: Chu Công di huấn tứ hải triều
Đây là đêm giao thừa đầu tiên Triệu Tĩnh Xu ở cấm cung kể từ khi nàng có ký ức tới nay.
Trong cung náo nhiệt, lòng nàng lại lạnh.
“Chuyện bất công trên đời này rất nhiều, Chiết Tứ cũng đã chịu báo ứng hắn nên có.” Đây là Đỗ thị nói với nàng.
Chiết Tứ chết, hơn phân nửa là đại nội ngầm đồng ý.
Triệu Tĩnh Xu ngồi trên hành lang dài ở Khâm Minh Điện, vào cấm cung, kết cục này nàng đã sớm đoán được.
“Có cách nào, để ta thoát khỏi đây?”
Ngàn Ngưng cũng chạnh lòng thay chủ tử: “Cô nương cảm thấy hoàng cung không tốt sao?”
“Lồng sắt thôi!”
Ngàn Ngưng bằng tuổi nàng, nhưng từ nhỏ đã ở trong cung, mười tuổi đã đến Khâm Minh Điện làm việc, biết cấm cung này sóng gió rất nhiều.
Nữ tử hậu cung được mất, toàn bằng một ý niệm của quân vương.
Rừng trúc trong Khôn Ninh Điện treo một vầng trăng khuyết.
Hai ba cành mai hồng in bóng lên nền gạch xanh, trải dài mờ ảo.
Những đốt trúc thon dài làm nổi bật ánh trăng lạnh lùng, phân không rõ là ánh trăng mênh mông từ trên trời chiếu xuống, hay là ánh đèn chiết xạ từ hành lang.
Triệu Uyển Như ngồi một mình trên ghế đá trong rừng trúc, tựa đầu vào một bên, thất thần nhìn vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm.
Trăng sáng sao thưa, đêm nay không có sao, nhưng lại thấy một dãy ngân hà lấp lánh tinh quang cuồn cuộn trong mắt nàng.
Trong đêm giao thừa này, các bá tánh và quan viên bình thường đều sẽ cùng người nhà vây quanh bếp lò, cùng nhau đoàn viên, cùng nhau đón giao thừa, chờ đợi thời khắc giao mùa của năm mới.
Cấm cung lại khác, sau đêm nay là ngày mồng một tháng giêng âm lịch.
Mùng một tháng giêng năm nay là Lễ Đại Triều.
Lễ Đại Triều có nguồn gốc từ Tiền Tần, kéo dài đến nay.
Đại Tống dùng nhân hiếu trị quốc, vào mỗi dịp trọng đại như tang sự, hiến tế, hoàng tử công chúa cưới gả đều sẽ bãi triều.
Từ vài ngày trước, Điện Trung Tỉnh cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho Lễ Đại Triều.
Đại sứ khắp các Châu, Quận đã lục tục lên đường đến Đông Kinh.
Chỉ trong vài ngày, giá phòng trọ ở kinh thành đã liên tục tăng cao.
Trước Lễ Đại Triều vài ngày, sứ thần các nước cũng lần lượt đến Đông Kinh, do Hồng Lư Tự phụ trách đón tiếp.
Đông Kinh cũng đã sắp xếp dịch quán tiếp đãi, đặc biệt là những quốc gia có chung đường biên giới.
Đô Đình Dịch đón tiếp sứ thần nhà Liêu, Đô Đình Tây Dịch đón tiếp sứ thần Tây Hạ, Đồng Văn Quán ở ngõ An Châu đón tiếp sứ thần Cao Lệ, Lễ Tân Viện đón tiếp sứ thần Hồi Hột và Điền Quốc.
Ngoài ra còn có hai toà dịch quán là Ban Kinh Quán và Chiêm Vân Dịch phụ trách đón tiếp sứ thần đến từ các quốc gia khác.
Trong dịch quán đều có phiên dịch viên, cùng với thái y được phái ra từ Hàn lâm y quan viện.
