đó tựa trên người anh, chớp mắt mấy cái rồi chìm vào giấc ngủ…