Sau khi Hướng Nhu nhận điện thoại thì mất hồn mất vía, Bạch Dĩ Mạt ở
trong tay cô ta hắn không thể không lo lắng, Lam Tiểu Tình, vì sao hắn
không biết trên thế giới này vẫn có một Lam Tiểu Tình…
Bạch Dĩ Hạo
tinh mắt nhìn sắc mặt Hướng Nhu khác thường, vẻ mặt của hắn thật sự là
rất kỳ quái, thế là anh hỏi: “Ai vừa gọi cho cậu thế?”
Thần tình Hướng Nhu khựng lại, sau đó nói: “Điện thoại trong nhà…”
Bạch Dĩ Hạo định thần nhìn lướt qua Hướng Nhu, sau đó xoay người sang chỗ
khác tiếp tục nói chuyện với Giản Quân Phàm: “Tôi có thể điều tra được
chính là chỗ này, bây giờ Bạch Dĩ Mạt mất tích, tôi rất nghi ngờ cái kẻ
bắt cóc kia với vụ án ma túy có quan hệ với nhau, cho nên mới cần cảnh
sát các cậu đến làm việc, còn làm như thế nào, tôi nghĩ không cần tôi
phải nói chứ? Nhưng tôi nhắc nhở cậu, nếu em gái tôi xảy ra chuyện gì,
thì đừng trách tôi.”
Giản Quân Phàm hiếm khi thấy trên mặt Bạch Dĩ
Hạo và Hướng Nhu lộ ra vẻ lo lắng thế này, làm sao anh không lo lắng
chứ, phải biết là khi hắn nghe thấy Bạch Dĩ Hạo nói Bạch Dĩ Mạt có thể
xảy ra chuyện, nội tâm của hắn cũng bất an lo âu, nếu quả thật có quan
hệ với vụ thuốc phiện kia, thì đến cả hậu quả anh không dám tưởng tượng
ra.
“Cậu yên tâm đi, cảnh sát nhất định sẽ làm việc, chúng tôi cũng
sẽ phái người đi tìm Bạch Dĩ Mạt, mấy người hãy bình tĩnh chớ nóng nảy.” Giản Quân Phàm có thể nói gì, chỉ có thể dùng giọng điệu máy móc đáp
lại.
Lúc Bạch Dĩ Hạo và Hướng Nhu quay lại xe, Hướng Nhu im lặng phán đoán, lúc nãy nghe thấy bên Bạch Dĩ Mạt không có chút tạp âm nào, dường như không ở trong thành phố, như vậy chắc là ở ngoại ô, còn hắn phải
làm thế nào để thay đổi sự chú ý của cảnh sát đây? Giản Quân Phàm đâu
phải kẻ ngốc, không thể không nghi ngờ hành động của hắn…
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Âm thanh lãnh đạm của Bạch Dĩ Hạo vang lên chặt đứt suy nghĩ của hắn.
Hướng Nhu thắt dây an toàn, chuẩn bị khởi động xe, vừa gạt số vừa nói: “Không có gì, chỉ lo lắng cho Bạch Dĩ Mạt thôi.”
Bạch Dĩ Hạo lạnh lùng tắt di động, nói: “Bây giờ không phải là lúc một mình
cậu sắm vai anh hùng, rốt cuộc là vừa rồi ai đã gọi điện cho cậu.”
Lại nói thật ra Bạch Dĩ Hạo cũng rất hiểu Hướng Nhu, dù sao cũng là nhìn
hắn lớn lên từ nhỏ, dù đã lâu không gặp nhau, nhưng đối với hắn cũng coi như là hiểu rõ, cho nên hành động của hắn rất khác thường, khác thường
đến nỗi làm người ta hoài nghi.
“Thật sự không có gì.” Hướng Nhu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hắn biết Bạch Dĩ Hạo không phải là người dễ bị gạt như vậy.
“Hướng Nhu, cậu mau nói cho anh biết chuyện đi.” Thanh âm của Bạch Dĩ Hạo đã
muốn rơi vào hầm băng, làm cho người ta không rét mà run, ánh mắt kia
như dồn ép Hướng Nhu, một áp lực trước nay chưa từng có thổi đến.
