Là cô.
Khi cô hai mươi tuổi, tràn trề sức sống như vậy, tràn đầy tinh thần phấn chấn, con ngươi trong sáng như vậy, còn tràn đầy ước mơ đối với tương lai. Năm ấy, Côn Minh và dì Trần chụp ảnh cho cô, sau lưng là một mảnh hoa hướng dương rực rỡ, đó chính là cảnh mà dì Trần thích nhất.
“Làm sao anh có tấm hình này?” Diệp Dĩ Mạt chợt xoay người nhìn về phía anh, con ngươi trong sáng chăm chú nhìn thẳng vào anh.
Tất Tử Thần nhướng nhướng mày, đứng lên, vừa cầm áo khoác ngoài treo trên giá, vừa trả lời: “Em trai em cho anh.” Thật ra thì không chỉ một tấm, anh còn xem qua rất nhiều hình khi còn bé và thời đại học của cô, nhưng mà cô có rất ít hình một mình, hầu như đều chụp chung cùng người nhà và cùng bạn bè, tìm được tấm hình này, Lý Thụy còn khoe khoang rất lâu.
Khi ấy, nụ cười rực rỡ, trong con ngươi kia, là sáng lạng và mạnh mẽ mà anh chưa từng thấy. Cô bây giờ, dịu dàng bình thản, trên mặt toàn là nụ cười nhẹ nhàng bình thản.
Diệp dĩ Mạt nghe Tất Tử Thần trả lời như chuyện đương nhiên, không khỏi dở khóc dở cười, tại sao cô lại không cảm thấy hai người đàn ông này bí mật trao đổi với nhau chứ?
“Đi, đi ăn cơm.” Tháng mười hai ở Nam Kinh, gió lạnh đã thổi lên làm như có thể thấu vào trong xương cốt, mặc nhiều đồ hơn nữa, cũng không chống cự nổi gió lạnh Giang Nam này.
“Ra ngoài sao lại không mặc nhiều một chút?” Tất Tử Thần rất bất mãn nhìn chằm chằm cô trên người ăn mặc gọn gàng, còn có cái quần jean kia sao lại mỏng như vậy. Cô không phải sợ lạnh à? Làm sao lại mặc cái này chứ?
“Được rồi mà…, em mặc rất nhiều ~” Diệp Dĩ Mạt dậm chân, khóe miệng giương nhẹ, “Đi thôi đi thôii, em đói ~”
Mở cửa xe, Tất Tử Thần mở máy điều hòa không khí, đem áo khoác quân phục bên ngoài hoàn toàn bao lấy cô: “Mặc vào đi, đợi lát nữa còn lạnh hơn đấy.”
Cong cong con ngươi, Diệp Dĩ Mạt ngoan ngoãn nghe lời, nhìn áo của anh so với cả người cô còn lớn hơn chút, bọc cả người giống như ấm áp lên, từ trong đáy lòng đến trái tim.
Đi ước chừng nửa giờ, cuối cùng đã tới chung cư mới xây theo lời của Tất Tử Thần. Thật ra thì cách nhà không xa, mới vừa rồi còn đi ngang qua, chỉ là xây thừ những năm tám mươi của thế kỷ trước, liếc mắt nhìn qua liền có thể nhìn ra đặc sắc thời đại, trên tường còn viết quảng cáo. Mà nơi này, rõ ràng hiện đại hơn rất nhiều, từ xanh hóa đến bãi đậu xe, mới nhìn ở dưới cũng làm cho người ta rất hài lòng.
“Cái chung cư này là bạn học thời đại học của anh mới đầu tư, đoán chừng có thể mua với giá thấp nhất.” Tất Tử Thần xoa xoa tóc của cô, cười nhìn cô khiếp sợ trợn to cặp mắt.”Có cái gì kỳ quái đâu, những bạn học kia của anh, phòng địa sản, tài chính, mỹ phẩm, cái nào làm ra tiền liền làm cái đó.” Tất Tử Thần im lặng, đừng tưởng rằng anh làm lính, thì anh chỉ có bạn bè làm lính thôi nhé.
“Các loại. . . . . . Ý của anh là nói, chúng ta có thể mua với giá vốn?” Lông mày thanh tú cũng nhíu lại, Diệp Dĩ Mạt mím môi không biết đang nghĩ cái gì.
