Trời tờ mờ sáng, Mộ Dung Tử đột nhiên tỉnh lại, cả đêm buồn ngủ, nàng lại không cẩn thận ngủ vùi.
Một nữa giường kia trống không, hắn đi rồi. Nàng chậm rãi đứng dậy, tối hôm qua, trắng đêm tình cảm mãnh liệt, làm cho nàng mệt mỏi, co quắp, ngồi
trên giường nhưng lại thất thần.
Ta không muốn nam nhân khác chạm vào nữ nhân của ta. Lời này, khắc thật sâu vào lòng nàng, lau không
hết, xóa không sạch, làm vẻ mặt lạnh băng của nàng chợt nóng lên …
Mỗi một cái hôn của hắn, mỗi một cái vuốt ve, mỗi một sự kiện hắn làm đối
với nàng, đến bây giờ vẫn còn làm lòng nàng dâng lên một trận kích động.
Đêm qua, hắn chiếm lấy nàng, mà nàng không thể phản kháng, tự giác trầm
luân trong lòng của hắn, da thịt cọ sát nhau, nhiệt tình chưa tắt, làm
tim nàng nghe dễ chịu, bắt buộc nàng nhớ tới từng chi tiết mỗi một khắc
cùng hắn tình cảm triền miên, mãnh liệt. Mỗi một tấc da thịt của nàng
đều bị hắn hôn qua từ đầu đến chân. Là ảo giác sao? Nàng cảm thấy
hắn hôn lúc này và lúc trước không giống nhau, vẫn mạnh mẽ nhưng. . . . . . dường như cũng phá lệ ôn nhu.
Hai tay không tự chủ được ôm
lấy chính mình, thật kỳ quái nha, vì sao nàng tuyệt không tức giận hắn
vô cùng thô bạo, ngược lại như là tân nương vừa động phòng, ngượng ngùng không chịu nổi? Không nên như vậy nha. Nàng run sợ suy nghĩ nhưng bị
tiếng thét chói tai, khiếp đảm ngoài phòng làm cho nàng khôi phục thần
trí.
Mộ Dung Tử không nói lời nào, dùng tốc độ nhanh nhất mặc
quần áo, rút trường kiếm, liền xông ra ngoài. Một nha hoàn bị kinh
hoảng, hai chân như nhũn ra, ngồi bệch dưới đất, Mộ Dung Tử vội vàng
tới, kéo nàng dậy hỏi.
“Xãy ra chuyện gì?”
“Mộ Dung cô nương, phía trên. . . . . . phía trên. . . . . .”
Theo hướng chỉ của nha hoàn, Mộ Dung Tử ngẩng đầu lên, cũng bị hình ảnh bên trên làm cho ngây ngẩn cả người.
Ở trong sân, trên một gốc cây ngô đồng to, một gã nam nhân bị trói gô
treo trên cây, toàn thân chật vật không chịu nổi, như là bị người hung
hăng chỉnh đốn, người cũng không biết là đã chết hay là ngất xỉu. Những
người khác cũng vội vàng chạy tới, nhìn người trên cây, cũng đều khiếp
sợ.
Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, mọi người cả ngày lẫn đêm
thay phiên nhau canh gác nhưng không một ai phát hiện ra, người nào đã
đem nam nhân này treo trên cây nên cảm thấy kinh hãi không thôi.
Lúc mọi người đều đoán thân phận tên bị treo trên cây thì Mộ Dung Tử đột
nhiên nhớ tới trước lúc nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, Trộm Sói ở nàng bên
tai nói một câu như vầy: “Nếu có nam nhân vọng tưởng chạm vào ngươi, ta
sẽ làm thịt hắn! Xem hắn là hồ ly hay là chó!
“Là Ngân Hồ”. Nàng nháy mắt tỉnh ngộ.
Những người khác kinh ngạc nhìn Mộ Dung Tử.
“Mộ Dung cô nương? Kẻ trên kia. . . . . . Chính là Ngân Hồ?”
