Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [24] Phát Hiện
*****
Thẩm Gia Thạch rất nhanh liền biết bức họa kia đi nơi nào. Hạ nãi nãi tuy không nói nhưng cậu biết trong tuần này chỉ có mình Hạ Chí Thành về nhà tổ. Hạ Chí Thành lấy bức họa kia làm gì? Thẩm Gia Thạch đoán không ra, nhưng khẳng định không phải cho Hạ Trạch. Hiện giờ không phải vấn đề ngày mai tráo đổi thật và giả nữa, Thẩm Gia Thạch nghiêm mặt lại ấn dãy số kia.
Lần này điện thoại rất nhanh được tiếp, người kia đè thấp âm thanh: “Lại sao nữa?”
“Bức Lư Sơn Đồ kia bị Hạ Chí Thành mang đi.” Thẩm Gia Thạch lập tức quăng một quả bom bự.
“Cái gì? Chú tư?” Người đối diện lập tức kinh ngạc, khẩn trương nói: “Ai nói? Mẫu thân? Chú tư lấy bức họa kia làm gì?”
“Sao tôi biết được?” Thẩm Gia Thạch vội nói: “Bức họa ở nơi nào tôi đã nói rồi, ông tự tìm cách tráo đổi đi.”
Người kia không nói gì, hiển nhiên cảm thấy chuyện này thực khó giải quyết, Thẩm Gia Thạch cười lạnh: “Hạ Chí Kiệt, là ông bảo tôi lén tráo đổi bút tích thực ra, chuyện này nếu lộ ra, tôi đây dù sao cũng là bình mẻ cũng không sợ nứt.”
Giọng điệu Thẩm Gia Thạch làm Hạ Chí Kiệt bên kia đầu dây thầm mắng mỏ nhưng ngoài mặt vẫn phải dỗ dành: “Yên tâm, chuyện này cứ để tôi xử lý, sẽ không để cưng có việc.”
Cúp điện thoại, Hạ Chí Kiệt buồn bực đi tới đi lui, chú tư vì sao lại đột ngột tới nhà tổ lấy bức họa kia đi? Cho Hạ Trạch? Không có khả năng. Vậy muốn làm gì? Hạ Chí Kiệt hoài nghi nghĩ, chẳng lẽ mang tặng cho người khác?
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, Hạ Chí Kiệt bỗng dưng nghĩ tới gì đó. Khoảng thời gian này Hải thành không ngừng lan tin thị trưởng Vương Tu Võ bị điều đi, bốn phó thị trưởng phỏng chừng sẽ có một người lên thế chỗ. Làm anh em nhiều năm, ông đối với Hạ Chí Thành cũng có chút hiểu biết, không động tâm mới là lạ. Nếu vậy, chuyện mang quyển họa đi tặng là rất có khả năng, không phải người ta nói Vương Tu Võ thích nhất là mấy bức họa đời Tống sao?
Nghĩ đến đây, Hạ Chí Kiệt khó xử. Nói thẳng ra, chú tư lên chức không phải chuyện riêng mà là chuyện lớn của cả Hạ gia. Nếu chú tư làm thị trưởng Hải thành, ông cũng theo đó mà tiến tới, tương lai Hạ gia sẽ huy hoàng không gì sánh nổi. Ông khẳng định không thể để Hạ Chí Thành mang một bức tranh giả đi tặng cho người ta. Nếu chuyện này lộ ra thì không đơn giản là xấu mặt mà thôi. Nhưng ông nên làm thế nào? Trực tiếp đi tìm Hạ Chí Thành? Không được. Ông lén đánh tráo mớ tranh chữ này ra là một chuyện, nhưng để chú tư phát hiện lại là một chuyện khác. Mấy thứ này trên danh nghĩa đều là của Hạ Trạch, ông tính kế Hạ Trạch thì không phải tính kế Hạ Chí Thành sao? Đến khi đó cho dù chú tư không nói gì nhưng khẳng định trong lòng không thoải mái, tình cảm anh em của hai người phỏng chừng sẽ có rạn nứt.
Hiện giờ vấn đề là phải đổi bức thật với bức giả kia, nên làm thế nào đây? Hơn nữa còn phải nhanh, sinh nhật Vương Tu Võ còn tầm nửa tháng. Theo tính tình chú tư thì sẽ không tặng sớm, hẳn phải từ từ, xem xem ý tứ của ba vị phó thị trưởng khác.
