Trọng Sinh Chi Bùi Vũ

Chương 50



Bùi Vũ ngồi trên ghế ở ban công, dương quang chiếu xuống thân thể càng có vẻ gầy yếu vô cùng, trên mặt một mảnh lạnh nhạt, biểu tình gì cũng không có, cầm trong tay một chiếc lá cây khô dùng plastic ép lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

“Thúc thúc !”

Bùi Vũ quay đầu nhìn hắn một cái, cúi đầu đem chiếc lá kia thật cẩn thận thu vào trong túi.

Viên Nhất Thần cẩn thận bước qua, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh hắn: “Thúc thúc, ta có thể ngồi không?”

Thấy Bùi Vũ gật đầu, tâm lý một trận cao hứng, đem ghế dựa xê dịch tới bên người Bùi Vũ ngồi lên: “Thúc thúc, ngươi ở trong phòng không buồn sao ?”

“Sẽ không.”

Viên Nhất Thần không biết nên cùng hắn nói cái gì, thoạt nhìn thúc thúc này vẫn không muốn cùng mình nói chuyện, nhưng mà lúc trước ba ba vẫn thường bảo hắn, thúc thúc rất được, rất thích cười, cũng thực hoạt bát, thực sáng sủa, vì cái gì cùng người trước mắt khác biệt lớn như vậy?

“Thúc thúc, ngươi hảo gầy nga.”

Bùi Vũ có điểm không dám nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, mỗi lần thấy, tâm đều đau đớn, hắn cũng muốn cùng hài tử trò chuyện, nhưng chính mình giết phụ thân hắn, hắn sớm muộn gì cũng có một ngày hận mình đi.

Bùi Vũ vẫn cúi đầu, cũng không đáp lời hắn, nghĩ nghĩ đưa tay chỉ về hướng phòng ngủ đối diện: “Nơi đó, có rất nhiều món đồ chơi.”

Viên Nhất Thần vừa muốn đi xem đồ chơi, lại muốn ngồi cùng thúc thúc, nhìn nhìn ngoài cửa, lại nhìn nhìn Bùi Vũ, thử giữ chặt tay hắn, khi đầu ngón tay vừa đụng chạm, thân thể Bùi Vũ rõ ràng căng thẳng lên một chút, nhưng không có đẩy ra, để mặc hài tử kia cầm tay mình. Bàn tay nhỏ thật xinh đẹp, trắng trắng mềm mềm, hơn nữa sờ vào thực ấm áp, tựa như tay phụ thân của hắn, luôn gây cho người khác cảm giác ấm áp.

“Thúc thúc, ngươi dẫn ta đi được không?”

Bùi Vũ chậm rãi ngẩng đầu, đối diện cặp mắt to xinh đẹp của Nhất Thần, tâm lý một trận khẩn trương, mấp máy miệng do dự nửa ngày mới gật gật đầu. Viên Nhất Thần nhất thời giơ lên khóe miệng, đưa cho hắn một tươi cười rất đáng yêu, nhảy đến lôi kéo Bùi Vũ đi qua phòng ngủ đối diện.

Vừa mới mở cửa ra, Viên Nhất Thần kinh ngạc há to miệng, đủ để nhét vào một quả trứng gà, cho dù trước kia cũng từng ở trong căn nhà này, cũng chưa thấy qua nhiều đồ chơi như vậy, khắp một căn phòng, tất cả đều là Gấu Teddy nhồi bông lớn lớn nhỏ nhỏ, đủ loại kiểu dáng, màu sắc gì cũng đều có, đưa mắt đảo qua ít nhất có hơn mấy trăm con.

“Thúc thúc, toàn bộ đều là của ngươi ?”

Bùi Vũ đỏ mặt gật gật đầu, đương nhiên cái này cũng không phải hắn mua, tất cả đều là Viên Gia Hải không biết như thế nào dỗ cho hắn vui vẻ mới mua về, hắn chỉ nhớ rõ Bùi Vũ lúc trước thực thích hắn tặng Gấu Teddy nhồi bông, vì thế mỗi ngày ôm một con trở về, kết quả một năm trôi qua, căn phòng này liền trở thành đại hội triển lãm Gấu Teddy.