“Đúng vậy”. Mộ Dung Tử cầm kiếm, nhắm phía trên phóng ra, mũi kiếm sắc bén
của nàng, chặt đứt dây thừng không một chút sai lệch, sau đó bình tĩnh
ra lệnh. “Đi xem hắn đã chết chưa, không chết thì áp tải đi”. Trong lúc
mọi người kinh ngạc, nàng trấn định xoay người quay trở lại phòng.
Bọn họ truy bắt đã lâu, tận lực tìm kiếm tung tích của Ngân Hồ, thật vất vả mới biết được tin tức Ngân Hồ xuất hiện nơi này, nàng thiết kế cạm bẫy, ôm cây đợi thỏ, chờ Ngân Hồ tự động tới cửa. Không nghĩ tới Ngân Hồ lại sa lưới !
Nàng biết là Trộm Sói làm, hắn bắt Ngân Hồ nguyên
nhân là không cho phép nam nhân khác chạm vào nàng. Hắn. . . . . . vì
nàng mà đi bắt Ngân Hồ để tặng cho nàng. Hành động này của hắn, cho dù
hắn có bá đạo chiếm đoạt nàng thì nàng cũng không thể hận được hắn.
Tin tức Ngân Hồ sa lưới đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người thi nhau
thổi phồng câu chuyện, dân chúng thi nhau tán dương, tất cả mọi người
đều tưởng Mộ Dung Tử nàng bắt được, chỉ có nàng hiểu được là Trộm Sói đã ra tay.
Vì không cho nam nhân khác chạm vào nàng cho nên tự mình truy bắt Ngân Hồ sao? Nàng không hiểu nam nhân này a, nhìn như vô tình
lại có tình, nàng giống như bị một cơn gió lốc rung chuyển cả địa cầu
cuốn đi, trái tim nàng không còn yên ổn.
Kể từ ngày đó, mỗi buổi tối, Trộm Sói đều đến ngủ cùng nàng trên giường.
Ban ngày, hắn vẫn ngang ngược, phóng túng, không chịu bất luận kẻ nào sai
khiến, uống rượu của hắn, muốn ngủ liền ngủ, muốn say liền say, không
chút nào giống một quan sai, vẫn làm theo ý mình, cuồng dã phóng túng.
“Ta chỉ là quy hàng, chưa nói muốn phục tùng hắn”.
“Ngươi đã không phục tùng thì không nên chạm vào ta”.
Trên giường, bên trong chiếc màn vải, hai người giằng co nhau, Mộ Dung Tử từ chối hầu hạ hắn. Nếu hắn không chịu làm nghĩa vụ của một quan sai,
chẳng khác nào không giữ chữ tín, nàng không cần nghe theo hắn. Nam nhân này, đến lúc nửa đêm, người đầy mùi rượu trở về, nàng chưa đồng ý đã
tùy tiện xông vào khuê phòng của nàng.
“Nhưng lần trước ngươi không từ chối mà”.
“Ta là bị ngươi thô bạo ép buộc”. Nàng nghiêm khắc sửa chữa lời hắn, không muốn để cho hắn cho rằng mình tự nguyện.
“Nhiệm vụ của ngươi, không phải là muốn mê hoặc ta sao, không muốn con sói
giảo hoạt, phóng túng như ta đây ngoan ngoãn mê luyến ngươi sao?”.
Vẻ mặt lạnh băng của nàng bị đỏ ửng, thì ra hắn đã biết toàn bộ, biết mục
đích của đại nhân, biết nàng gần gũi hắn tất cả đều là vì làm hắn bị mê
hoặc, nam nhân này đáng giận a, biết rõ như thế, lại đem nàng bỡn cợt.
“Ngươi chống lại mệnh lệnh của đại nhân, chẳng khác nào bội tín, ta cũng không cần thiết để mặc cho ngươi đùa bỡn nữa”.
Nàng không giả bộ cao thượng, cũng hiểu rõ mình là loại người nào, vì hoàn
thành nhiệm vụ đại nhân giao cho, nàng nguyện ý đem chính mình dâng hiến cho hắn, chỉ để đổi lấy nhiều tính mạng quý giá, cứu dân chúng thoát
khổ nạn.