Hạ Chí Kiệt thầm tính toán một lúc lâu, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng đánh chủ ý lên Hạ Trạch. Đứa cháu này là ông nhìn nhỏ lớn, mặc dù có chút cáu kỉnh nhưng không hề có chút tâm cơ nào. Quan hệ với ông cũng có thể xem là thân thiết, đặc biệt nhất là Hạ Trạch hoàn toàn không biết gì về mấy thứ này, muốn lừa hẳn không thành vấn đề. Chỉ cần Hạ Trạch không quá ngốc, muốn đổi bút tích giả trong tay Hạ Chí Thành hẳn thực dễ dàng.
Tính toán như thế, Hạ Chí Kiệt không dám trì hoãn, vì đề phòng đêm dài lắm mộng, lập tức gạt hết công việc liên hệ với Hạ Trạch. Lúc nhận được điện thoại của Hạ Chí Kiệt, Hạ Trạch vẫn còn đang ở trường. Ngoài ý muốn nhìn màn hình điện thoại hiện lên hai chữ bác hai, chần chờ vài giây mới nghe máy. Hạ Chí Kiệt cũng không nói nhiều, chỉ hỏi Hạ Trạch đang ở đâu, bảo cậu chờ một chút, ông lập tức tới.
Cúp điện thoại, Hạ Trạch nhăn mặt nhíu mày. Quan hệ của cậu cùng bác hai khá tốt, nhưng bình thường chỉ gặp vào những dịp gia tộc tụ họp, không thể nghĩ ra lần này ông tìm mình vì chuyện gì? Nhất là ông biết rõ mình đang ở trường mà vẫn muốn gặp, này có chút kỳ quái.
Hạ Trạch tuy nghĩ mãi không hiểu nhưng vẫn làm theo ý bác hai, trèo tường lén trốn khỏi trường. Bác hai sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới, cậu cũng muốn biết là vì lí do gì. Sống lại một đời, cậu cảm thấy Hạ gia cất giấu rất nhiều bí mật, mà cậu thế nhưng chẳng hay biết gì cả. Có lẽ lần này bác hai tìm cậu chính là một cơ hội?
Hạ Trạch ngồi trong tiệm thức ăn nhanh gần trường nghĩ ngợi lung tung, rất nhanh liền thấy bác hai lái xe tới. Ông xuống xe nhìn xung quanh, cầm một cái túi đen bước vào tiệm.
“Tiểu Trạch.” Hạ Chí Kiệt liếc mắt liền thấy Hạ Trạch, bước vài bước đi tới bên cạnh, thân thiết vỗ vai Hạ Trạch: “Lần này bác có chút việc cần con giúp.”
Giọng điệu thân mật, Hạ Trạch liền mỉm cười, cà phất cà phơ như trước hỏi: “Bác có chuyện gì mà cần nhờ tới con?”
Hạ Chí Kiệt thở phào một hơi, giọng điệu của Hạ Trạch rất quen thuộc, chính là cái loại thờ ơ này, như vậy rất tốt. Ông đặt cái túi đen tới trước mặt Hạ Trạch, nói: “Bác hai vì một phút hồ đồ đã làm sai một chuyện, sợ chọc giận bà nội cùng phụ thân con tức giận, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Tiểu Trạch có thể giúp bác mà thôi.”
Hạ Chí Kiệt phô trương thanh thế như vậy làm Hạ Trạch có chút mờ mịt: “Chuyện gì vậy?”
Hạ Chí Kiệt vỗ vỗ cái túi, ý bảo Hạ Trạch: “Đoạn thời gian trước việc kinh doanh của bác xảy ra chút vấn đề tài chính, nhất thời cấp bách nên mượn đỡ bức tranh chỗ bà nội con đi thế chấp. Khoảng thời gian này tình hình ổn định lại, mới chuộc về.”
Hạ Chí Kiệt vừa nói vậy, vẻ mặt Hạ Trạch liền trở nên cổ quái: “Bác lén bà nội mang đi?”
Hạ Chí Kiệt thực thân thiết nhìn Hạ Trạch gật gật đầu: “Con đúng là đứa nhỏ thông minh.”
