Một đám hán tử thổ
phỉ, vây quanh Tử Y. Bọn họ cười chảy nước miếng, đôi mắt bốc hỏa dục,
nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của nàng như loài dã thú muốn ăn tươi
nuốt sống con mồi trước mặt nhưng trước tiên hưởng thụ bỡn cợt nàng.
“Nữ nhân này rất xinh đẹp!”
Một gã hán tử trong bọn bắt lấy nàng, vuốt vuốt khuôn mặt tinh tế của nàng.
“Buông tay!” Tử Y hoảng sợ đẩy hắn ra, mới giãy giụa thoát khỏi móng vuốt cọp, lại rơi vào bàn tay ma quỷ.
“Không!” Nàng thét lên chói tai, thất kinh đánh, đá trả lại.
“Hãy dùng sức đánh, đánh cho đại gia ta thật thoải mái, lát nữa mang về mỗi ngày đấm lưng bóp chân cho ta”.
Nàng càng là giãy giụa, đám hán tử chơi đùa càng vui vẻ, thậm chí cố ý buông lỏng tay để cho nàng bỏ chạy, con mồi càng sợ hãi, bọn hắn càng nhất.
Mọi người thay phiên đùa bỡn, đem nàng vây ở chính giữa, thỉnh thoảng
vươn tay ra.”Tới đây, cho đại gia hôn một cái”.
“Không cần!”
Nàng kinh hoàng giãy giụa, nước mắt to bằng hạt đậu trong hốc mắt rơi ra,
nàng sợ hãi không nhận được sự đồng tình, ngược lại càng chọc cho đám dã thú thêm hưng phấn.
“Nữ nhân này ta muốn!” Gấu Đen (Hắc Hùng) bắt được nàng, không chờ trở về phòng để ăn tươi.
“Không, buông ta ra!”
Tử Y một cước hung hăng hướng hạ thân của tên Gấu Đen đá một cái, làm cho
hắn đau đến gầm thét, hắn tức giận đánh một tát tai, nàng ngã xuống đất.
“Nữ nhân chết tiệt, xem Lão Tử hung hăng chỉnh ngươi thế nào!”
Tử Y kinh hoàng giống như con chó cái nhỏ đáng thương, liều mình bò dậy,
cố gắng trốn thoát bàn tay ma quỷ của những tên nam nhân này, bị bắt
khẳng định là xong đời. Nàng liều mình trốn, mà trước mặt xuất hiện một
con đường sống nên nàng tức khắc hướng tới ân nhân cứu mạng. Con chó cái nhỏ hoảng sợ, trốn phía sau ôm lấy chân đối phương, không ngừng phát
run.
“Cứu ta. . . . . .” Nàng run run cầu cứu.
Trộm Sói
đứng yên, hai tay khoanh trước ngực cúi đầu nhìn nữ nhân không còn dạng
người đang run rẩy, bám chặt chân hắn, sau đó ánh mắt chậm rãi nâng lên, quét nhìn mọi người một cái, hắn không cần mở miệng, chỉ một ánh mắt
lạnh nhạt, khiến cho những người khác không dám làm bừa.
Đám hán tử nhìn nhau liếc mắt một cái, ỷ vào nhiều người, giọng điệu cũng không chút khách khí.
“Này, Trộm Sói, tránh ra”.
Trộm Sói lười biếng mở miệng: “Nữ nhân này là ta mang về”.
Bị đá một cước chí mạng, Gấu Đen tức giận mắng to: “Nữ nhân chết tiệt này dám đá ta, ta muốn nàng nhận tội”.
Trộm Sói cuối mặt nhìn con chó cái nhỏ dưới chân: “Nói xin lỗi với Hùng gia”.
Nàng còn chưa mở miệng, tên Gấu đen liền giành mắng trước. “Không đơn giản
như vậy, tưởng nói xin lỗi là xong việc? Ta muốn nàng làm ấm giường!”
“Không cần!” Nàng liều mình lắc đầu, cả người lui lại như quả bóng nhỏ, mấy
tên hán tử khác phát ra tiếng cười dâm đãng, chờ xem kịch vui.
Trộm Sói nhún nhún vai.”Nàng nói không cần”.
“Nàng không có lựa chọn khác, lại đây!” Gấu Đen đưa tay muốn bắt nàng, nhưng
ngay cả một sợi tóc của nàng cũng chưa đụng tới, đã bị một bàn tay có
lực khác chế trụ cổ tay.
“Ta nói, nàng không cần”. Trộm Sói trầm
giọng mở miệng, trong đáy mắt lạnh nhạt không dao động, ẩn hiện một tia
bén nhọn làm thần kinh người ta tự dưng căng thẳng.