Viên Nhất Thần một tiếng hoan hô liền xông đến, ôm một con Gấu Teddy lớn nhất lăn lộn, miệng còn thì thầm, hảo khả ái hảo khả ái.

Thấy hắn thích, Bùi Vũ ít nhiều có chút vui vẻ, bất quá trên mặt vẫn là cười không nổi, ngồi ở trên thảm cũng ôm một con vào trong ngực, nhìn hài tử kia đang cùng mấy con gấu lăn lộn.

Tiểu hài tử đều thích đồ chơi, Viên Nhất Thần cũng không ngoại lệ, hơn nữa thích nhất chính là Gấu Teddy, điểm ấy ngay cả phụ thân Viên Gia Thăng cũng không biết, vừa thấy nhiều gấu như vậy, liền vui vẻ như điên. Trước đây phụ thân đối xử với hắn mặc dù tốt, nhưng chưa bao giờ đem tâm tư chân chính đặt ở trên người hắn, mẫu thân thì cả ngày chỉ biết ăn mặc chưng diện, tự nhiên cũng rất ít để ý cảm thụ của hắn, cho nên Viên Nhất Thần mặc dù sinh ở trong nhà kẻ có tiền, lại chưa bao giờ chân chính trải nghiệm qua sự chăm sóc, cũng vốn không có người để ý qua việc hắn muốn cái gì. Hắn cũng muốn có người đau lòng cho mình, có người xem mình như bảo bối, điểm ấy hắn cùng với Bùi Vũ rất giống nhau.

“Thúc thúc, có thể cho ta một con không?”

Bùi Vũ gật gật đầu: “Cho ngươi hết cũng có thể.”

“Thật sao, thật sao?” Viên Nhất Thần thật cao hứng, ánh mắt mở lớn, nhận được đáp án khẳng định của Bùi Vũ, sau lập tức phóng qua ôm cổ hắn: “Thúc thúc, thúc thúc, ngươi thật tốt.”

Nói xong còn chụt chụt hôn Bùi Vũ một ngụm, làm Bùi Vũ sửng sốt, cả người đều cứng ngắc, không phải sợ một hài tử hôn mình, hắn chỉ là sợ khuôn mặt tương tự này, mỗi lần nhìn vào đều cảm thấy giống nhau.

“Thúc thúc, ta chỉ lấy một con là được rồi, buổi tối ôm nó ngủ, được không?”

Bùi Vũ đẩy không ra hắn, lại sợ dùng sức sẽ khiến hài tử kia thương tâm, đành phải để mặc hắn ôm mình làm nũng: “Ân.”

“Nếu vậy về sau ta có thể đến phòng này chơi không?”

Bùi Vũ gật gật đầu, Viên Nhất Thần lại một trận cao hứng, xoay người hướng trong lòng Bùi Vũ dựa vào, kéo một con gấu nhỏ qua ôm lấy, vẻ mặt thỏa mãn. Đứa nhỏ này là trời sinh từ trước đến nay đều rất dễ gần, với ai cũng không khách khí. Ngẫu nhiên còn ngẩng đầu đối Bùi Vũ cười cười: “Thúc thúc, ngươi vì cái gì không cười?”

“Ta, ta không biết.”

Tiểu Nhất Thần nhăn cái mũi cãi lại: “Nào có người không biết cười, ba ba lúc trước vẫn hay nói, thúc thúc cười rộ lên nhìn rất đẹp, cho nên ta muốn nhìn ngươi cười một cái.”

Bùi Vũ trong tâm không biết là tư vị gì, cũng không lên tiếng, thử nâng tay sờ sờ mặt hài tử kia, thật sự rất giống, giống đến mức tựa như sao chép cả DNA, quả thực chính là bản sao thu nhỏ của Viên Gia Thăng.

“Oa, thúc thúc, tay ngươi thật lạnh nga.”

