Từ sau khi Giản Quân Phàm cản một dao cho Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt đã
đối tốt hơn với Giản Quân Phàm, những ân oán trước kia như là chuyện của tổ tiên, khiến trong lòng Hướng Nhu lại ghen tuông, áp lực, khổ sở
không người để ý.
Như bây giờ, Hướng Nhu ngồi trên ghế trên mặt đủ
mọi sắc màu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt, trong ánh mắt ngập
tràn u ám, cô vợ này rốt cuộc là nhà ai, càng ngày hắn càng mơ hồ.
Giản Quân Phàm đã sớm xuất hiện tám trăm năm rồi, bây giờ cơ thể cũng khỏe
mạnh, ăn uống bình thường, làm sao lúc nào cũng chạy đến nhà cô thế?
Được, anh nói anh là anh họ, lại là bạn tốt, còn là bạn sinh tử thường xuyên
đến ăn chùa hắn chấp nhận, thế quái gì rõ ràng Thỏ Con lúc trước đã đồng ý kết hôn với hắn, bây giờ chỉ cần hắn nhắc đến chuyện này, đã bị nha
đầu kia chêm chọc cười nhạo, có đôi khi hắn nhìn mình trong gương cẩn
thận đánh giá, là mình đã bị cô chơi chán rồi sao? Hay là cô nhìn chán
mình rồi? Hay là có kẻ thứ ba xen vào?
Bạch Dĩ Mạt đi ra phòng bếp
nhìn Hướng Nhu vẻ mặt không vui ngồi trên ghế thì nhất thời cảm thấy
buồn cười, bộ mặt này cô đã nhìn quen lắm rồi, giống như ông chồng lâu
năm không ở nhà, lòng đầy oán hận cô vợ trẻ.
Cô đi đến sau ghế, hai tay vòng lấy ôm cổ Hướng Nhu, cười hì hì hỏi: “Sao thế? Sao lại giống oán nữ vậy?”
Hướng Nhu đè nén ý nghĩ muốn giết chết cô, sau đó cố ý hừ miệng nói: “Oán nữ? Chỗ nào hả? Để cho oán nam anh nhìn, nói không chừng vừa hay gom đủ
thành một đôi, không gây hiềm khích với người ta.”
Bạch Dĩ Mạt cười
phì một tiếng, giơ một tay ra nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của Hướng Nhu: “Ồ, hiếm khó nhé, nhà em lại có một oán nam đẹp trai như vậy.”
“…”
“Này, đồ ăn đã rửa sạch rồi, cũng xắt ra rồi, đầu bếp khi nào sẽ lên sân khấu đây?” Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu không nói lời nào, thế là cố ý nói vào tai hắn.
Hướng Nhu chỉ cảm thấy cơ thể bực dọc bỗng bị luồng khí bên tai xua tan, thay vào đó là một luồng nhiệt nóng xông lên từ đan điền,
hắn xoay người kéo Bạch Dĩ Mạt đến, trực tiếp đặt lên trên ghế.
Bạch
Dĩ Mạt còn chưa kịp phản ứng mình đã vào vị trí, thì miệng đã bị bịt lấy hormone nam giới mãnh liệt trên người hắn đang toát ra mị lực đặc biệt.
Đầu lưỡi hắn thành thạo quay cuồng trong miệng cô, đùa nghịch đủ kiểu, sự
bá đạo cường thế quấn lấy mùi thơm, bàn tay dần dần không thành thật.
Bạch Dĩ Mạt cảm giác được ý đồ của Hướng Nhu, liền gỡ hai tay hắn ra, nhân
cơ hội thở lấy hơi liền ngăn hắn tiếp tục: “Dừng dừng dừng, không được,
lát nữa Giản Quân Phàm đến rồi.”
Hướng Nhu mỉm cười tươi, trong đôi mắt đòa hoa tràn đầy vẻ mãnh liệt bạn biết tôi cũng biết kia, dục vọng làm mờ đôi mắt hắn.
“Nhưng bây giờ anh rất đói bụng…” Nói xong không để ý Bạch Dĩ Mạt có phản kháng không tiện đà hôn xuống.
