Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 48: Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng



: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng

Phía sau Thùy Củng Điện là hậu cung, thần tử trên triều không được phép vào.

“Chúc mừng vương tướng.”

Thừa tướng đứng đầu trăm quan, ngay cả bộ Công phục màu tím mặc trên người cũng có vẻ uy nghiêm hơn.

Phong hầu bái tướng, là ước mơ cả đời của sĩ tử trong thiên hạ.

Thừa tướng là quan nhất phẩm, ngang hàng với công chúa và vương tước.

Luận địa vị, công chúa là con của Hoàng đế, thân thể thiên kim, bọn họ là quân thần.

Nhưng luận quyền lực, hậu cung không có thực quyền, không can thiệp quốc sự, Thừa tướng lại đứng đầu trăm quan.

Năm thứ tám Thái Bình Hưng Quốc, Thái Tông hạ chiếu quy định, thân vương dưới quyền Thừa tướng.

Vương Đán lại là lão thần, xuất phát từ tôn kính Triệu Uyển Như hơi nghiêng người.

Vương Đán khom người đáp tạ: “Nhận được sự coi trọng của công chúa, thần vô cùng cảm kích.”

“Coi trọng ngươi, là Quan gia, không phải ta.”

“Là lão thần hồ đồ, nhưng ơn dìu dắt của công chúa, thần không dám quên.”

Biết xem thời thế, Vương Đán cũng không tồi: “Bao nhiêu triều đại đã qua chuyện tranh chấp giữa các đảng phái chưa bao giờ ngừng.

Vương Tướng có thể giữ được một lòng trung tâm làm việc vì Quan gia, tạo phúc cho bá tánh, quả thật là may mắn của Đại Tống ta.”

“Công chúa quá khen, thần thẹn không dám nhận.”

Vương Đán đến tạ ơn, thật sự chỉ là đến tạ ơn, Triệu Uyển Như hiểu rõ tính cách người này.

Hắn và Hướng Mẫn Trung đều là người chính trực, mà hắn cũng có phán đoán của riêng mình.

Người theo phái bảo hoàng sẽ không phản chiến với phe nào, càng đừng nói là Triệu Uyển Như.

Triệu Uyển Như là con gái của Hoàng Hậu, nếu nghiêng về phía nàng, cũng tức là ám chỉ nghiêng về phía hậu cung, như vậy chẳng khác gì bọn người của Đinh Vị và Tào Lợi Dụng.

Bất quá, Triệu Uyển Như cho hắn một ân huệ, trong lòng Vương Đán cũng sẽ nhớ kỹ phần ân tình này.

Tuy sau này không làm việc cho nàng, nhưng cũng sẽ không gây cản trở.

So với Khấu Chuẩn, Vương Đán thật sự tốt hơn nhiều, cũng thông minh hơn nhiều.

“Vương Tướng giỏi về dùng người, sau này nên để mắt nhiều hơn, san sẻ gánh nặng cho Quan gia mới phải.”

“Lời công chúa nói, thần xin ghi nhớ.”

“Vài ngày nữa là đến Lễ tế Đông Chí, còn phải làm phiền Vương Tướng chủ trì.”

Lễ tế năm nay đặc biệt quan trọng, không chỉ bởi vì Vương Đán trở thành Thừa Tướng, mà còn là vì hắn sẽ đảm nhiệm Đại Lễ Sử trong năm sử của Đại Tống.

Thiên tử hiến tế, chính là Lễ tế quốc gia.

Chuyện quan trọng nhất của một quốc gia không gì hơn Lễ tế và quân sự.

Đại Lễ Sử đứng đầu năm sử, là người có thể sánh vai cùng Hoàng đế bước lên tế đàn.

Đối với một thần tử khác họ mà nói, đây là vinh dự lớn lao.

Triệu Uyển Như là con trưởng của Hoàng đế, cũng chỉ có thể theo đoàn hiến tế vào đến Thái Miếu mà thôi.

Vài ngày sau.

Canh ba vừa điểm, tiếng kèn vang lên khắp hoàng cung thành Đông Kinh, tiếp theo là tiếng trống vang dội khắp bốn phương.

Trong cung đèn đuốc sáng trưng, quan nội thị nhanh chân vội vàng lui tới, bọn người hầu bận đến tối mày tối mặt.