Quan viên của Thái Sử Cục như thường lệ đứng trên lầu gõ chuông ra hiệu.
– Cheng –
“Giờ Tý đến!”
Hôm nay gió đã có phần dịu đi, làm đêm giao thừa bớt phần lạnh giá hơn trước.
Nàng ngồi một mình trên ghế đá bao lâu các nàng không biết, rượu trên bàn từ nóng thành lạnh chưa từng chạm qua.
Lúc này, mọi người đều đã đến Tập Anh Điện, làm cho trắc điện của Khôn Ninh Điện cực kỳ vắng lặng.
Một cơn gió thổi qua, cành mai hồng nhô ra trên tường nhẹ nhàng lắc lư vài cái, cánh hoa theo gió bay đến trước mặt nàng.
Triệu Uyển Như nhìn bức tường đỏ được dựng trên nền đất bằng phẳng, cao hơn cả người dựng.
Bức tường này, ngăn cách quá nhiều, nàng không vượt qua được, mà người khác cũng không thể vào.
Màu đỏ trong mắt chậm rãi dời đi, thay vào đó là vầng minh nguyệt toả sáng trên cao.
Đây là thứ duy nhất mà trong hay ngoài bức tường này đều có thể nhìn thấy.
– Cheng cheng –
– Bang – bang – bang – Dưới ánh trăng, trong cung bắt đầu vang lên tiếng bắn pháo hoa, bùm một tiếng nổ tung giữa màn đêm đặc quánh.
“Giữa giờ Tý!” Nháy mắt, trong cung ngoài cung vang lên tiếng hô ầm ĩ.
Toàn bộ thành Đông Kinh bị bao phủ bởi tiếng pháo hoa và tiếng hò reo khắp chốn.
Triệu Uyển Như lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, dãy ngân hà trong mắt nàng lấp lánh, bên khoé môi tựa hồ xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Năm mới vui vẻ.” Trong đêm, đồng thời vang lên hai tiếng chúc.
Ngoài cửa sổ lại có tiếng nổ vang.
Dưới ánh nến lập loè, đôi mắt phản chiếu vệt pháo hoa bay lên bầu trời, tựa một ngôi sao băng, sau khi nổ tung biến thành rất nhiều ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Ánh sáng trộm tiến vào mắt nàng, tất cả tan đi chỉ còn lại một vầng minh nguyệt: “Muốn gặp nàng nhưng không thể, may mà chúng ta còn có thể cùng nhau ngắm trăng.”
Gió từ cấm cung men theo bờ sông Kim Thuỷ, thổi đến tận ngoại ô thành Kinh Giao, vén lên cành mai hồng trong viện.
Rạng sáng ngày hôm sau, mồng một tháng giêng năm mới, phủ Khai Phong hạ lệnh khai quan phác ba ngày, trong ba ngày này muốn bài bạc thế nào cũng được, cho dù ngươi có bài bạc đến tán gia bại sản quan phủ cũng sẽ không quan tâm.
Khắp phố phường đều có tiếng la hét mời người vào đánh bạc.
Các thớt bạc đều không có quy định quá nghiêm ngặt, nhỏ như đồ ăn, dụng cụ đến lớn như khế ước, bất động sản đều có.
Vũ trường, ca quán cũng tranh thủ khai trương trong ba ngày này, mở cửa cả ngày lẫn đêm, tiết mục nối liền không dứt, cho quan khách tận tình xem diễn.
Vào đêm, nữ quyến trong các gia đình phú quý cũng sẽ ra ngoài xem quan phác.
Ngoài cung náo nhiệt, trong cung lại càng xa hoa.
Lễ Đại Triều ngày thứ nhất là Triều Hạ.
Hoàng đế mặc triều phục ngồi trên Quốc Khánh Điện.
Trong điện là xe ngựa và cấm quân đứng thành hàng, bốn góc là bốn vị tướng cao lớn oai phong đứng trấn.
Bá quan văn võ hai bên cũng mặc triều phục.
