Trộm Sói ngồi trên
giường, giơ một chân gác lên trên giường, một tay đặt lên đầu gối, bộ
dáng kia ngập tràn cao ngạo, ngang ngược. Ánh mắt sắc bén nhìn nàng
giống như đang nhìn con mồi, vẻ mặt cười tà, dường như đã chờ đợi rất
lâu, cuối cùng con mồi vẫn không trốn thoát lòng bàn tay của hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng chuẩn bị đem nàng ăn vào bụng.
Nàng hạ rủ tay xuống, giấu tất cả cảm xúc vào trong mắt, khép kín lại, đứng lên nhẹ cúi người chào hắn.
“Sói gia”. Giọng nói mềm mại tinh tế, làm người ta dễ nghe.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, quan sát từ đầu đến chân nàng, bên dưới chiếc khăn lụa mỏng đường cong lả lướt, trong mắt hắn dấy lên ngọn lửa.
“Lại đây”. Hắn ra lệnh.
Nàng khẽ liếc mắt nhìn chiếc giường một cái, mặc dù chỉ cách mép giường có
mười bước nhưng nàng đi rất chậm, mỗi bước đi, tim liền đập nhanh hơn.
Cách mép giường chỉ còn một bước thì đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ, vững vàng bắt lấy cổ tay của nàng, kéo mạnh một cái, thô bạo, đem thân hình
nàng vây kín trong ngực. Hắn đặt nàng lên trên giường, bàn tay to lớn
phủ lấy trước bộ ngực mềm mại, đôi môi tham lam tùy tiện nhấm nháp cổ
nàng từng chút.
Nàng quay mặt đi chỗ khác, tùy ý cho hắn đối với chính mình làm bừa nhấm nháp, bởi vì thuận theo, là nhiệm vụ của nàng.
Hắn đột nhiên dừng lại động tác, ánh mắt bén nhọn khóa nàng lại.
“Ngươi không giãy giụa?”
“Mộ Dung Tử phụng mệnh đại nhân, đặc biệt tới hầu hạ sói gia”. Nàng lạnh nhạt nói, ánh mắt vẫn nhìn đi nơi khác.
Bàn tay nắm lấy cằm của nàng, quay mặt nàng lại, bắt mắt nàng phải nhìn mình.
“Phụng mệnh đại nhân? ý kiến của ngươi đâu?”
Lời này, làm cho trong lòng nàng ngẩn ra, bởi vì hắn nói giống như đại nhân, lại hỏi ý kiến của nàng?
Ý kiến của nàng cũng không quan trọng, không phải sao?
Đại nhân vì dân tạo phúc, cần đến nàng. Nàng cam tâm tình nguyện hiến dâng
chính mình, hoàn thành nhiệm vụ, mà nam nhân muốn nàng, bất quá là muốn
nàng trong chốc lát, làm điều kiện quy hàng, cần gì phải hỏi ý kiến của
nàng? Rất kỳ quái đi.
“Ta tự nhiên nghe theo ý của đại nhân ý”.
Trong giọng nói hắn không còn kiên nhẫn. “Tên kia có ý kiến gì ta mặc kệ, ta đang hỏi ý kiến của ngươi”.
Nàng nhìn hắn trong chốc lát, mới trả lời: “Ta đây không phải ở hầu hạ sói
gia sao?” Trong con ngươi đen hiện lên một chút tức giận, bởi vì nàng
cũng không trả lời vấn đề của hắn.
“Là nam nhân kia ra lệnh cho ngươi lẻn vào sơn trại?”
Nàng cắn chặt môi, không lên tiếng.
“Trả lời ta!”
Bàn tay giữ chặt cằm, làm nàng đau, bất đắc dĩ, nàng đành phải trả lời.
“Là như thế nào?”
Không rõ này nam nhân rốt cuộc xãy ra chuyện gì, hỏi nàng vấn đề này, có ý nghĩa sao?
