Cổ Kì trở về thành phố Giang vừa lúc đang mưa bằng máy bay.
May thay xe cô đỗ ở bãi đậu xe của sân bay nên không lo bị mắc mưa.
Giẫm lên đôi giày cao gót chậm rãi đi về phía bãi đậu xe, vừa đến lối vào bãi đậu xe, mũi giày cao gót đã giẫm phải một tấm áp phích quảng cáo cho bộ phim “Trực giác của Maddy”. Khuôn mặt của nam nghệ sĩ điển trai trên poster đã bị giẫm lên vài dấu chân.
Cổ Kì luôn bị mù mặt nhưng không bao giờ nhận sai khuôn mặt của Lạc Thiên Dịch.
Cô cúi xuống, nhặt tấm áp phích lên, dùng ngón tay lau sạch bụi trên mặt người đàn ông, suy nghĩ của cô trôi đi đâu mất.
Trong nửa tháng du lịch ở Nhật, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Khi Ma Trạch đứng trước mặt cô với một bó hoa hồng và bày tỏ tình cảm với cô một cách trìu mến và ngại ngùng, cô phát hiện ra rằng mình vẫn không thể buông tay một chàng trai khác.
Chàng trai đó có một đôi mắt hạnh nhân, khi cậu nhìn cô, đôi mắt ấy luôn tỏa sáng, cậu thích ngửi cơ thể cô, bất kể mùi gì cũng nói rất thơm, nụ hôn của cậu là một hơi thở sảng khoái, đôi khi rực lửa và cũng đôi khi tinh nghịch.
Cô thích nghe giọng nói của cậu, đặc biệt là trong đêm tối khi cậu ôm eo cô, thì thầm vào tai cô bằng giọng khàn khàn gợi cảm.
Gần đây Cổ Kì luôn mơ về ngôi nhà màu trắng trong rừng phong, họ vui chơi điên cuồng trong ngôi nhà màu trắng, đó là lần đầu tiên họ trải nghiệm niềm vui của tình yêu nam nữ, hầu như lưu giữ lại tất cả những tình cảm mãnh liệt và buông thả trong ngôi nhà đó. Họ thẳng thắn với nhau, tr@n truồng đối mặt với nhau, đắm chìm trong thú vui cổ xưa nhất trong khu rừng rậm biệt lập đó.
Bỏ tấm áp phích xuống, gấp lại, Cổ Kì tìm xe của mình, lên xe và lái đi khỏi sân bay.
Về đến nhà, cô đi tắm trước, sau đó mặc áo choàng tắm đi đến đại sảnh, mở một chai rượu vang đỏ cho mình.
Đúng lúc đó, điện thoại reo, Cổ Kì trả lời cuộc gọi.
“Alo?”
“Đã xuống máy bay rồi à bé Kì?” Người gọi là Cổ Như Tâm.
Cổ Kì: “Vâng, đã về đến nhà.”
“Ồ, bình an trở về là tốt rồi.” Dừng một chút, Cổ Như Tâm nói: “Con xem Weibo chưa?”
“Chưa, con không hay dùng app này, sao thế?”
“Ừm, cu Thiên xảy ra chuyện.”
Trái tim Cổ Kì thắt lại, điều đầu tiên cô nghĩ đến là tai nạn xe, hỏa hoạn hoặc tai nạn bất ngờ.
Không đợi Cổ Kì hỏi, Cổ Như Tâm nói tiếp: “Bên mẹ còn phải cảm ơn vì thằng bé một mực từ chối phát ngôn quảng cáo, nếu không chỉ riêng phí bồi thường vi phạm hợp đồng thôi cũng đã quá nhiều. Bởi vì chuyện của hai đứa nên bộ “Trực giác của Maddy” kia của con hẳn sẽ bị trì hoãn.”
“Có chuyện gì?”
“Thằng bé sập nhà, video con với thằng bé hôn nhau bị tung lên mạng, hai đứa cũng thật là, cái chuyện hôn môi này không thể tìm chỗ nào kín đáo mà hôn à?”
*Nhà sập/房子塌了: Từ lóng mà giang cư mận dùng để chỉ idol hoặc các ngôi sao bị lộ tin tức yêu đương, hẹn hò. (Nguồn:)
Cổ Kì: “……”
“Fan của cậu ấy đau lòng thế nào?”
Cổ Kì phát hiện ra giọng điệu của Cổ Như Tâm thực sự có một chút trêu chọc, có cảm giác bình chân như vại.
Cổ Kì đi đến ghế sofa, mở Weibo bằng iPad, tìm kiếm các cụm từ tìm kiếm phổ biến về Lạc Thiên Dịch, nhấp vào nó và thấy một đoạn video cô và Lạc Thiên Dịch hôn nhau.