“Nghĩ gì thế?” Bởi vì mặc quân trang trên người, Tất Tử Thần cũng không dám quá mức thân mật, chỉ có thể lôi kéo tay của cô, ý bảo cô đi vào trong đại sảnh. Mới vừa rồi lúc xuống xe, chết sống không chịu mặc cái áo khoác ngoài quân phục kia, thật là hết cách với cô.
“Chính là nghĩ, ra cửa nhờ vả bạn bè, lời này thật đúng là không sai. . . . . .” Diệp Dĩ Mạt nghiêng đầu cười, hết sức thuần lương vô tội.
Cuối cùng hai người nhìn trúng một bộ 120 thước vuông ba phòng ở, trong gian phòng lớn trừ ra một góc làm thư phòng nhỏ của cô, hai gian phòng nhỏ khác, một về sau để lại cho đứa bé, còn lại thì làm phòng khách.
Bạn học của Tất Tử Thần cũng trượng nghĩa, chỉ lấy giá vốn, khiến Diệp Dĩ Mạt lần nữa cảm thán , thì ra là cô thật tìm được thế hệ nhà giàu thứ hai thâm tang bất lộ.
“Được rồi, phòng ốc cũng xem xong rồi, hôm nay còn định đi đâu chơi không?” Hai người dùng nửa ngày để chọn nhà mới, Tất Tử Thần cũng có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên cũng vì làm quyết định căn nhà nhỏ của hai người mấy năm sau thậm chí mấy chục năm sau.
“Không có gì muốn chơi, nếu không, chúng ta đi xem căn phòng chúng ta được phân chứ?” Diệp Dĩ Mạt quay đầu lại nhìn anh, cười dịu dàng.
“Được, nơi đó gia cụ cái gì cũng đều có rồi, tối nay em ở lại đó cũng được.” Tất Tử Thần nhận lấy balo trong tay cô, lôi kéo cô đi vào siêu thị, nếu như ở chỗ đó, vẫn phải mua chút đồ dùng hàng ngày.
Đến lúc đó vừa nhìn, Diệp Dĩ Mạt có chút hối hận mới vừa rồi đã làm hợp đồng nhà ở, nói là phòng ốc xây những năm tám mươi, nhưng mà bên trong được sửa chữa cũng không tệ lắm, tối thiểu có tám phần mới, ban đầu lúc chủ nhân đi, rất nhiều gia cụ cũng đều để lại, nếu mà dọn dẹp sạch thật ra thì cũng là ổ nhỏ rất thoải mái.
Tất Tử Thần thấy mặt cô hận không được đảo ngược thời gian, không khỏi cười đưa tay ngắt gương mặt của cô, nha đầu này, lại muốn nhiều thôi.
“Phòng này lấy ánh sáng không tốt lắm, hơn nữa không có ban công mà em thích, dù sao tiền để trong ngân hàng cũng rỉ sắt, còn không bằng khiến chúng nó ra ngoài vì kích thích tiêu phí mà cống hiến đấy.” Thay vì nói là đối với phòng ốc bất mãn, chẳng bằng nói là muốn một để cho cô hài lòng với nhà mới, vừa nghĩ tới sau này bọn họ sẽ có được một căn nhà nhỏ ấm áp mà thư thích, trong lòng của anh liền không nhịn được ảo tưởng, sáng sớm mỗi ngày, cô gái dịu dàng yên tĩnh ôm đứa bé đứng ở cửa sổ mắt tiễn anh đi làm, đến buổi tối, đứa bé vui sướng chạy về phía cửa nghênh đón anh, mà giương mắt, thấy chính là bóng dáng cô vợ nhỏ cười tủm tỉm bưng món ăn đi ra phòng bếp, ấm áp như vậy.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Hai người vùi ở trên giường xem ti vi, nơi này khác với ổ nhỏ của Diệp Dĩ Mạt , trong phòng cũng có TV. Diệp Dĩ Mạt ôm lò sưởi thiên nhiên hình người, cười đến mặt thỏa mãn. Những ngày không có anh, cô thường bị đông cứng mà tỉnh, cho dù dùng túi chườm nóng, mở máy điều hòa không khí, cả người cô giống như vẫn không có ấm áp. Trước kia không có thói quen có lò sưởi thiên nhiên lớn là anh thì cũng thôi đi, hôm nay hưởng thụ qua đã mấy lần, lại trở lại cái chăn lạnh lẽo ban đầu, cảm giác này liền hoàn toàn khác biệt. Ngạn ngữ nói, từ tiết kiệm mà vào xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ mà vào tằn tiện thì khó, lời này thật vẫn không sai.