Hôm nay cửa cung không đóng, văn võ bá quan, tông thân hoàng thất đều đã tranh thủ vào cung trước lúc nửa đêm, chờ nghênh đón Lễ tế Đông Chí ngày mai.

Từ ba ngày trước Triệu Hằng đã di giá đến Quốc Khánh Điện, lúc này sảnh lớn trong điện đang bày đầy xe ngựa và vệ binh danh dự chuẩn bị khởi hành vào ngày mai.

Cung điện quá mức rộng lớn, thế nên dù xếp vào toàn bộ xe ngựa cũng không thể lắp đầy.

Ngoài điện là hai toà tháp chuông cao chót vót, quan viên của Thái Sử Cục đang đứng bên trên.

Khi nước trong chén vừa đổ đầy, quan viên nhìn thấy không sai liền cầm lấy dùi bắt đầu gõ vào mặt trống.

– Thùng Thùng –

Ở lối vào đại điện một vị quan mặc Công phục màu xanh cầm thẻ bài ngà voi trong tay, sau khi nghe tiếng trống, đầu tiên là khắc vài chữ lên thẻ bài rồi mới cất cao giọng nói: “Giờ Sửu đã đến.”

Thanh âm vừa vang lên đã rung chuyển đại nội, làm Triệu Hằng đang ngủ gà ngủ gật giật mình bừng tỉnh, hỏi Chu Hoài Chính: “Giờ nào rồi?”

Chu Hoài Chính mặc quan phục, đầu đội mũ bảy chùm, đáp: “Giờ Sửu, vẫn còn một canh giờ nữa, Thánh thượng hay là ngủ thêm một chút?”

Triệu Hằng lắc đầu: “Không ngủ nữa.”

Lễ tế Đông Chí, văn võ bá quan và hoàng thất đều mặc y phục trang trọng màu đỏ đứng chờ trong đại điện.

Khác với Công phục thường ngày, quan bào cổ tròn, trước ngực thêu hoa văn hình vuông, bên hông đeo ngọc bội, chân mang ủng hình mây.

Thân vương và Thừa Tướng đầu đội mũ chín chùm, cận thần và tùy tùng của Hoàng đế đội mũ sáu chùm, các quan viên còn lại dựa theo cấp bậc mà đội từ sáu đến hai chùm.

Triều hốt cầm trên tay cũng giống quan phục, tùy theo cấp bậc mà chia thành nhiều loại khác nhau.

Bên ngoài điện Quốc Khánh, trên Ngự phố trải dài hai hàng cấm quân cùng chiến mã y phục chỉnh tề, số lượng lên đến mấy vạn người, bao quanh hoàng cung bảo vệ.

Ban đầu Đinh Thiệu Văn là Điện tiền phó Đô chỉ huy sứ, nhưng vì chưa có Điện tiền Đô chỉ huy sứ nên cấm quân của Điền tiền đều giao cho Đinh Thiệu Văn quản lý, thống lĩnh việc phòng ngự trong cung.

Hiện giờ tuy đã giáng chức làm Đô Ngu Hầu, nhưng cấm quân trong lần Lễ tế Đông Chí này vẫn do hắn bố trí.

Ngoài điện Tuyên Đức đã xếp sẵn 200 chiếc trống sơn màu đỏ, bên cạnh mỗi mặt trống trang bị một chiếc kèn, trên kèn buộc một lá cờ lụa trắng nhỏ.

Hoàng đế khoác lên mình bộ long bào màu đỏ tinh quan, mỗi đám mây được khảm ngọc trai phương Bắc, điểm xuyết 24 đường cong uốn lượn, dùng trâm ngọc cố định, Huyền Khuê đã bị mồ hôi của hắn làm ướt đẫm.

Tà áo màu đỏ thẩm cùng tấm chắn gối đã nhăn nhúm đong đưa theo bước chân hắn.

Triệu Hằng chống bàn tay có chút nếp nhăn lên thắt lưng bằng ngọc của mình, nói: “Chốc lát ra khỏi đại điện, bên ngoài rất lạnh, gọi nội thị chuẩn bị nhiều quần áo một chút, lúc ngồi xe cũng nên thả rèm xuống.”.

Truyện Kiếm Hiệp

Triệu Uyển Như hành lễ cúi đầu: “Đa tạ cha quan tâm.”

