Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay Người

Chương 119: Khai Trương Thuận Lợi



Mạnh Dao không khỏi nghẹn cười, giả vờ như không quen biết, hỏi: “Có nhân thịt bò và nhân củ cải trộn thịt, anh muốn loại nào?”

“Mỗi loại hai cái!”

Mạnh Dao mở lồng hấp lấy bánh theo Khương Văn Lỗi yêu cầu, dùng bao giấy gói lại cẩn thận rồi đưa cho anh ta, “Tổng cộng một đồng”

Khương Văn Lỗi móc tiền ra đưa cho cô.

Thời điểm đưa tiền, anh ta còn không biết có thể lấy lại được không, vừa miên man suy nghĩ vừa cúi đầu cắn một ngụm bánh, tiền cái gì mà tiền, Khương Văn Lỗi đã quên không còn một mảnh.

Bánh bao này ăn ngon quá đi mất, so với bánh bao trước đây ăn anh ta từng ăn còn ngon hơn.

Kỳ Văn Diệp nói cắn hai miếng là hết thật ra là khoa trương, Khương Văn Lỗi căn hai miếng thì mới hết được nửa cái bánh.

Anh ta ăn ngấu nghiến đến độ miệng cũng bóng nhảy,

Vừa đi vừa cúi đầu ăn.

Có một ông cụ đi bên cạnh anh ta bỗng cất tiếng hỏi, “Bánh bao ăn ngon không?”, Khương Văn Lỗi đầu cũng không thèm nâng lên, chỉ liên tục gật đầu.

Rất nhanh sau đó, Mạnh Dao đón được vị khách thứ hai.

Là một ông cụ đội mũ, chính là ông cụ lúc nãy đã hỏi Khương Văn Lỗi bánh bao ăn có ngon không.

Ông cụ mang mũ, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy chòm râu để lộ ra bên ngoài, cái mũi cao và thẳng, mũi ông cụ luôn hít hà để ngửi mùi hương bánh bao.

“Bánh bao nhân gì?”

“Nhân thịt bò, củ cải trộn thịt, và rau hẹ trứng gà, bánh bao nhân thịt thì ba hào, bánh bao rau thì một hào rưỡi”

Kỳ Văn Diệp đứng bên cạnh nín thở, e sợ giá tiền này sẽ dọa mất ông cụ. Thời điểm khi ông cụ nói sẽ mua, mắt cậu sáng rỡ.

“Lấy mỗi loại một cái”

“Được, ông chờ một lát!”

Mạnh Dao dùng giấy gói ba cái bánh bao lại cẩn thận, tùy ý gấp gấp đã thành một cái túi đơn giản, chỉ chừa một khoản nhỏ để lấy bánh.

Thấy chiêu thức gấp túi của cô ông cụ liên tục gật đầu.

Một tay đưa tiền, một tay nhận bánh.

Ta đa, thế là bán thêm được ba cái bánh bao nữa, cả Kỳ Văn Diệp mà Mạnh Dao đều rất vui vẻ, thập chí Kỳ Văn Diệp còn nhảy cẫng cả lên.

“Bán được, bán được rồi!”

Mạnh Dao duỗi tay, đập tay với Kỳ Văn Diệp, “Khai trương thuận lợi!”

Có lẽ do Mạnh Dao nói khai trương thuận lợi, nên lục tục có ba người tiến tới mua bánh bao, thoạt nhìn cũng không quá lỗ.

Mạnh Dao vui vẻ thu tiền, thình lình ông cụ lúc nãy mua ba cái bánh bao lại xuất hiện trước quán, lần nãy ông cụ đã tháo mũ ra.

“Lấy thêm ba cái bánh bao nữa!”

Mạnh Dao ngẩn ra, thấy trong tay ông cụ còn một miếng bánh bao cuối cùng bỏ vào miệng mình, nghẹn họng nhìn trân trân, “Ông ơi, ông đã ăn ba cái bánh bao rồi đấy?”

“Ta còn có thể ăn thêm ba cái!”

Ông cụ vuốt râu, dựng ba ngón tay lên, cuối cùng lúc này Mạnh Dao mới nhận ra ông cụ.

Bảo sao lúc nãy cô cứ thấy giọng nói ông cụ quen quen.

“Là ông a!”

Ông cụ này chính là ông cụ ngày hôm qua ở quán canh hồ cay, hôm nay ông cụ mang mũ nên Mạnh Dao không nhận ra.

Ký ức ông cụ hiển như cũng tốt, nhìn Mạnh Dao thêm mấy lần thì nhận ra cô, “Là cháu a, chính là cô gái uống canh hồ cay ngày hôm qua đúng không, bánh bao này là cháu làm à?”

Mạnh Dao cười gật đầu, “Đúng vậy! Ông ơi, ông lấy mỗi loại một cái sao?”

“Không, không, không, một cái nhân rau hẹ trứng gà, còn hai cái kia nhân thịt bò”

Chỉ lấy hai loại nhân, không lấy nhân củ cải trộn thịt.

Mạnh Dao cười cười lấy bánh bao, trong lòng phỏng đoán có lẽ do không hợp khẩu vị, nên ông cụ không lấy nhân củ cải trộn thịt?

Kỳ Văn Diệp ban nãy ăn bánh bao nhân củ cải trộn thịt, nhịn không được thầm nói: “Thật là không biết nhìn hàng, rõ ràng là nhân củ cải trộn thịt ăn rất ngon!”

Ông cụ hiển như là nghe được, trả lời cậu: “Ăn đúng là ngon nhưng lại thiếu vị cay”

“Không cay ăn vẫn ngon!”

Kỳ Văn Diệp cùng ông cụ cãi cọ, chọc cho ông cụ tức đến râu cũng dựng ngược, “Ông không thèm so đo với thằng nhóc như cháu”

Nhận lấy bánh bao, ông cụ còn không quên nói với Mạnh Dao, “Lần sau làm bánh bao thì cay thêm một chút, càng cay càng ngon.

Mạnh Dao không hề nghi ngờ mà gật đầu, cô cũng có dự định như thế. Ông cụ lại nói: “Về sau mỗi ngày đều bán bánh bao sao?”

Mạnh Dao lần nữa tủm tỉm cười gật đầu, “Nếu không có gì bất ngờ thì mỗi ngày đều sẽ tới đây bán!”

Ông cụ ” ân” một tiếng, rồi cầm bánh bao rời đi. Nhưng mới chỉ đi hai bước, ông lại quay về, nhỏ giọng ra vẻ thần bí nói.

“Bánh bao này bán rẻ quá, lát nữa nếu có người đến mua nhớ tăng giá!”

Mạnh Dao: “……….”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.