Bùi Vũ sửng sốt, vội vàng rút tay về, Viên Nhất Thần lập tức buông xuống món đồ chơi trong tay, đem cái tay kia cầm lấy, còn đặt ở bên miệng thở mấy cái, rồi chà xát: “Ta cho ngươi ấm áp.”

Hình ảnh trước mắt khiến Bùi Vũ lần thứ hai nhớ lại chuyện cũ, sống mũi đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Đoạn thời gian kia, Viên Gia Thăng đối hắn thật sự rất tốt, mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, nhưng một khắc đó, Bùi Vũ tin tưởng hắn là thật tâm.

Thế giới trước mắt càng ngày càng mơ hồ, lại vào lúc này bị một ngón tay nhỏ sờ soạng trên mặt, Viên Nhất Thần vì hắn lau lau vài lần, động tác cùng biểu tình đều thập phần nghiêm túc: “Thúc thúc, có phải hay không ta chọc giận ngươi sinh khí?”

Bùi Vũ lắc lắc đầu: “Không có.”

“Vậy ngươi đừng khóc được không ?”

“Hảo.”

Viên Nhất Thần thấy hắn thật sự ngưng khóc, trong ánh mắt còn có tiếu ý mới an tâm, lui vào trong lòng, vẻ mặt ngây thơ nhìn hắn.

Bất tri bất giác, hai người đã ở trong phòng ngây người một buổi chiều, tuy rằng không có tán gẫu bao nhiêu, nhưng cả hai đều cảm thấy thực vui vẻ.

Kết quả buổi tối ngày đó, Viên gia triệt để lộn xộn , bởi vì Viên Gia Hải tan tầm trở về tìm không thấy Bùi Vũ, cũng tìm không thấy Nhất Thần, mọi người lúc này mới phát hiện hai người đều ly kỳ mất đi bóng dáng. Lầu trên lầu dưới, thậm chí phòng giam ở mặt sau đều tìm khắp một lần, vẫn là không có bóng dáng hai người.

Ở đây cũng không có, Viên Gia Hải giận dữ, thiếu chút nữa đem lật đổ bàn ghế, ngay tại thời điểm chỉ vào mọi người tính mắng một trận, Viên Nhất Thần ôm một con gấu nhỏ dụi dụi mắt đi xuống lầu.

“Thúc thúc, làm sao vậy?”

“Nhất Thần, ngươi đi đâu vậy, ta tìm ngươi khắp nơi.”

Viên Nhất Thần chu cái miệng nhỏ nhắn, chỉ chỉ trên lầu: “Ta cùng Nhị thúc luôn ở trên lầu a.”

Gia Hải nhìn nhìn Gấu Teddy trong tay hắn, nhất thời hiểu được, nguyên lai hai bọn họ ở trong căn phòng kia. Lúc trước Bùi Vũ rất ít khi đi vào phòng đó, phải nói là hắn đối với mấy thứ kia dường như không hứng thú, ai biết hôm nay đột nhiên chạy vào đó chơi, mọi người vừa rồi cũng không phải không tìm tới chỗ đó, chỉ là bên trong gấu nhồi bông rất nhiều, hai người phỏng chừng bị chôn trong một rừng gấu, cho nên trong lúc nhất thời không bị người phát hiện.

“Nhị thúc ngươi đâu ?”

“Còn ngủ ở bên trong.”

Gia Hải nhẹ nhàng thở ra, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Nhất Thần: “Lại hại ta lo lắng.”

Khi mở đèn lên, Bùi Vũ còn đang ôm một con gấu ngủ say, thân thể gầy yếu cuốn thành một khối, hình ảnh này khiến Gia Hải một trận hoảng hốt, giống như thời gian đã trở về vài năm trước. Gia Hải âm thầm nở nụ cười, thật cẩn thận đem Bùi Vũ ôm trở về trên giường, đắp chăn xong mới tắt đèn đi ra cửa.

Viên Nhất Thần ôm một con gấu đứng ở cửa chờ, như vậy thoạt nhìn thực khả ái, Gia Hải vỗ vỗ đầu nhỏ của hắn: “Ngươi cùng thúc thúc chơi suốt một ngày?”

