Trọn Đời Không Buông Tay

Quyển 1 - Chương 39



Ngày hôm sau, thời điếm Hứa Liên Trăn từ trong chăn mềm mại thoải mái tình
dậy thì ánh mặt trời đã chiếu rọi cả căn phòng. Nghiêng đầu, chạm ngay
vào khuôn mặt ngủ say của Tưởng Chính Nam. Cô kinh ngạc nhìn hồi lâu, sau đó đứng dậy đi xuống lầu xem Hứa Tiếu Bạch. Hắn không thích Tiểu Bạch ở trên lầu, nên sai người làm cho Tiểu Bạch
một cái lồng nhỏ ở dưới lầu. Tuy rằng vị trí đặt cái lồng ở một góc rất
khuất, nhưng cái lồng màu tím này quả thật rất đáng yêu.

Ăn qua vài miếng, liền ôm Tiểu Bạch nằm ở trên bãi cỏ một bên phơi nắng
một bên xem tư liệu cuộc thi. Bên người mở ra một đống lớn sách vở:
nguyên lý nghệ thuật thiết kế, phác hoạ thiết kế, lịch sử hội họa Trung
đại…

Ánh mặt trời đầu đông ẩm áp, làm ngay cả con người đều lười biếng, lại càng không phải nói đến Tiêu Bạch, cúi đầu nằm yên, nửa ngủ nửa tỉnh.

Có người đi tới bên cạnh cô, Tiểu Bạch nhe răng trợn mắt hướng hắn “gầu,
gâu” mấy tiếng. Hứa Liên Trăn vội vàng trấn an Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch,
không được sủa.” Tưởng Chỉnh Nam rất không thích, hí mắt nhìn chằm chằm con chó nhỏ kia, dùng ánh mắt uy hiếp: “Mày sủa đi, mày dám sủa một tiếng nữa đâm bảo tao sẽ đá văng mày ra.” Mà đáp lại của Tiêu Bạch chính là mấy tiếng “gâu, gâu…”.

Hứa Liên Trăn vẫn biết Tưởng Chính Nam không thích Tiếu Bạch, ngày thường
đều tận lực cách xa Tiếu Bạch, hiện tại một người một chó giằng co như
thế, thật không khỏi cảm thấy có vài phần buồn cười.

Tưởng Chính Nam kéo cô: “Ăn cơm đi.” Hứa Liên Trăn thấp giọng nói: “Tôi đã ăn rồi.” Khóe miệng Tưởng Chính Nam gợi lên nụ cười thản nhiên: “Cùng ăn với anh.” Dứt lời, kéo Hứa Liên Trăn bước đi.

Hứa Liên Trăn bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống, trên bàn ăn thật dài có bày
bốn món đồ ăn một món canh, cô chỉ uống mấy ngụm canh. Tưởng Chính Nam ăn rất ngon miệng, ăn hết hai bát mới buông đũa, nói: “Chờ cuộc thi kết thúc, cùng anh đi Thất Đảo.”

Hứa Liên Trăn không khỏi ngạc nhiên, mang theo kinh ngạc ngẩng đầu lên,sắc mặt Tưởng Chính Nam vẫn như thường, cũng không nhìn ra cái gì.

Vào đông càng sâu, Hứa Liên Trăn rốt cuộc cũng hoàn thành tất cả những cuộc thi. Bước chậm đi dạo trong vườn trường, tốp năm tốp ba, từng đôi sinh
viên, từng đôi yêu nhau, chỉ cảm thấy sức sống tuôì trẻ ngập tràn, ùa ùa kéo tới. So sánh với đại học Ngũ Phúc, Lạc Hải yên tĩnh và đẹp hơn
nhiều. Bất quá vườn trường đại học, cùng với những dãy giảng đường, ký
túc xá, sân vận động, đều có kiến trúc giống nhau, cùng một cảnh tượng,
bản thân cô vạn phần hâm mộ, lại không kiềm chế được mà sầu não.

