Đối với mùi của
hắn, nàng đã rất quen thuộc, không có kháng cự, bởi vì kháng cự cũng vô
dụng, ban ngày bọn họ cứ việc đối chọi gay gắt, nhưng đến ban đêm, tất
cả tranh chấp dừng lại, hắn tìm lấy nụ hôn, mạnh mẽ vây quanh, mà nàng
chỉ có thể ngoan ngoãn chìu chuộng, bởi vì nàng cũng tìm lấy vòng ngực
ấm áp, đến nổi thể xác và tinh thần lạnh băng của nàng bị nóng lên.
Có lẽ chính là bởi vì như thế, cho nên nàng do dự. Hắn . . . . . . Có nghĩ tới cưới nàng làm vợ không? Hắn đối với nàng, rốt cuộc là chân tình hay vẫn … chính là một hồi giao dịch?
Khi hắn biết được có người cầu hôn nàng, không biết sẽ phản ứng thế nào? Là nghe như không nghe thấy?
Hay là giận dữ? Sau đó đem nàng vây ở trong lòng, tựa như mỗi một lần,
mạnh mẽ công khai tỏ ý, nàng là của hắn.
Nghĩ đến đây, mặt nàng ửng đỏ, trong lòng lại dâng lên chờ mong. . . . . .
Nàng quyết định đến hỏi hỏi xem ý tứ của Trộm Sói, bởi vì nàng muốn xác định tấm lòng chân thật của hắn.
Nàng đi vào phòng nha sai, bên trong đang có vài quan sai canh gác, bọn họ
đang tán gẫu, tiếng nói không lớn, không nhỏ, vừa vặn để cho nàng còn
chưa vào cửa nghe được rõ ràng.
“Trộm Sói này cũng quá kiêu ngạo
đi chứ, đi sòng bạc thì thôi, thế nhưng còn ngang nhiên chạy đến Thanh
lâu hưởng diễm phúc”. Mộ Dung Tử dừng lại bước, đứng ở ngoài cửa không
đi vào, lời này làm cho nàng kinh ngạc.
“Hắn đi Thanh lâu?”
“Đúng vậy, cũng là Nguyệt Hoa phường, Minh Nguyệt Lâu”.
Những người khác ồ lên, mở to mắt. Nói đến Nguyệt Hoa phường, ánh mắt mọi
người so với mặt trời vẫn sáng rực hơn, bởi vì một tháng trước đây,
Nguyệt Hoa phường có một vị cô nương gọi Minh Nguyệt vừa đến, tạo thành
náo động không nhỏ, mà vị Minh Nguyệt cô nương xinh đẹp nghiêng nước
nghiêng thành, rất tài hoa, không đến một tháng, đã trở thành hoa khôi
của Nguyệt Hoa phường.
Bao nhiêu công tử muốn gặp Minh Nguyệt cô
nương, còn phải xem nàng có nguyện ý hay không, chỉ có nàng gật đầu,
người ngoài mới có thể tiến vào Minh Nguyệt Lâu của nàng, cùng nàng ở
chung phòng chuyện trò.
“Tên kia gặp được Minh Nguyệt? Còn được mời vào Minh Nguyệt Lâu?”
“Đúng vậy, nói chính xác là, nếu trong lúc vô ý ta không tận mắt thấy hắn đi
vào Minh Nguyệt Lâu, đánh chết ta, cũng không tin được, gần đây cũng
không thấy bóng dáng hắn, còn không phải bởi vì mỗi ngày chạy đến Nguyệt Hoa phường, thật khiến cho người ta tức giận! Tối hôm qua hắn không trở về, khẳng định là ngủ trong êm ái trắng đêm không về, thật sự không cam lòng”.
Nghe như thế, trái tim Mộ Dung Tử như chìm xuống, ngực
như bị một tảng đá đè nặng, nàng im lặng rời đi, cỡi ngựa đi thẳng đến
Nguyệt Hoa phường.
Đèn mới lên rực rỡ, trước cửa thanh lâu rất
đông khách, nhất là số một, số hai của Nguyệt Hoa phường, có đóa xinh
đẹp Minh Nguyệt này, khách các nơi càng đổ xô đến, đông như trẩy hội.
Bọn công tử chờ gặp mặt Minh Nguyệt, tất cả cùng vươn cổ chờ đợi, hy vọng
may mắn có thể đi vào Minh Nguyệt Lâu, cùng kiều nữ bí mật gặp mặt một
lần.
Tuy nói có tiền là đại gia, có vàng, bạc là con rễ, nhưng nếu đối phương là nữ khách, liền được đắn đo, cân nhắc.
