Lúc này Cổ Kì có hơi mờ mịt, không biết tại sao bản thân thật sự đưa người nào đó về nơi ở của mình…
“Chị ơi, chị sống ở đây à?”
Lạc Thiên Dịch bước vào phòng khách, tò mò nhìn vào đồ đạc trong nhà.
Ngôi nhà này có mùi hương của Cổ Kì, thoang thoảng không ngừng, vừa bước vào cậu đã vô cùng yêu thích nơi này.
Mèo thích đánh dấu lãnh thổ của mình bằng cách đi tiểu. Lạc Thiên Dịch không phải là mèo nhưng lại rất nhạy cảm với mùi hương của Cổ Kì. Nơi mà chị gái sống là nơi cậu muốn chiếm giữ.
Nhà Cổ Kì không có TV, có tủ sách kín cả bức tường trong sảnh, tủ sách dài khoảng mét sáu chứa nhiều loại sách khác nhau. Lạc Thiên Dịch rất thích tủ sách này.
“Chị ơi, em có thể thường xuyên đến đây mượn sách không?”
Cậu bé đứng trước tủ sách, lấy một cuốn sách trên giá sách, một tia nắng từ cửa sổ sát trần chiếu trên ống quần của cậu. Cổ Kì nhìn thấy xương mắt cá chân mảnh mai của cậu cùng với một đôi tất trắng sạch sẽ dưới chân.
“Ừm, có thể.”
Cổ Kì lên tiếng, nói xong cô lại cảm thấy kinh ngạc vì bản thân đã đồng ý với yêu cầu của cậu một cách dễ dàng như vậy.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú với nụ cười rạng rỡ của chàng trai, Cổ Kì cảm thấy có lẽ cô sẽ luôn bị mê hoặc trước nụ cười rạng rỡ này.
Tiếp theo, Lạc Thiên Dịch đi thăm thú xung quanh, mở từng phòng một để xem, tất nhiên cậu đã được sự đồng ý của Cổ Kì.
“Căn nhà lớn như vậy, không cảm thấy quá trống trải sao?”
“Không cảm thấy vậy.”
“Chị có cần quản gia không? Vừa hay em muốn đi làm thêm để kiếm thêm tiền, em đang rất muốn mua một đôi giày thể thao mới. Nếu chị gái cần em sẽ đến đây dọn dẹp mỗi ngày. Nếu là chị thì em sẽ lấy giá rẻ hơn, bốn mươi tệ một giờ. ”
Cậu vừa nói vừa cười, như thể nghiêm túc, nhưng cũng như thể đang nói đùa.
Cổ Kì lấy ra hai chai đồ uống lạnh từ trong tủ lạnh, đóng cửa tủ lạnh, đi tới: “Không cần, chuyện chuyên nghiệp cần người chuyên nghiệp làm.”
Đưa cho Lạc Thiên Dịch một chai nước cam, Cổ Kì bước trở lại đại sảnh ngồi trên ghế sô pha, một lúc sau, chiếc ghế sô pha mềm mại hơi chìm xuống, một chàng trai nào đó cũng ngồi trên ghế sô pha.
Cổ Kì không giỏi hòa đồng với mọi người, sự tẻ nhạt này chỉ là truyện trong giây lát thôi phải không? Cậu bé bên cạnh bỗng nhiên yên tĩnh làm bầu không khí rất kỳ quái.
Sau một lúc lâu, cậu bé cuối cùng cũng lên tiếng, Cổ Kì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Có phải gần đi chị đang viết sách mới không?”
Cậu đặt hai tay vào giữa hai đầu gối, cúi đầu và xoay chai đồ uống trên tay.
“Không.”
Cậu gật đầu, vẫn xoay chai đồ uống.
“Chị đã có nguyên mẫu của câu chuyện cuốn sách tiếp theo chưa?”
“Chưa.”
“Ồ.”
Cậu đáp lại bằng một sự im lặng ngắn ngủi.