Bạch Dĩ Mạt từ trước đến nay không chịu nổi Hướng Nhu vô ý hay cố ý trêu
đùa, cho nên khi cô bị hôn đến ngất đi, đầu óc mới khôi phục lại chút
thần trí thì lại bị Hướng Nhu bóc lột sạch sẽ.
Cô đang muốn tránh
thoát thì cảm giác hai chân bị tách ra nghênh đón cái thứ cứng cáp, tốc
độ của hắn dịu dàng, lại có chút mãnh liệt xông vào, đem đến cho cô
khoái cảm quen thuộc.
Hướng Nhu vừa ra vào vừa cắn bên tai Bạch Dĩ
Mạt, thở ra khí nóng: “Thử xem nào, cơ thể em vẫn thành thật hơn, em còn đói hơn cả anh nữa?”
Bạch Dĩ Mạt đương nhiên hiểu ý của Hướng Nhu, hai tay bám trên vai hắn không tự giác dùng sức, móng tay chậm rãi bấu lên da hắn.
“Anh ra đi, em khuông muốn, a…” Bạch Dĩ Mạt giận dỗi nói chưa xong đã bị
Hướng Nhu bất chấp trực tiếp chạm vào điểm mẫn cảm của cô, hung hăng
không chừa đường lui đụng trái sờ phải, mỗi lần chạm đến dây thần kinh
vẫn còn tỉnh táo của Bạch Dĩ Mạt.
Nước mắt của Bạch Dĩ Mạt đã bị hắn
làm cho đến nỗi phải chảy ra, cắn răng nhắm mắt hưởng thụ từng đợt kíhc
thích, còn cô không nhìn thấy lúc này Hướng Nhu đang nở nụ cười tà khí,
nụ cười kiểu này là lúc hắn đang âm mưu chuyện gì đó sẽ xuất hiện.
“Ding dong…” Hai người trên ghế đang toát mồ hôi như mưa bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa, như một chú chim sợ cành cong mở to đôi mắt, nhưng lại
không chút lưu tình tiếp tục cày cấy.
Bạch Dĩ Mạt nức nở đẩy Hướng
Nhu ra: “Giản Quân Phàm đến đó, anh mau ra đi…á…” Lại một lần nữa dồn
sức, Bạch Dĩ Mạt sợ người ngoài cửa sẽ nghe thấy, vội bịt miệng lại, cố
để cho tiếng rên rỉ không khống chế được phát ra nhỏ thôi.
Hai tay cô đập Hướng Nhu, hạ giọng: “Hướng Nhu, em bảo anh ra đi, anh có nghe không? Ưm…”
Miệng của cô bị tay Hướng Nhu thành công che lại, sau đó tay kia của hắn ôm
chặt Bạch Dĩ Mạt, để hai chân cô quấn ngang eo hắn, rồi khẽ kéo cả mông
cả người cô đứng lên, cô giật mình ôm chặt lấy cổ hắn, trơ mắt nhìn hắn
ôm mình đi vào phòng ngủ, quan trọng nhất là chỗ nào đó của bọn họ vẫn
nằm nguyên, không hề tách ra, kích thích như vậy vẫn là lần đầu.
Cửa phòng ngủ bị đóng lại, Bạch Dĩ Mạt trừng mắt Hướng Nhu: “Anh điên rồi, anh mau buông ra!”
Hướng Nhu nhanh chóng đem Bạch Dĩ Mạt một lần nữa đè ngã xuống giường, hung
hắng cắn lấy cắn để đôi môi đỏ mọng của cô, phía dưới dùng sức ra vào.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Bạch Dĩ Mạt giãy dụa muốn đứng lên,
cô biết chắc là Giản Quân Phàm gọi điện đến, rõ ràng là mời người ta ăn
cơm, bây giờ lại để khách ở ngoài cửa, chủ nhà lại ở trong phòng hầu hạ, nghĩ thế nào cũng thấy mình không nên.
Cũng không biết là sức mình
quá lớn, hay là Hướng Nhu cố ý, cuối cùng cô cũng giãy dụa ra khỏi hắn,
thế là vội vàng nhảy xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài.