“Ân, thúc thúc còn nói muốn đem mấy con gấu đó tặng cho ta.”

“Ngươi cũng thích Gấu Teddy?”

“Ân, thích.”

Gia Hải ngồi xổm xuống, thập phần nghiêm túc nói với hắn: “Ngươi muốn đồ chơi gì ta đều mua cho ngươi, bất quá về sau ngươi mỗi ngày ở cùng Nhị thúc, bồi hắn nói chuyện, bồi hắn chơi, làm hắn vui vẻ được không.”

“Ân, hảo.”

“Ngoan!”

Vì thế bắt đầu từ ngày đó, sinh hoạt của Bùi Vũ không còn đơn điệu, mỗi ngày đều có một tiểu quỷ đúng giờ lại đây quấy rối, thời gian lâu dần, Bùi Vũ dần dần đối hắn cởi mở tấm lòng, tuy rằng vẫn rất ít nói chuyện, bất quá lại nguyện ý nhìn hài tử kia ở bên cạnh mình đi qua đi lại.

Người hầu trong nhà đều có điểm sợ hắn, sau lưng cũng vẫn xem hắn như Phong Tử mà đối đãi, nhưng Viên Nhất Thần lại không cảm thấy sợ hãi, trong mắt hắn xem ra thúc thúc này thực ôn nhu, trừ bỏ việc không chịu cười, những cái khác đều rất giống với hình dung của ba ba, hơn nữa sau khi hai vết sẹo trên mặt phai nhạt đi, bộ dạng vốn có cũng dần dần lộ ra, thoạt nhìn còn rất xinh đẹp.

Chỉ là đứa nhỏ này không biết như thế nào, đặc biệt thích bám lấy người, hơn nữa rất thích kề cận Bùi Vũ, hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ đều không cùng hắn tách ra.

Ngày đó buổi tối, Bùi Vũ vốn đang ngủ, không biết do giác quan thứ sáu quấy phá hay không, vừa mạnh mẽ mở mắt, quả nhiên, bên giường còn đứng một người.

Tiểu gia hỏa kia mặc một bộ áo ngủ màu vàng nhạt, vẫn không nhúc nhích đứng ở bên giường, nhưng lại nước mắt lưng tròng, bộ dáng kia thoạt nhìn siêu cấp đáng thương.

“Nhất Thần, ngươi như thế nào chưa ngủ?”

Nhất Thần sờ sờ ánh mắt, thanh âm ủy khuất làm người mềm lòng: “Thúc thúc, ta sợ ~”

“Sợ cái gì?”

“Nằm ác mộng .”

Bùi Vũ vội vàng đứng lên, đem tiểu gia hỏa ôm đến trên đùi mình, tuy rằng chỉ có tám tuổi, ngược lại cũng rất có trọng lượng: “Không sợ, không sợ, chỉ là mộng mà thôi.”

“Thúc thúc, ta và ngươi ngủ cùng nhau được không?” Viên Nhất Thần ngẩng đầu lên, chớp chớp một đôi mắt ngây thơ vô tội, mênh mông nước mắt cầu hắn, mặc cho ai cũng không nhẫn tâm cự tuyệt.

“A, cùng, cùng ta ngủ?”

“Thúc thúc, ngươi không phải chán ghét ta chứ?”

Bùi Vũ vội vàng lắc lắc đầu: “Như thế nào có thể, thúc thúc thích Nhất Thần nhất.”

Viên Nhất Thần lúc này mới nín khóc mỉm cười: “Thúc thúc tốt nhất.” Nói xong trượt chân một chút liền chui vào chăn, bám ở trên người Bùi Vũ an tâm nhắm mắt. Bùi Vũ bất đắc dĩ chỉ có thể ôm hắn cùng nhau ngủ.

Bất quá vật nhỏ kia tướng ngủ thật không tốt, phi thường không thành thật, đem Bùi Vũ xem như gấu nhồi bông, gắt gao ôm, một đêm tới sáng hại Bùi Vũ mơ một đống giấc mộng kỳ quái, khi thì bị một ngọn núi lớn đè không thở nổi, khi thì bị bạch tuộc quấn chặt không thể thoát thân. Ngày hôm sau thời điểm tỉnh lại, liền thấy Viên Nhất Thần giống như gấu Koala, hai tay quấn quít lấy cổ hắn, toàn bộ thân thể đều đặt ở trên ngực Bùi Vũ, lại còn chảy nước miếng.

