Trời Tối

Chương 60: C60: Cô chắc chắn không rời đi sao



Ánh lửa bập bùng lóe lên trong góc tường, bầu không khí yên bình thật dễ chịu – như thể vừa rồi chưa có chuyện gì phát sinh qua.

“Ý của cô là,” Mạnh Dĩ Lam ngồi trên ghế sofa nghiêm túc hỏi, “Cháu trai của bà Trương là người biến dị đã trải qua thí nghiệm giống như Bạch Tử, đồng thời hắn cũng bị giam ở một trong những chiếc xe tải mà Hoành Á đến đón chúng ta?”

Hoa tỷ ngồi ở đầu kia của ghế sofa, mặt không biểu tình nói: “Tôi không chắc hắn đã thực hiện thí nghiệm nào chưa, nhưng tôi nhìn thấy đôi mắt của hắn trong xe ngày hôm đó, giống hệt như của Bạch Tử.”

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, nhớ tới con ngươi trắng nõn của Bạch Tử trong bóng tối, khi cô đang trong trạng thái điên cuồng.

“Trước đó, cháu trai của bà Trương quả thật đã biến mất một thời gian.” Mạnh Dĩ Lam trầm tư suy nghĩ.

Lúc này Bạch Tử đang ngồi ở trên ghế xếp ngoài ban công, vẻ mặt vô cảm nhìn bầu trời đen kịt phía xa.

Mao Mao cắn răng chịu đựng nắm kéo ống quần của cô, nó muốn giành lại ngai vàng của mình, nhưng Bạch Tử hoàn toàn không để ý đến nó – đầu óc cô đã ở trạng thái không thể suy nghĩ được gì từ mười phút trước cho đến bây giờ.

“Mạnh tiểu thư,” đôi mắt Hoa tỷ hơi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đống tư liệu trên bàn cà phê, giọng điệu bình thản nói: “Nếu không có chuyện gì nữa…”

Mạnh Dĩ Lam ngắt lời đối phương: “Về chuyện bảo tàng nghệ thuật, nếu không chắc chắn 100% thì tạm thời đừng hành động.”

Hoa tỷ nhíu mày, đang định hỏi, lại nghe thấy Bạch Tử không biết từ khi nào đã đứng dậy đi đến cửa ban công, dựa lưng vào tường, nói: “Để tôi đi.”

Nghe vậy, trong lòng Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có chút vui mừng, bởi vì điều đó biểu thị Bạch Tử không có ý định lập tức rời đi, nhưng giây tiếp theo, cô liền từ chối: “Không được.”

“Tôi nghĩ không sao đâu,” Hoa tỷ bình tĩnh đề nghị, “Với năng lực của cô ấy, tuyệt đối có thể tin tưởng được.”

“Không được,” Mạnh Dĩ Lam biết không ai có thể thực sự làm thương tổn Bạch Tử, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nên thẳng thừng từ chối kế hoạch này, “Dù sao cũng không được.”

“Vật kia rất quan trọng sao?” Bạch Tử hỏi.

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu.

Có khả năng sau khi lấy lại được vật đó, cô có thể sẽ biết được trong quãng thời gian mà cô bị mất trí nhớ đó, rốt cuộc đã phát sinh qua chuyện gì.

Bạch Tử khoanh hai tay trước ngực: “Vậy thì nhất định phải để tôi đi.”

Mạnh Dĩ Lam quay người lại, cùng Bạch Tử bốn mắt nhìn nhau, hai người không nói thêm gì nữa, dường như đang âm thầm đấu tranh bằng ánh mắt.

Cùng lúc đó, người còn lại trong phòng khách cảm thấy ngày càng không thể kìm nén được sự khó xử trong lòng, dường như có một loại khí tức kỳ quái nào đó làm cho ngạt thở.

“À,” một lúc lâu sau, Hoa tỷ hít một hơi thật sâu, đứng lên nói: “Hai người thương lượng thêm chút nữa, tôi còn có việc nên rút lui trước, khi nào quyết định xong nói cho tôi biết nha.”