Lễ Đại Triều được xem là một trong những ngày hội đặc biệt, cho thấy Đại Tống cực kỳ coi trọng văn nhân.
Lý Địch là Giải Nguyên Bộc Châu, đã có tư cách tham gia Lễ Đại Triều năm nay.
Đầu đội mũ hai cánh, mặc áo bào trắng viền xanh đứng cạnh các cử tử khác.
Chu Hoài Chính đứng dưới ngai vàng của Hoàng đế, bên dưới còn có vài sử quan hầu cận.
Trăm quan ngồi vào vị trí, Lễ Đại Triều không giống các yến tiệc bình thường khác, sau một hồi im ắng đột nhiên một trận ồ lên.
Người tới mang theo khí thế quân lâm, làm bọn họ khiếp sợ, nhưng không ngạc nhiên.
“Mau xem, Huệ Ninh công chúa đến!”
Triều Hạ khác với Thượng Thọ, Triều Hạ tiếp kiến sứ thần các quốc gia, tuyên đọc cống lễ, Thượng Thọ là lúc mở tiệc, các đại thần có thể đưa người thân theo cùng.
Triệu Uyển Như khoác cung trang đỏ uy nghiêm tiến vào, đi đến trước mặt một đám sĩ tử áo trắng thì dừng lại, nhìn Lý Địch đứng ở hàng đầu đang trợn mắt há mồm, khẽ cười nói: “Lý Giải Nguyên!”
“Ngươi, ngươi!” Lý Địch suýt chút nữa đã giơ tay ra chỉ vào người Triệu Uyển Như, may mà người bên cạnh kéo hắn một cái, hắn mới kịp phản ứng lại, vội vàng khép tay áo khẽ cúi đầu bắt chước những người xung quanh.
Lý Địch nhịn không được hơi nâng ống tay áo lên, trong mắt tràn đầy phức tạp cũng như tâm trạng hiện giờ của hắn.
Hắn ngạc nhiên tột độ nói thầm trong lòng: Huệ Ninh công chúa, sao nàng có thể là Huệ Ninh công chúa, không phải nói là tiểu nương nhà Hứa Quốc Công sao? Hay là Thiếu Hoài biết nhưng không dám nói?
Hậu cung nhúng tay triều chính, Huệ Ninh công chúa lung lạc thế gia quyền thần trong triều, Hoàng đế lại cực kỳ sủng ái nàng.
Nhưng Huệ Ninh công chúa người người tôn kính sao có thể coi trọng một Đạo sĩ không quyền không thế như Lý Thiếu Hoài.
“Đạo sĩ…” Lý Địch ngẩn người: “Chẳng trách Lễ Bộ cho phép Đạo sĩ tham gia khảo thí, ta còn tưởng rằng tên đầu gỗ kia thông suốt, hoá ra là…” Buông tay áo xuống, Lý Địch nhìn theo bóng Huệ Ninh công chúa đi xa.
“Ra là Lý Thiếu Hoài ngươi, bị ta nói trúng!”
Triệu Uyển Như đi qua, bá quan văn võ đều ngạc nhiên cảm thán.
Lại thêm một năm nữa, tuổi tác càng lớn, Huệ Ninh công chúa đã trút bỏ tính trẻ con, dáng vẻ thướt tha yêu kiều, trong lúc bước đi, phong thái uy nghiêm toả ra bốn phía.
“Bệ hạ.” Triệu Uyển Như chắp tay áo hành lễ.
Gương mặt căng chặt nghiêm túc của Hoàng đế lộ ra nụ cười nhẹ, vẫy tay với người hầu bên cạnh.
Rõ ràng, Triệu Uyển Như đến đây là do tính toán của Hoàng đế.
Hành động lần này không khỏi khiến các đại thần trong triều suy đoán.
Hoàng đế yêu thích Huệ Ninh công chúa thậm chí vượt qua cả Lục hoàng tử Thọ Xuân Vương.