“Bạch Dĩ Mạt bị bắt cóc.” Hướng Nhu không thể nghĩ ra các nào tốt, có lẽ nói ra cho anh biết cũng đúng.
“Là ai?”
Hướng Nhu đem nội dung cuộc điện thoại vừa rồi nói ra một lần, càng nghe sắc
mặt Bạch Dĩ Hạo càng khó nhìn, dường như hết sức căng thẳng.
“Chuyện này nhất định phải báo cho Giản Quân Phàm.” Bạch Dĩ Hạo liền cho ra kết luận với chuyện đó.
Hướng Nhu lại nói: “Không được, nếu kinh động đến cảnh sát, Bạch Dĩ Mạt sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta không thể để cô ấy mạo hiểm.”
“Chẳng lẽ cậu cứ dựa theo lời cô ta mà làm ư, nói chữ tín với ma túy, bọn
chúng sẽ làm theo sao?” Âm thanh của Bạch Dĩ Hạo càng ngày càng lạnh,
lời nói ra cũng càng lúc càng bén nhọn.
“Bất kể thế nào em tuyệt đối
sẽ không lấy Bạch Dĩ Mạt ra mạo hiểm, nếu giao dịch của Lam Tiểu Tình
thất bại, Bạch Dĩ Mạt sẽ lập tức mất mạng.”
Bạch Dĩ Hạo không nói gì, chỉ ngẩn người nhìn vào chiếc điện thoại của mình, bỗng dưng anh ngẩng
đầu: “Chúng ta cần phải cứu Bạch Dĩ Mạt ra trước khi Giản Quân Phàm phá
hủy giao dịch.”
Hướng Nhu dở khóc dở cười: “Cứu như thế nào, chúng ta không biết Bạch Dĩ Mạt đang giam ở đâu?”
“Điện thoại Bạch Dĩ Mạt có hệ thống xác định vị trí.” Bạch Dĩ Hạo đang bấm số.
Hướng Nhu lắc đầu: “Em đã sớm kiểm tra rồi, không có tín hiệu.”
Khóe miệng Bạch Dĩ Hạo bỗng dưng cong lên một độ cong, nói với Hướng Nhu: “Anh có cách rồi…”
++
Sau khi Bạch Dĩ Mạt nghe Lam Tiểu Tình kể chuyện xong, trong lòng bất giác
lại đồng tình với người này, cô ta biến thành cái dạng này ngày hôm nay
cũng là bị bắt buộc, ai lại đồng ý từ chối cuộc sống hạnh phúc yên tĩnh
bình thường, để chạy đến uống máu đầu mũi đao chứ.
“Vẻ mặt của mày
nói cho tao biết là mày đồng cảm với tao.” Lam Tiểu Tình nhìn thấy sự
bình tĩnh trong mắt Bạch Dĩ Mạt dần dần thay đổi, ánh mắt kia rõ chính
là thứ ánh mắt cảm thông.
Bạch Dĩ Mạt không phủ nhận: “Cô biết tất cả những chuyện này đều là sai, là thân bất do kỷ, vì sao cô lại tiếp tục
muốn sai nữa?”
“Mày có biết nhiều năm qua thứ chống đỡ tao sống tiếp
là thứ gì không? Chính là thù hận, là ngọn lửa báo thù luôn cháy trong
người tao, để tao có thể kiên định sống tiếp.”
Bạch Dĩ Mạt nhìn khuôn mặt đã quen thuộc lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn, cô biết nhiều năm qua trong
thế giới của cô ta có lẽ đúng như những gì cô ta nói, là sự thù hận đã
nâng đỡ cô ta, thế nhưng chẳng lẽ thế là tốt sao?
“Vì Tiểu Hạ, bây giờ cô rút lui vẫn còn kịp, đừng mắc tiếp sai lầm nữa, quay đầu là bờ.”
Lam Tiểu Tình cười to: “Cũng bởi vì Tiểu Hạ, cho nên chúng mày nên đi theo nó, nó rất cô đơn, cần có bạn.”
“Cô…”
Bạch Dĩ Mạt còn muốn khuyên cô ta nữa, nhưng điện thoại của Lam Tiểu Tình
bỗng vang lên đã ngắt lời cô, cô thấy Lam Tiểu Tình đi ra ngoài đóng cửa lại, sau đó bắt đầu tiếp tục quan sát căn phòng, di động bị Lam Tiểu
Tình cầm, cô không thể liên lạc với Hướng Nhu được, nhưng cho dù có liên lạc, thì ngay cả cô cũng không biết nơi này là đâu.
