Triển Thiếu Huy nói
Cố Hạ mang đồ đến sau khi tan ca, khi đó anh đang ngồi trong xe hơi của
mình, lúc nhận gói quà thì tâm trạng rất vui vẻ, hàng chân mày cùng
khóe mắt mang theo một chút vui sướng. Triển Thiếu Huy rất yêu thích
mở ra ngay nhìn một cái, khi anh nhìn thấy hóa đơn ghi rõ thời gian
cùng địa điểm mua hàng thì khuôn mặt trở nên xanh như nước biển, tâm
trạng thoáng cái chùn xuống, anh giơ tấm hóa đơn màu trắng lên,
nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Hạ, cô giải thích cho tôi.”
Bằng chứng trước mặt
không còn cách nào chối cãi, Cố Hạ ấp úng nửa ngày, bắt được một
ý tưởng, nói: “Lúc trở về xách quá nhiều thứ, khi đó tính trở về
thành phố C sẽ mua sau, dù sao ở đây cũng có mà.”
Cô bắt đầu giả vờ
đáng thương, bởi vì sợ anh nổi trận lôi đình nên giọng nói trở nên
nũng nịu, “Tôi chỉ có một mình, chen chúc trên xe lửa rất vất vả.
Anh đi xe tốt như vậy, đương nhiên không biết tàu xe mùa tết kinh khủng
cỡ nào, xách quá nhiều thứ dù có vé cũng không chen chúc lên xe
nổi.”
Việc Triển Thiếu Huy
căm hận nhất chính là Cố Hạ không bao giờ thèm đặt anh trong lòng,
không mang quà lên cho anh thì chưa tính, bây giờ còn dám tùy tiện mua
một ít đồ lừa gạt anh; sau khi trở về cũng vậy, điện thoại cũng
không thèm gọi cho anh lấy một cuộc. Anh chủ động gọi điện cho cô thì
không nghĩ tới Cố Hạ cũng không gọi lại. Cố Hạ chỉ chủ động gọi
điện cho anh một lần, đó chính là lần nằm viện, Tiểu Ngũ nói muốn
đuổi việc cô, Cố Hạ mới gọi điện đến cầu xin anh. Mặt Triển Thiếu
Huy u ám, “Gạt tôi sẽ có kết quả gì cô có nghĩ đến không?”
Cố Hạ biết anh đang
tức giận, chính mình cũng đuối lý, không ngẩng đầu lên nổi: “Thật
sự tôi xách không được, anh đến nhà ga mà nhìn thì sẽ biết, mọi
người chen chúc lên xe lửa giống như không muốn sống nữa vậy. Thật ra
cái này cũng là đặc sản quê tôi, trước kia tôi nhìn thấy nên mới
nghĩ mua nó tặng cho anh.”
Triển Thiểu Huy thấy
cô nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, nghĩ chắc hẳn cô cũng không thể xách
quá nhiều thứ nên cũng không làm gì cô, chỉ là trong lòng buồn bực,
anh cố gắng hồi phục lại tâm trạng hỏi: “Muốn đi ăn cơm ở đâu?”
Cố Hạ lắc đầu:
“Triển thiếu, tôi không muốn ăn cơm, tôi muốn về nhà.”
Cố Hạ vẫn giữ thái
độ đó, cố gắng duy trì khoảng cách thích hợp với Triển Thiểu Huy, cô
tìm một cái cớ, “Tối nay có vài người bạn học tới chơi, Từ Lộ Lộ
đã đi siêu thị mua thức ăn, bảo tôi về sớm một chút, tôi đã đồng ý
rồi.”
Bắt đầu từ lễ mừng
năm mới lần trước, Triển Thiểu Huy đã cảm giác được Cố Hạ đang cố
gắng tránh mặt anh, loại cảm giác này ngàng càng mãnh liệt, Triển
Thiểu Huy nhẫn nhịn, thả cô xuống nửa đường, lúc sắp chia tay anh
dùng thái độ uy hiếp, “Thứ bảy đi đánh bài, giữa trưa chắc sẽ có
một bữa cơm, hủy bỏ hết những chuyện vớ vẩn của cô đi. Đến khi nào
thắng được hết tiền của tôi về thì cô hãy nghĩ đến những chuyện
khác.”