Lòng của nàng luôn luôn trong sáng như gương, vững vàng
không dao động, cũng bởi vì cố chấp cho nên nàng mới có thể chống đỡ tới hôm nay, làm cho mình không có dục vọng, giữ được tỉnh táo.
Cho
đến khi gặp gỡ Trộm Sói, nàng cảm thấy sợ hãi phát hiện ra nam nhân này
rất hiểu thấu lòng người, không ngừng đả kích bức tường phòng vệ của
nàng, hắn luôn luôn đâm cho nàng vết thương chồng chất, làm nàng mất
tỉnh táo hắn mới cam tâm, mà trời đánh, nàng cảm thấy xấu hổ vì mình bị
rung động, cho nên nàng sợ hắn, tránh né hắn ra.
Nhưng mặc kệ
nàng trốn thế nào, hắn chính là đuổi theo cắn chặt không thả làm cho
lòng của nàng không cách nào bình tĩnh được. Mỗi khi trong miệng nàng
nói ra hai chữ đại nhân, Trộm Sói nghe rất chói tai.
“Ta chống lại mệnh
lệnh của tên kia là chuyện của ta với hắn, ta và ngươi, là chuyện hai
người chúng ta, không phải ngươi muốn thuần phục ta sao? Ta đang cho
ngươi một cơ hội”.
Hắn tiến lên hôn nàng, lấp lại cái miệng này,
không cho phép nàng nhắc tới hai chữ đại nhân, nhất định trong lòng của
nàng chỉ có hắn, chỉ được phép có mỗi mình hắn mà thôi.
“Dừng tay! Trộm Sói ………….”
“Ta gọi là Tiêu Trường Phong, nhớ kỹ tên này”.
Nàng sửng sốt, hắn là thật sự say rượu sao?
Nói tên thật cho nàng biết, điều này đại biểu cho cái gì? Nàng không muốn
nghĩ gì khác, chắc là trong này có ý nghĩa gì rất đặc biệt. Trong lòng
nàng kháng cự lại nhưng thân thể của nàng cũng không nghe sai sử lại nổi lên phản ứng.
Bàn tay của hắn giống như một cây đuốc đốt nóng da thịt của nàng, hắn mút lấy đôi môi nàng, vẫn là tình cảm mãnh liệt, bá
đạo, ngay cả giác quan của nàng cũng muốn chiếm lấy.
Lòng nàng
cảnh cáo nàng phải chống lại nhưng nàng hiểu được chính mình đã không cố gắng hết sức, nếu không, nàng sẽ không cảm thấy bị choáng váng, sẽ
không cùng hắn hòa thành một khối thiêu đốt. Bộ váy mỏng trên người bị
hắn cởi ra, lột hết không chừa một chút nào, hắn mút hôn cũng giống mưa
to gió lớn cuốn lấy nàng, để cho nàng ngay cả muốn sao nhãng cũng không
có cơ hội.
Hắn như là rất hiểu rõ nàng, biết nàng cố ý lạnh lùng, bàn tay xoay mặt của nàng, không cho phép nàng nhìn nơi khác, mà phải
nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời thâm thúy của hắn. Hơn nữa lúc hắn tiến vào trong cơ thể nàng một khắc, hắn nhìn chằm chằm mặt của nàng, giống
muốn nhìn thấu từ đầu đến chân nàng, không cho phép nàng che dấu hoặc
trốn tránh.
Nếu nàng cắn chặt môi, quật cường không chịu phát ra
một tiếng rên rỉ, hắn liền chậm rãi nhấp nhô, cọ sát, tra tấn nơi mẫn
cảm của nàng, hắn ra vào bên dưới càng thêm trơn bóng.
Nam nhân này thật đáng giận, giống như kẻ hắc ám vô lễ, đột nhập vào phòng nàng, dám đảo loạn cuộc sống của nàng.