Bên cạnh Lý Địch đều là các Giải Nguyên trong vòng mười năm đến từ khắp các Châu, Lộ, là những người có khả năng thi đậu vào triều làm quan nhất.
Các Cử Nhân háo hức kiển chân nhìn Huệ Ninh công chúa đang ngồi dưới Kim Minh Đài, nhàn thục điển nhã, đẹp đến làm người kinh diễm.
Giải Nguyên là người đứng đầu trong kỳ Thi Giải ở các Châu, rất được các Tri Châu, Thứ Sử, Phủ Doãn,…!coi trọng và tiếp đãi.
Sau khi lấy được công danh, phú hào và các thế gia ở địa phương sẽ thi nhau mượn sức.
Nếu dung mạo nhân phẩm không tồi, có lẽ sẽ gả các tiểu nương tử chưa xuất giá trong nhà cho bọn họ, bởi vậy bọn họ có thể nhìn thấy rất nhiều nữ tử thế gia.
Nhưng thế gia dù hiển hách thế nào, cũng không thể so với triều đình.
Dân gian đồn, trong cung đẹp nhất là Tam công chúa, bọn họ vẫn chưa được gặp, chỉ nói cái trước mắt, dung mạo của Huệ Ninh công chúa vừa nhìn đã biết vượt xa các nữ tử thế gia, khí chất này chỉ có hoàng tộc mới có thể dưỡng ra.
Xét về quan trường, công chúa xuất thân hoàng thất, chính là tỷ tỷ ruột của Thái tử Thọ Xuân quận vương, Hoàng đế lại sủng ái công chúa như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, trở thành phò mã của công chúa, chẳng khác gì một bước lên trời.
Các cử tử phương tâm ám hứa*.
(Nguyên văn: 芳心暗许 Là một vị đại gia khuê tú nhìn trúng một vị nam tử, không biểu lộ ra, nhưng là trong lòng đã âm thầm cho phép cho hắn.)
“Này, nghe nói bệ hạ dự định chọn phò mã cho công chúa trong số những cử tử năm nay.”
Những lời này không thể nghi ngờ chính là khích lệ.
Trong lòng mỗi người đều âm thầm hạ quyết tâm đoạt được vị trí cao, giành được ưu ái của công chúa.
“Cũng không biết ai sẽ may mắn cưới được Huệ Ninh công chúa.”
“Nếu Huệ Ninh công chúa chọn ta, ta nhất định xây một ngôi nhà bằng vàng cung phụng nàng, hầu hạ nàng chu đáo.”
“Xem chút tiền đồ của bọn người các ngươi!”
“Địch huynh sao không nói?” Sôi nổi nhìn người được công nhận tài tử là Lý Địch, hỏi: “Vừa rồi Huệ Ninh công chúa dừng lại trước mặt ngươi, giống như gọi ngươi Lý Giải Nguyên, chẳng lẽ…”
Lý Địch cau mày, đau khổ nói: “Ta đã cưới vợ, có một thiếp và hai con trai.”
“Ai nha, vợ có thể hoà ly rồi cưới lại, nhưng con đường làm quan là trăm triệu không thể không cần.”
Lý Địch chỉ cười nhạo trong lòng, cười bọn họ người si nói mộng.
Hắn từng mang văn chương đến bái kiến Liễu Khai tiên sinh, tiên sinh nói hắn có tài trợ công.
Trong lòng không cho là đúng nói: “Phu nhân kết tóc còn bỏ được, trên triều đình khó tránh khỏi bất nhân!”
– Loảng xoảng – chuông vàng trên đại điện vang lên, quần thần sĩ tử tất cả đều đứng nghiêm.
“Bái!”
Trăm quan đứng đối xứng hai bên cầm hốt xoay mặt hướng về Hoàng đế, đồng loạt hô: “Vạn tuế!”
“Quỳ!”
Quỳ xuống nâng hốt ngang tầm mũ quan: “Chúc mừng bệ hạ!”
