Tổ Ngạn Chi nhảy lần thứ nhất, cơ hồ tất cả các động tác đều được làm chậm lại. Hạ Phong nhìn không chớp mắt, chăm chú ghi nhớ trong đầu.
“Đã nhìn rõ ràng chưa?” Tổ Ngạn Chi hỏi.
Hạ Phong thoáng đăm chiêu gật đầu.
“Ok, nhảy cho tôi xem”.
Hạ Phong học theo bộ dáng của Tổ Ngạn Chi mà nhảy lên, nhảy được gần một nửa thì Tổ Ngạn Chi hô ngừng. Bất lực vỗ vỗ trán, Tổ Ngạn Chi thở dài, đi ra đằng sau Hạ Phong bảo cậu làm lại động tác vừa rồi.
Hạ Phong nghe theo, đang muốn hỏi mình sai ở đâu thì Tổ Ngạn Chi đột nhiên từ phía sau cầm cổ tay cậu, dọa cậu nhảy dựng, vô ý thức mà phẩy tay cậu ta ra.
Tổ Ngạn Chi không lường trước được, lảo đảo lui về phía sau, vẻ mặt kinh ngạc…
Hạ Phong cũng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới việc mình sẽ làm ra chuyện này…
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, một lúc sau, Tổ Ngạn Chi mới trừng mắt nhìn Hạ Phong hỏi: “Thần Việt, cậu làm cái quái gì thế?!”
“…Không có”. Hạ Phong ra vẻ thoải mái mà buông tay, cười cười. Tổ Ngạn Chi tò mò nhìn cậu, cũng không có hỏi tiếp mà đến gần sát Hạ Phong, nói: “Tay của cậu nếu như vậy, trước hướng lên trên, đánh xuống dưới, lại vung lên…”
Hạ Phong cũng một bên nghe, một bên cố lờ đi cảm giác Tổ Ngạn Chi đang gần sát mình. Cậu còn có thể cảm giác ngực Tổ Ngạn Chi dán sát và lưng, nghe rõ ràng tiếng tim đập…
Tổ Ngạn Chi cầm cổ tay cậu, dạy cậu động tác này.
“Như vậy… Rồi như vậy…” Tổ Ngạn Chi càng lúc càng gần, đầu tựa vào bả vai Hạ Phong, tay di chuyển…
Bây giờ trời rất nóng, tay Tổ Ngạn Chi dính chút mồ hôi, dính lên da của Hạ Phong, cậu cảm giác được sau lưng mình có điểm không được tự nhiên.
Cảm giác khô nóng lan tràn khắp người.
Mồ hôi sớm làm ướt quần áo hai người, hai người dán lại một trước một sau, không khí cũng càng ngày càng oi bức…
Tim Hạ phong đập nhanh, cậu biết đây là do mình đã quá lâu không chạm vào người đàn ông nào nên mới bị sự mập mờ này làm cho hứng phấn… Cho nên cậu nói: “Để tôi làm”, sau đó mong chờ tay Tổ Ngạn Chi bỏ ra, đừng có dán lên người mình nữa.
“Được rồi, cậu nhảy lại cho tôi xem nào”.
Đầu óc đem tất cả các động tác nhớ lại một lần, Hạ Phong liền nhảy lên, dùng sức mà nhảy, hi vọng đem tất cả những hưng phấn trong cơ thể ra ngoài…
Tổ Ngạn Chi tập trung tinh thần quan sát.
Hạ Phong thân thể đang nhảy, trong đầu lại nghĩ – nhìn khuôn mặt Tổ Ngạn Chi, lại tràn ngập hình ảnh Hàn Lăng…. Kết quả, đem tất cả các động tác vứt ra hết sau đầu.
“Thần Việt, cậu sẽ không phải là đã quên mất chứ?”
Hạ Phong cười khổ, gật đầu.
Tổ Ngạn Chi vỗ vỗ trán, lời còn chưa nói, Hạ Phong đã chen vào: “Tôi có thể hơi mệt, cho nên—” Cậu đột nhiên ngừng lời, nhìn về ngoài cửa.
Nhậm Mộ nghiêng người dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực.
Tổ Ngạn Chi thấy Hạ Phong cả buổi không nói liền nhìn theo ánh mắt của cậu. Thấy Nhậm Mộ liền a một tiếng, nói: “Ông chủ đến”, đang muốn mời anh ta vào Nhậm Mộ đã tự mình bước tới.
Nhìn Tổ Ngạn Chi một chút, ánh mắt Nhậm Mộ liền khóa lên người Hạ Phong, cười đến phi thường ôn hòa: “Không có thiên phú thì nên cố gắng mà học tập, không nên kiếm cớ. Không thể lấy mệt mỏi làm cớ được, Thần Việt”.
Hạ Phong nhìn hắn ta, tỏ ra là người có học nhưng đôi mắt lại đang nói
Ta là đang bới móc
. Hạ Phong không có giải thích gì, chỉ nói đơn giản một câu: “Quả thực là vậy”. Sau đó chuyển hướng Tổ Ngạn Chi nói: “Tôi nhảy, cậu nhìn cho rõ”.
