Trọn Đời Không Buông Tay

Quyển 1 - Chương 17



Sau đó là chuỗi dài những ngày đi công tác của Tưởng Chính Nam . Bởi
vì hạng mục đầu tư ở thành phố Thất Đảo phía Nam hiện tại đang ở thời
điểm mấu chốt. Chờ khi hắn trở về, đã lại là nửa tháng sau.”

Thật ra giữa thời gian đó có nhận được điện thoại của em gái Tưởng
Chính Tuyền, nói muốn xin số điện thoại của Hứa tiểu thư. Thanh âm bất
động của hắn có hỏi qua cô muốn để làm gì. Tưởng Chính Tuyền không lòng
không dạ, chỉ là cười hì hì nói: “Anh cả, em là thích Hứa Liên Trăn nha. Em thực là nhàm chán, nghĩ muốn hẹn cô ấy cùng đi dạo phố hay ăn cơm!”

Tưởng Chính Nam thản nhiên nói: “Hiện tại cô ấy không ở Lạc Hải, cùng đi công tác với anh. Em muốn hẹn cô ấy đi dạo phố thì đợi đến khi bọn
anh trở về đi.” Tưởng Chính Tuyền nghe xong, sửng sốt thực sự, lúc sau
càng hưng trí hỏi nhiều thêm: “Anh cả, không phải chứ! Anh ngay cả vắng
nhà cũng mang theo. Như vậy xem ra, vị Hứa Liên Trăn tiểu thư này có
phải rất có cơ hội trở thành chị dâu của em không nha?”

Tưởng Chính Nam ở đầu khia điện thoại cười không nói. Tưởng Chính
Tuyền tựa hồ là tưởng thật, nói với hắn: “Anh, không biết vì sao, tuy
rằng em mới gặp Hứa tiểu thư vài lần, nhưng em cảm thấy cô ấy không
giống với những người phụ nữ trước đây ở bên cạnh anh?”

Hắn xoay xoay bút máy, mỉm cười tùy ý hỏi một câu: “Không giống chỗ
nào nào?” Tưởng Chính Tuyền nói: “Chính là ánh mắt của cô ấy, rất trong
trẻo thanh thuần, không có một chút tạp chất ở bên trong. Hơn nữa a, em
cảm thấy hình như cô ấy không mặn mà với người bên cạnh lắm, đương
nhiên, đã trừ bỏ anh nha. Ngày đó, em nhìn thấy anh nắm tay cô ấy, ngay
cả tai cô ấy cũng đỏ lên.”

Tưởng Chính Tuyền ngày đó hưng phấn, nói liên miên cằn nhằn giảng
giải: “Lý luận của Tưởng Chính Tuyền”: “Thời buổi này, một cô gái ngay
cả nắm tay cũng mặt đỏ tía tai, kia thật là động vật quý hiếm đó. Hơn
nữa, anh cũng đến lúc tìm chị dâu cho em rồi. Tình yêu muôn năm, ngàn
vạn lần đừng có nghe ba mẹ, tìm cái gì môn đăng hộ đối. Muốn tìm nhất
định phải tìm một người mà mình thực yêu thực yêu, phải không?”

Tìm một người mà mình thực yêu thực yêu. Lòng Tưởng Chính Nam khẽ dao động, không khỏi ngẩn ra. Tưởng Chính Tuyền còn ở bên đầu kia điện
thoại nói: “Anh, em ủng hộ anh hết mình nha, hãy nắm chắc lấy!”

Lần đầu tiên Tưởng Chính Nam phát hiện ra em gái của mình cư nhiên có tư chất bà tám đến thế, cười đùa hỏi: “Phải không? Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ lời đề nghị của em. Còn em? Gần đây em với Diệp Anh Chương thế nào
rồi?”

Tưởng Chính Tuyền ở đầu kia điện thoại ấp úng: “Khà khà, em mới không nói cho anh biết đâu— em cúp máy nha!” Sau đó liền cúp điện thoại của
hắn. Tưởng Chính Nam vô thức nắm lấy điện thoại một lúc, một lát sau đó
mới gác sang một bên.

Trong đầu đột nhiên lại hiện lên hình dáng của Hứa Liên Trăn. Thanh
lệ có thừa, kiều mỵ không đủ. Chính là ánh mắt kia, nhưng quả thật đúng
như lời nói của Tuyền Tuyền, trắng đen rõ ràng, trong vắt tĩnh lặng như
mặt nước, không một tia tạp chất, ánh mắt linh động, trong suốt động
lòng người.

Nhưng đó cũng chỉ là chuyện tình trong nháy mắt, giây tiếp theo, Tưởng Chính Nam trở về mở tài liệu của mình ra.