“Nếu hôm nay không phải ta quy hàng mà là những người khác, ngươi cũng sẽ đáp ứng hầu hạ?”
“Đúng vậy”.
Nàng đáp không hề do dự, cũng là chuyện đương nhiên làm hắn không khỏi nổi giận.
Mộ Dung Tử đi vào phòng của hắn, đơn giản là “Nam nhân kia” muốn nàng tới
hầu hạ hắn, cho nên nàng tới đây, điều này làm trong lòng hắn bốc lên
một cỗ tức giận, nhưng lửa giận trong mắt rất nhanh biến thành nụ cười
giảo hoạt đầy tà khí.
Chợt, bàn tay thô lỗ xé áo của nàng, lộ ra
một mảng lớn da ngực trắng như tuyết, đột nhiên cử chỉ thô lỗ này làm
nàng ngẩn ra, mở to mắt trừng hắn. Hắn dùng lực xé cái yếm của nàng
xuống, không chút khách khí đem quần áo trên người nàng lột ra, động tác thô lỗ, vô lễ, mà ánh mắt hắn vừa vô tình, ngạo nghễ, như một thanh đao nhỏ sẽ làm bị người thương, giống như nói cho nàng biết hắn đối đãi với nàng như kỹ nữ thanh lâu.
Nàng cố nén không chống cự lại, tự nói với chính mình có thể chịu đựng được loại đối đãi này, mặc dù trong
lòng nàng chống đối sự thô lỗ của hắn. Đột nhiên hắn thô bạo xoay người
nàng lại, nắm quần của nàng xé xuống, cưỡng chế lưng của nàng, muốn cho
nàng giống như con chó đê tiện quỳ úp sấp, nàng rốt cục không thể nhịn
được nữa.
Không! Nàng cự tuyệt bị chà đạp nhục nhã như thế!
Một tay đánh về phía sau, liền bị hắn bắt được, chế trụ cổ tay của nàng,
một tay kia còn lại của nàng lại đánh tới, cũng bị hắn bắt lấy, hai tay
đều rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Hắn đem hai tay của nàng trói
chặt ra sau, sau đó lại lần nữa thô lỗ bắt buộc nàng gục xuống, tách hai chân của nàng ra, có thể đoán trước kế tiếp sẽ là hành động nhục nhã
không chịu nổi như thế nào.
“Dừng tay!” Nàng nhịn không được kêu lên.
Hắn dừng lại động tác, kéo nàng dậy, ôm trong hai tay hắn, hơi thở nóng rực thổi vào tai nàng.
“Vì sao muốn dừng tay? Ngươi không phải tới hầu hạ ta sao?”
“Không. . . . . .”
“Cái gì?”
Nàng cắn môi, cự tuyệt nói ra những lời nhu nhược.
Ánh mắt hắn nguy hiểm, lại lần nữa thô lỗ đem nàng đè xuống, chuẩn bị dùng tư thế không chịu nổi đoạt lấy nàng.
“Không cần!” Nàng rốt cục vẫn là thỏa hiệp.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp có chút tà ác đến bên tai của nàng. “Không cần cái gì?”
Cổ họng nàng căng cứng, rốt cục mở miệng ăn nói khép nép.”Không cần như vậy. . . .”
“Xin ta đi”.
Nàng mạnh mẽ nuốt xúc động cự tuyệt vào bụng, cắn răng. “Van cầu ngươi. . . . . .”
Đột nhiên, hắn buông nàng ra.
Hai tay vừa được tự do, nàng lập tức hốt hoảng xoay người, dùng quần áo bị
xé rách che thân mình lại, ngượng ngùng oán hận trừng mắt nhìn hắn.
“Lão Tử đêm nay không hứng thú, ngươi đi đi thôi”.
Nàng không dám tin trừng mắt nhìn hắn, mới vừa rồi còn muốn ép buộc đoạt lấy nàng, hiện tại lại giống đuổi một nữ nhân ti tiện, hắn muốn đuổi nàng
đi?