Bùi Vũ không nỡ quấy nhiễu mộng đẹp của hắn, hơi chút thay đổi một tư thế thoải mái, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, phiên bản thu nhỏ của Viên Gia Thăng khi chảy nước miếng, xác thực, ân, rất khả ái.

Bất tri bất giác cứ như vậy trôi qua hai năm, bồi ở bên người Bùi Vũ chỉ có phụ thân cùng Viên Gia Hải, còn có Viên Nhất Thần mỗi ngày quấn quít lấy hắn, không để hắn yên. Sinh hoạt tuy rằng không còn quá buồn, nhưng mà vài năm này, Bùi Vũ vẫn chưa từng quên Viên Gia Thăng, có đôi khi còn mơ thấy hắn, tỉnh mộng liền vụng trộm khóc một hồi. Hắn nghĩ đến thời gian lâu dài, bản thân nhất định sẽ quên được hắn, nhưng mà bóng dáng hắn ở trong tâm mình lại càng ngày càng sâu.

Huống chi còn có một bức ảnh chụp sống động mỗi ngày chuyển động ở trước mắt mình. Có đôi khi Bùi Vũ thấy hắn sẽ nhìn đến ngẩn người, trong đầu một lần lại một lần hiện lên những khoảnh khắc từng cùng Viên Gia Thăng ở một chỗ. Ngoại nhân đều nghĩ đến Viên Gia Thăng chết do tai nạn giao thông ngoài ý muốn, cũng chỉ có chính hắn biết, Viên Gia Thăng là bị hắn hại chết, bí mật này hắn không dám cùng bất luận kẻ nào chia sẻ, trong lòng nghẹn đã lâu sẽ áp người hít thở không thông.

Trong khoảng thời gian này, đại viện Viên gia có chút áp lực, nguyên nhân là Viên lão quản gia Hàn Bá bệnh nặng, lão nhân đã ở Viên gia công tác cả đời, cả Viên Chấn Hào đối với hắn đều dùng lễ nhường ba phần, mọi người càng đối đãi với hắn giống như trưởng bối. Vì thay hắn chữa bệnh, Viên Chấn Hào đã thỉnh bác sĩ tốt nhất, dùng dược tốt nhất, đáng tiếc mấy tháng sau vẫn như trước không thấy chuyển biến tốt, chỉ sợ không qua được mùa hè năm nay.

“Lão gia, Hàn Bá, hắn……”

Hôm nay ban đêm, Viên Chấn Hào vừa mới lên giường thì nghe một trận tiếng đập cửa dồn dập, nghe thấy người hầu nói liền vội vàng khoác kiện áo ngủ chạy ra ngoài.

Khi đuổi tới lầu một, bác sĩ đang tiến hành cấp cứu, những dụng cụ điện tử tràn ngập trong phòng đều có giá trị rất cao, Viên Chấn Hào tim mạnh mẽ nhảy tới cổ họng, hắn chán ghét nhìn đến loại trường hợp này, chán ghét nhìn một sinh mệnh ở trước mắt mình mất đi, nhưng nhân lực cuối cùng cũng không địch lại thiên lực, mười phút sau, bác sĩ tiếc nuối đối hắn lắc lắc đầu.

“Lão gia ~~”

Viên Chấn Hào nhanh chóng đi qua giữ chặt tay Hàn Bá: “Ta ở chỗ này.”

Hàn Bá biết mạng mình không còn bao lâu, dùng hết một tia khí lực cuối cùng gắt gao giữ chặt tay hắn: “Lão gia, thực xin lỗi, ta, ta không thể, tiếp tục chiếu cố ngươi ~~”

“Ngươi sẽ khỏe lại.” Ai cũng đều biết là nói dối, nhưng giờ này khắc này không thể không nói như vậy.