Mãi cho đến khi Hạ Quân gọi điện thoại. Tưởng Chính Nam mới từ văn
kiện ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?” Hạ Quân nói: “Diệp Anh Chương đã tìm ra biệt thự ngoài bờ biển. Nhưng mà bị bảo vệ ngăn cản —- Hứa tiểu thư —
hẳn là vẫn chưa có biết!”

Thanh âm của Tưởng Chính Nam lạnh thêm vài phần: “Hai ngày nữa tôi sẽ trở về . Hết thảy chờ tôi trở lại nói sau.” Hạ Quân chỉ: “Vâng”

Thật không ngờ Diệp Anh Chương cư nhiên lại bám riết không tha như
vậy. Nhưng xem ra cảm tình của cậu ta đoôi với cô gái kia có lẽ là động
chân tình. Thế giới này đại khái chỉ có người đàn ông nào thực sự động
chân tình thì mới điên cuồng đến như vậy.

Tưởng Chính Nam lạnh lùng cười. Hắn thật muốn nhìn Diệp Anh Chương sẽ cùng hắn đấu như thế nào.

Tửu lượng của Tưởng Chính Nam rốt cuộc như thế nào, Hạ Quân cũng
không biết được. Bình thường khi xã giao, Tưởng Chính Nam chỉ cần thản
nhiên nói một câu: “Thứ lỗi, tửu lượng kém, bỏ qua cho.” Người khác liền hiểu được ý tứ . Cho dù ngay cả dự mấy buổi tiệc, bất quá Hạ Quân cũng
chỉ thấy hắn hơi ngà ngà mà thôi.

Nhưng đêm nay quả thật hắn uống hơi nhiều. Khi gọi điện thoại cho
anh, nghe được ngay cả đầu lưỡi cũng đã líu lại. Khi mà anh đi vào câu
lạc bộ tư nhân, quả nhiên đã nhìn thấy ông chủ của mình mày nhíu chặt,
cà- vạt buông lỏng, nhắm mắt tựa vào trên sofa.

Một trong những người bạn của hắn, Sở Tùy Phong trong tay ôm một mỹ
nhân miệng không ngừng cười: “Tưởng Chính Nam, tiểu tử này, làm thế nào
sống được mà trở về chứ. Hôm nay ở đây nhiều mỹ nữ như vậy, mảnh mai có
đầy đặn có, cư nhiên không em nào lọt mắt. Niếp Trọng Chi, cậu xem cậu
chuẩn bị tụ hội thế nào thế? Mình thấy cậu nên úp mặt vào tường mà suy
nghĩ lại đi, nghĩ cho kỹ vào.”

Niếp Trọng Chi giơ tay lấy một ly rượu, khóe miệng lộ ra ý cười, mười phần nghiền ngẫm: “Đúng là lỗi của người anh em này, nhất định sẽ kiểm
điểm bản thân thật tốt. Nhưng sợ chính là, có người tâm không ở đây
nha?”

Sở Tùy Phong nhíu mày, không nói gì nhìn Tưởng Chính Nam. Tưởng Chính Nam chỉ là khẽ nhíu mày – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Các huynh đệ thông
cảm, sáng sớm lên máy bay quay về Lạc Hải. Hôm nay xem như là lỗi của
mình, mình xin chịu phạt uống hết chỗ này, lần sau mình sẽ làm chủ,
thỉnh tội mọi người.”

Dứt lời, ngửa đầu một cái, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Sau đó giơ cái ly sạch sẽ hướng mọi người quay môt vòng: “Các huynh đệ
tiếp tục thôi!”

Vào trong xe cũng không có gì khác thường, cởi cà- vạt ra, tà tà tựa
vào ghế da nghỉ ngơi. Hạ Quân ở phía trước hết sức chuyên chú lái xe.

Đột nhiên, thanh âm của Tưởng Chính Nam vang lên: “Quẹo phải đi, đi
bờ biển.” Trong nháy mắt Hạ Quân thực ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã ẩn
đi, lên tiếng trả lời: “Vâng.”

Liên Trăn đang trong mộng bị tiếng kêu của Tiểu Bạch làm tỉnh lại.
Vừa mở mắt, liền thấy trong phòng ngủ của chính mình nhiều hơn một người là tưởng Chính Nam. Cô giật mình vung chăn ngồi dậy, giọng nói phát
run: “Anh —- anh sao lại ở trong này?”

Tưởng Chính Nam cởi áo khoác, tùy tay ném lên sofa. Con chó nhỏ kia
lại không ngừng hướng hắn: “gâu, gâu” . Sắc mặt Tưởng Chính Nam trầm
xuống, giơ tay túm gọn con chó nhỏ, hướng ngoài cửa ném, “ba” một tiếng
đóng lại cửa phòng.

Hứa Liên Trăn vội vàng từ giường đứng dậy, muốn xuống giường đi tìm Tiểu Bạch.