Chân vừa chạm đất đã bị Hướng Nhu kéo trở về, dồn ép đến bên cửa sổ, vì nhà cô nằm
rất cao, bốn phía lại là kiến trúc thấp bé, cho nên lúc Hướng Nhu xem
xét có vẻ được thì kéo rèm lên, đặt Bạch Dĩ Mạt bên cửa sổ sát đất, một
tay ôm lấy nơi cao vút của cô, một tay nắm chặt eo cô, trực tiếp tiến
vào từ phía sau.
Hắn vừa không kiêng nể đâm cô, vừa nói bên tai cô:
“Xem ra hôm nay anh họ cũng đói bụng…” Nói xong ngón tay chỉ vào dưới
lầu cách đó không xa.
Đây là lần đầu tiên Bạch Dĩ Mạt với Hướng Nhu
kích thích như thế, tuy tầng nhà cô với khung cảnh trời đen trước mắt là tuyệt đối không có khả năng bị người khác nhìn, nhưng lộ liễu như vậy
vẫn khiến cô có cảm giác không an toàn.
Cô nhìn theo ngón tay Hướng Nhu, quả nhiên dưới lầu có vẻ như Giản Quân Phàm lái xe rời đi…
Mặt mày Hướng Nhu nhíu lại, tiếp tục giữ lấy trên diện rộng, cho đến khi
hai chân Bạch Dĩ Mạt mềm oặt mới đặt cô lên giường tiếp tục hành động,
không hề kiêng nể bắn hạt giống vào…
Kẻ mặt người dạ thú nào đó thỏa
mãn y như ăn đứa trẻ được ăn kẹo, hài lòng ôm lấy Bạch Dĩ Mạt đến ngón
tay cũng không buồn nhúc nhích.
“Bạch Dĩ Mạt?”
“Ừ…” Bạch Dĩ Mạt mơ mơ màng màng trả lời một câu.
“Sáng mai đi đăng ký nhé?”
“Ừ…”
“Nói rồi nhé, không được thay đổi…”
“…”
Ngày hôm sau.
“Đi chỗ nào cơ? Sáng sớm thế này?” Bạch Dĩ Mạt chẳng hiểu gì, nhìn Hướng Nhu ngồi trên ghế lái hỏi.
“Đi đăng ký kết hôn!” Hướng Nhu không giấu diếm.
Bạch Dĩ Mạt nghe thế, đầu thôi hôn mê, thân không yếu ớt, cơn buồn ngủ cũng tỉnh rụi: “Anh nói cái gì?”
Hướng Nhu nghiêng đầu nhìn Bạch Dĩ Mạt mở to mắt, lặp lại: “Đi đến cục dân chính đăng ký.”
Bạch Dĩ Mạt bình tĩnh lại, sau đó nở nụ cười: “Được!”
Hướng Nhu quay đầu nhìn Bạch Dĩ Mạt cười có chút kỳ quái, bản thân cũng nở nụ cười, trong lòng nha đầu kia tính toán gì hắn đều rõ.
Cho nên, Hướng Nhu hết sức phấn chấn một tay cầm hai cuốn sổ màu đỏ, một tay kéo Bạch
Dĩ Mạt nghi ngờ ra khỏi cục dân chính, lúc này Bạch Dĩ Mạt mới bỏ tay
Hướng Nhu ra.
“Hôm nay không phải là cuối tuần sao?”
“Đúng thế!” Hứớng Nhu trả lời thành thật.
“Vì sao cục dân chính vẫn mở?”
“Bọn họ tận tâm với nghề.”
“Anh, anh lạm dụng chức vụ.”
“Anh tuyệt đối không có, bạn của bạn anh vừa khéo là cục trưởng, việc bạn bè giúp không được tính là lạm dụng quyền lợi.”
“Thế hộ khẩu thì nói thế nào?” Hộ khẩu của Bạch Dĩ Mạt nằm trong tay Bạch
Thụt, ông bố đã đi công tác, sao Hướng Nhu có thể lấy được.