Có ít chuyện đã đi qua , vĩnh viễn sẽ không trở lại, cho dù cách ăn mặc
hôm nay của cô rất giống vái những sinh viên khác đi tản bộ trong sân
trường, nhưng sẽ không phải là Liên Trăn hai mươi tuôỉ năm đó.

Nhiệt huyết thanh xuân, thanh thuần mãnh liệt, cuộc sống chưa biết thế sự
không nhiễm một hạt bụi sớm đã ròi xa tầm tay của cô. Vĩnh viễn vĩnh
viễn sẽ không quay trở về nữa.

về đến nhà đã là ba bốn giờ chiều. Cô ghé lên trên giường, chỉ cảm thấy
đầu đau, chân tay rã rời, mệt mỏi không nói thành lời. Đệm chăn mềm mại
hợp lòng người, dần dần cô không the cưỡng chế được chìm vào mộng đẹp.

Hình như ngủ rất làu, lại giống như chỉ mới một chốc. Trong mơ mơ màng màng dường như có người đã trở lọi, gọi cô rời giường.

Hứa Liên Trăn cả tay cũng không muốn động, chỉ hận không thế ngủ vĩnh viễn
sánh cùng trời đất, nhật nguyệt vô quang -nhật nguyệt ngừng chiếu. Trở
mình mội cái, đô đô reo lên: “Dì Huệ, người ta không muốn ăn cơm đâu.
Người ta muốn đi ngủ.” Trong mơ hồ vẫn nhở đến Tiêu Bạch, liền lại cà
lăm không rõ nói: “Di Huệ, Tiếu Bạch hôm nay phải tắm rửa, dì giúp con
tắm rửa cho nó đi. Cám ơn dì Hụê.”

Tưởng Chỉnh Nam ngồi ở mép giường, trơ mắt mà nhìn Hứa Liên Trăn tựa như tên
vô lại đem chồn kéo trùm qua đầu, ở trong chăn cuộn thành một đống nho
nhỏ, làm thế nào cũng không chịu dậy. Có chút trợn mắt há hốc mồm, lại
cười thật tươi, khóe miệng không biết thế nào đều cong cả lên.

Vì thế khi đi xuống dưới lầu, cách thật xa, hai tay khoanh trước ngực, từ
xa xa nhìn con chó con màu cà phê. Liếc hồi lâu. Tưởng Chính Nam cũng không biết là đầu óc có vấn đề hay sao, hùng hồn san tay áo lên, giơ tay ra tóm lấy con chó nhỏ kia.

Hắn chỉnh nhiệt độ nước cho thích hợp, đem con chó nhỏ nhẹ nhàng mà bỏ vào
trong bồn tắm, trừng mắt liếc nó thì thào tự nói: “Tiểu Bạch, Hứa Tiểu
Bạch.

Tiểu Bạch hướng hắn “gâu gâu ” hai tiếng, cũng không biết là cảm ơn hay vẫn là khiêu khích.

Tưởng Chỉnh Nam cười giễu cợt nói: “Mày sủa cái gì……Nghe tên cũng đủ biết mày là cái gì rồi……Còn gọi…..”

Tiểu Bạch lại hướng hắn “gâu gâu”, xù lông trên người lên, giong như đang kháng nghị.

Tưởng Chính Nam “Hắt xì” một tiếng, ghét nói: “Không cho phép nhúc nhích, còn
động….còn nhảy nữa tao sẽ trói mày lại….” Tiểu Bạch cũng trừng mắt
nhìn hắn, cùng hắn giằng co, hướng về phía hắn càng không ngừng “gâu,
gâu, gâu ” kêu ăng ẳng.

Tưởng Chính Nam thực sự nghĩ muốn bẻ gãy co con chó nhỏ này, nhưng vẫn là nhịn xuống,
trong lòng một mực khuyên nhủ chính mình nói: “cần gì phải chấp nhặt với một con chó chứ!”

