Nhìn đám người Tam gia lên xe rời đi, Hạ Phong thở phào nhẹ nhõm. Ngồi trên ghế xe, hai chân tự nhiên mở ra, bả vai buông lỏng. Để ăn mừng thắng lợi của mình, cậu lại hút một điếu thuốc, hoàn toàn không đếm xỉa đến lông mày chủ xe đã vặn xoắn lại.
Không lâu sau, trong xe tỏa ra mùi khói thuốc, Nhậm Mộ một mực không lên tiếng giờ phát hỏa.
“Cho cậu hai lựa chọn, một là tự lăn xuống xe, hai là để tôi đá cậu xuống xe”.
Hạ Phong ngậm điếu thuốc trong miệng, quay đầu nhìn chủ xe tâm tình đang không được tốt cho lắm. Miệng cậu hơi mở, theo đó khói thuốc phun ra ngoài.
Sợi khói hướng về phía Nhậm Mộ, kích thích thần kinh anh.
Thừa dịp Nhậm Mộ chưa phát tiết, Hạ Phong đã nói: “Không cần để ông chủ Nhậm tự mình tiễn. Tôi tự đi”. Tam gia đều đã đi, cậu còn chưa đi, chẳng lẽ để Nhậm Mộ tiễn sao? Thật là biết nói đùa! Người này chưa trực tiếp đạp cậu xuống đã là nể tình lắm rồi.
Hơn nữa nhìn mặt Nhậm Mộ, cậu thà đi với Hàn Lăng còn hơn. Đồng dạng là sắc mặt khó coi nhưng khuôn mặt tình nhân cũ có vẻ đáng yêu hơn. Nghĩ tới Hàn Lăng, Hạ Phong chợt nhớ mình đã vài ngày không thấy anh.
Nhậm Mộ nhìn bóng lưng của Hạ Phong, tay trái đang đút trong túi quần rút ra. Bàn tay vẫn còn nắm một tờ giấy trắng. Trên giấy còn lưu lại chữ ‘Thần Việt’. Hai chữ này, Nhậm Mộ vừa thấy lập tức đút lại vào túi quần.
Nhậm Mộ đột ngột nói: “Chờ một chút”.
Hạ Phong xoay người, nhìn anh. Nhưng qua cả buổi Nhậm Mộ vẫn không nói lời nào, Hạ Phong cho là mình bị đùa giỡn liền lườm một cái sau đó rời đi.
Nhậm Mộ thấy cậu đi rồi cũng không giữ lại.
Đi vài bước, Hạ Phong quay đầu lại nói đầy lễ phép: “Cám ơn”.
Cám ơn cái gì? Cám ơn hắn đêm nay không đứng về phía Tam gia, nếu không chính mình lại bị mất một lớp da? Bất quá, nếu không có hắn cũng sẽ không có chuyện đêm nay. Nếu không phải hắn kéo lại Hạ Phong cũng sẽ không kêu to dẫn đến sự chú ý của đám người Tam gia. Nghĩ như vậy, một chút cảm kích trong lòng Hạ Phong cũng liền bay mất.
Nghênh ngang đi về hướng xe của mình, nhưng được một nửa cậu liền dừng chân. Nhìn xe, Hạ Phong đột ngột thay đổi sắc mặt, tâm tình tốt một chút cũng không còn.
Thấy siêu xe bị biến thành đống phế thải hẳn chủ nhân nào cũng sẽ có biểu cảm như Hạ Phong lúc này.
Kính chắn gió bị nện lõm vào, đầu xe bị cạo tróc sơn, kinh khủng nhất là lốp xe cũng bị đâm thủng, muốn lái đi cũng khó khăn. Sững sờ mấy phút sau Hạ Phong mới hồi thần lại.
Một chiếc xe đang tốt đẹp giờ bị biến thành như vậy, thật sự đau lòng. Hạ Phong lại gần xem xét một hồi, phỏng chừng phải tự mình sửa chữa mới có thể đưa xe trở lại nguyên hình.
Nhìn bốn phía, cậu phát hiện hoàn toàn không có chiếc xe nào.
Nhậm Mộ lái xe tiến lên, lạnh lùng nói: “Lên xe”.
Hạ Phong lườm hắn ta một cái nhưng vẫn lên.
“Ở chỗ nào?” Nhậm Mộ vừa lái xe, một bên hỏi.
Hạ Phong không biết Nhậm Mộ hỏi cái gì, liền hỏi lại: “Cái gì ở đâu?”
“Nhà của cậu”
“Anh biết mà”.
“…Đừng để tôi đá cậu ra”.