Cổ Kì mở nắp đồ uống, ngửa đầu nhấp một ngụm rồi đứng dậy.
Đôi mắt của cậu bé nhìn theo ngay lập tức.
“Chị đi nghỉ trưa, em muốn làm gì thì làm.”
Nói xong, Cổ Kì bước vào phòng ngủ, không để ý đến cậu nhóc nhà họ Lạc.
Lạc Thiên Dịch cứ nhìn chị gái đi xa cho đến khi bóng dáng cô khuất dần trong góc, sau đó cúi đầu tiếp tục nghịch ngợm chai nước giải khát trong tay, trong khoảnh khắc vừa rồi, cậu rất muốn ôm cô vào lòng, ngay trong chính căn nhà tràn đầy hơi thở của cô. Nhưng làm như vậy chị gái sẽ tức giận nhỉ?
Sau khi Cổ Kì rời đi, Lạc Thiên Dịch lại bắt đầu cẩn thận tham quan nhà Cổ Kì, trong lòng tràn đầy tò mò về mọi thứ ở đây, nếu vừa vào cửa đã tham quan một cách lịch sự, đàng hoàng bao nhiêu thì bây giờ cậu lại táo bạo và tham lam, chỗ nào cũng xem một cách cẩn thận.
Muốn sống ở đây với chị gái, muốn lăn vào giường của chị ấy.
Bốn giờ chiều.
Cổ Kì thức dậy sau giờ nghỉ trưa. Lạc Thiên Dịch không còn ở đó nữa. Cậu đã để lại một mảnh giấy trên bàn với dòng chữ:
—— chị ơi, em có việc ở trường nên về trước.
Trong khi đó, ở phía bên kia thành phố.
Trong văn phòng công ty truyền thông Kì Nhạc, Cổ Như Tâm, người mặc một bộ vest lịch lãm và tinh tế đang ngồi trong văn phòng sáng sủa và rộng rãi để kiểm tra tài liệu thì điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Kiểm tra WeChat, đó là tin nhắn từ bạn trai hiện tại của bà.
—Em yêu, đã lâu rồi không gặp nhau, buổi tối gặp nhé?
Bạn trai hiện tại của Cổ Như Tâm là một nam diễn viên trong giới giải trí, anh ta mới 33 tuổi, trẻ trung, khỏe mạnh, thân hình hoàn hảo, đáp ứng mọi yêu cầu của Cổ Như Tâm về bạn trai.
Người đàn ông này đã ở với Cổ Như Tâm được ba năm, mối quan hệ luôn rất ổn định, nhưng kể từ khi nhìn thấy bức ảnh của con trai Lục Chiêu Niên, việc ấy khiến bà nhớ lại chuyện cũ với Chiêu Niên, làm bà đột nhiên không còn hứng thú với những người đàn ông khác.
Mà bà đã hai tuần rồi bà không gặp người bạn trai này.
Đặt điện thoại sang một bên, lười trả lời lại, Cổ Như Tâm tiếp tục kiểm tra hồ sơ.
Một lúc sau, điện thoại văn phòng vang lên.
Cổ Như Tâm nhấc máy, mắt vẫn nhìn vào tập tài liệu trên tay.
“Xin chào?”
“Chủ tịch Cổ, bên “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” xảy ra chút vấn đề. Từ khi ngài đồng ý với đạo diễn Lý sẽ đổi vai Ôn Tốn nên phía tổng giám đốc Mạnh và tổng giám đốc Dương đã cùng nhau rút vốn đầu tư.”
“Họ muốn gì?”
“Họ chỉ muốn Lục Nhạc Thánh đóng vai chính. Dù sao thì anh ấy cũng rất nổi tiếng và có thể mang lại rất nhiều lưu lượng cho phim truyền hình.”