Khi hắn lau lau bộ lông mềm mại của con chó nhỏ, Tưởng Chính Nam một bên
điên cuồng hắt xì một bên suy nghĩ, không thế tưởng tượng được Tưởng
Chính Nam hắn cũng có ngày làm bảo mẫu cho chó như hôm nay. Nếu truyền
ra ngoài, hắn không biết trốn vào đâu cho đẹp mặt a!

Hứa Liên Trăn ngủ thẳng một giấc liền giật mình tỉnh lại, liếc nhìn bầu
trời cũng biết đã là đêm khuya . Nhìn kỹ không khỏi ngẩn ngơ, Tiêu Bạch
“phì phò ” ngủ ở sàn nhà dưới giường. Cô khó hiếu quay đầu, nhìn người
đang ngủ say bên cạnh, bất giác sững sờ trong giây lát, không phủi hắn
ghét nhất bị Tiêu Bạch đến gần sao?

Ngày hôm sau , sau khi cuộc thi kết thúc, liền đi tới Thất Đảo. Có lẽ
là do công việc quá bận rộn, lúc gần đi Tưởng Chính Nam khẽ hôn lên trán cô nói: “Nếu thấy buồn thì đi ra ngoài shoping dạo phố. Anh sẽ bảo Hạ Quân sắp xếp xe cho em.”

Hứa Liên Trăn nhìn cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, kinh ngạc trong chốc
lát. Liền chạy nhanh tới bên cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng
Tưởng Chính Nam lên xe. Vì thời tiết ở Thất Đảo ấm áp, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu trắng vô cùng đơn giản, gọn gẽ lại khoan khoái. Giống như có cảm ứng, hắn ngẩng đầu nhìn lên một lúc, sau đó mới chui vào xe. Phòng trọ ở tầng 20 – tầng cao nhất của tòa cao ốc, tất
nhiên sẽ chẳng nhìn thấy gì.

Đầu ngón tay Hứa Liên Trăn chậm rãi xoa xoa trán, kinh ngạc mà đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu là bầu trời xanh lam trong vắt, như là những
thấu kính thủy tinh lớn, trong sáng long lanh, giơ tay có thể chạm ngay vào. Đám mây như những khối bông lớn, lững lờ trôi.

Hứa Liên Trăn tự mình sửa sang lại hành lý, đem quần áo từng bộ từng bộ treo vào trong phòng để đồ, cả nhà trọ sạch sẽ đến mức trông như
là phòng để mẫu. Hứa Liên Trăn mở TV ra, trong lúc nhất thời thanh âm của nữ biên tập viên chuyên mục tin tức choáng ngập toàn căn
phòng.

Lờ lững trở về phòng, lấy bút chì, bắt đầu vẽ tranh. . . . . .

Bút dừng ở trên giấy vẽ, dường như có ý thức, phác họa lên một hình
ảnh mờ mờ. Cô tô thêm vài nét bút, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người,
người đàn ông dưới ngòi bút, phong thái tuấn lãng, không phải Tưởng
Chính Nam thì là ai. . . . . .

Hứa Liên Trăn túm tờ giấy vẽ vo thành một cục, hướng bên trong thùng rác ném vèo vào, sau đó tâm phiền ý loạn đứng dậy đi vào phòng tắm. . . . . .

Ngày hôm sau, thật sự là nhàm chán, cuối cùng vẫn là ra ngoài đi dạo nửa
ngày. Thành thị hiện tại, nhà cao tầng dường như đã vây kín. Cô cũng
không thấy có hứng thú gì, vì vậy tùy tiện bước lên một chiếc
xe buýt, đi vòng quanh Thất Đảo một vòng. Ngồi ở trong xe, nhìn
thấy phong cảnh thành phố chuyển động trước mắt, vài băng zone
quảng cáo tinh mỹ, toàn những địa danh xa lạ. . . . . .