Cấm quân của Điện tiền vẫn giao cho Đinh Thiệu Văn quản lý, liếc mắt nhìn qua cảnh tượng còn xem như vừa lòng, Triệu Hằng đi đến chỗ Vạn Thọ trưởng công chúa, nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Thiệu Văn đang mặc quan phục phong độ phiên phiên, hỏi Triệu Câm: “Bá Văn, ngươi đã gặp, chính là vị tướng quân lần trước đón ngươi về cung.”

Nàng đương nhiên đã gặp Đinh Thiệu Văn: “A huynh…” Triệu Câm nhìn theo ánh mắt Hoàng đế.

So với những lang quân tư chất bình thường khác, quả thật Đinh Thiệu Văn có thể khiến người động tâm, nhưng nàng cũng hiểu một vài đạo lý: “Đô Ngu Hầu là người tẩu tẩu vừa ý, Câm không dám vọng tưởng.”

Hoàng hậu có quan hệ tốt với Đinh gia, cố ý gả thấp Huệ Ninh công chúa cho Đinh gia là việc mà mọi người đều biết.

Đinh Thiệu Văn là người được chọn, mà Huệ Ninh lại là cháu ruột nàng, loại chuyện đoạt người này nàng không làm được.

“Việc này, trước nay ta đều theo ý Nguyên Trinh, chỗ Thánh nhân, ngươi đừng lo.”

Triệu Câm nhìn về phía Triệu Uyển Như: “Nguyên Trinh ngươi…”

Hoàng hậu đang ngồi trên đài, Triệu Hằng là đi xuống nói chuyện với các nàng, cách đài cao một khoảng xa.

“Mọi người đều muốn nhưng lại không phải phu quân.

Nguyên Trinh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gả chồng, cũng sẽ không gả.” Lời này của nàng là có dụng ý khác.

Nàng không muốn tiểu cô cô gả cho Đinh Thiệu Văn, hy vọng tiểu cô cô sẽ phản kháng lại một chút.

Nhưng Triệu Câm lại quá mức dịu ngoan, chỉ khẽ cau mày một cái, trưởng huynh như cha, nàng không nói gì nữa.

Hoàng đế cũng hy vọng trưởng nữ của mình gả thấp cho trưởng nam Đinh gia.

Tính tình Huệ Ninh cực kỳ giống phụ thân hắn Thái Tông hoàng đế, còn thất muội Triệu Câm lại dịu dàng dù có gả cho ai, cũng sẽ trở thành thê tử hiền lương thục đức.

Cho nên hắn muốn chọn một người ưu tú xứng đôi: “Nếu vậy, lát nữa ta sẽ gọi Bá Văn hộ tống ngươi ra xa giá.”

Bên cạnh, Triệu Tĩnh Xu nhíu lấy làn ván vàng, bĩu môi buồn bã nói: “Cha không quan tâm đến Nguyên Dung sao, Nguyên Dung cũng sợ lạnh mà.”

Từ lúc nàng trở về, Hoàng đế thường xuyên đến Khâm Minh Điện.

Dù sao cũng là con gái út của hắn, xa nhau mười mấy năm không gặp, từ khi nàng trở về, quan nội thị ra vào Khâm Minh Điện hơn trước rất nhiều.

Lễ vật triều cống từ phía Nam ngoại trừ ban thưởng đến Khôn Ninh Điện, đa phần đều được đưa đến điện Khâm Minh, có thể thấy tình cảm ưu ái Hoàng đế dành cho Triệu Tĩnh Xu.

“Ngươi nha!” Bàn tay cầm triều hốt của Hoàng đế run lên vì cười: “Ngay cả xuất thân nhà võ như Tào Uyên cũng không đánh lại ngươi, ngươi còn sợ lạnh sao?”

“Cha lại lấy việc này giễu cợt nữ nhi.” Triệu Tĩnh Xu nắm góc áo Hoàng đế, nũng nịu nói: “Đó không phải là do ta nhìn không quen hắn ỷ thế hiếp người sao, lúc đó cha cũng khen ta mà.”

Hoàng đế vỗ vỗ tay nàng, kề sát vào nói nhỏ: “Ngươi đánh hắn trước mặt mọi người, ngươi nói một nam nhi bảy thước như hắn biết để mặt mũi vào đâu? Ta chỉ cho ngươi và hắn bậc thang để xuống.