Hoa tỷ đến vội vàng, đi cũng vội vàng.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Mao Mao đang thoải mái nằm trên ghế ngoài ban công, gãi gãi cái bụng.

“Chỉ là giúp tôi trộm một món đồ mà thôi,” mới vừa rồi Mạnh Dĩ Lam còn yêu cầu Hoa tỷ nắm chắc nhiệm vụ 100%, bây giờ lại nói với Bạch Tử như một lời ngụy biện, “Không cần đến cô đi.”

“Tôi không chỉ giúp cô,” Bạch Tử lắc đầu, “Bây giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền, giúp cô cũng là giúp chính tôi.”

Mạnh Dĩ Lam nghe được bốn chữ “cùng hội cùng thuyền”, càng tin chắc Bạch Tử sẽ không dễ dàng rời đi, cô hơi thả lỏng người ngồi xuống ghế sofa, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Thế nhưng chẳng may…”

“Không có chẳng may!” Bạch Tử có chút không kiên nhẫn, cô bước nhanh tới bên cạnh Mạnh Dĩ Lam ngồi xuống, bướng bỉnh nói: “Nếu để cho người khác đi, xác suất xảy ra chẳng may sẽ cao hơn là để tôi đi.”

Mạnh Dĩ Lam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Tử, bất giác nâng lên khóe môi, giống như đang dỗ dành tiểu hài tử: “Được rồi, cô đi.”

Sau đó, cô nhìn thấy sau gáy Bạch Tử có vài sợi tóc buông xõa, không nhịn được giơ tay trêu chọc đuôi tóc của đối phương, nhẹ giọng nói: “Hôm nào đó, tôi dẫn cô đi cắt tóc.”

Bạch Tử nghiêng đầu tránh ra, tựa hồ đang kháng cự sự đụng chạm của Mạnh Dĩ Lam.

Nhìn thấy bộ dáng không được tự nhiên của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam càng cảm thấy thú vị, cô còn đưa tay bóp nhẹ vào cổ đối phương.

Bạch Tử giống như bị điện giật, chống ghế sofa dịch ra xa nửa mét, thấp giọng quát: “Mạnh Dĩ Lam!”

“Tấm ảnh đâu?” Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam vẫn như cũ, nụ cười trên môi vẫn chưa tan biến.

Nghe đối phương lại nhắc đến tấm ảnh, cảnh tượng mình bị đối phương ép vào bếp lò lại lần nữa hiện lên trong đầu Bạch Tử, cô đứng dậy đi về phía ban công, trong mắt có chút hoảng sợ: “Cô muốn tấm ảnh này làm gì?”

Mao Mao đang nằm trên ghế nhìn thấy Bạch Tử lại muốn đi ra ban công, nó liền duỗi chân đá mạnh một cái, cửa đóng lại.

“Đó là manh mối rất quan trọng,” Mạnh Dĩ Lam nghiêm túc nói, “Tôi phải dùng nó để tìm ra những tin tức quan trọng hơn. Tôi giữ sẽ hữu ích hơn việc cô chỉ đem tấm ảnh giấu đi.”

Tuy rằng cảm thấy không đúng lắm, nhưng Bạch Tử vẫn bị lý lẽ này thuyết phục, cô đi đến bên tường, từ trong đống đồ mình vừa dọn dẹp lấy ra một cái gói nhỏ, miễn cưỡng lấy tấm ảnh từ trong gói đưa cho Mạnh Dĩ Lam: “Dùng xong nhớ trả lại cho tôi nha.”

Sau khi Mạnh Dĩ Lam nhận lấy tấm ảnh, cô cẩn thận nhìn Bạch Tử trong ảnh, sau đó nói: “Tôi đã tìm được người lấy sơ đồ mặt bằng tổng thể của bảo tàng nghệ thuật rồi. Đến lúc đó, cô và Hoa tỷ sẽ cùng nhau hành động.”

Bạch Tử dựa vào cửa kính ban công gật đầu, lại suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Mạnh Dĩ Lam, những gì tôi biết từ trước đến nay tôi đã nói cho cô rồi, cô còn chuyện gì giấu tôi sao?”