Tưởng Chính Nam đi sớm về khuya, có vẻ bề bộn nhiều việc. Nhưng rất kỳ quái, cho dù là bận đến mấy, Tưởng Chính Nam đều về đón cô cùng nhau đi ra ngoài ăn tối.

Buổi tối hôm nay, khi hai người vừa dùng cơm xong từ nhà ăn đi ra, đúng
lúc nghênh diện với một đám người vừa từ trên xe xuống. Đi pía
trước là một người đàn ông khí phách bất phàm, miệng cười
tỉm tỉm tạm dừng bước, tầm mắt dừng ở trên bàn tay Tưởng Chính Nam đang nắm chặt tay cô. Mà đám người phía sau người đó đều hướng Tưởng Chính Nam chào hỏi, thế nhưng bên trong còn có Hạ Quân: “Tưởng tổng.”

Người nọ hướng mọi người phân phó một tiếng: “Mấy anh em vào trước đi.” Cười như không cười nhìn Tưởng Chính Nam: “Thì ra là thế. Tình huống như vậy, thật sự tôi có thể thông cảm mà.”

Tưởng Chính Nam chỉ cười nhạt: “Đỗ huynh, không quấy rầy nhã hứng của mọi người
nữa.” Đỗ Duy An ngăn cản hắn: “Tất cả mọi người đều bận bịu lâu như
vậy, tiệc mừng công hôm nay cậu không có mặt sẽ rất kỳ! Đi, mọi
người cùng nhau uống một chén đi.”

Tưởng Chính Nam quay đầu nhìn liếc mắt nhìn Hứa Liên Trăn một cái, lúc này mới gật đầu: “Được rồi.”

Nghe những lời nói chuyện của hai người khi đi với nhau, Hứa Liên
Trăn thế mới biết, mỗi lần Tưởng Chính Nam cùng cô đi ăn cơm đều là bớt thời giờ mới có.

Tưởng Chính Nam lại liên tiếp bận rộn vài ngày nữa, buổi tối hôm nay, đột nhiên nói
với cô: “Em sửa sang lại một chút hành lý, ngày mai chúng ta đi tiểu
đảo chơi.” Hứa Liên Trăn có vài phần kinh ngạc, hắn bận như vậy, còn có thời gian đi nghỉ sao?

Từ nhỏ đến lớn, cô mới đi đảo chơi duy nhất một lần, cũng là cùng đi với hắn.

Thế nhưng khi Hứa Liên Trăn bước cao bước thấp từ trên du thuyền đi
ra, phong cảnh quen thuộc của tiểu đảo, không khỏi làm cô kinh ngạc mà ngẩng đầu: “Là nơi này sao?” Tưởng Chính Nam mỉm cười tự tay đỡ cô rời thuyền: “Thích không?”

Trời xanh không một bóng mây, ánh mặt trời tràn ngập, mây bay phiêu
diêu, còn có gió nhẹ lượn lờ. Ước chừng chỉ có kẻ ngốc mới có thể
không thích.

Hứa Liên Trăn thành thực khẽ gật đầu, mặc hắn nắm tay mình.

Lần trước khi tới đây chỉ ở có hai ngày, cho nên chưa có dịp thăm
thú hết phong cảnh ở đây, cũng không biết lần này lại ở chỗ này
những vài ngày.

Sớm đã có xe đợi hai người, thấy du thuyền cập bờ, vài người cung kính đi
lên đón khẽ chào một tiếng: “Tưởng tiên sinh.” Lại đón Tưởng Chính Nam lên xe, đem hai người đưa đến khu nhà gỗ. Mãi cho đến khi chiếc xe
dừng lại ở căn nhà gỗ mà hai người sẽ ở, Hứa Liên Trăn phát hiện ngôi nhà gỗ này vẫn là ngôi nhà trước kia mà bọn họ từng ở. Quay đầu nhìn Tưởng Chính Nam, hắn chỉ là mỉm cười.