Hàn Bá hơi hơi lắc lắc đầu: “Lão gia, có thể đáp ứng ta một, một sự kiện không?”

“Ngươi nói, mặc kệ chuyện gì, ta đều đáp ứng ngươi.”

“Cho, cho Tuấn Phi, trở, trở về đi!”

Nhắc tới cái tên này, Viên Chấn Hào hình như có chút do dự, nhưng đối mặt thỉnh cầu của người sắp chết có thể nào làm hắn thất vọng, Hàn Bá một hơi thở cuối cùng vô luận như thế nào cũng không chịu nuốt xuống, thẳng đến khi Viên Chấn Hào nhẹ gật đầu, Hàn Bá mới vui mừng nhắm hai mắt lại, sau đó không còn mở ra nữa.

Hàn Bá qua đời, Viên Chấn Hào tỏ vẻ tôn kính với hắn, ngoại lệ cho phép hắn nhập táng ở nghĩa trang Viên gia, cũng phái người thông tri đứa con trai duy nhất của Hàn Bá đang ở Anh quốc là Hàn Tuấn Phi, để hắn về nước tiếp nhận chức vị của phụ thân. Chỉ tiếc bởi vì nguyên nhân thời tiết, nhi tử của Hàn Bá cũng không thể trở về đúng lúc để đưa tiễn phụ thân một đoạn đường cuối cùng.

Thời tiết tháng sáu tựa như tính tình tiểu hài tử, thay đổi thất thường, vừa rồi còn mây đen dầy đặc, mưa phùn kéo dài, mới một lát sau liền tản mác trong xanh, dương quang chiếu khắp.

Viên Chấn Hào mới từ công ty trở về, thuận tiện đón tiểu tôn tử tan học, đi vào đại môn biệt thự liền thấy trên sô pha ngồi một người. Tính ra đã mười bốn năm chưa gặp mặt, diện mạo hài tử kia đã thay đổi rất nhiều, bất quá nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.

“Lão gia, ta đã trở về!”

Hàn Tuấn Phi đứng lên cung kính hướng Viên Chấn Hào cúi chào, thoạt nhìn khiêm tốn hữu lễ, rất có giáo dục. Nhưng chỉ có một người như vậy, năm đó mới có thể chọc giận Viên Chấn Hào tính vốn ôn hòa, dưới cơn giận dữ liền đưa hắn đi Anh quốc, cũng không cho phép hắn bước vào Viên gia nửa bước. Về phần năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trừ bỏ Viên Chấn Hào cùng Hàn Bá, ai cũng không thể hết.

Viên Chấn Hào cúi đầu đối Viên Nhất Thần nói: “Đi làm bài tập đi.”

Nhất Thần cười hắc hắc: “Ta có thể đi nhìn xem thúc thúc trước không?”

“Ân, đi thôi, thúc thúc gần đây thân thể không tốt, ngươi đừng quấy rầy hắn quá lâu.”

“Ân, ta đã biết.”

Nhất Thần đem túi sách từ trên vai thả xuống đất, nhảy chân sáo chạy lên lầu. Khi Viên Chấn Hào quay đầu nhìn về phía Hàn Tuấn Phi, ánh mắt hắn còn nhìn chằm chằm vào bóng dáng Nhất Thần, thần sắc kia hình như có một loại tình cảm phức tạp, điều này làm cho Viên Chấn Hào cảm thấy rất không thoải mái.

Lập tức ho nhẹ một tiếng, Hàn Tuấn Phi thế này mới ý thức được bản thân thất thố, vội vàng quay lại cúi đầu.

“Khi nào thì trở về?”

“Ngày hôm qua trở về, đi cấp phụ thân thắp nén nhang, cho nên hôm nay mới lại đây.”

“Ân, ngồi đi.”

“Cám ơn lão gia.”