“Tiểu Mạt, báo cáo kết hôn đã phê xuống, khi nào chúng ta đi lấy giấy chứng nhận đây?” Tất Tử Thần chơi đùa ngón tay của cô, cằm chôn ở hõm vai của cô.
“Nhanh như vậy sao?” Diệp Dĩ Mạt giật mình, không phải nói tối thiểu phải mấy tháng sao? Chẳng lẽ cải cách rồi hả?
Lông mi Tất Tử Thần cong lên, đoán chừng bí mật ông cụ thúc giục rất nhiều lần đi, nếu không lúc chính ủy Triệu đem phê chuẩn kết hôn đưa cho anh, không phải nét mặt ngậm bồ hòn( âm thầm chịu đựng) như vậy, nhất định là ông cụ bí mật khai báo cái gì rồi.
“Em còn phải nói trước một tiếng với người trong nhà đã.” Diệp Dĩ Mạt chần chờ nói, lần này tới Nam Kinh cô cũng chưa nói với ba cô, cũng không biết bây giờ thái độ của ba cô như thế nào nữa. Từ lúc lần trước bác trai Tất tìm ba đi ra ngoài uống trà một lần sau đó ngược lại ba cô không nhắc lại chuyện giới thiệu người trong đơn vị nữa, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt nhìn cô, vì sao lại tràn đầy rối rắm? Còn luôn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm bụng của cô ngẩn người? Diệp Dĩ Mạt 囧 rồi
“Đây là điwwù tất nhiên.” Tất Tử Thần rất khéo hiểu lòng người nói: “Đến lúc đó anh sẽ tìm thời gian cùng em về nhà một lần, thế nào cũng phải chính thức ra mắt cô chú chứ.” Muốn kết hôn với con gái bảo bối nhà người ta, cũng không phải là dễ dàng như vậy, nhất là có một bố vợ có điểm bất mãn với mình nữa.
Mặt Diệp Dĩ Mạt khéo léo nằm ở trong ngực của anh, còn thoải mái mà ôm ấp anh nữa, rất ấm, mặc dù cái đệm vẫn có chút cứng rắn, nhưng cũng may là có lò sưởi thiên nhiên.”Tử thần, tối nay anh không trở về cũng không thành vấn đề sao?” Cũng hơn mười giờ, nếu bây giờ anh chạy trở về, không biết có về kịp hay không đấy.
“Doanh trưởng cho anh nghĩ một ngày rưỡi, trở về trước trưa mai là được.” Tất Tử Thần đè người muốn đứng dậy xuống, đem cả cánh tay của cô nhét vào trong chăn, nha đầu này, quả nhiên trên người vẫn không có một chút khí ấm nào, “Hôm nay anh ở lại với em.” Cổ nhân có nói, một ngày không thấy, như cách ba thu.Anh và cô, tối thiểu là cách gần trăm năm rồi.
“Khó trách đồ dùng hàng ngày cũng mua hai phần. . . . . .” Diệp Dĩ Mạt nhỏ giọng mà nói thầm.
“Cái gì?” Tất Tử Thần cười đến gần bên tai của cô, hơi thở ấm áp thẳng tắp phả vào trên mặt, “Thời gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi chứ?” Thật ra thì, trước khi ngủ, tiến hành vận động anh cũng không ngại đâu. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, còn là người mình tâm tâm niệm niệm yêu, nếu không có chút ý tưởng gì, vậy anh không phải Liễu Hạ Huệ chuyển thế chính là địa phương kia có vấn đề, Tất Tử Thần tự nhận mình đều không phải hai loại người kia, cho nên anh rất có ý tưởng.
Nha đầu này còn không kiêng dè, cả người cứ như vậy dựa lưng giạng chân ở trên người anh, cọ qua cọ lại, đây không phải là quyến rũ trực tiếp sao?