Trộm Tặc Làm Càn

Chương 7



Nhìn không thấy của ngươi thật tình, lòng ta nan an

Nghe không thấy của ngươi yêu ngữ, lòng ta lo sợ không yên

Tại đây một hồi tình yêu cùng tự tôn đánh giằng co trung

Chúng ta đem chính mình đều bại bởi yêu……

“Nghe nói ngươi trộm đi đại công chúa Thương Nguyệt quốc ?”

Nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, Tập Y Y nhợt nhạt cười.

“uhm!”

Phượng Thiên Ngân cười khẽ đáp, đối mặt với võ lâm đệ nhất mỹ nhân này, trong ánh mắt chỉ có thưởng thức.

Chuyện, vật xinh đẹp, không ai không muốn thưởng thức ── bất quá cũng chỉ giới hạn là thế.

Với hắn mà nói, Tập Y Y chính là một bằng hữu, một hồng nhan tri kỷ để tán ngẫu.

Thế nhân (người đời) nói hắn phong lưu, điểm ấy hắn không phủ nhận. Bất quá hắn cũng biết, dạng nữ nhân gì có thể chạm vào, dạng nữ nhân nào không thể đụng tới.

Mà Tập Y Y, chính là nữ nhân không thể đụng vào.

Vượt qua giới tuyến bằng hữu, đối với hắn mà nói, cái gọi là đệ nhất mỹ nhân cũng chỉ là nữ nhân mà thôi.

Cho tới bây giờ, có thể câu động trái tim hắn cũng chỉ có một người, Thương Nguyệt Phi Tử.

Nhưng cô gái kia lại tuyệt không tin tưởng hắn. Mặc kệ hắn như thế nào đối với nàng nói thích, nói yêu, nàng luôn mang theo ánh mắt hoài nghi làm cho hắn rất ủ rũ.

Hắn nghĩ tiếng tăm thần trộm Phượng Thiên Ngân nổi danh giang hồ, có bao nhiêu cô nương ái mộ hắn, nhưng hắn chỉ đưa tay về phía nàng, cam nguyện vì nàng buông tha tất cả.

Hắn thích chơi đùa, đối tình yêu cũng không ái mộ mấy, nhưng một bức họa lại làm cho hắn hoàn toàn thất thủ.

Tâm hồ bình tĩnh hơn hai mươi năm, bởi vì đóa Ngụy tử mẫu đơn cao ngạo kia mà nổi lên giao dao động, không thể bình tâm trở lại, nhưng là nha……

Hắn muốn đóa Ngụy tử kia, cũng không phải dễ hái.

Nghĩ vậy, Phượng Thiên Ngân không khỏi cười khổ.

Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo biểu tình bất đồng, xưa nay hắn vẫn tươi cười hời hợt, nhưng vì nghĩ đến đóa Ngụy tử quật cường ngạo mạng kia mà trở nên ôn nhu.

Tập Y Y thấy được, trong lòng không tự chủ được hiện lên một tia ghen tỵ.

Nàng yêu say đắm Phượng Thiên Ngân nhiều năm, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, thâm tâm liền dừng hắn trên người, nhưng nàng lại không giữ được hắn.

Cho dù có được dung mạo tuyệt thế, vẫn không được trói được ánh mắt của hắn, nàng nghĩ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó hắn sẽ nhận ra nàng, yêu thương nàng.

Nàng không nghĩ chỉ làm hồng nhan tri kỷ với hắn, nàng còn muốn làm vợ hắn.

Nàng có thể chờ, nàng có tự tin, trên đời này không có một nữ nhân nào có thể so với được với nàng.

Cũng không nghĩ đến hắn lại trộm Thương Nguyệt quốc đại công chúa, tin tức này làm cho nàng kinh ngạc lại sợ hãi.

Quen biết Phượng Thiên Ngân nhiều năm, nàng rất hiểu rõ hắn ── hắn cái gì đều trộm, chính là không ăn trộm nhân, nhất là nữ nhân.

Nhưng hắn thế lại trộm một công chúa, cái này đại biểu gì?

Nội tâm nàng tràn ngập bất an, cho nên mới đến nơi đây, tưởng chứng minh là mình lo lắng nhiều.

Nhưng nàng sai lầm rồi, tươi cười trên mặt hắn, nàng chưa bao giờ thấy qua.

Nụ cười đó, là vì công chúa kia sao?

Dựa vào cái gì?! Công chúa kia dựa vào cái gì làm cho hắn lộ ra tươi cười này?!

Tập Y Y rất không cam tâm, nhưng nàng vẫn là áp chế ghen tị trong lòng, cười hỏi:

“Ngươi không phải đã yêu thương công chúa kia chứ?”

Phượng Thiên Ngân thản nhiên nhìn Tập Y Y liếc mắt một cái, bạc môi gợi lên một chút cười.