Cho nên đành phải dựa vào sức mình mà chạy trốn.
Cô phát hiện ở góc tường có gì đó, cô khó khăn lăn xuống giường di chuyển
đến đó, quả nhiên là một cái đinh, cô dùng sức rút định ra, tiếp tục
dịch chuyển về lại bên giường, sau đó lại một lần nữa khó khăn trở lại
chỗ ngồi, một loạt động tác liên tục, sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi.
Dùng đinh cắt dây thừng, ngay cả cô cũng không biết có phải đi vào đầm rồng
hang hổ không, chỉ có thể chậm rãi cầm đầu đinh ma xát không ngừng vào
dây thừng, cứ chà xát liên tục, tia hi vọng tồn tại biến thành động lực
duy nhất.
Lam Tiểu Tình xuống lầu đi ra đại sảnh liền trông thấy Hàn
Thượng Phong và Trịnh Tịnh Viên, cô ta cười chào hỏi với hai người họ:
“Mấy người tới rồi hả?”
Sắc mặt hai người cũng chẳng tốt lắm, chỉ nhìn chăm chú vào người đàn bà khiến người ta sợ hãi nói không ra lời.
“Các người thế này là sao hả, chúng ta không phải là đồng bọn tốt sao?” Lam
Tiểu Tình bước đến ngồi xuống ghế salon đối diện bọn họ, sau đó lại
cười.
Hàn Thượng Phong nói thẳng ra mục đích của mình: “Những gì cần
làm tôi đã làm cả rồi, cô nên thực hiện lời hứa của mình, đem thứ đồ đó
trả lại tôi chứ?”
Lam Tiểu Tình vẫy tay một cái, một thuộc hạ đưa đến một túi tài liệu cho cô ta, cô ta ném qua Hàn Thượng Phong: “Thứ anh
muốn bây giờ cho anh, à nhầm, là công ty của anh.”
Hàn Thượng Phong lạnh lùng nhìn Lam Tiểu Hạ, bây giờ anh ta thật sự là hai bàn tay trắng, anh ta đứng dậy nói: “Tôi đi đây.”
“Có duyên hẹn gặp lại.” Lam Tiểu Tình lắc lắc ngón tay.
Hàn Thượng Phong chỉ thản nhiên không chút tức giận trả lời: “Hi vọng mãi mãi không gặp lại.”
Nói xong đi ra cửa lớn bỏ đi…
Trịnh Tịnh Viên trông thấy Hàn Thượng Phong rời đi, rồi lại nhìn Lam Tiểu
Tình đối diện, chỉ nói một câu ‘thật là tuyệt tình’ rồi không nói gì
nữa.
“Những gì nên làm tôi cũng làm rồi, thứ của tôi đâu?”
Cũng
như thế Lam Tiểu Tình rất sảng khoái giao đồ lại cho Trịnh Tịnh Viên,
hơn nữa còn lắc đầu nói: “Một khuôn mặt xinh đẹp thế này, thật đáng
tiếc.”
Bây giờ Trịnh Tịnh Viên nghiện ma túy càng ngày càng nghiêm
trọng, thời gian dùng cũng càng lúc càng nhiều, bị thứ thuốc phiện này
tra tấn thành người không ra người quỷ không ra quỷ.
Trịnh Tịnh Viên
có chút ai oán nhìn Lam Tiểu Tình, đáng tiếc, nếu không phải là ma túy
của cô ta đưa đến, thì cô sẽ biến thành cái bộ dạng quỷ quái như bây giờ sao? Sẽ cam tâm tình nguyện bán rẻ vì ma túy sao?
Cô ta chỉ cầm lấy cọng cỏ cứu mạng mình, sau đó đứng dậy rời đi.
“Hướng Nhu thật sự tốt thế sao?” Phía sau vang lên âm thanh của Lam Tiểu Tình, rồi sau đó cô ta tiếp tục líu ríu: “Khiến cô sa đọa như thế, khiến Tiểu Hạ tình nguyện đi tìm cái chết?”