Ở nơi này,
mọi người đối Trộm Sói hơi có chút kiêng kị, không chỉ vì năng lực của
hắn, mà hắn còn rất giảo hoạt cường hãn. Thế giới này là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, trong sơn trại lại càng thêm so đo khí lực, so đo độ tàn nhẫn.
Ai ngoan độc hơn, người đó chính là lão đại, tuy rằng Trộm Sói không dễ
chọc, nhưng Gấu Đen hắn cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, nay bị nữ nhân đá trúng chỗ chí mạng, nếu không đòi lại mặt mũi, sau này hắn ở trong sơn
trại còn lăn lộn thế nào a?
“Tốt xấu gì chúng ta cũng đều ở trong sơn trại kiếm miếng cơm ăn, ngày thường chúng ta nước sông không phạm
nước giếng, ngươi vì một nữ nhân, gây khó dễ Gấu Đen ta ?”
Ở nơi
đây, nữ nhân chẳng qua chỉ là đày tớ độc chiếm của nam nhân, không ai
ngu ngốc vì một nữ nhân đi đắc tội với những người khác, trừ khi đầu của hắn đã bị hỏng rồi. Gương mặt tuấn lãnh vẫn không nóng không lạnh, phát ra hơi thở khí thế bức người, môi mỏng căng ra, ý cười càng sâu.
“Để xem tâm tình ta có tốt hay không, không khéo chính là Sói gia ta hôm
nay vừa vặn có hứng thú”. Hai người bốn mắt so tài, không khí giương
cung bạt kiếm, làm cho bọn người xem náo nhiệt xung quanh bắt đầu kêu
gào, sợ thiên hạ không đại loạn. Có người bắt đầu phiên giao dịch đặt
cược, gọi mọi người tới đánh cuộc, Trộm Sói cùng Gấu Đen quyết đấu, ai
thắng ai thua.
Mọi người lớn tiếng gào thét, hy vọng hai người đánh nhau, mọi người trợ hứng rất tốt.
Cùng Trộm Sói đấu? Chỉ sợ phần thắng không lớn, loại chuyện phí sức lực này
chẳng có kết quả tốt, Gấu Đen hắn cần gì tìm mình chịu tội chịu lúc này? Huống chi, muốn trả thù nhất định không cần vội vả, cơ hội còn nhiều
mà.
Gấu Đen đột nhiên cười to ra tiếng.”Mọi người đều là huynh đệ thôi, vì việc nhỏ tổn thương hòa khí rất không đáng giá, được rồi, nể
mặt ngươi, Lão Tử không làm khó dễ nàng”.
Gấu Đen sảng khoái thu
tay lại, biểu hiện thật sự hào phóng, lộ vẻ không so đo cùng hắn, bất
quá cũng chỉ là một nữ nhân, không có gì đáng quan tâm, xoay người cùng
những người khác vừa nói, vừa cười rời đi.
Trộm Sói lúc này mới quay đầu lại, một tay kéo lấy nàng dậy.”Không sao chứ?”
“Ta!” Nàng mới mở miệng, đã bị cảnh tượng phía sau hắn dọa sợ tới mức hít một hơi lạnh.
Phía sau, một bàn tay cầm cương đao thình lình đâm tới, Trộm Sói ngay cả
nhìn cũng không nhìn, trên lưng dường như mọc thêm con mắt liền bắt được cổ tay cầm đao của con Gấu Đen, hướng bên cạnh đẩy một cái, đâm trúng
đùi hán tử đánh lén phía bên trái, quả đấm tiếp tục bay ra trúng vào
giữa sống mũi của hán tử đánh lén bên phải, lại sét đánh không kịp bưng
tai, bên hông xuất ra một thanh đoản đao, ngoan độc, chuẩn xác đem “Hùng chưởng” trực tiếp đóng trên mặt đất.
Hết thảy sự việc chỉ xãy ra trong nháy mắt. Ba hán tử cất tiếng kêu gào vô cùng thê lương thảm
thiết, một tên bị cương đao cắm trên đùi thật sâu, một tên bị đánh nát
sống mũi phát ra tiếng khóc thét thê lương, còn Gấu Đen thì thống khổ
gầm thét, bị lưỡi đao sắc bén đóng bàn tay trên mặt đất, làm cho hắn đau đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Ở trong sơn trại, đánh nhau là
chuyện thường xãy ra, nếu có chút tranh cãi, bình thường đều dùng võ lực giải quyết, nhóm thổ phỉ khác ở một bên xem kịch vui, căn bản không cần xem người nào bị vỡ nát sống mũi, người nào bị đâm một đao, người thắng chỉ vội vàng hướng đến người thua, thu bạc.