“Ai da, ….. vị cô nương này, ngươi không thể xông loạn vào!”. Tú bà Từ Quý
Nương Nguyệt Hoa phường vội vàng ngăn cản Mộ Dung Tử xông tới. “Nơi này
là nơi nam nhân đến, ngươi là tiểu thư khuê các, không thể tới nha”.
Mộ Dung Tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Quý Nương.”Ta đến tìm một người”.
“Ngươi muốn tìm ai a?”
“Trộm Sói”.
Vẻ mặt Từ Quý Nương tỉnh ngộ.”Té ra là muốn tìm sói gia, ai nha, sói gia không có tới nha”.
Mộ Dung Tử lạnh lùng liếc nàng ta một cái. “Ta biết hắn ở chỗ Minh
Nguyệt”. Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên! Phải biết rằng ngay cả
quan lớn quý hiển đều khó được gặp mặt Minh Nguyệt, nếu Trộm Sói thực ở
Minh Nguyệt Lâu, mọi người đúng là hết sức không phục, còn có thể lớn
tiếng kháng nghị a.
Từ quý nương cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngoài mặt giả bộ bị oan uổng.
“Cái kia càng không thể có, Minh Nguyệt chúng ta chọn người gặp mặt, thực
nghiêm ngặt thế nào, ngay cả Huyện đại nhân muốn gặp mặt Minh Nguyệt một lần cũng không dễ dàng, cô nương đừng nói lung tung nha, muốn tìm người mời đi nơi khác, chúng ta còn muốn buôn bán”.
Mộ Dung Tử rất
hiểu, Từ Quý Nương là người như thế, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ
nói chuyện ma quỷ, đương nhiên sẽ không đem tình hình thực tế nói cho
nàng biết, vì thế nàng liền sửa miệng.
“Tốt, ta muốn gặp Minh Nguyệt”.
“Muốn gặp Minh Nguyệt? Kia càng không thể, ngươi nhìn chúng ta này, tất cả
công tử, đại gia đều muốn gặp Minh Nguyệt, Minh Nguyệt không phải muốn
gặp là được nha, chiếu theo trình tự đến”.
Mộ Dung Tử từ tay áo, lấy ra một thỏi vàng. “Như vậy có đủ hay không?”
“Ai nha cô nương, đây không phải là vấn đề có đủ hay không, từng đại gia này đều có thể đưa ra vàng”.
Các nam nhân khác cũng liên tục gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, muốn vàng có
vàng, muốn người có người, lúc này đang thi đấu, so sức chịu đựng, nghị
lực và vận may.
Mộ Dung Tử thu lại thỏi vàng, lạnh nhạt nói: “Được rồi, ta đi”.
Nàng xoay người giống như phải rời khỏi, phía sau, Từ Quý Nương lúc này mới
vụng trộm nhẹ nhàng thở ra. Mộ Dung Tử chính là đi tới cửa lớn, đột
nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, lướt qua người Từ Quý Nương và những người
liên can tạo thành bức tường người, trực tiếp nhảy tới trên bậc thang
lầu hai, Từ Quý Nương sợ tới mức lại lần nữa thét chói tai.
“Mau ngăn nàng lại, ngăn nàng lại!”
Bọn người hộ viện Nguyệt Hoa phường, có ý đồ cản nàng lại, nhưng vừa tiến
lên đã bị Mộ Dung Tử đánh bay trở về, làm bọn hộ viện ở phía sau đang
tiến lên giống như quân bài ngã chổng vó.
Nàng bắt lấy một thanh lâu cô nương, lạnh giọng hỏi: “Minh Nguyệt Lâu ở đâu?”
“Ta không biết a!” Tiểu cô nương sợ tới mức run giọng liên tục.
Nàng run tay một cái, thân kiếm ra khỏi vỏ một đoạn, ánh sáng thân kiếm lóe
lên làm cô nương kia sợ tới mức hít vào một hơi lạnh.
“Nói mau!”
Cô nương vội vàng dùng tay chỉ vào phía sau. “Chỗ đó, có một thông đạo, đi qua cái cầu chính là. . . . . .”
Mộ Dung Tử lập tức buông nàng ra, nhắm hướng cô nương kia nói, chạy đi.
Minh Nguyệt là hoa
khôi Nguyệt Hoa phường, có được sân riêng, so với cô nương bình thường
tự nhiên càng rộng hơn, cũng càng hoa lệ hơn.