Buổi nói chuyện ngày đó thực ngắn gọn, không đến năm phút đồng hồ mà thôi, Viên Chấn Hào bảo Hàn Tuấn Phi theo người hầu đi nghỉ ngơi. Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Tuấn Phi mới gặp được tam thiếu gia Viên Gia Hải thân là con nuôi, nhưng lại rất được Viên Chấn Hào tín nhiệm, còn có nhị thiếu gia Bùi Vũ trong truyền thuyết, ba năm cũng không lộ mặt ở công ty, thân thể vẫn không tốt nhưng lại nắm quyền hành!

Khi nhìn thấy Viên Gia Hải, Hàn Tuấn Phi biểu hiện phi thường có lễ phép, từ gõ cửa đến hành lễ đến vấn an, tất cả đều làm thực tiêu chuẩn, tựa như học được lễ nghi từ trường học hoàng gia Anh quốc, khiến Viên Gia Hải đối hắn sinh ra ấn tượng tốt, còn tự mình dẫn hắn đi tới phòng Bùi Vũ.

Tuy rằng đã gần chín giờ, nhưng Bùi Vũ vẫn không có rời giường, khi Viên Gia Hải mở cửa ra, hắn chính là đang tựa vào đầu giường, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, bên gối đầu đặt một hủ tro cốt bằng gỗ lim, mặt trên còn có một buối tóc đen được cột chỉnh tề. Vô luận thấy thế nào, hai thứ luôn tỏa ra thâm trầm đó so với màu sắc trong căn phòng này hoàn toàn không phối hợp, thoạt nhìn có chút quỷ dị, bất quá thực hiển nhiên Gia Hải đã sớm thích ứng, còn Hàn Tuấn Phi khi nhìn thấy hai thứ kia, thì dừng lại cước bộ.

“Tiểu Vũ, tối hôm qua ngủ ngon không?”

Bùi Vũ không có nhìn hắn, chỉ là khẽ gật đầu, Gia Hải đi qua đem chăn kéo lên trên cho hắn, thuận tay sờ sờ trán. Nhận thấy độ ấm vẫn bình thường, lúc này mới an tâm.

“Tiểu Vũ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị quản gia mới tới này, là nhi tử của Hàn Bá, Hàn Tuấn Phi.”

Bùi Vũ quay đầu đánh giá người nọ một chút, diện mạo xem như anh tuấn, chiều cao hơn một mét tám mươi, vai rộng, eo thon, chân dài, dáng người có thể xem là nhất lưu.

Bất quá ánh mắt Hàn Tuấn Phi nhìn hắn lại phi thường bất đồng, trong khoảng thời gian này Bùi Vũ sinh bệnh, vừa mới dưỡng khỏe hơn cho nên không có chút thịt nào, thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, cả đôi môi đều mất đi huyết sắc, mái tóc dưỡng ba năm, một tháng trước vừa cắt xuống dưới, lúc này trở thành một đầu tóc ngắn gọn gàng, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Vết sẹo trên mặt đã mờ đến sắp nhìn không ra, chỉ còn hai dấu vết tinh tế, ngược lại không quá ảnh hưởng tới mỹ quan, thoạt nhìn như vậy, gương mặt tuy rằng gầy yếu lại phi thường tuấn tú. Hàn Tuấn Phi nghĩ: Đây là người Gia Thăng thích sao? Cùng chính mình tưởng tượng không quá giống nhau!

Hai người nhìn nhau hồi lâu, ai cũng không có mở miệng nói chuyện, Gia Hải trong lúc nhất thời có chút mạc danh kỳ diệu, cuối cùng vẫn hắn phá vỡ cục diện bế tắc: “Đây là nhị ca của ta, Viên Gia Vũ, bất quá chúng ta bình thường chỉ gọi hắn là Bùi Vũ.”

Hàn Tuấn Phi vội vàng ổn định tâm thần, hạ thấp người một góc mười lăm độ, dùng một cái lễ phi thường cứng ngắc lại cung kính: “Nhị thiếu gia, ngài hảo!”

Bùi Vũ gật gật đầu, nói tiếng hảo, sau lại đem tầm mắt chuyển tới ngoài cửa sổ, thoạt nhìn làm cho người ta có một cảm giác rất cao ngạo, trừ bỏ thân nhân bên ngoài, những người khác Bùi Vũ cũng không muốn để ý tới, tự nhiên cũng sẽ không có tâm tình cùng bọn họ nhiều lời.