Hạ Phong biết Nhậm Mộ đến tra xét cậu, tốt nhất là bỏ qua hắn, để hắn tự tìm mất mặt. Bất quá, rốt cuộc Thần Việt đắc tội Nhậm Mộ lúc nào, làm cho hắn xem đều không vừa mắt, Hạ Phong không tài nào nghĩ ra. Nếu như là vì cậu đâm chết Hạ Phong cũng không đáng để sơ giao giữa hai người đủ để quan tâm.
Tổ Ngạn Chi gật gật đầu, “Giờ phối nhạc, cũng được”. Sau đó chạy đi mở nhạc.
Nhậm Mộ đứng một bên, bộ dáng chờ xem kịch vui.
Hạ Phong đưa lưng về phía Nhậm Mộ, nhắm mắt lại, để tay hai bên, ngón tay miết miết, đây là một thói quen xấu của riêng Hạ Phong.
Nhậm Mộ đứng sau nhìn thấy rõ ràng cử động của cậu. Khi thấy động tác này của Hạ Phong, anh sửng sốt một chút, sau đó nheo mắt nhìn…
Âm nhạc vừa bắt đầu, Hạ Phong cũng bắt đầu nhảy. Tiết tấu đầy tức giận, nhịp điệu mạnh mẽ mở ra. Đi theo tiết tấu này, Hạ Phong đem tất cả các động tác Tổ Ngạn Chi dạy làm lại một lần, không sai chút nào.
Đến cuối cùng, Hạ Phong còn làm thêm mấy động tác cậu tự nghĩ ra, chống một tay lộn người, duỗi thẳng chân, tiếp đó xoay người hướng về phía Nhậm Mộ làm động tác – giơ ngón tay giữa lên! Kết hợp với ánh mắt miệt thị…. (Đại khái đi ==’’ M` không rành lắm mấy cái này, ở dưới là cái ảnh mình tìm được, tưởng tượng đi :”>)
Tổ Ngạn Chi rất muốn vỗ tay, huýt gió vì hành động của Hạ Phong nhưng vừa thấy cậu ta giơ ngón giữa lên, hai tay đang giơ lên lập tức thu lại đút vào túi. (Tưởng tượng đi, thích lắm =]])
Nhậm Mộ mặt đen hơn nửa, trong mắt chỉ còn lại ngón giữa đang dựng thẳng.
Hạ Phong cười cười, thu ngón tay lại, vẫn không quên nhún vai nói: “Không cố ý, ông chủ Nhậm, tôi vốn là muốn làm một bàn tay từ từ khép lại nhưng nắm không tốt lắm, ngón giữa cũng không được linh hoạt nên ngón giữa bị dựng lên.”
Tổ Ngạn Chi vì cậu ta mà toát mồ hôi hột, hướng về phía cậu nháy mắt:
Thần Việt, cậu muốn chết sao?
Nhậm Mộ máy môi, không khỏi chú ý hơn người mới này, vẻ mặt khiêm tốn cười, khác với nụ cười muốn đánh vừa nãy mà hoàn toàn là nụ cười không quan hệ. Một lát sau, sắc mặt cũng dần ấm lại.
“Tổ Ngạn Chi, tiệc chúc mừng của cậu sẽ được tổ chức vào chủ nhật”, sau khi nói xong, Nhậm Mộ liền đi ra ngoài, một bên ngón tay miết quần…
Hạ Phong nhìn hắn ta ra cửa, rốt cục không nhịn được nữa… nháy mắt nằm vật xuống sàn tập, chân mày cau lại.
Tổ Ngạn Chi vừa thấy biết đã xảy ra chuyện.
Cậy mạnh sẽ không có kết cục tốt… (Đúng, dám chơi ác chồng)
“Thần Việt, cậu có khỏe không?” nhìn cậu ta không nói nổi lời nào, Tổ Ngạn Chi vỗ vỗ trán, “Thần Việt, trước khi đùa bỡn thì phải nghĩ đến tình hình thân thể của mình, đừng cậy mạnh!” Dứt lời kéo cậu lên, thấy cậu không có phản ứng lại nói: “Đứng dậy a!”
Hạ Phong ngồi dưới sàn giương mắt nhìn Tổ Ngạn Chi nói: “… Hình như tôi bị gãy xương T__T”
“…Để tôi giúp cậu gọi 120” (gọi cấp cứu)
Đối với một Hạ Phong bình thường không rèn luyện mà nói, lại còn lộn người xoạc chân, thật sự là không dễ dàng. Nhưng phải trả đại giới….
Qua hơn nửa ngày, nhờ Tổ Ngạn Chi dìu cậu mới miễn cưỡng đứng lên. Động đậy người, mừng rỡ phát hiện không bị thương, nhưng cảm thấy xương cốt rất không thích hợp.
Tổ Ngạn Chi nói có thể tạm thời hơi khó vận động, cậu trước kia cũng từng bị như vậy, qua hài ngày nữa sẽ không có vấn đề gì.
Cứ như vậy, Hạ Phong làm cua sống qua hai ngày cuối cùng cũng vượt qua…