Trộm Sói cong khóe môi, bật ra nụ cười tà mị. “Một câu đáp ứng, ta quy hàng, không đáp
ứng, ta chạy lấy người, ai cũng không cản được ta”. Lưỡi đao nhỏ sắc bén hướng trên cổ sư gia ấn một vết, tỏ ý rất rõ ràng, Trộm Sói hắn sẽ
không xuống tay lưu tình.
Vinh Ứng và đám quan sai đều rất khẩn
trương, sợ Trộm Sói thật sự làm bị thương sư gia, chỉ có Tuần phủ đại
nhân mặt vẫn không đổi sắc, thậm chí còn cầm ly trà thơm đã nguội lạnh
trên bàn thản nhiên mở nấp chén bắt đầu thưởng thức, trên vẻ mặt thoải
mái, không thấy một chút khẩn trương.
Hiện tại không phải là lúc uống trà có được không?
Nụ cười trên mặt Sư gia cơ hồ đông lạnh. Đại nhân chơi trò này cũng quá
mức phát hỏa đi, muốn nhìn bộ dáng hắn khóc cũng đừng lấy mạng nhỏ của
hắn ra nói giỡn, Trộm Sói ra điều kiện là sớm đoán trước mọi chuyện, đại nhân đã biết rõ, lại vào lúc này cố ý buồn bực không lên tiếng.
Người khác nghĩ đến đại nhân là không chịu thỏa hiệp, sư gia hắn trong lòng
rất rõ ràng, thật ra đại nhân muốn nhìn vẻ mặt sư gia hắn khóc thôi.
Ô ô ô … Hắn cũng không phải Mộ Dung Tử, Trộm Sói đối hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình nha.
“Đại nhân, nghe thử điều kiện của Trộm Sói huynh, phải biết rằng, nhân tài
hiếm có, nhân tài hiếm có nha”. Người này đương nhiên là chỉ chính hắn,
hắn muốn nhắc nhở đại nhân, thiếu sư gia hắn thì đại nhân đi đâu để tìm
nhân tài ưu tú giống như hắn? Nhìn trên mặt sư gia lộ ra nụ cười khổ,
cánh môi Tuần phủ đại nhân lạnh lùng nâng lên một tia cười nhạt.
“Nói đi”.
Trái tim Sư gia bị treo trên cao cuối cùng buông xuống.
“Đại nhân nguyện ý nghe, mọi người buông kiếm, … buông kiếm mau, Trộm Sói
huynh, ngươi hiện tại có thể nói”. Sư gia một bên cười nói, một bên dùng cây quạt đem lưỡi đao của Trộm Sói chậm rãi dời đi, ai, ai, ai, cẩn
thận cái cổ của hắn nha.
Trộm Sói gọn gàng dứt khoát, không nói dư thừa. “Ta muốn Mộ Dung Tử”.
Quả nhiên Trộm Sói là vì Mộ Dung Tử mà đến, càng chứng minh phán đoán của
Sư gia như thần. Tuần phủ đại nhân ánh mắt lóe lên, thần thái bí hiểm.
“Ái chà chà, ngươi muốn Mộ Dung cô nương? Cái này khó xử cho đại nhân nha,
nên làm thế nào cho phải a?” Vẻ mặt Sư gia kinh ngạc cùng khó xử, tỏ vẻ
điều kiện của Trộm Sói thật sự là ép buộc.
Vinh Ứng phẫn nộ nói:
“Mộ Dung cô nương là trợ thủ đắc lực của đại nhân, há để cho ngươi xem
như hàng hóa bình thường muốn trao đổi?”
“Đúng vậy”. Sư gia cũng
đồng tình lên tiếng bất bình. “Ngươi muốn tiền bạc là có thể, thế nào
lại cố tình muốn người? Đại nhân, ngươi đừng đáp ứng nha!” Nhìn sư gia
hợp xướng rất tốt, tuần phủ đại nhân híp mắt lại, thưởng thức hương trà, trước sau không nói lời nào.