Mạnh Dĩ Lam hơi sững sờ, lập tức nhớ đến tin tức vụ hỏa hoạn, cô đưa lưng về phía Bạch Tử, sau đó cầm một tập tài liệu trên bàn lên đọc: “Không có, tôi cũng đều kể hết cho cô rồi.”

Bạch Tử nghe xong cũng không suy nghĩ nhiều nữa, ngồi xổm xuống tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Mạnh Dĩ Lam lơ đãng nhìn dòng chữ dày đặc trên tập tài liệu, cô cảm thấy hơi bất an trước lời nói dối vừa nói ra, nhưng cũng có chút vui mừng vì sự tin tưởng vô điều kiện mà Bạch Tử dành cho mình.

Cũng không biết Bạch Tử chỉ như vậy với mỗi mình, hay là đối với người nào cũng đều như vậy.

Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam chợt nhớ tới cảnh Bạch Tử và Du Vu Ý dán chặt với nhau trong quán bar – Bạch Tử tựa hồ cũng rất tin tưởng cô gái này.

Không chờ Mạnh Dĩ Lam kịp suy nghĩ, đồng hồ của cô đã nhận được tin nhắn từ Lâm Khúc Vi: “Dĩ Lam, tôi bên này gần như đã sắp xếp xong tài liệu. Có một phát hiện rất quan trọng, chúng ta tìm thời gian thảo luận một chút nhé?”

Mạnh Dĩ Lam nhìn hai chữ “Dĩ Lam” trong tin nhắn, ngây ngốc một lúc, sau đó mới trả lời: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai tôi cũng có việc, ngày mốt nhé.”

Sau khi gửi tin nhắn, cô cũng không để tâm đối phương có trả lời hay không, quay đầu nhìn người phía sau lưng: “Bạch Tử, cô nhỏ hơn tôi năm tuổi phải không?”

Bạch Tử không quay đầu lại: “Ừm.”

“Vậy,” Mạnh Dĩ Lam hắng giọng giả vờ nói vu vơ, “Cô gọi trực tiếp tên đầy đủ của tôi như vậy, có phải là hơi không quá lễ phép sao?”

Bạch Tử cuối cùng cũng dừng việc mình đang làm lại, cô nghĩ ngợi một chút, rồi ngập ngừng dò xét gọi: “Mạnh tỷ?”

“…Im đi!” Mạnh Dĩ Lam thấp giọng mắng, không muốn cùng Bạch Tử nói chuyện nữa.

Nhưng Bạch Tử lại không nghe lời, nói: “Cháu trai của bà Trương nhất định cùng ông lão trong công viên có quan hệ.”

Mạnh Dĩ Lam xoay xoay cổ, nghiêng người nửa nằm trên ghế sofa, kiên nhẫn nghe Bạch Tử nói tiếp: “Chắc chắn có rất nhiều người bị bọn họ để ý giống như tôi, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?”

“Cô có nghĩ,” Mạnh Dĩ Lam hỏi, “Du Vu Ý có liên quan gì đó đến ông lão ấy không?”

Bạch Tử sững sờ: “Không biết.”

Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ nói về vấn đề này với Du Vu Ý vào lần gặp tới.

“Bạch Tử,” Mạnh Dĩ Lam đột nhiên hạ giọng hỏi: “Cô chắc chắn không rời đi sao?”

“Ừm, tạm thời tôi sẽ không rời đi.” Bạch Tử trả lời ngắn gọn.

Sau đó, hai người liền ăn ý không nói chuyện nữa, mỗi người đi làm công việc của mình.

Hai người tựa như đã quay về mấy ngày trước, Mạnh Dĩ Lam đang ngồi trên ghế sofa cẩn thận sắp xếp tài liệu, Bạch Tử vốn không thích đọc sách và cũng không giỏi tổng hợp tài liệu, nên thỉnh thoảng cô sẽ cho Mao Mao ăn hoặc pha trà nóng cho Mạnh Dĩ Lam, chờ đến giờ thì bắt đầu nấu ăn.