Hạ Phong quay đầu nhìn hắn, biết mình đang nói chuyện ma quỷ. Trước kia Nhậm Mộ đến nhà cậu không ít lần, đương nhiên không phải Thần gia hiện tại.
Từ lúc ở cùng Hàn Lăng, cậu liền tận lực không cho các anh em xuất hiện ở nhà mình. Thứ nhất là không để mọi người biết mình ở cùng Hàn Lăng; Thứ hai, Hàn Lăng không thích đám anh em của cậu, tự nhiên là có thể không gặp sẽ không gặp.
Hạ Phong mang Hàn Lăng đi đến nhà Tam gia hai lần, khi đó Hàn Lăng vẫn chưa xuất đạo, hơn nữa cậu chỉ nói Hàn Lăng là anh em quen biết từ nhỏ.
Cho Nhậm Mộ biết địa chỉ, Hạ Phong liền nghịch điện thoại. Đến Thần gia, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có đã xuống xe. Xuống dưới, đằng sau truyền đến tiếng xe khác chạy đến.
Hạ Phong còn chưa xoay người mở cổng thì chiếc xe đã chạy qua, tại cửa lớn dừng lại không ngừng bóp còi.
Là Thần Truy.
Lúc Hạ Phong nhìn cậu, anh liền xoay đầu nhìn người đàn ông đưa Hạ Phong trở về — Nhậm Mộ.
Nhậm Mộ quét mắt nhìn Hạ Phong liền xoay xe rời đi. Nhìn Hạ Phong qua kính chiếu hậu, Nhậm Mộ cảm thấy người này khi cùng Tam gia nói chuyện chính là bad boy điển hình, nhưng Tam gia vừa đi liền khôi phục bộ dáng bình thường. Trước sau biến hóa quả thực là tựa như hai người. Hạ Phong là diễn viên, điều này Nhậm Mộ vẫn chưa quên, nhưng vừa rồi hình tượng bad boy kia xuất hiện tự nhiên đến mức không nghĩ là đóng kịch…
Có lẽ đây chính là diện mạo thật của Thần Việt, Nhậm Mộ nghĩ.
Hạ Phong cùng quản gia thông báo chuyện xe bị người ta đập ở chỗ nào liền lên lầu. Trùng hợp gặp Thần Truy cũng đang lên lầu.
Nhìn người cùng thích một mẫu đàn ông giống Thần Việt, Hạ Phong không biết nói với anh cái gì, vì vậy yên lặng nhẹ nhàng đi lên…
Ngày hôm sau, quản gia hỏi Hạ Phong có mang xe đi sửa hay không, cậu lắc đầu nói trước để trong gara, một lát cậu sẽ xử lý. Đã lâu không có bận rộn như vậy, cậu tính toán tự chính mình sửa…
Nam số 2 trở lại.
Người vui nhất chính là Hạ Phong, thấy Hàn Lăng đeo kính râm tiến vào studio, cậu đứng ngồi không yên, thiếu chút nữa là vỗ tay huýt sáo chúc mừng.
Tương phản hoàn toàn với Hạ Phong, Hàn ảnh đế cho người khác cảm giác lạnh lùng, tựa hồ không muốn cùng người khác nói chuyện. Hứa Hoa thấy Hàn Lăng vừa xuất hiện liền ra hiệu chuẩn bị quay phim.
Buổi sáng này, trạng thái của Hạ Phong tốt một cách thần kì, không NG lần nào, khiến cho Hứa đạo diễn ở đằng sau máy giám thị hận không thể chạy đến ôm diễn viên bẩm sinh này một cái. Nếu Hạ Phong tiếp tục bảo trì loại trạng thái này, giải diễn viên trẻ triển vọng sang năm liền nắm chắc…
Hạ Phong trong lòng tràn đầy mong chờ mình có thể cùng Hàn Lăng nói vài câu. Nhưng rõ ràng nam số 2 hoàn toàn không đếm xỉa đến cậu, như thể cậu vô hình. Lại thêm Lý Khả Nhạc làm người đại diện còn trách nhiệm không khác gì cận vệ, tựa như kẹo dẻo dính lấy Hàn Lăng khiến Hạ Phong không có cách nào tiếp cận được.
Thấy được nhưng không sờ đến được, trong lòng Hạ Phong ngứa ngáy như có mấy con kiến đang bò trong người vậy.
Cứ như thế được nửa tháng.
Giữa tháng 12, không khí trong trường quay có phần nặng nề. Tô Ôn ngồi bên cạnh Hạ Phong cầm trong tay lịch trình.