Hoàng đế phất tay áo, Tuyên Chiêu Sử hắng giọng nói: “Lên!”
“Sứ thần Đại Liêu yết kiến!”
Sứ thần đầu tiên vào chầu hiển nhiên là quốc gia huynh đệ với Đại Tống – Liêu Quốc.
Có hai sứ thần bước vào.
Một người là đại sứ dáng người cao to bệ vệ, cằm mọc đầy râu quai nón, đội mũ vàng có mũi nhọn và dài giống như một chiếc lá sen lớn, mặc áo bào ôm màu tím, thắt lưng đeo trang sức vàng.
Một người khác là phó sứ, mang thắt lưng bạc, bên trong mặc Hán phục.
Hai sứ thần rảo bước vào đại sảnh, đi tới giữa sảnh.
Đại sứ quỳ một gối xuống đất, nắm tay lại đặt lên vai phải, đây là bái thứ nhất theo nghi lễ của nước Liêu.
Phó sứ thì bái theo nghi lễ của người Hán.
“Sứ thần Tây Hạ yết kiến!”
Sứ thần Tây Hạ đội mũ kim quan ngắn, cả đại sứ và phó sứ đều mặc áo bào ôm màu đỏ, thắt lưng cũng được phối bằng trang sức vàng, chắp tay trước ngực hành lễ.
Lễ Đại Triều mỗi năm đều được cử hành trong ba ngày.
Bao gồm: Nguyên Chính Đại Triều Hội, Ngũ Nguyệt Sóc Đại Triều Hội và Đông Chí Đại Triều Hội.
Lúc Thái Tổ còn tại vị đã cử hành tổng cộng mười một lần.
Triệu Uyển Như sinh ra vào đầu năm Đoan Củng, năm ấy đặc biệt tổ chức Đông Chí Đại Triều Hội.
Đến Triệu Hằng đăng cơ, đây đã là Lễ Đại Triều lần thứ năm, cũng là lần đầu tiên Triệu Uyển Như công khai ngồi trên đại điện.
“Sứ thần Cao Lệ yết kiến!”
Sứ thần nước Cao Lệ mặc quần áo và thực hiện nghi lễ tương tự người Hán.
“Sứ thần Hồi Hột yết kiến!”
Đại sứ để râu dài, mũi cao, đầu quấn khăn lụa, áo khoác lỏng lẻo trên người.
Triệu Uyển Như lại cảm thấy người Hồi Hột có phong cách riêng: “Người Hồi Hột rất tiêu sái.”
“Nhưng dù sao cũng là tham gia Lễ Đại Triều, ăn mặc tùy tiện như vậy, không ổn.” Trương Khánh lẳng lặng đứng phía sau cho ý kiến.
Lễ Đại Triều, vạn quốc tới chầu chủ quốc, nâng tôn ti cấp bậc đến cực hạn, là lúc phô trương thực lực của nước lớn, và thái độ trực quan nhất của các nước nhỏ.
“Sứ thần nước Vu Điền yết kiến!”
Trong lần yết kiến này, sứ thần nước Vu Điền mang theo vợ và con trai đến tham dự.
Sứ thần đầu đội nón có thêu hoa nhỏ bằng vàng, mặc chiến bào thêu tơ vàng, thắt lưng đeo ngọc bội.
“Vu Điền…” Triệu Uyển Như nhìn thiếu niên bên cạnh sứ thần.
Trương Khánh hơi khom người nói: “Trong sách Pháp Hiện có viết, đất nước này rất giàu có, con dân hạnh phúc, tất cả đều sùng Phật, kính Phật, tăng nhân lên đến vài chục ngàn người, đều theo Đại Thừa.”
“Lúc Biện Cơ biên soạn Đại Đường Tây Vực ký cũng từng viết: Người dân ở quốc gia này tính tình thiện lương, tôn trọng lễ nghi, chủ trương theo Phật giáo, Già Lam (tu viện) hơn trăm nơi, tăng đồ hơn năm ngàn, đều học giáo lý của Đại Thừa.” Triệu Uyển Như ôn hoà nhìn sứ giả phu nhân và tiểu công tử, cười nói: “Cả nước cùng hướng Phật, không có lý gì không tốt.”