Họ đang ngồi trong ô tô ở tầng dưới ký túc xá nam của trường đại học A. Có người đã lén dùng điện thoại di động quay video cảnh họ hôn nhau nhưng họ không hề nhận ra, video cứ được giữ lại như thế.
Quả nhiên nổi tiếng cỡ nào cũng bị lịch sử đen trước kia kéo xuống.
“Cu Thiên có quá nhiều kẻ thù, có người đang hại thằng bé sau lưng. Công ty đã mấy lần chi tiền để hạ nhiệt tìm kiếm thịnh hành nhưng vẫn không giúp được gì.” Cổ Như Tâm cười: “À đúng rồi, chửi thằng bé nhiều nhất là người mê sách của con đó, người mê sách của con mắng thằng bé dơ bẩn, không xứng diễn vai Ôn Tốn.”
Cổ Kì: “……”
“Nếu không muốn thằng bé bị mắng thì tự mình thừa nhận người nữ trong video chính là tác giả Cổ Kì nổi tiếng để đám mê sách của con sáng mắt ra.?”
Cổ Kì: “Mẹ đùa à?”
“Nếu con nguyện ý thì coi như mẹ không nói gì.” Nói xong, Cổ Như Tâm chuyển sang chủ đề khác: “Không biết có phải cu Thiên nghĩ quẩn mà tìm chỗ trốn không nữa.”
Cổ Kì sửng sốt: “Có ý gì?”
“Thằng bé biến mất một tuần rồi, không ai tìm được cả.”
“…”
“Gần đây hai đứa không liên lạc sao?”
Đúng là gần đây cậu không gửi tin nhắn cho cô, vừa vặn cũng đã một tuần rồi.
“Không.”
“Sao vậy? Cãi nhau à?”
Cổ Kì không muốn nói chuyện.
Cổ Như Tâm: “Nếu không thì con gửi tin nhắn hỏi thăm thằng bé đi, có lẽ thằng bé sẽ trả lời.”
Sau khi suy nghĩ, Cổ Kì trở lại ghế sô pha, dùng iPad gửi cho cậu một tin nhắn.
Cổ Kì: Em đang ở đâu?
Cậu đột nhiên biến mất một tuần, không ai biết tung tích của cậu, Cổ Kì hơi lo lắng, cho dù Cổ Như Tâm không yêu cầu cô làm việc này thì cô vẫn sẽ cố gắng liên lạc với cậu.
Cho dù là bạn trai cũ, Cổ Kì cũng không muốn cậu xảy ra chuyện gì, huống chi…cô còn thích cậu. Truyện Khoa Huyễn
Nhưng mà tin nhắn gửi đi đã lâu mà không người hồi âm.
Gọi điện cho cậu, điện thoại tắt máy, cậu dường như đã thực sự biến mất.
“Có phải cậu ấy đang bận công việc không?” Cổ Kì hỏi.
Cổ Như Tâm: “Kể từ khi quay xong bộ phim “Trực giác của Maddy” của con thằng bé đã lui khỏi giới từ từ. Mẹ còn hay chọc có phải không kiếm được nhiều tiền nên không cố gắng nữa không thì thằng bé còn lắc đầu, nói con không thích nó như vậy, cũng không có thời gian ở bên con, thế nên thằng bé muốn quay về học cho xong.”
Cổ Kì im lặng.
Cổ Như Tâm cười, tiếp tục nói: “Cu Thiên là người tỉnh táo, nó có mục đích rõ ràng, biết mình muốn gì thì sẽ nắm lấy, mỗi giai đoạn đều rõ ràng, tỉnh táo.”
Nhấp một ngụm rượu đỏ, Cổ Kì nói: “Vì mong muốn mà cậu ấy hoàn toàn thay đổi.”
“Thằng bé thay đổi à?”
“Không có ư?”
“Thằng bé vẫn vậy Kì à.” Cổ Như Tâm mỉm cười và nói, “Vẫn rất yêu con.”
——
Vào ngày thứ mười sau khi Lạc Thiên Dịch biến mất, Cổ Kì lái xe đến Đại học A.
Cô không hi vọng có thể tìm thấy cậu ở đây, nhưng cô muốn hỏi bạn học của cậu, có lẽ sẽ biết một chút tung tích.
Sự thật đã chứng minh rằng cô đã đến đúng nơi.
Khi cô lái xe đến gần tầng dưới của ký túc xá nam, lần đầu tiên Cổ Kì cảm thấy lo lắng về việc mình bị mù mặt, cô sợ mình sẽ không nhận ra bạn cùng phòng của Lạc Thiên Dịch và phải quay về trong vô vọng.
Tuy nhiên, cô rất may mắn.
Cô xuống xe thể thao, đợi chưa đầy năm phút đã gặp được Thương Chí Trạch và Đường Đại.
Cô không nhận ra họ, chính họ là người nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó bước tới.
Thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Cổ Kì quá đẹp, chiếc xe thể thao phía sau cô chói lọi đến mức ai ai đi qua cũng không thể không nhìn cô nhiều hơn.