“Tháng 3 năm sau cậu sẽ cùng Vi Củng Nhiên đóng một bộ phim điện ảnh. Hai ngày nữa có một cái quảng cáo”.
Qua cả buổi, Tô Ôn không nghe thấy câu trả lời của cậu liền ngẩng đầu lên nhìn. Hạ Phong dựa lên thành ghế, khoanh tay, hai chân dài gác lên nhau. Theo ánh mắt của cậu, Tô Ôn phát hiện ánh mắt cậu rơi vào người nam số 2.
Người đàn ông này dễ nhìn như vậy sao? Nhìn hai tròng mắt Hạ Phong đều dính vào người Hàn Lăng, Tô Ôn không khỏi hoài nghi. Nhưng trong mắt anh, Hàn Lăng thực sự không có gì đặc biệt. Không có khí phách như Vi Củng Nhiên, không có khí chất anh tuấn như Thần Việt, không có sự hoạt bát như Tổ Ngạn Chi, nếu là gay cũng tuyệt đối là tiểu thụ
(Tiện thể spoil luôn cho các bợn, kiếp trước Hạ Phong là công mà Hàn Lăng là thụ =))) đọc khoảng cỡ một nửa mình mới ngã ngửa ra =))) báo trước cho mọi người sau này đỡ bị té ghế, còn bây giờ té hay không mình hông quan tâm =3=)
Đứng trên lập trường của người đại diện, Tô Ôn không hi vọng Hạ Phong có quan hệ gì với anh ta.
“Thần Việt”.
Không có phản ứng.
Liên tiếp gọi nhiều lần, Hạ Phong mới có phản ứng.
“Cái gì?” Cậu quay đầu lại nhìn Tô Ôn.
Tô Ôn tức giận nhìn cậu, đem lịch trình nhét vào tay Hạ Phong để cậu tự mình nhìn.
Mở ra xem, Hạ Phong âm điệu cao đến quãng tám: “Phim điện ảnh? Cùng Vi Củng Nhiên?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có”. Cùng Siêu cấp Ảnh đế quay phim bao nhiêu người còn cầu không được, cậu có ý kiến gì? Cho dù có cũng là bị chủ tịch Tào Tuấn phủ quyết.
Giới truyền thông vừa xôn xao, lúc nói công ty của Vi Củng Nhiên muốn đóng cửa, khi lại nói Vi Củng Nhiên bị Tào Tuấn thu về China Era Entertainment. Nhưng đến hôm nay, Vi ảnh đế vẫn không ra mặt xác minh điều gì. Mà Tào Tuấn đối mặt với giới truyền thông vẫn cứ im lặng không nói.
“Tô Ôn, Vi Củng Nhiên có địa vị gì?” Hạ Phong biết rõ Vi Ảnh đế của Tam gia có quan hệ không tầm thường, nhưng cậu vẫn không thể nào đoán được địa vị của Vi Củng Nhiên. Tam gia có thể nói là xã hội đen, nhưng Vi Củng Nhiên là Thiên vương Ảnh đế tiếng tăm lẫy lừng, hai người như thế nào lại nhận thức, còn quen biết nhau đến vậy?
Tô Ôn nhìn cậu: “Thiên vương”.
“Vậy còn trước khi xuất đạo?”
Tô Ôn không trả lời mà đem lực chú ý dời về lịch trình công tác trên tay. Hạ Phong thấy anh không đáp cũng không hỏi lại.
Đem kịch bản ném qua một bên, Hạ Phong đi vào nhà vệ sinh. Vừa đi ra đã nhìn thấy người phụ nữ của Hàn Lăng, người mẫu Ivy.
Không khí trong studio vô cùng quái dị.
Hàn Lăng đứng lên, lạnh lùng nhìn Ivy. Mà Ivy con mắt sưng đỏ, mũi cũng hồng hồng, nhìn qua cũng biết là đã khóc.
Điềm đạm đáng yêu chính là hình dung về Ivy hiện tại.
Hạ Phong ngồi xuống nhìn cặp đôi này. Xem ra là mâu thuẫn của vợ chồng son. Từ lúc Hàn Lăng phủ nhận tin đồn hai người đính hôn cũng có tin tức nào nói hai người chia tay. Cách một đoạn thời gian ngắn, Lý Khả Nhạc còn khăng khăng nói tình cảm hai người rất tốt,không có chuyện chia tay, tất cả đều là bịa đặt.
Tô Ôn nhìn thoáng qua Hạ Phong đang vô cùng vui vẻ.