“Cuốn sách” Giấc mơ về những tòa nhà cổ ” rất nổi tiếng. Bản thân nó có thể mang lại lưu lượng khổng lồ. Bất kể ai diễn đi nữa thì xếp hạng sẽ không thấp.” Cổ Như Tâm không quan tâm.
“Tôi đã giải thích với họ, nhưng họ khăng khăng muốn rút vốn.”
“Muốn rút thì có thể rút, không muốn thì cứ để Kì Nhạc kiếm tiền.”
“Việc này……”
“Có gì nữa không?”
“Không.”
Cúp điện thoại, Cổ Như Tâm tiếp tục xem tài liệu.
Sau một lúc lâu, bà nghĩ đến Lạc Chiêu Niên và hơi mất hứng.
Người ấy sẽ nghĩ gì nếu bà đổ tiền nâng con của người ấy lên?
Người đàn ông đó luôn thờ ơ với danh vọng và tiền tài, người ấy nói với bà rằng ước muốn của người ấy là được cùng bà già đi, để lại nét chữ thanh thoát và mạnh mẽ – nguyện một lòng một dạ, đầu bạc cũng không rời.
Cuối cùng, bà cũng vẫn phụ lòng người ấy.
Cho đến sáu giờ chiều, khi Cổ Như Tâm hoàn thành công việc trong ngày, bà bước đến cửa sổ sát trần, cầm điện thoại di động và gửi một tin nhắn cho bạn trai trẻ.
–Hôm nay bận.
————
Khi biết tin Lạc Thiên Dịch sẽ đóng vai Ôn Tốn trong “Giấc mộng về những tòa nhà cổ”, cả ký túc xá sôi sùng sục, à không, cả lớp sôi sùng sục, học sinh cả lớp đều ăn mừng.
——Chúc mừng nam thần phi hoàng đằng đạt
——Chúc mừng nam thần phi hoàng đằng đạt
——Chúc mừng nam thần phi hoàng đằng đạt
——Chúc mừng nam thần phi hoàng đằng đạt
*Phi hoàng đằng đạt: “phi hoàng” trong thành ngữ “Phi hoàng đằng đạt” là tên của ngựa thần, hai chữ “đằng đạt” có nghĩa lên cao, thành ngữ này có nghĩa tuấn mã phi nước đại, là một phép ẩn dụ cho sự thành công bất ngờ và sự thăng tiến nhanh chóng
Màn hình tin nhắn lập tức 99+
Trong ký túc xá nam sinh, Thương Chí Trạch chạy tới khoác vai Lạc Thiên Dịch, cười nói: “Anh à, em nói này, tương lai anh có định trở thành ngôi sao lớn không?”
Lạc Thiên Dịch nhìn xuống điện thoại và cười nhẹ: “Tao không có hứng thú với việc trở thành ngôi sao, mày biết đấy, tao chỉ thích” Giấc mơ về những tòa nhà cổ “.”
“Dịch này, mày đạp phải vận cứt chó gì thế, học viện hí kịch bên cạnh có rất nhiều tên đầu trâu mặt ngựa mà đạo diễn cũng không thích, sao lại chọn trúng mày vậy chứ?” Kha Tào hỏi.
“Mày đã xem” Giấc mơ về những tòa nhà cổ “chưa? Anh Lạc của tao vốn chính là Ôn Tốn. Nếu tao là đạo diễn, tao cũng sẽ chọn anh ấy.” Thương Chí Trạch nói.
Thương Chí Trạch cũng là một fan hâm mộ của Cổ Kì, cậu ấy đã đọc hai cuốn sách của Cổ Kì và thích nhất cuốn “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, cuốn này cũng là cuốn nổi tiếng nhất.
Kha Tào cười: “Được rồi.”
“Mời khách chứ anh Lạc?” Dương Khải Trình lướt tin nhắn trong nhóm và cười với Lạc Thiên Dịch, “Đây là lần đầu tiên tao trải nghiệm chuyện này, dù không phải là bản thân tao nhưng vẫn cảm thấy rất phấn khích.”