Ba giờ chiều ngày hôm sau, Mạnh Dĩ Lam lái xe mô tô chở Bạch Tử đến quảng trường Mục Thiên gặp Phì Thu.

Lúc ấy Mạnh Dĩ Lam chỉ muốn tìm đại một lý do để Bạch Tử ở lại, cũng không có ý định gặp mặt Phì Thu, dù sao cô cũng không có ấn tượng tốt lắm với tên mập mạp này.

Bạch Tử đề xuất tự đi một mình, nhưng Mạnh Dĩ Lam lấy lý do tiện đường cũng đi công việc khác, nên nhất quyết đi cùng cô.

Sau khi đỗ xe máy trong một con hẻm tối ở xa xa, Mạnh Dĩ Lam dẫn Bạch Tử đang cõng Mao Mao trên lưng, đi về phía quảng trường.

“Lão muội, Mạnh tiểu thư!” Phì Thu đã đợi ở ngã tư đã lâu, hắn vẫy tay hét lên khi nhìn thấy hai người: “Bên này!”

Lúc này, trên quảng trường không có chiếu phim như ngày hôm đó, mà là giống như một khu chợ đêm ngoài trời sôi động, với đủ các loại nhu yếu phẩm hàng ngày được bày dưới đất, mọi người có thể trao đổi những thứ họ cần.

Bạch Tử liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện những người trên quảng trường đều giống với những người cô từng gặp trước đó, quần áo đơn sơ, vẻ mặt hiển nhiên càng mệt mỏi hơn.

Sự xuất hiện của Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đã thu hút sự chú ý của một số người, hai người chỉ có thể bước nhanh đi theo Phì Thu, đến tòa nhà trong cùng của quảng trường.

Sau khi bước vào tòa nhà bỏ hoang ẩm ướt và lạnh lẽo, Phì Thu dẫn hai người đến một căn phòng vốn là phòng chứa đồ trên tầng ba.

Căn phòng không lớn có chút bừa bộn, không có cửa sổ, trên mặt đất chỉ phủ một tấm chăn mỏng, trong góc có vài hộp rỗng vứt bừa bãi, còn bóc ra mùi khó chịu, ngay cả Mao Mao cũng chán ghét trốn ở sau lưng Bạch Tử, mãi không chịu bước xuống đất.

Phì Thu sau khi đóng cửa lại mới dám mở miệng: “Ta mới trở về không lâu, đây là nơi người khác cho ta ở tạm thời.”

“Sao ngươi lại trở về thành phố B?” Bạch Tử hỏi.

“Sau khi ta rời ga tàu điện ngầm,” Phì Thu nói, nhìn Mạnh Dĩ Lam với ánh mắt áy náy, “Lại chạy về trạm xăng để ở lại một lúc, sau đó ta mệt và đói suýt chết ở đó. May mà gặp một nhóm người đi ngang qua, bọn họ liền đưa ta về thẳng thành phố B.”

Mạnh Dĩ Lam nhẹ giọng nói: “Công viên đó đã được cải tạo cách đây nửa năm, hiện tại chuyên dùng làm nơi ở cho những người không có chỗ ở cố định trong thành phố B.”

“Làm nơi ở?” Phì Thu cười khổ, “Bọn họ chẳng qua coi chúng tôi như nô lệ, mỗi ngày chúng tôi bị đưa đến các nơi trong thành phố B, làm những công việc cực khổ bẩn thỉu, thù lao chính là một ngày hai bữa ăn và nơi ở.”

Phì Thu phẫn uất nói, trực tiếp ngồi xuống tấm chăn mỏng: “Hôm gặp hai người, cũng là lúc ta lợi dụng giờ giới nghiêm để trốn đi.” Vừa nói vừa tò mò nhìn Mạnh Dĩ Lam, sau đó lại quay đầu hỏi Bạch Tử “Lão muội, tại sao ngươi và Mạnh tiểu thư…”

“Mạnh Dĩ Lam đã cứu ta,” Bạch Tử nói như đang miêu tả một chuyện bình thường, “Ta hiện đang ở trong nhà cô ấy.”