Đối với tình ý của Tập Y Y, hắn trong lòng biết rõ ràng lại làm như không thấy, dù sao nàng không phá hắn, hắn coi như không có chuyện gì.

Nhìn hắn ôn nhu đa tình, trên thực tế hắn so với ai khác đều vô tình.

“Nàng thực đáng yêu, làm cho người ta không thể không yêu.”

Hắn thản nhiên trả lời, nghe tiếng bước chân nhỏ từ xa vọng tới.

Mắt phượng khinh dương, hắn nhìn về phía bên phải, không chút nào ngoài ý muốn tìm kiếm một chút bóng dáng màu tím.

A, thấy nàng kiều nhan bình tĩnh, nên sẽ không ghen tị đi?

Thương Nguyệt Phi Tử không khỏi hờn giận mím môi, nàng nguyên bản tính nghe lén bọn họ đang nói cái gì, sao biết một chữ còn không có nghe được đã bị hắn phát hiện.

Đáng giận!

Đường đường công chúa, thế nhưng sa đọa đến nỗi đi nghe lén người ta?! Đây đều là hắn hại, làm cho nàng trở nên không giống mình chút nào!

Hơi nhếch môi, Thương Nguyệt Phi Tử thực sự giận chó đánh mèo, đem tất cả sai lầm đều đổ lên người Phượng Thiên Ngân.

“Tử nhi, sắc mặt của nàng thật khó coi.”

Phượng Thiên Ngân đi đến bên nàng, bạc môi cười cười, ở nàng bên tai nói nhỏ,

“Ngươi không phải đang ghen tị chứ?”

Bị nói trúng rồi!

Thương Nguyệt Phi Tử tức giận đỏ mặt, chết cũng không thừa nhận.

“ Nói bậy! Ta mà ăn dấm chua?!”

Nàng nhanh chóng phản bác, nhưng là biểu tình xấu hổ lại phản bội nàng.

“Tục tưng thật cứng đầu a.”

Phượng Thiên Ngân cười khẽ, yêu cực kỳ bộ dáng giận dỗi đáng yêu này.

Ai, ngay cả tính tình quật ngạo này hắn đều cảm thấy thật đáng yêu, thật là xong rồi nha!

Hắn bất đắc dĩ than nhẹ, bàn tay to lại thân mật đem nàng kéo vào trong lòng.

“Nói chuyện đừng động thủ động cước.”

Đỏ mặt, Thương Nguyệt Phi Tử đẩy hắn ra, sau đó lui lại mấy bước, cách hắn rất xa.

Nam nhân này, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có người, luôn đối nàng muốn ôm liền ôm, tưởng thân liền thân, da mặt dày tới cực điểm.

“Gì chứ? Nàng toàn thân cao thấp chỗ nào mà ta không chạm qua?”

Phượng Thiên Ngân nhướng mày, cười đến phi thường ngả ngớn.

“Phượng Thiên Ngân! Ngươi câm miệng!”

Tên vô lại này, hắn không biết xấu hổ nàng cũng xấu hổ a! Thương Nguyệt Phi Tử vừa thẹn vừa giận nhìn nhìn hai người kia.

Thủy Oa Nhi thực thức thời ngẩng đầu thưởng thức hoa đào, cái gì cũng không nghe cái gì cũng không thấy nha, mà cô nương bên kia lại……

Ánh mắt sắc bén trừng lớn làm cho Thương Nguyệt Phi Tử sửng sốt. Nàng có làm gì chọc tới vị cô nương này sao?

“Vị này nhất định là Thương Nguyệt quốc đại công chúa đi?.”

Không muốn bị quăng sang một bên, Tập Y Y giơ lên tươi cười, chân thành đi về phía bọn họ, mâu quang sắc bén từ lâu đã thay bằng một mảnh hiền lành.

Nàng đi tới trước mặt hai người, nhẹ nhàng chào hỏi giới thiệu.

“Ta Tập Y Y, bái kiến công chúa.”

Thương Nguyệt Phi Tử nhíu mày, chỉ một thoáng hiểu được. (ố ồ…)

Tập Y Y, hoa khôi nổi tiếng thiên hạ, giang hồ đệ nhất mỹ nhân, cũng là hồng nhan tri kỉ bên cạnh Phượng Thiên Ngân. Đã biết thân phận Tập Y Y, đối với địch ý ban đầu vào nàng, nàng có thể hiểu rõ.

“Ta hiện tại chính là tù nhân bắt đến đây, Tập cô nương không cần hành lễ.”

Cười nhẹ, Thương Nguyệt Phi Tử nói ngắn gọn hàm súc, chỉ liếc Phượng Thiên Ngân một cái, bình sinh khí thế tôn quý, không cần cố tình biểu lộ cũng đủ để lấn áp bất luận kẻ nào.