Lạc Thiên Dịch cười nhẹ: “Được rồi, lát nữa chúng ta đi ăn đi.”
“Yes!”
Sáu giờ tối, vài nam sinh tụ tập ở quầy hàng chợ đêm gần trường, đây là nơi Thương Chí Trạch chọn.
Các gian hàng chợ đêm tuy đơn giản nhưng tiết kiệm hơn, hợp khẩu vị, mọi người ngồi đây ăn thịt, uống bia, hóng gió đêm còn hơn ăn “đồ ăn tinh xảo” trong tòa nhà thương mại bày biện tinh xảo nhưng thật ra chẳng có mấy miếng thịt cả.
Tổng cộng có chín người cùng đến, ngoài bốn người ở ký túc xá, còn có ba nam sinh chơi khá thân trong lớp, cộng thêm hai bạn nữ, một là lớp phó tomboy, một là lớp trưởng hiền lành, chu đáo.
“Ở đây có tôm càng xào, có muốn gọi hai phần không?” Thương Chí Trạch cầm thực đơn hỏi.
Kha Tào vung tay lên: “Muốn, tao thích ăn.”
Lớp trưởng ngập ngừng: “Tớ cũng thích ăn, nhưng một phần 58 tệ chỉ có một ký, mắc quá…”
Mặc dù không phải cô trả tiền mà là Lạc Thiên Dịch, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng cho chàng trai mà cô ấy thích.
Lạc Thiên Dịch mở nắp chai Coca, ngẩng đầu nhấp một ngụm, nói với lớp trưởng: “Không sao, nếu thích ăn thì gọi thêm vài phần.Chúng ta nhiều người như vậy thì cứ gọi mười phần đi.”
“Ghê!” Các chàng trai thốt lên.
Lần này tốn đến tận 580 tệ, chưa bao gồm đồ nướng và bia. Mọi người đều là sinh viên, gia cảnh cũng bình thường, muốn họ chi hơn một nghìn tệ từ số tiền sinh hoạt ít ỏi để mời mọi người ăn là hoàn toàn không thể.
Nhưng nghĩ lại thì Lạc Thiên Dịch sắp đóng vai chính trong bộ phim truyền hình “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, đến lúc đó nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mọi người mới bình tĩnh đón nhận.
Đối mặt với giọng điệu tổng tài bá đạo Lạc Thiên Dịch, nữ lớp trưởng đặt thực đơn xuống, đẩy kính lên, vành tai hơi đỏ lên.
Thầm mến là gì? Đó có lẽ là tim đập nhanh như con nai vàng ngơ ngác, cũng có thể là yêu một người đến điên cuồng nhưng không dám nói ra vì tự ti.
Buổi tối 7 giờ 30 phút, Lạc Thiên Dịch nhìn xuống đồng hồ điện tử trên cổ tay, sau đó xách túi đứng lên: “Tao về trước đi làm đây.”
“Hả? Mày làm công việc gì vậy?” Thương Chí Trạch ngạc nhiên.
Lạc Thiên Dịch chỉ cười nhưng không nói gì, bỏ áo khoác vào ba lô rồi rời khỏi: “Sếp Thương, mọi người ăn bao nhiêu cứ tính cho tao, tao rút trước đây.”
Nói xong, bóng dáng cao lớn đẹp trai của Lạc Thiên Dịch dần khuất khiến mọi người ngây ra.
“Anh chàng này không phải rất giàu có sao? Sao lại đi làm thế?”
“Một đôi giày đá banh của anh Lạc tận bốn năm nghìn tệ, nhìn giống người đi làm vì không đủ ăn à?”
“Gia đình của anh chàng này chắc chắn là giàu có. Đánh giá từ khí chất và ngoại hình trông không giống một cậu bé nghèo.”
“Hơn nữa bạn gái của nó lái một chiếc Ferrari…”
Khế edit