Hạ Trạch phối hợp mỉm cười, không để ý nói: “Lén trả về không phải được rồi sao.”
Hạ Chí Kiệt khó xử nói: “Bác cũng muốn như thế, nhưng vấn đề là lúc trước vì không làm bà nội con phát hiện nên đã thế một bức mô phỏng vào, hiện giờ bức này không ở nhà tổ mà đang nằm trong tay phụ thân con. Con xem…”
“Phụ thân mang đi rồi?” Hạ Trạch bừng tỉnh, rõ ràng nói: “Bác muốn con giúp bác tráo đổi sao?”
“Đúng đúng.” Hạ Chí Kiệt chờ mong nhìn Hạ Trạch: “Chuyện này tốt nhất đừng để phụ thân cùng bà nội con phát hiện. Tính tình bà thế nào con cũng biết rồi, bác hai lớn tuổi rồi, chịu không nổi.”
Hạ Trạch cười cười, không lập tức đáp ứng mà có chút chần chờ.
Hạ Chí Kiệt lập tức châm thêm lửa: “Nếu Tiểu Trạch giúp bác chuyện này, bác liền cho con chiếc xe, thế nào?”
Hạ Trạch cụp mi mắt dấu đi tình tự bên trong, trong lòng lại cảm thấy thực châm chọc. Hạ Nguyên, cô út, phụ thân, còn có bác hai, người biết cậu thích xe đúng là nhiều thật, ai cũng lấy việc tặng xe ra lừa gạt, cứ như cậu là đứa ngốc.
Hạ Chí Kiệt thấy Hạ Trạch không phản ứng, liền tiếp tục dụ dỗ: “Không phải xe thường, là kiểu xe thể thao, con thích không?”
Trên mặt Hạ Trạch lộ ra một tia vui sướng: “Dạ.” Cậu cầm lấy túi đồ: “Hôm nay đổi liền ạ?”
“Càng sớm càng tốt.” Hạ Chí Kiệt nghĩ nghĩ, nháy mắt với Hạ Trạch: “Này là bí mật của Tiểu Trạch cùng bác hai, không nên để người khác biết, không thành vấn đề đi?”
“Đương nhiên!”
Thu phục xong Hạ Trạch, Hạ Chí Kiệt thở phào một hơi, còn thực có tâm lái xe đưa Hạ Trạch về nhà, chờ Hạ Trạch đổi bức dỏm ra. Bất quá Hạ Trạch nói giờ vẫn chưa tan học, phải quay lại trường. Hạ Chí Kiệt ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, Hạ Trạch hành động khác thường sẽ dễ làm người trong nhà chú ý, đến khi đó ngược lại lại càng phiền. Cứ vậy, Hạ Chí Kiệt cũng không thúc giục, ông ở lại đây cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể căn dặn Hạ Trạch phải giữ kĩ túi đồ, sớm trở về nhà một chút.
Nhìn bóng dáng Hạ Chí Kiệt rời đi, biểu tình thờ ơ của Hạ Trạch cũng tan biến, nhăn mặt nhíu mày, cảm thấy chuyện này thực cổ quái. Kinh doanh của bác hai xảy ra vấn đề sao, đời trước cậu không hề nghe qua. Hơn nữa nếu thực sự có chuyện này, phụ thân cùng bà nội nhất định sẽ biết. Theo tính tình bà nội thì sao có thể để bác hai một mình gánh vác, còn lén trộm tranh ở chỗ bà nội ra ngoài? Hơn nữa còn dùng bút tích dỏm thế vào? Bác hai vì cái gì không nói thẳng với phụ thân. Nếu thật sự là vì kinh doanh xảy ra vấn đề, phụ thân khẳng định sẽ không tức giận mà còn giúp bác hai gạt bà nội, việc này nghĩ thế nào cũng không thông.
Nếu là đời trước, Hạ Trạch phỏng chừng lười suy nghĩ, trực tiếp chạy về đổi để có một chiếc xe. Nhưng hiện giờ cậu thật sự bị lừa đến ám ảnh, ngay cả lời Hạ Chí Kiệt cũng phải suy nghĩ xem là thật hay giả.