“Lần này ngoại trừ Vu Điền, còn có Tam Phật Tề Quốc (Srivijaya).”
“Tam Phật Tề Quốc?” Triệu Uyển Như từng nghe, nhưng chưa từng gặp.
Năm thứ sáu Hàm Bình, Tam Phật Tề Quốc từng xây chùa chúc thọ Triệu Hằng, được Triệu Hằng ban cho chuông “Thừa Thiên Vạn Thọ”.
“Ban đầu là nước Trảo Oa (Java), đến thời Thái Tông thì chia làm ba, trong đó Đông Trảo Oa mạnh nhất, về sau thống nhất đảo Trảo Oa, thế lực mở rộng đến Tam Phật Tề.
Hai bên giao chiến, Trảo Oa thâu tóm Tam Phật Tề, năm thứ ba Thuần Hoá tình thế nghịch chuyển, Trảo Oa bị Tam Phật Tề diệt.”
“Sứ thần Tam Phật Tề Quốc yết kiến!”
Vừa rồi sứ thần các nước cùng biên giới vào ai nấy đều cao to hùng vĩ, hiện giờ sứ thần nước Tam Phật Tề lại có dáng vẻ gầy gò, đầu đội vải thiền, áo đỏ, trên áo có thêu hình tượng Phật.
“Nước hoa hồng là do quốc gia này tiến cống đúng không?”
“Vâng.”
“Sứ thần nước Đại Lý, Đại Thực yết kiến!”
“Tan triều ngươi bảo Lý Địch đến gặp ta.”
“Vâng.”
Trong hôm nay, tiếp đón sứ thần đến yết kiến cũng đã mất hơn nửa ngày.
Sau khi tan triều là tiệc mừng thọ, sau tiệc mừng thọ các sĩ tử có thể lui ra.
Trương Khánh rất nhanh tìm được người, chỉ có điều đã làm Lý Địch sợ hãi một phen.
Đối mặt với người vốn không quen không biết như Huệ Ninh công chúa, Lý Địch chỉ thấy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Ngài tuy là công chúa cành vàng lá ngọc, nhưng cũng không thể tùy tiện kéo người ta ra ngoài gặp riêng nha.
“Lý Giải Nguyên rất ngạc nhiên sao.”
Lý Địch hít sâu một hơi: “Đúng vậy.”
Triệu Uyển Như mỉm cười, khéo léo đoan trang: “Ta nghĩ ngươi đang đoán, tại sao A Hoài không nói chi ngươi biết?”
Lý Địch nuốt một ngụm nước bọt: “Đúng vậy.”
“A Hoài, nàng cũng không biết!”
Lý Địch ngạc nhiên nhướng mày: “Không biết?”
“Ta cũng không có ý định nói cho nàng biết trước Quỳnh Lâm Yến trong kỳ thi mùa xuân, cũng không thích nói cho nàng biết qua miệng người khác.”
Lúc này Lý Địch mới hiểu nguyên nhân Triệu Uyển Như gọi mình đến đây.
Lý Thiếu Hoài là huynh đệ kết nghĩa với hắn, đối với chuyện đệ đệ dính líu vào một nữ tử cường thế như Huệ Ninh công chúa, hắn cũng không biết nên vui hay buồn: “Công chúa ngài…!Đối với Thiếu Hoài chính là…”
Triệu Uyển Như đột nhiên ngưng cười: “Thật tình, giả ý, không phải dùng miệng nói.”
– HẾT QUYỂN 2 –
Con rùa: Chúc mừng năm mới.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2020, cũng là lúc mình đi được 1/3 đoạn đường cùng đạo sĩ và công chúa.
Hy vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với chúng ta và các nhân vật trong năm tiếp theo:)))))).