Không khí xấu hổ, hai người đứng đối diện nhau, ai cũng không nói lời nào. Nhân viên đều nhìn hai người, kể cả đạo diễn Hứa cũng không ngoại lệ.
Ivy cắn môi, tay run run.
Lý Khả Nhạc đứng một bên nóng nảy không thôi, rốt cuộc nói trước: “Ivy, nếu không em trở về trước đi? Chờ Hàn Lăng xong việc sẽ đến tìm em”. Sau đó lại ra hiệu với Hàn Lăng hi vọng cậu phối hợp. Nguồn :
Hàn Lăng vẫn không nhúc nhích, con mắt thẳng tắp nhìn Ivy. Rốt cuộc, anh cũng mở miệng: “Ivy, về trước đi”.
Nếu hai người ở trong studio làm loạn lên…. Hạ Phong tưởng tượng như thế khóe miệng không khỏi cong lên. Cứ nghĩ như vậy, sau đó, Hàn Lăng một lần nữa bước vào hàng ngũ độc thân, kế tiếp chính là…..
=))
Giữa ban ngày, đầu óc Hạ Phong sôi sục…
“Hàn Lăng” Ivy mở miệng, nước mắt như vòi nước chảy xuống, “Vì sao? Cho em một lý do”.
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều minh bạch: Hai người chia tay rồi.
Hạ Phong ngồi vắt chéo chân, trong lòng tràn đầy chờ mong diễn biến vở kịch cẩu huyết.
“Ivy, về trước đi”. Hàn Lăng phát ra thông điệp cuối cùng, hi vọng cô ngoan ngoãn nghe lời, tranh thủ thời gian rời studio.
Ivy còn chưa từ bỏ ý định, run rẩy hỏi: “Vì cái gì? Em yêu anh, chẳng lẽ đổi lấy là kết cục này sao?”
Nghe được câu này, Hạ Phong nghiêm chỉnh lại. Đời trước cậu cũng yêu Hàn Lăng như vậy, kết quả vẫn là bị anh một chân đá văng. Nghĩ đến đây tay của cậu không tự giác nắm chặt.
Tô Ôn nhìn biến hóa của cậu, cho là cậu bị làm sao nên nhỏ giọng hỏi: “Thần Việt, cậu không sao chứ?” Người ta đang náo loạn chia tay, cậu ta ở một bên diễn cái gì? Tựa như là bị quỷ nhập.
Hạ Phong nghiêng đầu nhìn Tô Ôn, cười xấu xa “Tôi có việc gì?”
Tô Ôn nhíu mày, không thèm quản cậu.
“Ivy, em về trước đi”. Lý Khả Nhạc biết rõ nếu tiếp tục để cô làm loạn, ngày mai tin tức sẽ là chuyện của hai người. Nhìn Ivy không có ý muốn rời đi, Lý Khả Nhạc lại đau đầu.
Ngay từ đầu, hai người này cũng không hẳn là cùng nhau. Đây là chuyện hối hận nhất mà Lý Khả Nhạc làm trong suốt ban năm qua. Anh cho rằng chỉ cần Hàn Lăng quen một người bạn gái sẽ chậm rãi quên chuyện cũ, một lần nữa sống cuộc sống mới, nhưng sự thật chứng minh anh sai rồi. Hàn Lăng biểu hiện với Ivy yêu thương đều có chừng mực, mà bên trong vẫn là một gay. Anh có chút minh bạch, hai người kết giao hơn nửa năm, Hàn Lăng vẫn không chạm qua cô…
Cuối tuần trước, Hàn Lăng không biết phát bệnh thần kinh gì, không nói gì với anh liền trực tiếp chia tay Ivy. Kết quả bây giờ người ta tìm tới cửa.
“Hàn Lăng,” Ivy hít một hơi, nhìn Hàn Lăng mặt không biểu tình, “….anh từng…. thích em sao?”
Xung quanh mọi người đều dỏng lỗ tay lên, chờ câu trả lời của Hàn Lăng. Qua nửa ngày, Hàn Lăng vẫn không nói lời nào.
“Em đã biết, quấy rầy rồi”. Ivy gắt gao che miệng, cố gắng không để tiếng khóc vang lên. Cô có thể chính tai nghe được anh nói không thích, hoặc là cho tới bây giờ đều không yêu mình, nhưng mà hết lần này đến lần khác anh lại lựa chọn trầm mặc. Dạng như vậy không trả lời càng khiến cô xấu hổ…
Hạ Phong không muốn nhìn, đứng lên muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Ivy bước nhanh đi qua, trước mặt Hạ Phong đột nhiên ngừng lại. Nhìn hai mắt sưng đỏ của cô, Hạ Phong sửng sốt một chút, hoàn toàn không biết phải nói gì.