Phì Thu mỉm cười gật đầu, sau đó có chút xấu hổ hỏi: “Lão muội, ta…”

“Em gái của ngươi hẳn là ở huyện Bình Hoá.” Bạch Tử biết hắn muốn hỏi cái gì.

Phì Thu sững sờ: “Huyện Bình Hóa? Đó không phải là khu vực màu đỏ sao?” Sau khi hỏi xong, hắn thở dài trong lòng, “Cũng tốt, có chị em cô Du trông chừng, chờ khi ta xong việc của mình ở thành phố B, ta sẽ lập tức đến đó.”

“Ngươi đang làm việc gì?” Bạch Tử nghi ngờ hỏi.

“Những người cứu ta về đã nhờ ta giúp một chút,” Phì Thu cau mày nói, “Họ yêu cầu ta thả vài gói hàng ở nhiều nơi khác nhau trong thành phố B.”

Mạnh Dĩ Lam nhạy cảm phát giác có gì đó không ổn: “Bọn họ là ai?”

“Ta không biết tên cụ thể của từng người,” Phì Thu lắc đầu, “Tuy nhiên, khi nghe họ trò chuyện, họ luôn nhắc đến một cái tên, gì mà Vĩnh Thái.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó trò chuyện rất lâu về chủ đề “Vĩnh Thái”, cuối cùng dưới sự hướng dẫn của Phì Thu, họ chuẩn bị xuống lầu rời đi.

Nhưng khi ba người quay trở lại quảng trường, đột nhiên nghe thấy nhiều tiếng hét lớn, bảy tám tên cảnh vệ đẩy đám người trong quảng trường, ra lệnh cho họ xếp thành nhiều hàng để kiểm tra danh tính.

Bạch Tử cõng Mao Mao trên lưng, theo bản năng nhanh chóng kéo Mạnh Dĩ Lam trốn vào tòa nhà.

Phì Thu há miệng run rẫy, trốn ở sau lưng Bạch Tử, vẻ mặt vẫn hoảng sợ không chút tiền đồ như trước.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng còi lớn, Bạch Tử lặng lẽ thò đầu ra ngoài cửa sổ.

Trên đường lớn, có một chiếc xe bán tải đã qua cải tiến, phách lối lao thẳng vào quảng trường, cán qua mấy món đồ đặt dưới đất để trao đổi.

Thùng chở hàng của xe bán tải chở một cỗ máy trông giống như một máy phát điện, trên đó còn có một cái đèn và hai cái loa lớn.

Lúc này, một người đàn ông từ ghế lái bước xuống, Bạch Tử còn chưa kịp nhìn rõ bộ dáng người này, thì đã nghe thấy Mạnh Dĩ Lam ở bên cạnh đột nhiên thấp giọng nói: “Người đàn ông đó họ Lưu.”

Sau khi Bạch Tử nhìn Mạnh Dĩ Lam, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đã nhảy lên thùng chở hàng, ngay lập tức cô nhận ra danh tính của người đàn ông này – người được gọi là “Lưu tiên sinh” ở trại giam.

Người họ Lưu đang chỉnh sửa chiếc máy không biết có tác dụng gì, loay hoay một lúc thì đèn pha trên máy đột nhiên sáng lên, bắt đầu phát ra các luồng ánh sáng có màu sắc khác nhau về bốn phía. Toàn bộ quảng trường tràn ngập người và đủ loại ánh sáng bao phủ như một bữa tiệc, một thứ âm nhạc cực kỳ quái dị bắt đầu phát ra từ loa của máy.

Nó dường như là sự hòa trộn giữa âm thanh từ tiếng trống và một loại nhạc điện tử nào đó, tiết tấu nhẹ nhàng, không dễ chịu cũng không khó chịu.

Âm lượng không quá lớn, nhưng lại lan tỏa tới mọi ngóc ngách của quảng trường.