Hứa Liên Trăn đẩy cửa ra, hết thảy quen thuộc ùa tới trước mắt, mơ hồ
có cảm giác thời gian tựa như quay lại. Một điều không giống
duy nhất chính là hiện nay Tưởng Chính Nam ở bên cạnh cô, hắn
đang nắm chặt tay cô.

Sửa sang mọi thứ tươm tất, Tưởng Chính Nam liền lên du thuyền đưa cô đi ra biển câu cá. Mặt biển yên lặng không sóng, không sóc lắm.

Thật ra Hứa Liên Trăn không biết câu cá, nhưng từ nhỏ cùng cha mình
Hứa Mưu Khôn đi câu cá nhiều, cho nên kinh nghiệm phụ câu vẫn rất phong phú. Liền cầm một quyển sách, đội một chiếc mũ cói vành
lớn, ngồi ở bên cạnh giúp đỡ Tưởng Chính Nam. Gió biển thổi đến, nong nóng, mang theo hơi nóng của ánh mặt trời.

Khóe miệng Hứa Liên Trăn cười chúm chím, mở sách ra.

Tưởng Chính Nam thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn cô. Vẻ mặt khẽ mỉm cười của cô, cô như vậy mà ở bên cạnh hắn. . . . . . Không biết có phải vì thời
tiết ấm áp hay không, trong lòng cũng nở hoa tràn đầy. Làm cho hắn cảm thấy, tất cả những gì hắn có hôm nay, đã quá đủ không
phải cưỡng cầu gì nữa.

Hứa Liên Trăn mới đọc được vài trang, liền nghe thấy Tưởng Chính Nam
reo lên: “Nhìn này . . . . .” Hứa Liên Trăn giương mắt, có một chú cá cắn câu đang giãy giãy, Hứa Liên Trăn vui vẻ, buông vèo cuốn
sách trong tay xuống, nhảy nhót đứng dậy: “Có cá. . . . . .”

Tưởng Chính Nam chậm rãi thu dây câu lại, một con cá còn sống giãy liên
hồi xuất hiện ở trước mặt Hứa Liên Trăn. Hứa Liên Trăn dùng tay
gỡ con cá ra khỏi lưỡi câu, Tưởng Chính Nam quan tâm nói: “Cẩn
thận tay, để anh. . . . . .”

Nơi bị hắn nắm lấy hình như có thứ gì đó ấm áp đảo qua, lòng
Hứa Liên Trăn xốn xang cho nên khẽ động tay. Giương mắt, chỉ thấy
Tưởng Chính Nam đang nhìn chằm chằm mình: “Thế nào? Tay câu của anh cũng không đến lỗi tệ chứ?”

Hứa Liên Trăn mỉm cười, vuốt ve ngón tay nơi mới bị động vào, có chút sững sờ. Rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?

Buổi tối lại tổ chức tiệc ngoài trời trên bãi cỏ như lần trước, bầu trời đêm triệu triệu vì sao lấp lánh, đồ ăn đều do đầu bếp của nhà hàng cao cấp
chế biến. Bởi vì buổi chiều hai người đi câu có thu hoạch kha khá, cho
nên phần lớn đồ ăn trên bàn đều là thành quả của hai người.

Ăn được nửa bữa bỗng Tưởng Chính Nam mỉm cười nói với cô một câu: “Ngại quá, anh đi toilet một chút”

Hắn đi được một lát, không biết là vì sao, đèn trên bãi cỏ lập tức đều tắt hết, bốn phía vắng vẻ cô quạnh.

Chỉ nháy mắt sau trong không khí có tiếng người khe khẽ đang ngâm nga khúc
ca chúc mừng sinh nhật. Hứa Liên Trăn giật mình ngồi ngây ngốc trên ghế, chậm rãi ngẩng đầu, cách đó không xa, Tưởng Chính Nam đang chậm rãi bưng chiếc bánh sinh nhật đi lại đây.