“Chị tới tìm Lạc đại ca à?” Thương Chí Trạch hỏi.
Cổ Kì ngạc nhiên: “Cậu biết Lạc Thiên Dịch?”
“Vâng, em là bạn cùng phòng của cậu ấy, tên là Thương Chí Trạch.”
Cổ Kì nhớ cái tên Thương Chí Trạch nên hỏi: “Cậu có biết cậu ấy đã đi đâu không?”
Thương Chí Trạch lắc đầu: “Tai tiếng liên quan đến cậu ấy trên mạng rất nhiều, bọn em sợ cậu ấy nghĩ quẩn nên gọi điện thoại tới an ủi một chút, thế nhưng điện thoại của cậu ấy cứ tắt máy.”
Cổ Kì gật đầu, nói lời cảm ơn rồi mở cửa lên xe, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Đường Đại vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên túm lấy quần áo của Cổ Kì.
Cô bé nhìn vào mặt cô với ánh mắt xa cách và trúc trắc, nói: “Có một lá thư gửi cho chị.”
Tim Cổ Kì đập thình thịch, vội vàng nói: “Cậu ấy để lại cho tôi một bức thư?”
Đường Đại gật đầu.
“Ở đâu?”
Đường Đại cắn cắn môi, nói: “Trong ký túc xá, chị đi theo em một chút.”
Cổ Kì không chút nghĩ ngợi liền đóng sầm cửa xe, rời đi cùng Đường Đại.
Hai cô gái đi trên đường giữ khoảng cách nửa mét, bầu không khí căng thẳng và khó xử.
Đường Đại liếc mắt nhìn Cổ Kì, sau đó cúi đầu.
Cổ Kì quá đẹp, khi nhìn thấy cô sẽ cảm thấy tự ti.
“Hơn mười ngày trước bọn em gặp cậu ấy, cậu ấy mời mọi người ra ngoài tụ tập.”
Đường Đại nói chậm rãi như tính cách của mình, luôn thong thả chậm rãi.
“Em là người cuối cùng nhìn thấy cậu ấy. Lúc đó, trạng thái tinh thần của cậu ấy rất tệ, hình như cậu ấy bị ảo giác, không ngừng gọi tên chị, không biết là uống nhiều hay quá mệt mỏi.”
Cổ Kì khẽ cau mày.
Trầm mặc một lát, Đường Đại than thở thay cho người trong lòng: “Cậu ấy yêu chị như vậy, chị không thể nào đối xử với cậu ấy tốt hơn một chút sao?”
Cổ Kì: “……”
“Những lời đồn đại trên mạng làm em rất tức giận, vì cậu ấy yêu chị nên mới bị nhiều người mắng chửi như vậy. Cư dân mạng mắng cậu ấy nhiều ngày như vậy, cậu ấy biến mất nhiều ngày như vậy mà đến giờ chỉ mới đến tìm cậu ấy.”
Cổ Kì: “……”
Cổ Kì hoài nghi cô bé này do Lạc Thiên Dịch dùng tiền phái tới, lảm nhảm không ngừng.
“Đã đến ký túc xá chưa?”
“Hả?”
“Đưa thư cho tôi, tôi đang vội.”
Đường Đại sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày: “Chút kiên nhẫn này với cậu ấy mà chị cũng không có, thật là xấu xa.”
Cổ Kì: “……”
Lạc Thiên Dịch đúng là đã để lại một bức thư, ngày hôm đó cậu lái xe đến Đại học A, gặp Đường Đại, nhờ Đường Đại mang bức thư đến cho Thương Chí Trạch, rồi lại lái xe đi.
Lúc ấy cậu mang kính râm và đeo khẩu trang, trông có vẻ chán nản.
Trên phong bì dán một tờ giấy, trên đó viết mấy chữ: Nếu cô ấy đến, hãy đưa thư cho cô ấy.
Cuối cùng, Đường Đại không đưa bức thư cho Thương Chí Trạch, cô bé muốn tự mình đưa nó cho bạn gái của Lạc Thiên Dịch, muốn nói lời trách móc với người đó.
Nhưng bây giờ Cổ Kì đang đứng trước mặt cô bé, cô bé cảm thấy mình không có chút tự tin nào.
Đường Đại bước vào khu ký túc xá nữ, ba phút sau, cô từ trên lầu đi xuống, đưa cho Cổ Kì một bức thư, cô lại cẩn thận nhìn mặt Cổ Kì, lại một lần nữa bị làn da trắng nõn và đường nét khuôn mặt thanh tú của cô làm cho kinh ngạc đến mức tự ti.
Hóa ra Lạc Thiên Dịch đã yêu một người phụ nữ như vậy.
Bị cô mê hoặc là chuyện quá đỗi bình thường, đôi mắt của cô đẹp như mắt hồ ly vậy…