“Ta muốn nàng, đại nhân có đáp ứng
hay không?” Ánh mắt sắc bén của Trộm Sói khiêu khích, giằng co cùng con
ngươi thâm trầm của Tuần phủ đại nhân.
Vật càng khó có được, lại càng muốn lấy, Mộ Dung Tử, hắn Trộm Sói là nhất định muốn rồi.
Tuần phủ đại nhân nheo mắt, hiện lên một chút ý cười không để người phát hiện.
Trộm Sói tuy là giặc cướp nhưng cũng là nhân tài khó có được, nếu mình có
thể thu dụng, tất nhiên như hổ thêm cánh, nhưng vẫn không người nào có
thể thuần phục con sói này.
Đã vài lần bắt con sói này thất bại,
làm cho hắn mất thể diện, nay bắt được nhược điểm Trộm Sói, hắn đương
nhiên vui vẻ đồng ý bởi vì đây cũng là mục đích hắn phái Mộ Dung Tử lẻn
vào sơn trại.
Cuối cùng, con sói này cũng thần phục hắn, làm sao hắn không vui vẻ cho được?
“Không được! Thay vì để cho ngươi làm hư Mộ Dung cô nương, không bằng lấy cái mạng hèn của ta là tốt rồi”.
Tuần phủ đại nhân sửng sốt, trừng mắt nhìn sư gia, chỉ thấy hắn dõng dạc cực lực phản đối.
“Đại nhân tuyệt không đáp ứng, cho nên ngươi chết tâm đi!” Nói xong còn đem
lưỡi đao của Trộm Sói đặt lên cổ trở lại. “Người không quan trọng, muốn
đòi mạng thì lấy đi!” Hắn khẳng khái chuẩn bị hy sinh .
“Câm
miệng!” Tuần phủ đại nhân hai tròng mắt tóe lửa. Sư gia quay đầu lại nói với Trộm Sói nói : “Nghe thấy không? Đại nhân nói ngươi câm mồm”.
“Ta là nói ngươi!” Tuần phủ đại nhân cắn răng nói.
Sư gia vẻ mặt kinh ngạc chỉ vào chính mình.”Di? Bảo ta?”
“Bản quan còn chưa mở miệng, ngươi quyết định cái gì? Lắm lời!”
Tuần phủ đại nhân nhịn không được đập bàn, tên đáng giận! còn giả bộ hồ đồ,
rõ ràng là cố ý, biết rõ hắn nhất định sẽ đáp ứng, cố ý làm rối, là trả
đũa chuyện vừa rồi sao?
Sư gia vẻ mặt bừng tỉnh, vẻ mặt vội vàng cười tươi.
“Vâng, vâng, hạ quan lắm lời, thì ra đại nhân ngoài mặt ngoài lạnh lùng nhưng
trong lòng vẫn là không nỡ bỏ hạ quan, hạ quan vạn phần vui mừng”.
Vẻ mặt Tuần phủ đại nhân cực kỳ khó coi, những người khác vừa nghe sư gia
nói như vậy, cũng nhịn không được muốn cười, lại cố gắng nhịn, rất sợ
mình không cẩn thận bật cười, chọc giận đại nhân, sẽ phải gặp xui xẻo.
Trộm Sói trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc như thế nào? Điều kiện của ta, ngươi có đáp ứng hay không?”
Tuần phủ đại nhân mặt bình tĩnh. “Nếu ta khiến cho Mộ Dung Tử đi hầu hạ ngươi, ngươi thật sự quy thuận ta sao?”
“Đương nhiên.”
“Nói miệng không bằng chứng”.
“Ta có thể thông cáo thiên hạ, hướng người trong thiên hạ thề, chuyện lớn như vậy ngươi không tất lo lắng”.
Tuần phủ đại nhân vẫn còn suy tính nhưng có người lại chán sống muốn gây rối.
“Theo ta thấy việc này không thể được!”
Sư gia trong lời nói còn chưa nói dứt, Tuần phủ đại nhân liền lập tức cắt ngang.
“Được, một lời đã định!”