“Tù nhân?”

Lời của nàng làm cho Phượng Thiên Ngân nhướng mày.

“Tử nhi, nàng nói sai rồi, chân chính tù nhân là ta mới đúng.”

“Cái gì?”

Thương Nguyệt Phi Tử khó hiểu nhìn về phía hắn.

“Ta nha, là tù nhân của nàng, cam tâm tình nguyện bị nàng trói chặt.”

(~>_

Nói xong, hắn đối nàng nhẹ nhàng nháy mắt, bộ dáng tà khí mê người. Thương Nguyệt Phi Tử nhanh chóng mặt đỏ lên.

“Phượng Thiên Ngân, ngươi đùa đủ chưa!”

Lời nói ghê tởm này hắn cũng nói được, nàng thật sự bị nam nhân này đả bại.

“Phốc!”

Thủy Oa Nhi nãy giờ vẫn làm như không có gì… chịu không nổi, phốc xích một tiếng cười ra, gặp Thương Nguyệt Phi Tử quẫn bách đỏ mặt, nàng nhanh khụ hai tiếng, làm bộ như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

“Không, không có việc gì, các ngươi tiếp tục, ta tiếp tục ngắm hoa.” (Yukio: =)) ta thích nhân vật này nhất nha! không tính nvc)

Lời này vừa nói làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Tử càng trướng hồng, ngay cả bên tai cũng đỏ lên, nàng trừng mắt Phượng Thiên Ngân, cảm thấy quá mất mặt, nhịn không được tức giận đến dậm dậm chân.

“Phượng Thiên Ngân, ngươi tốt nhất cách ta xa một chút!”

Mặt của nàng đều bị hắn làm mất hết! Giận đến không chịu được, Thương Nguyệt Phi Tử xoay người bước đi.

“Khoan, Tử nhi! Nàng muốn đi đâu? Ta còn chưa biểu đạt ta yêu nàng như thế nào nha!”

Phượng Thiên Ngân hi hi cười, đi theo phía sau tiếp tục đùa nàng. Tốt nhất đem nàng đậu thở phì phì, đậu oa oa kêu, như vậy nàng đáng yêu nhất. Phượng Thiên Ngân hứng thú nghĩ, ai bảo nàng bình thường luôn một dáng vẻ lạnh như băng, hắn không thính nàng như vậy, vẫn là tức giận mới đáng yêu. Hai người một trước một sau ly khai rừng hoa đào, hoàn toàn bỏ qua Tập Y Y nhịn không được giận tái mặt, phẫn hận trừng mắt bóng dáng mạt màu tím. Nàng lần đầu tiên bị xem nhẹ như thế, Thương Nguyệt Phi Tử vừa xuất hiện, tầm mắt Phượng Thiên Ngân liền dừng ở trên người nàng ta, hoàn toàn không nhìn đến nàng, xem Tập Y Y nàng như không tồn tại. Tâm ghen ghét làm cho khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, nàng không phục, tên công chúa kia dựa vào cái gì có được Phượng Thiên Ngân? Nàng nhiều năm chờ đợi lại tính cái gì? Phượng Thiên Ngân là của nàng! Nàng chết cũng sẽ không tặng cho nữ nhân khác!

“Tiểu Tử nhi, chớ đi nhanh như vậy, cẩn thận té ngã.”

Phượng Thiên Ngân bĩ bĩ cười, dặn dò thiên hạ phía trước.

“Ngươi câm miệng!”

Miệng quạ đen, nàng cũng không phải tiểu hài tử, làm sao đi đường có thể ngã……

“A!”

Mới nghĩ, gót chân lại giống như bị cái gì cản, làm cho nàng lảo đảo ngã xuống. Phượng Thiên Ngân như là sớm biết trước tình huống này, mũi chân nhẹ điểm, nhanh chóng đi tới trước nàng, vững vàng đem nàng ôm vào trong lòng.

“Xem đi, vừa nói với ngươi đi đường phải cẩn thận.”

Ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng, hưởng thụ rất nhiều, hắn còn không quên nói xong nói mát.

“Ngươi?! Xảo trá!”

Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt hắn, nàng không phải đứa ngốc, đột nhiên bị khinh đau, nhất định là hắn làm, tên ti bỉ vô lại……

“Không xảo trá, sao có thể khiến cho nàng yêu thương nhung nhớ?”

Xiếc bị vạch trần, Phượng Thiên Ngân cũng không phủ nhận, ngược lại đắc ý cười khẽ.

Người này thật sự là…… Không có cách với hắn, Thương Nguyệt Phi Tử chỉ có thể giương mắt nhìn, nhưng khóe miệng lại nhịn không được giơ lên, tên vô lại, luôn làm cho nàng vừa tức vừa buồn cười. (yukio: so sweet a!!:))

“Nở nụ cười, không tức?”