“Anh em đưa cho.” Hướng Nhu cười đến xuân phong đắc ý.
“Không thể nào, anh em rất không hi vọng em gả cho anh, sao lại có lòng như thế, lại còn câu kết với anh lừa em.”
Hướng Nhu cười ha ha: “Điều kiện của anh ấy là đừng giới thiệu bạn gái cho anh ấy nữa.”
“Sau đó anh ấy đưa sổ hộ khẩu cho anh à?”
“Đúng thế…”
Bạch Dĩ Mạt vừa nghe thì trong nháy mắt sụp đổ, ngay cả Bạch Dĩ Hạo cũng làm phản rồi, sao chớp mắt mình lại biến thành vợ người ta thế này?
Hướng Nhu nhìn vẻ mặt không vui của Bạch Dĩ Mạt thì thấy buồn bực, rõ ràng là nước chảy thành sông, vì sao không muốn làm thủ tục với hắn?
Hắn cầm lấy tay Bạch Dĩ Mạt, hai mắt trêu đùa bỗng nghiêm túc hẳn, trên mặt
cũng thôi cợt nhả: “Dĩ Mạt, vì sao em không muốn làm xong mấy thủ tục
này với anh?”
Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu, hắn đang chờ đáp án của cô, nghiêm túc chờ cô trả lời…
Không phải cô không đồng ý lấy Hướng Nhu, chỉ là cô biết cơ thể của mình, sau lần sinh non đó đã tạo thành vết thương rất lớn trong cô, ngộ nhỡ cô
không thể mang thai thì làm sao?
Hướng Nhu là con độc đinh mấy đời
của Hướng gia, cô không thể ích kỷ như vậy, cô biết Hướng Nhu không cần, nhưng sau đó thì sao? Người nhà hắn có thể không cần sao? Một nàng dâu
không thể sinh đẻ bất luận thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không được hoan
nghênh, cho nên cô mới đợi, đợi đến khi nào có đứa con với hắn thì có
thể yên tâm gả cho hắn, nhưng bây giờ hắn lại dùng thủ đoạn như vậy lừa
cô kết hôn, cô có thể không tức giận được sao?
“Em sợ..” Cuối cùng Bạch Dĩ Mạt cũng nói ra băn khoăn của mình: “Em sợ em không thể có con, em sợ Hướng gia các anh tuyệt hậu.”
Hướng Nhu lại nhẹ thở dài một hơi, kéo Bạch Dĩ Mạt vào lòng: “Nha đầu ngốc,
làm anh còn tưởng có gì nữa chứ? Người anh yêu chính là em, có thể sinh
con hay không có liên quan gì? Đúng là nha đầu ngốc…”
Thế là, một tháng sau…
Trong khoa phụ sản của bệnh viện tư gia Lăng Vân sau lần Giản Quân Phàm nhập
viện có nữ sư tử gầm, bây giờ lại là một nam sư tử rống…
Hướng Nhu ôm Bạch Dĩ Mạt, cười vui như đứa trẻ, hắn hôn lên Bạch Dĩ Mạt, sau đó cao
hứng hoa chân múa tay vui sướng: “Anh muốn làm bố, anh muốn làm bố…”
Bạch Dĩ Mạt thấy bộ dạng ngây thơ của Hướng Nhu, rất khinh bỉ như những
người đứng bên cạnh, không phải, là ánh mắt hình viên đạn nhìn Hướng Nhu kéo bác sĩ hỏi đông hỏi tây, nói với Hạ Nhất Bắc: “Còn nói không cần,
xem cái dạng kia…”
Hạ Nhất Bắc đồng ý gật đầu, sau đó nén giận với
Bạch Dĩ Mạt: “Còn không phải trách cậu sao, cái bụng của cậu cũng không
thể nói bậy được, nhanh như vậy mang thai làm gì? Cậu có biết mình áp
lực nhiều thế nào không?”
Bạch Dĩ Mạt đồng tình vỗ vai Hạ Nhất Bắc, vẻ mặt mình hiểu cậu: “Mình biết, đồng chí, cậu vất vả rồi…”