Còn nữa, không thích người như hắn cứ lại đây nói với ta, ta sẽ giúp ngươi trừng phạt, hắn có chỗ nào đáng cho khuê nữ ta tự mình động thủ chứ.”

Triệu Tĩnh Xu cười híp mắt nghiêng người nói: “Cảm ơn cha ~”

Hoàng đế lại kề sát vào, nói nhỏ: “Mấy hôm trước Dương Ức Dữ nói với ta ngươi muốn đến Quốc Tử Giám đọc sách, làm học trò của hắn, lại nói thấy ngươi tư chất thông minh, lãng phí thời gian thật sự rất đáng tiếc.

Ta liền suy nghĩ ngươi đọc đi học dù sao cũng tốt hơn giơ đao múa kiếm, nhưng Quốc Tử Giám lại không nhận nữ học sinh.

Suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy nếu ngươi thật sự muốn đi, thì giả làm nam nhi đi.

Ta sẽ báo riêng cho quan giám thị để tiện cho ngươi.

Võ công của khuê nữ ta lợi hại như vậy, tin là sẽ không ai bắt nạt được ngươi.” Hắn cười híp mắt.

Lúc ở Kim Minh Trì nhìn thấy Triệu Tĩnh Xu tay không đánh Tào Uyên bò lăn trên đất, hắn thật sự rất kinh hỉ.

Hiện giờ xung quanh hắn đều là nữ tử hoàng thất thanh cao được nuông chiều từ bé, người tính tình ngang tàng như Triệu Tĩnh Xu ngược lại làm hắn yêu thích từ tận đáy lòng.

Triệu Tĩnh Xu cũng đã mười sáu, lại nhiều một việc khiến hắn nhọc lòng: “Quốc Tử Giám tập trung không ít rường cột nước nhà, khuê nữ đến đó để mắt một chút, đem một người con rễ vừa lòng đẹp ý về cho cha ngươi.” Hoàng đế nói năng bỡn cợt, trên người mặc triều phục lại hoàn toàn không có phong phạm đến vương, trái lại giống như một phụ thân bình thường trò chuyện cùng con gái.

“Cũng có thể thay ta giám sát bọn con cháu thế gia kia.”

Bốn chữ thông tình đạt lý, Triệu Tĩnh Xu chưa bao giờ nghĩ sẽ được dùng cho người cha Hoàng đế của mình.

Ít nhất sư phụ từng nói với nàng, quân vương bạc tình, không cho phép tư tình nhi nữ.

Sau lại nàng nghĩ, có lẽ chỉ là do đứng ở nơi quyền lực tối cao, trên vai là trọng trách với thiên hạ, bất đắc dĩ nên mới làm vậy.

Nhưng hắn vẫn là người, với quốc gia, hắn là Hoàng đế, với nàng, hắn chỉ là phụ thân.

Triệu Tĩnh Xu chắp tay bên hông, nghiêng người nói: “Con gái ghi nhớ lời cha dạy bảo.”

– Keng –

Tiếng chuông trên tháp vang lên, hai hàng quan viên mặc áo xanh trước điện hô to: “Giờ Dần đã tới!”

Bởi vì vị trí của Lễ Bộ Thượng Thư còn trống, nên mọi việc ở Lễ Bộ đều do Lâm Đặc – Lễ Bộ Lang Trung vừa được thăng chức tạm thời tiếp nhận.

Lâm Đặc mặc quan phục cầm hốt đi lên trước, cao giọng tấu lên: “Trung nghiêm ngoại ban!”

Người do Đinh Thiệu Văn bố trí dẫn dắt cấm quân cưỡi ngựa đi trước mở đường.

Đến canh ba đoàn người đã sẵn sàng xuất phát, theo sau đội cấm quân chỉnh tề uy nghiêm là bảy con voi lớn.

Trên lưng mỗi con voi đều được đặt tấm thảm bằng gấm thêu hoa sen vàng.

Đầu voi đội trang sức vàng và dây cương bằng thiếc.

Người huấn luyện mặc áo gấm cưỡi trên lưng voi dẫn đường.