“Ô ô…” Ivy nhào vào ngực Hạ Phong lớn tiếng khóc.
Toàn bộ nhân viên trừng mắt nhìn….
Hạ Phong ngây người, nếu không phải tiếng khóc cực kì bi thương của Ivy nhắc nhở, cậu nghĩ mình nhất định là đang nằm mơ… Cậu quay đầu nhìn đằng sau, Tô Ôn đang nhìn chăm chú…
Đây là cái chuyện gì?
Dưới cái nhìn của Hạ Phong, Tô Ôn không nói gì mà xoay người…
Một phút sau, Hạ Phong thuận lợi hoàn thành chuyển đổi trạng thái: Người bị người ta cưỡng ôm chuyển thành người an ủi…. cậu chậm chạp vỗ vỗ bả vai Ivy, động tác ôn nhu khiến người ta động lòng, chỉ là, hai con người của cậu liếc về chỗ Hàn Lăng…
Hàn Lăng tưa hồ ngậm miệng nhưng khoảng cách quá xa nên Hạ Phong không dám xác định. Nhưng ánh mắt hận không thể nuốt mình Hạ Phong lại thấy được rõ ràng…
Rốt cục, Hàn Lăng xoay người, yên tĩnh ngồi xuống, hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt người khác. Lý Khả Nhạc cũng đi theo ngồi xuống, chỉ là ngồi một cách bất an, bả vai đều căng cứng…
Nhân viên bị sự tương phản này rung động, thấy diễn viên không có gì khác thường nên đi làm chuyện của mình.
Hạ Phong để Tô Ôn đưa Ivy trở về, mình tiếp tục quay phim. Cả buổi chiều nhân viên đều vây quanh mở to mắt nhìn nam chính số 1 và nam chính số 2 diễn, hi vọng tìm được một chút sơ hở chứng minh hai người là tình địch…
Kết thúc công việc, Hạ Phong cố ý đi chậm lại.
Quả nhiên, Hàn Lăng đi qua bên cạnh cậu. Ngay lúc cậu cho là Hàn Lăng sẽ không nói gì, Hàn Lăng lạnh lùng nói: “Cậu rất đắc ý sao?”
Hạ Phong cười khẽ, trả lời: “Một nửa một nửa a”. Thật vất vả mới chờ được đến lúc anh cùng Ivy chia tay, cậu tự nhiên là cao hứng, nhưng tựa hồ Hàn Lăng càng thêm hận cậu.
Hàn Lăng giận giữ đi qua, ngay lúc anh tiến vào trong xe, sau lưng truyền đến giọng nói ung dung: Tôi đắc ý, là vì anh không cần phải đi cùng người căn bản anh không thương.
Xoay người lại sớm đã không thấy bóng dáng Hạ Phong, chỉ còn lại không gian trống giỗng.
***
Tin tức Hàn Lăng và Ivy chia tay bay đầu trời, không ít người chỉ trích Hàn Lăng là người đàn ông phụ bạc, bội tình bạc nghĩa. Đương nhiên cũng có người nói Ivy làm vậy là có thủ đoạn…
Lý Khả Nhạc rất tư nhiên mà đứng về phía nghệ nhân của mình, anh đưa ra đáp án rất chính đáng: Hai người tính cách không hợp, càng ngày càng xa cách, chia tay đối với hai bên đều là lựa chọn cần thiết…
Màn kinh điển diễn ra trong studio hiển nhiên là không thể thoát khỏi tuyên truyền của giới truyền thông, sau một phen duy diễn liền biến thành Thần Việt hoành đao đoạt ái*, người mẫu Ivy yêu mĩ nam Thần Việt này nọ….
Sau chuyện này, Hạ Phong chiếm được biệt hiệu: Ladykiller
(chàng trai đào hoa, cơ mà ta thích để Ladykiller, có ý kiến gì hơm ^o^)
Vài ngày sau, Bàng Tùng nhìn cậu vẻ mặt cười cười, trong miệng không quên bổ sung: Ladykiller. Hạ Phong nghe xong một đống da gà nổi lên rơi lộp bộp xuống…
Mấy ngày kế tiếp, vấn đề Hạ Phong bị hỏi nhiều nhất là: Vì sao lúc ấy Ivy đột ngột ôm lấy cậu? Hạ Phong nhún vai nói: Phỏng chừng là tôi đẹp trai
=)))
Một đám người không nói gì…..