Trịnh Tịnh Viên không hề quay đầu lại, chỉ nở nụ cười tuyệt vọng, sau đó bước rời khỏi cái chốn địa ngục trần gian này.
Mà trong lúc này, Bạch Dĩ Mạt đã thành công cắt đứt sợi dây thừng trên
người, cô chạy đến bên cửa sổ, vén một góc rèm lên, nhìn ra bên ngoài,
biệt thự trên núi, đây là biệt thự trên núi.
Lam Tiểu Tình lại dùng một nơi trắng trợn thế này để bắt cóc cô, quả nhiên chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.
Cô muốn từ cửa sổ chạy trốn, nhưng cửa sổ đã bị khóa, đập cửa kính thì âm
thanh quá lớn, sẽ bứt dây động rừng, như vậy là chỉ có thể chạy trốn từ
cửa sổ chính.
Cô rón ra rón rén đi đến bên cửa, áp tai vào bên cửa
lắng nghe, không có động tĩnh gì, sau đó cô chậm rãi xoay mở nắm đấm,
không hề có ai canh gác, trong lòng cô âm thầm cảm thấy may mắn.
Sau
đó cô vòng qua cầu thang, đi xuống một chỗ khác, đi ra đại sảnh thì
không thấy ai, tuy trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không có gì quan
trọng bằng việc chạy đi ngăn Hướng Nhu lại, trong nháy mắt cô chạy ra
cửa, bỗng sau lưng một tiếng cạch vang lên.
Cô dừng lại, xoay người,
nhìn thấy Lam Tiểu Tình thêm mấy người đàn ông đứng nơi đó, âm thanh vừa phát ra chính là từ khẩu súng trong tay Lam Tiểu Tình.
“Lúc nãy
không bắn viên nào, không có nghĩa là bây giờ rỗng đạn.” Lam Tiểu Tình
nhận được điện thoại liền đến thư phòng bàn chuyện, không ngờ vừa đi ra
lại thấy cảnh này, có lẽ cô ta thật sự đã coi thường Bạch Dĩ Mạt, dường
như cô ta suýt quên là thân thủ của Bạch Dĩ Mạt với Tiểu Hạ không khác
nhau lắm.
Lam Tiểu Tình nói với người đàn ông mặc âu phục đen trông
rất nhã nhặn: “Mày sang gặp mặt ông chủ, nói tao có việc gấp không đi
được, lát nữa đến nhận lỗi.”
Người đàn ông không nói dư thừa câu nào, cung kính gật đầu, sau đó lướt qua Bạch Dĩ Mạt đi ra ngoài, bóng đêm
dày đặc, xém chút nữa Bạch Dĩ Mạt đã bị xô ngã vào đó, nhưng dù sao cũng chỉ là xém chút nữa.
Từng phút từng giây trôi qua, hết lần này đến
lần khác tiếng chuông vang lên, cuối cùng thì chuông điện thoại bén nhọn đập tan sự yên tĩnh trong phòng.
Lam Tiểu Tình nhận điện thoại, sắc mặt biến đổi dữ dội, ném điện thoại vào tường, quơ lấy khẩu súng trên bàn đi đến phòng khách.
“Xem ra Hướng Nhu cũng chẳng yêu mày nhỉ, không hề xem trọng sự sống chết
của mày.” Rất nhanh Lam Tiểu Tình nhắm súng vào Bạch Dĩ Mạt.
Nhưng
điều cô ta không ngờ là Bạch Dĩ Mạt không hề có vẻ mặt sợ hãi mà cô ta
đoán, chỉ là nở một nụ cười thoải mái: “Quả nhiên anh ấy không làm tôi
thất vọng.”
“Tao định giữ mày lại một tí, không ngờ mày chết đến nơi
rồi mà chẳng biết gì.” Lam Tiểu Tình bị nụ cười của Bạch Dĩ Mạt chọc
giận.
Bạch Dĩ Mạt chỉ bình tĩnh nói: “Tôi chết cũng chẳng sao, nhưng
tôi biết cô cũng chạy không thoát đâu, thích giết thì cô cứ giết đi, bớt nói nhảm đi.”
“Đúng là không lượng được sức mình.”