Tuy số tiền kia cũng
không thể hoàn toàn tính lên đầu Cố Hạ nhưng Triển Thiểu Huy nói đúng,
làm người không thể quá vô trách nhiệm, thật ra lúc trước cũng là do
cô để thua cho nên Triển Thiểu Huy gọi cô đi đánh bài cô cũng không từ
chối. Hiện giờ kĩ thuật đánh bài của Cố Hạ cũng giỏi hơn trước
rất nhiều, chỉ cần chú ý một chút thì cũng có thể thắng lại
tiền.
Thứ bảy ánh mặt trời
chói lọi, ánh sáng rực rỡ đuổi đi cái rét lạnh mùa đông, nhiệt độ
cũng cao hơn, dường như mùa xuân đang đến. Đương nhiên, vẫn theo lệ cũ,
sau đó nhất định sẽ có một đợt lạnh giá đột kích. Một ngày ánh
nắng ấm áp như vậy, rất thích hợp để đi tản bộ sau buổi trưa, uống
một tách trà thưởng thức ánh nắng ấm áp. Chẳng qua là Cố Hạ lại
bị Triển Thiểu Huy kéo đến hội quán đánh bài, lòng có chút bất
mãn nhưng cũng không thể tránh được, cô nhìn thấy ánh nắng lung linh
xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi vào giàn hoa trong phòng, cả người
đều thấy lười biếng.
Bạn đánh bài có
nhiều gương mặt khá quen, cũng có người lạ hoắc. Long Trạch vẫn ôm eo
Tiết Đồng, không giúp cô ấy nhìn bài thì ngồi bên cạnh cầm đồ ăn
vặt cho cô ấy, thỉnh thoảng còn làm một vài hành động mờ ám; Chung
Hiến Kiệt đã thay bạn gái, không phải cô diễn viên lần trước nữa
nhưng vẫn bộc lộ tài năng của một diễn viên, lần này thân hình xinh
đẹp hấp dẫn, lúc đánh bài hai người cũng không quên ***, còn một
người đàn ông khác thì đây là lần đầu tiên Cố Hạ gặp, người đàn ông
khoảng 30 tuổi, Triển Thiểu Huy khách sáo gọi anh ta là anh Quan, trong
bốn người đàn ông thì thoạt nhìn anh ta già nhất, ăn nói cũng không
quá khách sáo, có hơi cao ngạo, mặt mày ngả ngớn đến cực điểm,
trong ngực còn ôm một cô gái trẻ tuổi thướt tha mềm mại, động tác
đánh bài của cô gái kia ưu nhã thành thạo, nhìn thì thấy đánh bài
khá giỏi; người họ Quan này lúc ăn cơm đã nói rõ tiền đặt cược quá
thấp sẽ không có hứng thú, cho nên buổi chiều này giống như một đấu
trường đẫm máu, hơn nữa mười vạn một ván, sau đó không ngừng tăng
lên.
Chẳng trách người họ
Quan kia lại muốn cược cao, anh ta đánh bài khá giỏi, người bạn gái
kia cũng rất thông thạo; tuy bỏ thêm tiền cược nhưng Tiết Đồng vẫn
đánh bài như cũ, không thèm suy nghĩ, đánh lung tung loạn xạ, thua đến
rối tình rối mù. Long Trạch đi vào toilet, lúc trở lại Tiết Đồng đã
cùng rồi, đang nhìn ba người còn lại đang đánh. Long Trạch
nhìn lướt qua bài của cô ấy, nhíu nhíu mày, “Tiết Đồng, em xác
định em đã cùng rồi sao?”
Tiết Đồng nhìn kĩ
lại bài, lấy tay xào xào bài xem lại nhiều lần, “Hình như sai rồi,
có vẻ không hồ được.”
Vị họ Quan ngồi đối
diện không thèm ngẩng đầu lên, “Nếu là trá hòa thì cô phải chờ theo
tam gia.” (hix ta ko biết cái khoản mạt chược này đâu)
Bởi vì Tiết Đồng trá
hòa, đợi lát nữa người khác thắng cô sẽ đi theo. Cố Hạ lại không
muốn thắng lớn nên tùy tiện hồ trước; mặt khác lại để cho hai nhà
kia lại bắt được cơ hội, không kiêng nể gì đánh ra quân bài lớn, dù
bài trên tay đã không còn hồ được, chỉ chờ để theo Long Trạch. Ván
này Long Trạch lại thua hơn một nghìn vạn, đã đặt hết tiền ra vẫn
chưa đủ gán nợ, phải viết chi phiếu mới tiếp tục lấy thêm cắc được.