Nếu bác hai nói dối, kia nguyên nhân bác làm vậy là vì cái gì? Rốt cuộc điều nào là giả? Là công ty xảy ra vấn đề? Hay bút tích thật kì thực đang trong tay phụ thân? Hạ Trạch nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu được, điện thoại đột nhiên reo vang. Cái tên Trì Dĩ Hoành hiện lên, Hạ Trạch lập tức hô nguy một tiếng. Hôm nay là thứ sáu, Trì Dĩ Hoành nói sẽ đón cậu về Trì gia. Vốn định lúc tan học lén chạy trở về, kết quả ngồi đây đến quên cả thời gian.
“Hạ Trạch, em đang ở đâu vậy?”
Giọng điệu Trì Dĩ Hoành thực bình tĩnh, Hạ Trạch lại nhận ra đối phương tựa hồ có chút tức giận, vì thế lập tức báo địa chỉ của tiệm thức ăn nhanh cách trường 500 mét về phía tây, như vậy chứng minh cậu mặc dù trốn học nhưng không phải muốn trốn Trì Dĩ Hoành.
Phản ứng của Hạ Trạch làm tâm tình Trì Dĩ Hoành tốt hơn một chút, anh vừa lái xe tới vừa hỏi: “Em ở đó làm gì? Đói bụng?”
Hạ Trạch hàm hồ lên tiếng, tầm mắt dừng lại ở túi đồ, do dự có nên nói việc này cho Trì Dĩ Hoành hay không. Khoảng cách năm trăm mét thực ngắn, Hạ Trạch rất nhanh đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Không đợi Trì Dĩ Hoành xuống xe, cậu đã chạy ra khỏi tiệm.
Cách cửa sổ xe, Trì Dĩ Hoành nhìn thấy Hạ Trạch chạy tới ngày càng gần, không biết vì sao nghĩ tới chuyện Mặc Chính nói về Phương Lạc Duy. Ý tứ đại khái là Phương Lạc Duy bộ dáng rất xinh đẹp, có khí chất, fan hâm mộ rất nhiều. Nhưng đám fan kia chỉ thích bề ngoài của Phương Lạc Duy mà thôi, Mặc Chính chính là thích tâm hồn Phương Lạc Duy. Trì Dĩ Hoành thầm nghĩ, nếu luận về bộ dạng, Hạ Trạch mới đúng là đẹp. Ánh mắt sáng lóng lánh của mấy cô nhóc đứng phía sau Hạ Trạch đã chứng minh điểm này. Tương lai một ngày nào đó, cũng sẽ có một người nói mình thích Hạ Trạch không phải vì bề ngoài mà là tâm hồn sao?
Vấn đề này không hiểu sao làm trong lòng Trì Dĩ Hoành cảm thấy không thoải mái, ý niệm chỉ mới xẹt qua giây lát, Hạ Trạch đã mở cửa xe leo lên.
“Anh họ!” Hạ Trạch còn chưa kịp thở lấy hơi đã gọi một tiếng.
Trì Dĩ Hoành nhướng mi: “Trốn học hử?”
Dưới ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch lập tức quyết định thẳng thắn. Từ lúc nhận được điện thoại đến Hạ Chí Kiệt tìm mình có chuyện, toàn bộ kể lại hết, đương nhiên còn có cả nghi vấn của cậu.
Hạ Trạch kể thực tự nhiên, trong giọng nói tràn đầy tín nhiệm. Ánh mắt Trì Dĩ Hoành dần dần nhu hòa, chỉ cảm thấy cái tim trướng trứng. Anh thực khó hình dung cảm giác này, được một người hoàn toàn tin cậy, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nói ra nghi hoặc sau đó dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn mình.
Trì Dĩ Hoành không khỏi nhếch khóe miệng, nhịn không được xoa nhẹ đầu Hạ Trạch. Tầm mắt anh dừng lại ở chiếc túi đen trong tay Hạ Trạch, nghĩ nghĩ nói: “Để anh xem thử xem.”
Bên trong là một cái hộp gỗ hình chữ nhật dài đậy kín, Trì Dĩ Hoành mở hộp, cẩn thận giở quyển họa.
‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’
, Trì Dĩ Hoành nhăn mặt nhíu mày, không phải phụ thân nói bức họa này đã bị hủy rồi sao?
__________
Hoàn