Rồi sau đó
Bạch Dĩ Mạt nhắm hai mắt lại, trong lòng đang nói lời tạm biệt với Hướng Nhu, thì bỗng nghe thấy hai tiếng bằng bằng vang lên, sau đó một thứ
chất lỏng âm ấm tạt vào mặt cô.
Bạch Dĩ Mạt sửng sốt, sao không thấy đau?
Sau đó đột nhiên cô bị thứ gì đó kéo lại, chỉ nghe thấy một thứ gì đó lạnh
như băng dí lên huyệt thái dương của mình, bên tai vang lên tiếng nói:
“Cấm nhúc nhích, cử động nữa tao sẽ nổ súng.”
Aw, 囧, sao lại giống trong phim thế này?
Lúc này Bạch Dĩ Mạt mở to mắt, đập vào mặt cô đầu tiên là hai người đàn ông lúc nãy canh chừng cô bị thương ngã xuống đất, thì ra thứ nóng ấm kia
là của bọn họ.
Sau đó đối diện là Giản Quân Phàm cầm súng, bên cạnh
là Hướng Nhu và Bạch Dĩ Hạo, còn cả một loạt cảnh sát trang bị đầy đủ,
hai bên giằng co không ai nhường ai.
“Bỏ súng xuống, cô đã không còn đường chạy trốn rồi.” Giản Quân Phàm lên giọng điệu máy móc, rập khuôn như một.
“Tao chết rồi thì nó cũng phải theo tao.” Nói xong Lam Tiểu Tình đè chặt vào Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt cảm giác như huyệt thái dương mình bị đâm
xuyên qua.
Bạch Dĩ Mạt đưa mắt với Hướng Nhu, Hướng Nhu khẽ gật đầu
ra hiệu, sau đó thì thầm vài câu với Giản Quân Phàm, lông mày Giản Quân
Phàm nhíu lại, rồi trong giây lát đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nhìn
Bạch Dĩ Mạt, dùng ánh mắt để truyền tin.
Bạch Dĩ Mạt nói: “Lam Tiểu
Tình, thật ra cô vốn không phải là người xấu, cô từng nói một người chỉ
vì yêu thương gia đình mà đi làm những chuyện xấu, nhưng những gì cô làm không phải vì người nhà. Năm đó chuyện chúng ta không thể trách bất cứ
ai, bố cô đích xác làm chuyện phạm pháp, còn mẹ tôi cũng chỉ là một nhân viên chính phủ chấp hành nhiệm vụ của bà, cô mất bố mình thì tôi cũng
mất mẹ tôi.”
Bạch Dĩ Mạt có thể cảm giác được người sau mình hơi
khựng lại, thế là nói tiếp: “Nhiều năm như thế cô để thù hận che mờ hai
mắt, cô có biết thuốc phiện hại chết bao nhiêu người không? Khiến bao
nhiêu người nhà tan cửa nát không? Cô nói cô vì người nhà mất mà làm
chuyện đó, nhưng cô có biết nếu bọn họ biết cô đi vào ngõ cụt như thế,
sẽ đau lòng như thế nào không? Cuối cùng, Tiểu Hạ đã buông tay tất cả,
vì sao cô không thể?”
Bạch Dĩ Mạt biết Lam Tiểu Hạ chính là nhược
điểm của cô ta, quả nhiên, âm thanh phía sau cô dần dần biến đổi, lúc
nhắc đến Lam Tiểu Hạ, cô có thể cảm nhận được súng trên tay cô ta dần
dần nới lỏng, họng súng cũng để chệch vị trí.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Bạch Dĩ Mạt trở tay xoay người đầy tay phải Lam
Tiểu Tình ra, Lam Tiểu Tình kịp nổ súng thì Giản Quân Phàm đã nhanh một
bước nhắm ngay vào tay Lam Tiểu Tình.
Súng trong tay lam Tiểu Tình
rơi trên mặt đất, Bạch Dĩ Mạt toét miệng cười chạy về phía Hướng Nhu,
không ngờ Lam Tiểu Tình ở sau lại rút ra một con dao bên hông, nhắm lưng Bạch Dĩ Mạt, mượn lực tay trái phóng tới.
Giản Quân Phàm vừa hét lên một tiếng cẩn thận, Bạch Dĩ Mạt đã được anh kéo lui sau, sau đó cô thấy rõ con dao kia đâm vào ngực Giản Quân Phàm…