Đúng lúc này, một tiếng hét từ đâu đó đột nhiên truyền đến quảng trường, người phát ra tiếng hét dường như cách cửa sổ Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam đang đứng không xa.

Mọi người ở gần đó hoảng sợ bỏ chạy, sau đó, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng nhìn thấy một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, anh ta thống khổ ôm đầu, đau đớn gào thét đến mức muốn vỡ phổi.

Cơ bắp của anh ta căng cứng, khuôn mặt dữ tợn – người đó chính là người mà Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đã nhắc đến ở nhà ngày hôm qua, cháu trai của bà Trương.

Người họ Lưu đứng trên xe lộ ra nụ cười hài lòng, hắn phất phất tay, mấy tên cảnh vệ rút súng ra bao vây người đàn ông.

Cháu trai bà Trương gầm lên, mở mắt ra.

Trong đôi mắt đen của anh ta, con ngươi trắng mỏng toát ra khí tức đáng sợ.

Ngay khi cháu trai của bà Trương chuẩn bị lao vào đám cảnh vệ xung quanh, thì một trong những tên cảnh vệ đột nhiên lấy ra một ống sắt, chĩa vào người cháu trai đang phát điên.

Sau đó, thứ trông giống như kim gây mê liền đâm vào bụng anh ta.

Cháu trai của bà Trương kêu lên thảm thiết, nhưng vẫn giãy dụa cố gắng đứng dậy, anh ta gào thét dùng hai tay bóp cổ tên cảnh vệ gần mình nhất, chưa đầy nửa giây, đầu của tên cảnh vệ đã rơi xuống.

Nhưng ngay sau đó, cháu trai của bà Trương ngã ngửa ra đất, toàn thân run rẩy nôn ra máu.

Một số cảnh vệ nhanh chóng tiến tới, trói anh ta lại.

Chứng kiến ​​tất cả những chuyện này, Mạnh Dĩ Lam đè nén hoảng sợ trong lòng, muốn lén lút kéo Bạch Tử rời đi, nhưng đối phương đột nhiên dùng sức hất tay cô ra.

Lúc này Mạnh Dĩ Lam mới chú ý tới Bạch Tử ở bên cạnh đang nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt, giống như đang phải chịu đựng điều gì đó cực kỳ nghiêm trọng.

Tim Mạnh Dĩ Lam thắt lại, cô chưa kịp hỏi câu nào thì Bạch Tử đột nhiên mở mắt ra, đôi đồng tử đen láy trong suốt ban đầu, đã biến thành đôi đồng tử trắng mỏng đáng sợ, giống hệt như cháu trai của bà Trương.

Mao Mao đang nằm trên lưng Bạch Tử lập tức nhảy xuống đất, nó túm chặt ống quần của Mạnh Dĩ Lam, run rẩy sợ hãi.

Lúc này Bạch Tử đang nhìn chằm chằm vào chiếc máy trên xe bán tải, hàm răng trong miệng suýt bị cô cắn nát.

Vừa rồi khi nhìn thấy tia sáng kỳ lạ và tiếng nhạc kỳ quái đó, hai bên thái dương của Bạch Tử lập tức có cảm giác như bị khoan điện đâm thủng, đau đớn kịch liệt khiến cô rơi vào hỗn loạn, nhưng cô vẫn dựa vào lý trí còn lại của mình đứng bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, liều mạng chịu đựng không phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Người và vật xung quanh cô bắt đầu mờ dần đi, trời đất đang quay cuồng, cô thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, giống như cháu trai của bà Trương.

“Bạch Tử?!” Một tiếng hét quen thuộc vang lên bên tai cô, nhưng Bạch Tử không có thời gian để chú ý, lúc này tất cả trong mắt cô chỉ có chiếc máy không ngừng phát ra ánh sáng và âm thanh kỳ quái kia.

Sau đó, cô bất ngờ giơ tay đập vỡ tấm kính cửa sổ trước mắt.

Những người xung quanh nghe thấy tiếng động, định quay lại nhìn kỹ hơn, nhưng Bạch Tử đã nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy về phía chiếc xe bán tải.