Phía sau đoàn voi là võ sĩ cầm cờ và quạt lớn, kỵ binh cầm giáo dài, hoạ kích trong tay, mặc áo giáp đủ loại màu sắc.

Mỗi lá cờ đều vẽ rồng, hổ, mây tím và hình núi sông.

Mỗi ngọn giáo đều được treo chuông đồng với các nút thắt nhiều màu.

Gió thổi qua, mấy vạn chiếc chuông đồng lanh lảnh vang lên.

Con số lên đến mấy vạn võ sĩ.

Từ mũ, quần áo, giày, trang sức mỗi hàng đều đổi một loại khác nhau, nhưng vì được sắp xếp ngay ngắn trật tự, nên sẽ không làm người xem hoa mắt.

Trận thế đồ sộ chỉ còn lại sự ngoạn mục và cảm thán, cùng tiếng trống chấn động toàn bộ Đông Kinh.

Hoàng đế xuất cung tế tổ vào Đông Chí, thế trận to lớn, tiêu dùng xa hoa.

Ngoại trừ hàng vạn võ sĩ đi trước, phía sau còn có cận vệ, người hầu, cận quan của Hoàng đế.

Bảo vệ bên người Hoàng đế chính là Ngự Long Trực vệ quân, lưng đeo đai bạc, y phục màu tím thêu hoa sen, đầu đội đoản khăn đính ngọc trai.

Sau tiếng hô của Lâm Đặc, Chu Hoài Chính nâng Triệu Hằng bước lên đài cao có bốn trụ và lan can được trang trí bằng ngọc, điêu khắc hình rồng phượng.

Trên ngọc lộ là ngai vàng, có hai gã cận thần hầu bên cạnh, cùng với Chu Hoài Chính làm chấp chính đứng thẳng phía trước.

Phía sau ngọc lộ có bốn người theo tháp tùng, giơ cao trường thương ngăn người qua lại.

Còn lại phía trước là hai người mặc triều phục cầm hốt, mặt hốt hướng về ngọc lộ.

Sau khi chuẩn bị thoả đáng, hơn một nghìn kỵ binh, võ sĩ từ cổng Tuyên Đức khởi hành đến Thái Miếu.

Phía sau ngọc lộ là tông thân, dựa theo cấp bậc xếp thành hàng theo thứ tự.

Mỗi người ngồi một xa giá đơn độc, bên cạnh chỉ cho phép một quan nội thị đi theo.

Lúc ra khỏi cổng Tuyên Đức: “Tiểu Nhu, buông rèm xuống.”

Canh thâm lộ trọng*, sương sáng từ Biện Hà bay đến giăng khắp Ngự phố, phía sau Triệu Uyển Như có người nhìn thấy, cũng buông rèm theo.

Rèm che được làm từ lụa mỏng, khiến bóng người bên trong mơ hồ, không thấy rõ mặt.

Nếu nhìn từ xa, ngay cả dáng người cũng nhìn không thấy.

(Nguyên văn: 更深露重,月隐星稀.

Hán Việt: Canh thâm lộ trọng, nguyệt ẩn sao thưa: Đêm khuya sương dày, che khuất cả trăng và sao, hàm ý có điều gì đó ẩn giấu dưới lớp màn mù mịt)

Cảnh tượng hoành tráng như vậy chỉ khi hoàng tử nạp phi, công chúa xuất giá và Lễ tế Đông Chí như hiện giờ mới có.

Ánh đèn rực rỡ, làm bầu trời đêm canh năm ở thành Đông Kinh sáng rực rỡ như ban ngày.

Đèn đường dọc theo hai bên Ngự phố chiếu vào hàng cấm quân thẳng tắp bên dưới, cách một bước chân lại đứng một người, tạo thành tường người bảo vệ.

Các bá tánh chỉ có thể đứng sau tường người nhìn về phía Hoàng đế đang ngồi trên ngọc lộ.

“Đây là…!bộ máy quan lại của Đại Tống cùng nhau ra ngoài sao?” Lý Thiếu Hoài liếc nhìn cảnh tượng xuất hành phô trương của thiên tử, không khỏi nhướng mày nói: “Là xa hoa lãng phí, hay là ta kiến thức nông cạn.”

“Hiến tế và quân sự, là hai việc lớn của một quốc gia.