Hàn Tuấn Phi ngược lại không có bất mãn, còn thập phần xin lỗi cúi đầu. Gia Hải đang muốn đứng dậy dẫn hắn ra ngoài, đã thấy Viên Nhất Thần lảo đảo vào cửa, ôm một con Gấu Teddy màu nâu, một tay còn xoa ánh mắt, hiển nhiên là vừa từ trong ổ chăn đi ra.

“Thúc thúc ~” Viên Nhất Thần tự động xem nhẹ hai người khác trong phòng, đá giầy trèo lên giường, phi thường không khách khí chui vào trong chăn, uốn éo ở trên người Bùi Vũ, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.

Gia Hải khóe miệng trừu động hai cái, cách lớp chăn vỗ vỗ mông hắn: “Nhất Thần, ngươi mộng du đi đâu đây?”

Nhất Thần xoạch xoạch cái miệng nhỏ nhắn, ôm tay Bùi Vũ lại nắm thật chặt: “Tối hôm qua rất lạnh, đều đông chết ta, vẫn là chỗ của thúc thúc mới ấm áp.”

“Vật nhỏ, thúc thúc ngươi còn bệnh, đi, về phòng mình ngủ.”

“Không có việc gì, để hắn ở chỗ này ngủ đi.” Bùi Vũ xoa xoa tóc Nhất Thần, động tác rất mềm nhẹ. Vài năm này sớm đã thành thói quen với công phu bám dính người của Nhất Thần, ba ngày hai lượt liền chạy qua đây, đeo theo vẻ mặt ủy khuất, thực khiến người không nỡ đuổi hắn trở về ngủ.

“Tiểu Vũ, có đói bụng không, ta gọi người đem cơm đưa lại đây?”

Bùi Vũ lắc lắc đầu: “Ta không đói bụng, các ngươi ăn trước đi.”

“Tối hôm qua lại không ngủ được rồi, trong ánh mắt đều là tơ máu, nếu không ngươi nằm nghỉ trong chốc lát.”

“Ân.”

Bùi Vũ mấy ngày nay thân thể không tốt, liên tục mấy đêm ngủ cũng không quá an giấc, hiện tại bị Nhất Thần như con sâu gây mê, thật có chút mệt nhọc, xê dịch thân thể xuống dưới, nửa ôm lấy Nhất Thần nhắm hai mắt lại. Gia Hải đang muốn đắp lại chăn cho hắn, đã thấy một đôi tay khác đưa qua, thực tự nhiên thực mềm nhẹ thay hai người chỉnh tốt góc chăn.

Vốn là vừa mới quen biết Hàn Tuấn Phi, Gia Hải lại cảm thấy người này rất cẩn thận, đối hắn cười cười, nhẹ giọng cùng hắn ra khỏi phòng.

“Nhị thiếu gia bị bệnh sao?”

Gia Hải thở dài: “Ai, vài năm này vẫn như vậy, bệnh nặng bệnh nhẹ liên mien không dứt.”

“Khó trách thân thể lại gầy như vậy.”

Gia Hải vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Về sau ngươi ở nhà phải hảo hảo chiếu cố hắn.”

“Xin yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt nhị thiếu gia.”

Đi xuống lầu, Hàn Tuấn Phi thấy trái phải không có ai, thật cẩn thận hỏi một câu: “Cái hủ tro cốt kia……”

“Đó là tro cốt đại ca, ba năm, Tiểu Vũ vẫn không cho phép đem hắn hạ táng, lúc trước luôn nói tóc dài tới eo sẽ cắt xuống dưới đặt ở trong hủ tro cốt cùng nhau hạ táng, nhưng bây giờ tóc cắt xong rồi, hắn vẫn là không chịu, chúng ta không có biện pháp cũng không thể ép buộc hắn.”

Tro cốt Viên Gia Thăng? Hàn Tuấn Phi chậm rãi cúi đầu, không tiếp tục mở miệng nói chuyện.

—————————-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.