Người họ Lưu đứng cạnh xe, chỉ vào Bạch Tử hét lớn: “Còn một người nữa!”

Vừa dứt lời, Bạch Tử đã lao thẳng vào chiếc máy như dã thú.

Cô chịu đựng cơn đau dữ dội ở đầu, dùng hai tay nắm lấy mép của chiếc máy, sau đó cô nghiến răng nhấc toàn bộ chiếc máy lên rồi ném xuống đất, chiếc máy lập tức vỡ vụn, đèn nhấp nháy và âm thanh kỳ quái đột nhiên dừng lại.

Cơn đau trong đầu cô bỗng nhiên tiêu tan, Bạch Tử vừa mới thả lỏng người, thì nghe thấy một tiếng kêu quen thuộc: “Đừng!”

Sau đó, có một vật nhỏ bắn thẳng vào cổ họng Bạch Tử.

Sau một khắc, cảm giác đau nhói từ cổ họng Bạch Tử truyền đến, cô ngơ ngác giơ tay lên, lấy từ trên cổ ra thứ gì đó giống như một cây kim.

Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam trắng bệch, cô đứng bên trong cửa sổ, trái tim nơi lòng ngực tựa như rơi xuống vực thẳm không đáy.

Sau đó, cô nhìn thấy Bạch Tử một tay ném cây kim đi, tay kia sờ vào cổ họng, quay đầu nhìn cô.

Mạnh Dĩ Lam há miệng, nhưng lời gì cũng đều không thể phát ra.

Bạch Tử chậm rãi nhảy ra khỏi xe bán tải, như theo bản năng đi về phía Mạnh Dĩ Lam.

Quảng trường rơi vào sự im lặng đến rợn người, mọi người đều bất động nhìn xem cảnh tượng này.

Mạnh Dĩ Lam ngây ngốc đứng tại chỗ, cô ngừng thở nhìn người đang bước về phía mình.

Sau đó, cô cảm thấy bước chân của Bạch Tử càng ngày càng chậm, đôi mắt ngơ ngác nhìn cô cũng dần trở lại trạng thái bình thường, con ngươi trắng nõn dần trở lại thành con ngươi trong suốt màu mực.

Sau đó, thân thể Bạch Tử bắt đầu run rẩy kịch liệt, máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng tràn ra.

“Bắt lấy cô ấy!” Người họ Lưu hét lên khi thấy Bạch Tử ngã ở cửa tòa nhà.

Khoảnh khắc nhìn thấy một đám người vây quanh Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô cắn chặt môi, rút ​​súng ra, không chút do dự bắn chết một tên cảnh vệ.

Lại đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe bán tải cách đó không xa, trong nháy mắt nổ tung.

Mạnh Dĩ Lam đang cầm súng chưa kịp phản ứng, thì Phì Thu đang nấp bên cạnh đã đứng dậy đẩy cô xuống đất.

Tiếp đến, một số nơi khác trên quảng trường liên tục xảy ra các vụ nổ, những tên cảnh vệ chuẩn bị lao về phía Bạch Tử ngay lập tức bị nổ bay.

Quảng trường như biến thành đống đổ nát hoang tàn, khắp nơi đều là khói bụi dày đặc, tiếng la hét nổi lên bốn phía, mọi người tản ra bỏ chạy.

Mạnh Dĩ Lam đầu óc trống rỗng đẩy Phì Thu ra, lao ra khỏi tòa nhà, chạy nhanh đến nơi Bạch Tử vừa ngã xuống.

Nhưng trên mặt đất phủ đầy các loại gạch vụn và đồ vật bị vỡ nát, thậm chí còn có cả bộ phận cơ thể con người, Bạch Tử dường như đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát dày đặc này.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Tôi vẫn đang cố gắng điều chỉnh lịch trình của mình T_T

Canh gà trích lời hôm nay:

Bước đầu tiên để yêu bản thân – dù có chuyện gì xảy ra, khi bạn muốn mắng mỏ bản thân, hãy ôm bản thân trước và tự nhủ rằng điều đó không quan trọng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.