Tiết Đồng nhìn Long Trạch bằng vẻ mặt khổ sở, “Không phải em cố ý,
vừa rồi tưởng hồ nên không nhìn rõ bài…”
“Em bị đần sao.” Lúc
Long Trạch nói lời này thì khóe miệng mang theo một nụ cười, vừa
nén giận vừa có vẻ sủng nịnh.
“Đây cũng không phải
là đần, quả thật chỉ số thông minh không hơn heo là mấy. Đánh bài
nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người trá
hòa, có phải chưa từng học tiểu học không?” Tên họ Quan kia ôm bạn
gái trong ngực, khinh bỉ cười nói, “Nếu người phụ nữ của tôi dám
phạm phải sai lầm đáng xấu hổ này, tôi nhất định sẽ đánh gãy tay cô
ta ngay. Long Trạch, cậu hãy cho cô ấy ra ngoài đi, đánh bài với người
phụ nữ như vậy thật là lãng phí thời gian.”
Mặt Tiết Đồng có hơi
xấu hổ, Long Trạch hơi nghiêng mặt, trắng đen không rõ, lại khẽ nhếch
miệng lên cười cười, chóp mũi chạm vào gò má Tiết Đồng, “Bị nói
rồi kìa. Em xem em đánh thế nào mà đã làm người khác bất mãn rồi.”
Anh vỗ vỗ vai Tiết
Đồng, “Để anh vào đánh cho, em ngồi bên cạnh xem đi.”
Tuy Cố Hạ không rõ sự
tình lắm nhưng cũng nhìn ra được người họ Quan này không hề xem trọng
Long Trạch, nguyên nhân sao, rất đơn giản, Long Trạch không phải là
người địa phương, mấy tháng trước mới vừa đến thành phố C, không hề
có cơ sở gì ở đây, hiện tại cũng chỉ mở một công ty khoa học kĩ
thuật, cũng chỉ góp vốn làm cùng người khác thôi; người họ Quan này
khi nói chuyện với Triển Thiểu Huy thì rất khách sáo, người khác
nhau thì cũng dùng những bộ mặt khác nhau, Cố Hạ không thích loại
tiểu nhân này. Chẳng qua mọi người cũng không nói ra, Cố Hạ cũng
không tùy tiện mở miệng, mọi người vừa cười vừa cầm bài, khi nâng
bài lên, mắt Cố Hạ cũng sáng lên, thật là hiếm khi bài lại đẹp như
vậy!
Chiều hôm nay vận may
của Cố Hạ lên tới cực điểm, dường như muốn quân bài nào là có quân
ấy, thắng đến kiêu ngạo; Long Trạch rõ ràng đánh giỏi hơn Tiết Đồng rất
nhiều, về phần cô bạn gái diễn viên kia của Chung Hiến Kiệt cũng
thắng đến mặt cười nở hoa. Tóm lại thắng nhiều tiền rất vui, tâm
trạng Cố Hạ rất hưng phấn, càng đắnh càng hăng, còn lặng lẽ nói
với Triển Thiểu Huy: “Hôm nay thật là may mắn.”
Trên mặt Triển Thiểu
Huy lại mang theo nụ cười như không cười, Long Trạch quả nhiên là một
tay đánh bài rất giỏi, vận may cũng rất khá, chính mình thắng thì
thôi, lại còn giúp người khác thắng nữa, nếu anh không biết rõ thân
thế của Long Trạch thì chắc sẽ nghĩ tên này đang giở trò. Anh cũng
không rõ lắm, người họ Quan kia cũng thường xuyên thắng, chỉ là thắng
rất ít, bài đánh ra cũng không lớn, ba người kia cũng thường xuyên
nối đuôi nhau thua, nhìn vào thế cuộc này thì nói thật đúng là không
nhìn ra trò gì.
Trên mặt Long Trạch lộ
ra vẻ thoải mái tự tin, anh cũng không phải thua không trả tiền, anh
mắng Tiết Đồng đần chỉ là mắng yêu, người phụ nữ của anh làm gì
đến phiên người khác nói? Nếu không nể mặt đây là người bạn Triển
Thiểu Huy giới thiệu thì anh sẽ không để cho tên họ Quan kia thua ít
như vậy.
Ngoại trừ sắc mặt
người họ Quan ngày càng khó coi, tinh thần những người khác càng
đánh càng tốt, Trịnh Giang Hà gọi điện thoại cho Triển Thiểu Huy, có
chút công việc muốn xin chỉ thị của anh, Triển Thiểu Huy cầm điện
thoại ra ngoài, nghe Lão Tam nói, cẩn thận thảo luận với anh ta một
chút. Sau khi nghe xong cuộc điện thoại này thì đã là 10 phút sau,
cúp điện thoại xong anh đi vào toilet rồi mới trở lại bàn mạt chược.