Không gian xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh nến rực rỡ trên chiếc bánh
chiếu rọi, còn có nụ cười của hắn, như là vô số tinh tú sà xuống, lấp
lánh sáng ngời.

Hắn nhìn sâu vào mắt cô, mỉm cười rtói: “Sinh nhật vui vẻ.” Bốn chữ vô cùng đơn giản, Hứa Liên Trăn đã cảm thấy đáy mắt mờ mịt

Cô nhìn chiếc bánh kem đẹp mê hồn, có chút hoảng hốt, đã bao lâu rồi cô
không có sinh nhật? Trước kia cô giong với những cô gái khác, thích các
loại đồ ăn ngọt bắt mắt, thích nhấm nháp các loại bánh kem.

Nhưng là từ sau khi ra khỏi tù, lại chưa từng ăn bánh ngọt trong ngày sinh nhật.

Cô vẫn luôn nhớ rất rõ ngày hôm ba cô bị bắt, kỳ thật đó cũng là ngày mà
cô bị bắt giữ, là ngày sinh nhật của cô, là ngày cô và Diệp Anh Chương
đã hẹn sẽ cùng đi đến viện bảo tàng văn học, đã hẹn cùng nhau ăn cơm
trưa

Nhớ ngày đó, ba cô như những ngày sinh nhật trước đây của cô, sáng sớm đã
dậy tự tay nấu cho cô một bát chè trứng nhân đường. Khi còn nhỏ, mỗi
sáng ba cô đều làm cho cô hai quả trứng nhân đường, dần dần cũng thành
thói quen. Thế cho nên những ngày sau, cô thấy món trứng nhân đường đều
không dám ăn, bởi vì đã ăn đến phát sợ. Sau khi cô đã lớn, ba cô cũng
bận nhiều việc, cho nên liền đổi thành ngày sinh nhật hàng năm, ba cô tự tay xuống bếp nấu cho cô một bát chè trứng.

Buổi sáng ngày nào đó, cô vừa ăn xong bát chè trứng nhân đường của cha cô
làm cho vừa oán giận nói với ba mình: “Ba, về sau không cần làm … nữa
con ngán muốn chết a!” Ba cô Hứa Mưu Khôn mỉm cười không nói, chỉ là giơ tay xoa xoa đầu cô, giong như trước đây vậy. Hồi lâu mới nói: “Chờ đến
khi con lấv chồng chồng, ba sẽ không nấu nữa,để cho chồng con làm cho
con ăn.”

Thế nhưng chỉ chưa đầy nửa ngày sau, hai cha con cô đều đã bị giam sau
khung sắt. Lúc trước cô vô cùng oán hận Diệp Anh Chương, cô hận Diệp Anh Chương ngoài nguyên nhân chủ yếu là anh đã lừa gạt cô còn lý do nữa
chính là bởi vì anh quá nhẫn tâm. Anh từng rất nhiều lần nói, anh yêu
cô, ngay cả sau này gặp lại nhau, anh cũng vài lần cường điệu nói anh
yêu cô.

Chẳng qua rốt cuộc cô đã không muốn tin, cũng không nguyện ý muốn còn gì dây
dưa đến anh nữa. Nếu Diệp Anh Chương từng có cho dù chỉ là một chút
thích cô như lời anh ta nói, thì sao anh ta có thể nhẫn tâm tự tay đẫy
cô vào trong tù trong chính ngày sinh nhật của cô chứ?

Tất cả chuyện xưa đều dừng ở ngày sinh nhật thứ 21 của cô hôm đó, cô mất đi tất cả.

Sau đó không còn có sinh nhật nữa.

Hiện giờ Tưởng Chính Nam chỉ vô cùng đơn giản nói ra bốn chữ này, thực tại cùng quá khứ, tại đây tại một khắc này đều bị gắn chặt lại.