Cô mặc một cái áo ba lỗ màu đen, phía dưới là cái quần đùi cùng chất
liệu rộng thùng thình. Đai áo màu đen làm nổi bật lên bờ vai cùng xương
quai xanh khéo léo, một mảnh trắng hồng, non mềm giống như có thể nổi
trên mặt nước. Một bộ đồ ngủ thoải mái bình thường mặc ở trên người cô,
cư nhiên có thể hấp dẫn đến không nói lên lời như thế.

Con ngươi Tưởng Chính Nam ngày một thâm trầm, từ phía sau ôm lấy cổ
cô—– Hứa Liên Trăn hoảng hốt, giãy dụa nói: “Buông tay —- không muốn —
anh dừng tay — Tưởng tiên sinh — anh dừng tay — tôi — tôi có lời muốn
nói với anh?”

Môi hắn dừng ở bên tai cô, hơi thở nóng bỏng, mùi rượu thoang thoảng. Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy không thể khắc chế được run rẩy toàn thân,
ngay cả thanh âm phát ra cũng run rẩy không thôi. Cô cắn răng, bằng một
hơi nơm nớp lo sợ nói: “Tưởng tiên sinh — trong hiệp nghị lúc đầu của
tôi với anh cũng không nói tôi phải lên giường với anh. Hơn nữa —- hơn
nữa tôi nghĩ với điều kiện của anh, khẳng định cũng không thiếu đàn bà
—”

Tưởng Chính Nam cúi đầu mà cười, Liên Trăn chỉ cảm thấy bả vai truyền đến từng đợt run rẩy, cực kỳ mẫn cảm — bốn phía đều là hương vị của
hắn, hơi thở nam tính nồng đậm, còn kèm theo mùi rượu say lòng người— cô không khỏi run run một chút. Thân thể hắn cực kỳ nóng ấm, thanh âm mơ
hồ không rõ, lại cố tình mờ ám: “Cũng làm vài lần —”

Hắn một tay ôm cô, một tay mò đến trước ngực cô, cánh môi lại vẫn như trước ở bên tai khiêu khích. Nơi nào trên cơ thể cô hắn chạm đến đều
bùng lên một ngọn lửa. Thanh âm của hắn khản đặc: “Chậm —-”

“Không — khuông muốn—-” cô cố ý muốn đẩy hắn ra. Hắn cười nhẹ đè cô
xuống dưới, một tay cố đaịnh hay tay của cô ở trên đầu, một tay kia dần
dần đi xuống —-

Cô đành phải cuộn người lại, tránh né đụng chạm của hắn. Chính là vô
luận cô có trốn thế nào, luôn trốn không thoát —- thủ đoạn của hắn đủ
loại, cô bắt đầu thở dốc, mềm oặt cả người, giống như hóa thành đầm nước mùa thu, mặc hắn bừa bãi làm càn—–

Ngày hôm sau, Tưởng Chính Nam ở văn phòng điên cuồng hắt xì, ký sai
mấy tập tài liệu, cuối cùng ngay cả hội nghị đều hủy bỏ. Bác sĩ gia đình tới, hỏi: “Có phải tiếp xúc đến một số thứ mẫn cảm không, ví dụ như
lông chó gì đó. Trước mắt tôi sẽ kê cho cậu ít thuốc trị dị ứng, trước
dùng xịt vào mũi xem thế nào. Hẳn là một hai ngày sẽ tốt thôi.”

Lúc gần đi mỉm cười, nói một câu: “Phải tránh cố gắng đừng tiếp xúc
với nguyên nhân làm mình dị ứng. Nếu nghiêm trọng, có thể tạo thành bệnh viêm mũi, thậm chí là khó thở đó.”

Trong đầu Tưởng Chính Nam hiện lên cũng chỉ một câu: “Làm người thực
sự không nên quá tốt bụng.” Sớm biết như vậy lúc trước cũng không cho cô nuôi chó.

Không biết làm sao, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt tươi mát thanh
nhã của Hứa Liên Trăn. Lúc này hắn đột nhiên lại cảm thấy thật phiền
toái khó chịu, bản thân mình chưa bao giờ ép buộc đàn bà. Dù sao đàn bà
với hắn mà nói, cũng chỉ để giải quyết. Nhưng vì sao lại biến thành thế
này? Cô gái này rốt cuộc có mị lưc gì, cư nhiên có thể làm cho hắn kìm
lòng không đậu. Hắn đã thực sự rất muốn tránh không tiếp xúc với cô,
chính là hôm qua uống hơi quá chén, trong lúc nửa tỉnh nửa say ý niệm
duy nhất chính là đi đến chỗ của cô.

Chuyện tình như thế hắn lại làm lần thứ hai!

Hắn điên rồi hay sao?

Sắc mặt cực kỳ âm lãnh của Tưởng Chính Nam dựng lên, tiến vào phòng tắm rửa mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.