Lúc hắn chinh phục nàng, đồng thời, hắn cũng rất khát vọng muốn đưọc tra
tấn nàng, muốn xem nàng vì hắn mà cười, hòa tan nhiệt tình của hắn, cho
nên mấy ngày nay, hàng đêm hắn vẫn chịu đựng bên dưới thân có phản ứng
nhưng không lập tức muốn nàng, là vì tự tôn của hắn không cho phép mình
trở thành một cái quân cờ của người khác, lại càng không cho phép nàng
giả vờ hiến thân cho hắn, mục đích chính là nhiệm vụ chó má hoặc là lấy
lòng họ Hạng kia.
Nàng sẽ vì hắn mà cười sao? Hắn muốn nhìn nàng
cười, chỉ vì hắn mà cười. Dã tâm của hắn rất lớn, muốn nàng chỉ thuộc về hắn, muốn người của nàng, cũng muốn lòng của nàng. Hắn ghen tị với Hạng Thiếu Hoài, cái tên quan chết tiệt kia, hắn đối với Tử nhi có lực ảnh
hưởng không nhỏ, khi hắn biết được nàng vì truy bắt Ngân Hồ, bất chấp
nguy hiểm mà đem chính mình ra làm mồi nhữ thì quả thật hắn tức điên
lên.
Hắn sớm biết rằng, Tử nhi ngưỡng mộ họ Hạng, điều này làm
cho hắn tức giận, ghen tị muốn giết người, hắn muốn đem nàng đoạt lấy,
bởi vì hắn là Trộm Sói, có dã tâm của cường đạo thổ phỉ, nhắm chuẩn xác
con mồi, tuyệt không cho phép người khác chia sẽ thức ăn.
“Ngươi là nữ nhân của ta………..”
Hơi thở khàn giọng như là ra lệnh, hoặc giống như là lời yêu thương, không
ngừng ở nàng bên tai nàng thì thầm. Hàng đêm quấn lấy nàng triền miên,
luôn lau mồ hôi đến khi trời sáng, nam nhân này nhất định làm nàng kiệt
sức mới cam tâm. Tình cảm mãnh liệt qua đi, nàng vụng trộm nhìn hắn, xác định hắn ngủ thì nàng mới nhẹ lòng thở ra.
Hắn ôm nàng trong
ngực rất ấm áp, rất an nhàn, nàng không nghĩ sẽ tham luyến cái ôm này,
nếu muốn nàng nằm trong lòng một nam nhân, nàng phải nắm chắc chính mình tỉnh táo, cho nên nàng lặng lẽ đứng dậy, thừa dịp hắn ngủ thì im hơi
lặng tiếng rời đi, đem giường tặng cho hắn, nàng đi tìm nơi khác ngủ.
Nhưng nàng mới bước, bên cạnh liền truyền đến tiếng nói thấp trầm. “Đi đâu?”
Nàng chưa quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận một đôi mắt trong suốt
trong bóng tối khóa nàng lại. “Ta ngủ không được, muốn đi ra ngoài hít
thở không khí một chút”.
Eo nhỏ bị cánh tay vững vàng ôm lấy, đem nàng trở về ôm trong lồng ngực, lại lần nữa tràn ngập hơi thở của hắn,
tiếng nói khàn khàn thổi sát bên tai của nàng.
“Đây là lấy cớ tránh né ta”.
“Ta không sợ ngươi, có cái gì phải trốn”. Khi không bị nói trúng tâm sự,
làm cho tính tình lạnh nhạt từ trước đến giờ của nàng cũng không nhịn
được tức giận. Hắn một tay ôm lấy nàng trở về, đặt ở dưới thân, nóng
bỏng hôn nàng làm cho nàng cảm giác được hắn đang cười.
Vì sao?
Lúc nàng nghe theo hắn thì hắn tức giận, thậm chí làm nhục nàng, mà khi
nàng không muốn làm bộ nữa, phản kháng hắn thì hắn lại đến phòng của
nàng hàng đêm, đối với nàng bày ra nhiệt tình.
Lòng của nàng bị hắn đảo loạn, rốt cuộc không hồi phục được như Mộ Dung Tử trước kia nữa rồi.