Trong nháy mắt mặt Cố
Hạ tỏa sáng, ván bài này cô thắng không ít, thắng cả ba nhà kia đại
khái cũng kiếm được hơn năm trăm vạn, giờ phút này đang cười đến nở
hoa, nhìn thấy Triển Thiểu Huy đã trở lại thì dịch về bên cạnh một
chút, nhường chỗ lại, “Triển thiếu, anh đánh tiếp đi, tôi không đánh
nữa.”
“Sao lại không
muốn đánh nữa? Thấy vận may của cô cũng không tệ mà.” Triển Thiếu
Huy cười hỏi.
Cố Hạ cảm thấy bước
đi của Triển Thiếu Huy thật sự là quá sáng suốt, sớm rửa tay gác
kiếm mới là đúng đắn, bằng không lại thua nữa, cô nhìn anh rồi nhìn
sang đống cắc lớn, thấp giọng nói: “Triển thiếu, món nợ kia tôi đã
thắng trở lại, đã không còn bổn phận nữa rồi. Muốn đánh thì tự anh
đánh đi, dù sao cũng không thể cứ đổ lên đầu tôi được.”
Triển Thiếu Huy nhìn
lướt qua đống cắc, tên Long Trạch này thật sự là không thể làm
nên chuyện gì tốt, tự mình muốn trả thù lại còn lôi kéo những
người khác theo, chỉ một lát mà Cố Hạ đã thắng lại hết tiền bị
thua trước kia, còn thắng không ít. Triển Thiếu Huy nhìn thấy đống
cắc kia thì chẳng những không vui vẻ gì mà ngược lại ánh mắt còn
tối lại “Cô có ý gì đây?”
“Phần của tôi đã
thắng lại rồi, trả lại vị trí để anh thắng tiếp.” Cố Hạ có cảm
giác như được sống trở lại, cô đứng lên khỏi vị trí của mình, dịch
sang một bên, “Anh đánh đi, không thì tôi giúp anh cầm thứ gì đó để
ăn, nhìn anh đánh, dù sao thì từ nay tôi cũng không đến đánh bài
nữa.”
Động tác kia rõ ràng
là muốn cách anh càng xa càng tốt, Triển Thiếu Huy không nghĩ đến bây
giờ cô gái này lại đổi tính, vừa thắng đã muốn rửa tay, thái độ
của cô đã rất rõ ràng, muốn phân rõ giới hạn với anh, Triển Thiếu
Huy thoáng cái tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô thật đúng
là thông minh.”
Lúc này trước mặt
đang có rất nhiều người, Triển Thiếu Huy ngồi trên ghế bất động, tuy
đã cố gắng đè nén nhưng sắc mặt vẫn có vẻ giận dữ. Người họ Quan
trong một tiếng đã thua gần bốn nghìn vạn, viết hai chi phiếu, ở
vùng ngoại ô có một vườn trái cây đã bị thua sạch, ván này lại thua
tiếp, trên mặt phủ đầy mây đen, vận may hôm nay thật sự quá kém, anh
ta vỗ bàn một cái, tức giận nói: “Không đánh nữa.”
Người họ Quan kia đẩy
bạn gái ra thô lỗ phất tay áo bỏ đi, không thèm đánh bài nữa, Chung
Hiến Kiệt nói nhỏ với Triển Thiểu Huy, hai người đã quen biết nhiều
năm như vậy nên nhìn ra Triển Thiểu Huy đang giận dữ ngồi trên ghế, căn
cứ vào nguyên tắc tử bất đạo hữu bất tử bần đạo (trong câu này
hiểu nôm na là sống chết mặc bay), kéo tay cô bạn gái diễn viên kia
vui vẻ rời đi; Long Trạch thấy thời tiết khá tốt nên muốn dẫn theo
Tiết Đồng ra ngoài chơi nên cũng nói lời tạm biệt với Triển Thiểu
Huy rồi ôm Tiết Đồng rời khỏi phòng.
“Tôi cũng muốn về
nhà.” Cố Hạ thấy mọi người đã về hết nên nói một câu như vậy, thở
phào nhẹ nhõm một hơi, “Cuối cùng cũng trả xong nợ, thật là không
dễ chút nào, Triển thiếu, từ nay về sau anh hãy tự mình đánh bài
hoặc là tìm người khác thích hợp hơn đi.”