Trộm Sói ngồi xổm
trước mặt Gấu Đen, lắc đầu. “Tốt xấu chúng ta đều ở trong sơn trại cùng
kiếm miếng cơm ăn, ngày thường nước sông không phạm nước giếng, ngươi
làm gì vì một nữ nhân, gây khó dễ Trộm Sói ta?”
“Ngươi dám. . . . . . Cẩn thận ta. . . . . .”
Nói còn chưa dứt lời, cây đao trên tay lại bị Trộm Sói đẩy mạnh trong đất
càng sâu, làm cho Gấu Đen đau đến xanh cả mặt, trán đổ mồ hôi lạnh.
“Cẩn thận cái gì?” Trộm Sói vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Tha cho. . . . . .”
“Cái gì? Ta nghe không rõ ràng lắm”.
Gấu Đen cắn răng nói : “Sói gia tha mạng, ta. . . . . . Ta biết sai rồi!”
“Thật sự?”
“Là thật, tiểu đệ nhận thua ! Cầu sói gia khai ân!”
Trộm Sói nhướng nhướng mày, sau đó lắc đầu, thở dài, ngay sau đó, thình lình rút đoản đao lên, lại làm cho Gấu Đen đau đến kêu gào, nắm bàn tay chảy đầy máu, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
Trộm Sói liếm máu trên
lưỡi đao, nụ cười khát máu, giống như là vừa rồi xãy ra kịch đấu, bất
quá chỉ là hoạt động giản gân cốt thôi.
Liếc mắt nhìn nữ nhân bên cạnh sắc mặt sớm trở nên trắng bệch, bộ dáng nhát gan sợ hãi của người
kia, làm hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người hướng phòng mình đi tới.
Đột nhiên Tử Y hoàn hồn, nàng vội vàng đứng lên, chạy đuổi theo sát chủ
nhân, còn bất chợt quay đầu nhìn ba nam nhân kia đang lăn lộn trên mặt
đất.
Nàng cúi đầu, đi theo chủ nhân trở lại phòng, trong lòng cảm kích vô hạn.
“Chủ nhân, cám ơn ngươi đã cứu ta. . . . . .”
Nàng mới bước vào phòng, ngay cả lời cảm tạ chưa nói xong, nhanh như chớp,
một bàn tay nắm lấy cổ nàng. Con ngươi lạnh lùng bén nhọn như đao, trừng trừng nhìn nàng, đáy mắt thật kinh hãi. “Ai cho phép ngươi đi ra khỏi
phòng?”
Đạo lực trên cổ làm cho nàng cơ hồ không thể thở, mà giọng nói hắn lạnh lẽo mang theo sát cơ mãnh liệt.
“Ta nói rồi, không cho phép bước ra khỏi phòng một bước, ngươi dám cãi lời của ta?”
Ánh mắt đẹp hiện lên khiếp sợ, ràn rụa nước mắt, bởi vì không thể hô hấp mà dần dần thống khổ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho con ngươi đen tàn
nhẫn sinh ra một tia thương tiếc.
Ông trời! Hắn muốn giết nàng sao?
“Nếu ngươi nghĩ muốn chết như vậy, ta vừa rồi nên để cho bọn họ đem ngươi cưỡng gian rồi giết chết hoặc đùa bỡn đến chết”.
Thần sắc hắn lạnh lùng, nước mắt trên khuôn mặt nàng rơi xuống cánh tay, hắn vẫn thờ ơ. Vì nữ nhân ngu xuẩn này, hắn vừa mới cùng đám người Gấu Đen
kết thù oán, tuy nói hắn không để ý, cũng không sợ hậu quả, nhưng hắn
chán ghét loại sự tình phức tạp này, nhất là hắn đã cảnh cáo nàng không
cho phép bước ra cửa phòng một bước nhưng nữ nhân này lại tự tìm đường
chết, cũng đừng trách hắn xuống tay ngoan độc.
“Ưm,. . . . .”
Nàng há miệng, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt rơi xuống, cơ hồ mắt trợn trắng, không hít thở nổi, nếu hắn không buông tay, nàng sẽ đi đời nhà
ma.
Trộm Sói hừ hừ, đột nhiên ném nàng xuống.
“Khụ, khụ!” Tử Y không ngừng ho, miệng há to thở dốc, muốn đem không khí hút trở về buồng phổi, thật vất vả mới thở được.
Trên chiếc cổ mảnh khảnh, để lại dấu vết rõ rệt, nàng quỳ trên mặt đất, run
rẫy vuốt cổ của mình, nước mắt từng giọt rơi xuống, giọng nói như muỗi
kêu nhận tội.
“Chuyện đó. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Nô tỳ, nô tỳ sai rồi. . . . . .”