Nàng chạy thật
nhanh vào phía trong viện, không một người nào, không một hộ viện nào
ngăn cản được nàng, bọn hộ viện bình thường chỉ có thể ngăn cản bọn lưu
manh ở địa phương, gặp phải tay có võ công như nàng, cũng chỉ có bị đánh hoặc bị đá xuống dòng nước. Lướt qua khúc cầu và ngọn núi giả có nước
chảy róc rách, nàng bước lên bậc thềm đá vũ hoa (loại đá có màu sắc sặc
sỡ), xuyên qua cổng vòm phía sau, một ngôi lầu lịch sự, tao nhã đập vào
mắt, nàng đẩy cánh cửa điêu khắc tinh xảo ra, trực tiếp đi qua phòng
khách, tiến vào trong phòng, quả nhiên bên chiếc gối thêu hoa đã nhìn
thấy Trộm Sói, hắn đang nằm trên giường ngáy o o.
Quần áo hắn không chỉnh tề, không đắp chăn, nửa người trên cởi trần, mà nữ nhân hầu hạ một bên cũng kinh ngạc nhìn nàng.
Nữ nhân kia, quả thực rất xinh đẹp, quyến rũ, mềm mại như một đóa mẫu đơn
diễm lệ. Nữ nhân đứng lên, mắt đẹp đánh giá nàng, đã có chút kinh ngạc.
“Xin hỏi cô nương. . . . . .”
Mộ Dung Tử trực tiếp hỏi: “Hắn ở chỗ này qua đêm?”
Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Trộm Sói đang ngủ sâu, gật đầu nói: “Đúng vậy”.
Mộ Dung Tử siết chặt nắm tay, gương mặt lạnh lùng, cố cắn răng, trừng mắt
nhìn Trộm Sói trên giường ngáy o o, rồi nhìn nữ nhân một mình chăm sóc
hắn, người sáng suốt cũng đều hiểu được, quan hệ của bọn họ vô cùng
không tầm thường.
Chờ mong trong lòng vụn vỡ, cuối cùng, trong ánh mắt nàng trở nên lạnh giá.
Minh Nguyệt quan sát nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng trước mắt, trong lòng khẽ
động. “Tiểu nữ là Minh Nguyệt, xin cô nương chỉ bảo. . . . . .”
“Ta hiểu được”. Mộ Dung Tử bỏ lại những lời này phía sau lưng, ngay cả hứng thú giới thiệu mình với đối phương cũng không có, lập tức đi ra ngoài
phòng, vừa vặn nhìn thấy Từ Quý Nương và bọn hộ viện thanh lâu thở hồng
hộc, đuổi theo phía sau.
Từ Quý Nương vừa thấy Mộ Dung Tử từ
trong phòng Minh Nguyệt đi ra, liền biết lần này thảm rồi, sói gia đã
dặn dò rõ ràng không cho bất luận kẻ nào vào.
“Cô nương, ngươi!”
“Không cần phải nói, ta lập tức rời đi”. Nàng lướt qua Từ Quý Nương và mọi
người, lúc mọi người đang kinh ngạc, nàng cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
Từ quý nương vội vàng kéo Minh Nguyệt tới, hỏi: “Sói gia thức dậy chưa?”
Minh Nguyệt cười quyến rũ một tiếng.”Yên tâm đi, hắn uống rượu, theo ta thấy đến ngày mai mới có thể tỉnh lại”.
Từ Quý Nương trái tim treo lơ lững, lúc này mới buông xuống, vỗ vỗ ngực.
“May mắn sói gia không tỉnh, bằng không trách tội, lão nương ta đây đảm
đương không nổi nha”.
“Quý nương, đây là có chuyện gì?”
Từ quý nương vung chiếc khăn trên tay lên. “Ai biết được, nữ nhân này vừa
đến đã tìm người, ta còn tưởng vị ấy là đại gia trong nhà, tìm tới cửa
lý luận, kết quả vừa nghe là muốn tìm sói gia, ta đương nhiên không nói
cho nàng biết, nàng lại xông tới, kỳ quái, nữ nhân này cũng thật hung
hãn, đem toàn bộ người của ta đánh cho nằm bò càn trên đất”. Nói xong
quay sang những người khác.”Không có việc gì, không có việc gì, đi làm
việc đi, đi một chút đi”.
Sau khi đuổi mọi người, Từ Quý Nương mới dặn dò Minh Nguyệt vài câu, người cũng tức tốc rời đi.
Bây giờ, nàng sẽ không còn do dự. Sau khi rời khỏi Nguyệt Hoa phường, Mộ
Dung Tử hạ quyết tâm, đi vào Hạng phủ, nói cho đại nhân biết quyết định
của nàng.