So với các triều đại trước, nghi lễ xuất hành của triều ta đã giản lược hơn nhiều.”

So về hưởng thụ, khi Hậu Chủ còn tại vị, cũng không kém bao nhiêu, nàng vì vậy mà cười: “Cũng đúng, bất quá cũng chỉ vậy!”

Đội hình võ sĩ phía trước chậm rãi đi xa, theo đó là ngọc lộ của Hoàng đế xuất hiện trước mắt mọi người.

Ngọc lộ cao lớn hoa lệ, Hoàng đế cầm triều hốt ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, dung mạo rõ ràng có thể thấy được.

“Tương truyền Thái Tổ dáng người cao to, dung mạo oai nghiêm, khí độ bất phàm, người từng thấy mặt đều nói không phải thường nhân.”

“Trên sách đều viết như vậy, ta chỉ gặp được Thái Tông, bất quá Thái Tông Hoàng đế và Thái Tổ giống nhau, đều là người cả đời rong ruổi trên chiến trường, mở rộng bờ cõi, có phong phạm nhà võ.

Mà Thánh thượng hiện giờ…!là văn nhân cai trị nhân từ, với bá tánh mà nói, không có gì xấu.”

“Nhưng khắp thiên hạ thì sao?” Lý Thiếu Hoài nghiêng đầu hỏi, thấy sư tỷ trầm mặc, nàng quay đầu lại tiếp tục nhìn xa giá, như suy tư gì nói: “Nếu Lương Mộc chỉ dồn về một bên, bên kia nhất định sẽ sụp.”

Sau lưng Đế Hậu là thân vương, hoàng tử, công chúa.

Hoàng đế hiện giờ chỉ có một Hoàng tử, Lục hoàng tử – Thọ Xuân quận vương Triệu Thụ Ích, do cung nhân ôm ngồi.

Thoáng nhìn qua Vạn Thọ trưởng công chúa, Lý Thiếu Hoài liếc mắt nhìn chằm chằm xa giá phía sau, nhíu mày hỏi: “Đằng sau xe của Trưởng công chúa là ai? Tại sao buông rèm xuống?”

Yến Cảnh nghe nàng hỏi chợt giật mình nói: “Là…!Huệ Ninh công chúa Triệu Uyển Như.”

“Uyển Như…”

Lý Thiếu Hoài ngây người nhìn chằm chằm.

Rèm che ngăn cách trong ngoài, hiện giờ trời vẫn còn tối, nàng không thấy rõ bóng người bên trong, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, hướng mà người trong xe đang nhìn, trong đêm tối, cặp mắt kia như sáng lên, con ngươi sâu kín, đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Vậy mà lại cùng tên của ta, tôn nhau lên.” Nàng lại tự giễu cười: “Tên mà thôi, nàng là công chúa, ngươi lại là gì chứ!”

Gió từ sông Biện Hà thổi qua, tiếng chuông lanh lảnh vang vọng khắp Đông Kinh.

Cờ phướn thêu rồng vàng, cùng dải lụa đủ màu tung bay rực rỡ giữa trời, rèm che rũ xuống cũng theo gió nhẹ nhàng đong đưa.

“Cô nương, ngài nói xem chân nhân có tới xem không?” Cách một tấm rèm, Tiểu Nhu không thấy rõ bá tánh bên ngoài.

“Chân nhân có thể nhìn qua bên này không?”

Tiểu Nhu duỗi cổ nhìn, sau đó lại trở về bên cạnh nàng: “Nhưng dù chân nhân có đến, nhìn thấy cũng sẽ không biết.”

Vân Yên và Thu Hoạ đều không ở đây, Trương Khánh thì bị bắt ở lại trong cung, nàng không cho hắn đi cùng.

“Cảnh tượng thế này, nàng vừa tới Đông Kinh, nhất định sẽ đến xem.” Biết người biết ta, đã có thể đoán được lòng nhau.

Triệu Uyển Như nghiêng người nhìn về phía rèm che, bóng người chồng chéo đếm không xuể, trong đủ loại màu sắc hình dáng này, vẫn có chút khác nhau.

Có vài người và việc, cho dù cách xa vạn dặm, nàng vẫn có thể nhận ra, bởi vì hình bóng ấy, đã khắc sâu trong tim nàng.

– Hết chương 48 -.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.