Nàng khóc sướt mướt xin lỗi, trông rất đáng thương, run rẫy như chiếc lá thu trong gió.
“Bọn hắn sẽ không buông tha chủ ý với ngươi, lúc nào cũng có thể thừa cơ
hành động, nếu như ngươi không muốn bị một đám nam nhân ăn thịt thì bắt
đầu từ bây giờ, một bước cũng chớ đi ra ngoài”.
“Ta, ta hiểu rồi”.
“Chờ có cơ hội, ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài, rời khỏi nơi này”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn gương mặt lạnh lùng”. Chủ nhân. . . . . . Muốn đưa ta đi ra ngoài?”
Trộm Sói xoay người ngồi xuống, cầm bầu rượu trên bàn, ngữa cổ uống.
Tử Y từ dưới đất đứng lên, sợ hãi hỏi: “Chủ nhân muốn đưa ta đi chỗ nào?”
“Còn chưa nghĩ đến, đến lúc đó nói sau”. Con ngươi đen liếc về phía nàng,
thấy nàng vẫn còn đứng đàng kia, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn. Mí mắt nheo
lại. “Như thế nào? Ngươi không nghĩ sẽ rời khỏi nơi này?” Nàng vội cúi
đầu, run giọng nói: “Nô tỳ cho là…Nô tỳ là nha hoàn của chủ nhân, nhưng. . . . . . Chủ nhân muốn thả ta đi?”
Hắn hừ một tiếng.”Ta không
cần nha hoàn, mang ngươi trở về là bất đắc dĩ, hiện tại xem ra, càng
chứng minh đây là một việc làm ngu xuẩn, ngươi ở trong này, chỉ gây thêm phiền toái cho ta”.
Phiền toái, bản tính hắn cuồng dã, phóng túng, không thích vướng bận.
“Nhưng là. . . . . . Nô tỳ mất đi trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ, trừ chủ nhân ra, nô tỳ không biết nên dựa vào ai?”
Vẻ mặt khổ sở, ai oán, mềm mại, vô dụng không biết làm sao, bất kỳ nam
nhân nào nhìn thấy, cũng nhịn không được muốn đem nàng ôm vào trong
ngực, thật thương tiếc.
Chỉ tiếc, Trộm Sói hắn không có một chút
hứng thú. Hắn đột nhiên đứng lên đi tới gần nàng làm nàng không tự chủ
được bị hơi thở nguy hiểm của hắn dọa lui về phía sau.
“Ngươi, chẳng lẽ ngươi ngây thơ nghĩ ở bên cạnh ta cả đời chứ?”
“Ta. . . . . .” Nàng bị hắn bức lui về phía sau, đụng phải góc giường, mất
thăng bằng một cái, té trên giường, mà hơi thở như sói kia cũng lấn tới, đem nàng vây ở một góc nhỏ.
Nàng hoảng sợ không biết làm thế nào cho phải, hoa dung thất sắc nhìn con ngươi sâu thẳm, đen không thấy đáy của hắn, dần dần chuyển thành cổ quái, tà ác, khi nàng hiểu được ý đồ
của hắn thì đã không kịp chạy trốn.
Bàn tay thô lỗ chộp lấy bộ ngực mềm mại, mẫn cảm của nàng.
“A!” đây là đánh lén trắng trợn, không kịp phòng bị, làm cho nàng hoảng sợ.
“Đừng quên ta là thổ phỉ, là nam nhân, cũng có thú tính, chỉ là ta không có
hứng thú cưỡng dâm nữ nhân nhưng một khi khi thú tính nổi dậy, ta cũng
không ngại thử một chút”.
Ánh mắt hắn tham lam, giống như muốn
cắn nuốt linh hồn người, nụ cười tà ác, làm cho trong lòng người ta run
sợ. Bàn tay bóp bộ ngực nàng đau buốt, không một chút thương hương tiếc
ngọc, dường như hắn tùy thời có thể xé nát quần áo của nàng, đem nàng
thỏa thích chà đạp, chỉ để phát tiết thú tính theo bản năng.
Nàng kinh hoàng ngập ngừng, run rẫy cầu xin tha thứ. “Không cần, van cầu
ngươi! Không cần!” Nước mắt lại lần nữa không nghe sai khiến, chảy xuống rào rào.
Khi hắn buông nàng ra, nàng vội vàng đưa tay nắm chặt
vạt áo của mình, thở không ra hơi, tức giận khóc thút thít. Vẻ mặt hắn
lạnh băng, phun ra một chữ.”Cút!”
Tử Y khó chịu bò xuống giường,
lảo đảo thoát khỏi hắn, trốn về vùng đất nhỏ của mình. Nàng bị sợ hãi,
cuộn mình tránh ở một góc, nhỏ giọng khóc thút thít.