Nhìn đến ý cười bên môi nàng, Phượng Thiên Ngân cúi đầu, yêu say đắm đôi cánh môi nhuyễn nộn của nàng, hôn lên.

“Ngươi còn nói!”

Thương Nguyệt Phi Tử trừng hắn liếc mắt một cái,

“Ngươi cũng không cảm thấy mất mặt sao? Rõ ràng biết có người còn……”

Cũng không ngẫm lại, da mặt của nàng cũng không dày như hắn!

“Có cái mất mặt?”

Phượng Thiên Ngân chọn nhíu mày, một chút cũng không cảm giác.

“Ta thích nàng là sự thật nha, có cái gì không dám thừa nhận? Nhưng thật ra nàng, đến tột cùng có thích ta hay không?”

Tuy rằng đã biết lòng nàng là của hắn, nhưng là nàng chưa bao giờ nói thích, nàng cũng biết, hắn cũng không phải có quá thừa tự tin.

Như vậy nha! Nàng như gần như xa làm cho hắn không thể an tâm, phải sợ nàng chạy khỏi hắn. Cho nên mỗi khi nàng nhắc tới chuyện hoàng cung, hắn lại luôn che miệng của nàng, không nghĩ nghe nhiều. Hắn ích kỷ tưởng đem nàng khóa trong sơn cốc, làm cho nàng chỉ là tiểu Tử nhi của hắn, không phải Thương Nguyệt quốc đại công chúa.

“Đừng như vậy…… Ân……”

Môi đỏ mọng mới mở ra, đầu lưỡi linh hoạt của hắn liền thừa cơ tham nhập đàn khẩu, giống muốn tìm kiếm chứng minh, hôn vô cùng kích cuồng. Hắn không ngừng dây dưa phấn lưỡi của nàng, không để nàng bỏ chạy, cũng không cho nàng phản kháng.

“Ân……”

Kích cuồng hôn làm cho nàng rốt cuộc không thể tự hỏi, chỉ có thể hư nhuyễn ngã vào trong lòng hắn, dựa vào hắn, cái lưỡi thơm tho cùng lưỡi hắn lẫn nhau hút, triền duyện ra nước bọt. Hồi lâu, thẳng đến khi hai người mau thở không nổi, hắn mới buông môi của nàng, đầu lưỡi liếm đi nước bọt không kịp nuốt nơi khoé miệng nàng.

“Tử nhi, nàng thích ta sao?”

Vi ách thanh âm, hắn lại hỏi, mắt phượng thâm thúy mà cực nóng.

Nhẹ nhàng thở phì phò, Thương Nguyệt Phi Tử buông xuống con ngươi. Cơ hồ mỗi ngày, hắn đều đã hỏi nàng những lời này, nhưng nàng luôn không dám trả lời, là vì thẹn thùng, cũng là bởi vì bất an ──

Nếu nàng thừa nhận, hắn còn có thể mê luyến nàng sao? Có thể hay không bởi vì đã có được nên sẽ không quyến luyến nàng? Hơn nữa…… Đối với tiếng yêu trong miệng hắn, nàng cũng có bất an. Rõ ràng rất muốn tin tưởng hắn, nhưng là ở sâu trong nội tâm lại cảm thấy nghi ngờ, không thể xác định chân tình của hắn có bao phần thật……

Liếm liếm môi, nàng lảng tránh cái nhìn chăm chú của hắn, nói sang chuyện khác.

“Phượng Thiên Ngân, ta không thể vẫn ở trong này, ta phải hồi cung, bọn họ nhất định thực lo lắng ta, ngươi……”

Nguyện ý theo ta cùng nhau trở về sao? Câu cuối cùng, đến bên miệng lại bị nàng nuốt trở vào. Nàng không dám hỏi, sợ nghe được cự tuyệt. Dù sao, hắn nhiệt tình yêu thương tự do làm sao có thể bỏ qua cuộc sống hiện tại, theo nàng hồi cung? Nàng không quên, hắn ngay từ đầu còn có nói, đối với việc làm phò mã của nàng một chút hứng thú cũng không có…… Nghe được nàng lại nhắc tới chuyện hồi cung, Phượng Thiên Ngân nhíu mày.

“Ở trong này không tốt sao?”

Nàng liền như vậy tưởng hồi cung, như vậy tưởng rời đi hắn sao?

Nghĩ vậy, trong lòng hắn không thoải mái. Người trong lòng rõ ràng đang trong lòng mình, hắn lại cảm thấy nàng cách mình rất xa. Hắn không thích loại cảm giác này. Hướng đến không chịu trói buộc tâm, bởi vì nàng mà lo được lo mất, bề ngoài tự tin, chính là không muốn làm cho người ta phát hiện bất an của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.