“Ngươi đáp ứng?” Tuần phủ đại nhân vẻ mặt ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng Tử nhi sẽ suy xét vài ngày, không ngờ nàng đi xong rồi
quay lại, cho hắn câu trả lời chắc chắn.
“Đúng vậy”. Nàng ngẩng lên mặt, trút bỏ do dự, đổi thành vẻ mặt lạnh lùng, kiên định nói: “Ta nguyện ý”.
Tuần phủ đại nhân đang nhìn vào mắt nàng, không thấy tia do dự như lúc
trước, hứng thú nhướng mày suy nghĩ, chuyện gì làm cho nàng thay đổi
thái độ trước sau, một trời một vực?
“Là nguyên nhân gì, làm cho ngươi đáp ứng nhanh như vậy?”
Mộ Dung Tử trong lòng đau xót, vừa nghĩ tới Trộm Sói lưu luyến thanh lâu,
cùng hưởng đêm xuân với Minh Nguyệt, lòng của nàng càng thêm cứng rắn,
khôi phục lại như trước kia, cô độc, lạnh lùng. “Thuộc hạ đã nghĩ thông
suốt, đại nhân nói đúng, Bạch trang chủ là một đối tượng khó tìm được,
nhất định sẽ đối xử tử tế với Tử nhi, gả cho hắn, là may mắn của Tử
nhi”.
Tuần phủ đại nhân đương nhiên không tin lời nói của nàng, bất quá nàng có thể đáp ứng, chính là hợp ý hắn.
“Không hổ là Tử nhi của ta, một khi đã như vậy, bản quan sẽ trả lời cho Bạch
trang chủ, nói cho hắn mang sính lễ đến, chọn ngày hoàng đạo………..”
“Không cần phiền toái, thuộc hạ tức khắc khởi hành, đi Thiết kiếm sơn trang trước”.
“Nhanh như vậy?”
“Đưa sính lễ, tốn thời gian, thuộc hạ chỉ hy vọng mọi việc hết sức giản
đơn”. Thật ra, nàng là muốn sớm rời người này đi, làm cho mình hết hy
vọng, cũng không cần gặp lại nam nhân thật đáng giận kia, nàng cần phải
chặt đứt hoàn toàn gút mắc với Trộm Sói, không còn muốn triền miên gắn
kết.
Tuần phủ đại nhân gật đầu. “Tốt, nếu ngươi nguyện ý, bản
quan đồng ý theo ngươi, dù sao ngươi cũng là ái tướng của bản quan, tiệc mừng cũng không thể qua loa, bản quan sẽ không để ngươi ủy khuất, mấy
ngày nữa, bản quan sẽ tới Sơn trang họp bàn chi tiết với Bạch trang
chủ”.
“Cám ơn đại nhân”.
“Đi thôi”.
Mộ Dung Tử dập
đầu từ biệt đại nhân, đứng lên, đôi mắt đẹp nhìn đại nhân, lưu luyến
không nở chia tay, cuối cùng, nàng nén lại đau thương vào lòng, từ
biệt Hạng Thiếu Hoài.
Tiễn Mộ Dung Tử đi rồi, phía sau rèm cửa,
Vinh Ứng và Ôn sư gia, mới từ bên trong đi ra. Vừa rồi đại nhân cùng Mộ
Dung Tử nói chuyện, bọn họ nghe toàn bộ không bỏ sót một chữ nào.
Vinh Ứng tò mò hỏi: “Không thể tưởng được Mộ Dung cô nương nhanh như vậy đáp ứng, đại nhân, như vậy được không? nàng chẳng hay biết gì?”
“Diễn trò phải diễn cho giống mới có thể buộc con sói giảo hoạt, ngang ngược, ngoan ngoãn phục tùng”. Hạng Thiếu Hoài sở dĩ muốn Tử nhi gả cho Bạch
Thiệu Đông, thật ra là có dụng ý khác.
Trộm Sói mặt ngoài quy hàng hắn nhưng thực tế vẫn làm theo ý mình, căn bản không có để Tuần phủ đại nhân hắn vào mắt.
“Nếu không thể thu phục con sói này, về sau bản quan còn có thể thu phục dân chúng sao? Con sói này nghĩ rằng bản quan không làm gì được hắn, bản
quan cũng muốn nhìn xem, hắn có bao nhiêu năng lực”.
Hạng Thiếu
Hoài mỉm cười vừa lòng, cho rằng kế này tuyệt đối không có sơ hở, con
ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm Ôn sư gia, nhìn hắn vừa phe phẩy quạt
lông, vừa lắc đầu, dường như đối này kế sách từ chối cho ý kiến.