Cơn tức mà Triển
Thiểu Huy kìm nén từ nãy đến giờ dường như đã lên đến đỉnh điểm,
nhìn lại những hành động mà Cố Hạ đã làm trong khoảng thời gian
này, gọi cô ra thì cô từ chối, lễ mừng nắm mới về nhà rồi thì
không thèm gọi điện thoại nữa, nói mang quà lên cho anh thì kết quả
chỉ làm qua loa, bây giờ còn mang dáng vẻ như tống được một ôn thần
đi. Anh đã quá khách sáo với cô, kết quả cô gái này càng ngày càng
coi trời bằng vung, Triển Thiểu Huy đứng lên, thong thả đi đến trước
mặt Cố Hạ, nhìn cô thật gần, giọng điệu như đang uy hiếp, “Đừng
tưởng rằng thắng lại được hết tiền thua là xong, cô sẽ không sao nữa,
đừng quên đấy là công ty của tôi, phải nhớ rõ cô là nhân viên của tôi,
từ nay về sau bảo cô làm việc thì cô không được kiếm cớ. Cố Hạ, cô
mà chọc tôi lần nữa thì tôi tuyệt đối sẽ không nương tay với cô đâu.”
“Tôi không có chọc gì
đến anh mà.” Cố Hạ trốn cũng không kịp nữa, làm gì mà dám chọc
đến anh, trong lòng có chút bất bình: “Triển thiếu, đó là việc công.
Tôi không có nghĩa vụ làm những việc này, nếu anh còn làm khó tôi
như vậy nữa thì tôi sẽ từ chức.”
“Từ chức?” Triển
Thiểu Huy nheo nhe mắt lại, cơn tức cũng không nhịn được nữa, nói một
từ rồi dừng lại, “Cô giỏi lắm.”
Vừa dứt lời, anh đã
ôm lấy Cố Hạ, đi về phía trước hai bước đẩy cô vào tường, dùng một
tay giữ lấy gáy cô, khiến cho cô không thể động đậy được nữa, cúi
đầu xuống hung hăng hôn cô. Thừa dịp Cố Hạ còn chưa kịp phản ứng,
đầu lưỡi đã luồn lách vào trong miệng cô, cuồng nhiệt lại hỗn loạn
mà hôn cô.
Nụ hôn này mạnh mẽ
đến mức khiến cho Cố Hạ không thể kháng cự được chút nào, ngay cả
hơi thở của cô cũng bị cướp mất, cô bị nhốt giữa vách tường cùng
với lồng ngực cường tráng rắn chắc của Triển Thiểu Huy, vừa lúc
mới bắt đầu theo bản năng còn giãy dụa vài cái nhưng cũng phí
công, không thể mảy may trốn tránh được chút nào. Hơi thở đàn ông long
trời lở đất ập đến, chiếc lưỡi nóng
bỏng công thành đoạt đất trong miệng cô, động tác của anh rất thô lỗ,
xen lẫn tức giận làm cho đầu óc Cố Hạ trống rỗng.
Triển Thiểu Huy ngậm
lấy lưỡi cô mãnh liệt hút vào, giống như đang chiến đấu trên sa
trường không chịu lui nửa bước, làm cho cô không có cách nào khép
miệng lại, hương vị của cô thật sự rất tuyệt, Triển Thiểu Huy hận
không thể nuốt cả đầu lưỡi của cô vào.
Dần dần, Triển Thiểu
Huy cảm giác được Cố Hạ không còn sức phản kháng nữa, anh đã từ từ
bị lạc vào nụ hôn ngọt ngào này, động tác hơi nhẹ đi một chút,
triền miên mềm mại cùng mạnh mẽ tồn tại song song, trằn trọc liếm
láp đôi môi cô, đầu lưỡi không ngừng hấp dẫn cô.
Có lẽ bởi vì quá
thiếu không khí nên toàn thân Cố Hạ xụi lơ, toàn bộ đều dựa vào sức
mạnh của Triển Thiểu Huy để chống đỡ thân thể, ý thức cũng dần dần
trở nên hỗn loạn, bắt đầu hùa theo anh. Môi của Triển Thiểu Huy vẫn
không rời khỏi cô, cô bị anh áp dưới thân thể mình, từng nụ hôn nóng
bỏng rơi trên mặt cô, bên tai, giống như từng ngọn lửa, hòa tan cả cơ
thể.
Tác giả: Triển thiếu
kiêu ngạo không thể nhịn được nữa rồi.