Cổ họng khô khốc khác thường,Hứa Liên Trăn cố gắng dõng dạc mở miệng: “Cám ơn.” Nhưng vừa ra khỏi miệng, một cỗ chua xót liền xông lên chóp mũi.

Cách ánh nến, cô nhìn thẳng vào đáy mắt tĩnh lặng tỏa sáng như ngọc của Tưởng Chính Nam. Hắn chỉ mỉm cười chăm chú nhìn cô, mặt mày giãn ra, anh tuấn không kể xiết.

Quang cảnh như vậy, mỉm cười như thế, giống như bên cạnh không thể dung nhập
thêm ai nữa, giữa trời đất chỉ có cô và hắn mà thôi.

Sau khi ăn xong, hắn kéo tay cô, nghiêng đầu mỉm cười: “Hiếm được hôm nào
trời đêm đẹp như hôm nay, em nói xem làm cái gì mới tốt nào? Muốn đi dạo ngoài bờ biển không? ” Hứa Liên Trăn nhìn hắn, ánh mắt hắn rất ấm ảp,
không nhiễm một hạt bụi.

Không biết vì sao, cô chỉ cảm thấy tâm tình khác thường, giống như nếm phải mật hoay ngọt ngào khó tả.

Vì thế đáy mắt cô có ý cười thản nhiên di động, như là nụ hoa dưới ánh mặt trời bỗng chốc nở xòe.

Tưởng Chính Nam biết cô đồng ý, hắn kéo tay cô, chạy dưới ánh trăng.

Hứa Liên Trăn khẽ gọi hắn: “Đừng nhanh như vậy, em không theo kịp…”

Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai người tựa như hai nhân vật trong tranh, như ảo ảnh trong mơ.

Tưởng Chính Nam cởi giầy của mình ra, lại cúi người nhặt lấy đôi dép lê của cô. Tay bị
hắn nắm chặt, Hứa Liên Trăn chân trần bước đi trên cát vàng, những hạt
cái tinh tế nho nhỏ chui vào giữa kẽ chân, lăn tăn ngưa ngứa, ngẩng đầu
là khuôn mặt tuấn tú mỉm cười của Tưởng Chính Nam, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm thúy.

Sóng biển càng không ngừng dánh vào cọ rửa, trong vắt mát rượi, một lần lại một lần.

Hắn dùng chân viết chữ trên cát, viết tên của cô, một lần lại một lần.

Hắn và cô làm tất cả những việc mà những người yêu nhau từng làm, chẳng qua hai người không phải là người yêu.

Sau này khi nhớ lại hai ngày kia, Hứa Liên Trăn không khỏi có chút giật
mình. Tựa như pháo hoa rực rỡ trong màn đêm, từng đóa từng đóa sáng
lạng. Giơ tay muốn bắt lấy, lại chỉ là thất vọng, trừ bỏ không khí,
không còn dấu vết.

Cô chỉ biêt đó là hai ngày hạnh phúc nhất trong những năm gần đây của cô.

Đời này ngoài cha ra, không còn ai ôn nhu săn sóc cô như vậy nữa, có thể làm cho cô cảm thấy an tâm thanh thản đến thế nữa.

Chẳng qua cô luôn nhắc nhở chính mình – tất cả chỉ là diễn trò. Có đôi khi cô cũng mê mang, mơ hồ khó hiếu, không có Diệp Anh Chương và những người
khác ở đó, hắn biếu diễn cho ai xem đây?

Hứa Liên Trăn mơ hồ nhận ra, hắn và cô, đang vô thức cùng hướng về một phía nào đó. Cô bất giác sợ hãi, thấp thỏm lo âu. Không biết vì cái gì, cô
chỉ biết là kết quả của cái kìa nhất định so với cô và Diệp Anh Chương
còn thê thảm hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.